Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch
Chương 131
"Không thể." Sở Thế Tu cự tuyệt, giọng điệu cố chấp.
"Sở Thế Tu......"
"Là bạn trai em sao?" Sở Thế Tu nghe tiếng chuông vang lên không ngừng, hướng cô mở ra bàn tay, "Anh cùng hắn nói chuyện, cho em thời gian một ngày."
Cố Tiểu Ngải ngây người.
Anh còn chưa biết bạn trai của cô chính là Lệ Tước Phong sao?
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong trò chuyện?
Lệ Tước Phong là người có thù tất báo, là sao còn có thể buông tha cho Sở thị.
Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, lập tức không kiên nhẫn nói, "Sở Thế Tu, anh cho em xuống xe, chúng ta trong lúc này không có gì để nói, nên em cũng đã nói rõ ràng."
Sở Thế Tu trong mắt xẹt qua một chút đau thương, giây tiếp theo hướng cô lộ ra nụ cười ôn hòa, giọng điệu còn thật sự cố chấp, "Từ đầu tới đuôi, đều là em nói, còn anh không có."
......
Trong nháy mắt, lòng chợt rung động.
Anh nói: từ đầu tới đuôi, đều là em nói, còn anh không có.
Cũng đã như vậy, anh còn muốn cùng cô nói cái gì?
Tiếp cận cô, đối với anh không có chỗ tốt gì, anh có hiểu hay không?
"Ngải Ngải, cho anh di động."
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên một lần lại một lần, tay Sở Thế Tu muốn từ trong túi cô lấy điện thoại.
Không muốn cho Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong nói chuyện, không muốn cho Sở Thế Tu nhìn thấy số trên điện thoại di động.....
Cố Tiểu Ngải có chút hoảng hốt đem bàn tay bỏ vào trong túi tắt máy.
Tiếng chuông đột nhiên ngừng lại.
Bên trong xe một mảnh im lặng.
Sở Thế Tu nhìn động tác của cô lộ ra tươi cười.
Cô là vì anh mới tắt điện thoại của bạn trai sao?
Anh ở trong lòng cô vẫn có trọng lượng, không phải sao?
Sở Thế Tu ngẩng đầu vuốt vuốt tóc dài mềm mại của cô, "Vài ngày không thấy, em tiều tụy rất nhiều."
Anh không phải cũng giống vậy sao, trên mặt không giấu được vẻ mỏi mệt.
Gần đây, anh...... không tốt sao?
Thân thể bác Sở đã tốt hơn nhiều rồi.
"A?"
Giọng nói giật mình của tài xế phía trước đột nhiên truyền đến.
Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải nghe tiếng đồng thời nhìn qua, tài xế nở nụ cười một tiếng, "Thiếu gia, anh xem trên bầu trời kìa, thiệt nhiều bong bóng. Hôm nay có ngày lễ gì sao?"
Bong bóng?
Nhớ tới tối hôm qua xem phim thần tượng Hàn Quốc, Cố Tiểu Ngải đè xuống cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn phía bên ngoài, từ gần đến xa, toàn bộ thành thị trên không có rất nhiều bong bóng hình tim bay lên, rất là đồ sộ......
"Ngải Ngải, cẩn thận một chút."
Sở Thế Tu kéo cô từ cửa kính xe trở vào trong, một lần nữa đem cửa kính xe đóng lại, "Vài cái bong bóng mà thôi, em thích anh sẽ mua cho em."
Tâm, vì từng từ của anh nói mà rung động.
Cô nói ra nhiều chuyện tuyệt tình như vậy, vì sao anh còn muốn cố chấp như vậy.
Đừng tốt với cô......
Đừng tốt với cô nữa......
Cái mũi có chút chua xót, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ngã về phía sau, khoảng cách xa anh một chút, có chút khẩn cầu nói, "Sở Thế Tu, anh bỏ em xuống xe, chúng ta lần sau sẽ tìm cơ hội gặp mặt được không?"
"Không được." Sở Thế Tu nhìn động tác cô rút lui, nụ cười trên mặt không nhịn được, "Ngải Ngải, anh không thể mỗi lần đều lưu cho anh bóng dáng, được không?"
Ngữ khí của anh so với cô càng cầu xin......
Cố Tiểu Ngải nắm thành quyền, móng tay thật sâu rơi vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho mình tỉnh táo một chút, lại tỉnh táo một chút......
Đừng đắm chìm trong vẻ điềm đạm của anh.
"Thiếu gia, phía sau có xe đuổi theo."
Tài xế bỗng nhiên lo lắng nói.
Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương nhìn lại, Sở Thế Tu nhíu nhíu mày, "Có phải vệ sĩ nhà em nghĩ đến em bị bắt cóc hay không? Muốn anh xuống xe giải thích cùng bọn họ hay không?"
"......"
Đây không phải là vệ sĩ nhà cô, là vệ sĩ của chủ nhân cô.
Cô đã sớm là thiên kim nghèo túng.
Cô hai lần gặp Sở Thế Tu trên người ăn mặc đều tốt lắm, trên tay còn mang nhẫn "Yêu em lợi chi lệ", mới có thể làm cho anh có loại hiểu lầm này.
Nếu như bị bọn vệ sĩ phát hiện cô trên xe của Sở Thế Tu liền xong đời.
Cô không dám tưởng tượng Lệ Tước Phong sẽ nảy sinh ác độc đến cái tình trạng gì.
Nghe được Sở Thế Tu nói, tài xế bắt đầu đem xe chạy thong thả, "Thiếu gia, có cần dừng lại chờ bọn hay không?"
"Sở Thế Tu, anh để cho em xuống xe được không?"
"Tăng tốc đi."
Sở Thế Tu nhìn mặt Cố Tiểu Ngải bỗng dưng nói, anh sẽ không cho cô cơ hội, sẽ không cho cô chỉ chừa lại cái bóng dáng cho anh......
"Sở Thế Tu......"
"Là bạn trai em sao?" Sở Thế Tu nghe tiếng chuông vang lên không ngừng, hướng cô mở ra bàn tay, "Anh cùng hắn nói chuyện, cho em thời gian một ngày."
Cố Tiểu Ngải ngây người.
Anh còn chưa biết bạn trai của cô chính là Lệ Tước Phong sao?
Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong trò chuyện?
Lệ Tước Phong là người có thù tất báo, là sao còn có thể buông tha cho Sở thị.
Cố Tiểu Ngải cắn cắn môi, lập tức không kiên nhẫn nói, "Sở Thế Tu, anh cho em xuống xe, chúng ta trong lúc này không có gì để nói, nên em cũng đã nói rõ ràng."
Sở Thế Tu trong mắt xẹt qua một chút đau thương, giây tiếp theo hướng cô lộ ra nụ cười ôn hòa, giọng điệu còn thật sự cố chấp, "Từ đầu tới đuôi, đều là em nói, còn anh không có."
......
Trong nháy mắt, lòng chợt rung động.
Anh nói: từ đầu tới đuôi, đều là em nói, còn anh không có.
Cũng đã như vậy, anh còn muốn cùng cô nói cái gì?
Tiếp cận cô, đối với anh không có chỗ tốt gì, anh có hiểu hay không?
"Ngải Ngải, cho anh di động."
Tiếng chuông điện thoại của cô vang lên một lần lại một lần, tay Sở Thế Tu muốn từ trong túi cô lấy điện thoại.
Không muốn cho Sở Thế Tu cùng Lệ Tước Phong nói chuyện, không muốn cho Sở Thế Tu nhìn thấy số trên điện thoại di động.....
Cố Tiểu Ngải có chút hoảng hốt đem bàn tay bỏ vào trong túi tắt máy.
Tiếng chuông đột nhiên ngừng lại.
Bên trong xe một mảnh im lặng.
Sở Thế Tu nhìn động tác của cô lộ ra tươi cười.
Cô là vì anh mới tắt điện thoại của bạn trai sao?
Anh ở trong lòng cô vẫn có trọng lượng, không phải sao?
Sở Thế Tu ngẩng đầu vuốt vuốt tóc dài mềm mại của cô, "Vài ngày không thấy, em tiều tụy rất nhiều."
Anh không phải cũng giống vậy sao, trên mặt không giấu được vẻ mỏi mệt.
Gần đây, anh...... không tốt sao?
Thân thể bác Sở đã tốt hơn nhiều rồi.
"A?"
Giọng nói giật mình của tài xế phía trước đột nhiên truyền đến.
Sở Thế Tu cùng Cố Tiểu Ngải nghe tiếng đồng thời nhìn qua, tài xế nở nụ cười một tiếng, "Thiếu gia, anh xem trên bầu trời kìa, thiệt nhiều bong bóng. Hôm nay có ngày lễ gì sao?"
Bong bóng?
Nhớ tới tối hôm qua xem phim thần tượng Hàn Quốc, Cố Tiểu Ngải đè xuống cửa sổ xe, ngẩng đầu nhìn phía bên ngoài, từ gần đến xa, toàn bộ thành thị trên không có rất nhiều bong bóng hình tim bay lên, rất là đồ sộ......
"Ngải Ngải, cẩn thận một chút."
Sở Thế Tu kéo cô từ cửa kính xe trở vào trong, một lần nữa đem cửa kính xe đóng lại, "Vài cái bong bóng mà thôi, em thích anh sẽ mua cho em."
Tâm, vì từng từ của anh nói mà rung động.
Cô nói ra nhiều chuyện tuyệt tình như vậy, vì sao anh còn muốn cố chấp như vậy.
Đừng tốt với cô......
Đừng tốt với cô nữa......
Cái mũi có chút chua xót, Cố Tiểu Ngải đem xe lăn ngã về phía sau, khoảng cách xa anh một chút, có chút khẩn cầu nói, "Sở Thế Tu, anh bỏ em xuống xe, chúng ta lần sau sẽ tìm cơ hội gặp mặt được không?"
"Không được." Sở Thế Tu nhìn động tác cô rút lui, nụ cười trên mặt không nhịn được, "Ngải Ngải, anh không thể mỗi lần đều lưu cho anh bóng dáng, được không?"
Ngữ khí của anh so với cô càng cầu xin......
Cố Tiểu Ngải nắm thành quyền, móng tay thật sâu rơi vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn làm cho mình tỉnh táo một chút, lại tỉnh táo một chút......
Đừng đắm chìm trong vẻ điềm đạm của anh.
"Thiếu gia, phía sau có xe đuổi theo."
Tài xế bỗng nhiên lo lắng nói.
Cố Tiểu Ngải có chút khẩn trương nhìn lại, Sở Thế Tu nhíu nhíu mày, "Có phải vệ sĩ nhà em nghĩ đến em bị bắt cóc hay không? Muốn anh xuống xe giải thích cùng bọn họ hay không?"
"......"
Đây không phải là vệ sĩ nhà cô, là vệ sĩ của chủ nhân cô.
Cô đã sớm là thiên kim nghèo túng.
Cô hai lần gặp Sở Thế Tu trên người ăn mặc đều tốt lắm, trên tay còn mang nhẫn "Yêu em lợi chi lệ", mới có thể làm cho anh có loại hiểu lầm này.
Nếu như bị bọn vệ sĩ phát hiện cô trên xe của Sở Thế Tu liền xong đời.
Cô không dám tưởng tượng Lệ Tước Phong sẽ nảy sinh ác độc đến cái tình trạng gì.
Nghe được Sở Thế Tu nói, tài xế bắt đầu đem xe chạy thong thả, "Thiếu gia, có cần dừng lại chờ bọn hay không?"
"Sở Thế Tu, anh để cho em xuống xe được không?"
"Tăng tốc đi."
Sở Thế Tu nhìn mặt Cố Tiểu Ngải bỗng dưng nói, anh sẽ không cho cô cơ hội, sẽ không cho cô chỉ chừa lại cái bóng dáng cho anh......
Tác giả :
Ngân Tiểu Bảo