Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 62
"Tê. . . . . ."
Lệ Tước Phong bị đau thét lớn một tiếng, nắm cánh tay của cô đẩy cô ra, dùng toàn khí lực hung hăng ném cô ra.
"Ách. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải bị đẩy ngã ngồi dưới đất, cau mày cố nén đau đớn, miệng có mùi máu tanh của hắn, Cố Tiểu Ngải ghét bỏ một ngụm phun ra.
Bẩn chết được.
Loại nam nhân này nơi nơi lưu tình, ngay cả mùi máu đều đặc hơn làm cho người ta buồn nôn.
"Cố Tiểu Ngải! Cô muốn chết!" Bị hành vi của cô chọc phát hỏa, Lệ Tước Phong lớn tiếng rống to, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng.
"Lệ tiên sinh!" Bảo mẫu nhìn thấy cổ Lệ Tước Phong chảy máu lập tức kinh ngạc kêu lên, khẩn trương nhìn nữ giúp việc bên cạnh nói, "Còn không mau đi lấy dụng cụ cứu thương."
Nhóm nữ giúp việc vội vã chạy ra khỏi phòng.
Ngón tay Lệ Tước Phong thon dài sờ lên cổ mình, đầu ngón tay lập tức dính nhiều máu.
Nhìn chằm chằm nhan sắc một chút nồng đậm kia, Lệ Tước Phong hoàn toàn phát cuồng, một tay kéo Cố Tiểu Ngải quăng đến trên giường, trực tiếp tiến lên nhắm môi của cô hôn loạn một mạch, một đôi tay mãnh liệt xả váy ngủ của cô.
"Buông ra. . . . . . Ưhm. . . . . . Lệ Tước Phong, anh vô sỉ. . . . . . Ưhm. . . . . . Buông tay. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải bị đặt ở trên người hắn liều mạng chuyển động nghiêm mặt tránh né môi hắn, nụ hôn của hắn lại như cũ giống ma chướng bình thường triền miên không ngớt, một tay giữ tay phải lộn xộn của cô, một tay xé rách váy ngủ trước ngực của cô xuống . . . . . .
"Ba ——"
Trong lúc dây dưa đó, trước ngực lạnh lẽo Cố Tiểu Ngải lại chẳng quan tâm, dùng hết khí lực toàn thân nâng lên tay trái bị xiềng xích xả một cái tát đến trên mặt Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong động tác muốn điên cuồng chợt dừng lại, một tay giữ chặt ở cổ của cô, một đôi mắt như đốt lửa, "Cố Tiểu Ngải, cô không muốn sống nữa sao?"
Hắn bóp chặt cổ của cô, giống như muốn đưa cô vào chỗ chết.
Ngực kịch liệt nhảy lên .
Trước ngực của cô đã không còn quần áo, da thịt trắng noãn lỏa thể trước mặt hắn.
Bác sĩ cùng bảo mẫu đứng ở cửa thấy thế một tiếng cũng không dám hé ra, cũng chưa dám rời đi, liền đứng như vậy. . . . . .
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải nằm ở dưới thân hắn, cổ bị gắt gao bóp chặt, mặt trừng mắt hắn, một đôi mắt mở to cực đại, không có một tia chịu thua hay cầu xin tha thứ .
Cô rốt cuộc muốn chết mà.
Cô quật cường như thế, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô nghĩ đến cô có thể ở trước mặt hắn thắng một lần? Dùng sinh tử để thắng?
Như là một ván bài, Lệ Tước Phong năm ngón tay chậm rãi buông ra thu về, trong mắt dẫn theo ngoan ý.
Cố Tiểu Ngải chỉnh khuôn mặt một mảnh trắng bệch, hô hấp càng ngày càng khó khăn, hít thở không thông như sắp chết tới nơi, tầm mắt dần dần mơ hồ, ý thức cũng càng ngày càng vẩn đục.
"Lệ tiên sinh, quên đi. . . . . . Ngài sẽ giết Cố tiểu thư . . . . . . Lệ tiên sinh, ngài bình tĩnh chút. . . . . ."
Cô nghe được giọng nói của bảo mẫu cầu xin tha thứ.
Nếu cô sống sót sẽ bị nhốt như cầm thú, mất đi thân thể tự do, cô thà tình nguyện chết đi.
Như vậy cậu cùng ba vĩnh viễn sẽ không biết cô dơ bẩn như vậy. . . . . .
Ở trong mắt bọn họ, cô vĩnh viễn là cô gái ngoan như trước kia. . . . . .
Cô . . . . . . vẫn là. . . . . . con gái tốt. . . . . .
"Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh. . . . . . Cố tiểu thư không được rồi. . . . . ." Bảo mẫu gấp đến độ kêu to lên.
Giọng nói bảo mẫu cấp bách làm cho Lệ Tước Phong khôi phục chút ý thức, mắt sung huyết chậm rãi .
Trong tầm mắt, mắt Cố Tiểu Ngải đã muốn chậm rãi khép lại. . . . . .
Chợt nhớ lại một màn tối hôm qua cô ở trước mặt hắn ngã xuống.
Dấu hiệu sinh mệnh của cô ở trước mắt hắn dần dần biến mất. . . . . . làm cho hắn kinh hãi tột độ.
Ngực lại lần nữa giống như bị cái gì bắt lấy vậy.
Năm ngón tay nhanh chóng buông ra ——
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải một lần nữa quay về hô hấp tự do, cả người giống như từ cõi chết trở về, nằm ở dưới thân hắn không khỏi từng ngụm từng ngụm hút khí, trong mũi vẫn là hơi thở của hắn. . . . . .
Vừa rồi trong nháy mắt đó, cô thực có thể vì mình muốn chết, cô nghĩ đến hắn một lát đối cô hạ sát thủ. . . . . .
"Không giết tôi sao?" Cố Tiểu Ngải sờ trên cổ của mình ngẩng đầu nhìn người nam nhân bên, mặt tái nhợt tỏ vẻ một chút khinh thường, "Lệ Tước Phong, tôi thà chết cũng sẽ không cho anh nhốt."
Đáy mắt cô chẳng thèm ngó tới cùng thanh cao là chói mắt.
Chói mắt tới cực điểm.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong rống giận, mạnh một quyền đánh xuống.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng nhắm mắt lại, dự kiến trung đau đớn không có đánh úp lại, mở mắt ra vừa thấy, nắm tay Lệ Tước Phong nện ở trên giường.
"Cố Tiểu Ngải! Tôi hiện tại liền rõ ràng nói cho cô biết, cô đấu không lại tôi đâu!" Lệ Tước Phong vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn cô, giọng điệu thô bạo tới cực điểm, một tay mãnh liệt giữ cằm của cô, "Tôi không thể giết cô, !"
Tôi không thể giết cô, là tôi còn chưa chơi đã!
Tôi không thể giết cô, là tôi còn chưa chơi đã!
. . . . . .
Giọng nói âm trầm của hắn ở bên tai cô không ngừng vang lên. . . . . .
Lệ Tước Phong bị đau thét lớn một tiếng, nắm cánh tay của cô đẩy cô ra, dùng toàn khí lực hung hăng ném cô ra.
"Ách. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải bị đẩy ngã ngồi dưới đất, cau mày cố nén đau đớn, miệng có mùi máu tanh của hắn, Cố Tiểu Ngải ghét bỏ một ngụm phun ra.
Bẩn chết được.
Loại nam nhân này nơi nơi lưu tình, ngay cả mùi máu đều đặc hơn làm cho người ta buồn nôn.
"Cố Tiểu Ngải! Cô muốn chết!" Bị hành vi của cô chọc phát hỏa, Lệ Tước Phong lớn tiếng rống to, cả người tản ra hơi thở lạnh lùng.
"Lệ tiên sinh!" Bảo mẫu nhìn thấy cổ Lệ Tước Phong chảy máu lập tức kinh ngạc kêu lên, khẩn trương nhìn nữ giúp việc bên cạnh nói, "Còn không mau đi lấy dụng cụ cứu thương."
Nhóm nữ giúp việc vội vã chạy ra khỏi phòng.
Ngón tay Lệ Tước Phong thon dài sờ lên cổ mình, đầu ngón tay lập tức dính nhiều máu.
Nhìn chằm chằm nhan sắc một chút nồng đậm kia, Lệ Tước Phong hoàn toàn phát cuồng, một tay kéo Cố Tiểu Ngải quăng đến trên giường, trực tiếp tiến lên nhắm môi của cô hôn loạn một mạch, một đôi tay mãnh liệt xả váy ngủ của cô.
"Buông ra. . . . . . Ưhm. . . . . . Lệ Tước Phong, anh vô sỉ. . . . . . Ưhm. . . . . . Buông tay. . . . . ."
Cố Tiểu Ngải bị đặt ở trên người hắn liều mạng chuyển động nghiêm mặt tránh né môi hắn, nụ hôn của hắn lại như cũ giống ma chướng bình thường triền miên không ngớt, một tay giữ tay phải lộn xộn của cô, một tay xé rách váy ngủ trước ngực của cô xuống . . . . . .
"Ba ——"
Trong lúc dây dưa đó, trước ngực lạnh lẽo Cố Tiểu Ngải lại chẳng quan tâm, dùng hết khí lực toàn thân nâng lên tay trái bị xiềng xích xả một cái tát đến trên mặt Lệ Tước Phong.
Lệ Tước Phong động tác muốn điên cuồng chợt dừng lại, một tay giữ chặt ở cổ của cô, một đôi mắt như đốt lửa, "Cố Tiểu Ngải, cô không muốn sống nữa sao?"
Hắn bóp chặt cổ của cô, giống như muốn đưa cô vào chỗ chết.
Ngực kịch liệt nhảy lên .
Trước ngực của cô đã không còn quần áo, da thịt trắng noãn lỏa thể trước mặt hắn.
Bác sĩ cùng bảo mẫu đứng ở cửa thấy thế một tiếng cũng không dám hé ra, cũng chưa dám rời đi, liền đứng như vậy. . . . . .
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải nằm ở dưới thân hắn, cổ bị gắt gao bóp chặt, mặt trừng mắt hắn, một đôi mắt mở to cực đại, không có một tia chịu thua hay cầu xin tha thứ .
Cô rốt cuộc muốn chết mà.
Cô quật cường như thế, hắn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Cô nghĩ đến cô có thể ở trước mặt hắn thắng một lần? Dùng sinh tử để thắng?
Như là một ván bài, Lệ Tước Phong năm ngón tay chậm rãi buông ra thu về, trong mắt dẫn theo ngoan ý.
Cố Tiểu Ngải chỉnh khuôn mặt một mảnh trắng bệch, hô hấp càng ngày càng khó khăn, hít thở không thông như sắp chết tới nơi, tầm mắt dần dần mơ hồ, ý thức cũng càng ngày càng vẩn đục.
"Lệ tiên sinh, quên đi. . . . . . Ngài sẽ giết Cố tiểu thư . . . . . . Lệ tiên sinh, ngài bình tĩnh chút. . . . . ."
Cô nghe được giọng nói của bảo mẫu cầu xin tha thứ.
Nếu cô sống sót sẽ bị nhốt như cầm thú, mất đi thân thể tự do, cô thà tình nguyện chết đi.
Như vậy cậu cùng ba vĩnh viễn sẽ không biết cô dơ bẩn như vậy. . . . . .
Ở trong mắt bọn họ, cô vĩnh viễn là cô gái ngoan như trước kia. . . . . .
Cô . . . . . . vẫn là. . . . . . con gái tốt. . . . . .
"Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh. . . . . . Cố tiểu thư không được rồi. . . . . ." Bảo mẫu gấp đến độ kêu to lên.
Giọng nói bảo mẫu cấp bách làm cho Lệ Tước Phong khôi phục chút ý thức, mắt sung huyết chậm rãi .
Trong tầm mắt, mắt Cố Tiểu Ngải đã muốn chậm rãi khép lại. . . . . .
Chợt nhớ lại một màn tối hôm qua cô ở trước mặt hắn ngã xuống.
Dấu hiệu sinh mệnh của cô ở trước mắt hắn dần dần biến mất. . . . . . làm cho hắn kinh hãi tột độ.
Ngực lại lần nữa giống như bị cái gì bắt lấy vậy.
Năm ngón tay nhanh chóng buông ra ——
"Khụ. . . . . . Khụ. . . . . ." Cố Tiểu Ngải một lần nữa quay về hô hấp tự do, cả người giống như từ cõi chết trở về, nằm ở dưới thân hắn không khỏi từng ngụm từng ngụm hút khí, trong mũi vẫn là hơi thở của hắn. . . . . .
Vừa rồi trong nháy mắt đó, cô thực có thể vì mình muốn chết, cô nghĩ đến hắn một lát đối cô hạ sát thủ. . . . . .
"Không giết tôi sao?" Cố Tiểu Ngải sờ trên cổ của mình ngẩng đầu nhìn người nam nhân bên, mặt tái nhợt tỏ vẻ một chút khinh thường, "Lệ Tước Phong, tôi thà chết cũng sẽ không cho anh nhốt."
Đáy mắt cô chẳng thèm ngó tới cùng thanh cao là chói mắt.
Chói mắt tới cực điểm.
"Cố Tiểu Ngải!" Lệ Tước Phong rống giận, mạnh một quyền đánh xuống.
Cố Tiểu Ngải theo bản năng nhắm mắt lại, dự kiến trung đau đớn không có đánh úp lại, mở mắt ra vừa thấy, nắm tay Lệ Tước Phong nện ở trên giường.
"Cố Tiểu Ngải! Tôi hiện tại liền rõ ràng nói cho cô biết, cô đấu không lại tôi đâu!" Lệ Tước Phong vẻ mặt hung ác nham hiểm nhìn cô, giọng điệu thô bạo tới cực điểm, một tay mãnh liệt giữ cằm của cô, "Tôi không thể giết cô, !"
Tôi không thể giết cô, là tôi còn chưa chơi đã!
Tôi không thể giết cô, là tôi còn chưa chơi đã!
. . . . . .
Giọng nói âm trầm của hắn ở bên tai cô không ngừng vang lên. . . . . .
Tác giả :
Ngân Tiểu Bảo