Dòng Máu
Chương 21
Không một ai khác có thể nhận thức rõ hơn Elizabeth về trách nhiệm to lớn mà nàng phải gánh vác. Nàng còn điều hành tập đoàn thì công ăn việc làm của hàng nghìn người còn phụ thuộc vào nàng.
Nàng cần sự giúp đỡ nhưng nàng lại không biết mình có thể tin tưởng vào ai. Alec, Rhys và Ivo là những người nàng muốn tin cậy nhất, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng. Còn quá sớm. Nàng cho gọi Kate Erling.
- Vâng, thưa cô Roffe.
Elizabeth do dự, tự hỏi nên bắt đầu thế nào đây.
Kate Erling đã làm việc cho bố nàng nhiều năm nay. Bà ta nhất định phải có cảm giác về những khuynh hướng ngầm chảy bên dưới bề mặt yên tĩnh dễ gây lầm lẫn. Bà ta sẽ biết rõ về những hoạt động bên trong của tập đoàn, về cảm giác của Sam Roffe, những kế hoạch của ông. Kate Erling sẽ là một đồng minh vững chắc.
Elizabeth nói:
- Bố tôi đang giữ một bản báo cáo mật dành riêng cho ông, Kate. Bà có biết gì về chuyện đó không?
Kate Erling cau mày, tập trung suy nghĩ, rồi lắc đầu;
- Ông ấy không nói gì về chuyện ấy với tôi, thưa cô Roffe. - Elizabeth cố thăm dò cách khác. - Nếu như bố tôi muốn làm một cuộc điều tra mật, thì ông sẽ nhờ ai thực hiện?
Lần nầy là câu trả lời không do dự.
- Ban an ninh của chúng ta.
Nơi cuối cùng Sam nhờ đến.
- Cám ơn. - Elizabeth nói.
Nàng không thể nói với ai được nữa.
° ° °
Trên bàn là bản báo cáo tình hình tài chính hiện tại Elizabeth càng đọc càng mất tinh thần, và nàng cho mời kiểm soát viên của tập đoàn vào. Tên ông ta là Wilton Kraus. Ông ta trông trẻ hơn Elizabeth tưởng. Sáng sủa, năng nổ, một chút gì tự cao. Tốt nghiệp trường Wharton, nàng quả quyết, hoặc có thể là Harvard.
Elizabeth không nói dông dài.
- Làm thế nào mà một tập đoàn như Roffe và các con lại rơi vào tình trạng khó khăn về tài chính?
Kraus nhìn nàng và nhún vai. Ông ta hoàn toàn không quen báo cáo với đàn bà. Ông ta nhún nhường nói:
- Vâng, nói ra thì rất là rắc rối…
- Chúng ta hãy bắt đầu từ thực tế! - Elizabeth nói cộc lốc - Rằng cho tới hai năm trước đây Roffe và các con vẫn hoạt động bằng nguồn tài chính riêng của tập đoàn.
Nàng thấy gương mặt ông ta thay đổi, và cố gắng điều chỉnh.
- Vâng… vâng, thưa cô.
- Vậy tại sao bây giờ lại nợ ngân hàng nhiều như vậy?
Ông ta nuốt khan rồi trả lời:
- Vài năm trước, chúng ta đã có thời kỳ mở rộng một cách bất thường. Bố cô và các uỷ viên hội đồng quản trị cảm thấy việc khai thác tiềm năng bằng cách vay ngân hàng các khoản nợ ngắn hạn là tốt hơn cả. Chúng ta hiện nay còn giữ bản cam kết với nhiều ngân hàng đã vay tiền, số tiền là sáu trăm năm mươi triệu đô la. Một số món nợ trong đến nay đã đến hạn.
- Quá hạn, - Elizabeth sửa chữa lại.
- Vâng, thưa cô. Quá hạn.
- Chúng ta trả lãi suất ban đầu cộng thêm một phần trăm và tiền phạt. Tại sao chúng ta không trả dứt các món nợ quá hạn và giảm bớt số nợ ở những chỗ khác?
Ông ta đã không còn thấy ngạc nhiên nữa.
- Bởi vì e hèm… qua các sự việc không may xảy ra gần đây, lượng tiền mặt của tập đoàn đã bị hao hụt nhiều hơn dự tính. Trong các trường hợp bình thường thì chúng ta sẽ xin gia hạn trả nợ. Tuy nhiên, với các vấn đề hiện tại chúng ta, việc giải quyết các tranh chấp, các thí nghiệm thất bại, và… - Giọng ông ta nhỏ dần.
Elizabeth ngồi đó, ngắm nhìn ông ta, tự hỏi ông ta là người của phe nào. Nàng nhìn xuống bảng cân đối thu chi lần nữa, cố tìm ra đâu là điểm sai trái.
Nó chỉ ra một sự tụt dốc rõ nét trong ba quý vừa qua, chủ yếu là vì các khoản tiền lớn trả cho các vụ kiện cáo được liệt kê trong cột "Chi tiêu đặc biệt, không định kỳ". Nàng hình dung ra vụ nổ ở Chili, đám mây các chất hoá học độc hại bao trùm cả bầu trời. Nàng có thể nghe thấy tiếng gào thét của các nạn nhân. Mười hai người chết. Hàng trăm người khác phải vào bệnh viện. Và cuối cùng tất cả nỗi đau và sự khổ sở của con người đều được quy ra tiền, trong cột "Chi tiêu đặc biệt" (không định kỳ).
Nàng ngước lên nhìn Wilton Kraus.
- Theo bản báo cáo của ông, ông Kraus, các vấn đề của chúng ta chỉ có tính tạm thời. Chúng ta là Roffe và các con. Chúng ta là mối nguy hiểm số một cho các ngân hàng trên thế giới!
Đến lượt ông ta quay sang nhìn nàng. Sự kiêu kỳ đã biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác.
- Cô nên hiểu rằng, cô Roffe, - ông ta bắt đầu thận trọng, - danh tiếng của một tập đoàn dược phẩm cũng quan trọng như chính sản phẩm của nó.
Ai đã từng nói điều nầy với nàng? Bố nàng? Alec? Nàng nhớ lại. Rhys.
- Xin ông nói tiếp.
- Các vấn đề của chúng ta đã trở nên nổi tiếng. Thế giới kinh doanh là một khu rừng rậm. Nếu các đối thủ của cô nghi ngờ rằng cô đã bị thương, họ sẽ tiến đến giết cô. - ông ta lưỡng lự, rồi nói thêm. - Họ đang tiến đến để tiêu diệt chúng ta.
- Nói một cách khác, - Elizabeth trả lời, - các ngân hàng của các đối thủ của chúng ta và các ngân hàng của chúng ta cũng vậy.
Ông ta tặng cho nàng một nụ cười khen ngợi ngắn ngủi.
- Chính xác. Số tiền cho vay của các ngân hàng cũng chỉ có giới hạn. Nếu họ bị thuyết phục rằng A nguy hiểm hơn B…
- Và họ có nghĩ thế không?
Ông ta luồn ngón tay vào mái tóc, vẻ hồi hộp.
- Từ ngày bố cô qua đời, tôi có nghe được vài cú điện thoại của Herr Julius Badrutt. Ông ta lãnh đạo hệ thống ngân hàng mà chúng ta giao dịch.
- Herr Badrutt muốn gì? - Nàng biết được chuyện gì đang đến.
- Ông ta muốn biết ai sẽ là tân chủ tịch của Roffe và các con?
- Ông có biết ai là tân chủ tịch không? - Elizabeth hỏi.
- Không, thưa cô.
- Chính là tôi. - Nàng nhìn ông ta đang cố giấu đi vẻ sự ngạc nhiên. - Theo ông nghĩ thì chuyện gì sẽ xảy ra khi Herr Badrutt biết được tin nầy?
- Ông ta sẽ chĩa mũi nhọn vào chúng ta, - Wilton Kraus nói thẳng.
- Tôi sẽ nói chuyện với ông ta. - Elizabeth nói. Nàng ngả người vào lưng ghế và mỉm cười. - Ông dùng một tách cà phê nhé?
- Tại sao lại… cô thật tốt bụng. Vậy, cám ơn cô.
Elizabeth nhìn ông ta thư giãn. Ông ta có cảm giác rằng nàng đang thử mình và cảm thấy đã vượt qua được.
- Tôi muốn ông cho một lời khuyên, - Elizabeth nói. - Nếu ông ở vị trí của tôi, ông Kraus, ông sẽ làm gì?
Thái độ kiêu kỳ lập tức quay trở lại:
- Được. - ông ta tự tin nói, - vấn đề rất đơn giản. Roffe và các con có nhiều tài sản to lớn. Nếu chúng ta bán hạ giá một số lớn cổ phần ra ngoài, chúng ta có thể dễ dàng có đủ tiền để trả nợ ngân hàng.
Bây giờ thì nàng đã biết ông ta đứng về phía nào.
Nàng cần sự giúp đỡ nhưng nàng lại không biết mình có thể tin tưởng vào ai. Alec, Rhys và Ivo là những người nàng muốn tin cậy nhất, nhưng nàng vẫn chưa sẵn sàng. Còn quá sớm. Nàng cho gọi Kate Erling.
- Vâng, thưa cô Roffe.
Elizabeth do dự, tự hỏi nên bắt đầu thế nào đây.
Kate Erling đã làm việc cho bố nàng nhiều năm nay. Bà ta nhất định phải có cảm giác về những khuynh hướng ngầm chảy bên dưới bề mặt yên tĩnh dễ gây lầm lẫn. Bà ta sẽ biết rõ về những hoạt động bên trong của tập đoàn, về cảm giác của Sam Roffe, những kế hoạch của ông. Kate Erling sẽ là một đồng minh vững chắc.
Elizabeth nói:
- Bố tôi đang giữ một bản báo cáo mật dành riêng cho ông, Kate. Bà có biết gì về chuyện đó không?
Kate Erling cau mày, tập trung suy nghĩ, rồi lắc đầu;
- Ông ấy không nói gì về chuyện ấy với tôi, thưa cô Roffe. - Elizabeth cố thăm dò cách khác. - Nếu như bố tôi muốn làm một cuộc điều tra mật, thì ông sẽ nhờ ai thực hiện?
Lần nầy là câu trả lời không do dự.
- Ban an ninh của chúng ta.
Nơi cuối cùng Sam nhờ đến.
- Cám ơn. - Elizabeth nói.
Nàng không thể nói với ai được nữa.
° ° °
Trên bàn là bản báo cáo tình hình tài chính hiện tại Elizabeth càng đọc càng mất tinh thần, và nàng cho mời kiểm soát viên của tập đoàn vào. Tên ông ta là Wilton Kraus. Ông ta trông trẻ hơn Elizabeth tưởng. Sáng sủa, năng nổ, một chút gì tự cao. Tốt nghiệp trường Wharton, nàng quả quyết, hoặc có thể là Harvard.
Elizabeth không nói dông dài.
- Làm thế nào mà một tập đoàn như Roffe và các con lại rơi vào tình trạng khó khăn về tài chính?
Kraus nhìn nàng và nhún vai. Ông ta hoàn toàn không quen báo cáo với đàn bà. Ông ta nhún nhường nói:
- Vâng, nói ra thì rất là rắc rối…
- Chúng ta hãy bắt đầu từ thực tế! - Elizabeth nói cộc lốc - Rằng cho tới hai năm trước đây Roffe và các con vẫn hoạt động bằng nguồn tài chính riêng của tập đoàn.
Nàng thấy gương mặt ông ta thay đổi, và cố gắng điều chỉnh.
- Vâng… vâng, thưa cô.
- Vậy tại sao bây giờ lại nợ ngân hàng nhiều như vậy?
Ông ta nuốt khan rồi trả lời:
- Vài năm trước, chúng ta đã có thời kỳ mở rộng một cách bất thường. Bố cô và các uỷ viên hội đồng quản trị cảm thấy việc khai thác tiềm năng bằng cách vay ngân hàng các khoản nợ ngắn hạn là tốt hơn cả. Chúng ta hiện nay còn giữ bản cam kết với nhiều ngân hàng đã vay tiền, số tiền là sáu trăm năm mươi triệu đô la. Một số món nợ trong đến nay đã đến hạn.
- Quá hạn, - Elizabeth sửa chữa lại.
- Vâng, thưa cô. Quá hạn.
- Chúng ta trả lãi suất ban đầu cộng thêm một phần trăm và tiền phạt. Tại sao chúng ta không trả dứt các món nợ quá hạn và giảm bớt số nợ ở những chỗ khác?
Ông ta đã không còn thấy ngạc nhiên nữa.
- Bởi vì e hèm… qua các sự việc không may xảy ra gần đây, lượng tiền mặt của tập đoàn đã bị hao hụt nhiều hơn dự tính. Trong các trường hợp bình thường thì chúng ta sẽ xin gia hạn trả nợ. Tuy nhiên, với các vấn đề hiện tại chúng ta, việc giải quyết các tranh chấp, các thí nghiệm thất bại, và… - Giọng ông ta nhỏ dần.
Elizabeth ngồi đó, ngắm nhìn ông ta, tự hỏi ông ta là người của phe nào. Nàng nhìn xuống bảng cân đối thu chi lần nữa, cố tìm ra đâu là điểm sai trái.
Nó chỉ ra một sự tụt dốc rõ nét trong ba quý vừa qua, chủ yếu là vì các khoản tiền lớn trả cho các vụ kiện cáo được liệt kê trong cột "Chi tiêu đặc biệt, không định kỳ". Nàng hình dung ra vụ nổ ở Chili, đám mây các chất hoá học độc hại bao trùm cả bầu trời. Nàng có thể nghe thấy tiếng gào thét của các nạn nhân. Mười hai người chết. Hàng trăm người khác phải vào bệnh viện. Và cuối cùng tất cả nỗi đau và sự khổ sở của con người đều được quy ra tiền, trong cột "Chi tiêu đặc biệt" (không định kỳ).
Nàng ngước lên nhìn Wilton Kraus.
- Theo bản báo cáo của ông, ông Kraus, các vấn đề của chúng ta chỉ có tính tạm thời. Chúng ta là Roffe và các con. Chúng ta là mối nguy hiểm số một cho các ngân hàng trên thế giới!
Đến lượt ông ta quay sang nhìn nàng. Sự kiêu kỳ đã biến mất, thay vào đó là sự cảnh giác.
- Cô nên hiểu rằng, cô Roffe, - ông ta bắt đầu thận trọng, - danh tiếng của một tập đoàn dược phẩm cũng quan trọng như chính sản phẩm của nó.
Ai đã từng nói điều nầy với nàng? Bố nàng? Alec? Nàng nhớ lại. Rhys.
- Xin ông nói tiếp.
- Các vấn đề của chúng ta đã trở nên nổi tiếng. Thế giới kinh doanh là một khu rừng rậm. Nếu các đối thủ của cô nghi ngờ rằng cô đã bị thương, họ sẽ tiến đến giết cô. - ông ta lưỡng lự, rồi nói thêm. - Họ đang tiến đến để tiêu diệt chúng ta.
- Nói một cách khác, - Elizabeth trả lời, - các ngân hàng của các đối thủ của chúng ta và các ngân hàng của chúng ta cũng vậy.
Ông ta tặng cho nàng một nụ cười khen ngợi ngắn ngủi.
- Chính xác. Số tiền cho vay của các ngân hàng cũng chỉ có giới hạn. Nếu họ bị thuyết phục rằng A nguy hiểm hơn B…
- Và họ có nghĩ thế không?
Ông ta luồn ngón tay vào mái tóc, vẻ hồi hộp.
- Từ ngày bố cô qua đời, tôi có nghe được vài cú điện thoại của Herr Julius Badrutt. Ông ta lãnh đạo hệ thống ngân hàng mà chúng ta giao dịch.
- Herr Badrutt muốn gì? - Nàng biết được chuyện gì đang đến.
- Ông ta muốn biết ai sẽ là tân chủ tịch của Roffe và các con?
- Ông có biết ai là tân chủ tịch không? - Elizabeth hỏi.
- Không, thưa cô.
- Chính là tôi. - Nàng nhìn ông ta đang cố giấu đi vẻ sự ngạc nhiên. - Theo ông nghĩ thì chuyện gì sẽ xảy ra khi Herr Badrutt biết được tin nầy?
- Ông ta sẽ chĩa mũi nhọn vào chúng ta, - Wilton Kraus nói thẳng.
- Tôi sẽ nói chuyện với ông ta. - Elizabeth nói. Nàng ngả người vào lưng ghế và mỉm cười. - Ông dùng một tách cà phê nhé?
- Tại sao lại… cô thật tốt bụng. Vậy, cám ơn cô.
Elizabeth nhìn ông ta thư giãn. Ông ta có cảm giác rằng nàng đang thử mình và cảm thấy đã vượt qua được.
- Tôi muốn ông cho một lời khuyên, - Elizabeth nói. - Nếu ông ở vị trí của tôi, ông Kraus, ông sẽ làm gì?
Thái độ kiêu kỳ lập tức quay trở lại:
- Được. - ông ta tự tin nói, - vấn đề rất đơn giản. Roffe và các con có nhiều tài sản to lớn. Nếu chúng ta bán hạ giá một số lớn cổ phần ra ngoài, chúng ta có thể dễ dàng có đủ tiền để trả nợ ngân hàng.
Bây giờ thì nàng đã biết ông ta đứng về phía nào.
Tác giả :
Sidney Sheldon