Đội Thi Công Tình Yêu
Chương 55
Editor: Cogau
Ngồi trở lại trong xe, Thành Hạ đang ngủ giống như con gà say - không nhúc nhích mặc cho người gắp ăn. Điều chỉnh lại ghế, rồi cởi áo khoác của mình ra đắp kín cho cô, lúc này mới khởi động xe về nhà.
Thành Hạ say như chết, một chút âm thanh cũng không có, Giang Nam Đồng đặt cô lên giường kéo chăn đắp kín mà cô vẫn ngủ tư thế đó, Giang Nam Đồng tắm xong đi ra cô vẫn tư thế đó.
Không khách khí, Giang Nam Đồng vén một bên chăn lên ôm Thành Hạ vào lòng để cho cô gối lên cánh tay của mình.
"Các anh em yêu quý của em bảo anh ăn em, Cầu Cầu, qua đây, gật đầu là tỏ vẻ đồng ý, lắc đầu bày tỏ không đồng ý, không lên tiếng thì bày tỏ cam chịu." Giang Nam Đồng cười nói.
Thành Hạ ngủ như chết, dĩ nhiên không thể nào có một chút động tĩnh, Giang Nam Đồng lại lảm nhảm: “Cầu Cầu, có phải em xấu hổ không? Cho nên không lên tiếng là tỏ ý cam chịu ư? Vậy cũng tốt, anh có thể ra tay rồi." Vừa nói xong vừa đỡ Thành Hạ ngồi dậy, bàn tay hướng vào cổ áo của cô...... Mấy phút sau, đèn tắt.
Chăn đột nhiên bị tung lên, người nào đó đang ngủ ngon lập tức muốn đưa tay tới giành, trong miệng còn lẩm bẩm: “Em còn chưa tỉnh ngủ đấy......"
"Muộn làm rồi, Trần ‘ma quỷ’ sẽ la đấy!" Có người nói, quả nhiên Thành Hạ từ từ ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn có chút rã rời, có mấy sợi tóc cũng dựng đứng lên góp vui.
Thành Hạ gãi đầu lẩm bẩm một câu: “Không đúng, hôm nay là thứ bảy." Rồi lại nằm vật xuống, kéo chăn trùm tận đỉnh đầu, một giây đồng hồ, hai giây...... Năm giây......"Nhảy dựng lên" ngồi dậy: “Giang Nam Đồng, anh, em, chuyện này......" Mặt lại có khuynh hướng đỏ lên.
"Cầu Cầu, em thấy cả người mệt mỏi đau nhức à?" Giang Nam Đồng ngồi xuống tiến sát tới mặt đối mặt với cô.
Thành Hạ gật đầu một cái, đầu cũng đau nữa.
"Cầu Cầu......" Giang Nam Đồng nhìn cô, bày ra vẻ muốn nói lại thôi lại có chút xấu hổ, điều này làm trong lòng Thành Hạ từ từ dâng lên một loại lo lắng, từ từ ngồi dậy lật chăn lên kiểm tra, không có màu sắc chói mắt nào, tâm từ từ thả lỏng.
"Không có chuyện không nên nào phát sinh chứ?" Thành Hạ hỏi.
"Cầu Cầu, em muốn phát sinh chuyện gì?" Giang Nam Đồng hỏi, càng tiến sát lại gần.
"Ah, em đói rồi, em ăn cơm, ăn cơm." Bóng của Thành Hạ thoáng qua trước mắt Giang Nam Đồng rồi biến mất ở cửa phòng ngủ.
Lúc Thành Hạ trở ra, tóc còn tí tách giọt nước, Giang Nam Đồng đã bày xong bát đũa, trứng trần nước sôi, bánh mì nướng, sữa tươi, đây chính là hạnh phúc trong truyện cổ tích ư?
Đang ăn cơm, mẹ Giang Nam Đồng gọi điện thoại tới hỏi họ hôm nay có về ăn cơm không, Giang Nam Đồng nói không được, một lát họ muốn ra ngoài chơi, Thành Hạ đang cầm cái ly sữa tươi ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Nam Đồng, đi chơi, ha ha, cô thích, huống chi, có thể không cần nhìn thấy Hà Tùng thì cô càng vui.
"Giang Nam Đồng, lát nữa anh đưa em về phòng để thay bộ quần áo trước đi, trên quần áo này toàn là mùi rượu thôi." Thành Hạ nói.
"Ừ, được, nhưng có một điều kiện." Giang Nam Đồng nhìn cô, cười.
"Gì?" Thành Hạ uống nốt ngụm sữa tươi cuối cùng.
"Gọi ‘chồng’ nghe một chút coi." Giang Nam Đồng nói.
"Không gọi, khó nghe, thật là khó nghe." Thành Hạ nói.
"Aizz!" Người khác thở dài, giương mắt nhìn cô: “Thật không gọi à?"
Lắc đầu.
"Thôi, không gọi thì không gọi, dù sao hôm qua tất cả mọi người trong đại sảnh đều biết anh là ‘chồng của Thành Hạ’ rồi, đối với bên ngoài anh cũng chẳng khác gì." Giang Nam Đồng nói.
Chồng của Thành Hạ ư?! Người nào đáng ghét vậy?
"Ai nói? Rất nhiều người sao?" Thành Hạ hỏi, may là cô say chết đã qua.
"Không rất nhiều, chỉ hai mươi mấy thôi mà." Giang Nam Đồng đứng lên dọn dẹp bàn, Thành Hạ vui vẻ theo sau bưng hai cái ly.
"Ah? Nhiều người như vậy sao? Sau này em không bao giờ đến Nhà hàng đó nữa, Giang Nam Đồng, em phỏng vấn anh nè, được người gọi là ‘chồng của ai đó’ cảm giác thế nào?" Sau khi hỏi, chính mình cũng ảo tưởng ngày nào đó được gọi là “Vợ của Giang Nam Đồng" thì có cảm giác gì ha!?
"Ai đó là ai?" Giang Nam Đồng rửa cái khay, giống như thuận miệng mà hỏi.
"Là em." Thành Hạ trả lời theotheo bản năng.
"A, chồng của Thành Hạ à? Cũng không tệ lắm, cái tên xứng đáng thì tốt rồi." Giang Nam Đồng cười, chợt xoay người lại một cái, ôm lấy cô: “Vợ, qua đây, gọi một tiếng ‘chồng’ đi."
Có thể từ chối yêu cầu nồng nàn chân thành của anh chàng đẹp trai sao?
"A, không còn sớm nữa, không phải chúng ta muốn đi chơi sao?" Đôi tay Thành Hạ chống lên lồng ngực Giang Nam Đồng, trong tay còn cầm ly thủy tinh chưa đặt xuống.
Mới sáng sớm không muốn mủi lòng như vậy, quá kích động không tốt đối với thân thể.
"Vẫn kịp, còn đủ để chúng ta làm việc khác nữa." Giọng Giang Nam Đồng càng ngày càng trầm.
"Ôi, chưa tắt máy sưởi......"
"A, để nó mở đi."
"Giang Nam Đồng, chúng ta là người có văn hóa, chuyện này không thể......" Lời còn sót lại bị ngăn chặn.
Một nụ hôn chào buổi sáng sâu, nồng nàn làm máu Thành Hạ dịch chuyển hết lên não.
"Người có văn hóa cũng phải hôn vợ, quyền lợi trời cho mà!" Hôn xong rồi Giang Nam Đồng nói.
"Ông trời còn trao cho anh quyền lợi lao động nữa à, xích qua, rửa cả cái ly đi." Đem cái ly nhét vào trong ngực Giang Nam Đồng, Thành Hạ lại chạy vào toilet.
Nhìn bóng dáng đang khom lưng rửa mặt trong cửa, Giang Nam Đồng cười: “Vẫn còn xấu hổ thế, không biết nên vui hay buồn đây!"
Xuân về hoa nở, mùa rất thích hợp đi xem hoa cải dầu, đúng là Giang Nam Đồng sắp xếp như vậy, màu vàng nhạt kết hợp màu xanh nhạt hiện ra cùng một chỗ thật là tuyệt vời, tâm tình người xem cũng sẽ tốt lên. Thành Hạ chạy vào ruộng hoa cải dầu, so với hoa cải dầu thì cũng cũng không cao hơn bao nhiêu, khẽ khom lưng xuống thì có lẽ Giang Nam Đồng tìm không ra cô.
Rất nhiều người tới chơi, dắt theo con cái, tạo dáng chụp hình khắp nơi trong ruộng hoa cải dầu. Mới đầu, Thành Hạ còn phối hợp với Giang Nam Đồng tạo kiểu chữ “V" (giơ hai ngón tay), sau thấy nhàm chán thì đẩy Giang Nam Đồng đi vào để chụp hình cho anh, trong màn ảnh, Giang Nam Đồng nở nụ cười ấp áp, chỉ một câu thôi: thật là đẹp trai.
Lúc mới chụp thì cực kỳ vui vẻ, nhưng từ từ lại mất vui bởi vì luôn có một cô gái lọt vào ống kính, còn nhờ Giang Nam Đồng chụp hình giúp, khó chịu, hết sức khó chịu mà! Giơ máy chụp hình chạy tới trước mặt cô gái: "Chị ơi, làm phiền chị chụp giùm em và chồng em một tấm thật đẹp nha?"
Cô gái ngượng ngùng, còn Thành Hạ thì vui vẻ chạy tới đứng bên cạnh Giang Nam Đồng, Giang Nam Đồng không nhúc nhích, Thành Hạ không vui đạp nhẹ anh một cái, lập tức cánh tay Giang Nam Đồng liền khoác lên vai cô. Giờ phút này, Thành Hạ đang chăm chú nhìn về phía cô gái không rảnh ngẩng đầu ở trước mặt, tự nhiên không thấy được nụ cười trên mặt Giang Nam Đồng còn sáng ngời hơn cả hoa cải dầu.
Cô gái trả máy chụp hình lại cho họ rồi đi mất, xem lại hình, cũng may, tấm thứ hai đếm ngược - chỉ có Giang Nam Đồng và nửa người của cô......
"Cái gì, thật là, nào có người như vậy chứ!" Thành Hạ lầm bầm.
"Em gọi một tiếng ‘chồng’ đi, anh sẽ nói cho em một bí mật." Giang Nam Đồng cười, thấy Thành Hạ không lên tiếng lại nói: “Có liên quan đến cô gái kia."
“Chồ.. ng..." bất đắc dĩ.
"Chưa nghe thấy." Giang Nam Đồng ngoáy ngoáy lỗ tai.
Khẽ đá bắp chân anh một cái: “Nói mau. Nếu không đánh cho nhừ tử giờ."
Giang Nam Đồng nhỏ giọng ở bên tai cô: “Anh không có chụp cô ấy, toàn là chụp phong cảnh thôi."
"Coi như anh thông minh, lại đây, chụp cho em đi, không cho phép chỉ chụp phong cảnh đâu đấy." Thành Hạ mặt mày hớn hở đi tạo dáng.
Xem xong hoa cải dầu lại tới thành cổ gần đó đi dạo một chút rồi ăn cơm trưa. Một chiều xuân, hai người tay trong tay đi dạo hẻm lớn ngõ nhỏ trong thành, còn vuốt ve con mèo con đang meo meo, mèo con không sợ người, cô đưa tay ra thì mèo con liền dùng đầu lưỡi hồng nhỏ liếm liếm, thích đến nỗi cô ngồi xổm xuống chơi với mèo con nửa tiếng mà Giang Nam Đồng cũng không thúc giục cô, chỉ ở bên cạnh cầm máy chụp hình chụp.
Thình lình đứng lên hoa mắt, may mà Giang Nam Đồng đỡ được cô, hai người tiếp tục đi, chú mèo nhỏ khoang màu vàng đất cũng lảo đảo đi theo, họ dừng lại nó cũng dừng lại, ngoẹo đầu mở mắt thật to nhìn, có phần nhút nhát.
"Em về nhà đi, đừng theo chị nữa, bọn chị phải đi rồi." Thành Hạ ngồi xổm xuống lại sờ sờ nó, cái đầu nhỏ của nó từ từ cọ vào lòng bàn tay của cô, meo một tiếng, âm thanh còn mang vẻ bập bẹ, làm Thành Hạ nổi lòng đồng cảm, nhưng cô lại không có chỗ nuôi, bà cô quản lý ký túc xá khẳng định sẽ không đồng ý.
"Hình như nó rất thích em đấy, Cầu Cầu." Giang Nam Đồng nói.
"Miu Miu, về nhà đi, ngoan." Thành Hạ có chút lưu luyến không rời, tuy nói lời như vậy nhưng tay thì vẫn còn để mặc cho mèo con cọ.
"Cầu Cầu, em nói nếu chúng ta nuôi một động vật nhỏ thì sao nhỉ? Trong nhà cũng náo nhiệt một chút." Giang Nam Đồng nói.
"Vậy thì nuôi mèo đi!" Thành Hạ nói, ngẩng đầu nhìn: “Thật có thể nuôi sao? Thật không?" Hỏi như vậy, nhưng tay đã ôm lấy mèo rồi.
"Nhưng không phải trước tiên chúng ta cần tìm được chủ nhân của nó hỏi một chút đã chứ?" Giang Nam Đồng cười nói.
Vì vậy, hai người liền ôm mèo con quay lại theo đường lúc tới, con kia mới vừa rồi chơi cùng nó đang lười biếng nằm ở cửa một cửa hàng phơi nắng, ở bên cạnh một bà dì đeo chiếc tạp dề lớn thì đang nhặt rau, đại khái đây chính là nhà của mèo.
Hỏi, bà dì nói không có gì, còn nói nếu như họ vui lòng thì có thể ôm cả con sinh đôi ở bên cạnh kia đi, dù sao vài ngày nữa nếu không có ai muốn bọn chúng thì bà cũng tính ném đấy.
Ngồi trở lại trong xe, Thành Hạ đang ngủ giống như con gà say - không nhúc nhích mặc cho người gắp ăn. Điều chỉnh lại ghế, rồi cởi áo khoác của mình ra đắp kín cho cô, lúc này mới khởi động xe về nhà.
Thành Hạ say như chết, một chút âm thanh cũng không có, Giang Nam Đồng đặt cô lên giường kéo chăn đắp kín mà cô vẫn ngủ tư thế đó, Giang Nam Đồng tắm xong đi ra cô vẫn tư thế đó.
Không khách khí, Giang Nam Đồng vén một bên chăn lên ôm Thành Hạ vào lòng để cho cô gối lên cánh tay của mình.
"Các anh em yêu quý của em bảo anh ăn em, Cầu Cầu, qua đây, gật đầu là tỏ vẻ đồng ý, lắc đầu bày tỏ không đồng ý, không lên tiếng thì bày tỏ cam chịu." Giang Nam Đồng cười nói.
Thành Hạ ngủ như chết, dĩ nhiên không thể nào có một chút động tĩnh, Giang Nam Đồng lại lảm nhảm: “Cầu Cầu, có phải em xấu hổ không? Cho nên không lên tiếng là tỏ ý cam chịu ư? Vậy cũng tốt, anh có thể ra tay rồi." Vừa nói xong vừa đỡ Thành Hạ ngồi dậy, bàn tay hướng vào cổ áo của cô...... Mấy phút sau, đèn tắt.
Chăn đột nhiên bị tung lên, người nào đó đang ngủ ngon lập tức muốn đưa tay tới giành, trong miệng còn lẩm bẩm: “Em còn chưa tỉnh ngủ đấy......"
"Muộn làm rồi, Trần ‘ma quỷ’ sẽ la đấy!" Có người nói, quả nhiên Thành Hạ từ từ ngồi dậy, nhưng ánh mắt vẫn có chút rã rời, có mấy sợi tóc cũng dựng đứng lên góp vui.
Thành Hạ gãi đầu lẩm bẩm một câu: “Không đúng, hôm nay là thứ bảy." Rồi lại nằm vật xuống, kéo chăn trùm tận đỉnh đầu, một giây đồng hồ, hai giây...... Năm giây......"Nhảy dựng lên" ngồi dậy: “Giang Nam Đồng, anh, em, chuyện này......" Mặt lại có khuynh hướng đỏ lên.
"Cầu Cầu, em thấy cả người mệt mỏi đau nhức à?" Giang Nam Đồng ngồi xuống tiến sát tới mặt đối mặt với cô.
Thành Hạ gật đầu một cái, đầu cũng đau nữa.
"Cầu Cầu......" Giang Nam Đồng nhìn cô, bày ra vẻ muốn nói lại thôi lại có chút xấu hổ, điều này làm trong lòng Thành Hạ từ từ dâng lên một loại lo lắng, từ từ ngồi dậy lật chăn lên kiểm tra, không có màu sắc chói mắt nào, tâm từ từ thả lỏng.
"Không có chuyện không nên nào phát sinh chứ?" Thành Hạ hỏi.
"Cầu Cầu, em muốn phát sinh chuyện gì?" Giang Nam Đồng hỏi, càng tiến sát lại gần.
"Ah, em đói rồi, em ăn cơm, ăn cơm." Bóng của Thành Hạ thoáng qua trước mắt Giang Nam Đồng rồi biến mất ở cửa phòng ngủ.
Lúc Thành Hạ trở ra, tóc còn tí tách giọt nước, Giang Nam Đồng đã bày xong bát đũa, trứng trần nước sôi, bánh mì nướng, sữa tươi, đây chính là hạnh phúc trong truyện cổ tích ư?
Đang ăn cơm, mẹ Giang Nam Đồng gọi điện thoại tới hỏi họ hôm nay có về ăn cơm không, Giang Nam Đồng nói không được, một lát họ muốn ra ngoài chơi, Thành Hạ đang cầm cái ly sữa tươi ánh mắt lấp lánh nhìn Giang Nam Đồng, đi chơi, ha ha, cô thích, huống chi, có thể không cần nhìn thấy Hà Tùng thì cô càng vui.
"Giang Nam Đồng, lát nữa anh đưa em về phòng để thay bộ quần áo trước đi, trên quần áo này toàn là mùi rượu thôi." Thành Hạ nói.
"Ừ, được, nhưng có một điều kiện." Giang Nam Đồng nhìn cô, cười.
"Gì?" Thành Hạ uống nốt ngụm sữa tươi cuối cùng.
"Gọi ‘chồng’ nghe một chút coi." Giang Nam Đồng nói.
"Không gọi, khó nghe, thật là khó nghe." Thành Hạ nói.
"Aizz!" Người khác thở dài, giương mắt nhìn cô: “Thật không gọi à?"
Lắc đầu.
"Thôi, không gọi thì không gọi, dù sao hôm qua tất cả mọi người trong đại sảnh đều biết anh là ‘chồng của Thành Hạ’ rồi, đối với bên ngoài anh cũng chẳng khác gì." Giang Nam Đồng nói.
Chồng của Thành Hạ ư?! Người nào đáng ghét vậy?
"Ai nói? Rất nhiều người sao?" Thành Hạ hỏi, may là cô say chết đã qua.
"Không rất nhiều, chỉ hai mươi mấy thôi mà." Giang Nam Đồng đứng lên dọn dẹp bàn, Thành Hạ vui vẻ theo sau bưng hai cái ly.
"Ah? Nhiều người như vậy sao? Sau này em không bao giờ đến Nhà hàng đó nữa, Giang Nam Đồng, em phỏng vấn anh nè, được người gọi là ‘chồng của ai đó’ cảm giác thế nào?" Sau khi hỏi, chính mình cũng ảo tưởng ngày nào đó được gọi là “Vợ của Giang Nam Đồng" thì có cảm giác gì ha!?
"Ai đó là ai?" Giang Nam Đồng rửa cái khay, giống như thuận miệng mà hỏi.
"Là em." Thành Hạ trả lời theotheo bản năng.
"A, chồng của Thành Hạ à? Cũng không tệ lắm, cái tên xứng đáng thì tốt rồi." Giang Nam Đồng cười, chợt xoay người lại một cái, ôm lấy cô: “Vợ, qua đây, gọi một tiếng ‘chồng’ đi."
Có thể từ chối yêu cầu nồng nàn chân thành của anh chàng đẹp trai sao?
"A, không còn sớm nữa, không phải chúng ta muốn đi chơi sao?" Đôi tay Thành Hạ chống lên lồng ngực Giang Nam Đồng, trong tay còn cầm ly thủy tinh chưa đặt xuống.
Mới sáng sớm không muốn mủi lòng như vậy, quá kích động không tốt đối với thân thể.
"Vẫn kịp, còn đủ để chúng ta làm việc khác nữa." Giọng Giang Nam Đồng càng ngày càng trầm.
"Ôi, chưa tắt máy sưởi......"
"A, để nó mở đi."
"Giang Nam Đồng, chúng ta là người có văn hóa, chuyện này không thể......" Lời còn sót lại bị ngăn chặn.
Một nụ hôn chào buổi sáng sâu, nồng nàn làm máu Thành Hạ dịch chuyển hết lên não.
"Người có văn hóa cũng phải hôn vợ, quyền lợi trời cho mà!" Hôn xong rồi Giang Nam Đồng nói.
"Ông trời còn trao cho anh quyền lợi lao động nữa à, xích qua, rửa cả cái ly đi." Đem cái ly nhét vào trong ngực Giang Nam Đồng, Thành Hạ lại chạy vào toilet.
Nhìn bóng dáng đang khom lưng rửa mặt trong cửa, Giang Nam Đồng cười: “Vẫn còn xấu hổ thế, không biết nên vui hay buồn đây!"
Xuân về hoa nở, mùa rất thích hợp đi xem hoa cải dầu, đúng là Giang Nam Đồng sắp xếp như vậy, màu vàng nhạt kết hợp màu xanh nhạt hiện ra cùng một chỗ thật là tuyệt vời, tâm tình người xem cũng sẽ tốt lên. Thành Hạ chạy vào ruộng hoa cải dầu, so với hoa cải dầu thì cũng cũng không cao hơn bao nhiêu, khẽ khom lưng xuống thì có lẽ Giang Nam Đồng tìm không ra cô.
Rất nhiều người tới chơi, dắt theo con cái, tạo dáng chụp hình khắp nơi trong ruộng hoa cải dầu. Mới đầu, Thành Hạ còn phối hợp với Giang Nam Đồng tạo kiểu chữ “V" (giơ hai ngón tay), sau thấy nhàm chán thì đẩy Giang Nam Đồng đi vào để chụp hình cho anh, trong màn ảnh, Giang Nam Đồng nở nụ cười ấp áp, chỉ một câu thôi: thật là đẹp trai.
Lúc mới chụp thì cực kỳ vui vẻ, nhưng từ từ lại mất vui bởi vì luôn có một cô gái lọt vào ống kính, còn nhờ Giang Nam Đồng chụp hình giúp, khó chịu, hết sức khó chịu mà! Giơ máy chụp hình chạy tới trước mặt cô gái: "Chị ơi, làm phiền chị chụp giùm em và chồng em một tấm thật đẹp nha?"
Cô gái ngượng ngùng, còn Thành Hạ thì vui vẻ chạy tới đứng bên cạnh Giang Nam Đồng, Giang Nam Đồng không nhúc nhích, Thành Hạ không vui đạp nhẹ anh một cái, lập tức cánh tay Giang Nam Đồng liền khoác lên vai cô. Giờ phút này, Thành Hạ đang chăm chú nhìn về phía cô gái không rảnh ngẩng đầu ở trước mặt, tự nhiên không thấy được nụ cười trên mặt Giang Nam Đồng còn sáng ngời hơn cả hoa cải dầu.
Cô gái trả máy chụp hình lại cho họ rồi đi mất, xem lại hình, cũng may, tấm thứ hai đếm ngược - chỉ có Giang Nam Đồng và nửa người của cô......
"Cái gì, thật là, nào có người như vậy chứ!" Thành Hạ lầm bầm.
"Em gọi một tiếng ‘chồng’ đi, anh sẽ nói cho em một bí mật." Giang Nam Đồng cười, thấy Thành Hạ không lên tiếng lại nói: “Có liên quan đến cô gái kia."
“Chồ.. ng..." bất đắc dĩ.
"Chưa nghe thấy." Giang Nam Đồng ngoáy ngoáy lỗ tai.
Khẽ đá bắp chân anh một cái: “Nói mau. Nếu không đánh cho nhừ tử giờ."
Giang Nam Đồng nhỏ giọng ở bên tai cô: “Anh không có chụp cô ấy, toàn là chụp phong cảnh thôi."
"Coi như anh thông minh, lại đây, chụp cho em đi, không cho phép chỉ chụp phong cảnh đâu đấy." Thành Hạ mặt mày hớn hở đi tạo dáng.
Xem xong hoa cải dầu lại tới thành cổ gần đó đi dạo một chút rồi ăn cơm trưa. Một chiều xuân, hai người tay trong tay đi dạo hẻm lớn ngõ nhỏ trong thành, còn vuốt ve con mèo con đang meo meo, mèo con không sợ người, cô đưa tay ra thì mèo con liền dùng đầu lưỡi hồng nhỏ liếm liếm, thích đến nỗi cô ngồi xổm xuống chơi với mèo con nửa tiếng mà Giang Nam Đồng cũng không thúc giục cô, chỉ ở bên cạnh cầm máy chụp hình chụp.
Thình lình đứng lên hoa mắt, may mà Giang Nam Đồng đỡ được cô, hai người tiếp tục đi, chú mèo nhỏ khoang màu vàng đất cũng lảo đảo đi theo, họ dừng lại nó cũng dừng lại, ngoẹo đầu mở mắt thật to nhìn, có phần nhút nhát.
"Em về nhà đi, đừng theo chị nữa, bọn chị phải đi rồi." Thành Hạ ngồi xổm xuống lại sờ sờ nó, cái đầu nhỏ của nó từ từ cọ vào lòng bàn tay của cô, meo một tiếng, âm thanh còn mang vẻ bập bẹ, làm Thành Hạ nổi lòng đồng cảm, nhưng cô lại không có chỗ nuôi, bà cô quản lý ký túc xá khẳng định sẽ không đồng ý.
"Hình như nó rất thích em đấy, Cầu Cầu." Giang Nam Đồng nói.
"Miu Miu, về nhà đi, ngoan." Thành Hạ có chút lưu luyến không rời, tuy nói lời như vậy nhưng tay thì vẫn còn để mặc cho mèo con cọ.
"Cầu Cầu, em nói nếu chúng ta nuôi một động vật nhỏ thì sao nhỉ? Trong nhà cũng náo nhiệt một chút." Giang Nam Đồng nói.
"Vậy thì nuôi mèo đi!" Thành Hạ nói, ngẩng đầu nhìn: “Thật có thể nuôi sao? Thật không?" Hỏi như vậy, nhưng tay đã ôm lấy mèo rồi.
"Nhưng không phải trước tiên chúng ta cần tìm được chủ nhân của nó hỏi một chút đã chứ?" Giang Nam Đồng cười nói.
Vì vậy, hai người liền ôm mèo con quay lại theo đường lúc tới, con kia mới vừa rồi chơi cùng nó đang lười biếng nằm ở cửa một cửa hàng phơi nắng, ở bên cạnh một bà dì đeo chiếc tạp dề lớn thì đang nhặt rau, đại khái đây chính là nhà của mèo.
Hỏi, bà dì nói không có gì, còn nói nếu như họ vui lòng thì có thể ôm cả con sinh đôi ở bên cạnh kia đi, dù sao vài ngày nữa nếu không có ai muốn bọn chúng thì bà cũng tính ném đấy.
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn