Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 180
Đối tốt với cô dù cho một lần?!
Mẹ kiếp, hắn Lệ Tước Phong bị phụ nữ bảo không tốt sao?!
Cô xem hắn là cái gì?!
"Đối với cô tốt? Cố Tiểu Ngải! Tôi phát hiện cô chỉ nhìn người bằng nửa con mắt thôi!" Lệ Tước Phong cự tuyệt, chấm dứt tư thái bá đạo quặc ngụ ở môi lưỡi của cô, lưỡi cực nóng tiến vào miệng của cô tàn sát bừa bãi.
"Đừng......"
Hàm răng của hắn cố ý tra tấn cắn môi của cô, đau đến mức cô rất muốn phản kháng, lại không dám thúc vào hắn......
"Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh, tại sao lại bị thương......"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bảo mẫu cùng quản gia Angus cấp tốc xông tới, nhìn thấy Lệ Tước Phong đem Cố Tiểu Ngải đặt ở trên tường hôn...... Hai người đều trợn tròn mắt.
"Ách, chúng tôi đi ra ngoài trước." Bảo mẫu nhẹ nhàng mà ho một tiếng, xấu hổ nói, kéo Angus rời đi.
Lệ Tước Phong bỗng dưng rời môi Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng quay đầu, "Bảo mẫu, mang cô ấy trở về tắm rửa! Tắm xong lại mang lại đây cho tôi!"
......
Tắm rửa?
Bọn họ còn chưa nói chuyện xong......
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, kéo lấy ống tay áo của hắn vừa định nói chuyện, Lệ Tước Phong giống như nhận ánh mắt hung ác hướng cô trừng đến, "Cố Tiểu Ngải, không muốn tôi ở đây cường bạo cô thì đừng nói lời vô nghĩa với tôi!"
Ai sẽ bỏ qua cô?!
Nghĩ thực ngây thơ!
Hắn thật vất vả mới hợp ý một phụ nữ, hắn sẽ buông tay sao?!
......
Lời vừa nói ra, bảo mẫu cùng Angus xấu hổ dò xét.
Cố Tiểu Ngải sắc mặt trắng nhợt, hắn Lệ Tước Phong luôn có thể đem loại đe dọa này uy hiếp như chuyện thường ngày vậy.
Vẫn không chịu buông tha cô thật không?
Cho dù cô đau khổ cầu xin cũng vô dụng......
Hắn đối với cô nghiễm nhiên là một loại tư thái chiếm lấy, từ trước đến giờ căn bản không muốn gì ở cô.
"Lệ Tước Phong, ép tôi ở lại bên cạnh anh, anh có thể được cái gì?" Cố Tiểu Ngải cúi mắt, giọng nói nặng nề nói.
Cô còn dám nói nữa?
Hắn đã muốn khoan dung với cô, cô còn không biết dừng?!
Lệ Tước Phong tức giận lại lần nữa giơ lên nắm tay, còn không có hạ xuống, vẻ mặt Cố Tiểu Ngải liền lặng lẽ từ bên cạnh hắn rời đi, tóc ướt sũng sắc mặt rất yếu ớt.
Thậm chí...... mang theo tuyệt vọng.
Ngực Lệ Tước Phong chấn động mạnh.
Rời không được hắn khiến cho cô khó chịu như vậy? Tuyệt vọng như vậy?!
Cố Tiểu Ngải, lòng của cô là tảng đá sao?!
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong tức giận một quyền đánh đến trên tường, tay nhất thời rách da, máu tươi chảy ra......
"Lệ tiên sinh......" Bảo mẫu lo lắng hô to.
"Cút!" Lệ Tước Phong quát, có chút giống như bệnh tâm thần.
Cố Tiểu Ngải nghe hắn lớn tiếng, không có phản ứng gì quá lớn, nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống, đưa lưng về phía hắn rời đi......
Bảo mẫu rất nhanh đuổi theo, lo lắng hỏi, "Được rồi, được rồi. Mà Lệ tiên sinh tại sao lại vào bệnh viện? Xảy ra chuyện gì vậy Cố tiểu thư?...... Tại sao cô lại khóc?"
Bảo mẫu hỏi liên tiếp, kích động đem khăn tay lấy ra đưa cho cô, "Đến đây, lau nước mắt đã, có phải bị Lệ tiên sinh dọa hay không? Tính tình Lệ tiên sinh vẫn nóng nảy như xưa."
Như xưa?
Cô hiện tại không có biện pháp thuận theo......
Ngồi vào trong xe, bảo mẫu cùng cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau, không ngừng lấy khăn tay đưa cho cô, an ủi cô, nói liên miên cằn nhằn, qua lại hai câu kia, nhưng dài dòng đến làm cho người cô ấm áp.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc thật lâu, mới rốt cục mở miệng, "Bảo mẫu, tôi muốn rời khỏi Lệ Tước Phong."
Khăn tay trong tay bảo mẫu rơi xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, "Cố tiểu thư nói cái gì?"
Vừa mới trong phòng bệnh, tình tình Lệ tiên sinh làm nên chuyện này sao? Cậu ấy có thể không đánh Cố Tiểu Ngải? Làm cho cô nguyên vẹn từ phòng bệnh đi ra?
Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Cô lấy thật nhiều dũng khí mới nói ra được...... Hóa ra cái gì cũng không dùng được, cô đem sự tình nghĩ đến thật kỹ, cũng mềm mỏng với Lệ Tước Phong rồi......
Hắn căn bản không nghe người khác nói cái gì cả.
Với hắn mà nói, hắn luôn luôn đúng......
Cố Tiểu Ngải không nói thêm nữa câu nào nửa, bảo mẫu ở một bên khuyên giải cô, "Cố tiểu thư, cô làm như vậy không có lợi gì cho cô đâu? Hiện tại, Lệ tiên sinh đối với cô tốt lắm, có ủy khuất gì mà phải rời đi?"
Mãi cho đến khi trở lại biệt thự, bảo mẫu còn khuyên bảo không ngừng.
"Bảo mẫu, ba tôi sắp ra tù rồi." Vừa nghĩ tới ba, Cố Tiểu Ngải nước mắt lại lần nữa không khống chế được, giọng nói khàn khàn mà nghẹn ngào, "Không biết bà có hiểu được không, một đứa con gái không muốn cho cha mình biết mình làm người tình phụ của người khác......"
Bảo mẫu sửng sốt.
Cố Tiểu Ngải không nói thêm lời nào, xoay người chạy lên lầu.
Trong phòng tắm, vặn nước nóng trong bồn, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong bồn tắm, tầm mắt ngơ ngác nhìn phía trước, nước mắt chảy vào miệng, hương vị mặn như nước biển.
Cô là con gái lớn lên trong vòng tay của ba, là thiên kim tiểu thư...... Cô không thể để cho ba biết cô là tình phụ không thể quang minh chính đại......
Cô hiện tại là cái gì? Một đứa con gái cho đàn ông phát tiết dục vọng?
Để cho ba biết cô bán đứng thân thể, bán đứng tôn nghiêm...... Cô không thể tưởng tượng ba sẽ bị tổn thương như thế nào nữa.
Mẹ đã qua đời, cô không muốn ba được ra tù lại bị đả kích lớn như vậy.
Cô không thể bất hiếu như vậy......
Là cô sai, ngay từ đầu cô không nên bán đứng chính mình.
Dù sao, cô cũng đã ở trong tình trạng này rất lâu rồi, rất lâu nhưng không thể chấm dứt tất cả......
Nhưng cô lại đã quên, nhà giam này do cô tự nhảy vào, cái chìa khóa cũng không ở trong tay cô, cô không có năng lực lại dễ dàng nhảy ra......
Trầm xuống thân mình, Cố Tiểu Ngải bài trừ gạt bỏ ngụ ở vù tức đắm chìm đến trong nước, làm cho nước ấm áp ngập thân thể của chính mình, đầu của mình, tư tưởng của mình......
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.
"Cố tiểu...... A —— Cố tiểu thư, cô làm cái gì đó! Mau đứng lên, mau đứng lên!" Bảo mẫu kích động hét lên, vọt tới bên cạnh bồn tắm lớn đem Cố Tiểu Ngải kéo từ trong nước lên.
"Khụ khụ."
Cố Tiểu Ngải ho hai tiếng, tay vuốt nước trên mặt xuống, mở mắt phiếm hồng ra, thản nhiên nói, "Tôi không sao, chỉ là muốn thanh tỉnh một chút, làm sao bà vào được?"
"Tôi đương nhiên là sợ Cố tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng......" Bảo mẫu lo lắng nhìn cô, "Cố tiểu thư, mọi việc đều có thể thương lượng, trăm ngàn đừng làm chuyện điên rồ."
Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, "Yên tâm, tôi sẽ không tự sát đâu."
Cô đã sống nhiều năm như vậy, vì đợi cho ba ra tù, cha và con gái đoàn viên, một lần nữa có gia đình.
Cô làm sao có thể nghĩ quẩn trong lòng đâu......
Cô chỉ là cảm thấy hiện tại đầu óc hỗn độn, giống như mất đi phương hướng, tối như mực trên đường không có đèn đường, cô căn bản không biết mình nên đi thế nào......
Ai có thể chỉ cho cô, hiện tại nên làm như thế nào?
Nếu tiếp tục duy trì quan hệ cùng Lệ Tước Phong, chờ ba ra tù sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Cô không thể để cho ba biết...... không thể......
"Cố tiểu thư, cô tắm cũng đủ lâu rồi, đi thay đồ thôi, chúng ta còn phải đi bệnh viện xem Lệ tiên sinh." Bảo mẫu khẩn trương cười cười nhìn cô, trước khi đi còn dặn dò, "Nhưng trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ. Cho cô 3 phút nếu không được bảo mẫu còn có thể tiến vào xem......"
"......"
Từ trong bồn tắm đi ra, ngón tay xẹt qua hơi nước trên gương, vẻ mặt của mình trong kính mờ mịt, hốc mắt phiếm hồng......
Khó trách bảo mẫu lại cho cô là muốn tự sát, tuyệt vọng của cô đều viết ở trên mặt......
Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng tắm, bảo mẫu đứng kề sát cửa phòng tắm, thấy cô đi ra mới nhẹ nhàng thở ra, "Cô hù chết bảo mẫu rồi, Cố tiểu thư."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, lộ ra một chút tươi cười lại chua sót.
Bảo mẫu có chút đồng tình nhìn cô, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, Cố tiểu thư đi làm chút gì ăn rồi mang cho Lệ tiên sinh, nói chút lời hay, Lệ tiên sinh sẽ không giận cô nữa đâu."
"Vậy hắn sẽ thả tôi để cho tôi chạy sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại.
Bảo mẫu lắc đầu, "Cố tiểu thư, ba cô cũng không nhất định sẽ biết......"
"Ngộ nhỡ biết thì sao?"
Trên người cô còn vết bầm bị Lệ Tước Phong đánh, ba cô là một người cực cưng chiều con gái, đừng nói đánh cô, trước đây cô chỉ bị trầy xước ở tay một chút thôi ba cô cũng đã gấp đến độ dừng lại công việc, ôm cô dỗ dành......
Lúc ba ôm cô đã vui vẻ nói, con gái của ba từ nhỏ đã nuôi ý chí làm đạo diễn, là giấc mộng lớn của con gái, tương lai nhất định có tiền đồ.
Mẹ kiếp, hắn Lệ Tước Phong bị phụ nữ bảo không tốt sao?!
Cô xem hắn là cái gì?!
"Đối với cô tốt? Cố Tiểu Ngải! Tôi phát hiện cô chỉ nhìn người bằng nửa con mắt thôi!" Lệ Tước Phong cự tuyệt, chấm dứt tư thái bá đạo quặc ngụ ở môi lưỡi của cô, lưỡi cực nóng tiến vào miệng của cô tàn sát bừa bãi.
"Đừng......"
Hàm răng của hắn cố ý tra tấn cắn môi của cô, đau đến mức cô rất muốn phản kháng, lại không dám thúc vào hắn......
"Lệ tiên sinh, Lệ tiên sinh, tại sao lại bị thương......"
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, bảo mẫu cùng quản gia Angus cấp tốc xông tới, nhìn thấy Lệ Tước Phong đem Cố Tiểu Ngải đặt ở trên tường hôn...... Hai người đều trợn tròn mắt.
"Ách, chúng tôi đi ra ngoài trước." Bảo mẫu nhẹ nhàng mà ho một tiếng, xấu hổ nói, kéo Angus rời đi.
Lệ Tước Phong bỗng dưng rời môi Cố Tiểu Ngải, lạnh lùng quay đầu, "Bảo mẫu, mang cô ấy trở về tắm rửa! Tắm xong lại mang lại đây cho tôi!"
......
Tắm rửa?
Bọn họ còn chưa nói chuyện xong......
Cố Tiểu Ngải sửng sốt, kéo lấy ống tay áo của hắn vừa định nói chuyện, Lệ Tước Phong giống như nhận ánh mắt hung ác hướng cô trừng đến, "Cố Tiểu Ngải, không muốn tôi ở đây cường bạo cô thì đừng nói lời vô nghĩa với tôi!"
Ai sẽ bỏ qua cô?!
Nghĩ thực ngây thơ!
Hắn thật vất vả mới hợp ý một phụ nữ, hắn sẽ buông tay sao?!
......
Lời vừa nói ra, bảo mẫu cùng Angus xấu hổ dò xét.
Cố Tiểu Ngải sắc mặt trắng nhợt, hắn Lệ Tước Phong luôn có thể đem loại đe dọa này uy hiếp như chuyện thường ngày vậy.
Vẫn không chịu buông tha cô thật không?
Cho dù cô đau khổ cầu xin cũng vô dụng......
Hắn đối với cô nghiễm nhiên là một loại tư thái chiếm lấy, từ trước đến giờ căn bản không muốn gì ở cô.
"Lệ Tước Phong, ép tôi ở lại bên cạnh anh, anh có thể được cái gì?" Cố Tiểu Ngải cúi mắt, giọng nói nặng nề nói.
Cô còn dám nói nữa?
Hắn đã muốn khoan dung với cô, cô còn không biết dừng?!
Lệ Tước Phong tức giận lại lần nữa giơ lên nắm tay, còn không có hạ xuống, vẻ mặt Cố Tiểu Ngải liền lặng lẽ từ bên cạnh hắn rời đi, tóc ướt sũng sắc mặt rất yếu ớt.
Thậm chí...... mang theo tuyệt vọng.
Ngực Lệ Tước Phong chấn động mạnh.
Rời không được hắn khiến cho cô khó chịu như vậy? Tuyệt vọng như vậy?!
Cố Tiểu Ngải, lòng của cô là tảng đá sao?!
"Phanh ——"
Lệ Tước Phong tức giận một quyền đánh đến trên tường, tay nhất thời rách da, máu tươi chảy ra......
"Lệ tiên sinh......" Bảo mẫu lo lắng hô to.
"Cút!" Lệ Tước Phong quát, có chút giống như bệnh tâm thần.
Cố Tiểu Ngải nghe hắn lớn tiếng, không có phản ứng gì quá lớn, nước mắt vẫn không tự chủ rơi xuống, đưa lưng về phía hắn rời đi......
Bảo mẫu rất nhanh đuổi theo, lo lắng hỏi, "Được rồi, được rồi. Mà Lệ tiên sinh tại sao lại vào bệnh viện? Xảy ra chuyện gì vậy Cố tiểu thư?...... Tại sao cô lại khóc?"
Bảo mẫu hỏi liên tiếp, kích động đem khăn tay lấy ra đưa cho cô, "Đến đây, lau nước mắt đã, có phải bị Lệ tiên sinh dọa hay không? Tính tình Lệ tiên sinh vẫn nóng nảy như xưa."
Như xưa?
Cô hiện tại không có biện pháp thuận theo......
Ngồi vào trong xe, bảo mẫu cùng cô ngồi ở chỗ ngồi phía sau, không ngừng lấy khăn tay đưa cho cô, an ủi cô, nói liên miên cằn nhằn, qua lại hai câu kia, nhưng dài dòng đến làm cho người cô ấm áp.
Cố Tiểu Ngải trầm mặc thật lâu, mới rốt cục mở miệng, "Bảo mẫu, tôi muốn rời khỏi Lệ Tước Phong."
Khăn tay trong tay bảo mẫu rơi xuống, vẻ mặt hoảng sợ nhìn cô, "Cố tiểu thư nói cái gì?"
Vừa mới trong phòng bệnh, tình tình Lệ tiên sinh làm nên chuyện này sao? Cậu ấy có thể không đánh Cố Tiểu Ngải? Làm cho cô nguyên vẹn từ phòng bệnh đi ra?
Cố Tiểu Ngải nghẹn ngào, nước mắt không khống chế được rơi xuống.
Cô lấy thật nhiều dũng khí mới nói ra được...... Hóa ra cái gì cũng không dùng được, cô đem sự tình nghĩ đến thật kỹ, cũng mềm mỏng với Lệ Tước Phong rồi......
Hắn căn bản không nghe người khác nói cái gì cả.
Với hắn mà nói, hắn luôn luôn đúng......
Cố Tiểu Ngải không nói thêm nữa câu nào nửa, bảo mẫu ở một bên khuyên giải cô, "Cố tiểu thư, cô làm như vậy không có lợi gì cho cô đâu? Hiện tại, Lệ tiên sinh đối với cô tốt lắm, có ủy khuất gì mà phải rời đi?"
Mãi cho đến khi trở lại biệt thự, bảo mẫu còn khuyên bảo không ngừng.
"Bảo mẫu, ba tôi sắp ra tù rồi." Vừa nghĩ tới ba, Cố Tiểu Ngải nước mắt lại lần nữa không khống chế được, giọng nói khàn khàn mà nghẹn ngào, "Không biết bà có hiểu được không, một đứa con gái không muốn cho cha mình biết mình làm người tình phụ của người khác......"
Bảo mẫu sửng sốt.
Cố Tiểu Ngải không nói thêm lời nào, xoay người chạy lên lầu.
Trong phòng tắm, vặn nước nóng trong bồn, Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong bồn tắm, tầm mắt ngơ ngác nhìn phía trước, nước mắt chảy vào miệng, hương vị mặn như nước biển.
Cô là con gái lớn lên trong vòng tay của ba, là thiên kim tiểu thư...... Cô không thể để cho ba biết cô là tình phụ không thể quang minh chính đại......
Cô hiện tại là cái gì? Một đứa con gái cho đàn ông phát tiết dục vọng?
Để cho ba biết cô bán đứng thân thể, bán đứng tôn nghiêm...... Cô không thể tưởng tượng ba sẽ bị tổn thương như thế nào nữa.
Mẹ đã qua đời, cô không muốn ba được ra tù lại bị đả kích lớn như vậy.
Cô không thể bất hiếu như vậy......
Là cô sai, ngay từ đầu cô không nên bán đứng chính mình.
Dù sao, cô cũng đã ở trong tình trạng này rất lâu rồi, rất lâu nhưng không thể chấm dứt tất cả......
Nhưng cô lại đã quên, nhà giam này do cô tự nhảy vào, cái chìa khóa cũng không ở trong tay cô, cô không có năng lực lại dễ dàng nhảy ra......
Trầm xuống thân mình, Cố Tiểu Ngải bài trừ gạt bỏ ngụ ở vù tức đắm chìm đến trong nước, làm cho nước ấm áp ngập thân thể của chính mình, đầu của mình, tư tưởng của mình......
Cửa phòng tắm đột nhiên bị mở ra.
"Cố tiểu...... A —— Cố tiểu thư, cô làm cái gì đó! Mau đứng lên, mau đứng lên!" Bảo mẫu kích động hét lên, vọt tới bên cạnh bồn tắm lớn đem Cố Tiểu Ngải kéo từ trong nước lên.
"Khụ khụ."
Cố Tiểu Ngải ho hai tiếng, tay vuốt nước trên mặt xuống, mở mắt phiếm hồng ra, thản nhiên nói, "Tôi không sao, chỉ là muốn thanh tỉnh một chút, làm sao bà vào được?"
"Tôi đương nhiên là sợ Cố tiểu thư nghĩ quẩn trong lòng......" Bảo mẫu lo lắng nhìn cô, "Cố tiểu thư, mọi việc đều có thể thương lượng, trăm ngàn đừng làm chuyện điên rồ."
Cố Tiểu Ngải cười khổ một tiếng, "Yên tâm, tôi sẽ không tự sát đâu."
Cô đã sống nhiều năm như vậy, vì đợi cho ba ra tù, cha và con gái đoàn viên, một lần nữa có gia đình.
Cô làm sao có thể nghĩ quẩn trong lòng đâu......
Cô chỉ là cảm thấy hiện tại đầu óc hỗn độn, giống như mất đi phương hướng, tối như mực trên đường không có đèn đường, cô căn bản không biết mình nên đi thế nào......
Ai có thể chỉ cho cô, hiện tại nên làm như thế nào?
Nếu tiếp tục duy trì quan hệ cùng Lệ Tước Phong, chờ ba ra tù sớm hay muộn cũng sẽ biết.
Cô không thể để cho ba biết...... không thể......
"Cố tiểu thư, cô tắm cũng đủ lâu rồi, đi thay đồ thôi, chúng ta còn phải đi bệnh viện xem Lệ tiên sinh." Bảo mẫu khẩn trương cười cười nhìn cô, trước khi đi còn dặn dò, "Nhưng trăm ngàn lần đừng làm chuyện điên rồ. Cho cô 3 phút nếu không được bảo mẫu còn có thể tiến vào xem......"
"......"
Từ trong bồn tắm đi ra, ngón tay xẹt qua hơi nước trên gương, vẻ mặt của mình trong kính mờ mịt, hốc mắt phiếm hồng......
Khó trách bảo mẫu lại cho cô là muốn tự sát, tuyệt vọng của cô đều viết ở trên mặt......
Cố Tiểu Ngải mở cửa phòng tắm, bảo mẫu đứng kề sát cửa phòng tắm, thấy cô đi ra mới nhẹ nhàng thở ra, "Cô hù chết bảo mẫu rồi, Cố tiểu thư."
Cố Tiểu Ngải miễn cưỡng kéo kéo khóe môi, lộ ra một chút tươi cười lại chua sót.
Bảo mẫu có chút đồng tình nhìn cô, "Đừng nghĩ nhiều như vậy, Cố tiểu thư đi làm chút gì ăn rồi mang cho Lệ tiên sinh, nói chút lời hay, Lệ tiên sinh sẽ không giận cô nữa đâu."
"Vậy hắn sẽ thả tôi để cho tôi chạy sao?" Cố Tiểu Ngải hỏi lại.
Bảo mẫu lắc đầu, "Cố tiểu thư, ba cô cũng không nhất định sẽ biết......"
"Ngộ nhỡ biết thì sao?"
Trên người cô còn vết bầm bị Lệ Tước Phong đánh, ba cô là một người cực cưng chiều con gái, đừng nói đánh cô, trước đây cô chỉ bị trầy xước ở tay một chút thôi ba cô cũng đã gấp đến độ dừng lại công việc, ôm cô dỗ dành......
Lúc ba ôm cô đã vui vẻ nói, con gái của ba từ nhỏ đã nuôi ý chí làm đạo diễn, là giấc mộng lớn của con gái, tương lai nhất định có tiền đồ.
Tác giả :
Ngân Tiểu Bảo