Đồng Học Hôn Ước
Chương 38
Editor: VIÊN NGỌC THÁNG 10 (oct_opal)
.
Truyện chỉ được đăng tải trên [email protected]@d Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.
.
Chương 38
Bàn tay Giang Mộ Bình từng tấc từng tấc một xoa từ trước mắt đến hai tai và sau gáy của Thành Nham. Lỗ tai Thành Nham nóng lên, ngón tay Giang Mộ Bình nắm lấy vành tai của anh, sau đó nhẹ nhàng vuốt nhẹ một cái, cường độ trên tay Giang Mộ Bình thả nhẹ một chút, nhưng đôi môi vẫn vững vàng dùng sức áp lên môi của Thành Nham, động tác liếʍ ɭáρ đầu lưỡi cũng gần như thô bạo.
Mãi cho đến khi khoang mũi của Thành Nham truyền đến một tiếng rên than nhẹ, Giang Mộ Bình mới phảng phất bỗng nhiên hoàn hồn, rời khỏi môi của Thành Nham.
Hắn có chút bốc đồng, không cho Thành Nham thời gian để suy nghĩ.
Đôi môi của Thành Nham sưng đỏ lên vì nụ hôn, hồng hào và căng mọng. Môi anh không mỏng như môi Giang Mộ Bình, ẩm ướt, trơn bóng, khi hôn lên cảm giác cực kỳ mềm mại.
Đây là lần đầu tiên Thành Nham nhận thấy Giang Mộ Bình lộ ra lúng túng, anh còn thấy hầu kết của Giang Mộ Bình đã lặng lẽ chuyển động vài lần--
Giang Mộ Bình trông có chút phập phồng thấp thỏm.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Thành Nham rất thích nụ hôn này của Giang Mộ Bình, cũng rất thích sự cường thế không cần báo trước của hắn. Loại nụ hôn mang tính cướp đoạt này Thành Nham chưa từng trải qua, giống như Thành Nham vẫn luôn tin tưởng, Giang Mộ Bình tuy thuần khiết, nhưng rất phong tình. Nụ hôn đúng nghĩa đầu tiên không có bất kỳ sự thích ứng nào, Giang Mộ Bình ngay từ đầu đã biểu hiện ra sức mạnh và du͙ƈ vọиɠ nguyên thủy nhất đối với Thành Nham.
Nhưng Giang Mộ Bình đã buông anh ra.
Thành Nham thật lâu không nói lời nào.
"A Nham," Giang Mộ Bình có chút do dự, "em tức giận?"
Thành Nham cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn môi người khác, nếu không thì sao có thể có câu hỏi vô lý như vậy.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình có chút chóng mặt, nhưng chủ yếu là do toàn bộ quá trình vừa rồi đều do hắn chủ động, Thành Nham bị hắn mê hoặc, dẫn dắt, hành động có chút bị động, dường như không đáp lại nụ hôn của hắn.
"Không có." Thành Nham cúi đầu thu dọn bút vẽ, "Giáo sư Giang, có phải anh cảm thấy chóng mặt không?"
Thành Nham đứng dậy, vuốt trán hắn. Vừa nãy khi hôn, anh cảm thấy lòng bàn tay của Giang Mộ Bình rất nóng.
"Trán của anh hơi nóng." Tay Thành Nham đặt lên trán Giang Mộ Bình, "Anh có phiền không nếu em dùng trán áp vào trán anh?"
"Không phiền."
Thành Nham bỏ tay xuống, đến gần Giang Mộ Bình, kiễng chân, tháo kính mắt của hắn xuống, dùng trán mình chạm nhẹ vào trán của hắn.
"Anh có chút sốt rồi." Thành Nham áp vào trán Giang Mộ Bình, hô hấp lượn lờ giữa đôi môi Giang Mộ Bình, "Bị cảm sao?"
"Em có chắc là tôi bị sốt không?" Giang Mộ Bình hỏi.
"Để em kiểm tra lại." Thành Nham dùng một bên má của mình áp vào má phải của Giang Mộ Bình, "Mặt anh cũng hơi nóng."
Giang Mộ Bình quay mặt sang một bên bên, hướng má trái về phía anh, "Kiểm tra bên này một chút."
Thành Nham mím môi, sau đó dán vào má trái của hắn.
Hai má của hai người đều rất nóng, không biết là ai đang phát sốt.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình quả thực có chút sốt nhẹ, không phải đo nhiệt mặt mà ra, mà là đo bằng nhiệt kế.
Kỳ thực Giang Mộ Bình khi còn ở Nam Thành đã có chút không thoải mái, nhiệt độ ở Bắc Thành bất chợt giảm mạnh, Nam Thành cũng nghênh đón không khí lạnh lẽo, khí trời trở nên đặc biệt lạnh giá.
Thành Nham cảm thấy Giang Mộ Bình hẳn là có một chút chưa quen với khí hậu, cộng với nguyên nhân thời tiết, cho nên thể chất trở nên yếu hơn.
Thành Nham thu dọn bàn làm việc, định nấu một ít canh gừng cho Giang Mộ Bình.
"Ở nhà có thuốc hạ sốt, em đi lấy giúp anh." Thành Nham nói, "Lát nữa em sẽ nấu canh gừng cho anh, anh bị cảm lạnh rồi."
"A Nham, tôi có mua quà cho em."
Thành Nham ngẩng đầu nhìn Giang Mộ Bình, hai má Giang Mộ Bình hơi ửng hồng, con ngươi cũng có chút vẩn đục.
Thành Nham cười cười: "Quà gì?"
Giang Mộ Bình đi ra khỏi phòng làm việc, thời điểm trở trên tay còn cầm theo một túi quà.
Thành Nham nhận lấy, lấy hộp quà trong túi ra, anh mở nắp hộp thì thấy bên trong có một khối thước chặn giấy.
"Thước chặn giấy?" Thành Nham lấy thước ra. Anh chưa từng sử dụng thứ này bao giờ, không thể nói được ưu khuyết, nhưng anh cảm thấy bức phù điêu con nhện trên đó rất đẹp.
Giang Mộ Bình ừm một tiếng.
Hầu hết các hoa văn chạm khắc trên thước chặn giấy đều có ý nghĩa. Thành Nham không hiểu những chuyện này lắm, anh hỏi Giang Mộ Bình: "Con nhện này có ý nghĩa gì sao?"
"Tài vận hanh thông."
Thành Nham nở nụ cười: "Em thích." Anh nhìn Giang Mộ Bình, "Cảm ơn giáo sư Giang, rất đẹp, em rất thích."
Thành Nham cất quà đi, nói: "Em đi lấy thuốc hạ sốt. Anh đi tắm trước đi, tắm xong thì về phòng nghỉ ngơi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình uống thuốc, uống canh gừng rồi nằm xuống giường. Có thể là bởi vì hai người vừa mới nhận được một nụ hôn mãnh liệt, lúc trời tối lại ở cùng một phòng, cảm giác vi diệu bỗng tràn ngập, nhất là lúc này hai người còn nằm chung một chăn.
Nhiệt độ cơ thể của Giang Mộ Bình cao hơn bình thường, khi Thành Nham tiến vào trong chăn còn cố ý dựa gần vào người hắn để ngăn nhiệt độ tản ra.
"Anh có khó chịu không?" Thành Nham nhẹ giọng hỏi.
Giang Mộ Bình lắc đầu.
"Cố chịu một đêm là tốt rồi."
Giang Mộ Bình không có khí lực gì, ừ một tiếng rất nhẹ. Sau khi uống thuốc hạ sốt, hắn nhanh chóng buồn ngủ, mí mắt có chút chua xót.
Sự rung động trong lòng bị hơi nóng toàn thân che khuất, nếu như không có chuyện phát sốt dời đi sự chú ý của Thành Nham thì nhất định anh sẽ phát hiện mình bị thất thố.
"A Nham, ngủ ngon."
"Ngủ ngon."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Sáng hôm sau, Thành Nham tỉnh dậy trước, theo bản năng sờ lên trán của Giang Mộ Bình. Giang Mộ Bình nhắm mắt ngủ rất an nhàn, trán cũng không nóng nữa.
Thành Nham hôm nay không rảnh lắm, buổi sáng anh có một khách hàng, người này đã hẹn trước từ lâu rồi.
Thành Nham làm xong bữa sáng, Giang Mộ Bình còn chưa dậy, thuốc hạ sốt khiến hắn ngủ rất say. Thành Nham không đánh thức Giang Mộ Bình, để bữa sáng đã nấu xong vào lò vi sóng để giữ ấm, nhắn một tin qua điện thoại cho Giang Mộ Bình rồi đi ra ngoài.
Tuyết rơi một đêm đã ngừng, không khí ở Bắc Thành sau trận tuyết rất trong lành, nhiệt độ ngoài trời rất thấp, trong studio đã bật máy sưởi, tiếng người ồn ào, giọng điệu hưng phấn, hình như là đang bàn về trận tuyết đầu tiên của đêm qua.
"Chào buổi sáng, sư phụ."
Mọi người chào hỏi Thành Nham, Thành Nham gật đầu đáp lời, đi vào văn phòng. Hôm nay Thành Nham đến sớm, như thường lệ, Mao Mao đến quán cà phê bên cạnh mua cho anh một ly cà phê rồi mang vào phòng làm việc.
Khi Mao Mao mở cửa bước vào văn phòng, Thành Nham đang cầm cây thước mà Giang Mộ Bình tặng để tinh tế xem xét.
"Sư phụ Thành, đây là cái gì?" Mao Mao đặt cà phê lên bàn.
"Thước chặn giấy." Thành Nham dùng ngón tay vuốt vuốt con nhện được khắc trên mặt thước, càng nhìn càng thích. Xem ra Giang Mộ Bình cũng biết anh là người tham tài, mua cho anh một vật hợp tâm ý anh như vậy.
Thành Nham khẽ nhướng mày, trông rất vui vẻ. Mao Mao cười hỏi: "Giáo sư Giang tặng anh đúng không?"
"Ừm."
"Tay nghề tinh xảo, con nhện cũng rất đẹp." Mao Mao cúi đầu liếc nhìn điện thoại, "Sư phụ Thành, mười giờ anh có một vị khách, đã hẹn từ tháng mười một, tên là Tiêu Vũ Phi."
"Tôi biết rồi."
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Khoảng chín giờ, Giang Mộ Bình tỉnh lại, trên giường chỉ có một mình hắn, sờ sờ tủ đầu giường lấy điện thoại qua nhìn. Trên màn hình hiển thị một tin nhắn Thành Nham gửi cho hắn.
[Hôm nay em có khách đã hẹn trước, em đến studio. Bữa sáng ở trong lò vi sóng. Anh nhớ đo lại nhiệt độ.]
Có lẽ buổi sáng Thành Nham đi rất vội vàng, thời điểm Giang Mộ Bình rửa bát thì thấy nhẫn cưới của anh nằm ở trên bồn rửa. Thành Nham dường như không bao giờ đeo nhẫn khi rửa bát, cho nên anh đã đặt một chiếc hộp đựng nhẫn bên cạnh bồn rửa.
Hiếm khi có thời gian nghỉ ngơi, hôm nay Giang Mộ Bình muốn đến studio, nếu Thành Nham không bận thì hai người có thể cùng nhau ăn trưa.
Giang Mộ Bình ở trong phòng thay đồ lựa chọn quần áo, hắn lục tung tủ áo mới đột nhiên phát hiện ra mình không có bộ thường phục nào nhìn được cả, quần áo của hắn đều rất đơn điệu về kiểu dáng và màu sắc.
Thay một bộ quần áo, hắn nhìn chằm chằm mình trong gương một lúc rồi bước vào phòng làm việc.
(Truyện chỉ được đăng tải trên truyenwiki1.com Viên Ngọc Tháng 10 (oct_opal), còn những trang khác đều là re-up/giả mạo.)
Giang Mộ Bình lấy cặp kính có dây kim loại nhỏ mua ở cửa hàng mắt kính ở trong thành phố từ trong ngăn bàn ra, hắn tháo cặp kính đang đeo xuống, đeo cặp kính có dây kim loại này vào.
Khi ra cửa, Giang Mộ Bình còn lấy theo chiếc nhẫn mà Thành Nham để quên ở bồn rửa bát.
Trước mười giờ sáng, vị khách đã hẹn với Thành Nham đã đến sớm, Mao Mao dẫn y vào. Khách hàng này đã đặt Thành Nham vẽ một bản thiết kế từ mấy tháng trước, nhưng lúc đó y không đích thân đến xem được.
Hình đã được thiết kế xong, hôm nay người này đã trực tiếp đến xăm hình.
"Sư phụ, vị khách hẹn với anh đã đến."
Thành Nham đẩy điếu thuốc vào gạt tàn rồi dập tắt, ngước mắt lên nhìn. Đối phương là một thanh niên trẻ tuổi, dáng dấp đoan chính, vóc dáng cao lớn.
"Tiên Vũ Phi tiên sinh đúng không?"
"Đúng vậy." Người đó bước đến, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Thành Nham, "Anh là Thành Nham sư phụ?"
"Ừm." Thành Nham đứng dậy, rút bản thảo thiết kế hình xăm của Tiểu Vũ Phi từ xấp giấy bản thảo trên bàn.
"Không ngờ sư phụ Thành còn trẻ như vậy." Tiêu Vũ Phi bước đến trước mặt Thành Nham, nhìn mắt của y cứ nhìn anh chằm chằm.
"Không còn trẻ như cậu nghĩ đâu." Thành Nham cho y xem bức ảnh "Lúc trước bạn của cậu đến đây xem chắc là đã gọi video cho cậu xem rồi đúng không?"
"Đúng vậy, lúc đó tôi đang ở nước ngoài, gần đây mới về nước."
Thành Nham ừ một tiếng: "Vậy thì bắt đầu thôi, cậu định xăm trên eo phải không?"
"Đúng."
"Đi theo tôi."
Hết chương 38.