Động Lòng
Chương 13: Ăn uống no say
Trở về nhà, sau khi ăn no, Mạc Cẩn thỏa mãn nằm trên ghế sofa, lười biếng không muốn nhúc nhích.
Cố Cảnh Ngôn vốn định để Mạc Cẩn thu dọn tàn cuộc sau khi ăn xong, nhưng bây giờ…
Ăn uống no say rồi, lá gan của Mạc Cẩn cũng lớn hơn. Cô lười biếng nhấc chân dài đá đá Cố Cảnh Ngôn vài cái rồi bĩu môi, đôi mắt liếc nhìn mớ hỗn độn trên bàn, tỏ ý muốn Cố Cảnh Ngôn dọn dẹp.
Cố Cảnh Ngôn ngạc nhiên. Cô gái nhỏ này lại dám sai khiến anh! Nhưng nhìn bộ dạng thỏa mãn biếng nhác như con mèo lười kia, ma xui quỷ khiến thế nào Cố Cảnh Ngôn lại cứ thế mà dọn dẹp. Tuy nhiên trong lòng anh cũng âm thầm nghĩ cách để lát nữa sẽ trừng trị bé cưng này một phen.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám sai khiến anh làm những chuyện dọn dẹp như vậy, chỉ có cô nhóc không biết điều này mới dám to gan đến thế. Mà cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh chịu cất công ra tay thế này.
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Cảnh Ngôn quay trở lại phòng khách thì cô gái nhỏ đã đi đâu mất. Anh vào phòng ngủ tìm cô nhưng không thấy bóng người đâu. Chợt nghe có tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra.
Thì ra mèo con của anh đang tắm. Cố Cảnh Ngôn bất chợt cười nham hiểm, anh cởi quần áo trên người mình xuống, rồi sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm ra.
Cửa vừa mở, ngay lập tức Cố Cảnh Ngôn bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Phòng tắm ngập tràn một tầng hơi nước nhàn nhạt. Mạc Cẩn đang đứng dưới vòi sen đưa lưng về phía anh, những giọt nước trong suốt kia theo những đường cong hấp dẫn trượt xuống, làn da nõn nà trắng mịn óng ánh lớp nước, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng vô cùng quyến rũ.
Đột nhiên Cố Cảnh Ngôn cảm giác bụng dưới nóng nên, dục vọng cuộn trào mãnh liệt ập đến, lập tức người anh em của anh có phản ứng. Trước mặt cô gái này, anh vẫn luôn có ham muốn vô tận, giống như dù làm thế nào cũng không thấy thỏa mãn.
- Á!!
Bất ngờ bị người ta ôm lấy, Mạc Cẩn sợ hãi hét lên, quay đầu lại phát hiện Cố Cảnh Ngôn ở phía sau. Mạc Cẩn vừa định nói gì đó, đôi môi thơm mát của cô đã bị anh ngăn chặn, đầu lưỡi kia cạy mở hàm răng của cô, ngọt ngào mút lấy, mãi cho đến khi hai người thở hồng hộc mới buông ra, khóe miệng còn vương lại một sợi chỉ bạc.
Da thịt hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của cả hai truyền cho đối phương, tim cô đập dồn dập dưới sự vuốt ve của anh, còn với anh, bất cứ chỗ nào trên thân thể cô cũng là sự hấp dẫn chí mạng. Cả hai quyến rũ lẫn nhau, cùng nhau rơi vào vực sâu của dục vọng.
Cố Cảnh Ngôn hôn lên gáy phải của Mạc Cẩn, sau đó đến xương đòn nhạy cảm, kéo dài một đường xuống nụ hoa hồng xinh đẹp kia, dùng miệng và kĩ xảo điêu luyện trêu chọc.
- Ưm… đừng mà… rất khó chịu… ưm ưm…
Cơ thể Mạc Cẩn không còn chút sức lực nào, cả người dựa vào lòng Cố Cảnh Ngôn, nếu không phải có anh phía sau, chỉ sợ là Mạc Cẩn đã sớm ngã ra sàn.
- Mèo con, rốt cuộc là khó chịu hay dễ chịu, hử?
Cố Cảnh Ngôn xấu xa vuốt ve hai cánh hoa mềm mại của Mạc Cẩn, thậm chí ngón tay anh còn tham lam tiến vào trong, khuấy động bên trong hoa huyệt chặt chẽ kia.
- A… Đừng… A a… đừng mà…
- Miệng nói đừng, nhưng anh biết cơ thể em không có nói như vậy – Nhờ hoa dịch liên tục tiết ra, ngón tay của Cố Cảnh Ngôn bắt đầu tăng tốc, hung hăng ma sát thành trong nhạy cảm của Mạc Cẩn.
- Không… không được nói… aaa… đừng… nói… ưm…
Mạc Cẩn bị Cố Cảnh Ngôn dùng thủ đoạn nham hiểm giày vò đến mức ngay cả nói cũng không thể suôn sẻ, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rĩ đứt quãng.
- Được, anh không nói nữa, chúng ta làm đi.
Cố Cảnh Ngôn thôi không đùa giỡn nữa, xoay người Mạc Cẩn lại, đặt cô tựa lên tường, nâng một chân cô lên, sau đó cầm vật cứng thô dài của mình nhắm ngay cửa hoa huyệt, thẳng lưng một cái, toàn bộ gậy thịt đều hòa nhập vào trong.
- Aa… - Khoái cảm mãnh liệt ập đến khiến cả hai đồng thời kêu lớn.
Hoa huyệt của Mạc Cẩn bao bọc lấy gậy thịt cứng ngắc của Cố Cảnh Ngôn như muốn bức điên anh. Anh không nhịn được nữa, cuồng dã đút vào trong. Chỗ hai người va chạm phát ra những tiếng bạch bạch bạch, vô cùng phóng đãng.
Vòi sen vẫn xả nước róc rách vào thân thể của hai người, hóa thành những bọt nước trắng xóa, rơi xuống theo từng động tác dữ dội kia.
- A a… chậm… chậm chút… em… không chịu nổi… ư… chậm…
Mạc Cẩn uốn éo cơ thể, mái tóc đen ướt đẫm hỗn độn dính trên trán, hai mắt đầy sương mù mê hoặc, trên gương mặt toát ra vẻ quyến rũ khiến người ta hận không thể hung hăng nhét cô vào cơ thể mình.
Cố Cảnh Ngôn nhịn không được vừa mạnh mẽ hôn lên đôi môi mọng kia, không ngừng liếm mút gặm cắn, thậm chí hôn đến mức khiến Mạc Cẩn cảm thấy đau nhức.
- Ưm… ưm… ưm… ư… - Đôi môi bị ngậm chặt đến mức tê dại khiến Mạc Cẩn càng mẫn cảm hơn, hoa huyệt bất giác co thắt lại, không ngừng xoắn gậy thịt to dài kia ngày một chặt hơn, làm cho Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng.
- Con mèo đáng đánh đòn này!!
Cố Cảnh Ngôn hung dữ quát khẽ, kế đó là một trận điên cuồng rút ra đâm vào hoa huyệt non mịn, đưa cô gái dưới thân thẳng đến thiên đường. Nhưng anh vẫn chưa giải phóng chính mình, ôm lấy Mạc Cẩn, đặt cô quỳ lên bồn tắm, rồi từ phía sau tiến thẳng vào, tiếp tục trận chiến đâm chọc không ngừng nghỉ.
- Đủ rồi… ưm… không được… á… không được mà… em không muốn… ưm… xin anh… ưm…
- Hu hu… tha cho em… ưm… không muốn… Cảnh Ngôn… từ bỏ… Cảnh Ngôn…
Đến cuối cùng, Mạc Cẩn chỉ có thể gọi tên người đàn ông đang chiếm hữu mình trong vô thức, một lần rồi lại một lần…
Thật lâu sau đó, sau một trận cắm rút mãnh liệt, cuối cùng Cố Cảnh Ngôn cũng bắn ra tinh hoa của mình vào trong cơ thể của cô gái dưới thân.
Cố Cảnh Ngôn tắm rửa sạch sẽ cho cô gái đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào, bế cô về giường, ôm cô vào lòng, ngắm nhìn vẻ mặt đang ngủ ngon lành của cô rất lâu, sau đó mới tiến vào mộng đẹp.
Cố Cảnh Ngôn vốn định để Mạc Cẩn thu dọn tàn cuộc sau khi ăn xong, nhưng bây giờ…
Ăn uống no say rồi, lá gan của Mạc Cẩn cũng lớn hơn. Cô lười biếng nhấc chân dài đá đá Cố Cảnh Ngôn vài cái rồi bĩu môi, đôi mắt liếc nhìn mớ hỗn độn trên bàn, tỏ ý muốn Cố Cảnh Ngôn dọn dẹp.
Cố Cảnh Ngôn ngạc nhiên. Cô gái nhỏ này lại dám sai khiến anh! Nhưng nhìn bộ dạng thỏa mãn biếng nhác như con mèo lười kia, ma xui quỷ khiến thế nào Cố Cảnh Ngôn lại cứ thế mà dọn dẹp. Tuy nhiên trong lòng anh cũng âm thầm nghĩ cách để lát nữa sẽ trừng trị bé cưng này một phen.
Từ nhỏ đến lớn, chưa có người nào dám sai khiến anh làm những chuyện dọn dẹp như vậy, chỉ có cô nhóc không biết điều này mới dám to gan đến thế. Mà cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh chịu cất công ra tay thế này.
Sau khi dọn dẹp xong, Cố Cảnh Ngôn quay trở lại phòng khách thì cô gái nhỏ đã đi đâu mất. Anh vào phòng ngủ tìm cô nhưng không thấy bóng người đâu. Chợt nghe có tiếng nước chảy từ trong phòng tắm vọng ra.
Thì ra mèo con của anh đang tắm. Cố Cảnh Ngôn bất chợt cười nham hiểm, anh cởi quần áo trên người mình xuống, rồi sau đó nhẹ nhàng mở cửa phòng tắm ra.
Cửa vừa mở, ngay lập tức Cố Cảnh Ngôn bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Phòng tắm ngập tràn một tầng hơi nước nhàn nhạt. Mạc Cẩn đang đứng dưới vòi sen đưa lưng về phía anh, những giọt nước trong suốt kia theo những đường cong hấp dẫn trượt xuống, làn da nõn nà trắng mịn óng ánh lớp nước, dưới ánh đèn mờ ảo lại càng vô cùng quyến rũ.
Đột nhiên Cố Cảnh Ngôn cảm giác bụng dưới nóng nên, dục vọng cuộn trào mãnh liệt ập đến, lập tức người anh em của anh có phản ứng. Trước mặt cô gái này, anh vẫn luôn có ham muốn vô tận, giống như dù làm thế nào cũng không thấy thỏa mãn.
- Á!!
Bất ngờ bị người ta ôm lấy, Mạc Cẩn sợ hãi hét lên, quay đầu lại phát hiện Cố Cảnh Ngôn ở phía sau. Mạc Cẩn vừa định nói gì đó, đôi môi thơm mát của cô đã bị anh ngăn chặn, đầu lưỡi kia cạy mở hàm răng của cô, ngọt ngào mút lấy, mãi cho đến khi hai người thở hồng hộc mới buông ra, khóe miệng còn vương lại một sợi chỉ bạc.
Da thịt hai người dán sát vào nhau, nhiệt độ cơ thể của cả hai truyền cho đối phương, tim cô đập dồn dập dưới sự vuốt ve của anh, còn với anh, bất cứ chỗ nào trên thân thể cô cũng là sự hấp dẫn chí mạng. Cả hai quyến rũ lẫn nhau, cùng nhau rơi vào vực sâu của dục vọng.
Cố Cảnh Ngôn hôn lên gáy phải của Mạc Cẩn, sau đó đến xương đòn nhạy cảm, kéo dài một đường xuống nụ hoa hồng xinh đẹp kia, dùng miệng và kĩ xảo điêu luyện trêu chọc.
- Ưm… đừng mà… rất khó chịu… ưm ưm…
Cơ thể Mạc Cẩn không còn chút sức lực nào, cả người dựa vào lòng Cố Cảnh Ngôn, nếu không phải có anh phía sau, chỉ sợ là Mạc Cẩn đã sớm ngã ra sàn.
- Mèo con, rốt cuộc là khó chịu hay dễ chịu, hử?
Cố Cảnh Ngôn xấu xa vuốt ve hai cánh hoa mềm mại của Mạc Cẩn, thậm chí ngón tay anh còn tham lam tiến vào trong, khuấy động bên trong hoa huyệt chặt chẽ kia.
- A… Đừng… A a… đừng mà…
- Miệng nói đừng, nhưng anh biết cơ thể em không có nói như vậy – Nhờ hoa dịch liên tục tiết ra, ngón tay của Cố Cảnh Ngôn bắt đầu tăng tốc, hung hăng ma sát thành trong nhạy cảm của Mạc Cẩn.
- Không… không được nói… aaa… đừng… nói… ưm…
Mạc Cẩn bị Cố Cảnh Ngôn dùng thủ đoạn nham hiểm giày vò đến mức ngay cả nói cũng không thể suôn sẻ, chỉ có thể phát ra những tiếng rên rĩ đứt quãng.
- Được, anh không nói nữa, chúng ta làm đi.
Cố Cảnh Ngôn thôi không đùa giỡn nữa, xoay người Mạc Cẩn lại, đặt cô tựa lên tường, nâng một chân cô lên, sau đó cầm vật cứng thô dài của mình nhắm ngay cửa hoa huyệt, thẳng lưng một cái, toàn bộ gậy thịt đều hòa nhập vào trong.
- Aa… - Khoái cảm mãnh liệt ập đến khiến cả hai đồng thời kêu lớn.
Hoa huyệt của Mạc Cẩn bao bọc lấy gậy thịt cứng ngắc của Cố Cảnh Ngôn như muốn bức điên anh. Anh không nhịn được nữa, cuồng dã đút vào trong. Chỗ hai người va chạm phát ra những tiếng bạch bạch bạch, vô cùng phóng đãng.
Vòi sen vẫn xả nước róc rách vào thân thể của hai người, hóa thành những bọt nước trắng xóa, rơi xuống theo từng động tác dữ dội kia.
- A a… chậm… chậm chút… em… không chịu nổi… ư… chậm…
Mạc Cẩn uốn éo cơ thể, mái tóc đen ướt đẫm hỗn độn dính trên trán, hai mắt đầy sương mù mê hoặc, trên gương mặt toát ra vẻ quyến rũ khiến người ta hận không thể hung hăng nhét cô vào cơ thể mình.
Cố Cảnh Ngôn nhịn không được vừa mạnh mẽ hôn lên đôi môi mọng kia, không ngừng liếm mút gặm cắn, thậm chí hôn đến mức khiến Mạc Cẩn cảm thấy đau nhức.
- Ưm… ưm… ưm… ư… - Đôi môi bị ngậm chặt đến mức tê dại khiến Mạc Cẩn càng mẫn cảm hơn, hoa huyệt bất giác co thắt lại, không ngừng xoắn gậy thịt to dài kia ngày một chặt hơn, làm cho Cố Cảnh Ngôn thiếu chút nữa đã tước vũ khí đầu hàng.
- Con mèo đáng đánh đòn này!!
Cố Cảnh Ngôn hung dữ quát khẽ, kế đó là một trận điên cuồng rút ra đâm vào hoa huyệt non mịn, đưa cô gái dưới thân thẳng đến thiên đường. Nhưng anh vẫn chưa giải phóng chính mình, ôm lấy Mạc Cẩn, đặt cô quỳ lên bồn tắm, rồi từ phía sau tiến thẳng vào, tiếp tục trận chiến đâm chọc không ngừng nghỉ.
- Đủ rồi… ưm… không được… á… không được mà… em không muốn… ưm… xin anh… ưm…
- Hu hu… tha cho em… ưm… không muốn… Cảnh Ngôn… từ bỏ… Cảnh Ngôn…
Đến cuối cùng, Mạc Cẩn chỉ có thể gọi tên người đàn ông đang chiếm hữu mình trong vô thức, một lần rồi lại một lần…
Thật lâu sau đó, sau một trận cắm rút mãnh liệt, cuối cùng Cố Cảnh Ngôn cũng bắn ra tinh hoa của mình vào trong cơ thể của cô gái dưới thân.
Cố Cảnh Ngôn tắm rửa sạch sẽ cho cô gái đã hôn mê bất tỉnh từ lúc nào, bế cô về giường, ôm cô vào lòng, ngắm nhìn vẻ mặt đang ngủ ngon lành của cô rất lâu, sau đó mới tiến vào mộng đẹp.
Tác giả :
Tử Phi Ngư