Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 48
"Tí tách —— tí tách ——"
Tiếng còi ô tô phía sau xe tạo nên một bản giao hưởng.
Lệ Tước Phong hoàn toàn không quan tâm mà hôn cô, một tay từ trong váy cô khiêu khích khắp mọi nơi.
Cố Tiểu Ngải không phải đối thủ với loại người cao thủ tình trường như hắn, rất nhanh ở trong lòng ngực của hắn mềm nhũn xuống, Lệ Tước Phong đắc ý buông môi cô ra, dọc theo đường cong cổ cô một đường hôn xuống.
"Lệ Tước Phong, Ưhm. . . . . . Quay về, quay về. . . . . . Ưhm. . . . . . Về nhà. . . . . . Ưhm. . . . . . Nói sau." Cố Tiểu Ngải đứt quãng mới nói cho hết lời, thân thể đã muốn hóa thành nước tựa vào trong lồng ngực của hắn, vô lực thừa nhận hắn cố ý tra tấn mãnh liệt.
Tiếng rên của cô thật sự rất dễ nghe.
"Đi thôi." Lệ Tước Phong ngẩng đầu ở trên môi cắn cắn, "Đi ăn trước đã, đỡ phải cô ngay cả xe đều mở không được."
Nam nhân này vốn không có một chút ít liêm sỉ sao?
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải đỏ mặt trừng hắn.
Lệ Tước Phong cười đến mị hoặc vô cùng.
Hắn thật sự là thích cực kỳ nhìn mặt cô mỗi lần không lay chuyển được hắn đành phải khuất phục, loại cảm giác bị sĩ nhục này làm cho hắn sảng khoái vô cùng.
Thời gian còn sớm, Cố Tiểu Ngải chạy xe đến Thủy Thiển Loan, Lệ Tước Phong tắm rửa, cô ngồi trên sô pha ở đại sảnh mở TV xem tin tức, hai chân khoanh lại, trên tay bóc quả cam. . . . . .
"Con trai độc nhất của Sở gia - Sở Thế Tu cùng con gái của thị trưởng Lương – Lương Noãn Noãn cử hành nghi thức đính hôn hôm nay ở khách sạn quốc tế Húc Nhật, lễ đính hôn này không khỏi chấn động trên thương trường. . . . . ."
Nam phóng viên truyền tin tức.
Trên màn hình TV rất nhiều truyền thông chờ bên ngoài khách sạn, lại chỉ vội vàng chụp Sở Thế Tu đi trên thảm đỏ, vẻ mặt trên mặt anh ta cho tới bây giờ không có gì thay đổi, chỉ có tao nhã.
"Cô rốt cuộc là xem TV hay xem tạp chí?"
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn màn hình TV, bên cạnh sô pha bỗng nhiên hõm xuống dưới, tay bị người khác kéo kéo, quả cam trong tay bị Lệ Tước Phong cắn vào miệng, Lệ Tước Phong ý vẫn còn chưa hết liếm liếm đầu ngón tay của cô .
Cố Tiểu Ngải tê rần, nhanh chóng rút tay về.
Chú ý tới cô lùi bước phòng bị, ánh mắt Lệ Tước Phong híp lại, hàm chứa cảnh cáo, "Như thế nào?"
"Không có gì, tôi lại bóc cho anh ăn." Cố Tiểu Ngải lại cầm một quả cam khác bóc vỏ.
Lệ Tước Phong không truy cứu nữa, cánh tay duỗi ra, mạnh mẽ đem cô kéo ôm vào trong lòng, tay tiến vào bên trong quần áo, đầu ngón tay quét qua bụng bằng phẳng của cô, thật không hướng lên trên, một đường nhẹ nhàng vuốt ve.
"Cho tôi ăn." Lệ Tước Phong ôm cô bá đạo nói, vừa ăn quả cam trên tay cô vừa ở trên người cô đốt lửa.
Cố Tiểu Ngải phản cảm cau mày, động tác nhưng không có kháng cự, tiếp tục đút cam cho hắn ăn, tầm mắt một lần nữa trở lại tivi.
"Cố Tiểu Ngải, nghĩ xem muốn cái gì? Trang sức, châu báu, nhà, xe?" Lệ Tước Phong cắn cắn lỗ tai của cô hỏi, tiếng nói đã tràn ngập gợi cảm, "Cô bỏ xe của cô đi, tôi sẽ đổi cho cô một chiếc khác tốt hơn."
Nay, cô giống như một người nghèo chờ cứu tế.
Mà hắn là người bố thí tốt nhất cho cô.
Thân phận cách xa như thế này làm cho hắn hết sức đắc chí.
Trên TV, Sở Thế Tu đi ra khách sạn phát bao đỏ được phát đi, anh ta nho nhã hướng về phía màn ảnh mỉm cười, không có...chút nào không kiên nhẫn.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn, cho đến lúc lỗ tai bị răng Lệ Tước Phong cắn mạnh một cái mới khôi phục nỗi lòng, ý không vui nói, "Lại làm sao vậy?"
Lại còn làm sao vậy? !
Nằm ở trong lồng ngực của hắn như đi vào cõi thần tiên, còn dám hỏi hắn làm sao vậy?
Lệ Tước Phongxoay người một cái, đem cô đè dưới thân, một tay kê đầu cô trên sô pha, một tay xoa bóp trên người của cô, hơi thở cực nóng cắn nuốt cô, "Cố Tiểu Ngải, cô đang suy nghĩ gì? !"
"Không nghĩ cái gì cả." Cô vô tội nói, cô đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra nhưng chẳng ăn thua gì, đành phải buông ra, ủy khuất nói, "Anh đè tôi đau ."
Cô biết, Lệ Tước Phong thích xem bộ dáng yếu thế của cô.
Quả nhiên, thấy bộ dáng của cô như vậy, Lệ Tước Phong buông cô ra, tầm mắt dừng lại trên bộ phận đẫy đà của cô dưới cổ áo, trêu tức cười, "Xem lại, hẳn là so với phía trước có phát triển hơn, đều do công của tôi."
So với phía trước có phát triển hơn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cúi đầu liếc liếc mắt vào cổ áo chính mình, mặt đỏ lên, "Lưu manh!"
"Cố tiểu thư."
Giọng nói của bảo mẫu truyền đến, Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, bảo mẫu mặc trang phục màu trắng cầm một ly rượu lạnh mang tới.
"Ta không muốn uống. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đang muốn cự tuyệt liền nhìn đến trên mặt ly rượu là một chiếc nhẫn, viên ngọc trắng hình giọt nước, không có ngọn đèn tôn nhau lên, cũng tản ra ánh sáng rọi loá mắt.
Một chiếc nhẫn bằng đá quý vừa xuất hiện đã hấp dẫn mắt người.
Bảo mẫu cười nói, "Cố tiểu thư, đây là quà tặng Lệ tiên sinh mang từ Nhật Bản về."
Quà tặng? Lệ Tước Phong tặng quà?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lệ Tước Phong.
Tiếng còi ô tô phía sau xe tạo nên một bản giao hưởng.
Lệ Tước Phong hoàn toàn không quan tâm mà hôn cô, một tay từ trong váy cô khiêu khích khắp mọi nơi.
Cố Tiểu Ngải không phải đối thủ với loại người cao thủ tình trường như hắn, rất nhanh ở trong lòng ngực của hắn mềm nhũn xuống, Lệ Tước Phong đắc ý buông môi cô ra, dọc theo đường cong cổ cô một đường hôn xuống.
"Lệ Tước Phong, Ưhm. . . . . . Quay về, quay về. . . . . . Ưhm. . . . . . Về nhà. . . . . . Ưhm. . . . . . Nói sau." Cố Tiểu Ngải đứt quãng mới nói cho hết lời, thân thể đã muốn hóa thành nước tựa vào trong lồng ngực của hắn, vô lực thừa nhận hắn cố ý tra tấn mãnh liệt.
Tiếng rên của cô thật sự rất dễ nghe.
"Đi thôi." Lệ Tước Phong ngẩng đầu ở trên môi cắn cắn, "Đi ăn trước đã, đỡ phải cô ngay cả xe đều mở không được."
Nam nhân này vốn không có một chút ít liêm sỉ sao?
". . . . . ." Cố Tiểu Ngải đỏ mặt trừng hắn.
Lệ Tước Phong cười đến mị hoặc vô cùng.
Hắn thật sự là thích cực kỳ nhìn mặt cô mỗi lần không lay chuyển được hắn đành phải khuất phục, loại cảm giác bị sĩ nhục này làm cho hắn sảng khoái vô cùng.
Thời gian còn sớm, Cố Tiểu Ngải chạy xe đến Thủy Thiển Loan, Lệ Tước Phong tắm rửa, cô ngồi trên sô pha ở đại sảnh mở TV xem tin tức, hai chân khoanh lại, trên tay bóc quả cam. . . . . .
"Con trai độc nhất của Sở gia - Sở Thế Tu cùng con gái của thị trưởng Lương – Lương Noãn Noãn cử hành nghi thức đính hôn hôm nay ở khách sạn quốc tế Húc Nhật, lễ đính hôn này không khỏi chấn động trên thương trường. . . . . ."
Nam phóng viên truyền tin tức.
Trên màn hình TV rất nhiều truyền thông chờ bên ngoài khách sạn, lại chỉ vội vàng chụp Sở Thế Tu đi trên thảm đỏ, vẻ mặt trên mặt anh ta cho tới bây giờ không có gì thay đổi, chỉ có tao nhã.
"Cô rốt cuộc là xem TV hay xem tạp chí?"
Cố Tiểu Ngải ngơ ngác nhìn màn hình TV, bên cạnh sô pha bỗng nhiên hõm xuống dưới, tay bị người khác kéo kéo, quả cam trong tay bị Lệ Tước Phong cắn vào miệng, Lệ Tước Phong ý vẫn còn chưa hết liếm liếm đầu ngón tay của cô .
Cố Tiểu Ngải tê rần, nhanh chóng rút tay về.
Chú ý tới cô lùi bước phòng bị, ánh mắt Lệ Tước Phong híp lại, hàm chứa cảnh cáo, "Như thế nào?"
"Không có gì, tôi lại bóc cho anh ăn." Cố Tiểu Ngải lại cầm một quả cam khác bóc vỏ.
Lệ Tước Phong không truy cứu nữa, cánh tay duỗi ra, mạnh mẽ đem cô kéo ôm vào trong lòng, tay tiến vào bên trong quần áo, đầu ngón tay quét qua bụng bằng phẳng của cô, thật không hướng lên trên, một đường nhẹ nhàng vuốt ve.
"Cho tôi ăn." Lệ Tước Phong ôm cô bá đạo nói, vừa ăn quả cam trên tay cô vừa ở trên người cô đốt lửa.
Cố Tiểu Ngải phản cảm cau mày, động tác nhưng không có kháng cự, tiếp tục đút cam cho hắn ăn, tầm mắt một lần nữa trở lại tivi.
"Cố Tiểu Ngải, nghĩ xem muốn cái gì? Trang sức, châu báu, nhà, xe?" Lệ Tước Phong cắn cắn lỗ tai của cô hỏi, tiếng nói đã tràn ngập gợi cảm, "Cô bỏ xe của cô đi, tôi sẽ đổi cho cô một chiếc khác tốt hơn."
Nay, cô giống như một người nghèo chờ cứu tế.
Mà hắn là người bố thí tốt nhất cho cô.
Thân phận cách xa như thế này làm cho hắn hết sức đắc chí.
Trên TV, Sở Thế Tu đi ra khách sạn phát bao đỏ được phát đi, anh ta nho nhã hướng về phía màn ảnh mỉm cười, không có...chút nào không kiên nhẫn.
Cố Tiểu Ngải lẳng lặng nhìn, cho đến lúc lỗ tai bị răng Lệ Tước Phong cắn mạnh một cái mới khôi phục nỗi lòng, ý không vui nói, "Lại làm sao vậy?"
Lại còn làm sao vậy? !
Nằm ở trong lồng ngực của hắn như đi vào cõi thần tiên, còn dám hỏi hắn làm sao vậy?
Lệ Tước Phongxoay người một cái, đem cô đè dưới thân, một tay kê đầu cô trên sô pha, một tay xoa bóp trên người của cô, hơi thở cực nóng cắn nuốt cô, "Cố Tiểu Ngải, cô đang suy nghĩ gì? !"
"Không nghĩ cái gì cả." Cô vô tội nói, cô đẩy lồng ngực rắn chắc của hắn ra nhưng chẳng ăn thua gì, đành phải buông ra, ủy khuất nói, "Anh đè tôi đau ."
Cô biết, Lệ Tước Phong thích xem bộ dáng yếu thế của cô.
Quả nhiên, thấy bộ dáng của cô như vậy, Lệ Tước Phong buông cô ra, tầm mắt dừng lại trên bộ phận đẫy đà của cô dưới cổ áo, trêu tức cười, "Xem lại, hẳn là so với phía trước có phát triển hơn, đều do công của tôi."
So với phía trước có phát triển hơn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cúi đầu liếc liếc mắt vào cổ áo chính mình, mặt đỏ lên, "Lưu manh!"
"Cố tiểu thư."
Giọng nói của bảo mẫu truyền đến, Cố Tiểu Ngải quay đầu lại, bảo mẫu mặc trang phục màu trắng cầm một ly rượu lạnh mang tới.
"Ta không muốn uống. . . . . ." Cố Tiểu Ngải đang muốn cự tuyệt liền nhìn đến trên mặt ly rượu là một chiếc nhẫn, viên ngọc trắng hình giọt nước, không có ngọn đèn tôn nhau lên, cũng tản ra ánh sáng rọi loá mắt.
Một chiếc nhẫn bằng đá quý vừa xuất hiện đã hấp dẫn mắt người.
Bảo mẫu cười nói, "Cố tiểu thư, đây là quà tặng Lệ tiên sinh mang từ Nhật Bản về."
Quà tặng? Lệ Tước Phong tặng quà?
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Lệ Tước Phong.
Tác giả :
Ngân Tiểu Bảo