Đông Cung Kiều Tước
Chương 16
Đột nhiên bị Hổ Phách tóm lại như vậy, A Yên có chút sửng sốt, muốn giằng ra nhưng không sao giằng ra được. Hổ Phách tóm nàng rất chặt, giống như muốn phát tiết ra toàn bộ nỗi ấm ức của những ngày qua.
Ở đây có động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Đại Mạo phòng bên cạnh cũng đi ra.
Đại Mạo thấy hành động Hổ Phách, vội vàng tiến lên kéo Hổ Phách ra, đẩy nàng ta vào trong phòng.
“Ngươi cũng giúp nàng ta?" Sắc mặt của Hổ Phách rất khó coi, tức giận trừng mắt nói với Đại Mạo.
Đại Mạo vội lắc đầu: “Sao tỷ tỷ lại nghĩ như vậy, lúc nào ta cũng đứng về phía tỷ tỷ. Chỉ là, chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên chuyện bị công tử trách phạt, còn muốn bị phạt thêm một lần nữa sao?"
“Hiện giờ công tử coi trọng A Yên, trong lòng tỷ tỷ có tức giận thế nào cũng không nên lỗ mãng đắc tội với nàng ta. Nếu nàng ta đi mách với công tử, tỷ tỷ nghĩ rằng công tử sẽ đứng về phía tỷ tỷ ngươi sao? Từ trước đến nay tỷ tỷ luôn thông suốt trầm tính hơn ta, sao bây giờ đến Hoài An này, lại không giữ được bình tĩnh?"
Hổ Phách ngẩn người, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đại Mạo, nàng ta cảm thấy rõ ràng mấy ngày nay đúng là mình có chút không bình tĩnh, giống như biến thành người khác vậy.
Nhưng có thể trách ai được đây? Nếu không phải con tiện nhân A Yên kia thì làm sao công tử lại trách phạt nàng ta, nàng ta cũng đâu bất an đến nỗi như vậy, chỉ hận không thể ngay hôm nay đuổi con tiện nhận đó khỏi bên cạnh công tử.
Đôi mắt Hổ Phách đỏ lên, tức nghẹn ngồi xuống trước bàn, không nói một câu.
Đại Mạo nhìn nàng ta, thở hắt ra một hơi.
Từ ngày nàng ta được Bảo Trân tỷ tỷ nhắc nhở, dường như nàng ta đã hiểu ra rất nhiều việc mà những năm nay không hiểu.
Ví dụ như mấy ngày trước, Hổ Phách cố ý nói những lời đó trước mặt nàng ta, bảo là từ tận đáy lòng thấy ấm ức thay cho nàng ta, cho nên khi nhìn thấy A Yên mới không kiềm chế được tính nóng của mình, nói ra những lời quái dị.
Nhưng nàng ta không trách Hổ Phách, các nàng cùng nhau lớn lên, Hổ Phách coi nàng ta như muội muội ruột, mọi chuyện đều che chở cho nàng ta. Chỉ là lần này đến Hoài An, Chương thị đưa A Yên đến bên cạnh công tử, trong lòng Hổ Phách tỷ tỷ ái mộ công tử, trong lúc ghen tị mới mất đi chừng mực làm ra những việc đó.
Nếu thật sự muốn trách, thì chỉ có thể trách Hổ Phách tỷ tỷ và A Yên đều là nô tỳ của người ta. Mặc kệ thường ngày các nàng xem thường A Yên như thế nào, cảm thấy A Yên có thân phận ti tiện ra sao, nhưng trên thực tế những người hầu hạ bên cạnh công tử như bọn họ có gì khác với A Yên chứ?
Chẳng lẽ vì hầu hạ công tử thời gian dài, thì thực sự cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, là một nửa chủ tử?
Có lẽ trong lòng Hổ Phách tỷ tỷ thực sự nghĩ như vậy, cho nên ngày ấy công tử mới phạt nàng ta quỳ trong viện suy nghĩ lại cẩn thận.
“Tỷ tỷ ngươi nghĩ kỹ lại xem, bây giờ đắc tội với A Yên thì có lợi gì? Công tử chỉ cần cảm thấy nàng ta tốt, tỷ tỷ nói một trăm câu cũng không bằng nàng ta nói một câu. Lòng người vốn thiên vị, nếu lần này công tử còn thiên vị nàng ta, tỷ tỷ gây chuyện ầm ĩ không phải là tự mình làm khó mình sao? Chi bằng thuận theo tự nhiên, lẽ nào công tử còn có thể thích nàng ta cả đời chắc?"
“Hơn nữa, đợi khi về kinh thành, không phải trong phủ còn có lão phu nhân sao, chẳng lẽ còn có thể giữ lại nữ tử xuất thân từ Vạn Xuân phường như A Yên ở bên cạnh công tử?"
Nghe Đại Mạo nói ra những lời này, trong lòng Hổ Phách có chút cảm khái.
Đến Hoài An một chuyến, ngay cả Đại Mạo cũng trở nên chững trạc hơn trước, thế mà nàng ta lại vì một A Yên, vì sự ghen ghét đố kỵ trong lòng mà chọc giận công tử, đúng là thất sách.
“Ngươi nói đúng, là ta hồ đồ, chỉ muốn mau chóng loại trừ nàng ta, lại không nghĩ xa một chút." Hổ Phách nhẹ giọng nói.
Đại Mạo biết trong lòng nàng ta khó chịu, bèn rót cho nàng ta chén trà, sau đó lui ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua một gian phòng, thấy Bảo Trân đang tận tâm bôi thuốc cho A Yên, đột nhiên nàng ta cảm thấy thực ra Bảo Trân mới là người thông minh nhất trong ba người.
Nàng ta nghĩ, có lẽ không chỉ nàng ta nghĩ như vậy, mà chắc hẳn trong lòng công tử cũng nghĩ như vậy.
Chẳng trách lần này công tử đến Hoài An, lại đưa theo một Bảo Trân không có gì xuất sắc.
Thực ra so với Hổ Phách tỷ tỷ, công tử tin tưởng Bảo Trân hơn.
Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn/
–
Hậu viện.
Châu lão phu nhân đang trò chuyện với nữ quyến các nhà, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Châu lão phu nhân cho người đi hỏi là chuyện gì, đợi khi nha hoàn trở về lại dẫn theo hai nha hoàn, một người mặc áo đỏ, một người mặc áo xanh, có lẽ vì trận cãi vã vừa nãy nên khuôn mặt đỏ bừng.
“Đang yên đang lành, có chuyện gì vậy? Không biết hôm nay là ngày mừng thọ của lão phu nhân sao?" Chương thị liếc nhìn hai người trầm giọng hỏi.
Hai người thấy Chương thị tức giận thì vội vàng quỳ xuống, nha hoàn mặc áo đỏ nói: “Phu nhân thứ tội, nô tỳ không cố ý, vừa nãy khi nô tỳ trở về thấy nha đầu này ăn nói linh tinh với người ta, nói, nói Giang di nương trong phủ chúng ta là giả, vốn không phải là nhị cô nương của Giang gia!"
“Nô tỳ không tin, mới cãi nhau với nàng ta."
“Ngươi nói cái gì?" Vừa dứt lời, sắc mặt của Chương thị liền thay đổi, nghiêm khắc hỏi.
Các nữ quyến ngồi ở trong phòng cũng đều nhìn sang Giang lão phu nhân và Chương thị.
Ở Hoài An không ai là không biết chuyện của Giang gia và Châu gia, biết đại cô nương con bà vợ thứ Giang gia bị Châu lão gia đánh chết, mà Giang gia không những không dám làm ầm ĩ, ngược lại để lấy lòng Châu gia còn đưa nhị cô nương con vợ cả tới Châu phủ, hiện giờ đã trở thành di nương mới của Châu phủ, nghe nói rất được Châu lão gia yêu thích.
Nhưng sao con nha hoàn này lại nói di nương mới là giả, không phải là nhị cô nương con bà cả Giang gia.
Vậy di nương mới này có thân phận thế nào?
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, tỏ dáng vẻ chờ xem kịch.
Châu lão phu nhân cũng sầm mặt, chỉ vào nha hoàn mặc áo xanh hỏi: “Ngươi nói đi!"
Nha hoàn đó co rúm lại, nuốt nước miếng hồi bẩm: “Lão phu nhân, hiện giờ bên ngoài truyền khắp nơi rồi, cũng không phải nô tỳ ăn nói linh tinh. Người bên ngoài đều nói hiện giờ di nương mới trong phủ là đại nha hoàn Tử Oanh bên cạnh nhị cô nương Giang gia, được đại phu nhân Giang gia nhận làm nghĩa nữ đưa đến Châu gia chúng ta, còn nói Châu gia chúng ta hồ đồ ngu ngốc, ngay cả việc này cũng không nhìn ra, lão gia còn hồ đồ sủng ái di nương mới này."
Nha hoàn đó nói xong liền cúi đầu, không dám nói nữa.
Châu lão phu nhân tức nghẹn trong lòng, hồi lâu mới đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, nhìn sang Giang lão phu nhân và Sở thị, lớn tiếng hỏi: “Nha đầu kia nói có phải thật không? Giang gia các ngươi coi Châu gia chúng ta như con khỉ mà đùa giỡn sao!"
Sắc mặt của Giang lão phu nhân hơi tái nhợt, vô thức muốn lên tiếng thanh minh, nhưng thấy vẻ nghiêm khắc trong ánh mắt của Châu lão phu nhân, lại cảm thấy giải thích thế nào cũng vô ích.
Bà ta quay người đi, đưa tay đánh vào Sở thị đứng bên cạnh, tiếng bạt tai sắc bén vang lên, nửa bên má của Sở thị lập tức sưng đỏ, bên trên còn in dấu năm ngón tay rõ ràng, có thể thấy Giang lão phu nhân đã dùng sức mạnh lớn thế nào.
“Đồ vô liêm sỉ, chắc chắn là ngươi giở trò quỷ sau lưng, còn không mau nhận tội với lão phu nhân!" Giang lão phu nhân lạnh lùng nói.
Trải qua biến cố này, Sở thị cũng sợ toàn thân run rẩy, bà ta phụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Châu lão phu nhân, nghẹn ngào nói: “Lão phu nhân thứ tội, là, là vãn bối suy nghĩ không thông suốt, thực sự không nỡ xa Phù Nhi nên mới nghĩ ra cách này, cũng không phải cố ý lừa gạt."
Châu lão phu nhân khinh miệt một tiếng, nói: “Ngươi không muốn đưa nữ nhi qua, chẳng lẽ Châu gia chúng ta còn ép buộc ngươi sao? Ngươi coi Châu gia chúng ta là nơi nào, chó mèo gì cũng có thể làm di nương của Châu gia sao?"
Châu lão phu nhân nói xong, chỉ vào một ma ma bên cạnh: “Ngươi đi, đưa con tiện tì đó lại đây cho ta, sau đó đi bẩm báo với lão gia."
Ma ma kia đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Qua khoảng thời gian một chén trà, ma ma đưa một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ thêu hoa đào, nữ tử này trang điểm tinh tế, lụa là khắp người, cây trâm trang sức đều quý giá, có thể thấy rất được sủng ái.
Lập tức trong lòng mọi người đều xôn xao.
Một nha hoàn thân phận ti tiện, có Sở thị ra tay lại thành một nửa chủ tử.
Nhưng hôm nay bị tố giác, Châu lão phu nhân đang nghiêm mặt, làm sao có thể chứa chấp nàng ta nữa?
Nghe thấy nha hoàn trong phòng nói hiện giờ người bên ngoài đều truyền rằng nàng ta là nô tỳ của Giang gia, không phải là nhị cô nương của Giang gia, sắc mặt của Giang Oanh liền tái nhợt.
Nước mắt của nàng ta liền trào ra, lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Nô tỳ bị phu nhân ép buộc, phu nhân nói nếu nô tỳ không đến Châu gia, sẽ bán nô tỳ đến chỗ trăng hoa."
“Nhưng nô tỳ đến Châu gia, phu nhân đối xử tốt với nô tỳ, lão gia cũng rất tốt với nô tỳ, hiện giờ nô tỳ sớm đã cam tâm tình nguyện theo bên cạnh lão gia, muốn hầu hạ lão gia thật tốt, cả đời ở Châu gia."
“Nô tỳ sống là người của Châu gia, chết là ma của Châu gia!"
Lúc Châu Hiển Vinh đi vào, đúng lúc nghe được những lời này của Giang Oanh, vẻ tức giận trên khuôn mặt giảm đi mấy phần.
Trên đường đến đây, ông ta đã nghe ma ma kể xảy ra chuyện gì, trong lòng ông ta vô cùng tức giận, ở Hoài An này, chưa bao giờ có người to gan dám trêu đùa ông ta, trêu đùa Châu gia như vậy! Người Giang gia thật to gan!
Ông ta nhấc chân bước vào, đầu tiên là đưa mắt nhìn Sở thị đang quỳ trên mặt đất và Giang lão phu nhân đứng bên cạnh, vẻ nghiêm nghị trong ánh mắt ông ta khiến toàn thân hai người co rum lại, sợ hãi phát run.
Thấy Châu Hiển Vinh đi vào, Giang Oanh quỳ đến trước mặt Châu Hiển Vinh, tóm vạt áo của ông ta, cầu xin nói: “Lão gia, tiện thiếp không phải cố ý gạt lão gia, tiện thiếp sợ lão gia biết thân phận của tiện thiếp, sẽ không cần tiện thiếp nữa."
“Thiếp cam tâm tình nguyện hầu hạ lão gia, trời đất chứng giám lòng thiếp đối với lão gia, nếu thiếp nói dối một chữ, kiếp sau thiếp xin làm kỹ nữ, mặc người chà đạp không nhìn thấy mặt trời!"
Nàng ta vừa nói vừa giơ tay lên thề, nước mắt chảy ra từ khoang mắt, khóc lóc nói: “Lão gia xin đừng đuổi thiếp thân."
Thấy sắc mặt của Châu Hiển Vinh dịu đi, Giang Oanh liền cầu xin Chương thị, nàng ta dập đầu mạnh mấy cái, nói: “Cầu xin phu nhân cho tiện thiếp ở lại Châu phủ, tiện thiếp không có chỗ nào để đi, chỉ có thể cầu xin phu nhân thương xót."
Chương thị đã sớm nhìn thấu tính cách của Châu Hiển Vinh, thấy sắc mặt của ông ta, làm sao không biết ông ta muốn giữ Giang Oanh ở lại trong phủ.
Lập tức, Chương thị gật đầu, nói: “Ngươi đã hầu hạ lão gia, người Châu gia chúng ta cũng không phải kẻ tàn nhẫn, sau này ngươi an tâm ở lại Châu gia, phụng dưỡng lão gia cho tốt đi."
Chương thị nói xong, chuyển mũi nhọn sang hướng khác: “Chỉ là, vãn bối dám hỏi Giang lão phu nhân một câu, Sở thị sỉ nhục Châu gia chúng ta như vậy, Giang gia có thể cho Châu gia chúng ta một sự công bằng hài lòng không?"
Ở đây có động tĩnh lớn như vậy, ngay cả Đại Mạo phòng bên cạnh cũng đi ra.
Đại Mạo thấy hành động Hổ Phách, vội vàng tiến lên kéo Hổ Phách ra, đẩy nàng ta vào trong phòng.
“Ngươi cũng giúp nàng ta?" Sắc mặt của Hổ Phách rất khó coi, tức giận trừng mắt nói với Đại Mạo.
Đại Mạo vội lắc đầu: “Sao tỷ tỷ lại nghĩ như vậy, lúc nào ta cũng đứng về phía tỷ tỷ. Chỉ là, chẳng lẽ tỷ tỷ đã quên chuyện bị công tử trách phạt, còn muốn bị phạt thêm một lần nữa sao?"
“Hiện giờ công tử coi trọng A Yên, trong lòng tỷ tỷ có tức giận thế nào cũng không nên lỗ mãng đắc tội với nàng ta. Nếu nàng ta đi mách với công tử, tỷ tỷ nghĩ rằng công tử sẽ đứng về phía tỷ tỷ ngươi sao? Từ trước đến nay tỷ tỷ luôn thông suốt trầm tính hơn ta, sao bây giờ đến Hoài An này, lại không giữ được bình tĩnh?"
Hổ Phách ngẩn người, nhìn ánh mắt nghiêm túc của Đại Mạo, nàng ta cảm thấy rõ ràng mấy ngày nay đúng là mình có chút không bình tĩnh, giống như biến thành người khác vậy.
Nhưng có thể trách ai được đây? Nếu không phải con tiện nhân A Yên kia thì làm sao công tử lại trách phạt nàng ta, nàng ta cũng đâu bất an đến nỗi như vậy, chỉ hận không thể ngay hôm nay đuổi con tiện nhận đó khỏi bên cạnh công tử.
Đôi mắt Hổ Phách đỏ lên, tức nghẹn ngồi xuống trước bàn, không nói một câu.
Đại Mạo nhìn nàng ta, thở hắt ra một hơi.
Từ ngày nàng ta được Bảo Trân tỷ tỷ nhắc nhở, dường như nàng ta đã hiểu ra rất nhiều việc mà những năm nay không hiểu.
Ví dụ như mấy ngày trước, Hổ Phách cố ý nói những lời đó trước mặt nàng ta, bảo là từ tận đáy lòng thấy ấm ức thay cho nàng ta, cho nên khi nhìn thấy A Yên mới không kiềm chế được tính nóng của mình, nói ra những lời quái dị.
Nhưng nàng ta không trách Hổ Phách, các nàng cùng nhau lớn lên, Hổ Phách coi nàng ta như muội muội ruột, mọi chuyện đều che chở cho nàng ta. Chỉ là lần này đến Hoài An, Chương thị đưa A Yên đến bên cạnh công tử, trong lòng Hổ Phách tỷ tỷ ái mộ công tử, trong lúc ghen tị mới mất đi chừng mực làm ra những việc đó.
Nếu thật sự muốn trách, thì chỉ có thể trách Hổ Phách tỷ tỷ và A Yên đều là nô tỳ của người ta. Mặc kệ thường ngày các nàng xem thường A Yên như thế nào, cảm thấy A Yên có thân phận ti tiện ra sao, nhưng trên thực tế những người hầu hạ bên cạnh công tử như bọn họ có gì khác với A Yên chứ?
Chẳng lẽ vì hầu hạ công tử thời gian dài, thì thực sự cho rằng mình cao hơn người khác một bậc, là một nửa chủ tử?
Có lẽ trong lòng Hổ Phách tỷ tỷ thực sự nghĩ như vậy, cho nên ngày ấy công tử mới phạt nàng ta quỳ trong viện suy nghĩ lại cẩn thận.
“Tỷ tỷ ngươi nghĩ kỹ lại xem, bây giờ đắc tội với A Yên thì có lợi gì? Công tử chỉ cần cảm thấy nàng ta tốt, tỷ tỷ nói một trăm câu cũng không bằng nàng ta nói một câu. Lòng người vốn thiên vị, nếu lần này công tử còn thiên vị nàng ta, tỷ tỷ gây chuyện ầm ĩ không phải là tự mình làm khó mình sao? Chi bằng thuận theo tự nhiên, lẽ nào công tử còn có thể thích nàng ta cả đời chắc?"
“Hơn nữa, đợi khi về kinh thành, không phải trong phủ còn có lão phu nhân sao, chẳng lẽ còn có thể giữ lại nữ tử xuất thân từ Vạn Xuân phường như A Yên ở bên cạnh công tử?"
Nghe Đại Mạo nói ra những lời này, trong lòng Hổ Phách có chút cảm khái.
Đến Hoài An một chuyến, ngay cả Đại Mạo cũng trở nên chững trạc hơn trước, thế mà nàng ta lại vì một A Yên, vì sự ghen ghét đố kỵ trong lòng mà chọc giận công tử, đúng là thất sách.
“Ngươi nói đúng, là ta hồ đồ, chỉ muốn mau chóng loại trừ nàng ta, lại không nghĩ xa một chút." Hổ Phách nhẹ giọng nói.
Đại Mạo biết trong lòng nàng ta khó chịu, bèn rót cho nàng ta chén trà, sau đó lui ra khỏi phòng.
Lúc đi ngang qua một gian phòng, thấy Bảo Trân đang tận tâm bôi thuốc cho A Yên, đột nhiên nàng ta cảm thấy thực ra Bảo Trân mới là người thông minh nhất trong ba người.
Nàng ta nghĩ, có lẽ không chỉ nàng ta nghĩ như vậy, mà chắc hẳn trong lòng công tử cũng nghĩ như vậy.
Chẳng trách lần này công tử đến Hoài An, lại đưa theo một Bảo Trân không có gì xuất sắc.
Thực ra so với Hổ Phách tỷ tỷ, công tử tin tưởng Bảo Trân hơn.
Truyện [Đông Cung Kiều Tước] được Làn Truyện edit và đăng tải duy nhất tại lantruyen.vn/
–
Hậu viện.
Châu lão phu nhân đang trò chuyện với nữ quyến các nhà, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng ồn ào.
Châu lão phu nhân cho người đi hỏi là chuyện gì, đợi khi nha hoàn trở về lại dẫn theo hai nha hoàn, một người mặc áo đỏ, một người mặc áo xanh, có lẽ vì trận cãi vã vừa nãy nên khuôn mặt đỏ bừng.
“Đang yên đang lành, có chuyện gì vậy? Không biết hôm nay là ngày mừng thọ của lão phu nhân sao?" Chương thị liếc nhìn hai người trầm giọng hỏi.
Hai người thấy Chương thị tức giận thì vội vàng quỳ xuống, nha hoàn mặc áo đỏ nói: “Phu nhân thứ tội, nô tỳ không cố ý, vừa nãy khi nô tỳ trở về thấy nha đầu này ăn nói linh tinh với người ta, nói, nói Giang di nương trong phủ chúng ta là giả, vốn không phải là nhị cô nương của Giang gia!"
“Nô tỳ không tin, mới cãi nhau với nàng ta."
“Ngươi nói cái gì?" Vừa dứt lời, sắc mặt của Chương thị liền thay đổi, nghiêm khắc hỏi.
Các nữ quyến ngồi ở trong phòng cũng đều nhìn sang Giang lão phu nhân và Chương thị.
Ở Hoài An không ai là không biết chuyện của Giang gia và Châu gia, biết đại cô nương con bà vợ thứ Giang gia bị Châu lão gia đánh chết, mà Giang gia không những không dám làm ầm ĩ, ngược lại để lấy lòng Châu gia còn đưa nhị cô nương con vợ cả tới Châu phủ, hiện giờ đã trở thành di nương mới của Châu phủ, nghe nói rất được Châu lão gia yêu thích.
Nhưng sao con nha hoàn này lại nói di nương mới là giả, không phải là nhị cô nương con bà cả Giang gia.
Vậy di nương mới này có thân phận thế nào?
Lập tức, ánh mắt của mọi người đều sáng lên, tỏ dáng vẻ chờ xem kịch.
Châu lão phu nhân cũng sầm mặt, chỉ vào nha hoàn mặc áo xanh hỏi: “Ngươi nói đi!"
Nha hoàn đó co rúm lại, nuốt nước miếng hồi bẩm: “Lão phu nhân, hiện giờ bên ngoài truyền khắp nơi rồi, cũng không phải nô tỳ ăn nói linh tinh. Người bên ngoài đều nói hiện giờ di nương mới trong phủ là đại nha hoàn Tử Oanh bên cạnh nhị cô nương Giang gia, được đại phu nhân Giang gia nhận làm nghĩa nữ đưa đến Châu gia chúng ta, còn nói Châu gia chúng ta hồ đồ ngu ngốc, ngay cả việc này cũng không nhìn ra, lão gia còn hồ đồ sủng ái di nương mới này."
Nha hoàn đó nói xong liền cúi đầu, không dám nói nữa.
Châu lão phu nhân tức nghẹn trong lòng, hồi lâu mới đặt mạnh chén trà trong tay xuống bàn, nhìn sang Giang lão phu nhân và Sở thị, lớn tiếng hỏi: “Nha đầu kia nói có phải thật không? Giang gia các ngươi coi Châu gia chúng ta như con khỉ mà đùa giỡn sao!"
Sắc mặt của Giang lão phu nhân hơi tái nhợt, vô thức muốn lên tiếng thanh minh, nhưng thấy vẻ nghiêm khắc trong ánh mắt của Châu lão phu nhân, lại cảm thấy giải thích thế nào cũng vô ích.
Bà ta quay người đi, đưa tay đánh vào Sở thị đứng bên cạnh, tiếng bạt tai sắc bén vang lên, nửa bên má của Sở thị lập tức sưng đỏ, bên trên còn in dấu năm ngón tay rõ ràng, có thể thấy Giang lão phu nhân đã dùng sức mạnh lớn thế nào.
“Đồ vô liêm sỉ, chắc chắn là ngươi giở trò quỷ sau lưng, còn không mau nhận tội với lão phu nhân!" Giang lão phu nhân lạnh lùng nói.
Trải qua biến cố này, Sở thị cũng sợ toàn thân run rẩy, bà ta phụp một tiếng quỳ xuống trước mặt Châu lão phu nhân, nghẹn ngào nói: “Lão phu nhân thứ tội, là, là vãn bối suy nghĩ không thông suốt, thực sự không nỡ xa Phù Nhi nên mới nghĩ ra cách này, cũng không phải cố ý lừa gạt."
Châu lão phu nhân khinh miệt một tiếng, nói: “Ngươi không muốn đưa nữ nhi qua, chẳng lẽ Châu gia chúng ta còn ép buộc ngươi sao? Ngươi coi Châu gia chúng ta là nơi nào, chó mèo gì cũng có thể làm di nương của Châu gia sao?"
Châu lão phu nhân nói xong, chỉ vào một ma ma bên cạnh: “Ngươi đi, đưa con tiện tì đó lại đây cho ta, sau đó đi bẩm báo với lão gia."
Ma ma kia đáp một tiếng rồi nhanh chóng rời đi.
Qua khoảng thời gian một chén trà, ma ma đưa một nữ tử mặc xiêm y màu đỏ thêu hoa đào, nữ tử này trang điểm tinh tế, lụa là khắp người, cây trâm trang sức đều quý giá, có thể thấy rất được sủng ái.
Lập tức trong lòng mọi người đều xôn xao.
Một nha hoàn thân phận ti tiện, có Sở thị ra tay lại thành một nửa chủ tử.
Nhưng hôm nay bị tố giác, Châu lão phu nhân đang nghiêm mặt, làm sao có thể chứa chấp nàng ta nữa?
Nghe thấy nha hoàn trong phòng nói hiện giờ người bên ngoài đều truyền rằng nàng ta là nô tỳ của Giang gia, không phải là nhị cô nương của Giang gia, sắc mặt của Giang Oanh liền tái nhợt.
Nước mắt của nàng ta liền trào ra, lập tức quỳ xuống đất, khóc lóc nói: “Nô tỳ bị phu nhân ép buộc, phu nhân nói nếu nô tỳ không đến Châu gia, sẽ bán nô tỳ đến chỗ trăng hoa."
“Nhưng nô tỳ đến Châu gia, phu nhân đối xử tốt với nô tỳ, lão gia cũng rất tốt với nô tỳ, hiện giờ nô tỳ sớm đã cam tâm tình nguyện theo bên cạnh lão gia, muốn hầu hạ lão gia thật tốt, cả đời ở Châu gia."
“Nô tỳ sống là người của Châu gia, chết là ma của Châu gia!"
Lúc Châu Hiển Vinh đi vào, đúng lúc nghe được những lời này của Giang Oanh, vẻ tức giận trên khuôn mặt giảm đi mấy phần.
Trên đường đến đây, ông ta đã nghe ma ma kể xảy ra chuyện gì, trong lòng ông ta vô cùng tức giận, ở Hoài An này, chưa bao giờ có người to gan dám trêu đùa ông ta, trêu đùa Châu gia như vậy! Người Giang gia thật to gan!
Ông ta nhấc chân bước vào, đầu tiên là đưa mắt nhìn Sở thị đang quỳ trên mặt đất và Giang lão phu nhân đứng bên cạnh, vẻ nghiêm nghị trong ánh mắt ông ta khiến toàn thân hai người co rum lại, sợ hãi phát run.
Thấy Châu Hiển Vinh đi vào, Giang Oanh quỳ đến trước mặt Châu Hiển Vinh, tóm vạt áo của ông ta, cầu xin nói: “Lão gia, tiện thiếp không phải cố ý gạt lão gia, tiện thiếp sợ lão gia biết thân phận của tiện thiếp, sẽ không cần tiện thiếp nữa."
“Thiếp cam tâm tình nguyện hầu hạ lão gia, trời đất chứng giám lòng thiếp đối với lão gia, nếu thiếp nói dối một chữ, kiếp sau thiếp xin làm kỹ nữ, mặc người chà đạp không nhìn thấy mặt trời!"
Nàng ta vừa nói vừa giơ tay lên thề, nước mắt chảy ra từ khoang mắt, khóc lóc nói: “Lão gia xin đừng đuổi thiếp thân."
Thấy sắc mặt của Châu Hiển Vinh dịu đi, Giang Oanh liền cầu xin Chương thị, nàng ta dập đầu mạnh mấy cái, nói: “Cầu xin phu nhân cho tiện thiếp ở lại Châu phủ, tiện thiếp không có chỗ nào để đi, chỉ có thể cầu xin phu nhân thương xót."
Chương thị đã sớm nhìn thấu tính cách của Châu Hiển Vinh, thấy sắc mặt của ông ta, làm sao không biết ông ta muốn giữ Giang Oanh ở lại trong phủ.
Lập tức, Chương thị gật đầu, nói: “Ngươi đã hầu hạ lão gia, người Châu gia chúng ta cũng không phải kẻ tàn nhẫn, sau này ngươi an tâm ở lại Châu gia, phụng dưỡng lão gia cho tốt đi."
Chương thị nói xong, chuyển mũi nhọn sang hướng khác: “Chỉ là, vãn bối dám hỏi Giang lão phu nhân một câu, Sở thị sỉ nhục Châu gia chúng ta như vậy, Giang gia có thể cho Châu gia chúng ta một sự công bằng hài lòng không?"
Tác giả :
A Ly Tiểu Phi