Đồng Cư Na Điểm Sự Nhân

Chương 35

An Dật Trần vẻ mặt cứng đờ, sau khi sửng sốt ba giây cũng rất nhanh khôi phục lại bình thường, đối với mọi người trong giáo đường đang lo lắng liền cười nói: “Không có chuyện gì đâu, đại ca cậu đại khái vốn là sợ chính mình nhất thời không tiếp thụ được bốn đệ đệ cùng nhau ‘ lập gia đình ’ cho nên tạm thời trốn đi rồi, chờ các cậu xong xuôi cậu ấy hẳn là sẽ quay lại."

Lâm Hạo từ cửa đi vào, hướng An Dật Trần nhìn hoài nghi “Thật vậy sao?"

“Uh, các cậu còn chưa tin tôi sao?" An Dật Trần cười tủm tỉm gật đầu “Tôi hiểu rõ nhất đại ca các cậu, có phải không? Đến, tiếp tục đi tiếp tục đi. Đại ca mấy cậu không có ở đây, như vậy Lăng Việt cùng Đồ Tô lên đi."

Mọi người còn lại nhìn nhau liếc mắt một cái, bốn đệ đệ của Ninh Trí Viễn mặc dù cũng lo lắng đại ca đột nhiên không rõ tung tích, rồi lại không biết tại sao đặc biệt tin tưởng lời nói của An Dật Trần.

A Đình kéo Khương Hi Vũ ngồi xuống hang ghế đầu. Sau khi nhìn nhau cười liền quay đầu nhìn Lăng Việt cùng Bách Lý Đồ Tô hai người.

Vốn hình như không có như vậy khẩn trương, nhưng là lúc này đứng ở cửa giáo đường, trước mặt là nơi làm lễ, hơn nữa xoay qua là có thể nhìn thấy người mình yêu mến bên cạnh, Bách Lý Đồ Tô liền khẩn trương rồi. Cảm giác được chính mình đầu ngón tay có chút lạnh, cậu lo lắng nắm chặt vạt áo, nhưng sau đó lại có một bàn tay ấm áp nắm lấy tay cậu.

Bách Lý Đồ Tô xoay qua, đập vào mắt chính là Lăng Việt đang mỉm cười sủng nịch.

Trong trí nhớ từ khi quen Lăng Việt, người này kỳ thật hiếm khi cười, y hệt như mình thường xuyên vẻ mặt không chút thay đổi. Nhưng cậu là do từ nhỏ phải bảo vệ Tình Tuyết thường xuyên bị khi dễ, cho nên bộ dáng lúc nào cũng dữ dằn, lâu dần thành thói quen. Lăng Việt vì sao không cười cho tới bây giờ cậu không có hỏi qua.

Không hỏi là bởi vì không cần phải biết.

Vì vậy bây giờ Lăng Việt đối với cậu mỉm cười ôn nhu như vậy khiến cậu trở nên bình tĩnh hơn.

Bách Lý Đồ Tô lẳng lặng nhìn Lăng Việt hai mắt mang theo ý cười, tựa hồ liếc một cái là có thể nhìn thấu vào trong đi. Một ánh mắt, một nụ cười, còn có lòng bàn tay truyền đến độ ấm, cho dù tiếp theo vốn là tận thế, thì đã có anh cùng nhau thản nhiên đối mặt, khẩn trương chẳng là cái gì.

Lăng Việt thấy người bên cạnh ánh mắt như đang cười, bàn tay đang nắm chặt cũng buông lỏng rồi, hắn liền biết, Bách Lý Đồ Tô đã không khẩn trương nữa.

Bọn họ nhìn nhau cười, nghe được trong điện thoại di động truyền đến bài nhạc cử hành hôn lễ, liền nắm tay nhau đi đến phía trước.

Dọc theo đường cả hai vẫn không có nói chuyện. Bọn họ hai người chưa bao giờ dùng quá nhiều lời biểu đạt, bọn họ chỉ cần một ánh mắt, vậy là đủ rồi.

“Lăng Việt tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý cùng Bách Lý Đồ Tô tiên sinh kết làm bạn đời, cùng anh ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng anh ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương anh ấy, cả đời chung thuỷ với anh ấy không?"

Lăng Việt quay qua nhìn Bách Lý Đồ Tô, sau đó nghiêm túc hồi đáp: “Tôi nguyện ý."

“Bách Lý Đồ Tô tiên sinh, xin hỏi cậu có nguyện ý Lăng Việt tiên sinh kết làm bạn đời, cùng anh ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng anh ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương anh ấy, cả đời chung thuỷ với anh ấy không?"

Nhìn Lăng Việt đang nhìn chằm chằm mình, Bách Lý Đồ Tô đột nhiên nở nụ cười, khiến mọi người trong giáo đường đại khái rất ít chứng kiến Đồ Tô cười đến như vậy vui vẻ sợ ngây người. Cậu dùng lực gật đầu: “… Tôi nguyện ý."

Lăng Việt cẩn thận nắm lấy tay Bách Lý Đồ Tô, đem chiếc nhẫn màu bạc móc trong túi ra đeo vào tay cậu.

“Cầu Chúa ban phúc, hai chiếc nhẫn này thay cho lời thề, mong hai người từ nay về sau yêu thương lẫn nhau, vĩnh viễn không chia cách, vĩnh viễn hợp nhất!"

“Lăng Việt tiên sinh, anh có thể hôn bạn đời của mình rồi."

Bên tai vốn là Lý Dịch Phong thanh âm mang theo ý cười, Lăng Việt cúi đầu nhìn chính cặp nhẫn trên tay mình cùng Bách Lý Đồ Tô, có ánh nắng chiếu vào phòng phản xạ ra ánh sáng lấp lánh, Lăng Việt cúi đầu đem tay trái của Bách Lý Đồ Tô nâng lên sau đó hôn vào.

Đây là lời thề chân thật nhất từ trong tim anh, Đồ Tô.

Nhìn Lăng Việt cùng Đồ Tô đã về chỗ ngồi cạnh A Đình và Khương Hi Vũ, sau đó quay đầu nhìn Thôi Lược Thương cùng Trần Tam Lục tự giác đi tới cửa, Lâm Hạo có chút mất hứng kéo kéo Trần Quân Bình hỏi hắn: “Tại sao lại dựa theo thứ tự huynh đệ nhà các anh hả?"

“Bởi vì là huynh đệ nhà em gả cho nhà anh… Này!" Trần Quân Bình cười cười, nghĩ muốn cùng Lâm Hạo đùa một chút, nhân tiện không nghĩ tới bác sĩ nhà mình sắc mặt tối sầm lại chuẩn bị đánh hắn. Điều kiện phản xạ né tránh nắm cổ tay cậu lại, có chút buồn cười: “Anh nói giỡn, nói giỡn! Đợi lát nữa chúng ta còn phải lên, không thể đánh vào mặt nha."

Lâm Hạo nhíu mày “Không đánh mặt có thể đánh chỗ khác hả?"

“…" Trần Quân Bình cười khổ “… Dù đánh chỗ nào cũng em phải khổ cực băng bó."

Lâm Hạo hừ một tiếng, giãy dụa muốn rút bàn tay khỏi tay Trần Quân Bình, quay đầu đi chú ý Thôi Lược Thương cùng Trần Tam Lục, không hề để ý hắn.

Trần Tam Lục cảm giác được chính mình đã cũng đủ khẩn trương rồi, nhưng vừa quay qua đã nhìn thấy đồng chí cảnh sát bên cạnh so với cậu còn khẩn trương hơn,  dáng đứng thật giống như đang hành quân, trên trán còn có đầy mồ hôi, đôi mắt nhìn chằm chằm phía trước mà cũng không biết rốt cuộc nhìn cái gì. Thấy Thôi Lược Thương bộ dáng như vậy, Trần Tam Lục không nhịn nổi liền bật cười, mới vừa rồi còn khẩn trương nhưng trong nháy mắt không biết bay đến nơi nào rồi.

Nghe được bên cạnh truyền đến tiếng cười quen thuộc, Thôi Lược Thương mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại. Nhìn thấy Trần Tam Lục che miệng cười không ngừng, ngay cả bả vai cũng run nhè nhẹ, nhất thời có chút xấu hổ: “… Thư ngốc, em cười cái gì… Hôn lễ vốn là chuyện hệ trọng nghiêm túc nha…"

Ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua vẻ mặt nghiêm túc của Thôi Lược Thương, Trần Tam Lục mang theo ý cười gật đầu “… Uh, em biết, rất nghiêm túc rất nghiêm túc… Không cười nữa…" Trần Tam Lục hít sâu rồi mới ngừng cười. Ngẩng đầu lên đối với Thôi Lược Thương cười cười “… Đi thôi, Lược Thương."

Thôi Lược Thương nhìn Trần Tam Lục mỉm cười, đột nhiên tâm trạng có chút thả lỏng. Hắn gật đầu, nắm lấy tay cậu, đi nhanh về phía trước.

Mọi người vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thôi Lược Thương dùng bước đi duyệt binh nắm tay Trần Tam Lục hướng nơi làm lễ đi đến.

“Em có thể cười không?" Lâm Hạo nghiêm trang quay đầu hỏi Trần Quân Bình.

“… Không thể."

“… Lược Thương, gặp được anh Tam Lục cảm thấy rất vui oh."

Đi tới nơi, Thôi Lược Thương nghe được bên cạnh thanh âm Trần Tam Lục tựa hồ có chút nghẹn ngào, quay sang nhìn cậu, cậu lại nhìn hắn cười, trong hai mắt còn có chút ướt.

“Thôi Lược Thương tiên sinh, xin hỏi anh có nguyện ý cùng Trần Tam Lục tiên sinh kết làm bạn đời, cùng anh ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng anh ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương anh ấy, cả đời chung thuỷ với anh ấy không?"

“Tôi nguyện ý."

“Trần Tam Lục tiên sinh, xin hỏi cậu có nguyện ý cùng Thôi Lược Thương tiên sinh kết làm bạn đời, cùng anh ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng anh ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương anh ấy, cả đời chung thuỷ với anh ấy không?"

“Uh, tôi nguyện ý."

Lý Dịch Phong nhìn trước mặt hai người đang tươi cười, cũng không nhịn được cười theo, sau đó mở cái hộp ra, đưa đến trước mặt họ.

Thôi Lược Thương cầm nhẫn tay có chút run, Lý Dịch Phong buồn cười nhắc nhở hắn cẩn thận không nên để rớt.

Nhìn chiếc nhẫn dưới ánh mặt trời phản chiếu lấp lánh, Trần Tam Lục ngẩng đầu lên nhìn Thôi Lược Thương cười.

“Cầu Chúa ban phúc, hai chiếc nhẫn này thay cho lời thề, mong hai người từ nay về sau yêu thương lẫn nhau, vĩnh viễn không chia cách, vĩnh viễn hợp nhất!"

“Thôi Lược Thương tiên sinh, anh có thể hôn bạn đời của mình rồi."

Trần Tam Lục nhìn Thôi Lược Thương khẩn trương cực kỳ, cậu khẽ cười rồi nhắm mắt lại ngẩng đầu lên, đợi hắn hôn môi. Người kia nhìn bộ dáng của cậu lại càng thêm khẩn trương, nắm hai vai Trần Tam Lục mà hai tay không ngừng run rẩy, hắn nhìn Tam Lục nhắm mắt im lặng, cuối cùng không nhịn được liền cúi đầu hôn lên trán cậu.

Cảm giác cả giáo đường đã lấp đầy tim nhỏ bay phấp phới, Lâm Hạo liền quay qua Trần Quân Bình nắm tay đứng lên đi tới đó.

Nhìn Lâm Hạo không biết vì sao trên mặt đột nhiên hiện lên có chút không tình nguyện, Trần Quân Bình có chút lo lắng nghiêng đầu nhìn: “… A Hạo, làm sao vậy?"

Lâm Hạo nắm tay Trần Quân Bình, kéo hắn một hơi chạy tới chỗ làm lễ.

Lý Dịch Phong đang đứng hiển nhiên cũng bị doạ hoảng sợ, còn chưa có phản ứng lại kịp đã nghe thấy Lâm Hạo vỗ vỗ bàn: “Ai, ca nhanh lên một chút đi! Nói cái gì lung tung dông dài vậy hả?!"

Lý Dịch Phong ngẩn người, ngơ ngác nói: “Hả? Oh… Lâm Hạo tiên sinh, xin hỏi cậu có nguyện ý cùng Trần Quân Bình tiên sinh kết làm bạn đời, cùng anh ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng anh ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương anh ấy, cả đời chung thuỷ với anh ấy không?"

“Tôi nguyện ý!"

“Trần Quân Bình tiên sinh, xin hỏi cậu có nguyện ý cùng Lâm Hạo tiên sinh kết làm bạn đời, cùng cậu ấy trải qua cuộc sống, vô luận hạnh phúc hay khốn khổ, phú quý hay nghèo khó, hoặc thuận hoặc nghịch, hoặc khỏe mạnh hoặc đau yếu, anh cũng tôn trọng cậu ấy, giúp đỡ, quan tâm, toàn tâm toàn ý mà thương cậu ấy, cả đời chung thuỷ với cậu ấy không?"

Nhìn Lâm Hạo vẻ mặt nghiêm túc, Trần Quân Bình có chút dở khóc dở cười: “Uh, tôi nguyện ý."

Tiếp nhận đôi nhẫn Lý Dịch Phong đưa, Trần Quân Bình nhìn Lâm Hạo tay đặt trong lòng bàn tay mình, hắn cười cười, sau đó quỳ xuống, Lâm Hạo còn chưa có phản ứng kịp liền cúi đầu hôn lên, sau đó đem nhẫn đeo vào.

Lâm Hạo nhìn Trần Quân Bình ngẩng đầu lên, trong mắt tràn đầy thâm tình: “A Hạo, anh yêu em."

Trần Quân Bình thanh âm cũng không quá lớn, nhưng trong giáo đường yên tĩnh lại đủ lớn để vang lên. Lâm Hạo mặt đỏ lên, cậu một bên nhỏ giọng lầm bầm cái gì đó một bên đem nhẫn đeo vào tay Trần Quân Bình.

“Cầu Chúa ban phúc, hai chiếc nhẫn này thay cho lời thề, mong hai người từ nay về sau yêu thương lẫn nhau, vĩnh viễn không chia cách, vĩnh viễn hợp nhất!"

“Trần Quân Bình tiên sinh, anh có thể hôn bạn đời của mình rồi."

Thấy hắn quỳ gối xuống trước mặt mình nhưng lại im lặng, Lâm Hạo cúi đầu nhìn hắn sau đó đột nhiên nở nụ cười. Trần Quân Bình nhìn thấy Lâm Hạo cười, liền không nhịn được cùng cậu cùng nhau cười rộ lên. Người kia lại đột nhiên thân thủ nắm dây nịt mình kéo đến phía trước, sau đó cúi đầu hôn xuống.

“… Ah, cũng xong hết rồi… Dật Trần ca anh cùng Trí Viễn ca làm sao bây giờ…" Lý Dịch Phong có chút ngại, len lén nhìn Trần Vỹ Đình. Người kia hiểu ý, sau đó quay đầu nhìn về phía An Dật Trần đang ngồi.

Quay đầu lại nhưng chỉ phát hiện, cả giáo đường không thấy bóng An Dật Trần đâu.

“Hả, Dật Trần ca cũng không thấy rồi."

Mọi người đang đắm chìm trong vui sướng cùng hạnh phúc, nghe được Lý Dịch Phong la lên mới giật mình nhìn quanh một vòng giáo đường. Quả nhiên chỉ còn lại có bọn họ mười người, An Dật Trần không biết từ lúc nào đã không thấy tăm hơi.

Ninh Trí Viễn nhìn trước mắt là biển và phía chân trời giao hòa cùng một chỗ, nhất thời có chút chú tâm. Thời gian còn sớm, bờ biển người đi dạo cũng không nhiều. Chỉ lác đác vài cặp đôi đi lướt qua.

Tại sao lại chạy đến đây?

Kỳ thật Ninh Trí Viễn cũng không rõ lắm chính mình rốt cuộc vốn là nghĩ như thế nào. Người luôn đối với người khác có chút cường điệu căn bản nghĩ người khác một chút cũng không hiểu ta, hiểu rõ ta nhất chỉ có chính ta. Nhưng một người tới lúc quyết tâm, kỳ thật sẽ không ngừng hỏi chính mình muốn làm gì, muốn cái gì, tại sao phải làm như vậy, tại sao lại như vậy… Song vô luận hỏi bao nhiêu vấn đề, cho ra đáp án thực chất không bao nhiêu.

Mới vừa rồi thay xong quần áo, Ninh Trí Viễn quay đầu thấy được bản thân mình trong gương. Một thân tây trang màu trắng cực kì đẹp. Nhưng là không biết vì sao, cậu nhìn nhìn, trong đầu nhân tiện hiện ra ý nghĩ đi ra ngoài. Chờ khi cậu nhận thức được tình hình, bản thân cũng đã chạy đến bờ biển rồi.

Cậu ở chỗ này đứng hồi lâu, suy nghĩ miên man, cũng không nghĩ ra được chính mình đến tột cùng là muốn cái gì, sợ cái gì mới chạy trốn thế này.

Trong đầu đột nhiên hiện lên khuôn mặt tươi cười của An Dật Trần, Ninh Trí Viễn ngẩn người, có chút dở khóc dở cười lầm bầm “… Ah, nếu An Dật Trần đến, nhất định sẽ biết bổn thiếu gia đang suy nghĩ cái gì."

“Uh, ta biết, tiểu thiếu gia."

Ninh Trí Viễn vừa dứt lời, phía sau liền có người dùng thanh âm mang theo ý cười trả lời cậu. Cái thanh âm đó Ninh Trí Viễn vĩnh viễn cũng không bao giờ nghe lầm và cũng không bao giờ quên.

Cậu có chút không thể tin mà quay đầu lại nhìn, đập vào mắt quả thật là An Dật Trần. Hắn trong tay đang cầm áo vest khoác ngoài, hô hấp có chút dồn dập, đại khái vốn là đã chạy như điên đến.

“… Anh như thế nào biết em ở chỗ này…" Ninh Trí Viễn sửng sốt một lúc lâu, sau đó mở miệng hỏi. Người bị hỏi cũng ngẩn người, sau đó nở nụ cười: " … Uh? Là anh từ giáo đường đi ra, dựa theo cảm giác nơi em muốn đến mà đi tới, sau đó đi từ từ thì đến nơi này oh."

Ninh Trí Viễn nghe được An Dật Trần trả lời, nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Cái gì hả, An Dật Trần anh như thế nào thấu hiểu bụng dạ bổn thiếu gia như thế, cái gì cũng đều biết."

An Dật Trần không nói tiếp, chỉ là lẳng lặng nhìn Ninh Trí Viễn, đợi bản thân điều hoà nhịp thở xong, liền thu hồi nụ cười, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào Ninh Trí Viễn: “Tiểu thiếu gia, em hãy nghe anh nói…." An Dật Trần hít sâu, đi từng bước đến chỗ cậu " … An Dật Trần chưa từng nghĩ tới sẽ trói buộc Ninh Trí Viễn. Cho nên tiểu thiếu gia em không cần đào tẩu."

“… Cái hôn lễ này mặc dù là anh bày ra, nhưng không có ý gì khác. Chỉ là nghĩ muốn cho mọi người một sự ngạc nhiên, cũng chỉ là muốn cho em một lời hứa hẹn. Tuyệt đối không muốn trói buộc em cả đời."

“Tiểu thiếu gia em hẳn là biết An Dật Trần anh chỉ cần có thể ở bên cạnh chăm sóc Ninh Trí Viễn, vậy là đủ rồi."

Ninh Trí Viễn nghe thấy An Dật Trần nghiêm túc nói những lời này, nhất thời có chút khiếp sợ. Đúng rồi, chính mình vẫn không có tìm được lí do vì sao phải chạy trốn, An Dật Trần tìm được rồi. Cậu đại khái vốn là sợ như vậy, dù là chỉ là hình thức cũng sẽ hạn chế chính mình, trói buộc chính mình. Cậu chung quy cảm giác được tình yêu mặc dù vốn là chuyện hai người, rồi lại chung quy cảm giác được thế giới của một người vốn là không thể vứt bỏ.

Cậu chính là sợ bị trói buộc, cho nên mới chạy trốn đi.

“… Bổn thiếu gia không thích cử hành hôn lễ, sẽ không làm có được hay không?" Nhìn Ninh Trí Viễn tỏ vẻ lo lắng ái ngại, An Dật Trần liền tiến lên đem cậu ôm vào trong lòng.

Ninh Trí Viễn nháy mắt đã được hơi ấm quen thuộc bao bọc nên cậu cảm giác rất an tâm. Vòng tay ôm lại An Dật Trần, sau đó dựa vào vai hắn.

Cậu lúc đó đã nghĩ cậu cùng An Dật Trần cho dù không có hình thức hôn lễ gì đó, cả đời này đại khái cũng không rời nhau.

“… Ai?! Không làm gì nữa sao! Đệ còn chờ chụp hình đây!"

Lâm Hạo thanh âm tiếc nuối từ phía sau truyền đến, doạ Ninh Trí Viễn cùng An Dật Trần giật mình. Hai người buông nhau ra quay đầu nhìn lại, chỉ thấy tám người không biết từ khi nào đã đi tới vây quanh bọn họ.

“Mọi người như thế nào nhanh như vậy nhân tiện tìm được rồi."An Dật Trần buồn cười hỏi.

“…, huyết thống là một loại cảm giác rất kỳ lạ ah~." Lâm Hạo nghiêng đầu cười. Bên cạnh là Đồ Tô và Trần Tam Lục cũng đồng ý gật đầu: " … Chúng tôi phân ba đường tìm, kết quả cũng cùng tìm tới nơi này."

Ninh Trí Viễn có chút ngạc nhiên tròn mắt nhìn, Khương Hi Vũ bên cạnh A Đình cũng gật đầu, cậu thấy vậy rốt cục cũng nở nụ cười: “… Uh, huyết thống quả nhiên vốn là một điều rất kỳ lạ."

“Như vậy… Thật sự không làm sao?" Lâm Hạo tiến đến chỗ Ninh Trí Viễn, vẻ mặt chờ mong nhìn cậu " … Không thể sao? Rất đáng tiếc nga, hay là trở về làm đi!"

Không đợi Ninh Trí Viễn trả lời, An Dật Trần đã cười hai tiếng, dùng tay ấn trán Lâm Hạo đẩy ra một chút, sau đó ôm chặt Ninh Trí Viễn “Một chút cũng không đáng tiếc. Chỉ cần cùng tiểu thiếu gia ở một chỗ, mỗi ngày đều là lễ thành hôn."

“An…An Dật Trần anh nói hưu nói vượn cái gì đó!"

Tám người đang đứng nhìn đều muốn nổi da gà rồi.

Khương Hi Vũ nhìn Ninh Trí Viễn ở trong lòng An Dật Trần đỏ mặt dùng sức giãy dụa, đột nhiên một tay kéo A Đình tới, tay kia kéo áo Ninh Trí Viễn, lúc đại ca quay đầu lại nhìn, cậu liền nghiêng đầu cười, nhẹ giọng nói:

“… Đại ca… Chúng ta về nhà đi."

Ninh Trí Viễn ngẩn người, nhìn Khương Hi Vũ mỉm cười ngọt ngào, bên cạnh là A Đình cũng đang tươi cười. Khi nhìn xung quanh, Lăng Việt Đồ Tô cũng cười cười đến gần hai người, Thôi Lược Thương cùng Trần Tam Lục nắm tay nhau siết chặt, cũng đối với cậu cười, Trần Quân Bình cùng Lâm Hạo cũng như vậy cười, ánh mắt Ninh Trí Viễn cuối cùng dừng lại ở chỗ An Dật Trần.

Hắn vẫn đứng cười, ánh mắt phảng phất sự ôn nhu thâm tình, còn có hình ảnh của mình trong đó.

Ninh Trí Viễn mỉm cười, sau đó giơ tay vuốt vuốt tóc Khương Hi Vũ cùng Lâm Hạo, gật đầu:

“Uh, về nhà đi."

HOÀN
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại