Đồng Mệnh Tuyệt
Chương 2
“Hắn nhận việc sao?" một người đàn ông có bộ dạng gầy nhỏ nghiêng ngả, mang theo đôi kính mắt màu đen, nhìn hình ảnh phản chiếu trên màn hình nhấc tay gạt tóc, hơn nữa còn nhìn chằm chằm cô gái trong màn ảnh, nhẹ giọng hỏi.
“Đúng vậy."
“Hơn mười năm, con gái của nhà Công Tôn, rốt cuộc tôi cũng tìm được rồi…" nam tử nheo lại mắt, nhìn lên tấm ảnh chụp đang hé ra từng bức ảnh.
Cô gái ước chừng mới hai mươi, bộ dạng cũng không tính là xinh đẹp nhưng toàn bộ ý vị thần thái lại rất hấp dẫn ánh nhìn người khác, cho dù đứng lẫn trong đám người, cũng rất dễ nhận ra.
Ánh mắt hắn linh hoạt nhạy bén mà tỉnh táo, tựa hồ lập tức liền phát hiện có người đang nhìn trộm***chụp ảnh cô, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính, mi khẽ nhếch, ánh mắt thấu triệt mang một chút đùa giỡn trêu chọc, khóe miệng khiêu khích gợi lên, vẻ mặt kia, không sợ hãi hoảng loạn, ngược lại như là cảnh cáo.
Làn da màu mật ong khỏe mạnh, thân hình cao ráo khỏe mạnh, quần dài màu mê hoặc, dưới chân một đôi giày leo núi màu đen, vóc dáng khỏe khoắn hoàn mỹ thanh nhã, động tác tay chân lưu loát mà hoạt bát, nhìn ra được không phải sống trong ngôi nhà ấm nhỏ bé, mà là chịu qua huấn luyện tinh anh đặc biệt, cả người tản ra một loại khí chất kiên cường độc đáo dẻo dai cùng kiên nghị, tự tin, tràn ngập sức sống. tóc dài được buộc đơn giản, vài sợi còn để rơi tự do trên vai, cùng với khí chất vô cùng đặc biệt của mình, cũng đã thể hiện đầy đủ cá tính của cô.
Tuy rằng không giống với dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, năm đó khi đứa trẻ đó được sinh ra, đã thành một đứa rất nữ tính, điểm ấy, hoặc là hắn nên cảm tạ người đã nhận nuôi cô…
Bức ảnh tiếp theo hiện ra, tập trung vào cổ tay của cô gái, nơi đó có một hình xăm.
“Đem bức ảnh đó phóng to lên." Hắn hạ lệnh.
Thủ hạ lập tức đem hình xăm kia phóng to lên vài lần, hắn nhìn, hơi hơi nở nụ cười.
“Quả nhiên đúng là vậy! Khả năng không có sai…"
“Xác thực, thật là cô ấy!" thủ hạ cũng vui vẻ nói.
“Tấm tiếp theo."
“Vâng."
Cuộn phim tiếp tục truyền phát hình, chính là, đến bức ảnh cuối cùng, hắn nhìn không khỏi giật mình.
Má phải của cô, có một vết đao thật dài, vết sẹo đã mờ dần, nhưng mà, vết tích của vết chém kia vẫn như cũ rõ ràng làm người ta kinh hãi.
“Mặt của cô ấy…" mặt của người đàn ông nhăn nhó.
“Theo như số liệu chúng tôi điều tra được, đây là khi cô ấy được 13 tuổi bị thương."
“Đã xảy ra chuyện gì?" nam tử trầm giọng hỏi.
“Hình như là vì tứ thiếu gia của Đông Phương mới trúng một đao."
“Đông Phương Tuyệt Thế? Tên tiểu tử kia lại làm ột cô gái thay hắn chắn đao?" nam tử không nể mặt.
“Cô ấy cùng Đông Phương gia có quan hệ không hề tầm thường, giống như là bảo vệ của Đông Phương Tuyệt Thế từ nhỏ."
“Một người đàn ông cư nhiên cần một đứa con gái bảo vệ? Được lắm!" hắn hừ lạnh.
“Cô ấy được nuôi dưỡng là có mục đích, tựa hồ chính là làm bảo vệ…"
“Hừ, ta xem không phải là làm bảo vệ, mà là tấm lá chắn! Xem ra Đông Phương gia cũng biết ưu điểm của cô ấy…."Người đàn ông nắm tay đặt trên bàn, lại nói tiếp:
“Lập tức sắp xếp cho ta gặp cô ấy một mình."
“Cái này… có điểm khó khăn."
“Vì sao?"
“Gần đây hành tung của cô ấy rất bí ẩn, chúng tôi cũng không có số điện thoại của cô ấy, hơn nữa Đông Phương gia phòng thủ nghiêm ngặt, cũng không thấy có khách lạ, lần gần đây nhất chúng tôi phái người đi điều tra ngầm đều bị đánh trở về, ngài muốn gặp cô ấy, thật sự là không có cơ hội…."
“Thực ngu xuẩn, không có cơ hội, thì sáng tạo ra cơ hội a! ngươi không phải nói cô ấy luôn luôn giúp Đông Phương gia tìm lăng mộ từ đời Tống sao?" nam tử hừ lạnh.
“Dạ, cô ấy luôn luôn muốn tìm lại lăng tẩm của một vị Triệu thị công chúa đời từ đời Tống…"
“Vậy tại vùng có lăng tẩm tạo chút tin tức xôn xao, đem cô ấy dẫn dụ đến đây, thuận tiện cũng qua tìm hiểu nguyên nhân Đông Phương gia liều mạng đi tìm lăng mộ từ đời Tống thế."
“Dạ, tôi đã biết."
“Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giúp ta đem một bó hoa đến nhà của Đông Phương tặng cho cô ấy."
“Dạ."
Namtử chậm rãi đứng lên, đi hướng màn hình trắng, vươn tay, đau lòng vỗ về bức ảnh chụp người con gái trên đó.
“Chờ một chút, rất nhanh ta sẽ đem em từ địa ngục trở về, rất nhanh…"
Đông Phương Lang ở trong biệt thự, bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ, mọi người ăn uống no đủ, Tiểu Cửu đi đầu làm nóng bầu không khí cười đùa thành một đoàn, ngay cả Cừu Nghĩa vốn trầm ổn nghiêm túc, cũng khó có thể cười đùa thoải mái như lúc này, trên mặt lộ vẻ sủng nịnh của người cha đối với nữ nhi của mình.
Đông Phương Tuyệt thế đi vào biệt thự, vừa đúng lúc nghe thấy âm thanh “náo nhiệt ấm áp “ này. Hắn lẳng lặng ra hiên thượng bên ngoài, mắt lạnh nhìn cảnh bên trong đang vui sướng, không phải là yêu thích hiện lên, mà là một chút đùa cợt.
Tiểu Cửu cùng đàn sói này ở cùng một chỗ, thực tự do tự tại!
Không giống như ở trước mặt người nhà Đông Phương bọn họ, cố gắng biểu hiện giống như “người trong nhà", loại cố gắng này, rất cố ý.
Nhất là trước mặt hắn, rõ ràng nhất.
“A? Tứ thiếu gia, anh đã đến rồi!" Thập Nhất phát hiện ra hắn đã đến, kinh hỉ hô to.
Đông Phương Lang vừa nghe thấy thủ lĩnh đến đây, toàn bộ lập tức nhào ra biệt thự nghênh đón.
“ Cậu không phải ghét nhất những lúc như thế này sao? Như thế nào lại trở lại?" Tiểu Cửu cắn một cái chân gà, cười tủm tỉm hỏi.
“Tôi muốn đến, chẳng lẽ còn phải hướng cô báo cáo sao?" hắn hừ lạnh.
“Không phải, chỉ là số người mà chúng tôi chuẩn bị là vừa vặn, không mua dư phần cậu nha." Tiểu Cửu cố ý nói.
“Ai nói tôi muốn ăn? Tôi chỉ là tới cảnh báo báo mọi người đừng đùa đến quá mức, công việc vẫn là công việc, không cho phép nhàn hạ." Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, câu nói đầu tiên đã đem không khí đóng băng.
“Thật là cao thủ phá hư không khí, lần gần đây nhất cậu đem bầu không khí trở nên lạnh lẽo làm mọi người mất cả khẩu vị." trước kia, cả nhóm Đông phương Lang đều vì Tiểu Cửu mà đổ mồ hôi lạnh, dù sao ai cũng không có lá gan ở trước mặt Đông Phương Tuyệt Thế dùng loại giọng điệu này nói, quả thực là không muốn sống nữa, nhưng từ khi qua mười tuổi, tính mệnh của Tiểu Cửu vẫn còn, hơn nữa còn sống rất tốt đẹp, vì thế bọn họ thành thói quen, thói quen nhìn hai người đấu khẩu, thói quen khiêu khích không biết sống chết của TIểu Cửu đối với Đông Phương Tuyệt Thế, cùng thói quen Đông Phương Tuyệt Thế dễ dàng tha thứ cho Tiểu Cửu.
Bọn họ đối với nhau mà nói, đều là tồn tại đặc biệt, đại khái chỉ có hai người bọn họ là không biết mà thôi.
“Không nghĩ rằng khẩu vị của cô vẫn còn muốn ăn? Không sợ bị nghẹn chết sao?" Đông Phương Tuyệt Thế trừng cô.
“Sẽ không a!" cô cười lại cắn một miếng to."
“Tứ thiếu gia, đi vào ăn chút gì đi." Cừu Nghĩa cười mời.
“Không được, tôi đi vào, còn có một đống người ăn không vô." Thanh âm hắn theo lỗ mũi hừ ra.
“Tiểu Cừu thích nhất là quậy tưng bừng, cậu đừng cho là thật." Cừu Nghĩa thay cô học trò nhỏ xin tha thứ.
Năm đó hắn thay mặt Đông Phương gia nhận nuôi TIểu Cừu, một mình huân luyện dưỡng dục cô ba năm, mới đưa cô về Đông Phương cư, luận về cảm tình, ngược lại Tiểu Cừu cùng hắn thân thiết hơn.
“Hừ, cô ta nói như thế chẳng lẽ ta chưa từng thấy sao." Đông Phương Tuyệt Thế lãnh xích.
Biểu tình của Tiểu Cừu bị kiềm hãm, tâm địa bị áp chế tận đáy lòng mà trở nên cuồng nộ. mười sáu năm rèn luyện, cô nghĩ đến chiêu nhẫn này đều thuận buồm xuôi gió,, nhưng vì sao ngẫu nhiên cô vẫn muốn đấm thẳng vào mặt hắn một quyền? hít sâu một hơi, dùng một giây ổn định cảm xúc, lại hé ra khuôn mặt tươi cười.
“Oa! Cậu thật sự tức giận a? bất quá chỉ là đùa vui một chút, cần gì phải làm thật sự như vậy."
“Không muốn cười thì đừng có cười, lúc nào cũng để lộ ra cái mặt nạ dối trá, ngoại trừ cười ra, cô không thấy phiền, nhưng ta xem đến mệt mỏi rồi." hắn nhìn chằm chằm cô, không chút khách khí đùa cợt.
Tiểu Cửu tươi cười không thay đổi, chình là, trong mắt ý cười đã mất.
Dối trá? Hắn không nghĩ lại xem, muốn luyện ra công phu dối trá như thế này mất bao nhiêu thời gian?
Càng không nghĩ tới, cô vì cái gì mới có thể dối trá đến như vậy.
Đông Phương gia nhận nuôi cô, cô cảm kích.
Nhưng biết được mục đích sau lưng, lại làm cô ghét cay ghét đắng. muốn lấy hai loại cảm giác đối lập này để lấy lại cân bằng, không giả tạo được không?
Hơn nữa đối mặt với khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn, trong lúc đó mười sáu năm qua lòng cô thủy chung là yêu cùng hận lung lay, cái loại cảm xúc tra tấn, tính làm bậy của hắn làm sao có thể hiểu?
Ai biết được cô bị cái tên “đồng mệnh nhân" giam cầm tâm linh, mười sáu năm qua duy nhất tìm được phương pháp để yêu cùng hận trong lòng mới có thể tồn tại được, chính là dối trá? “mệt mỏi thì đừng nhìn a! ai bắt cậu nhìn tôi? Cậu như vậy liền thích tôi a?" cảm xúc phá hư chợt lóe rồi biến mất, cô vui đùa trở lại.
Một cái tên thật phù hợp với việc làm giả nhân giả nghĩa, lòng dạ thâm sâu khó lường! Đông Phương Tuyệt Thế nhăn lại hàng mi, vừa rồi chớp mắt một cái, hắn nghĩ đến rốt cuộc mình cũng thành công kích cho cô hiện nguyên hình, đáng tiếc lại thất bại.
“Thích cô? Tôi điên rồi sao?" hắn cười miệt thị quả thực làm người ta xấu hổ vô cùng.
“Cũng đúng, người thích tôi khẳng định là điên rồi!" Tiểu Cừu lại không chịu đả kích một chút nào hì hì cười.
Thật mạnh…
Đáy lòng nhóm Đông Phương Lang bội phục cô, người người đều lộ ra ánh mắt sùng bái.
Đối mặt với tứ thiếu gia có được dung mạo liễu yếu đào diễm này,tâm ngoan lại thủ lạt, tính tình ác liệt khủng bố như ma vương, thế nào mà Đông Phương lang dám lỗ mãng? Thế nào chỉ sói không bị hắn độc ngôn tước quá (lời nói ác độc giết chết), bị hắn hàn mâu bắn qua?
Hơn nữa nếu sắp xếp thứ tự ở phía sau sói, ở trước mặt hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Cho nên, từ một góc độ nào đó mà nói, Tiểu Cừu chính là người khiến bọn hắn kiêu ngạo nho nhỏ a!
Tuy rằng cô là người trẻ tuổi nhất, năm kinh nghiệm ít nhất, nhưng bọn hắn thật sự cam tâm tình nguyện để cho cô làm lão đại của Đông Phương Lang, bởi vì, chỉ có cô mới dám cùng tứ thiếu gia đấu khẩu, hơn nữa bất bại…
Đông Phương Tuyệt Thế tức giận trừng mắt Tiểu Cừu, cơn tức hướng lên trên đỉnh đầu, Thập Nhất lại đột nhiên tiến lại gần bổ sung một câu:
“Ai, thật sự là có người thích Tiểu Cửu a! đã liên tục một tuần, mỗi ngày đều có người đưa hoa tới đây, chỉ rõ là tặng cho Tiểu Cửu."
“Đưa hoa?" Đông Phương Tuyệt Thế lệ mi nhăn lại.
“Đúng đúng đúng, lần đầu tiên đưa tới chúng tôi đã kiểm tra rất lâu rồi, còn tưởng rằng đây là một trò đùa dai, nhưng mà hoa không hề bị động tay động chân, hơn nữa là đối phương ủy thác cửa hàng bán hoa trực tiếp đưa đến." Thập Lục cười nói.
“Là ai tặng?" Đông Phương Tuyệt Thế lạnh giọng hỏi.
“Đối phương không ký tên." Thập Bát nói.
“Hoa không ký tên mà ngươi cũng dám nhận?" hắn trừng mắt đến Tiểu Cừu đang cười vui vẻ.
“Aizzz, đương nhiên là muốn nhận a! người ta có ý tốt muốn tặng hoa, trả leij thì thật đáng tiếc." Tiểu Cừu liếc mắt một cái về phía đại sảnh biệt thự sắc màu rực rỡ, miệng nói cao hứng, trong lòng lại âm thầm kêu phiền.
Nói đến đây thật sự là khoa trương, một ngày 99 đóa hoa hồng, hoa rất là đẹp, sau 7 ngày là gần 700 đóa hoa hồng, chẳng những khiến mọi người bị nghẹt mũi choáng váng đầu, mỗi ngày còn phải xử lý hoa bị khô, quả thực khá phiền toái.
“Cô làm sao biết đối phương là có ý tốt? chẳng lẽ cô biết người đưa hoa là ai sao?" Đông Phương Tuyệt Thế dung mạo như sương che mặt trăng.
Một năm nay, chẳng lẽ bên ngoài cô đã bắt đầu nhận thức nam nhân là cái gì sao?
“Không biết a!" Tiểu Cửu nhún vai một cái, ánh mắt nhỏ giọt vừa chuyển, đột nhiên nói:
“Ân, không biết có phải có người thầm mến tôi đi? Nhớ rõ lần đi Thượng Hải, có người…"
Nhóm Đông Phương Lang cùng kinh hô lên.
Tiểu Cửu che lỗ tai, trừng mắt mấy vị thúc bá, a di, ca ca, tỷ tỷ, thẳng thượng: “Mấy người lớn tiếng như vậy làm sao?"
“Có người sao? Thật sự?" Thập Nhất dùng một loại khẩu khí hỏi: “là ai không muốn như vậy?"
“Tiểu Cửu sẽ không phải cháu nhìn lầm chứ?" Thập đệ cố ý nói.
“Ai, tôi là ai chứ? Tôi mà nhìn lầm sao?" Tiểu Cửu tức giận nói.
Mọi người ngẩn ra, Tiểu Cửu xác thực không có khả năng nhìn lầm, tuy rằng ngay từ đầu mọi người yêu thương cô nên mới để cô là người đứng thứ nhất, nhưng mà năng lực trí tuệ của cô, thân thủ, phản ứng, chấp hành lực, độ sâu sắc đều quá phi thường, Đông Phương Lang có thể mạnh như vậy cũng là nhờ khả năng của cô.
“Cô không tóm tên kia?" Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng hỏi.
“Không a, khi đó vội vã trở về Đài Loan, liền lười đi thăm dò." Cô lắc đầu.
“Lười? Nếu đối phương có máy ảnh chụp được mặt của cô, điều tra ra thân phận của cô thì sao?" trong lòng hắn nổi giận, giận cô tự nhiên không đem cái máy chụp ảnh quái thai kia hủy đi, hoặc làm thịt cái gã dám chụp ảnh.
Nếu là hắn, người nọ đã sớm chết.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không mạc danh kỳ diệu đưa người tới." cô cười cười.
“Không phải đã đưa tới sao?" hắn trừng mắt nhìn cô.
“Lại tức giận, bất quá cũng chỉ là việc nhỏ…" Tiểu Cửu lẩm bẩm gãi gãi đầu.
“Chỉ là việc nhỏ, nghĩ biện pháp xử lý sạch sẽ, đừng làm cho đống rác rưởi này làm bẩn nhà." Hắn ghét,
Thực độc…
Mọi người trong lòng rùng mình, mặc dù đã được linh giáo lời nói ác độc của tứ thiếu gia nhiều năm, nhưng đến nay vẫn như cũ không có người nào có thể thích ứng.
“Sao lại nói khó nghe như vậy, biết đâu người đó lại là một soái ca nổi tiếng, thật tâm ngưỡng mộ tôi." Tiểu Cừu lớn tiếng quay sang nói.
“Hắn nhất định là mù rồi!" Đông Phương Tuyệt Thế trực tiếp gạt phăng đi.
Tiểu Cửu sửng sốt, quang quác kêu to:
“Oa oa, cậu cậu cậu thực quá đáng, hơi quá đáng!"
“Tôi thích chính là quá đáng!" hắn kiêu ngạo nói.
“Cậu cậu… một ngày nào đó tôi được gả đi rồi, nhìn cậu còn có chuyện nói không." Cô cả giận.
“Như vậy là tốt nhất, tôi đỡ phải nhìn thấy cô mà phiền."
“Cậu…" cô đang muốn đấm hắn một quyền, Thập Cửu đột nhiên thần sắc vộ vàng đi tới:
“Tứ thiếu gia, đại thiếu gia muốn cậu cùng Tiểu Cửu lập tức đi vào phòng."
Làm sao vậy? Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mi:
“Hình như lăng tẩm ở Hà Nam có chuyện gì đó." Thập Cửu giải thích.
Tiểu Cửu thu hồi nháo sự, sắc mặt nghiêm chỉnh.
“Chậc, lại tới nữa. sự tình gần đây thật nhiều." Đông Phương Tuyệt Thế thấp rủa một tiếng, xoay người bước đi.
Ai! Khó lắm mới giữ bình tĩnh một chút, lại có việc…
Tiếu Cửu cũng nhíu lại mi, đi nhanh đuổi kịp.
Trung Quốc – Hà Nam
Tiểu cửu đi theo phía sau Đông Phương Tuyệt Thế, bộ pháp trầm trọng, đi ra khỏi khách sạn, hít một hơi thật dài.
Tính toán, đã gần hai năm không đi theo Đông Phương Tuyệt Thế ra ngoài như hình với bóng như vậy, thẳng thắn mà nói, một mình cô thật sự thoải mái tự tại, ít nhất, sẽ không lôi kéo sự chú ý của người khác, tròng mắt xung quanh kia giống như một bầy ruồi nhìn chằm chằm vào đĩa mật ngọt, cô so với ai khác đều rõ ràng, là ai sỡ hữu ánh nhìn trố mắt kinh diễm của mọi người. Trường hợp như thế này, từ nhỏ cô đã gặp qua nhiều lần, chỉ cần Đông Phương Tuyệt Thế xuất hiện, chung quanh sẽ hình thành một từ trường, mà hắn, chính là từ lực trung tâm, phạm vi hấp dẫn mãnh liệt tầm mắt trăm dặm.
Cô đương nhiên hiểu được, hắn chán ghét bị mọi người nhìn chằm chằm, cho nên trước khi ra khỏi cửa nhất định phải cải trang, chính là, hắn cải trang như thế nào lại không cải trang, bất luận như thế nào trên mặt lại vẽ đồ đằng (ta hiểu đại khái là giống như mấy người Anh-điêng nta vẽ mặt màu mè ý) “càng dễ đập vào mắt", hoặc là đội một cái mặt nạ “càng kỳ quái", vẫn là đeo kính râm giống như bây giờ, đội một chiếc mũ nhung màu đen, dùng một thân hắc y hắc giầy (giày đen, quần áo đen. Ngầu!!) đem chính mình bọc kín không một khe hở, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn thật độc đáo.
Màu da trắng nõn, đôi môi đỏ tươi, thân hình cao gầy thon dài, trẻ con Đông Phương gia, trời sinh đã gần như là có vẻ đẹp yêu ma tuyệt mỹ, cho dù là hình dáng, cũng tràn ngập mị lực, làm người ta nhịn không được theo dõi từng bước đi của hắn.
“Lại thế! Phiền chết đi, nhìn cái gì vậy?" Đông Phương Tuyệt Thế bước cao bước thấp rủa.
“Đại thái dương, cậu mặc như vậy, người ta không nhìn mới là lạ đó." Cô nhìn một cái xem thường.
Thời tiết sáng sủa, mặt trời lên cao, mùa đông đã qua, đầu xuân nhiệt độ không khí dịu ấm, hắn thân cao 180cm, một thân lại đậm màu đen, mặc cho ai đều phải quay đầu lại nhìn một cái.
Huống chi, lại là đang ở Hà Nam, một địa phương chất phác.
“Hừ!" hắn hừ mạnh một tiếng, ngồi vào bên trong xe do Đông Phương Lang Tứ Thập thuê. Tiểu Cửu đứng ở bên điều khiển xe, Tứ Thập Nhất vẻ mặt kinh hoàng, thở dài:
“Chúng ta đi thôi, lăng tẩm của công chúa hẳn là còn một đoạn khá dài nữa…."
Trên xe, Tứ Thập cẩn thận lái xe, cô bất đắc dĩ hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe, hồi tưởng lại lúc gặp đại ca Đông Phương Phong Hoa nói chuyện.
Cô cùng Đông Phương Tuyệt Thế vội vãng trở lại phòng khách, chợt nghe thấy đại ca nói, vùng lăng mộ Hà Nam tin hư hư thực thực ra có người có ý định phá hư.
“Có ý định phá hư?" Đông Phương Tuyệt Thế ngạc nhiên.
“Đúng vậy, lúc trước thấy Khuynh Quốc có nhắc tới, nghe thấy tìm đến lăng tẩm của công chúa, tìm thấy một cái động lớn, tuy rằng lăng tẩm vẫn chưa thực sự được sáng tỏ, nhưng ta vẫn còn thấy lo lắng sự kiện này có thể sẽ kéo bọn trộm mộ phiền phức đến." Đông Phương Phong Hoa ngồi ở phòng khách rộng lớn của Đông Phương cư, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sầu lo.
“Đơn vị quản lý của Trung Quốc đang làm cái gì vậy? Công tác phòng trộm mộ của bọn họ đi đâu rồi?" Đông phương Tuyệt Thế lãnh xích.
“Khó lòng mà đề phòng a! Một khu đất rộng lớn như vậy, còn có rất nhiều lăng tẩm chôn ở đấy, bọn trộm mộ rất quen thuộc nơi đó, nếu bọn chúng muốn trộm thì công an địa phương cũng không bắt được. nói sau, đơn vị quản lý tựa hồ chỉ thuê một số ít nhân viên để trông coi khu vực." cô hừ nhẹ.
“Vấn đề là, lần xâm nhập này tựa hồ không phải bọn họ đào trộm mộ, bọn họ ở bốn phía xung quanh lăng tẩm phá hư, Thập Tứ truyền đến tin tức, có một nhóm người luôn thừa dịp đêm khuya quanh quẩn ở các lăng mộ, tùy cơ phá hủy di tích, trong một tuần, lăng tẩm sớm đã có ba chỗ bị hư hại." Đông Phương Phong Hoa lại nói.
“Việc này nghe qua thật không bình thường, tôi sẽ đi xem xem như thế nào. Tuy rằng lăng tẩm công chúa ở ví trí bí ẩn, chúng ta vẫn cứ phải cẩn thận, vạn nhát bị xâm nhập thì nguy rồi." cô nhiu mi nói.
Lăng tẩm công chúa đời Tống kia, lúc trước cô xuống vùng Hà Nam tìm hồi lâu thủy chung không thu được kết quả gì, không ngờ vị “tiên tri" Văn Lai Trí kia lập tức tìm thấy.
Thiên nhãn, thật đúng là không phải đùa!
Bất quá, bởi vì sau khi về Đài Loan, đến nay cô chưa từng tự mình xác minh qua địa điểm của lăng tẩm.
“ Tốt nhất là đến nhìn một chút, Tuyệt Thế, em cùng Tiểu Cửu cùng đi đi." Đông Phương Phong Hoa nói.
Cô cùng Đông Phương Tuyệt Thế đồng thời ngẩn ngơ.
“Vì sao em lại phải đi cùng cô ta?" Đông Phương Tuyệt Thế hờn giận.
“Nơi đặt lăng tẩm đó có thể sẽ kết thúc lời nguyền rủa của Đông Phương gia chúng ta, nhưng chúng ta cũng không có kết luận chân chính nào về kẻ đặt chân vào lăng mộ. Lúc ấy Khuynh Quốc vội vã đi cứu Văn Trí Lai, cũng chỉ nhớ kỹ địa điểm, Tứ Thập luôn luôn ở xa xa theo dõi, ta hy vọng lần này em có thể thay Đông Phương gia chúng ta làm rõ chuyện ở khu lăng tẩm, ngày sau cũng để tiến hành nghi thức giải trừ lời nguyền." Đông Phương Phong Hoa giải thích.
“Một mình em đi cũng đủ rồi, Tiểu Cửu không cần phải đi." Đông Phương Tuyệt Thế nhăn mi.
“Nơi đó chỉ có một mình Tứ Thập Nhất, nếu có chuyện gì xảy ra, Tiểu Cửu có thể giúp em."
“Em mà còn cần cô ta giúp sao?" hắn khó nhọc nói.
“Đại ca, một mình em đi vẫn tốt hơn, một người sẽ dễ hành sự hơn, có Tuyệt Thế vào chỉ càng thêm phiền toái." Tiểu Cửu vẻ mặt sầu lo phiền não.
Để cho Đông Phương Tuyệt Thế cùng cô đi ra khỏi cửa, tương đương với việc ôm một quả bom trên người, cô chỉ còn biết lo lắng đề phòng.
“Cô nói cái gì? Cô đi mới là kỳ quái, đây là chuyện của Đông Phương gia, liên quan đến chuyện sinh tử của Đông Phương gia, căn bản không quan hệ đến cô!" Đông Phương Tuyệt Thế tức giận hét lớn.
Sắc mặt cô khẽ biến.
“Tuyệt Thế!" Đông Phương Phong Hoa cấp xích.
Cùng cô không quan hệ phải không…
Cũng đúng, bởi vì chuyện mỹ nhân chú liên quan đến huyết mạch của Đông Phương gia, mà cô, chung quy cũng chính là một kẻ ngoại nhân.
Cho dù, tên cô là “Đông Phương Cửu"
Cho dù cô và Đông Phương Tuyệt Thế là “đồng mệnh nhân" cô cũng vô pháp thay hắn ngăn trở lời nguyền trí mạng. cho nên, cô đi cũng không có ích lợi gì…
“Tiểu Cửu, những lời Tuyệt Thế nói em đừng để trong lòng, em có biết, lời nó nói tựa như độc tiễn phóng loạn, ngay cả chúng ta cùng thường xuyên bị nó bắn thương." Đông Phương Phong Hoa ôn nhu đối cô nói.
“không cs việc gì, đại ca, Tuyệt Thế nói một chút như vậy cũng đúng, tuy rằng em cũng mang họ Đông Phương, nhưng trong mạch máu của em lại không phải huyết mạch của Đông Phương gia, việc lời nguyền này quả thật em không giúp được gì, em giống như cây cà phê nhỏ, cũng chỉ có thể dùng để làm lá chắn mà thôi." Cô cười nhẹ, nhưng trong lời nói cũng mang ý tứ trào phúng.
“Cô…" Đông Phương Tuyệt Thế nghe sao lại không hiểu, hắn ninh mi trừng cô.
“Tốt lắm, đừng đem tinh thần lãng phí ở mấy cuộc đấu võ mồm vô vị này, lần này hai người cùng đi đi! Tuyệt Thế, nhớ kỹ chụp ảnh phạm vi bên ngoài lăng tẩm của công chúa trở về, cần phải nhìn kết cấu bên trong của lăng tẩm, tìm ra cửa sinh tử, mới có thể giải rủa." Đông Phương Phong Hoa lập tức ngăn cản hai người chuẩn bị gây sự.
“Ánh mắt của Văn Trí Lai (hình như nhân vật này xuất hiện trong phần Sinh Tử Kiến thì phải) thực sự thấy được?" Đông Phương Tuyệt Thế đối với một người mù gần hai mươi năm cư nhiên hồi phục thị lực cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Ngày đó sau khi cô ấy tỉnh lại, thị lực liền phục hồi tám phần." Khuynh Quốc nói,
“cô ấy nói ông trời cho lại đôi mắt phàm nhân để nhìn, cho nên, về sau rốt cuộc không thể đoán trước chuyện tương lai." Đông Phương Phong Hoa cảm khái nói.
“Mất đi thiên nhãn, chị ấy còn có năng lực giúp chúng ta giải trừ mỹ nhân chú sao?" Đông Phương Tuyệt Thế còn nghi vấn.
“Khuynh Quốc từng nói cho tôi biết, biết được kiếp trước là người nối nghiệp quốc sư đời tống, phong thủy cùa lăng tẩm công chúa, phương hướng, đều do cô ấy quyết định. Tôi tin tưởng, cho dù mất đi thiên nhãn, cô ấy đối với phong thủy, kỳ môn độn pháp vẫn là nắm chắc trong lòng bàn tay."
“Tốt nhất là như vậy." Đông Phương Tuyệt Thế hừ nhẹ.
“Tốt lắm, trước mắt cứ phải nhờ cậy Văn Trí Lai, chúng ta nên bảo vệ tốt nhất cho lăng tẩm, ta đã Cừu tổng quản chuẩn bị vé máy bay, các em xuất phát sớm một chút, đừng trì hoãn." Đông Phương Phong Hoa công đạo như thế.
Cứ như vậy, cô cùng Đông Phương Tuyệt Thế vội vàng bay tới Hà Nam, tuy rằng hai người, trong lòng không thấy vui, nhưng cũng chỉ có thể hành động cùng nhau.
Thị trấn càng ngày cách càng xa, cảnh sắc ngoài cửa sổ xe càng ngày càng hoang vắng, tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào hoàng lăng lâu đời nhất của đời Tống, trong lòng không khỏi lo âu, hậu duệ hoàng tộc từ ngàn năm trước, nay cũng đã thành một đống xương khô, mà hao hết tâm tư dựng lên lăng tẩm, cũng đã thành một đống mồ hoang.
Thời gian lịch sử như nước lũ chảy, con người thật là rất nhỏ bé.
“Còn chưa tới sao?" Đông Phương Tuyệt thế không kiên nhẫn hoạt động tay chân lạnh lùng hỏi.
“Dạ, báo cáo tứ thiếu gia, còn hơn một giờ nữa." Thập Tứ cung kính nói.
“Chậc, làm cái gì vậy? không có phương tiện giao thông nào nhanh hơn sao?" Đông Phương Tuyệt Thế siêu cấp không có tính nhẫn nại.
“Không cần làm Thập Tứ khó xử, đây là nhanh nhất rồi. Mười cậu muốn làm rõ ràng, thế giới này không có cái gọi là ‘ý môn’ (ra khỏi cửa nhà thì muốn làm gì cũng được)." Tiểu Cửu tức giận trừng mắt hắn một cái. Trước đây hắn từng bắt ép cô giúp hắn mua tiểu đinh đương ‘ý môn’, nói cái cánh cửa này gì mà, hắn sẽ không lãng phí thời gian đi nhờ xe địa phương gì đó…
Chậc, còn dám nói? Mỗi ngày hắn dành thời gian nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với tivi mới đáng kêu lãng phí, quả thực tựa như cái “cuồng màn hình", chỉ cần làm sao có màn hình, ánh mắt hắn liền tự động dính vào không tha.
“Vậy nhanh lên một chút, loại tốc độ này thực khiến người ta phiền lòng." Hắn hừ lạnh.
“Nhưng mà… Nơi này tình hình giao thông không tốt, nếu chạy nhanh quá sẽ rất xóc, sợ cậu không thoải mái…" Thập Tứ ngập ngừng nói.
“Hiện tại tôi cũng rất không thoải mái." Hắn lạnh lùng nói.
Tiểu Cửu nhìn ra được Tứ Thập thực kinh hoàng, thẳng thắn nói:
“Cậu không lúc nào là không thỏai mái đi? Ngủ! Đến nơi tôi sẽ gọi."
Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt cô một cái, lệ dung ẩn về phía sau, nhắm mắt dưỡng thấn.
Cô thầm than một hơi,cùng tên bốc đồng này ra ngoài, quả nhiên mỏi mệt.
“Đúng vậy."
“Hơn mười năm, con gái của nhà Công Tôn, rốt cuộc tôi cũng tìm được rồi…" nam tử nheo lại mắt, nhìn lên tấm ảnh chụp đang hé ra từng bức ảnh.
Cô gái ước chừng mới hai mươi, bộ dạng cũng không tính là xinh đẹp nhưng toàn bộ ý vị thần thái lại rất hấp dẫn ánh nhìn người khác, cho dù đứng lẫn trong đám người, cũng rất dễ nhận ra.
Ánh mắt hắn linh hoạt nhạy bén mà tỉnh táo, tựa hồ lập tức liền phát hiện có người đang nhìn trộm***chụp ảnh cô, đôi mắt nhìn thẳng vào ống kính, mi khẽ nhếch, ánh mắt thấu triệt mang một chút đùa giỡn trêu chọc, khóe miệng khiêu khích gợi lên, vẻ mặt kia, không sợ hãi hoảng loạn, ngược lại như là cảnh cáo.
Làn da màu mật ong khỏe mạnh, thân hình cao ráo khỏe mạnh, quần dài màu mê hoặc, dưới chân một đôi giày leo núi màu đen, vóc dáng khỏe khoắn hoàn mỹ thanh nhã, động tác tay chân lưu loát mà hoạt bát, nhìn ra được không phải sống trong ngôi nhà ấm nhỏ bé, mà là chịu qua huấn luyện tinh anh đặc biệt, cả người tản ra một loại khí chất kiên cường độc đáo dẻo dai cùng kiên nghị, tự tin, tràn ngập sức sống. tóc dài được buộc đơn giản, vài sợi còn để rơi tự do trên vai, cùng với khí chất vô cùng đặc biệt của mình, cũng đã thể hiện đầy đủ cá tính của cô.
Tuy rằng không giống với dự đoán của hắn, nhưng hắn cũng không thể không thừa nhận, năm đó khi đứa trẻ đó được sinh ra, đã thành một đứa rất nữ tính, điểm ấy, hoặc là hắn nên cảm tạ người đã nhận nuôi cô…
Bức ảnh tiếp theo hiện ra, tập trung vào cổ tay của cô gái, nơi đó có một hình xăm.
“Đem bức ảnh đó phóng to lên." Hắn hạ lệnh.
Thủ hạ lập tức đem hình xăm kia phóng to lên vài lần, hắn nhìn, hơi hơi nở nụ cười.
“Quả nhiên đúng là vậy! Khả năng không có sai…"
“Xác thực, thật là cô ấy!" thủ hạ cũng vui vẻ nói.
“Tấm tiếp theo."
“Vâng."
Cuộn phim tiếp tục truyền phát hình, chính là, đến bức ảnh cuối cùng, hắn nhìn không khỏi giật mình.
Má phải của cô, có một vết đao thật dài, vết sẹo đã mờ dần, nhưng mà, vết tích của vết chém kia vẫn như cũ rõ ràng làm người ta kinh hãi.
“Mặt của cô ấy…" mặt của người đàn ông nhăn nhó.
“Theo như số liệu chúng tôi điều tra được, đây là khi cô ấy được 13 tuổi bị thương."
“Đã xảy ra chuyện gì?" nam tử trầm giọng hỏi.
“Hình như là vì tứ thiếu gia của Đông Phương mới trúng một đao."
“Đông Phương Tuyệt Thế? Tên tiểu tử kia lại làm ột cô gái thay hắn chắn đao?" nam tử không nể mặt.
“Cô ấy cùng Đông Phương gia có quan hệ không hề tầm thường, giống như là bảo vệ của Đông Phương Tuyệt Thế từ nhỏ."
“Một người đàn ông cư nhiên cần một đứa con gái bảo vệ? Được lắm!" hắn hừ lạnh.
“Cô ấy được nuôi dưỡng là có mục đích, tựa hồ chính là làm bảo vệ…"
“Hừ, ta xem không phải là làm bảo vệ, mà là tấm lá chắn! Xem ra Đông Phương gia cũng biết ưu điểm của cô ấy…."Người đàn ông nắm tay đặt trên bàn, lại nói tiếp:
“Lập tức sắp xếp cho ta gặp cô ấy một mình."
“Cái này… có điểm khó khăn."
“Vì sao?"
“Gần đây hành tung của cô ấy rất bí ẩn, chúng tôi cũng không có số điện thoại của cô ấy, hơn nữa Đông Phương gia phòng thủ nghiêm ngặt, cũng không thấy có khách lạ, lần gần đây nhất chúng tôi phái người đi điều tra ngầm đều bị đánh trở về, ngài muốn gặp cô ấy, thật sự là không có cơ hội…."
“Thực ngu xuẩn, không có cơ hội, thì sáng tạo ra cơ hội a! ngươi không phải nói cô ấy luôn luôn giúp Đông Phương gia tìm lăng mộ từ đời Tống sao?" nam tử hừ lạnh.
“Dạ, cô ấy luôn luôn muốn tìm lại lăng tẩm của một vị Triệu thị công chúa đời từ đời Tống…"
“Vậy tại vùng có lăng tẩm tạo chút tin tức xôn xao, đem cô ấy dẫn dụ đến đây, thuận tiện cũng qua tìm hiểu nguyên nhân Đông Phương gia liều mạng đi tìm lăng mộ từ đời Tống thế."
“Dạ, tôi đã biết."
“Còn nữa, bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày giúp ta đem một bó hoa đến nhà của Đông Phương tặng cho cô ấy."
“Dạ."
Namtử chậm rãi đứng lên, đi hướng màn hình trắng, vươn tay, đau lòng vỗ về bức ảnh chụp người con gái trên đó.
“Chờ một chút, rất nhanh ta sẽ đem em từ địa ngục trở về, rất nhanh…"
Đông Phương Lang ở trong biệt thự, bầu không khí nhẹ nhàng vui vẻ, mọi người ăn uống no đủ, Tiểu Cửu đi đầu làm nóng bầu không khí cười đùa thành một đoàn, ngay cả Cừu Nghĩa vốn trầm ổn nghiêm túc, cũng khó có thể cười đùa thoải mái như lúc này, trên mặt lộ vẻ sủng nịnh của người cha đối với nữ nhi của mình.
Đông Phương Tuyệt thế đi vào biệt thự, vừa đúng lúc nghe thấy âm thanh “náo nhiệt ấm áp “ này. Hắn lẳng lặng ra hiên thượng bên ngoài, mắt lạnh nhìn cảnh bên trong đang vui sướng, không phải là yêu thích hiện lên, mà là một chút đùa cợt.
Tiểu Cửu cùng đàn sói này ở cùng một chỗ, thực tự do tự tại!
Không giống như ở trước mặt người nhà Đông Phương bọn họ, cố gắng biểu hiện giống như “người trong nhà", loại cố gắng này, rất cố ý.
Nhất là trước mặt hắn, rõ ràng nhất.
“A? Tứ thiếu gia, anh đã đến rồi!" Thập Nhất phát hiện ra hắn đã đến, kinh hỉ hô to.
Đông Phương Lang vừa nghe thấy thủ lĩnh đến đây, toàn bộ lập tức nhào ra biệt thự nghênh đón.
“ Cậu không phải ghét nhất những lúc như thế này sao? Như thế nào lại trở lại?" Tiểu Cửu cắn một cái chân gà, cười tủm tỉm hỏi.
“Tôi muốn đến, chẳng lẽ còn phải hướng cô báo cáo sao?" hắn hừ lạnh.
“Không phải, chỉ là số người mà chúng tôi chuẩn bị là vừa vặn, không mua dư phần cậu nha." Tiểu Cửu cố ý nói.
“Ai nói tôi muốn ăn? Tôi chỉ là tới cảnh báo báo mọi người đừng đùa đến quá mức, công việc vẫn là công việc, không cho phép nhàn hạ." Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, câu nói đầu tiên đã đem không khí đóng băng.
“Thật là cao thủ phá hư không khí, lần gần đây nhất cậu đem bầu không khí trở nên lạnh lẽo làm mọi người mất cả khẩu vị." trước kia, cả nhóm Đông phương Lang đều vì Tiểu Cửu mà đổ mồ hôi lạnh, dù sao ai cũng không có lá gan ở trước mặt Đông Phương Tuyệt Thế dùng loại giọng điệu này nói, quả thực là không muốn sống nữa, nhưng từ khi qua mười tuổi, tính mệnh của Tiểu Cửu vẫn còn, hơn nữa còn sống rất tốt đẹp, vì thế bọn họ thành thói quen, thói quen nhìn hai người đấu khẩu, thói quen khiêu khích không biết sống chết của TIểu Cửu đối với Đông Phương Tuyệt Thế, cùng thói quen Đông Phương Tuyệt Thế dễ dàng tha thứ cho Tiểu Cửu.
Bọn họ đối với nhau mà nói, đều là tồn tại đặc biệt, đại khái chỉ có hai người bọn họ là không biết mà thôi.
“Không nghĩ rằng khẩu vị của cô vẫn còn muốn ăn? Không sợ bị nghẹn chết sao?" Đông Phương Tuyệt Thế trừng cô.
“Sẽ không a!" cô cười lại cắn một miếng to."
“Tứ thiếu gia, đi vào ăn chút gì đi." Cừu Nghĩa cười mời.
“Không được, tôi đi vào, còn có một đống người ăn không vô." Thanh âm hắn theo lỗ mũi hừ ra.
“Tiểu Cừu thích nhất là quậy tưng bừng, cậu đừng cho là thật." Cừu Nghĩa thay cô học trò nhỏ xin tha thứ.
Năm đó hắn thay mặt Đông Phương gia nhận nuôi TIểu Cừu, một mình huân luyện dưỡng dục cô ba năm, mới đưa cô về Đông Phương cư, luận về cảm tình, ngược lại Tiểu Cừu cùng hắn thân thiết hơn.
“Hừ, cô ta nói như thế chẳng lẽ ta chưa từng thấy sao." Đông Phương Tuyệt Thế lãnh xích.
Biểu tình của Tiểu Cừu bị kiềm hãm, tâm địa bị áp chế tận đáy lòng mà trở nên cuồng nộ. mười sáu năm rèn luyện, cô nghĩ đến chiêu nhẫn này đều thuận buồm xuôi gió,, nhưng vì sao ngẫu nhiên cô vẫn muốn đấm thẳng vào mặt hắn một quyền? hít sâu một hơi, dùng một giây ổn định cảm xúc, lại hé ra khuôn mặt tươi cười.
“Oa! Cậu thật sự tức giận a? bất quá chỉ là đùa vui một chút, cần gì phải làm thật sự như vậy."
“Không muốn cười thì đừng có cười, lúc nào cũng để lộ ra cái mặt nạ dối trá, ngoại trừ cười ra, cô không thấy phiền, nhưng ta xem đến mệt mỏi rồi." hắn nhìn chằm chằm cô, không chút khách khí đùa cợt.
Tiểu Cửu tươi cười không thay đổi, chình là, trong mắt ý cười đã mất.
Dối trá? Hắn không nghĩ lại xem, muốn luyện ra công phu dối trá như thế này mất bao nhiêu thời gian?
Càng không nghĩ tới, cô vì cái gì mới có thể dối trá đến như vậy.
Đông Phương gia nhận nuôi cô, cô cảm kích.
Nhưng biết được mục đích sau lưng, lại làm cô ghét cay ghét đắng. muốn lấy hai loại cảm giác đối lập này để lấy lại cân bằng, không giả tạo được không?
Hơn nữa đối mặt với khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn, trong lúc đó mười sáu năm qua lòng cô thủy chung là yêu cùng hận lung lay, cái loại cảm xúc tra tấn, tính làm bậy của hắn làm sao có thể hiểu?
Ai biết được cô bị cái tên “đồng mệnh nhân" giam cầm tâm linh, mười sáu năm qua duy nhất tìm được phương pháp để yêu cùng hận trong lòng mới có thể tồn tại được, chính là dối trá? “mệt mỏi thì đừng nhìn a! ai bắt cậu nhìn tôi? Cậu như vậy liền thích tôi a?" cảm xúc phá hư chợt lóe rồi biến mất, cô vui đùa trở lại.
Một cái tên thật phù hợp với việc làm giả nhân giả nghĩa, lòng dạ thâm sâu khó lường! Đông Phương Tuyệt Thế nhăn lại hàng mi, vừa rồi chớp mắt một cái, hắn nghĩ đến rốt cuộc mình cũng thành công kích cho cô hiện nguyên hình, đáng tiếc lại thất bại.
“Thích cô? Tôi điên rồi sao?" hắn cười miệt thị quả thực làm người ta xấu hổ vô cùng.
“Cũng đúng, người thích tôi khẳng định là điên rồi!" Tiểu Cừu lại không chịu đả kích một chút nào hì hì cười.
Thật mạnh…
Đáy lòng nhóm Đông Phương Lang bội phục cô, người người đều lộ ra ánh mắt sùng bái.
Đối mặt với tứ thiếu gia có được dung mạo liễu yếu đào diễm này,tâm ngoan lại thủ lạt, tính tình ác liệt khủng bố như ma vương, thế nào mà Đông Phương lang dám lỗ mãng? Thế nào chỉ sói không bị hắn độc ngôn tước quá (lời nói ác độc giết chết), bị hắn hàn mâu bắn qua?
Hơn nữa nếu sắp xếp thứ tự ở phía sau sói, ở trước mặt hắn ngay cả thở cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Cho nên, từ một góc độ nào đó mà nói, Tiểu Cừu chính là người khiến bọn hắn kiêu ngạo nho nhỏ a!
Tuy rằng cô là người trẻ tuổi nhất, năm kinh nghiệm ít nhất, nhưng bọn hắn thật sự cam tâm tình nguyện để cho cô làm lão đại của Đông Phương Lang, bởi vì, chỉ có cô mới dám cùng tứ thiếu gia đấu khẩu, hơn nữa bất bại…
Đông Phương Tuyệt Thế tức giận trừng mắt Tiểu Cừu, cơn tức hướng lên trên đỉnh đầu, Thập Nhất lại đột nhiên tiến lại gần bổ sung một câu:
“Ai, thật sự là có người thích Tiểu Cửu a! đã liên tục một tuần, mỗi ngày đều có người đưa hoa tới đây, chỉ rõ là tặng cho Tiểu Cửu."
“Đưa hoa?" Đông Phương Tuyệt Thế lệ mi nhăn lại.
“Đúng đúng đúng, lần đầu tiên đưa tới chúng tôi đã kiểm tra rất lâu rồi, còn tưởng rằng đây là một trò đùa dai, nhưng mà hoa không hề bị động tay động chân, hơn nữa là đối phương ủy thác cửa hàng bán hoa trực tiếp đưa đến." Thập Lục cười nói.
“Là ai tặng?" Đông Phương Tuyệt Thế lạnh giọng hỏi.
“Đối phương không ký tên." Thập Bát nói.
“Hoa không ký tên mà ngươi cũng dám nhận?" hắn trừng mắt đến Tiểu Cừu đang cười vui vẻ.
“Aizzz, đương nhiên là muốn nhận a! người ta có ý tốt muốn tặng hoa, trả leij thì thật đáng tiếc." Tiểu Cừu liếc mắt một cái về phía đại sảnh biệt thự sắc màu rực rỡ, miệng nói cao hứng, trong lòng lại âm thầm kêu phiền.
Nói đến đây thật sự là khoa trương, một ngày 99 đóa hoa hồng, hoa rất là đẹp, sau 7 ngày là gần 700 đóa hoa hồng, chẳng những khiến mọi người bị nghẹt mũi choáng váng đầu, mỗi ngày còn phải xử lý hoa bị khô, quả thực khá phiền toái.
“Cô làm sao biết đối phương là có ý tốt? chẳng lẽ cô biết người đưa hoa là ai sao?" Đông Phương Tuyệt Thế dung mạo như sương che mặt trăng.
Một năm nay, chẳng lẽ bên ngoài cô đã bắt đầu nhận thức nam nhân là cái gì sao?
“Không biết a!" Tiểu Cửu nhún vai một cái, ánh mắt nhỏ giọt vừa chuyển, đột nhiên nói:
“Ân, không biết có phải có người thầm mến tôi đi? Nhớ rõ lần đi Thượng Hải, có người…"
Nhóm Đông Phương Lang cùng kinh hô lên.
Tiểu Cửu che lỗ tai, trừng mắt mấy vị thúc bá, a di, ca ca, tỷ tỷ, thẳng thượng: “Mấy người lớn tiếng như vậy làm sao?"
“Có người sao? Thật sự?" Thập Nhất dùng một loại khẩu khí hỏi: “là ai không muốn như vậy?"
“Tiểu Cửu sẽ không phải cháu nhìn lầm chứ?" Thập đệ cố ý nói.
“Ai, tôi là ai chứ? Tôi mà nhìn lầm sao?" Tiểu Cửu tức giận nói.
Mọi người ngẩn ra, Tiểu Cửu xác thực không có khả năng nhìn lầm, tuy rằng ngay từ đầu mọi người yêu thương cô nên mới để cô là người đứng thứ nhất, nhưng mà năng lực trí tuệ của cô, thân thủ, phản ứng, chấp hành lực, độ sâu sắc đều quá phi thường, Đông Phương Lang có thể mạnh như vậy cũng là nhờ khả năng của cô.
“Cô không tóm tên kia?" Đông Phương Tuyệt Thế lạnh lùng hỏi.
“Không a, khi đó vội vã trở về Đài Loan, liền lười đi thăm dò." Cô lắc đầu.
“Lười? Nếu đối phương có máy ảnh chụp được mặt của cô, điều tra ra thân phận của cô thì sao?" trong lòng hắn nổi giận, giận cô tự nhiên không đem cái máy chụp ảnh quái thai kia hủy đi, hoặc làm thịt cái gã dám chụp ảnh.
Nếu là hắn, người nọ đã sớm chết.
“Đừng lo lắng, tôi sẽ không mạc danh kỳ diệu đưa người tới." cô cười cười.
“Không phải đã đưa tới sao?" hắn trừng mắt nhìn cô.
“Lại tức giận, bất quá cũng chỉ là việc nhỏ…" Tiểu Cửu lẩm bẩm gãi gãi đầu.
“Chỉ là việc nhỏ, nghĩ biện pháp xử lý sạch sẽ, đừng làm cho đống rác rưởi này làm bẩn nhà." Hắn ghét,
Thực độc…
Mọi người trong lòng rùng mình, mặc dù đã được linh giáo lời nói ác độc của tứ thiếu gia nhiều năm, nhưng đến nay vẫn như cũ không có người nào có thể thích ứng.
“Sao lại nói khó nghe như vậy, biết đâu người đó lại là một soái ca nổi tiếng, thật tâm ngưỡng mộ tôi." Tiểu Cừu lớn tiếng quay sang nói.
“Hắn nhất định là mù rồi!" Đông Phương Tuyệt Thế trực tiếp gạt phăng đi.
Tiểu Cửu sửng sốt, quang quác kêu to:
“Oa oa, cậu cậu cậu thực quá đáng, hơi quá đáng!"
“Tôi thích chính là quá đáng!" hắn kiêu ngạo nói.
“Cậu cậu… một ngày nào đó tôi được gả đi rồi, nhìn cậu còn có chuyện nói không." Cô cả giận.
“Như vậy là tốt nhất, tôi đỡ phải nhìn thấy cô mà phiền."
“Cậu…" cô đang muốn đấm hắn một quyền, Thập Cửu đột nhiên thần sắc vộ vàng đi tới:
“Tứ thiếu gia, đại thiếu gia muốn cậu cùng Tiểu Cửu lập tức đi vào phòng."
Làm sao vậy? Đông Phương Tuyệt Thế nhíu mi:
“Hình như lăng tẩm ở Hà Nam có chuyện gì đó." Thập Cửu giải thích.
Tiểu Cửu thu hồi nháo sự, sắc mặt nghiêm chỉnh.
“Chậc, lại tới nữa. sự tình gần đây thật nhiều." Đông Phương Tuyệt Thế thấp rủa một tiếng, xoay người bước đi.
Ai! Khó lắm mới giữ bình tĩnh một chút, lại có việc…
Tiếu Cửu cũng nhíu lại mi, đi nhanh đuổi kịp.
Trung Quốc – Hà Nam
Tiểu cửu đi theo phía sau Đông Phương Tuyệt Thế, bộ pháp trầm trọng, đi ra khỏi khách sạn, hít một hơi thật dài.
Tính toán, đã gần hai năm không đi theo Đông Phương Tuyệt Thế ra ngoài như hình với bóng như vậy, thẳng thắn mà nói, một mình cô thật sự thoải mái tự tại, ít nhất, sẽ không lôi kéo sự chú ý của người khác, tròng mắt xung quanh kia giống như một bầy ruồi nhìn chằm chằm vào đĩa mật ngọt, cô so với ai khác đều rõ ràng, là ai sỡ hữu ánh nhìn trố mắt kinh diễm của mọi người. Trường hợp như thế này, từ nhỏ cô đã gặp qua nhiều lần, chỉ cần Đông Phương Tuyệt Thế xuất hiện, chung quanh sẽ hình thành một từ trường, mà hắn, chính là từ lực trung tâm, phạm vi hấp dẫn mãnh liệt tầm mắt trăm dặm.
Cô đương nhiên hiểu được, hắn chán ghét bị mọi người nhìn chằm chằm, cho nên trước khi ra khỏi cửa nhất định phải cải trang, chính là, hắn cải trang như thế nào lại không cải trang, bất luận như thế nào trên mặt lại vẽ đồ đằng (ta hiểu đại khái là giống như mấy người Anh-điêng nta vẽ mặt màu mè ý) “càng dễ đập vào mắt", hoặc là đội một cái mặt nạ “càng kỳ quái", vẫn là đeo kính râm giống như bây giờ, đội một chiếc mũ nhung màu đen, dùng một thân hắc y hắc giầy (giày đen, quần áo đen. Ngầu!!) đem chính mình bọc kín không một khe hở, mọi người liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn thật độc đáo.
Màu da trắng nõn, đôi môi đỏ tươi, thân hình cao gầy thon dài, trẻ con Đông Phương gia, trời sinh đã gần như là có vẻ đẹp yêu ma tuyệt mỹ, cho dù là hình dáng, cũng tràn ngập mị lực, làm người ta nhịn không được theo dõi từng bước đi của hắn.
“Lại thế! Phiền chết đi, nhìn cái gì vậy?" Đông Phương Tuyệt Thế bước cao bước thấp rủa.
“Đại thái dương, cậu mặc như vậy, người ta không nhìn mới là lạ đó." Cô nhìn một cái xem thường.
Thời tiết sáng sủa, mặt trời lên cao, mùa đông đã qua, đầu xuân nhiệt độ không khí dịu ấm, hắn thân cao 180cm, một thân lại đậm màu đen, mặc cho ai đều phải quay đầu lại nhìn một cái.
Huống chi, lại là đang ở Hà Nam, một địa phương chất phác.
“Hừ!" hắn hừ mạnh một tiếng, ngồi vào bên trong xe do Đông Phương Lang Tứ Thập thuê. Tiểu Cửu đứng ở bên điều khiển xe, Tứ Thập Nhất vẻ mặt kinh hoàng, thở dài:
“Chúng ta đi thôi, lăng tẩm của công chúa hẳn là còn một đoạn khá dài nữa…."
Trên xe, Tứ Thập cẩn thận lái xe, cô bất đắc dĩ hướng mắt ra ngoài cửa sổ xe, hồi tưởng lại lúc gặp đại ca Đông Phương Phong Hoa nói chuyện.
Cô cùng Đông Phương Tuyệt Thế vội vãng trở lại phòng khách, chợt nghe thấy đại ca nói, vùng lăng mộ Hà Nam tin hư hư thực thực ra có người có ý định phá hư.
“Có ý định phá hư?" Đông Phương Tuyệt Thế ngạc nhiên.
“Đúng vậy, lúc trước thấy Khuynh Quốc có nhắc tới, nghe thấy tìm đến lăng tẩm của công chúa, tìm thấy một cái động lớn, tuy rằng lăng tẩm vẫn chưa thực sự được sáng tỏ, nhưng ta vẫn còn thấy lo lắng sự kiện này có thể sẽ kéo bọn trộm mộ phiền phức đến." Đông Phương Phong Hoa ngồi ở phòng khách rộng lớn của Đông Phương cư, khuôn mặt tuấn tú tràn ngập sầu lo.
“Đơn vị quản lý của Trung Quốc đang làm cái gì vậy? Công tác phòng trộm mộ của bọn họ đi đâu rồi?" Đông phương Tuyệt Thế lãnh xích.
“Khó lòng mà đề phòng a! Một khu đất rộng lớn như vậy, còn có rất nhiều lăng tẩm chôn ở đấy, bọn trộm mộ rất quen thuộc nơi đó, nếu bọn chúng muốn trộm thì công an địa phương cũng không bắt được. nói sau, đơn vị quản lý tựa hồ chỉ thuê một số ít nhân viên để trông coi khu vực." cô hừ nhẹ.
“Vấn đề là, lần xâm nhập này tựa hồ không phải bọn họ đào trộm mộ, bọn họ ở bốn phía xung quanh lăng tẩm phá hư, Thập Tứ truyền đến tin tức, có một nhóm người luôn thừa dịp đêm khuya quanh quẩn ở các lăng mộ, tùy cơ phá hủy di tích, trong một tuần, lăng tẩm sớm đã có ba chỗ bị hư hại." Đông Phương Phong Hoa lại nói.
“Việc này nghe qua thật không bình thường, tôi sẽ đi xem xem như thế nào. Tuy rằng lăng tẩm công chúa ở ví trí bí ẩn, chúng ta vẫn cứ phải cẩn thận, vạn nhát bị xâm nhập thì nguy rồi." cô nhiu mi nói.
Lăng tẩm công chúa đời Tống kia, lúc trước cô xuống vùng Hà Nam tìm hồi lâu thủy chung không thu được kết quả gì, không ngờ vị “tiên tri" Văn Lai Trí kia lập tức tìm thấy.
Thiên nhãn, thật đúng là không phải đùa!
Bất quá, bởi vì sau khi về Đài Loan, đến nay cô chưa từng tự mình xác minh qua địa điểm của lăng tẩm.
“ Tốt nhất là đến nhìn một chút, Tuyệt Thế, em cùng Tiểu Cửu cùng đi đi." Đông Phương Phong Hoa nói.
Cô cùng Đông Phương Tuyệt Thế đồng thời ngẩn ngơ.
“Vì sao em lại phải đi cùng cô ta?" Đông Phương Tuyệt Thế hờn giận.
“Nơi đặt lăng tẩm đó có thể sẽ kết thúc lời nguyền rủa của Đông Phương gia chúng ta, nhưng chúng ta cũng không có kết luận chân chính nào về kẻ đặt chân vào lăng mộ. Lúc ấy Khuynh Quốc vội vã đi cứu Văn Trí Lai, cũng chỉ nhớ kỹ địa điểm, Tứ Thập luôn luôn ở xa xa theo dõi, ta hy vọng lần này em có thể thay Đông Phương gia chúng ta làm rõ chuyện ở khu lăng tẩm, ngày sau cũng để tiến hành nghi thức giải trừ lời nguyền." Đông Phương Phong Hoa giải thích.
“Một mình em đi cũng đủ rồi, Tiểu Cửu không cần phải đi." Đông Phương Tuyệt Thế nhăn mi.
“Nơi đó chỉ có một mình Tứ Thập Nhất, nếu có chuyện gì xảy ra, Tiểu Cửu có thể giúp em."
“Em mà còn cần cô ta giúp sao?" hắn khó nhọc nói.
“Đại ca, một mình em đi vẫn tốt hơn, một người sẽ dễ hành sự hơn, có Tuyệt Thế vào chỉ càng thêm phiền toái." Tiểu Cửu vẻ mặt sầu lo phiền não.
Để cho Đông Phương Tuyệt Thế cùng cô đi ra khỏi cửa, tương đương với việc ôm một quả bom trên người, cô chỉ còn biết lo lắng đề phòng.
“Cô nói cái gì? Cô đi mới là kỳ quái, đây là chuyện của Đông Phương gia, liên quan đến chuyện sinh tử của Đông Phương gia, căn bản không quan hệ đến cô!" Đông Phương Tuyệt Thế tức giận hét lớn.
Sắc mặt cô khẽ biến.
“Tuyệt Thế!" Đông Phương Phong Hoa cấp xích.
Cùng cô không quan hệ phải không…
Cũng đúng, bởi vì chuyện mỹ nhân chú liên quan đến huyết mạch của Đông Phương gia, mà cô, chung quy cũng chính là một kẻ ngoại nhân.
Cho dù, tên cô là “Đông Phương Cửu"
Cho dù cô và Đông Phương Tuyệt Thế là “đồng mệnh nhân" cô cũng vô pháp thay hắn ngăn trở lời nguyền trí mạng. cho nên, cô đi cũng không có ích lợi gì…
“Tiểu Cửu, những lời Tuyệt Thế nói em đừng để trong lòng, em có biết, lời nó nói tựa như độc tiễn phóng loạn, ngay cả chúng ta cùng thường xuyên bị nó bắn thương." Đông Phương Phong Hoa ôn nhu đối cô nói.
“không cs việc gì, đại ca, Tuyệt Thế nói một chút như vậy cũng đúng, tuy rằng em cũng mang họ Đông Phương, nhưng trong mạch máu của em lại không phải huyết mạch của Đông Phương gia, việc lời nguyền này quả thật em không giúp được gì, em giống như cây cà phê nhỏ, cũng chỉ có thể dùng để làm lá chắn mà thôi." Cô cười nhẹ, nhưng trong lời nói cũng mang ý tứ trào phúng.
“Cô…" Đông Phương Tuyệt Thế nghe sao lại không hiểu, hắn ninh mi trừng cô.
“Tốt lắm, đừng đem tinh thần lãng phí ở mấy cuộc đấu võ mồm vô vị này, lần này hai người cùng đi đi! Tuyệt Thế, nhớ kỹ chụp ảnh phạm vi bên ngoài lăng tẩm của công chúa trở về, cần phải nhìn kết cấu bên trong của lăng tẩm, tìm ra cửa sinh tử, mới có thể giải rủa." Đông Phương Phong Hoa lập tức ngăn cản hai người chuẩn bị gây sự.
“Ánh mắt của Văn Trí Lai (hình như nhân vật này xuất hiện trong phần Sinh Tử Kiến thì phải) thực sự thấy được?" Đông Phương Tuyệt Thế đối với một người mù gần hai mươi năm cư nhiên hồi phục thị lực cảm thấy rất ngạc nhiên.
“Ngày đó sau khi cô ấy tỉnh lại, thị lực liền phục hồi tám phần." Khuynh Quốc nói,
“cô ấy nói ông trời cho lại đôi mắt phàm nhân để nhìn, cho nên, về sau rốt cuộc không thể đoán trước chuyện tương lai." Đông Phương Phong Hoa cảm khái nói.
“Mất đi thiên nhãn, chị ấy còn có năng lực giúp chúng ta giải trừ mỹ nhân chú sao?" Đông Phương Tuyệt Thế còn nghi vấn.
“Khuynh Quốc từng nói cho tôi biết, biết được kiếp trước là người nối nghiệp quốc sư đời tống, phong thủy cùa lăng tẩm công chúa, phương hướng, đều do cô ấy quyết định. Tôi tin tưởng, cho dù mất đi thiên nhãn, cô ấy đối với phong thủy, kỳ môn độn pháp vẫn là nắm chắc trong lòng bàn tay."
“Tốt nhất là như vậy." Đông Phương Tuyệt Thế hừ nhẹ.
“Tốt lắm, trước mắt cứ phải nhờ cậy Văn Trí Lai, chúng ta nên bảo vệ tốt nhất cho lăng tẩm, ta đã Cừu tổng quản chuẩn bị vé máy bay, các em xuất phát sớm một chút, đừng trì hoãn." Đông Phương Phong Hoa công đạo như thế.
Cứ như vậy, cô cùng Đông Phương Tuyệt Thế vội vàng bay tới Hà Nam, tuy rằng hai người, trong lòng không thấy vui, nhưng cũng chỉ có thể hành động cùng nhau.
Thị trấn càng ngày cách càng xa, cảnh sắc ngoài cửa sổ xe càng ngày càng hoang vắng, tiểu Cửu nhìn chằm chằm vào hoàng lăng lâu đời nhất của đời Tống, trong lòng không khỏi lo âu, hậu duệ hoàng tộc từ ngàn năm trước, nay cũng đã thành một đống xương khô, mà hao hết tâm tư dựng lên lăng tẩm, cũng đã thành một đống mồ hoang.
Thời gian lịch sử như nước lũ chảy, con người thật là rất nhỏ bé.
“Còn chưa tới sao?" Đông Phương Tuyệt thế không kiên nhẫn hoạt động tay chân lạnh lùng hỏi.
“Dạ, báo cáo tứ thiếu gia, còn hơn một giờ nữa." Thập Tứ cung kính nói.
“Chậc, làm cái gì vậy? không có phương tiện giao thông nào nhanh hơn sao?" Đông Phương Tuyệt Thế siêu cấp không có tính nhẫn nại.
“Không cần làm Thập Tứ khó xử, đây là nhanh nhất rồi. Mười cậu muốn làm rõ ràng, thế giới này không có cái gọi là ‘ý môn’ (ra khỏi cửa nhà thì muốn làm gì cũng được)." Tiểu Cửu tức giận trừng mắt hắn một cái. Trước đây hắn từng bắt ép cô giúp hắn mua tiểu đinh đương ‘ý môn’, nói cái cánh cửa này gì mà, hắn sẽ không lãng phí thời gian đi nhờ xe địa phương gì đó…
Chậc, còn dám nói? Mỗi ngày hắn dành thời gian nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính với tivi mới đáng kêu lãng phí, quả thực tựa như cái “cuồng màn hình", chỉ cần làm sao có màn hình, ánh mắt hắn liền tự động dính vào không tha.
“Vậy nhanh lên một chút, loại tốc độ này thực khiến người ta phiền lòng." Hắn hừ lạnh.
“Nhưng mà… Nơi này tình hình giao thông không tốt, nếu chạy nhanh quá sẽ rất xóc, sợ cậu không thoải mái…" Thập Tứ ngập ngừng nói.
“Hiện tại tôi cũng rất không thoải mái." Hắn lạnh lùng nói.
Tiểu Cửu nhìn ra được Tứ Thập thực kinh hoàng, thẳng thắn nói:
“Cậu không lúc nào là không thỏai mái đi? Ngủ! Đến nơi tôi sẽ gọi."
Đông Phương Tuyệt Thế trừng mắt cô một cái, lệ dung ẩn về phía sau, nhắm mắt dưỡng thấn.
Cô thầm than một hơi,cùng tên bốc đồng này ra ngoài, quả nhiên mỏi mệt.
Tác giả :
Bồng Vũ