Đồng Mệnh Tuyệt

Chương 8

Nếu sự việc lại diễn ra như thế, em sẽ làm như vậy.

Đông Phương Tuyệt Thế kỳ thật phi thường thống hận Tiểu Cửu nói nhưng lời này, ai muốn cô bảo hộ? Cô thật ngu ngốc, chẳng lẽ cô không hiểu được, hắn không cần kẻ chết thay, hắn không cần cô che chắn phía trước hắn, hoặc là canh giữ phía sau hắn, hắn lại càng không muốn cô lúc nào cũng liều mình, hắn chỉ cần cô ở bên cạnh hắn, thật tốt thật tốt, bên cạnh hắn.

Lực đạo va chạm mãnh liệt, trong mũi tràn ngập hơi thở trên người cô, là mùi hương hắn đã quen thuộc trong mười chín năm, một chút cũng không nồng, ngược lại còn có chút thản nhiên đương nhiên, hắn không thích mùi hương nhân tạo, hơn nữa, không bao giờ thích mùi này lẫn với mùi máu tanh.

Chết cũng không thay đổi.

Vì thế, trước khi thanh đao hạ xuống lưng một giây, hắn dùng lực lượng còn sót lại ôm lấy Tiểu Cửu, mạnh mẽ cuốn, đem cô đặt dưới thân. Trảm đao vừa hạ, Tiểu Cửu mở lớn miệng, thanh âm lại như bị khoá chặt, không nói thành lời.. phút chốc, hai viên đạn từ trong bóng tối bắn tới, một viên nhắm thẳng mi tâm Giang Thạch, một viên khác nhắm chuẩn thanh trường đao, thân đao keeu keng một cái.

Thân mình Giang Thạch chấn động, ngã xuống về phía sau, ánh đao xoẹt qua cánh tay Đông Phương Tuyệt Thế, đi lạc sang một bên.

Sắc mặt Bạc Thiếu Quân âm tư xanh mét được hộ vệ phía sau bảo hộ, quay đầu nhìn chỗ viên đạn vừa tới, một nam tử dã lệ (đẹp kiểu cuồng dã) cùng một nử tử áo trắng chậm rãi hiện thân, phía sau bọn họ, năm bóng đen cũng đi sát theo.

Là lão tam của Đông Phương cùng bầy sói của hắn!

Về phần nử tử kia, chính là “tiên tri" từng có thiên nhãn Văn Trí Lai đi!

Nữ nhân này quả nhiên muốn làm bóng đèn cản trở, tới thật đúng lúc, Bạc Thiếu Quân ở trong lòng giận nghĩ kĩ.

Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Trí Lai đi đến bên cạnh Đông Phương Tuyệt Thế, Văn Trí Lai giúp hắn trấn trụ quỷ phù, nhất thời cả người Đông Phương Tuyệt Thế giống như được giải huyệt đạo, thoải mái hơn.

“Thật là, muốn tới thì sao không tới sớm hơn một chút, cứ kéo dài." Đông Phương Tuyệt Thế thầm oán trừng mắt nhìn anh ba của mình.

“Em cho rằng nhập cảnh thật dễ dàng sao? Thế lực của họ Bạc cũng không nhỏ, bọn anh muốn vào cũng mất không ít khí lực đâu." Đông Phương Khuynh Quốc hừ nói.

“Tiểu Cửu, em có khoẻ không?" Văn Trí Lai thân thiết nói hỏi Tiểu Cửu sắc mặt tái nhợt.

Tiểu Cửu đầu óc hỗn loạn không thôi, vừa rồi mạo hiểm còn tràn ngập trong lòng cô, chuyện năm 13 tuổi giờ phút này như hiện ra trong đầu cô, tất cả hoàn toàn lẫn lộn với nhau, nhưng trong đầu tựa hồ có chỗ trống quỷ dị, hoàn không thể nhớ ra nổi.

“Em… làm sao vậy?" cô kinh ngạc hỏi lại.

“Em làm sao vậy? Ngu ngốc này! Em nhào tới đây làm cái gì? Ai cần em lao tới?" Đông Phương Tuyệt Thế không để ý cánh tay phải đang bị đao làm thương, khởi động thân trên, cúi đầu nhìn Tiểu Cửu bị đặt ở trên, chửi ầm lên.

Cô trợn to mắt, đầu óc nhất thời nhớ rõ những hình ảnh trước đây.

Một đao kia, cô nên thay Đông Phương Tuyệt Thế chắn, rõ ràng cô tự nhận đao thay hắn…

Nhưng Tuyệt Thế ngược lại lại dùng thân thể hắn bảo vệ cô, hắn… tự nhiên bảo vệ cô…

Cô nhìn thấy đao kia bổ xuống người hắn… dùng sức nhào về phía hắn.

“Sớm bị em làm tức chết rồi! Em dám không nghe lời tôi nói? Em nghĩ tôi là đứa trẻ lên ba không hiểu chuyện sao? Ngu ngốc!" hắn nhìn vẻ mặt cô còn ngốc, âm thanh lớn hơn nữa.

Cô trửng mắt nhìn, nhiệt khí xông lên hốc mắt, toàn bộ lục phủ ngũ tạng rối rắm.

Tuyệt Thế toàn thân đều là máu, nhưng mà.. nhưng mà hắn còn sống, còn có thể mắng chửi người, còn có thể trừng mắt, còn có thể hung hăng như vậy… thật tốt quá…

“Về sau, không cho phép, tuyệt đối không cho phép lại làm như vậy nữa, có nghe hay không!" hắn tiếp tục mắng điên cuồng, bạo phát để phát tiết những hoảng sợ trong lòng, nhưng còn chưa mắng xong, đột nhiên ngẩn ngơ.

Tiểu Cửu vươn tay, ôm chặt lấy hắn, hai tay cô vì bị kinh sợ quá mức mà run run, ôm lấy thân hình cũng bị kinh hách mà run run của hắn.

“Tuyệt Thế… anh không có việc gì… Ngươi không có việc gì ngươi không có việc gì ngươi không có việc gì……" cô kích động thấp kêu.

Mặt hắn cuồng loạn nổi giận, thoáng chốc hoá thành đau đớn quạnh lòng, mạnh mẽ đem cô ôm chặt lấy.

Hung hăng ôm sát.

Tiểu Cửu của hắn rốt cục cũng trở lại.

Bạc Thiếu Quân nhìn hai người bọn họ ôm nhau tình cảm, sắc mặt xám như tro tàn.

Vì Đông Phương Tuyệt Thế, Tiểu Cửu ngay cả tính mạng cũng không cần sao?

Ngay cả vị trí thê tử của Bạc gia tông chủ, cũng muốn bỏ qua sao?

Đông Phương Tuyệt Thế ngẩng đầu, tầm mắt cuồng diễm cùng hắn chống lại ánh mắt, một đạo hoả hoa vô hình trong lúc đó toé lửa.

“Đông Phương Tuyệt Thế, buông vợ của ta ra!" Bạc Thiếu Quân quát.

“Vợ? Ngươi cưới Tiểu Cửu nhà chúng ta lúc nào? Đông Phương gia chúng ta tại sao lại không biết?" Đông Phương Khuynh Quốc lạnh lùng trừng mắt hắn, đối diện chỉ vào họng hắn.

“Nghi thức đã hoàn thành, ai cũng không thay đổi được sự thật." Bạc Thiếu Quân đoán chắc hắn sẽ không dám nổ súng, trận này người thắng vẫn sẽ là hắn.

Văn Trí Lai nhìn Bạc Thiếu Quân, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy hắn liên hơi hoi nhíu mày.

Trừ ách sư này thật sự khó giải! Đông Phương gia lần này, thật sự không có phần thắng.

“Đối mặt sự thật đi, ếm bùa chú lên người Tiểu Cửu, lại lén lút làm ra cái nghi thức quỷ quái, liền dám tuyên bố Tiểu Cửu là vợ của ngươi? Thật sự

“Mặc kệ như thế nào, Tiểu Cửu từ lâu đã là người của Bạc gia chúng ta." Nói xong, Bạc Thiếu Quân chuyển hướng Tiểu Cửu kêu gọi:

“Công Tôn Cửu, lại đây, em còn chưa quên lời nói của mình chứ? Em cũng rõ ràng, mạng của anh, mạng của Đông Phương gia, đều nằm trong tay em."

Tiểu Cửu quay đầu nhìn hắn, sắc mặt trắng xanh.

Cô nghĩ tới, cô không thể để Bạc Thiếu Quân chết, hắn mà chết, toàn bộ Đông Phương gia cũng không cứu được, cho nên, cô phải trở về bên cạnh hắn, trở về…

“Đủ, đừng nghĩ có thể tiếp tục uy hiếp Tiểu Cửu, ngươi chính là một cái quỷ phù, ngươi cho rằng bọn ta sợ ngươi sao?" Đông Phương Tuyệt Thế giữ chặt Tiểu Cửu, phẫn nộ hét lớn.

“Ngươi thật sự không sợ sao? Đông Phương gia bị nguyền rủa gần trăm năm, cái các ngươi muốn nhất chính là giải rủa lời nguyền đi? Chính là, mắt thấy giải rủa ngay trước mắt, mà lăng tẩm kia còn bị ta cố tình dùng quỷ phù làm tăng thêm phần oán khí, chỉ cần quỷ phù chưa trừ một ngày, các ngươi chỉ sợ ngay cả một bước đi cũng diệt sạch cả nhà, như vậy, vẫn là không sợ sao?" Bạc Thiếu Quân cười âm hiểm.

“Ngươi thật phiền phức." Đông Phương Khuynh Quốc diễm mâu loè loè, ngỏn trỏ đặt vào cò súng.

Văn Trí Lai nhẹ nhàng đưa tay đặt trên khẩu súng, hướng Đông Phương Khuynh Quốc lắc đầu, thở dài: “không thể giết hắn, Khuynh Quốc, kết quả của ngày hôm nay, là do ngàn năm trước, năm đó Công Tượng thiếu một phần ân tình của Bạc gia, cho nên hôm nay mới có thể như thế này."

Như thế nào lại liên quan đến Công Tượng?

Đông Phương Khuynh Quốc cùng Đông Phương Tuyệt Thế đồng thời rùng mình.

“Năm đó, Công Tượng lấy thân tuẫn táng, người dạy hắn lời nguyền Mỹ nhân từ, chính là rủa thuật sư họ Bạc." Văn Trí Lai nhíu chân mày, Bạc gia đời Tống, lấy rủa thuật mà nổi tiếng, không nghĩ tới huyết mạch của bộ tộc này lại có thể kéo dài đến ngàn năm, lưu truyền tới nay.

Mọi người Đông Phương gia ngây dại, nhất là Tiểu Cửu, hoàn toàn không nghĩ tới song phương sẽ có một tầng nhân duyên này.

Bạc Thiếu Quân cũng có chút kinh dị, đối với chuyện ngàn năm trước đã qua, hắn không thể biết hết, nhưng mà, bên trong khu lăng tẩm của công chúa kia có một cỗ rủa khí quen thuộc, lại cùng sức mạnh trên người hắn cộng hưởng, đây là sự thật.

“Biết thế, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Đông Phương Khuynh Quốc nhíu mày.

“Bạc gia ở đời Tống chính là gia tộc cổ thuật âm dương dân gian, đối với chính biến cung đình quốc sư cũng không tha, cũng có được tiềm lực cường đại, Công Tượng là một thảo dân, cũng chỉ có thể nhờ thuật sư dân gian xin giúp đỡ, người thuật sư họ Bạc hoàn thành tâm nguyện, giúp hắn đưa Mỹ nhân chú cùng hồn phách công chúa gắn bó một chỗ với nhau." Văn Trí Lai chậm rãi nói.

“Kia cũng là Công Tượng thiếu nợ ân tình của nhà họ Bạc, vì sao lại muốn chúng ta trả nợ thay?" Đông Phương Tuyệt Thế cả giận nói.

“Ngàn năm sau, hậu thế của người Công Tượng kia trở thành con cháu của Đông Phương gia, trong khi Bạc gia lại gặp phải nỗi lo lắng hương khói đoạn tuyệt, nợ này, đương nhiên Đông Phương gia phải trả." Văn Trí Lai thực bất đắc dĩ. Sinh mệnh nhân quả tuần hoàn, người thường không thể kháng cự sửa đổi.

“Hương khói đoạn tuyệt?" Đông Phương Khuynh Quốc vi giật mình.

“Ý tứ chính là họ Bạc sắp chết." Đông Phương Tuyệt Thế hừ lạnh.

“Trừ ách sư Bạc gia đều là người dùng dương mệnh của bản thân để trừ đi tai hoạ, kết quả là bị âm tà phản phệ, bởi vậy không thể tránh khỏi mệnh yểu chết sớm, thật lại nói tiếp, Bạc gia cùng Đông Phương gia đều phức tạp giống nhau." Văn Trí Lai nhìn Bạc Thiểu Quân, cảm khái không thôi.

Bạc Thiếu Quân âm thầm kinh hãi, Văn Trí Lai quả nhiên không phải hạng người hời hợt, năng lực của cô vượt xa tưởng tượng của hắn.

“Thế này, Văn Trí Lai, ngươi lập tức có thể nhìn ra mấu chốt của Bạc gia chúng ta, nhưng mà, Bạc gia cũng vẫn có biện pháp giải quyết vấn đề này, chỉ cần tìm được người có vượng phúc làm thê tử, âm dương bổ tướng, chúng ta có thể trường thọ kéo dài trăm tuổi." hắn nói xong, ánh mắt nhìn thẳng Tiểu Cửu.

“Nử tử khu sát vượng phúc (phúc khí dồi dào. Có lẽ thế), chỉ có thể ngộ (gặp gỡ) không thể cầu, Tiểu Cửu âm trung mang dương, là mục tiêu mang phúc khí của trời có thể trấn tà ác, là người mang cát vượng trăm năm khó gặp, chỉ tiếc ngươi cùng cô ấy vô duyên." Văn Trí Lai nghiêm mặt nói.

“Vô duyên? Hừ, vô duyên ta có thể cầu duyên." Bạc Thiếu Quân cười lạnh.

“Cường cầu đến duyên, không phải duyên, mà là nghiệt, thân là âm dương cổ thuật sư, hẳn ngươi so với người khác phải rõ ràng hơn a!" Văn Trí Lai than nhẹ.

“ Ta có thể hoá nghiệt thành duyên…" Bạc Thiếu Quân nói xong đột nhiên hai tay giải phóng, lấy máu tươi của chính mình ở không trung kết ấn (vẽ phong ấn), nhất thời, Đông Phương Khuynh Quốc cùng Đông Phương Tuyệt Thế sắc mặt đều đột biến, thống khổ ôm ngực.

“Tuyệt Thế!" Tiểu Cửu kinh hô.

““Khuynh Quốc……" Văn Trí Lai lo lắng lập tức vẽ bùa ngăn cản, nhưng cô bản thân đang mang trọng thương, thể lực cùng năng lực đều bị giảm mạnh, căn bản không thể ngăn cản được ác rủa độc địa của Bạc Thiếu Quân.

“Hừ, Văn Trí Lai, ngươi cho là ngươi đã đến đây rồi có thể giải quyết được vấn đề sao? Quá ngây thơ rồi, nếu Mỹ nhân chú thật sự là từ Bạc gia ta mà ra, như vậy, trừ bỏ ta, ai cũng không thể cứu Đông Phương gia các ngươi." Bạc Thiếu Quân đắc ý nói.

Vẻ mặt Văn Trí Lai vô cùng lo lắng, nguyên nhân vì trong lòng hoảng loạn, cô mới cùng Đông Phương Khuynh Quốc tới nơi này, hiện tại biết được sự kiện tiền căn hậu quả, kỳ thật trong lòng cô cũng biết rõ chuyện gì sẽ phát sinh. Cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc đều chỉ có mười năm chung sống, giả thiết đó nếu một khi không thay đổi, như vậy, Đông Phương gia muốn vượt qua cửa ải khó khăn này, tất sẽ phải có người đứng ra giải quyết.

Bởi vậy, cô nhìn Tiểu Cửu.

Quả nhiên, Tiểu Cửu đứng lên, nhìn chằm chằm Bạc Thiếu Quân, cao giọng hô to: “dừng tay, Bạc Thiếu Quân, ta nguyện ý làm vợ ngươi, ngươi hãy bỏ qua cho Đông Phương gia đi!"

“Tiểu Cửu!" Đông Phương Tuyệt Thế kinh hoàng hét lên.

“từ đầu tới cuối người ngươi muốn, chỉ có ta mà thôi, không phải sao?" Tiểu Cửu lạnh lùng thốt.

“đúng vậy, anh cũng không muốn làm sự tình náo loạn lên, chỉ cần em trở thành vợ anh, vì anh sinh con dưỡng cái, hứa hẹn với anh, Bạc gia cùng Đông Phương gia liền chấm dứt liên quan." Bạc Thiếu Quân mỉm cười nói.

“được, ngươi nói phải giữ lấy lời." Tiểu Cửu nói xong nhẹ nhàng tránh khỏi Đông Phương Tuyệt Thế đang đau đớn mà suy yếu, hướng đến Bạc Thiếu Quân.

“không được! anh không cho phép! Tiểu Cửu, em phải theo anh trở về! trở về! " Đông Phương Tuyệt Thế thở phì phò, thân dài bắt lấy tay cô, gương mặt tuyệt diễm vì hận ý mà vặn vẹo. hắn vì sao không thể giữ cô lại? chết tiệt vì sao không thể.

Tiểu Cửu đứng im, quay đầu lại, vẻ mặt bình tĩnh mà nhận mệnh nhìn hắn. “Tuyệt Thế, Đông Phương Lang có ba điều cấm kị, không thể xử trí theo cảm tính, phải lấy đại cục làm trọng, anh không nhớ rõ sao?"

“không nhớ rõ, con mẹ nó lấy đại cục làm trọng, anh cái gì cũng không nhớ!" hắn điên cuồng hét lên, quay đầu nhắm hướng Đông Phương Lang hét to: “các ngươi đứng đó làm cái gì? Đem Tiểu Cửu bắt lại, mau!"

Đông Phương Lang đang muốn ra tay, Tiểu Cửu liền nghiêm khắc quát: “ai cũng không cho phép ngăn cản ta, ngăn cả ta là khiến Lang Vương chết, các ngươi không hiểu sao?"

“đừng nghe cô ấy, ta nói các ngươi bắt cô ấy lại!" Đông Phương Tuyệt Thế khàn khàn hô to.

Nhóm người Đông Phương Lang đứng yên bất động, bởi vì nguyên tắc thứ nhất của Đông Phương Lang chính là thề sống chết bảo vệ Lang Vương, bởi vậy, bọn họ không thể ngăn cản Tiểu Cửu, về công, về tư, đều không thể.

Nhìn Tiểu Cửu đi từng bước một đến bên Bạc Thiếu Quân đang hướng đôi mắt thẳng lợi mỉm cười. Đông Phương Tuyệt Thế chuyển hướng sang Đông Phương Khuynh Quốc, cả giận nói: “tam ca, chẳng lẽ anh cũng không ngăn cản Tiểu Cửu sao? Chẳng lẽ anh cũng trơ mắt nhìn cô ấy rời khỏi chúng ta sao??"

Đông Phương Khuynh Quốc đau đến thấu xương ở bên cạnh Văn Trí Lai, nhìn em trai đang bị vây hãm trong lưới tình, cũng chỉ có thể thấp giọng đánh thức hắn: “Tuyệt Thế, em coi như… tỷ tỷ…của em….xuất giá…"

Những lời này như sấm đánh bên tai khiến cho trong lòng Đông Phương Tuyệt Thế, chặn hắn hò hét, cũng ngăn chặn hô hấp của hắn. tỷ tỷ! cho nên…

Cho dù Tiểu Cửu ỏ lại Đông Phương gia, hắn cùng Tiểu Cửu cũng không có khả năng có kết quả? Tam ca là muốn nhắc nhở hắn hay sao? Phải không? Nhắc nhớ hắn cùng Tiểu Cửu trên pháp luật thân phận là chị em?

Sắc mặt Tiểu Cửu không thay đổi, chính là cước bộ hơi hơi dừng một chút, chỉ có một chút, lại tiếp tục đi phía trước.

“tỷ tỷ… ha ha.. thật buồn cười… ha ha…" hắn xoay mình lớn tiếng cười, cười giống như Đông Phương Khuynh Quốc đang nói điều gì buồn cười đến cỡ nào.

Hắn càng cười càng điên dại, từng người Đông Phương gia lòng lại trầm trọng thêm, tâm Tiểu Cửu, cũng lại càng đau.

Cuối cùng, hắn cười ngã vào bên cạnh Đông Phương Khuynh Quốc, nhìn như điên cuồng vô độ, nhưng vào lúc này, hắn đột nhiên đoạt được súng lục từ tay Đông Phương Khuynh Quốc, đứng dậy nhắm thẳng Bạc Thiếu Quân, bóp cò súng!

“phằng!"

Viên đạn nhỏ, thẳng tắp bắn vào trái tim Bạc Thiếu Quân!

Biến hoá này, làm cho tất cả mọi người đều sững sỡ ngây người.

Không chỉ có hộ vệ của Bạc gia không kịp đề phòng, ngay cả nhóm Đông Phương Lang cũng không kịp ngăn cản, liền nhìn Bạc Thiếu Quân thân mình chấn động, nhìn máu từ trong lồng ngực trào ra nhuộm đỏ áo trắng.

Bạc Thiếu Quân kinh ngạc trừng lớn hai mắt, khoé miệng tươi cười nháy mắt đông lại, hắn vạn vạn lần không nghĩ tới, hắn sẽ chết trong tay Đông Phương Tuyệt Thế, không nghĩ tới….hắn thật sự không thể qua mùa xuân năm nay….

“tông chủ!" nhóm hộ vệ Bạc gia ôm lấy Bạc Thiếu Quân, cùng sợ hãi kêu rống lên, tất cả đều tay chân đều loạn.

Tiểu Cửu trố mắt ngây ngốc, chỉ cảm thấy trong lòng từng đợt băng hàn dâng lên.

Sắc mặt Văn Trí Lai tái nhợt, hoảng sợ nói không ra lời.

Một kích này của Đông Phương Tuyệt Thế, chẳng những diệt sạch Bạc gia, cũng có khả năng diệt sạch Đông Phương gia!

Rồi Bạc Thiếu Quân ngã xuống, ác rủa tạm trừ, thân thể đau đớn biến mất, Đông Phương Tuyệt Thế lậ tức xông lên phía trước, bắt lấy cổ tay Tiểu Cửu, lãnh ngạo phẫn hận nhìn Bạc Thiếu Quân.

Hắn chịu đủ rồi, từ nhỏ đã ở dưới “bóng ma tử vong" mà lớn lên, hiện tại ngay cả nữ nhân hắn yêu nhất cũng không giữ lại được, còn phải xem sắc mặt của một tên quỷ bệnh, người cũng không cần phải như thế mới sống, loại uy hiếp chết tiệt như thế, căn bản nên hoàn toàn huỷ diệt!

Cùng với cẩn thận sống tạm, thà rằng hắn thống khoái mà chết còn hơn.

“ta đã sớm nói qua, Tiểu Cửu là của ta, ai dám cướp cô ấy, người đó phải chết."

Bạc Thiếu Quân trừng mắt nhìn hắn, trong lòng oán, trong lòng hận, trong lòng tiếc nuối cùng không cam lòng, tất cả đều hoá thành một nụ cười thê lương lạnh lùng. “ngươi… sẽ hối hận! hối hận… giết ta…" mặt hắn trắng một cách dị thường dữ tợn.

“ta làm việc không bao giờ hối hận." Đông Phương Tuyệt Thế lãnh tuyệt hé ra lệ dung cuồng diễm.

“ngươi nghĩ rằng ta chết… ngươi có thể có được Tiểu Cửu sao? Không, ngươi không có biện pháp chạm vào cô dâu của Bạc gia… cô ấy sinh là người bạc gia, chết cũng là quỷ Bạc gia…. Ngươi… vĩnh viễn không thể chạm vào cô ấy… vĩnh viễn đừng nghĩ…."

Bạc Thiếu Quân nói lý chấp nhất làm cho người ta sở cả gai ốc.

“hừ, thực buồn cười, Tiểu Cửu từ đầu đến cuối đều là người Đông Phương gia, cho tời bây giờ cũng không phải là của ngươi." Đông Phương Tuyệt Thế chán ghét trừng mắt hắn.

“ngươi… chờ đấy! các ngươi… tai vạ đã đến nơi…. Ta chết… Đông Phương gia các ngươi… toàn bộ…đều chôn cùng!" lời nói hắn âm ngoan giống như đang nguyền rủa.

Văn Trí Lai, Đông Phương Khuynh Quốc cùng với Tiểu Cửu nghe vậy đều biến sắc, chỉ có Đông Phương Tuyệt Thế vẻ mặt khinh miệt coi thường, lười nghe hắn nói, chĩa súng nhắm ngay hắn.

“ngươi nói nhiều lắm, Bạc Thiếu Quân, nhanh sớm xuống địa ngục một chút đi thôi!"

“Tuyệt Thế! Dừng tay!" Đông Phương Khuynh Quốc khẩn cấp nói.

“Tuyệt Thế! Không cần!" Tiểu Cửu kinh hãi ôm lấy cánh tay Đông Phương Tuyệt Thế thủ, ngăn cản hắn nổ súng.

“giết Đông Phương Tuyệt Thế! Mọi người giết sạch Đông Phương gia, thay tông chủ báo thù!" nhóm hộ vệ Bạc gia lòng đầy căm phẫn, toàn bộ người đứng lên cầm súng, hướng đến phía Đông Phương Tuyệt Thế. Đông Phương Lang thấy thế, lập tức ra tay bảo vệ chủ nhân, song phương lại giao phong, đao súng sống mái với nhau, lại lâm vào tình trạng hỗn loạn. Đông Phương Tuyệt Thế lại lười tái chiến, hắn bắn chết vài tên cản đường phía sau, lôi kéo Tiểu Cửu, không nói hai lời, trực tiếp xông ra ngoài.

“Tuyệt Thế! Trở về, Tuyệt Thế!" Đông Phương Khuynh Quốc thủ Văn Trí Lai, tức giận cấp kêu.

Nhưng Đông Phương Tuyệt Thế không quay đầu lại, liền như vậy mang theo Tiểu Cửu biến mất vào bên trong sương mù dày đặc.

Biến mất trong tầm mắt Bạc Thiếu Quân đang dần dần hôn mê.

Bạc Thiếu Quân oán hận trừng mắt, cuối cùng phun ra một ngụm máu to, chặt đứt khí.

Ngừng thở nhưng hai mắt vẫn mở to trừng lớn, chết cũng nguyện không nhắm mắt.

Gió đêm nổi lên, sương mù dày đặc che phủ, âm khí đột nhiên tăng lên, tại đây một mảnh chém giết đẫm máu, Văn Trí Lai nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Bạc Thiếu Quân, không khỏi rùng mình một cái.

Bạc Thiếu Quân vừa chết, quỷ phù biến thành tử phù, sẽ bắt đầu lấy mạng, di ngôn của hắn giờ khắc này bắt đầu có hiệu lực, mà Đông Phương gia, chạy trời không khỏi nắng…

ở một gian mật thất cổ xưa nằm lẫn trong khu dân cư, Đông Phương Tuyệt Thế rửa sạch một thân toàn máu, để nửa thân trên ở trần ngồi mép giường, nhìn chằm chằm vào Tiểu Cửu, cô đang giúp hắn bôi thuốc, miệng cũng không ngừng thao thao nói, mắng, mà thanh âm run rẩy.

“anh là đồ ngu ngốc sao? Thằng ngốc sao? Anh có biết làm như thế là sao không? Anh cứ giết Bạc Thiếu Quân như vậy, giống như giết tất cả mọi người Đông Phương gia, đến lúc đó, mỹ nhân chú không giải được, con cháu Đông Phương gia,thậm chí ngay cả đứa bé trong bụng còn chưa ra đời của Hắc Tĩnh, có khả năng chết, bọn anh, có khả năng sẽ chết…."

“em mới là đồ ngu ngốc! là ai khiến em chắn một đao đấy giúp anh? Khi đó anh nghĩ nếu em chết thì làm sao bây giờ? Nếu em cứ như vậy biến mất phải làm sao bây giờ? Nếu không bao giờ được nghe lời em nói bên tai thì phải làm sao bây giờ? Cho nên anh quyết định, nếu em dám chết, anh liền đuổi đến địa ngục tìm em, bất luận em chạy đi nơi đâu, nhất định anh phải tìm được em, sau đó, đem em gắt gao khoá bên người, vĩnh viễn không rời xa." Ngữ khí hắn cuồng nộ, nhưng từng câu từng chữ lại chứa chan tình cảm làm cho Tiểu Cửu nghe không khỏi thở dốc, tim đập nhanh chấn động.

Cô nói đông, hắn lại nói tây, nhưng trong lòng sợ hãi đều giống nhau.

Bọn họ để ý lẫn nhau, phi thường để ý.

“loại cảm giác này, anh không muốn trải qua một lần nữa, cho nên, em phải nhớ kỹ, trăm ngàn lần không thể chết sớm hơn anh, nếu không anh tuyệt đối không tha thứ cho em." Hắn nhìn cô, nghiêm chỉnh cảnh cáo. Hơi nước, đột nhiên tràn ngập hốc mắt cô, cô nghẹn ngào nói không ra lời. Tuyệt Thế nói như thế, cũng tràn ngập phong cách cá nhân của hắn, cường hãn lại chuyên chế, nhưng so với những lời ngon tiếng ngọt lại lay động lòng người.

“nhưng hiện tại khả năng anh còn chết sớm hơn em đó! Bạc Thiếu Quân đã chết, Đông Phương thật sự có thể phải chôn cùng hắn, anh đã quá xúc động…."

Hắn không có hé răng, chính là ác liệt, điên cuồng, nhìn cô.

Tâm Tiểu Cửu căng thẳng, những lời trách cứ bị giữ lại trong yết hầu, rốt cuộc không thể nói thêm một chữ.

Cô làm sao có thể không hiểu? căn bản hắn không phải xúc động, hắn làm như vậy, tất cả đều là vì cô.

Bất luận không để ý đến sinh tử, không cần quan tâm hậu quả như thế nào, hắn chỉ cần cô.

Tuỳ hứng như vậy, chuyên chế như vậy, ich kỉ như vậy, đáng giận như vậy, cuồng phách như vậy… như vậy… yêu cô!

“Em cũng không phải quan trọng như vậy, không cần khiến em trở thành gánh nặng, em chỉ là một người chắn sát, một người hầu, một người bảo vệ… một bóng dáng của Đông Phương gia… một nữ nhi không có cũng không sao…" cô nghẹn ngào nói.

Là cô hại hắn trở thành tội nhân của gia đình, đều là cô sai.

Hắn diễm dung phong sương, cả giận nói:

“Nói đủ chưa?"

Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp của hắn, sâu kín nói tiếp:

“Em vốn nên là người của Bạc gia, gả cho Bạc Thiếu Quân, mới chính là sứ mệnh của em, anh chỉ cần nhịn một chút, qua một thời gian, anh sẽ quên em, mà em, cũng dần dần quên anh…."

“Em sẽ không quên, cho dù em có trúng khoá tâm rủa của Bạc Thiếu Quân, cho dù không nhớ ra anh, tiềm thức của em vẫn nhớ tất cả về anh, thói quen của anh, ham mê của anh, thậm chí, em còn không quên yêu cầu quá đáng của anh…" hắn cầm tay cô, trên cổ tay cô, còn có một sợi dây thun màu đen.

Tiểu Cửu kinh ngạc nhìn dây thun kia, sắc mặt ngẩn ngơ, cảm xúc trong nháy mắt mênh mông cuồn cuộn.

Chỗ trống trong trí nhớ khi trúng phải khoá tâm rủa của Bạc Thiếu Quân, đột nhiên từng giọt từng giọt sáng lên, cô nhớ tới mình không nhận ra Tuyệt Thế, nhớ tới chính mình đâm hắn một đao, nhớ tới hắn nổi giận hôn cô, trong lời nói của hắn tràn ngập lửa giận, nhớ tới chính mình giúp hắn gắp ớt xanh khỏi hộp cơm…..

Nhớ tới hắn nói, hắn cùng cô là “đồng mệnh điểu", không phải một đôi, mà là một thân một mạng…

Trong mắt cô chứa lệ quang, rung động không hiểu.

Ngay cả khi mất trí nhớ, Tuyệt Thế cũng luôn luôn tồn tại trong lòng cô, có lẽ, bọn họ đã là bộ phận của nhau, từ lúc sáu tuổi, cô cùng hắn, đã hợp thể, ai cũng không thể tách rời được ai….

“ Em là của anh, Tiểu Cửu, em phải ở bên cạnh anh, anh sẽ không làm gì, bất luận kẻ nào cùng không thể tách rời chúng ta." Hắn nghiêm túc nói.

“Toàn bộ Đông Phương gia đều đã phản đối…" tầm mắt cô dừng ở trước ngực hắn, phía trên đó còn có vết thương chưa lành do cô gây ra, hô hấp dồn dập.

“Như thế nào?"

“Anh định giết chết toàn bộ Đông Phương gia…"

“Anh mặc kệ."

“Anh thực xin lỗi bà nội cùng mẹ anh, thực xin lỗi các anh, thực xin lỗi Đông Phương gia liệt tổ liệt tông, anh trở thành tội nhân thiên cổ của Đông Phương gia…."

“Không sao cả."

Cô nín thở trừng mắt hắn, một lòng thắt chặt.

Trời sinh tính ương ngạnh, phản nghịch vô đạo, tuyệt đối vì mình, vì chính mình mà yêu, không tiếc thương tổn người khác, đây là Đông Phương Tuyệt Thế cô yêu!

“Anh điên rồi!"

“Có lẽ thế!" hắn tự giễu khoé miệng nhếch lên. Vẫn nghĩ đến các anh trai bị trúng độc tình yêu, tất cả đều biến thành ngu ngốc, hiện tại hắn mới biết được, bốn anh em bọn hắn đã sớm trúng độc, cũng cùng một loại độc.

Tiểu Cửu đầu hàng, biết được rằng đây là nam nhân khiến cô yêu sâu sắc, cho dùng cùng hắn bị mọi người mắng chửi, cho dù có bị đầy xuống mười tám tầng địa ngục, đều là hạnh phúc.

“Mà ta, nhất định cũng điên rồi… biết rõ không thể, lại vẫn muốn bên cạnh anh…" cô nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt đẹp như điêu khắc của hắn, chỉ không tránh được nội tâm bị kích động.

Hắn nín thở vài giây, xoay mình kéo cô lại gần, nâng cằm cô lên, mãnh liệt hôn lấy đôi môi đang run rẩy của cô.

Áp lực mười sáu năm qua, kháng cự, tại đây bị nụ hôn hoàn toàn giải phóng, lần đầu tiên, họ vượt qua hàng rào trong lòng, bộc lộ tình cảm lẫn nhau.

Tình yêu nảy sinh quá sớm, lại sinh trưởng chậm chạp, bởi vì ngây thơ, phải qua mười sáu năm bọn họ mới có thể nhận ra được tình yêu đích thực, mới trở thành người yêu chân chính…

Bọn họ hôn mãnh liệt mà vội vàng, như muốn bù đắp lại thời gian lãng phí bao nhiêu năm, quyến luyến lẫn nhau, cọ sát lẫn nhau, chiếm giữ lẫn nhau…

Tiểu Cửu thở dốc mở to mắt, nhìn con ngươi đẹp lộng lẫy của Đông Phương Tuyệt Thế cùng chóp mũi, cảm nhận được đầu lưỡi của hắn ở trong miệng cô khiêu khích bát nháo, cảm giác hơi thở của hắn đang vây quah toàn bộ cơ thể cô… cô thoả mãn than nhẹ, nam hài này từ nhỏ chỉ có thể nhìn, không thể đụng vào “đệ đệ" xinh đẹp đòi mạng này, nay thật sự thuộc về cô….

Đông Phương Tuyệt Thế gắt gao liếm lấy lời lẽ của cô, giống như dã thú đang đói khát, điên cuồng không biết thoả mãn, tựa hồ như đem cô cắn mút không bỏ sót chỗ nào.

Cô bị hắn hôn hai chân như nhũn ra, đứng thẳng không xong, hắn nhân cơ hội lôi kéo cô, đem cô ngã xuống giường, xoay người một cái vây cô xung quanh, môi vẫn dính cô không rời.

Qua hồi lâu, thẳng đến khi hai người đều cảm thấy khó thở, hắn mới ngẩng đầu, ung dung mà tinh tế nhìn cô, đầu ngón tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt mịn màng.

“Em thực xấu đi?" cô cố ý hỏi.

“Đúng thật xấu… nhưng anh thích." Hắn nói xong cúi đầu hôn vết sẹo, dọc theo ánh mắt, từ vết sẹo hôn lên vành tai.

Cô cảm động nhắm lại đôi mắt ẩm ướt, khoé miệng khẽ nhếch.

Nhất định tiểu tử này oán hận chính mình xinh đẹp quỷ dị quá mức, nên mới có thể yêu thương xẩu nữ như cô đi?

“Bất luận lớn lên em trông như thế nào, anh vẫn thích em." Dứt lời, hắn hôn theo vành tai lại trượt xuống môi cô, giữ lại nụ cười của cô, giữ lại rung động của cô. Một màn hôn kịch liệt lại diễn ra, hơi thở của bọn hộ giao hoà, ướt đẫm nước bọt, gắn kết chặt chẽ không chia lìa, dần dần, hô hấp hai người trở nên dồn dập, tay hắn trực tiếp tham tiến vào áo trắng của cô, nắm lấy bộ ngực no đủ vươn cao. Thật cả kinh, hắn nhớ tới còn mang theo súng, cô ngẩn cấp đẩy hắn ra:

“Tuyệt Thế, chờ một chút…"

“Anh không chờ." Hắn trực tiếp tỏ thái độ, chế trụ lại cánh tay cô, cúi đầu hôn cổ cô, đầu ngón tay theo đỉnh núi vươn à du hành âu yếm xuống phía dưới.

“Tuyệt Thế, vết thương của anh…" cô thở gấp một tiếng, lại hỏi.

“Không cần quan tâm." Hắn khàn khàn giọng, vẫn tiếp tục tiến công cuồng dã.

Mười phần mang tác phong Tuyệt Thế, nếu muốn, sẽ không có gì có thể thoái thác hay cự tuyệt hắn.

“Tuyệt Thế…." Hắn duỗi chân đè lấy hai tay cô, có điểm xẩu hổ.

Hắn ngừng lại, ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt loé tia ác liệt bỡn cợt:

“Như thế nào, em sợ?"

“Anh không sợ sao?" cô hỏi lại.

“Sợ cái gì? Sợ yêu em?" hắn nhíu mày.

“Sợ đây thật ra chỉ là một giấc mơ…" cô sợ chính mình không có tư cách có được hắn.

“ Lập tức anh sẽ cho anh cảm nhận được chân thật, điều này không phải là một giấc mộng." hắn khinh khi bảo đảm chứng minh, cúi đầu hàm trụ môi của cô, cả người dán sát vào cô, vì thế, cô không ngăn trở nữa, cũng ngăn cản không được, hai cơ thể khao khát đòi hỏi lẫn nhau, rốt cuộc bức ra một màn hoa lửa, bọn họ vội vàng cởi quần áo đối phương, vội vã muốn có được toàn bộ của đối phương, vội vã trở thành một thể… chính là, xuân tâm Tiểu Cửu lớn hơn bao giờ hết, bỗng nhiên hình xăm nơi cổ tay giống như dấu lửa nóng rực xuyên thấu cơ thể làm cô đau đớn, làm cho cô không nhịn được mà kêu lên.

“A!"

Đông Phương Tuyệt Thế sửng sốt một chút, khởi động thân trên, hơi thở hỗn loạn hỏi:

“Làm sao vậy?"

“Tay của em… đau quá…" cô nhăn trán, tay phải đau đến phát run.

Hắn nắm lấy tay phải của cô, chỉ thấy hình xăm không ngừng phát ra ánh lửa xanh.

“Đây là…" sắc mặt hắn khẽ biến.

“Ngô…" Tiểu Cửu càng thêm đau đớn,thân thể co rút gồng lên rên rỉ.

“Tiểu Cửu…" hắn sốt ruột ôm chặt cô, không nghĩ tới ngược lại khiến cho hinh xăm kia phát ra càng nhiểu ánh lửa xanh, đem cả người cô bao lấy.

“A!" đau đớn như tiến vào từng tế bào, làm cô thét chói tai.

“Tiểu Cửu!" hắn hoảng sợ, giống như bị ánh lửa xanh kia thiêu đốt không thể không lập tức buông cô ra.

Hắn vừa buông tay, đau đớn trên người cô cùng đám lửa xanh kia lập tức chậm lại, ngồi phịch trên giường, há mồm thở dốc.

“Đây là chuyện gì?" hắn trố mắt, thì thào hỏi.

“Đại khái… là Bạc Thiếu Quân rủa đi!" Tiểu Cửu bi thương ngẩng đầu nhìn hắn, trong lòng hắn run sợ, phút chốc nhớ tới lời cảnh cáo của Bạc Thiếu Quân trước khi chết.

Ngươi vĩnh viễn không thể chạm vào tân nương Bạc gia… cô ta sinh là người Bạc gia, chết là quỷ Bạc gia….

“Không! Ta không tin, không tin!" hắn khó thở rống giận, lại ôm lấy cô.

Nhất thời, lửa xannh lại bùng lên, thiêu đốt cả cô cùng hắn, hai người đều đau đến mức phải tách ra, sau đó, khát vọng xen lẫn tuyệt vọng.

“Đùa giỡn cái gì? Cái này tính cái gì? Vì sao không cho anh chạm vào em? Phải không?" hắn thống khổ kêu rên.

“Hiện tại em mới biết được, hình xăm này của em, nguyên lai là hắn vẫn gia tăng phong ấn trên người, không cho phép em cùng người đàn ông khác lên giường…" cô trào phúng cười khổ.

Nguyên lai, từ nhỏ cô đã phải vì Bạc gia thủ thân.

“Thật là ngu ngốc!" hắn cắn răng, nắm lấy tay phải cô liều mạng chà sát nhưng như thế nào cũng không thể xoá mờ được dấu ấn kia.

“Tuyệt Thế…đau…" cô đau đến nhíu mày.

Hắn không nghe, vẫn dùng sức chà sát hình xăm chướng mắt kia.

Cô cắn chặt môi, nhịn đau xuống, tuỳ ý để hắn phát tiết, không hề kêu đau. Mãi cho đến khi toàn bộ chỗ da hình xăm đều ứ xanh sưng đỏ, hắn mới im bặt dừng lại, kinh ngạc nhìn cô cùng biểu tình đau lòng. Trái tim hắn căng thẳng, đem cô giam vào trong lòng, thấp giọng nói:

“Anh không cho phép hắn làm như vậy giáo huấn anh, Tiểu Cửu, anh muốn ôm em, anh muốn em, ai cũng không thể ngăn cản anh! Ai cũng không thể! Cho dù là một tên quỷ hồn!"

Ngọn lửa xanh vừa biến mất lại bùng cháy, đốt cháy làn da bọn họ, từng tế bào, Tiểu Cửu sợ hắn bị tổn thương, ra sức đẩy hắn, nhảy xuống giường, cùng hắn duy trì khoảng cách, chảy lệ nói:

“Bạc Thiếu Quân trói chặt cơ thể em, nhưng không trói được tâm em, trái tim em vĩnh viễn chỉ thuộc về anh, vĩnh viễn đều là của anh."

“Không đủ! Như vậy chưa đủ! Anh muốn em, ngay cả thân xác lẫn trái tim! Hắn đi về phía cô, đem cô đặt trên cánh cửa, lớn tiếng điên cuồng gào thét.

Hai mắt cô đẫm lệ, nhìn nam nhân xinh đẹp cuồng diễm này.

Cô yêu hắn nhiều lắm! muốn đem tất cả những gì mình có đều cho hắn! thân thể, tâm, ngay cả tính mạng, đều muốn cho hắn…

“Em yêu anh, Tuyệt Thế, cho dù không thể được anh ôm vào lòng, em cũng sớm đã là của anh, từ lúc sáu tuổi, từ đầu đến chân, mỗi sợi tóc, đến hơi thở, đều là của anh."

Nói xong, bước chân cô khập khiễng, nâng khuôn mặt hắn đang nín thở rung động, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Ngọn lửa xanh trong nháy mắt bốc cháy rừng rực, so với lúc nãy còn mãnh liệt hơn, còn muốn lan rộng hơn. Lửa xanh đại biểu lòng của cô, thiêu đốt càng điên cuồng, tượng trưng cho tình yêu sâu đậm của cô. Cô rất nhanh lùi lại, nhịn xuống cơn đau đớn từ hình xăm truyền đến bỏng rát, đối hắn lộ ra nụ cười đẹp nhất, sau đó, ra khỏi phòng.

Đông Phương Tuyệt Thế thấy như vậy kinh ngạc trừng mắt nhìn cánh cửa, nắm chặt quyền, cuồng phẫn mà bất đắc dĩ.

Hắn biết, Tiểu Cửu đứng ngay ngoài cửa, trái tim kinh hoàng cùng hắn, đau đớn cùng hắn, xé rách cùng hắn.

Chẳng lẽ, sau này bọn họ cũng chỉ có thể như vậy?

Đến chết, đều chỉ có thể như vậy……
Tác giả : Bồng Vũ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại