Đơn Giản Là Yêu
Chương 43: Bức tranh huyền thoại
Một bức tranh rất đơn giản . Đó là hình vẽ một ngôi nhà , có một sân vườn rộng lớn . Hình ảnh bốn con người mỗi người một việc . Người đàn ông đang ngồi ngay bàn ngoài sân đọc báo , người phụ nữ đang ngồi uống cafe trên bàn . Có hai đứa con nít , một đứa con trai và một đứa con gái . Cả hai đang tắm và chăm sóc cho hoa và một chú cún con . Đây là bức tranh mà Ái My đã nhìn thấy hơn chục lần . Bức tranh huyền thoại , anh cô luôn vẽ cảnh này mỗi khi cả hai tập vẽ . Đến tận bây giờ cô vẫn còn giữ hơn hai mươi bức tranh của anh . Cũng đã mười năm kể từ cái năm huyền thoại ấy , Ái My không còn được nhận bất kì bức tranh nào từ anh nữa . Và mỗi khi nhớ anh , cô lôi bộ sưu tập đó ra để ngắm nghía và nghĩ về anh . Tự nhiên hôm nay bức tranh đó xuất hiện khiến Ái My ngỡ ngàng .
Ái My che miệng lại để không phát ra tiếng nấc , nước mắt của cô ngày một chảy nhiều hơn . Ái My không tin , sau mười năm cô không được thấy bức ảnh đó , hôm nay nó lại xuất hiện ngay tại đây , tại thời điểm này . Ái My từ từ hạ tay xuống nâng niu nhặt bức tranh đó lên . Lòng cô dâng lên một tình yêu thương mãnh liệt .
- Ái My , em làm sao vậy ?_ Minh Phong khó hiểu hỏi
- Em..... em ......_ Ái My nước mắt giàn giụa nhìn Phong . Ái My ôm bức vẽ vào trong người , sợ rằng khi cô buông nó ra , cô sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa .
- Ái My , bức tranh của anh , nó làm sao sao ?_ Nhật Thuận cũng khó hiểu . Anh sợ là trong bức tranh của anh có gì đó khiến cô không vui nên mới khóc như vậy
Nghe tiếng gọi của Nhật Thuận , cô mới nhớ tới sự có mặt của bức tranh . Là do anh đưa cô , anh nói anh vẽ . Chẳng lẽ anh có quan hệ gì với cô hay với anh cô sao ?
- Anh Thuận ..... bức tranh nay từ đâu anh có ?
- Có chuyện gì sao ? Nãy giờ anh ngồi vẽ với Minh Phong mà .
Vẽ ? Vẽ sao ? Là do anh vẽ sao ?
Thiên Như nhớ lại khi lúc nãy nhìn bức tranh . Một nét quen thuộc lắm , hình như cô từng thấy bức tranh ở đâu đó trong nhà của Ái My lúc trước.
- Sao anh lại vẽ nó ?
Câu hỏi của Ái My làm Nhật Thuận ngày càng khó hiểu thêm . Sao anh lại vẽ nó ?
- Anh vẽ theo suy nghĩ của anh.
- Anh ..... vẽ theo suy nghĩ
.
- Mạnh Hải , anh vẽ gì vậy ?
- Nè
- Sao vẽ mãi bức tranh cũng như những tấm trước .
- Anh vẽ theo suy nghĩ , và sau này nó thuốc độc quyền của anh .
- Lè , vẽ mãi có một bức tranh
- Kệ anh nghen .
- Xí , em vẽ đẹp hơn anh nhiều
.
- Nhật Thuận , anh có một sợi dây chuyền nào không ? Hình tròn ?
- Có , nó ở nhà , mà có chuyện gì sao ?
- Anh đưa em về nhà anh được không ?
- Ừm , được đi theo anh .
Nhật Thuận vừa rời đi để lấy xe . Minh Phong và Thiên Như hỏi nó tới tấp
- Em làm sao vậy ?
- Chị ơi , anh ơi , rất có thể anh Nhật Thuận chính là anh ruột mà em tưởng chừng đã chết
Nghe đến đây thì Thiên Như cũng không thể giấu cô được nữa . Đợi đến khi đến nhà Nhật Thuận thì cô sẽ nói hết . Lúc đầu cô không nói , không phải vì không muốn Nhật Thuận và Ái My nhận nhau mà là vì đó chỉ mới là suy đoán của cô thôi , nếu reo rắc cho Ái My hi vọng nếu sự thật hông phải , Ái My sẽ càng đau lòng hơn .... Có lẽ sự nghi ngờ của cô đã đúng . Ái My và mọi người lên xe , Nhật Thuận chở mọi người đến nhà anh . Thiên Như , Minh Phong , Ái My mong cho đây là sự thật để cô gặp được anh hai sau mười năm xa cách .
Ái My che miệng lại để không phát ra tiếng nấc , nước mắt của cô ngày một chảy nhiều hơn . Ái My không tin , sau mười năm cô không được thấy bức ảnh đó , hôm nay nó lại xuất hiện ngay tại đây , tại thời điểm này . Ái My từ từ hạ tay xuống nâng niu nhặt bức tranh đó lên . Lòng cô dâng lên một tình yêu thương mãnh liệt .
- Ái My , em làm sao vậy ?_ Minh Phong khó hiểu hỏi
- Em..... em ......_ Ái My nước mắt giàn giụa nhìn Phong . Ái My ôm bức vẽ vào trong người , sợ rằng khi cô buông nó ra , cô sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa .
- Ái My , bức tranh của anh , nó làm sao sao ?_ Nhật Thuận cũng khó hiểu . Anh sợ là trong bức tranh của anh có gì đó khiến cô không vui nên mới khóc như vậy
Nghe tiếng gọi của Nhật Thuận , cô mới nhớ tới sự có mặt của bức tranh . Là do anh đưa cô , anh nói anh vẽ . Chẳng lẽ anh có quan hệ gì với cô hay với anh cô sao ?
- Anh Thuận ..... bức tranh nay từ đâu anh có ?
- Có chuyện gì sao ? Nãy giờ anh ngồi vẽ với Minh Phong mà .
Vẽ ? Vẽ sao ? Là do anh vẽ sao ?
Thiên Như nhớ lại khi lúc nãy nhìn bức tranh . Một nét quen thuộc lắm , hình như cô từng thấy bức tranh ở đâu đó trong nhà của Ái My lúc trước.
- Sao anh lại vẽ nó ?
Câu hỏi của Ái My làm Nhật Thuận ngày càng khó hiểu thêm . Sao anh lại vẽ nó ?
- Anh vẽ theo suy nghĩ của anh.
- Anh ..... vẽ theo suy nghĩ
.
- Mạnh Hải , anh vẽ gì vậy ?
- Nè
- Sao vẽ mãi bức tranh cũng như những tấm trước .
- Anh vẽ theo suy nghĩ , và sau này nó thuốc độc quyền của anh .
- Lè , vẽ mãi có một bức tranh
- Kệ anh nghen .
- Xí , em vẽ đẹp hơn anh nhiều
.
- Nhật Thuận , anh có một sợi dây chuyền nào không ? Hình tròn ?
- Có , nó ở nhà , mà có chuyện gì sao ?
- Anh đưa em về nhà anh được không ?
- Ừm , được đi theo anh .
Nhật Thuận vừa rời đi để lấy xe . Minh Phong và Thiên Như hỏi nó tới tấp
- Em làm sao vậy ?
- Chị ơi , anh ơi , rất có thể anh Nhật Thuận chính là anh ruột mà em tưởng chừng đã chết
Nghe đến đây thì Thiên Như cũng không thể giấu cô được nữa . Đợi đến khi đến nhà Nhật Thuận thì cô sẽ nói hết . Lúc đầu cô không nói , không phải vì không muốn Nhật Thuận và Ái My nhận nhau mà là vì đó chỉ mới là suy đoán của cô thôi , nếu reo rắc cho Ái My hi vọng nếu sự thật hông phải , Ái My sẽ càng đau lòng hơn .... Có lẽ sự nghi ngờ của cô đã đúng . Ái My và mọi người lên xe , Nhật Thuận chở mọi người đến nhà anh . Thiên Như , Minh Phong , Ái My mong cho đây là sự thật để cô gặp được anh hai sau mười năm xa cách .
Tác giả :
Thiên Như