Đồng Học, Đi Đường Không Cần Chơi Di Động
Chương 5
Vừa khai giảng, mấy môn không có tiết, ngẫu nhiên buổi sáng có tiết là bảy giờ, ở ký túc xá bọn họ Cố Tri Phi còn chưa thấy ai 6 giờ sáng sẽ đến gõ cửa.
Một ký túc xá bốn người, đều nằm bệt trên giường, giả vờ không nghe thấy.
Tiếng đập cửa kiên trì không ngừng vang năm phút đồng hồ, bạn cùng phòng A thở dài một tiếng, rống giận: “Ai a!"
Người ngoài cửa đáp: “Xin hỏi đây là kí túc xá của Cố Tri Phi sao? Tôi gọi điện thoại cậu ấy cậu ấy không trả lời."
Bạn cùng phòng A: “Này Cố Tri Phi! Tìm cậu."
Cố Tri Phi sờ di động, nhìn thấy bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ, mới nhớ tới chính mình cài chế độ im lặng.
Sau khi chậm rì mặc quần ngủ vào, Cố Tri Phi xuống giường, hỏi: “Ai?"
Người ngoài cửa đáp: “Tôi! Giang Dương! Không nhớ rõ sao? Hôm qua chúng ta hẹn buổi sáng cùng nhau chạy bộ."
Động tác mở cửa của Cố Tri Phi đột nhiên ngừng lại: “Đợi một lát." Ngược lại rẽ trái, tiến buồng vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, đẩy mí mắt ra đeo kính áp tròng lên, dùng khăn mặt nhúng nước ấm đưa lên tóc xoa xóa mấy vết bẩn đi.
Mười lăm phút sau, Cố Tri Phi mở cửa: “Cứ ngồi đi, chờ tôi thay quần áo."
Giang Dương tươi cười xán lạn gật gật đầu, anh bước vào, mang theo bữa sáng đặt lên bàn: “Còn chưa ăn sáng đi, tôi mua sữa đậu nành cùng bánh bao, còn có bánh quẩy."
Cố Tri Phi đánh gãy anh: “Nhưng là tôi thích ăn bánh rán."
Giang Dương ngẩn ngơ: “Tôi sẽ đi mua liền?"
Cố Tri Phi nâng mi, không nói chuyện, từ trong túi lấy ra một cái bánh bao cắn một ngụm, vẫn còn nóng.
“Sao lại tìm đến đây? Hôm qua không phải nói không cần." Hắn vừa ăn bánh bao vừa hỏi, trên gương mặt nổi lên một cái tiểu bao một cái nhích tới nhích lui.
Giang Dương vừa muốn nói chuyện, bạn cùng phòng A hít hít mũi: “Thơm quá a, có phần của tôi không?"
Cố Tri Phi lãnh khốc nói: “Đương nhiên không có, câm miệng, cậu đi ngủ đi."
Bạn cùng phòng A: “…"
Cố Tri Phi đem bánh bao ăn một nữa đặt về bên trong túi, nhanh chóng thay quần áo, thấp giọng nói: “Ra ngoài nói."
Giang Dương gật gật đầu, xách điểm tâm, theo sau mông Cố Tri Phi rón ra rón rén đi ra.
Bọn họ ở bên ngoài tìm cái ghế dài ngồi xuống, tiếp tục đề tài vừa rồi.
Giang Dương nói: “Tôi có người bạn cùng học hồi cao trung cùng khoa với cậu, tôi hỏi cậu ấy."
Cố Tri Phi gật gật đầu, lấy ống hút cắm lên hộp sữa đậu nành, uống.
Giang Dương rất là bội phục nói: “Nguyên lai cậu ở khoa rất nổi danh. Bạn tôi nói, điểm thi vào của cậu cao nhất, vốn có thể vào đại học A."
Đại học A là đại học tốt nhất nước.
Cố Tri Phi ăn, thanh âm có điểm hàm hồ: “Điện khí đại học Z so với đại học A tốt hơn, cũng là mục tiêu của tôi cho đến nay. Ngược lại là cậu, như thế nào lại vào trường chúng ta?"
Giang Dương cười cười: “Tôi không có kế hoạch như cậu vậy, thành tích có thể vào khoa tài chính, liền vào."
Cố Tri Phi gật gật đầu: “Cũng phải, chúng ta không thể yêu cầu mọi người đều ưu tú như nhau."
Giang Dương: “…"
Cố Tri Phi lau miệng: “Ăn no rồi, còn dư nửa cái bánh quẩy ăn không hết." Quay đầu tìm thùng rác, không tìm được.
Giang Dương tiếp tục, chỉ chỉ chính mình: “Tôi đến làm thùng rác này đi."
Cố Tri Phi kinh ngạc: “Chính cậu còn chưa ăn?"
“Ăn rồi."
Giang Dương nói, “Bất quá sức ăn tôi lớn, lại ăn nửa cái bánh quẩy cũng không có gì."
Cố Tri Phi: “Có bệnh khiết phích không?"
Giang Dương sửng sốt: “Không có… Này, cậu không phải ăn no sao?"
Cố Tri Phi lại gần, ở nửa cái bánh quẩy kia cắn một ngụm lên. Vốn hắn ăn bánh quẩy đều là xé xuống một miếng rồi mới ăn.
“Lại ăn một ngụm này liền no rồi." Cố Tri Phi mặt không đổi sắc giải thích.
Giang Dương lăng lăng nhìn bánh quẩy có dấu răng rõ ràng ở trên, sau đó liền không hề khúc mắc ăn luôn này nửa cái bánh quẩy.
Trời ơi, gián tiếp hôn môi.
Cố Tri Phi thần sắc chính trực cùng Giang Dương cùng nhau đi về.
“Về sau mỗi sáng cùng nhau chạy bộ đi." Giang Dương lại lần nữa chân thành phát ra mời.
Cố Tri Phi cự tuyệt không lại: “Được, cậu gọi tôi."
Cuối tuần giữa trưa, Diêu Thanh kéo Cố Tri Phi ngủ cả một buổi sáng lại vẫn lười biếng đi ra liên hoan. Diêu Thanh rất đau lòng quở trách Cố Tri Phi, nói hắn không cần ở cuối tuần tốt đẹp sa đọa như vậy.
Cố Tri Phi ngáp một cái nói: “Tui đã liên tục năm ngày sáu giờ sáng thức dậy, bà cho tui ngủ bù đi."
Diêu Thanh: “Không được, mọi người đều đến đây, cùng nhau đi chơi a."
Cố Tri Phi: “Không phải mấy ngày trước mới hợp qua, lại hợp?"
“Khai giảng tương đối rảnh."
Diêu Thanh giải thích, “Hơn nữa Tiểu Thành nói hôm nay là ngày kỷ niệm rất quan trọng."
Cố Tri Phi: “?"
Diêu Thanh: “Là ngày ‘Mọi người lần đầu tiên cùng nhau xem Tịch Dương’. Có thể là bài kịch được nói kia vào đoạn thời gian còn nhỏ tui không nhớ rõ."
Cố Tri Phi: “…"
Phương Thư Thành khi yêu thiêu thân thật là càng ngày càng nhiều! Cứ việc như vậy nói ra, Cố Tri Phi vẫn là bị Diêu Thanh lôi kéo cùng mọi người chơi một ngày, buổi tối liền ở nhà hàng gần đó ăn nướng ngoài trời.
Mới đem thịt ba chỉ cái gì phóng đi lên nướng, Cố Tri Phi liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Tôi thật sự không thể uống rượu."
Cố Tri Phi quay đầu, nhìn thấy Giang Dương che mình tránh né ly bia của tên mập.
Như thế nào cùng đám người kia ăn cơm?
Cố Tri Phi nhìn thấy nam sinh tóc vàng vắt chân bắt chéo, trên mặt treo lên ý cười trào phúng, nhíu nhíu mày.
Diêu Thanh chọt chọt hắn: “Nhìn cái gì đó?"
“Đợi một lát, tui có chút việc cần xử lý một chút." Cố Tri Phi nói đứng lên, xoay người hướng bàn nam sinh tóc vàng kia đi qua.
Diêu Thanh vội vàng nháy mắt với mọi người, mọi người liền đều quay đầu đi nhìn hắn.
Cố Tri Phi đi đến sau lưng Giang Dương vỗ vỗ nhẹ vai anh: “Làm gì vậy?"
Giang Dương quay đầu, nhìn thấy hắn, sắc mặt kinh hỉ: “Cậu như thế nào cũng…"
Cố Tri Phi gõ gõ trán anh: “Cậu câm miệng đi, ngu xuẩn, để người ta chơi cũng không biết."
“Sao nơi nào cũng có mày a?" Tên mập không chịu yên lặng ồn ào đứng lên, “Mấy người anh em chỉ chúng ta muốn mời Giang Dương uống rượu, không phải việc của mày? Bắt chó đi cày!*“
*Câu đầy đủ là “Không có trâu bắt chó đi cày" ở đây theo Trung Trung nhà tui nghĩ á “Ý nghĩa của câu này là chỉ những trường hợp bất đắc dĩ, vì không có cái tốt hơn nên phải dùng cái không tốt bằng vào việc đó."
Cố Tri Phi vừa muốn giễu cợt ngược lại, Giang Dương bỗng nhiên biến sắc, quay đầu nhìn tên mập, nghiêm túc nói: “Cậu không thể vũ nhục bạn của tôi như vậy, cậu ấy là đang quan tâm tôi. Cậu phải xin lỗi cậu ấy."
Tên mập bị sắc mặt lạnh lùng của anh dọa nhảy dựng, chợt thẹn quá thành giận nói: “Có năng lực gì chứ? Lão tử còn sợ mày túng hóa?"
Y nói đem bình rượu đặt mạnh xuống bàn, mấy nam sinh chung quanh thấy hành động này của y, đều ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nhìn hướng Giang Dương.
Giang Dương đứng lên, nhìn chằm chằm tên mập: “Cậu không nói xin lỗi?"
Tên mập: “Không xin lỗi mày lại có thể làm gì? Tao liền nói, bắt chó đi cày, rảnh quá xen vào chuyện của người khác… A ngoạn tào! Mày mày mày buông tay! A a a đau chết! Giết người!"
Người chung quanh tới lúc này thậm chí đều không phản ứng, Giang Dương tàn bạo, mạnh mẽ đem hai tay tên mập xoay ra sau lưng, hung hăng đặt trên bàn.
Tên mập giống như khóc tang, lúc này nam sinh tóc vàng cầm đầu mấy cái nam sinh mới phản ứng lại, đứng dậy, cuộn tay áo lên.
Giang Dương cùng bọn họ giằng co.
Cố Tri Phi đương nhiên cùng anh kề vai chiến đấu. Hắn chậm rãi cuộn tay áo sơ mi lên, lấy kính trên mũi xuống xoa xoa, sau đó mới ——
Quay đầu hô một tiếng: “Vệ Kiệt! Tạ Tuấn! Lại đây hỗ trợ."
Nam sinh tóc vàng: “…"
Tên mập: “…"
Diêu Thanh, Vệ Kiệt, Phương Thư Thành, Tạ Tuấn, Trang Dật đều rất nể tình chạy lại.
Trang Dật có điểm hưng phấn: “Muốn đánh nhau nhanh lên, đợi thịt đều nướng khét."
Tạ Tuấn trên tay còn mang theo thịt ba chỉ vừa nướng: “Cậu trước nếm thử."
Trang Dật há miệng, từ đũa cầm trên tay Tạ Tuấn lấy đi thịt nướng.
Nam sinh tóc vàng: “…"
Tên mập: “…"
Tên mập trong mắt nước mắt hướng nam sinh tóc vàng nháy mắt: nhanh cứu tao a!
Nam sinh tóc vàng vụng trộm đếm đếm hai bên nhân số đối lập, chính mình bên này hơn một người! Nhất thời khôi phục một điểm tin tưởng.
Đối diện còn có nữ sinh nữa, gã nghĩ, liền tính có hai tên đặc biệt cao, kia cũng không nhất định đặc biệt có thể đánh a.
Hắn đang suy nghĩ tỷ lệ thắng của mình, bỗng nhiên, Diêu Thanh như có suy nghĩ quay đầu nhìn thoáng qua, lại chuyển khi trở về, sắc mặt biến đắc thập phần đáng sợ: “Tạ Tuấn, cậu đem cho Trang Dật ăn thịt là của tôi nướng đi."
Tạ Tuấn: “…"
Trang Dật: “…"
Diêu Thanh kêu thảm một tiếng, nhào lên cùng Tạ Tuấn xoay đánh thành một đoàn. Trang Dật vội vàng đem thịt nướng ăn luôn hủy thi diệt tích, sau đó xông lên can ngăn.
Nam sinh tóc vàng: “…"
Ngạch, có vẻ muội tử này giá trị vũ lực cũng không thấp. Gã quan sát một chút Vệ Kiệt cùng Tạ Tuấn dáng người cao lớn, suy nghĩ một lát, quyết đoán buông tay tên mập: “Xin lỗi, hết thảy đều là hiểu lầm." Sau đó cúi đầu một cái chín mươi độ, nghiêm, vung tay lên, cùng với đám nam sinh chạy.
Tên mập: “…"
Giang Dương: “Hiện tại có thể xin lỗi sao?"
Tên mập khóc rất bi thảm: “Xin lỗi, tôi sai rồi."
Giang Dương: “Ai mới là chó?"
Tên mập: “Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu!"
Một ký túc xá bốn người, đều nằm bệt trên giường, giả vờ không nghe thấy.
Tiếng đập cửa kiên trì không ngừng vang năm phút đồng hồ, bạn cùng phòng A thở dài một tiếng, rống giận: “Ai a!"
Người ngoài cửa đáp: “Xin hỏi đây là kí túc xá của Cố Tri Phi sao? Tôi gọi điện thoại cậu ấy cậu ấy không trả lời."
Bạn cùng phòng A: “Này Cố Tri Phi! Tìm cậu."
Cố Tri Phi sờ di động, nhìn thấy bên trên có mấy cuộc gọi nhỡ, mới nhớ tới chính mình cài chế độ im lặng.
Sau khi chậm rì mặc quần ngủ vào, Cố Tri Phi xuống giường, hỏi: “Ai?"
Người ngoài cửa đáp: “Tôi! Giang Dương! Không nhớ rõ sao? Hôm qua chúng ta hẹn buổi sáng cùng nhau chạy bộ."
Động tác mở cửa của Cố Tri Phi đột nhiên ngừng lại: “Đợi một lát." Ngược lại rẽ trái, tiến buồng vệ sinh, đánh răng, rửa mặt, đẩy mí mắt ra đeo kính áp tròng lên, dùng khăn mặt nhúng nước ấm đưa lên tóc xoa xóa mấy vết bẩn đi.
Mười lăm phút sau, Cố Tri Phi mở cửa: “Cứ ngồi đi, chờ tôi thay quần áo."
Giang Dương tươi cười xán lạn gật gật đầu, anh bước vào, mang theo bữa sáng đặt lên bàn: “Còn chưa ăn sáng đi, tôi mua sữa đậu nành cùng bánh bao, còn có bánh quẩy."
Cố Tri Phi đánh gãy anh: “Nhưng là tôi thích ăn bánh rán."
Giang Dương ngẩn ngơ: “Tôi sẽ đi mua liền?"
Cố Tri Phi nâng mi, không nói chuyện, từ trong túi lấy ra một cái bánh bao cắn một ngụm, vẫn còn nóng.
“Sao lại tìm đến đây? Hôm qua không phải nói không cần." Hắn vừa ăn bánh bao vừa hỏi, trên gương mặt nổi lên một cái tiểu bao một cái nhích tới nhích lui.
Giang Dương vừa muốn nói chuyện, bạn cùng phòng A hít hít mũi: “Thơm quá a, có phần của tôi không?"
Cố Tri Phi lãnh khốc nói: “Đương nhiên không có, câm miệng, cậu đi ngủ đi."
Bạn cùng phòng A: “…"
Cố Tri Phi đem bánh bao ăn một nữa đặt về bên trong túi, nhanh chóng thay quần áo, thấp giọng nói: “Ra ngoài nói."
Giang Dương gật gật đầu, xách điểm tâm, theo sau mông Cố Tri Phi rón ra rón rén đi ra.
Bọn họ ở bên ngoài tìm cái ghế dài ngồi xuống, tiếp tục đề tài vừa rồi.
Giang Dương nói: “Tôi có người bạn cùng học hồi cao trung cùng khoa với cậu, tôi hỏi cậu ấy."
Cố Tri Phi gật gật đầu, lấy ống hút cắm lên hộp sữa đậu nành, uống.
Giang Dương rất là bội phục nói: “Nguyên lai cậu ở khoa rất nổi danh. Bạn tôi nói, điểm thi vào của cậu cao nhất, vốn có thể vào đại học A."
Đại học A là đại học tốt nhất nước.
Cố Tri Phi ăn, thanh âm có điểm hàm hồ: “Điện khí đại học Z so với đại học A tốt hơn, cũng là mục tiêu của tôi cho đến nay. Ngược lại là cậu, như thế nào lại vào trường chúng ta?"
Giang Dương cười cười: “Tôi không có kế hoạch như cậu vậy, thành tích có thể vào khoa tài chính, liền vào."
Cố Tri Phi gật gật đầu: “Cũng phải, chúng ta không thể yêu cầu mọi người đều ưu tú như nhau."
Giang Dương: “…"
Cố Tri Phi lau miệng: “Ăn no rồi, còn dư nửa cái bánh quẩy ăn không hết." Quay đầu tìm thùng rác, không tìm được.
Giang Dương tiếp tục, chỉ chỉ chính mình: “Tôi đến làm thùng rác này đi."
Cố Tri Phi kinh ngạc: “Chính cậu còn chưa ăn?"
“Ăn rồi."
Giang Dương nói, “Bất quá sức ăn tôi lớn, lại ăn nửa cái bánh quẩy cũng không có gì."
Cố Tri Phi: “Có bệnh khiết phích không?"
Giang Dương sửng sốt: “Không có… Này, cậu không phải ăn no sao?"
Cố Tri Phi lại gần, ở nửa cái bánh quẩy kia cắn một ngụm lên. Vốn hắn ăn bánh quẩy đều là xé xuống một miếng rồi mới ăn.
“Lại ăn một ngụm này liền no rồi." Cố Tri Phi mặt không đổi sắc giải thích.
Giang Dương lăng lăng nhìn bánh quẩy có dấu răng rõ ràng ở trên, sau đó liền không hề khúc mắc ăn luôn này nửa cái bánh quẩy.
Trời ơi, gián tiếp hôn môi.
Cố Tri Phi thần sắc chính trực cùng Giang Dương cùng nhau đi về.
“Về sau mỗi sáng cùng nhau chạy bộ đi." Giang Dương lại lần nữa chân thành phát ra mời.
Cố Tri Phi cự tuyệt không lại: “Được, cậu gọi tôi."
Cuối tuần giữa trưa, Diêu Thanh kéo Cố Tri Phi ngủ cả một buổi sáng lại vẫn lười biếng đi ra liên hoan. Diêu Thanh rất đau lòng quở trách Cố Tri Phi, nói hắn không cần ở cuối tuần tốt đẹp sa đọa như vậy.
Cố Tri Phi ngáp một cái nói: “Tui đã liên tục năm ngày sáu giờ sáng thức dậy, bà cho tui ngủ bù đi."
Diêu Thanh: “Không được, mọi người đều đến đây, cùng nhau đi chơi a."
Cố Tri Phi: “Không phải mấy ngày trước mới hợp qua, lại hợp?"
“Khai giảng tương đối rảnh."
Diêu Thanh giải thích, “Hơn nữa Tiểu Thành nói hôm nay là ngày kỷ niệm rất quan trọng."
Cố Tri Phi: “?"
Diêu Thanh: “Là ngày ‘Mọi người lần đầu tiên cùng nhau xem Tịch Dương’. Có thể là bài kịch được nói kia vào đoạn thời gian còn nhỏ tui không nhớ rõ."
Cố Tri Phi: “…"
Phương Thư Thành khi yêu thiêu thân thật là càng ngày càng nhiều! Cứ việc như vậy nói ra, Cố Tri Phi vẫn là bị Diêu Thanh lôi kéo cùng mọi người chơi một ngày, buổi tối liền ở nhà hàng gần đó ăn nướng ngoài trời.
Mới đem thịt ba chỉ cái gì phóng đi lên nướng, Cố Tri Phi liền nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Tôi thật sự không thể uống rượu."
Cố Tri Phi quay đầu, nhìn thấy Giang Dương che mình tránh né ly bia của tên mập.
Như thế nào cùng đám người kia ăn cơm?
Cố Tri Phi nhìn thấy nam sinh tóc vàng vắt chân bắt chéo, trên mặt treo lên ý cười trào phúng, nhíu nhíu mày.
Diêu Thanh chọt chọt hắn: “Nhìn cái gì đó?"
“Đợi một lát, tui có chút việc cần xử lý một chút." Cố Tri Phi nói đứng lên, xoay người hướng bàn nam sinh tóc vàng kia đi qua.
Diêu Thanh vội vàng nháy mắt với mọi người, mọi người liền đều quay đầu đi nhìn hắn.
Cố Tri Phi đi đến sau lưng Giang Dương vỗ vỗ nhẹ vai anh: “Làm gì vậy?"
Giang Dương quay đầu, nhìn thấy hắn, sắc mặt kinh hỉ: “Cậu như thế nào cũng…"
Cố Tri Phi gõ gõ trán anh: “Cậu câm miệng đi, ngu xuẩn, để người ta chơi cũng không biết."
“Sao nơi nào cũng có mày a?" Tên mập không chịu yên lặng ồn ào đứng lên, “Mấy người anh em chỉ chúng ta muốn mời Giang Dương uống rượu, không phải việc của mày? Bắt chó đi cày!*“
*Câu đầy đủ là “Không có trâu bắt chó đi cày" ở đây theo Trung Trung nhà tui nghĩ á “Ý nghĩa của câu này là chỉ những trường hợp bất đắc dĩ, vì không có cái tốt hơn nên phải dùng cái không tốt bằng vào việc đó."
Cố Tri Phi vừa muốn giễu cợt ngược lại, Giang Dương bỗng nhiên biến sắc, quay đầu nhìn tên mập, nghiêm túc nói: “Cậu không thể vũ nhục bạn của tôi như vậy, cậu ấy là đang quan tâm tôi. Cậu phải xin lỗi cậu ấy."
Tên mập bị sắc mặt lạnh lùng của anh dọa nhảy dựng, chợt thẹn quá thành giận nói: “Có năng lực gì chứ? Lão tử còn sợ mày túng hóa?"
Y nói đem bình rượu đặt mạnh xuống bàn, mấy nam sinh chung quanh thấy hành động này của y, đều ngồi ngay ngắn, lạnh lùng nhìn hướng Giang Dương.
Giang Dương đứng lên, nhìn chằm chằm tên mập: “Cậu không nói xin lỗi?"
Tên mập: “Không xin lỗi mày lại có thể làm gì? Tao liền nói, bắt chó đi cày, rảnh quá xen vào chuyện của người khác… A ngoạn tào! Mày mày mày buông tay! A a a đau chết! Giết người!"
Người chung quanh tới lúc này thậm chí đều không phản ứng, Giang Dương tàn bạo, mạnh mẽ đem hai tay tên mập xoay ra sau lưng, hung hăng đặt trên bàn.
Tên mập giống như khóc tang, lúc này nam sinh tóc vàng cầm đầu mấy cái nam sinh mới phản ứng lại, đứng dậy, cuộn tay áo lên.
Giang Dương cùng bọn họ giằng co.
Cố Tri Phi đương nhiên cùng anh kề vai chiến đấu. Hắn chậm rãi cuộn tay áo sơ mi lên, lấy kính trên mũi xuống xoa xoa, sau đó mới ——
Quay đầu hô một tiếng: “Vệ Kiệt! Tạ Tuấn! Lại đây hỗ trợ."
Nam sinh tóc vàng: “…"
Tên mập: “…"
Diêu Thanh, Vệ Kiệt, Phương Thư Thành, Tạ Tuấn, Trang Dật đều rất nể tình chạy lại.
Trang Dật có điểm hưng phấn: “Muốn đánh nhau nhanh lên, đợi thịt đều nướng khét."
Tạ Tuấn trên tay còn mang theo thịt ba chỉ vừa nướng: “Cậu trước nếm thử."
Trang Dật há miệng, từ đũa cầm trên tay Tạ Tuấn lấy đi thịt nướng.
Nam sinh tóc vàng: “…"
Tên mập: “…"
Tên mập trong mắt nước mắt hướng nam sinh tóc vàng nháy mắt: nhanh cứu tao a!
Nam sinh tóc vàng vụng trộm đếm đếm hai bên nhân số đối lập, chính mình bên này hơn một người! Nhất thời khôi phục một điểm tin tưởng.
Đối diện còn có nữ sinh nữa, gã nghĩ, liền tính có hai tên đặc biệt cao, kia cũng không nhất định đặc biệt có thể đánh a.
Hắn đang suy nghĩ tỷ lệ thắng của mình, bỗng nhiên, Diêu Thanh như có suy nghĩ quay đầu nhìn thoáng qua, lại chuyển khi trở về, sắc mặt biến đắc thập phần đáng sợ: “Tạ Tuấn, cậu đem cho Trang Dật ăn thịt là của tôi nướng đi."
Tạ Tuấn: “…"
Trang Dật: “…"
Diêu Thanh kêu thảm một tiếng, nhào lên cùng Tạ Tuấn xoay đánh thành một đoàn. Trang Dật vội vàng đem thịt nướng ăn luôn hủy thi diệt tích, sau đó xông lên can ngăn.
Nam sinh tóc vàng: “…"
Ngạch, có vẻ muội tử này giá trị vũ lực cũng không thấp. Gã quan sát một chút Vệ Kiệt cùng Tạ Tuấn dáng người cao lớn, suy nghĩ một lát, quyết đoán buông tay tên mập: “Xin lỗi, hết thảy đều là hiểu lầm." Sau đó cúi đầu một cái chín mươi độ, nghiêm, vung tay lên, cùng với đám nam sinh chạy.
Tên mập: “…"
Giang Dương: “Hiện tại có thể xin lỗi sao?"
Tên mập khóc rất bi thảm: “Xin lỗi, tôi sai rồi."
Giang Dương: “Ai mới là chó?"
Tên mập: “Gâu! Gâu gâu! Gâu gâu gâu!"
Tác giả :
Yến Thập Nhật