Đội Thi Công Tình Yêu
Chương 37
Editor: Cogau
Khi muốn gặp thì lại không thấy, không ngờ ngoài ý muốn thì lại gặp, nhưng lời muốn nói với chị ấy hình như cũng không còn cần thiết nói ra nữa, bởi vì chị ấy khoác tay một người đàn ông trông rất phong độ trưởng thành, cũng sẽ không tốt như anh trai Lâm Phóng chứ? Nhìn thấy Thành Hạ, Lữ Đồng lập tức buông cánh tay người đàn ông ra nhào tới: "Tiểu Hạ, em về ăn tết à? Mấy ngày nữa mọi người gặp mặt, em cùng đi với Lâm Phóng nha."
"Em sẽ cố gắng, nhưng có thể em phải đi sớm chút, quay lại phải thực tập rồi." Thành Hạ nói, xong rồi, cô nhìn ứng viên chị dâu bị người ta nhanh chân đến trước rồi, đều do Lâm Phóng không tích cực mà.
"A, vậy à. Thế thì hôm nào chị tìm đi dạo phố đi." Lữ Đồng nói. Thành Hạ đồng ý.
Bốn người lướt qua nhau, Thành Hạ quay đầu lại nhìn, nếu như Lữ Đồng đi bên cạnh Lâm Phóng có thể xứng hơn không?
"Lâm Phóng, anh có thấy buồn không? Cảm giác giống như bạn gái mình đi mất cùng người khác vậy?" Thành Hạ hỏi.
"Anh lại không có bạn gái, nói hươu nói vượn gì vậy! Đi thôi, qua bên kia xem một chút, bên đó có cầu trượt em thích chơi." Lâm Phóng nói.
Trượt hai lần, Thành Hạ không chơi nữa: "Lâm Phóng, chờ anh khỏe hơn chúng ta đi trượt tuyết nha."
"Thôi đi, não trái phải không cân đối như em vậy thì cầu trượt vẫn an toàn hơn một chút. Em quên năm đó học trượt patin rồi sao? Đi giày patin bước thôi mà đã ngã rồi? Thật mất mặt chứ?" Lâm Phóng cười nhạo cô.
"Lần đó, không phải là em quên đi giày patin đến sao, dạy em trượt tuyết đi, nghe nói so với trượt patin thì dễ hơn." Thành Hạ nói.
"Rồi nói sau, lại đây, chụp một kiểu lưu niệm." Lâm Phóng cầm điện thoại di động khoa tay múa chân, Thành Hạ lập tức cười đến ngọt ngào, Lâm Phóng nói vẻ mặt cô thật giả dối.
Buổi tối gió lớn hơn, Lâm Phóng hơi ho, Thành Hạ vội lôi anh về nhà, vừa vào cửa nhà đã chạy thẳng tới phòng anh tìm mứt lê đường, thấy trên bàn anh bày song song hai lọ còn có chút kỳ quái: "Lâm Phóng, anh uống hai lọ cùng lúc không sợ ngọt chết à?"
Lâm Phóng cầm đặt lại: "Quên mất." Mở nắp một lọ còn một ít, uống vài ngụm.
Ba mẹ Thành Hạ không biết đi đâu vẫn chưa về, Thành Hạ tắm rửa xong lại tiếp tục cố gắng dùng máy vi tính của Lâm Phóng để ru ngủ, nhưng bị anh đuổi ra ngoài, đá cánh cửa hai cái Thành Hạ mở ti vi xem dạ hội, quả nhiên trong chốc lát Lâm Phóng đi ra, gương mặt bất đắc dĩ: "Thành Hạ!" Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại ddi3nd@nleequyd^n.cOm
"Có chuyện gì thì anh cứ nói, anh còn phải đích thân đi như vậy." Thành Hạ nói.
"Em có thể đổi chương trình mắc ói này bằng một chương trình bổ ích hơn không?" Lâm Phóng rất là khinh bỉ mắt liếc TV, một đám trai thanh gái lịch đang nhảy múa loạn xạ.
Nhấn một vòng các kênh: "Báo cáo, không có chương trình bổ ích nào." Rồi lại quay lại kênh dạ hội, lại chuyển sang kênh đang diễn tuồng vai mặt hoa đang ê ê a a, Lâm Phóng tắt ti vi: "Thôi, em đi xem phim Hàn đi."
Sau đó Thành Hạ hài lòng chiếm đoạt máy vi tính của Lâm Phóng xem phim Hàn tới lúc ngủ say sưa.
Khi ba mẹ Thành Hạ về, Lâm Phóng thì đang xem một cuốn sách dày, còn Thành Hạ ngủ trên giường chỉ lộ ra một nắm tóc đen, hai cánh tay vòng ở đỉnh đầu, nhìn qua sẽ cho là không có ai đấy.
Có lẽ là họ mở cửa đã tạo nên tiếng động, Thành Hạ đang nằm ngủ mắt bỗng tỉnh táo hoảng hốt đi ra: "Lâm Phóng, tập này chiếu xong chưa? Ôi? Mẹ, hai người về khi nào vậy?"
"Vừa về, ngủ sớm thế hả? Lại xem phim à?" Thành Hạ mẹ cười hỏi.
Thành Hạ lấy nước, bưng cái ly thoáng cái lại chui vào phòng Lâm Phóng: "Hồi nãy chiếu đến đoạn nào rồi? Đến đoạn họ làm người tuyết chưa?"
Lâm Phóng tay vỗ lên trán: "Chiếu được mười lăm phút thì em đã ngủ như chết rồi."
"Giờ em tỉnh táo rồi!" Thành Hạ ngồi vào mép giường, lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào máy vi tính, thấy Lâm Phóng quay đầu lại "Hung dữ" nhìn cô chằm chằm, cô vội giơ tay: "Em bảo đảm, lần này tuyệt đối ngồi xem."
"Thành Hạ, máy vi tính cho em đấy, được chưa?" Lâm Phóng cười hỏi, có chút "dữ tợn".
"Ôi, cái này, không cần đâu." Thành Hạ cười ha ha hai tiếng: "Em cũng có máy vi tính, nhưng là em bằng máy của anh mới có cảm giác, biến thành của em, em lại không thích xem nữa."
Lâm Phóng đành bỏ CD vào, sau đó tự mình đi đọc sách. Có điều, mẹ Thành Hạ cắt trái cây, lần này mặc dù Thành Hạ tỉnh nhưng là bản thân lại chạy.
Kết quả là, đêm khuya Lâm gia vẫn văng vẳng tiếng đuổi bắt . . . . . .
Lần này, Lữ Đồng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Phóng để tìm Thành Hạ, hẹn thời gian địa điểm với Thành Hạ xong thì vui vẻ cúp điện thoại.
"Hạ Hạ, anh có chuyện nói với em." Lâm Phóng nói.
"Làm gì mà giống như chính thức gặp mặt lãnh đạo thế, nói đi." Thành Hạ nói.
Lâm Phóng đóng cửa nhỏ giọng nói: "Đừng nói cho Lữ Đồng biết quan hệ của chúng ta."
"Lâm Phóng, anh nói cho em biết đi, thật sự anh không thích Lữ Đồng sao?" Thành Hạ hỏi.
"Vậy em nói xem, vì sao anh phải thích cô ấy? Bởi vì cô ấy xinh đẹp nết na nhiệt tình lại thích anh nên anh phải thích cô ấy sao?" Lâm Phóng hỏi.
Thành Hạ gật đầu một cái.
"Thôi, có nói em cũng không hiểu đâu, đầu gỗ." Lâm Phóng buông tay: "Dù sao cũng không cho em nói, còn nữa, anh trai em chỉ muốn tìm người vừa lùn vừa xấu, hiểu chưa?"
Thành Hạ lại gật đầu, sau đó bộ mặt đồng tình vỗ vỗ bả vai Lâm Phóng: "Lâm Phóng, thật ra thì anh không cần tự ti như vậy, thật đấy, thật ra thì tướng tá anh vẫn tạm được, đi cùng rất hãnh diện, đừng tự ti, chỉ cần anh mở lòng ra, chắc chắn không lâu sẽ có mỹ nữ để ý thôi."
"Chỉ có em mới có thể múa mép khua môi! Dù sao cũng đừng nói, coi như là anh cầu xin em." Lâm Phóng nói.
Lại gần, lại gần nữa: "Lâm Phóng, không phải là thích đàn ông đấy chứ?"
Trên FB đã thảo luận rồi, đàn ông tốt đều ‘đam mỹ’ hết rồi.
"Thành Hạ!" Lâm Phóng nhéo tai cô đẩy ra ngoài cửa.
"Hai đứa con nha, aizz! So với nuôi hai con chó con còn lo lắng hơn." Mẹ Thành Hạ cốc cho cô một cái. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanlêquyd()n.cOm
"Mẹ, chó con sẽ gọi ‘mẹ’ sao?" Thành Hạ cười.
Lữ Đồng vẫn xinh đẹp đứng đắn nhiệt tình, Thành Hạ bị chị ấy kéo cánh tay thì âm thầm thở dài, người này nếu là chị dâu cô thì quá tốt rồi.
Ăn cơm, đi dạo phố, hai người thân thiết như chị em gái, Thành Hạ mấy lần muốn nói lời thật tình, nhưng vừa đến khóe miệng lại nuốt xuống, Lữ Đồng mua một đống quần áo, đi tới nỗi mệt mỏi, thì kéo Thành Hạ đi uống cà phê.
"Sang năm tốt nghiệp em sẽ trở về làm việc chứ? Vậy làm sao thực tập ở bên đó đây?" Lữ Đồng hỏi.
"Công ty đó tương đối lớn, là bạn học giới thiệu giúp." Thành Hạ nói, có lẽ là cô không về được.
"Ah, cũng được, Công ty lớn thì có thể học thêm này nọ, em và Lâm Phóng lúc nào thì kết hôn? Đến lúc đó nhất định phải nói cho chị biết, không chừng chúng ta còn cùng nhau đấy." Lữ Đồng cười nói.
"Chị phải kết hôn à?" Thành Hạ hỏi. Trước mắt xuất hiện một con vịt nướng Bắc Kinh bay qua.
"Sớm muộn gì cũng phải kết hôn thôi." Cà phê đưa tới, Lữ Đồng khuấy nhẹ cà phê, lông mi dày đẹp giống như cây quạt nhỏ rủ xuống.
"Vậy chị còn thích Lâm Phóng không?" Thành Hạ hỏi, Lữ Đồng lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt chợt lóe lên nụ cười khổ.
"Tiểu Hạ, có lúc thích chưa chắc phải lấy được, để ở trong lòng là tốt rồi, lời nói đơn giản chỉ là lời nói, người trong lòng thì chỉ cần anh ấy hạnh phúc mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Em yên tâm, chuyện này sẽ không quấy nhiễu em nên em cũng không cần để ý, bởi vì Lâm Phóng chưa bao giờ thích chị, tình cảm chỉ như bạn thân thôi, trong mắt anh ấy cùng với mấy người lão Vu không có gì khác biệt cả, nhiều lắm chính là giới tính khác nhau mà thôi. Nhưng em cũng biết, có lúc trong mắt bác sĩ thì sự khác biệt giới tính đều không tồn tại." Lữ Đồng nói.
"Vậy bây giờ chị yêu người kia sao?" Thành Hạ lại hỏi. Trước mắt Lữ Đồng, tháo mặt nạ nhiệt tình xuống, thật ra thì chỉ cô gái là khốn khổ vì si tình, đều là phụ nữ khiến cô cũng đau lòng. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại ddi3ndanleequyd*n.c0m
Lữ Đồng cười: "Chị sẽ cố gắng đi yêu, chị sẽ từ từ lấy tình yêu đặt ở chỗ Lâm Phóng thu hồi lại từng chút từng chút một, sau đó tới một ngày chị có thể cười nhạo mình tại sao năm đó lại ngu như vậy, vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí mấy năm tuổi trẻ quý báu, sau đó có lẽ chị cũng có thể đứng ở trước mặt Lâm Phóng nói với anh ấy: bà cô tôi đây năm đó mắt bị mù mới coi trọng anh."
Thành Hạ biết mình không phải là một người dễ dàng thay đổi, nhưng Lữ Đồng cười ở trước mặt làm cho cô rất là khó chịu.
"Nếu như Lâm Phóng không có bạn gái, mà anh ấy vẫn không muốn đồng ý chị, chị sẽ vẫn tiếp tục chờ đợi anh ấy sao?" Thành Hạ hỏi.
Lữ Đồng trầm tư một hồi lâu, rồi lắc đầu một cái: "Năm năm, năm đó chị định cho mình thời hạn chính là năm năm, sau đó nếu như anh ấy yêu chị thì đổi lại anh ấy theo đuổi chị, nếu như anh ấy vẫn không yêu chị thì chị sẽ nghĩ lại mà buông tay. Em xem, chị cũng không phải là không có ai muốn, chị cần gì vì anh ấy mà để mình thiệt thòi đây? Đời người có bao nhiêu năm, chị cũng không thể đem tất cả thời gian mà lãng phí vào tình yêu được, chị cũng có rất nhiều lý tưởng muốn thực hiện, chị sẽ không chờ đợi không trông mong anh ấy thêm. Thật ra thì, tình cảm cũng như ngắm phong cảnh vậy, tại không gian này thì thảm cỏ Lavender là em thích nhất, nhưng khi em quay đầu nhìn về nơi khác, lại thấy Tulip cũng không tồi."
Lữ Đồng rất thoải mái, làm cho cô kính nể Lữ Đồng.
"Aizz!" Thành Hạ thở dài.
"Sao thế?" Lữ Đồng hỏi.
"Không có gì, chỉ là chợt rất cảm khái chuyện duyên phận này, nếu như kỳ nghỉ đông trước chị không đi Australia không biết hôm nay sẽ ra sao." Thành Hạ nói, loại tâm tư bi thương này là có thể lây.
"Tại sao?" Lữ Đồng hỏi.
"Bởi vì năm ngoái, em muốn nói cho chị biết chuyện Lâm Phóng là anh của em." Thành Hạ nói. Bán đứng Lâm Phóng sẽ bị đánh, thế nhưng kiểu tự nhiên của Lữ Đồng làm cho cô thật sự không đành lòng.
Lữ Đồng sửng sốt, vốn là mắt đã to, giờ phút này càng to hơn: "Em là em gái Lâm Phóng? Em gái ruột à?"
"Vâng, bọn chị không biết em bởi vì trước kia em không ở thành phố H này, em ở với mẹ ở Trùng Khánh, hai năm trước mới trở về, lúc em đóng giả là bạn gái Lâm Phóng thật không biết được sự tồn tại của chị, nếu như mà biết rõ em sẽ không đóng giả đâu." Thành Hạ nói.
Lữ Đồng cười cười: "Cho nên nói, chị thật sự nên buông tay, chị và Lâm Phóng đúng là không có duyên phận, bất luận là nghỉ đông hay nghỉ hè chỉ cần bỏ ra 1 ngày gặp em thôi có lẽ cũng không giống nhau, nhưng đáng tiếc, thời gian hơn sáu mươi ngày, duyên phận chị và anh ấy một phần mười cũng không có."
"Lữ Đồng, chị đừng hận Lâm Phóng được không?" Thành Hạ nói.
Lữ Đồng lắc đầu một cái: "Những gì đã qua thì để nó qua đi, hận anh ấy cũng vô ích, cũng không phải là anh ấy cầm dao bắt chị thầm mến anh ấy, tự chị chọn đường đi đầy gian nan thì chỉ có thể trách bản thân thôi. Tiểu Hạ, em hãy yên tâm đi, chị đây vẫn rất rõ ràng, việc nào ra việc đấy, tình yêu là một chuyện, chị với Lâm Phóng không phải là bạn thân sao?" Nói xong lại cười: "Nói Lâm Phóng cũng đừng quá kén chọn, bỏ lỡ cô gái xinh đẹp có tài như chị đây anh ấy sẽ khó tìm được người như chị lắm." Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanlequyd@n.c^m
"Cám ơn chị, chị Lữ Đồng." Thành Hạ nói, rất thật lòng.
"Được, mời chị uống cà phê đi!" Lữ Đồng nói xong thì đứng lên đi nói toilet, ánh mặt trời xẹt qua trên mặt chị ấy, phút chốc Thành Hạ cảm giác như nhìn thấy trong suốt lấp lánh.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào trên quảng trường nhỏ xuất hiện người tuyết đang đứng nắm tay ngước nhìn ánh mặt trời. Chợt Thành Hạ nhớ tới Giang Nam Đồng, mùa đông năm ấy, ánh mặt trời cũng từng bao phủ lên người anh như vậy, cô sẽ đứng bên cạnh anh - người tuyết kia sao?
Khi muốn gặp thì lại không thấy, không ngờ ngoài ý muốn thì lại gặp, nhưng lời muốn nói với chị ấy hình như cũng không còn cần thiết nói ra nữa, bởi vì chị ấy khoác tay một người đàn ông trông rất phong độ trưởng thành, cũng sẽ không tốt như anh trai Lâm Phóng chứ? Nhìn thấy Thành Hạ, Lữ Đồng lập tức buông cánh tay người đàn ông ra nhào tới: "Tiểu Hạ, em về ăn tết à? Mấy ngày nữa mọi người gặp mặt, em cùng đi với Lâm Phóng nha."
"Em sẽ cố gắng, nhưng có thể em phải đi sớm chút, quay lại phải thực tập rồi." Thành Hạ nói, xong rồi, cô nhìn ứng viên chị dâu bị người ta nhanh chân đến trước rồi, đều do Lâm Phóng không tích cực mà.
"A, vậy à. Thế thì hôm nào chị tìm đi dạo phố đi." Lữ Đồng nói. Thành Hạ đồng ý.
Bốn người lướt qua nhau, Thành Hạ quay đầu lại nhìn, nếu như Lữ Đồng đi bên cạnh Lâm Phóng có thể xứng hơn không?
"Lâm Phóng, anh có thấy buồn không? Cảm giác giống như bạn gái mình đi mất cùng người khác vậy?" Thành Hạ hỏi.
"Anh lại không có bạn gái, nói hươu nói vượn gì vậy! Đi thôi, qua bên kia xem một chút, bên đó có cầu trượt em thích chơi." Lâm Phóng nói.
Trượt hai lần, Thành Hạ không chơi nữa: "Lâm Phóng, chờ anh khỏe hơn chúng ta đi trượt tuyết nha."
"Thôi đi, não trái phải không cân đối như em vậy thì cầu trượt vẫn an toàn hơn một chút. Em quên năm đó học trượt patin rồi sao? Đi giày patin bước thôi mà đã ngã rồi? Thật mất mặt chứ?" Lâm Phóng cười nhạo cô.
"Lần đó, không phải là em quên đi giày patin đến sao, dạy em trượt tuyết đi, nghe nói so với trượt patin thì dễ hơn." Thành Hạ nói.
"Rồi nói sau, lại đây, chụp một kiểu lưu niệm." Lâm Phóng cầm điện thoại di động khoa tay múa chân, Thành Hạ lập tức cười đến ngọt ngào, Lâm Phóng nói vẻ mặt cô thật giả dối.
Buổi tối gió lớn hơn, Lâm Phóng hơi ho, Thành Hạ vội lôi anh về nhà, vừa vào cửa nhà đã chạy thẳng tới phòng anh tìm mứt lê đường, thấy trên bàn anh bày song song hai lọ còn có chút kỳ quái: "Lâm Phóng, anh uống hai lọ cùng lúc không sợ ngọt chết à?"
Lâm Phóng cầm đặt lại: "Quên mất." Mở nắp một lọ còn một ít, uống vài ngụm.
Ba mẹ Thành Hạ không biết đi đâu vẫn chưa về, Thành Hạ tắm rửa xong lại tiếp tục cố gắng dùng máy vi tính của Lâm Phóng để ru ngủ, nhưng bị anh đuổi ra ngoài, đá cánh cửa hai cái Thành Hạ mở ti vi xem dạ hội, quả nhiên trong chốc lát Lâm Phóng đi ra, gương mặt bất đắc dĩ: "Thành Hạ!" Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại ddi3nd@nleequyd^n.cOm
"Có chuyện gì thì anh cứ nói, anh còn phải đích thân đi như vậy." Thành Hạ nói.
"Em có thể đổi chương trình mắc ói này bằng một chương trình bổ ích hơn không?" Lâm Phóng rất là khinh bỉ mắt liếc TV, một đám trai thanh gái lịch đang nhảy múa loạn xạ.
Nhấn một vòng các kênh: "Báo cáo, không có chương trình bổ ích nào." Rồi lại quay lại kênh dạ hội, lại chuyển sang kênh đang diễn tuồng vai mặt hoa đang ê ê a a, Lâm Phóng tắt ti vi: "Thôi, em đi xem phim Hàn đi."
Sau đó Thành Hạ hài lòng chiếm đoạt máy vi tính của Lâm Phóng xem phim Hàn tới lúc ngủ say sưa.
Khi ba mẹ Thành Hạ về, Lâm Phóng thì đang xem một cuốn sách dày, còn Thành Hạ ngủ trên giường chỉ lộ ra một nắm tóc đen, hai cánh tay vòng ở đỉnh đầu, nhìn qua sẽ cho là không có ai đấy.
Có lẽ là họ mở cửa đã tạo nên tiếng động, Thành Hạ đang nằm ngủ mắt bỗng tỉnh táo hoảng hốt đi ra: "Lâm Phóng, tập này chiếu xong chưa? Ôi? Mẹ, hai người về khi nào vậy?"
"Vừa về, ngủ sớm thế hả? Lại xem phim à?" Thành Hạ mẹ cười hỏi.
Thành Hạ lấy nước, bưng cái ly thoáng cái lại chui vào phòng Lâm Phóng: "Hồi nãy chiếu đến đoạn nào rồi? Đến đoạn họ làm người tuyết chưa?"
Lâm Phóng tay vỗ lên trán: "Chiếu được mười lăm phút thì em đã ngủ như chết rồi."
"Giờ em tỉnh táo rồi!" Thành Hạ ngồi vào mép giường, lấp lánh có hồn nhìn chằm chằm vào máy vi tính, thấy Lâm Phóng quay đầu lại "Hung dữ" nhìn cô chằm chằm, cô vội giơ tay: "Em bảo đảm, lần này tuyệt đối ngồi xem."
"Thành Hạ, máy vi tính cho em đấy, được chưa?" Lâm Phóng cười hỏi, có chút "dữ tợn".
"Ôi, cái này, không cần đâu." Thành Hạ cười ha ha hai tiếng: "Em cũng có máy vi tính, nhưng là em bằng máy của anh mới có cảm giác, biến thành của em, em lại không thích xem nữa."
Lâm Phóng đành bỏ CD vào, sau đó tự mình đi đọc sách. Có điều, mẹ Thành Hạ cắt trái cây, lần này mặc dù Thành Hạ tỉnh nhưng là bản thân lại chạy.
Kết quả là, đêm khuya Lâm gia vẫn văng vẳng tiếng đuổi bắt . . . . . .
Lần này, Lữ Đồng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Phóng để tìm Thành Hạ, hẹn thời gian địa điểm với Thành Hạ xong thì vui vẻ cúp điện thoại.
"Hạ Hạ, anh có chuyện nói với em." Lâm Phóng nói.
"Làm gì mà giống như chính thức gặp mặt lãnh đạo thế, nói đi." Thành Hạ nói.
Lâm Phóng đóng cửa nhỏ giọng nói: "Đừng nói cho Lữ Đồng biết quan hệ của chúng ta."
"Lâm Phóng, anh nói cho em biết đi, thật sự anh không thích Lữ Đồng sao?" Thành Hạ hỏi.
"Vậy em nói xem, vì sao anh phải thích cô ấy? Bởi vì cô ấy xinh đẹp nết na nhiệt tình lại thích anh nên anh phải thích cô ấy sao?" Lâm Phóng hỏi.
Thành Hạ gật đầu một cái.
"Thôi, có nói em cũng không hiểu đâu, đầu gỗ." Lâm Phóng buông tay: "Dù sao cũng không cho em nói, còn nữa, anh trai em chỉ muốn tìm người vừa lùn vừa xấu, hiểu chưa?"
Thành Hạ lại gật đầu, sau đó bộ mặt đồng tình vỗ vỗ bả vai Lâm Phóng: "Lâm Phóng, thật ra thì anh không cần tự ti như vậy, thật đấy, thật ra thì tướng tá anh vẫn tạm được, đi cùng rất hãnh diện, đừng tự ti, chỉ cần anh mở lòng ra, chắc chắn không lâu sẽ có mỹ nữ để ý thôi."
"Chỉ có em mới có thể múa mép khua môi! Dù sao cũng đừng nói, coi như là anh cầu xin em." Lâm Phóng nói.
Lại gần, lại gần nữa: "Lâm Phóng, không phải là thích đàn ông đấy chứ?"
Trên FB đã thảo luận rồi, đàn ông tốt đều ‘đam mỹ’ hết rồi.
"Thành Hạ!" Lâm Phóng nhéo tai cô đẩy ra ngoài cửa.
"Hai đứa con nha, aizz! So với nuôi hai con chó con còn lo lắng hơn." Mẹ Thành Hạ cốc cho cô một cái. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanlêquyd()n.cOm
"Mẹ, chó con sẽ gọi ‘mẹ’ sao?" Thành Hạ cười.
Lữ Đồng vẫn xinh đẹp đứng đắn nhiệt tình, Thành Hạ bị chị ấy kéo cánh tay thì âm thầm thở dài, người này nếu là chị dâu cô thì quá tốt rồi.
Ăn cơm, đi dạo phố, hai người thân thiết như chị em gái, Thành Hạ mấy lần muốn nói lời thật tình, nhưng vừa đến khóe miệng lại nuốt xuống, Lữ Đồng mua một đống quần áo, đi tới nỗi mệt mỏi, thì kéo Thành Hạ đi uống cà phê.
"Sang năm tốt nghiệp em sẽ trở về làm việc chứ? Vậy làm sao thực tập ở bên đó đây?" Lữ Đồng hỏi.
"Công ty đó tương đối lớn, là bạn học giới thiệu giúp." Thành Hạ nói, có lẽ là cô không về được.
"Ah, cũng được, Công ty lớn thì có thể học thêm này nọ, em và Lâm Phóng lúc nào thì kết hôn? Đến lúc đó nhất định phải nói cho chị biết, không chừng chúng ta còn cùng nhau đấy." Lữ Đồng cười nói.
"Chị phải kết hôn à?" Thành Hạ hỏi. Trước mắt xuất hiện một con vịt nướng Bắc Kinh bay qua.
"Sớm muộn gì cũng phải kết hôn thôi." Cà phê đưa tới, Lữ Đồng khuấy nhẹ cà phê, lông mi dày đẹp giống như cây quạt nhỏ rủ xuống.
"Vậy chị còn thích Lâm Phóng không?" Thành Hạ hỏi, Lữ Đồng lập tức ngẩng đầu nhìn cô, trên mặt chợt lóe lên nụ cười khổ.
"Tiểu Hạ, có lúc thích chưa chắc phải lấy được, để ở trong lòng là tốt rồi, lời nói đơn giản chỉ là lời nói, người trong lòng thì chỉ cần anh ấy hạnh phúc mình cũng sẽ cảm thấy vui vẻ. Em yên tâm, chuyện này sẽ không quấy nhiễu em nên em cũng không cần để ý, bởi vì Lâm Phóng chưa bao giờ thích chị, tình cảm chỉ như bạn thân thôi, trong mắt anh ấy cùng với mấy người lão Vu không có gì khác biệt cả, nhiều lắm chính là giới tính khác nhau mà thôi. Nhưng em cũng biết, có lúc trong mắt bác sĩ thì sự khác biệt giới tính đều không tồn tại." Lữ Đồng nói.
"Vậy bây giờ chị yêu người kia sao?" Thành Hạ lại hỏi. Trước mắt Lữ Đồng, tháo mặt nạ nhiệt tình xuống, thật ra thì chỉ cô gái là khốn khổ vì si tình, đều là phụ nữ khiến cô cũng đau lòng. Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại ddi3ndanleequyd*n.c0m
Lữ Đồng cười: "Chị sẽ cố gắng đi yêu, chị sẽ từ từ lấy tình yêu đặt ở chỗ Lâm Phóng thu hồi lại từng chút từng chút một, sau đó tới một ngày chị có thể cười nhạo mình tại sao năm đó lại ngu như vậy, vì một người đàn ông không yêu mình mà lãng phí mấy năm tuổi trẻ quý báu, sau đó có lẽ chị cũng có thể đứng ở trước mặt Lâm Phóng nói với anh ấy: bà cô tôi đây năm đó mắt bị mù mới coi trọng anh."
Thành Hạ biết mình không phải là một người dễ dàng thay đổi, nhưng Lữ Đồng cười ở trước mặt làm cho cô rất là khó chịu.
"Nếu như Lâm Phóng không có bạn gái, mà anh ấy vẫn không muốn đồng ý chị, chị sẽ vẫn tiếp tục chờ đợi anh ấy sao?" Thành Hạ hỏi.
Lữ Đồng trầm tư một hồi lâu, rồi lắc đầu một cái: "Năm năm, năm đó chị định cho mình thời hạn chính là năm năm, sau đó nếu như anh ấy yêu chị thì đổi lại anh ấy theo đuổi chị, nếu như anh ấy vẫn không yêu chị thì chị sẽ nghĩ lại mà buông tay. Em xem, chị cũng không phải là không có ai muốn, chị cần gì vì anh ấy mà để mình thiệt thòi đây? Đời người có bao nhiêu năm, chị cũng không thể đem tất cả thời gian mà lãng phí vào tình yêu được, chị cũng có rất nhiều lý tưởng muốn thực hiện, chị sẽ không chờ đợi không trông mong anh ấy thêm. Thật ra thì, tình cảm cũng như ngắm phong cảnh vậy, tại không gian này thì thảm cỏ Lavender là em thích nhất, nhưng khi em quay đầu nhìn về nơi khác, lại thấy Tulip cũng không tồi."
Lữ Đồng rất thoải mái, làm cho cô kính nể Lữ Đồng.
"Aizz!" Thành Hạ thở dài.
"Sao thế?" Lữ Đồng hỏi.
"Không có gì, chỉ là chợt rất cảm khái chuyện duyên phận này, nếu như kỳ nghỉ đông trước chị không đi Australia không biết hôm nay sẽ ra sao." Thành Hạ nói, loại tâm tư bi thương này là có thể lây.
"Tại sao?" Lữ Đồng hỏi.
"Bởi vì năm ngoái, em muốn nói cho chị biết chuyện Lâm Phóng là anh của em." Thành Hạ nói. Bán đứng Lâm Phóng sẽ bị đánh, thế nhưng kiểu tự nhiên của Lữ Đồng làm cho cô thật sự không đành lòng.
Lữ Đồng sửng sốt, vốn là mắt đã to, giờ phút này càng to hơn: "Em là em gái Lâm Phóng? Em gái ruột à?"
"Vâng, bọn chị không biết em bởi vì trước kia em không ở thành phố H này, em ở với mẹ ở Trùng Khánh, hai năm trước mới trở về, lúc em đóng giả là bạn gái Lâm Phóng thật không biết được sự tồn tại của chị, nếu như mà biết rõ em sẽ không đóng giả đâu." Thành Hạ nói.
Lữ Đồng cười cười: "Cho nên nói, chị thật sự nên buông tay, chị và Lâm Phóng đúng là không có duyên phận, bất luận là nghỉ đông hay nghỉ hè chỉ cần bỏ ra 1 ngày gặp em thôi có lẽ cũng không giống nhau, nhưng đáng tiếc, thời gian hơn sáu mươi ngày, duyên phận chị và anh ấy một phần mười cũng không có."
"Lữ Đồng, chị đừng hận Lâm Phóng được không?" Thành Hạ nói.
Lữ Đồng lắc đầu một cái: "Những gì đã qua thì để nó qua đi, hận anh ấy cũng vô ích, cũng không phải là anh ấy cầm dao bắt chị thầm mến anh ấy, tự chị chọn đường đi đầy gian nan thì chỉ có thể trách bản thân thôi. Tiểu Hạ, em hãy yên tâm đi, chị đây vẫn rất rõ ràng, việc nào ra việc đấy, tình yêu là một chuyện, chị với Lâm Phóng không phải là bạn thân sao?" Nói xong lại cười: "Nói Lâm Phóng cũng đừng quá kén chọn, bỏ lỡ cô gái xinh đẹp có tài như chị đây anh ấy sẽ khó tìm được người như chị lắm." Truyện được đăng tải độc quyền và miễn phí tại diendanlequyd@n.c^m
"Cám ơn chị, chị Lữ Đồng." Thành Hạ nói, rất thật lòng.
"Được, mời chị uống cà phê đi!" Lữ Đồng nói xong thì đứng lên đi nói toilet, ánh mặt trời xẹt qua trên mặt chị ấy, phút chốc Thành Hạ cảm giác như nhìn thấy trong suốt lấp lánh.
Nhìn về phía ngoài cửa sổ, chẳng biết từ lúc nào trên quảng trường nhỏ xuất hiện người tuyết đang đứng nắm tay ngước nhìn ánh mặt trời. Chợt Thành Hạ nhớ tới Giang Nam Đồng, mùa đông năm ấy, ánh mặt trời cũng từng bao phủ lên người anh như vậy, cô sẽ đứng bên cạnh anh - người tuyết kia sao?
Tác giả :
Đông Ly Cúc Ẩn