Đom Đóm Mùa Hạ
Chương 11
Editor: Giản Linh Kiwi
Thời Lục gọi cô, Thiên Huỳnh liền tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, cô quạt cho cậu, ở mép giường nhỏ giọng dò hỏi.
“Còn đau à?"
Đã nửa đêm, Thời Lục không ngủ yên được mấy tiếng, lúc này lại bị cơn đau đầu dữ dội làm tỉnh giấc, hoàn toàn không ngủ tiếp được.
Trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa sổ vẫn một mảng đen nghịt.
Đèn trong phòng như phát sáng như cũ mà không biết mệt mỏi. Âm thanh vang lên trong đêm tối tĩnh lặng. Chỉ còn ánh sáng mờ nhạt vây quanh.
Đối mặt với con ngươi thanh triệt trong suốt của Thời Lục, cơn buồn ngủ của Thiên Huỳnh cũng tan biến.
“Khó chịu ở đâu?" Cô sờ trán cậu, không nóng lắm nhưng vẻ mặt vẫn đau đớn như cũ.
“Đầu… Khó chịu." Thời Lục nói chuyện đứt quãng, giọng điệu bị cơn đau làm cho run rẩy. Cậu nhắm chặt mắt lại, hàng mi đen dài phủ lên hốc mắt.
Thiên Huỳnh không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào đầu cậu, từ từ ấn vào từng chỗ.
“Là chỗ này à? Hay là chỗ này…"
Tay cô chuyển đến vị trí huyệt thái dương trên đầu cậu, vừa mới ấn xuống, tay Thời Lục đang để trên chăn đột nhiên giơ lên nắm chặt tay cô.
Động tác Thiên Huỳnh dừng lại, không dám tiếp tục.
“Sao vậy? Tớ làm cậu đau sao?" Cô hoảng hốt hỏi, tay Thời Lục đang nắm chặt tay cô buông lỏng ra, mày cũng giãn đi.
“Không." Giọng nam sinh khàn khàn.
“A Thiên, giúp tớ ấn một chút."
Lúc đầu Thời Lục còn kê đầu lên gối ngủ, sau đó lại bất tri bất giác dựa vào đùi cô, sau đó nữa lại tự tìm kiếm một tư thế thoải mái, nằm hẳn trên đùi Thiên Huỳnh, ngủ đến vô lo vô nghĩ.
Bàn tay mềm mại của nữ sinh ấn nhẹ từng cái vào đầu cậu, đau nhức từ từ giảm đi, cơn đau kịch liệt lúc trước dường như giảm đi dưới tác động của ngoại cảnh và cả tâm lý. Thuốc hạ sốt vẫn còn hiệu lực, cảm giác buồn ngủ cứ thế kéo đến, ý thức của Thời Lục luôn bị mắc kẹt trong cơn mơ màng lẫn lộn với hiện thực.
Cậu nghe được đêm khuya yên tĩnh, bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh đều đều của quạt gió, nghe được tiếng động nhỏ ngẫu nhiên phát ra khi nữ sinh chuyển động thân mình, nghe được tiếng chim kêu trong trẻo từ một nơi xa thẳm.
Ánh đèn vàng ấm áp trước mắt chậm rãi được thay thế bởi ánh sáng tự nhiên, cậu cảm nhận được sự tươi mát trong lành của sáng sớm.
Một điều duy nhất bất biến chính là bàn tay trước sau vẫn đặt trên huyệt thái dương của cậu, không hề biết mệt mỏi mà liên tục xoa nhẹ.
Cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng che chở khó tả, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thiên Huỳnh nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của Thời Lục, sự lo lắng cả đêm rốt cuộc cũng hạ xuống.
Cô chăm chú nhìn gương mặt cậu lúc ngủ, khó có lúc bình tĩnh, không vì quá đau đớn mà tỏ vẻ khó chịu.
Cảm giác cơ thể mệt mỏi sau một đêm không ngủ kéo đến, Thiên Huỳnh thử từ từ thu tay lại, thấy nam sinh không có phản ứng mới dám thở ra hoàn toàn.
Cô xoa xoa cánh tay mỏi nhừ cứng đờ của mình, cẩn thận để Thời Lục xuống khỏi đùi mình.
Thiên Huỳnh đứng dậy kéo dãn gân cốt, nhẹ tay tắt đèn đóng cửa phòng lại, dưới ánh nắng ban mai mắt nhắm mắt mở chạy về phòng mình, chui lên giường trực tiếp chìm vào giấc ngủ say.
Một khắc trước khi mất đi ý thức, cô mơ mơ màng màng nghĩ, thật may mắn vì trước kia cô thường giúp ba mát xa đầu, quả nhiên kĩ thuật tốt hơn hẳn…
Thời Lục ngủ một giấc tới chạng vạng, đến khi cậu tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã đầy ánh chiều tà.
Trên đầu còn đau một chút, từng cái đánh nhẹ vào huyệt thái dương.
Chỉ là chút đau đớn vặt này không đáng nhắc đến, so với độ nghiêm trọng của tối hôm qua thì bây giờ có thể xem là nhẹ nhàng.
Cậu rửa mặt xong, đẩy cửa phòng bước ra.
Tất cả những kí ức đêm qua tràn về khi cậu đang rửa mặt, hiện tại nhớ lại những cơn đau đến ngất đi kia chỉ như một giấc mơ, chỉ có đôi tay của cô gái trước sau vẫn luôn bên cạnh cậu mới rõ ràng trước mắt.
Thời Lục không nói rõ được cảm giác trong lòng, cậu chỉ muốn nhanh chóng đi xuống, gặp Thiên Huỳnh một lần.
Buồn chán ở trong phòng một ngày, không có không khí tự nhiên, lúc ra cửa vừa đúng khi mặt trời xuống núi, áng mây đỏ rơi rụng chốn chân trời, buổi tối gió thổi hơi lạnh.
Quanh mình là sự yên tĩnh của núi rừng.
Cậu có thể nhìn thấy được dãy núi xanh ngắt tĩnh mịch mênh mông, nơi xa còn có ngọn khói lam chiều lượn lờ bốc lên từ những mái nhà, trong ánh hoàng hôn, con người trở về với sự yên bình đơn sơ nhất.
Thời Lục cảm thấy bản thân như bị chia nhỏ thành hai thế giới, tối hôm qua tới giờ đều u ám trong phòng, lúc này lại như khung cảnh bên ngoài vậy.
Lúc cậu vừa bước ra ngoài, cả người như bị khói mù bao phủ.
Nhẹ bước chân xuống lầu, dưới phòng khách không có một bóng người, Thiên Chính Dân cũng không ở đây, cả căn nhà quá mức yên tĩnh.
Thời Lục cảm thấy kì lạ, đi đến ngoài phòng bếp, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng động, là tiếng bếp củi nhen lửa.
Cậu từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy bóng dáng Thiên Huỳnh đang ngồi trên ghế nhỏ trước bếp lò.
Cậu nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?"
Thiên Huỳnh quay đầu, nhìn cậu từ trên lầu xuống, quạt bồ hương trong tay vẫn đang phẩy phẩy bếp lò, không nghĩ ngợi nói, “Hầm canh cho cậu tẩm bổ đó."
“…" Thời Lục nghẹn họng, nói không ra lời.
“Thân thể cậu yếu quá, tớ với ba cố ý bắt cho cậu một con gà mái già, đem hầm với nấm tùng nhung, tớ đã hầm hơn hai giờ rồi, cậu đợi lát nữa rồi uống mấy chén vào tẩm bổ nha."
“…Không cần!" Thời Lục thẹn quá hóa giận, nhất quyết từ chối.
Cậu buột miệng thốt ra: “Cơ thể tớ không yếu như vậy!"
“Hả…?" Thiên Huỳnh không kịp phản ứng, đầu óc chậm nửa nhịp mới hiểu được.
Ánh mắt cô đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen, hoang mang kéo dài giọng, “Không… yếu sao?"
Không chờ cậu mở miệng, Thiên Huỳnh đã tự trả lời.
“Tháng này cậu đã ốm hai lần, mỗi lần đi chơi thể lực đều bị tiêu hao quá mức, tớ sợ sau lần này, cậu đi thêm mấy bước liền xỉu luôn mất."
“…" Thời Lục suýt chút nữa không thở được, bị cô làm tức giận đến mức huyệt thái dương giật nảy, đầu óc quay cuồng như say xe.
Cậu cũng không rảnh mà giải thích với cô, đó không phải là thể lực tiêu hao quá mức mà là bị nóng.
Lúc này Thời Lục đã hoàn toàn không còn tâm trạng rối bời khi nhớ tới Thiên Huỳnh vài phút trước, hô hấp cậu như ngừng lại, mặt không biểu cảm nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng một.
“Bát canh này, một miếng tớ cũng không uống."
Trên bàn cơm, canh gà và nấm tùng nhung được bày lên, mùi hương nóng hổi bay lên phả vào mặt.
Thiên Chính Dân lập tức cầm lấy cái thìa múc một chén canh đưa cho Thời Lục, “Tiểu Lục, nếm thử canh gà đi, hôm nay bác cố ý hầm cho cháu…"
“Bác, cháu không cần phải tẩm bổ." Chỉ thấy Thời Lục cắt ngang lời ông, trong giọng nói còn nghe ra sự ấm ức.
Thiên Chính Dân thấy vậy lập tức nhìn về phía Thiên Huỳnh, quả nhiên cô chột dạ né tránh ánh mắt ông, ông lập tức nghiêm mặt, cảnh cáo nhìn cô.
“Tiểu Lục, ai nói cái này để cháu tẩm bổ vậy?" Ông giống như đang mắng Thiên Huỳnh, “Đừng nghe A Thiên nói bừa, cháu đến đây lâu như thế mà vẫn chưa ăn thử nấm tùng nhung của chúng ta, bác cố ý làm cho cháu ăn đây."
“Thời Lục của chúng ta khỏe lắm, hai lần ốm còn không phải tại A Thiên bất cẩn, liên lụy đến cháu sao."
“Đến đây, thử tay nghề của bác nào."
Ông đưa canh gà đến trước mặt Thời Lục, lần này Thời Lục không có cách nào từ chối, cậu đành lấy cái muỗng, ứng phó cho qua múc canh lên uống.
Động tác chợt dừng lại.
Vị ngọt bùng nổ trong miệng, xuyên thấm qua đầu lưỡi, nhẹ nhàng lan tỏa, nước súp có vị thịt gà cùng với các loại nấm quyện lại thành một hương vị đậm đà ngon miệng.
Thời Lục yên lặng nuốt xuống bát canh, không chút vội vàng.
“Thế nào? Uống ngon không?" Đối với ánh mắt dò hỏi mong chờ của Thiên Chính Dân, Thời Lục không thể không nói trái với lương tâm là không.
Cậu gật đầu lia lịa, tiếp tục múc canh đưa đến bên miệng.
Cuối cùng, gần hơn nửa nồi canh vẫn vào bụng Thời Lục, lúc dọn chén bát cậu không dám nhìn vào mắt Thiên Huỳnh, nhưng cô cũng chẳng để bụng chuyện ấy.
Cô nhìn đôi môi và khuôn mặt trắng nõn hồng hào của Thời Lục sau khi uống canh nóng, lộ vẻ vui mừng.
“Lộc Lộc, hôm nay vẻ mặt cậu tốt hơn nhiều."
“Nhìn thật khỏe mạnh."
“Thật tốt."
Đôi mắt nữ sinh sáng ngời, thực sự vì thấy cậu khỏe mạnh mà vui vẻ.
Gai nhọn trên người Thời Lục thu lại, giống như bị ai đó vuốt đến nhẵn nhụi.
Cậu không tự chủ được ngẩng đầu, cất giọng đảm bảo: “Cậu chờ mà xem, tớ sẽ khỏe hơn cậu cho coi."
Thời Lục giống như bắt đầu rèn luyện.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cậu đã dậy chạy bộ, lúc đó mặt trời còn chưa mọc, sương mù màu đục phủ trắng trong không khí, sương sớm còn ướt đọng trên lá, thậm chí còn hơi lạnh.
Thời Lục chạy hai vòng, không khí oi bức đến khó thở lập tức biến mất, ngược lại sau khi vận động còn cảm thấy tinh thần thoải mái.
Cậu nhiệt tình học đi xe đạp, nghiêm túc luyện tập, không tới hai ngày đã đi được, đại khái trước kia cũng từng đi rồi nhưng Thời Lục vẫn cố tình đạp xe đến trước mặt Thiên Huỳnh lượn hai vòng.
Nam sinh vóc dáng cao lớn cưỡi trên chiếc xe đạp hồng nhạt của con gái, tâm lý không hề có gánh nặng, dưới ánh mặt trời vẻ mặt cười tươi đắc ý.
Thiên Huỳnh ra sức cổ vũ của cậu, đặt tay bên miệng hô to: “Lộc Lộc! Cậu thật tuyệt!"
Biểu cảm của cô vô cùng khoa trương, từ ngữ trau chuốt thái quá.
“Thật lợi hại!"
“Lộc Lộc quả nhiên là bé trai đáng yêu nhất quả đất này!"
Cách đó không xa, Thời Lục đang đạp xe đỏ mặt một cách lạ thường.
……
Đây quả thực là một cái thị trấn nhỏ.
Bên trong không có siêu thị lớn, đầu đường cuối ngõ đều không có trà sữa, ngay cả cửa hàng chuyên bán điện thoại cũng không có.
Thời Lục ở trong cửa tiệm nhỏ rách nát ven đường chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng cũng chọn ra một cái điện thoại đắt nhất không rõ nhãn hiệu. Sau khi người bán báo giá, Thời Lục nói với Thiên Huỳnh.
“Trả tiền đi."
“Hả…" Thiên Huỳnh không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn cậu.
“Tất cả tiền mặt và thẻ của tớ đều bị tịch thu hết rồi." Thời Lục nhướng mắt giải thích.
“Vậy máy bay lần trước…" Thiên Huỳnh nói. Thoạt nhìn thì nó là một vật xa xỉ.
“Tớ nhờ bạn đưa tới."
“Vậy điện thoại…"
“Cậu ta không dám mua cho tớ."
Nhìn biểu cảm hoang mang của Thiên Huỳnh, Thời Lục lần thứ hai cao thượng kiên nhẫn nói: “Sợ ba tớ đánh gãy chân cậu ta."
“….."
“Số tiền này cậu cho tớ mượn trước, sau này về rồi tớ sẽ trả cậu." Cậu không kiên nhẫn nói. Thiên Huỳnh do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Cũng được." Cô chậm rì rì cất tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu, “Nhưng mà tớ không có nhiều tiền như thế."
Cô sờ túi tiền của mình, lấy ra toàn bộ số tiền tiết kiệm vốn dĩ dùng để mua mô hình hôm nay, tổng cộng là 300 tệ.
Vừa vặn miễn cưỡng mua được chiếc điện thoại rẻ nhất dành cho người già trong cửa hàng.
“….."
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ một lúc, cuối cùng Thời Lục cũng thỏa hiệp, cúi đầu một cách cao thượng.
“Được thôi."
“Cậu đúng là quỷ nghèo."
“….."
Thời Lục gọi cô, Thiên Huỳnh liền tỉnh khỏi cơn buồn ngủ, cô quạt cho cậu, ở mép giường nhỏ giọng dò hỏi.
“Còn đau à?"
Đã nửa đêm, Thời Lục không ngủ yên được mấy tiếng, lúc này lại bị cơn đau đầu dữ dội làm tỉnh giấc, hoàn toàn không ngủ tiếp được.
Trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa sổ vẫn một mảng đen nghịt.
Đèn trong phòng như phát sáng như cũ mà không biết mệt mỏi. Âm thanh vang lên trong đêm tối tĩnh lặng. Chỉ còn ánh sáng mờ nhạt vây quanh.
Đối mặt với con ngươi thanh triệt trong suốt của Thời Lục, cơn buồn ngủ của Thiên Huỳnh cũng tan biến.
“Khó chịu ở đâu?" Cô sờ trán cậu, không nóng lắm nhưng vẻ mặt vẫn đau đớn như cũ.
“Đầu… Khó chịu." Thời Lục nói chuyện đứt quãng, giọng điệu bị cơn đau làm cho run rẩy. Cậu nhắm chặt mắt lại, hàng mi đen dài phủ lên hốc mắt.
Thiên Huỳnh không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng ấn vào đầu cậu, từ từ ấn vào từng chỗ.
“Là chỗ này à? Hay là chỗ này…"
Tay cô chuyển đến vị trí huyệt thái dương trên đầu cậu, vừa mới ấn xuống, tay Thời Lục đang để trên chăn đột nhiên giơ lên nắm chặt tay cô.
Động tác Thiên Huỳnh dừng lại, không dám tiếp tục.
“Sao vậy? Tớ làm cậu đau sao?" Cô hoảng hốt hỏi, tay Thời Lục đang nắm chặt tay cô buông lỏng ra, mày cũng giãn đi.
“Không." Giọng nam sinh khàn khàn.
“A Thiên, giúp tớ ấn một chút."
Lúc đầu Thời Lục còn kê đầu lên gối ngủ, sau đó lại bất tri bất giác dựa vào đùi cô, sau đó nữa lại tự tìm kiếm một tư thế thoải mái, nằm hẳn trên đùi Thiên Huỳnh, ngủ đến vô lo vô nghĩ.
Bàn tay mềm mại của nữ sinh ấn nhẹ từng cái vào đầu cậu, đau nhức từ từ giảm đi, cơn đau kịch liệt lúc trước dường như giảm đi dưới tác động của ngoại cảnh và cả tâm lý. Thuốc hạ sốt vẫn còn hiệu lực, cảm giác buồn ngủ cứ thế kéo đến, ý thức của Thời Lục luôn bị mắc kẹt trong cơn mơ màng lẫn lộn với hiện thực.
Cậu nghe được đêm khuya yên tĩnh, bên tai mơ hồ truyền đến âm thanh đều đều của quạt gió, nghe được tiếng động nhỏ ngẫu nhiên phát ra khi nữ sinh chuyển động thân mình, nghe được tiếng chim kêu trong trẻo từ một nơi xa thẳm.
Ánh đèn vàng ấm áp trước mắt chậm rãi được thay thế bởi ánh sáng tự nhiên, cậu cảm nhận được sự tươi mát trong lành của sáng sớm.
Một điều duy nhất bất biến chính là bàn tay trước sau vẫn đặt trên huyệt thái dương của cậu, không hề biết mệt mỏi mà liên tục xoa nhẹ.
Cậu có thể cảm nhận được sự dịu dàng che chở khó tả, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Thiên Huỳnh nghe thấy tiếng hít thở trầm ổn của Thời Lục, sự lo lắng cả đêm rốt cuộc cũng hạ xuống.
Cô chăm chú nhìn gương mặt cậu lúc ngủ, khó có lúc bình tĩnh, không vì quá đau đớn mà tỏ vẻ khó chịu.
Cảm giác cơ thể mệt mỏi sau một đêm không ngủ kéo đến, Thiên Huỳnh thử từ từ thu tay lại, thấy nam sinh không có phản ứng mới dám thở ra hoàn toàn.
Cô xoa xoa cánh tay mỏi nhừ cứng đờ của mình, cẩn thận để Thời Lục xuống khỏi đùi mình.
Thiên Huỳnh đứng dậy kéo dãn gân cốt, nhẹ tay tắt đèn đóng cửa phòng lại, dưới ánh nắng ban mai mắt nhắm mắt mở chạy về phòng mình, chui lên giường trực tiếp chìm vào giấc ngủ say.
Một khắc trước khi mất đi ý thức, cô mơ mơ màng màng nghĩ, thật may mắn vì trước kia cô thường giúp ba mát xa đầu, quả nhiên kĩ thuật tốt hơn hẳn…
Thời Lục ngủ một giấc tới chạng vạng, đến khi cậu tỉnh lại, ngoài cửa sổ đã đầy ánh chiều tà.
Trên đầu còn đau một chút, từng cái đánh nhẹ vào huyệt thái dương.
Chỉ là chút đau đớn vặt này không đáng nhắc đến, so với độ nghiêm trọng của tối hôm qua thì bây giờ có thể xem là nhẹ nhàng.
Cậu rửa mặt xong, đẩy cửa phòng bước ra.
Tất cả những kí ức đêm qua tràn về khi cậu đang rửa mặt, hiện tại nhớ lại những cơn đau đến ngất đi kia chỉ như một giấc mơ, chỉ có đôi tay của cô gái trước sau vẫn luôn bên cạnh cậu mới rõ ràng trước mắt.
Thời Lục không nói rõ được cảm giác trong lòng, cậu chỉ muốn nhanh chóng đi xuống, gặp Thiên Huỳnh một lần.
Buồn chán ở trong phòng một ngày, không có không khí tự nhiên, lúc ra cửa vừa đúng khi mặt trời xuống núi, áng mây đỏ rơi rụng chốn chân trời, buổi tối gió thổi hơi lạnh.
Quanh mình là sự yên tĩnh của núi rừng.
Cậu có thể nhìn thấy được dãy núi xanh ngắt tĩnh mịch mênh mông, nơi xa còn có ngọn khói lam chiều lượn lờ bốc lên từ những mái nhà, trong ánh hoàng hôn, con người trở về với sự yên bình đơn sơ nhất.
Thời Lục cảm thấy bản thân như bị chia nhỏ thành hai thế giới, tối hôm qua tới giờ đều u ám trong phòng, lúc này lại như khung cảnh bên ngoài vậy.
Lúc cậu vừa bước ra ngoài, cả người như bị khói mù bao phủ.
Nhẹ bước chân xuống lầu, dưới phòng khách không có một bóng người, Thiên Chính Dân cũng không ở đây, cả căn nhà quá mức yên tĩnh.
Thời Lục cảm thấy kì lạ, đi đến ngoài phòng bếp, rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng động, là tiếng bếp củi nhen lửa.
Cậu từ ngoài cửa đi vào, nhìn thấy bóng dáng Thiên Huỳnh đang ngồi trên ghế nhỏ trước bếp lò.
Cậu nghi hoặc hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?"
Thiên Huỳnh quay đầu, nhìn cậu từ trên lầu xuống, quạt bồ hương trong tay vẫn đang phẩy phẩy bếp lò, không nghĩ ngợi nói, “Hầm canh cho cậu tẩm bổ đó."
“…" Thời Lục nghẹn họng, nói không ra lời.
“Thân thể cậu yếu quá, tớ với ba cố ý bắt cho cậu một con gà mái già, đem hầm với nấm tùng nhung, tớ đã hầm hơn hai giờ rồi, cậu đợi lát nữa rồi uống mấy chén vào tẩm bổ nha."
“…Không cần!" Thời Lục thẹn quá hóa giận, nhất quyết từ chối.
Cậu buột miệng thốt ra: “Cơ thể tớ không yếu như vậy!"
“Hả…?" Thiên Huỳnh không kịp phản ứng, đầu óc chậm nửa nhịp mới hiểu được.
Ánh mắt cô đánh giá cậu từ trên xuống dưới một phen, hoang mang kéo dài giọng, “Không… yếu sao?"
Không chờ cậu mở miệng, Thiên Huỳnh đã tự trả lời.
“Tháng này cậu đã ốm hai lần, mỗi lần đi chơi thể lực đều bị tiêu hao quá mức, tớ sợ sau lần này, cậu đi thêm mấy bước liền xỉu luôn mất."
“…" Thời Lục suýt chút nữa không thở được, bị cô làm tức giận đến mức huyệt thái dương giật nảy, đầu óc quay cuồng như say xe.
Cậu cũng không rảnh mà giải thích với cô, đó không phải là thể lực tiêu hao quá mức mà là bị nóng.
Lúc này Thời Lục đã hoàn toàn không còn tâm trạng rối bời khi nhớ tới Thiên Huỳnh vài phút trước, hô hấp cậu như ngừng lại, mặt không biểu cảm nhìn cô chằm chằm, gằn từng tiếng một.
“Bát canh này, một miếng tớ cũng không uống."
Trên bàn cơm, canh gà và nấm tùng nhung được bày lên, mùi hương nóng hổi bay lên phả vào mặt.
Thiên Chính Dân lập tức cầm lấy cái thìa múc một chén canh đưa cho Thời Lục, “Tiểu Lục, nếm thử canh gà đi, hôm nay bác cố ý hầm cho cháu…"
“Bác, cháu không cần phải tẩm bổ." Chỉ thấy Thời Lục cắt ngang lời ông, trong giọng nói còn nghe ra sự ấm ức.
Thiên Chính Dân thấy vậy lập tức nhìn về phía Thiên Huỳnh, quả nhiên cô chột dạ né tránh ánh mắt ông, ông lập tức nghiêm mặt, cảnh cáo nhìn cô.
“Tiểu Lục, ai nói cái này để cháu tẩm bổ vậy?" Ông giống như đang mắng Thiên Huỳnh, “Đừng nghe A Thiên nói bừa, cháu đến đây lâu như thế mà vẫn chưa ăn thử nấm tùng nhung của chúng ta, bác cố ý làm cho cháu ăn đây."
“Thời Lục của chúng ta khỏe lắm, hai lần ốm còn không phải tại A Thiên bất cẩn, liên lụy đến cháu sao."
“Đến đây, thử tay nghề của bác nào."
Ông đưa canh gà đến trước mặt Thời Lục, lần này Thời Lục không có cách nào từ chối, cậu đành lấy cái muỗng, ứng phó cho qua múc canh lên uống.
Động tác chợt dừng lại.
Vị ngọt bùng nổ trong miệng, xuyên thấm qua đầu lưỡi, nhẹ nhàng lan tỏa, nước súp có vị thịt gà cùng với các loại nấm quyện lại thành một hương vị đậm đà ngon miệng.
Thời Lục yên lặng nuốt xuống bát canh, không chút vội vàng.
“Thế nào? Uống ngon không?" Đối với ánh mắt dò hỏi mong chờ của Thiên Chính Dân, Thời Lục không thể không nói trái với lương tâm là không.
Cậu gật đầu lia lịa, tiếp tục múc canh đưa đến bên miệng.
Cuối cùng, gần hơn nửa nồi canh vẫn vào bụng Thời Lục, lúc dọn chén bát cậu không dám nhìn vào mắt Thiên Huỳnh, nhưng cô cũng chẳng để bụng chuyện ấy.
Cô nhìn đôi môi và khuôn mặt trắng nõn hồng hào của Thời Lục sau khi uống canh nóng, lộ vẻ vui mừng.
“Lộc Lộc, hôm nay vẻ mặt cậu tốt hơn nhiều."
“Nhìn thật khỏe mạnh."
“Thật tốt."
Đôi mắt nữ sinh sáng ngời, thực sự vì thấy cậu khỏe mạnh mà vui vẻ.
Gai nhọn trên người Thời Lục thu lại, giống như bị ai đó vuốt đến nhẵn nhụi.
Cậu không tự chủ được ngẩng đầu, cất giọng đảm bảo: “Cậu chờ mà xem, tớ sẽ khỏe hơn cậu cho coi."
Thời Lục giống như bắt đầu rèn luyện.
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng cậu đã dậy chạy bộ, lúc đó mặt trời còn chưa mọc, sương mù màu đục phủ trắng trong không khí, sương sớm còn ướt đọng trên lá, thậm chí còn hơi lạnh.
Thời Lục chạy hai vòng, không khí oi bức đến khó thở lập tức biến mất, ngược lại sau khi vận động còn cảm thấy tinh thần thoải mái.
Cậu nhiệt tình học đi xe đạp, nghiêm túc luyện tập, không tới hai ngày đã đi được, đại khái trước kia cũng từng đi rồi nhưng Thời Lục vẫn cố tình đạp xe đến trước mặt Thiên Huỳnh lượn hai vòng.
Nam sinh vóc dáng cao lớn cưỡi trên chiếc xe đạp hồng nhạt của con gái, tâm lý không hề có gánh nặng, dưới ánh mặt trời vẻ mặt cười tươi đắc ý.
Thiên Huỳnh ra sức cổ vũ của cậu, đặt tay bên miệng hô to: “Lộc Lộc! Cậu thật tuyệt!"
Biểu cảm của cô vô cùng khoa trương, từ ngữ trau chuốt thái quá.
“Thật lợi hại!"
“Lộc Lộc quả nhiên là bé trai đáng yêu nhất quả đất này!"
Cách đó không xa, Thời Lục đang đạp xe đỏ mặt một cách lạ thường.
……
Đây quả thực là một cái thị trấn nhỏ.
Bên trong không có siêu thị lớn, đầu đường cuối ngõ đều không có trà sữa, ngay cả cửa hàng chuyên bán điện thoại cũng không có.
Thời Lục ở trong cửa tiệm nhỏ rách nát ven đường chọn lựa một hồi lâu, cuối cùng cũng chọn ra một cái điện thoại đắt nhất không rõ nhãn hiệu. Sau khi người bán báo giá, Thời Lục nói với Thiên Huỳnh.
“Trả tiền đi."
“Hả…" Thiên Huỳnh không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn cậu.
“Tất cả tiền mặt và thẻ của tớ đều bị tịch thu hết rồi." Thời Lục nhướng mắt giải thích.
“Vậy máy bay lần trước…" Thiên Huỳnh nói. Thoạt nhìn thì nó là một vật xa xỉ.
“Tớ nhờ bạn đưa tới."
“Vậy điện thoại…"
“Cậu ta không dám mua cho tớ."
Nhìn biểu cảm hoang mang của Thiên Huỳnh, Thời Lục lần thứ hai cao thượng kiên nhẫn nói: “Sợ ba tớ đánh gãy chân cậu ta."
“….."
“Số tiền này cậu cho tớ mượn trước, sau này về rồi tớ sẽ trả cậu." Cậu không kiên nhẫn nói. Thiên Huỳnh do dự một lúc, cuối cùng vẫn đồng ý.
“Cũng được." Cô chậm rì rì cất tiếng, ngẩng đầu nhìn cậu, “Nhưng mà tớ không có nhiều tiền như thế."
Cô sờ túi tiền của mình, lấy ra toàn bộ số tiền tiết kiệm vốn dĩ dùng để mua mô hình hôm nay, tổng cộng là 300 tệ.
Vừa vặn miễn cưỡng mua được chiếc điện thoại rẻ nhất dành cho người già trong cửa hàng.
“….."
Hai người mắt to nhìn mắt nhỏ một lúc, cuối cùng Thời Lục cũng thỏa hiệp, cúi đầu một cách cao thượng.
“Được thôi."
“Cậu đúng là quỷ nghèo."
“….."
Tác giả :
Giang Tiểu Lục