Đời Người Bình Thản

Chương 72

Cuộc sống đại học đúng là muôn màu muôn vẻ, không căng thẳng nặng nề như hồi học cao trung, cũng không bị giáo viên lúc nào cũng nhìn chằm chằm, chương trình học cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. So sánh với cuộc sống trước kia, đúng là một cái trên trời một cái dưới mặt đất.

Mạnh Yên phải dùng rất nhiều mặt nạ làm trắng da mới có được làn da trắng như bây giờ. Lúc này cô mới yên tâm mạnh dạn xuất hiện trước mặt mọi người, chứ như trước kia cô đều phải đeo kính râm che kín nửa gương mặt.

Sau khi kết thúc đợt quân huấn, cuối cùng Diệp Minh cũng xuất hiện. Có điều tính cách của cô ta rất kiêu ngạo, không thích tiếp xúc với người lạ. Ban đầu, Mạnh Yên còn muốn tạo mối quan hệ tốt đẹp với cô ta, nhưng sau mấy lần gặp mặt thấy thật vọng nên cũng lười không để ý đến cô ta nữa. Từ trước đến giờ cô vẫn luôn một mình, cũng không quan tâm bất cứ một người nào.

Sau khi quen với cuộc sống ở đại học, Mạnh Yên bị Đàm Thuyết và Mộc Bình Bình rủ đi tham gia các hoạt động của hội sinh viên, vòng vo nửa ngày mà vẫn không chọn được nên tham gia vào hoạt động nào. Chỉ có Đàm Tuyết phát hiện thấy La Vĩ tham gia vào hội máy tính liền lôi kéo hai cô bạn cùng phòng cùng nhau tham gia.

Mạnh Yên thấy cũng không có vấn đề gì, cô vẫn sử dụng máy tính nên những phần đơn giản cô đều biết, nhưng Mộc Bình Bình thì không am hiểu lắm vì trường học trước kia của cô ấy không có môn học này. Có điều cũng không vấn đề gì, không biết thì tìm hiểu là biết ngay, bọn họ còn trẻ, tiếp thu kiến thức rất nhanh, huống hồ lĩnh vực này lại rất thú vị. Dưới sự giúp đỡ nhiệt tình của mọi người, Mộc Bình Bình tiến bộ thần tốc.

Nhưng mà đối với mảng lập trình, đa phần Mạnh yên đều không hiểu nên có nhờ người khác hướng dẫn lại, càng nghe cô lại càng thấy khó hiểu hơn. Ở phương diện này, trái lại cô không bằng Mộc Bình Bình.

Đàm Tuyết thì nhân cơ hội này đối xử ân cần với La Vĩ nhiều hơn một chút, nhưng cũng không thể hiện quá rõ ràng. Cũng không biết La Vĩ có phát giác được điều gì không, dù sao trên mặt cũng không có cái gì khác thường, đối xử với ai cũng rất nhiệt tình.

Bởi vì là học kỳ thứ nhất, có mấy môn học là khóa học phổ thông nên có rất nhiều sinh viên cùng nhau tập trung nghe giảng tại một phòng học có nhiều bàn ghế xếp theo hình bậc thang. Mỗi lần đến sớm La Vĩ sẽ giúp ba cô giữ chỗ ngồi ở vị trí tốt nhất. Như vậy các cô đỡ vất vả, bù lại Đàm Tuyết sẽ chuẩn bị thêm một phần thức ăn cho La Vĩ, nếu như anh ta không nhận thì sẽ cứng rắn bắt anh ta phải nhận. Trước mặt mọi người, anh ta cũng sẽ nhún nhường không từ chối nữa.

Bình thường cứ nửa tháng Mạnh Yên phải về nhà một lần, như vậy cha mẹ cô mới không nói điều gì về cô, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhắc đi nhắc lại vấn đề, cô chỉ có thể giả bộ nghe không hiểu.

Thời gian rảnh còn lại cô muốn đến công ty tham gia vào dự án mới, nên thời gian rảnh còn lại cũng không nhiều, Diệp Thiên Nhiên tức giận oán trách cô không bao giờ chịu để ý đến anh. Thật ra anh cũng rất bận, năm thứ tư đại học anh được phân đến thành phố S tham gia đóng quân thực tập, bình thường cũng không được ra ngoài nên công ty anh cũng ít đến.

Cơ hội hai người gặp nhau rất ít nên đã giao hẹn vào buổi tối hàng ngày sẽ gọi điện thoại. Hai người chỉ có thể thông qua hình thức này mới thể hiện được nỗi nhớ nhung trong lòng, mặc dù vậy tình cảm dành cho nhau không hề phai nhạt mà ngược lại càng thêm sâu đậm.

Buổi tối, Mạnh Yên đứng trước cổng trường hết nhìn trái lại nhìn phải, người đâu rồi? Thế nào còn chưa đến?

“Tiểu Yên." Giọng nói của Lâm Phương Phương ở phía xa truyền đến, hôm nay Phương Phương mặc áo len mỏng màu trắng phối hợp với quần jean, nhìn thật trẻ trung.

Mạnh Yên chạy đến bên cạnh Phương Phương, thở phì phò tay quệt khóe miệng: “Phương Phương, cuối cùng cậu cũng đến, tớ chờ cậu hơn một tiếng rồi đấy." Cô ghét nhất phải chờ đợi, cảm giác thời gian trôi qua rất chậm. Nếu không phải do các cô lâu ngày chưa gặp nhau, chắc cô đã bỏ về rồi.

“Thật xin lỗi, hôm nay tớ phải làm thêm giờ." Lâm Phương Phương cảm thấy áy náy, cuộc hẹn này là do cô ấy chủ động hẹn Mạnh Yên vậy mà còn đến muộn. Nhưng chẳng có cách nào khác vì bao giờ người làm thuê cũng phải nghe mệnh lệnh của ông chủ.

Mạnh Yên cũng không hề giận Phương Phương, nghe những lời này ngược lại lo lắng nhìn Phương Phương: “Công ty rất bận sao?" Nhìn sắc mặt của Phương Phương không được tốt cho lắm, có phải quá mệt mỏi hay không?

Trước kia Lâm Phương Phương nhất định chọn công ty gia đình để thực tập, nghe nói làm rất tốt, cấp trên cũng rất coi trọng cô ấy.

“Mấy ngày nay đặc biệt rất bận rộn." Lâm Phương Phương xoa bụng, cơm trưa cô mới ăn được vài miếng, do công việc quá bận đến thời gian ăn cơm cũng không có: “Chúng ta đi ăn cơm trước đã, tớ đang thấy rất đói."

Mạnh Yên cùng Phương Phương đến một quán ăn Tứ Xuyên, Phương Phương rất thích ăn món cay. Bình thường, cô cũng thích ăn cay nhưng nếu quá cay thì không thể chịu được. Thật may, bên cạnh trường có quán ăn này, món ăn không quá cay.

Hai người chọn một vài món ăn, vừa ăn vừa nói chuyện.

Bỗng dưng Phương Phương hỏi: “Tiểu Yên, gần đây tiểu Vũ thế nào rồi?"

Mạnh Yên ngừng đôi đũa gắp thức ăn trả lời: “Lâu rồi tớ không gặp cậu ấy, nghe nói gần đây cậu ấy đều ở lại trường, không có về nhà." Chẳng nhẽ hai người này không liên lạc gì với nhau hay sao? Cô thấy khó hiểu, trong lòng tự hỏi không biết bao nhiêu lần.

Phương Phương cười: “Thật sao? Vậy mà tớ lại nghe nói cậu ấy có bạn gái?"

Tin tức này khiến Mạnh Yên sững sờ: “Làm sao có thể? Không thể nào?" Không phải Giang Vũ thích Phương Phương sao? Làm sao đã có bạn gái khác?

“Có gì mà mà không thể?" Sắc mặt Phương Phương nhàn nhạt, Mạnh Yên nhìn mà không hiểu cô ấy đang nghĩ gì: “Giang Vũ đã thi lên đại học, có thể nói chuyện yêu đương." Quy tắc của Giang gia, cô biết rất rõ.

Mạnh Yên vẫn nhìn chằm chằm Phương Phương, rốt cuộc không nhịn được hỏi: “Cậu ấy … cậu ấy nói với bạn những gì?" Không thể nào, đến lúc này mà Giang Vũ vẫn chưa tỏ tình? Rốt cuộc cậu ấy còn ngại cái gì?

“Đâu có nói gì, thời gian này bọn tớ không có liên lạc." Phương Phương bị Mạnh Yên nhìn có chút không được tự nhiên, cúi đầu ăn cơm: “Tớ đoán từ ngày Giang Vũ có tình yêu mới nên không còn nhớ tới bạn bè như chúng ta."

Mạnh Yên nghe những lời nói này có cảm giác Phương Phương đang cố tỏ vẻ thoải mái.

Suy cho cùng Giang Vũ đang muốn làm cái gì? Sao lại có bạn gái mới? Rốt cuộc là thật hay giả đây? Mạnh Yên cau mày không ngừng thắc mắc, chẳng lẽ cậu ấy từ bỏ tình cảm đối với Phương Phương để tìm đối tượng mới hay sao? Vậy tình cảm thầm lặng bao nhiêu năm qua là cái gì?

Phương Phương đẩy cánh tay của Mạnh Yên: “Cậu nghĩ gì mà chú tâm thế?"

“Không có gì." Mạnh Yên phục hồi lại tinh thần, quyết định hôm nào đó phải đi tìm Giang Vũ hỏi cho rõ ràng chuyện này: “Cậu thì sao? Đã có bạn trai chưa?"

“Tớ làm gì có ai theo đuổi." Bàn tay Phương Phương tự sờ lên gương mặt, thở dài: “Nhìn tớ cũng đâu đến nỗi kém đâu."

“Vậy Đường Tiểu Thiên, cậu ta …" Mạnh Yên dừng lại, cô không biết có nên hỏi tiếp nữa hay không? Đây là điều cấm kị giữa hai cô chưa bao giờ nói đến.

“Không phải cậu ta chỉ thích mỗi cậu hay sao?" Phương Phương đã buông bỏ được, nếu cậu ta đã không thích cô thì cũng chẳng có cách nào cả, chuyện tình cảm là không thể ép buộc.

“Đã lâu như vậy rồi, chắc cậu ta đã quên tớ là ai." Mạnh Yên cắn răng: “Nhưng cậu rất thích cậu ta mà, cậu có thể chủ động theo đuổi." Không biết Giang Vũ đang làm cái gì? Cô ghét nhất là những người không dứt khoát trong chuyện tình cảm, nếu trong lòng Phương Phương vẫn thích Đường Tiểu Thiên như cũ thì sẽ khuyến khích cô ấy theo đuổi, tránh cho sau này lại thấy hối hận.

“Cậu ta đã thay đổi bạn gái hai lần rồi, tớ không muốn tham gia những trò náo nhiệt như thế." Phương Phương hờ hững nói tiếp: “Làm sao tớ có thể như cũ mà thích cậu ta." Mọi si mê lúc còn trẻ đã qua, cho đến hôm nay nhìn lại thấy bọn họ đúng là không thích hợp.

“Thật sự." Mạnh Yên nghe xong những lời này, đôi mắt sáng rực, tâm tình rất vui: “Đó là chuyện tốt, sau khi ăn cơm xong hai chúng ta cùng nhau đi mua sắm nhé, tớ chi." Trước kia, cô vẫn luôn lo lắng Đường Tiểu Thiên sẽ cản trở tình cảm giữa cô và Phương Phương, nhưng bây giờ cô ấy đã nghĩ thông suốt, vậy tất cả cũng không còn vấn đề gì nữa rồi.

“Cậu nói thật à." Phương Phương cũng tỉnh táo tinh thần, con gái ai chẳng thích mua sắm: “Tớ muốn mua một chiếc điện thoại di động, cậu sẽ mua cho tớ sao?" Phương Phương chỉ muốn đùa một chút, cũng không để cho Mạnh Yên mua đồ đắt tiền như thế. Mặc dù Phương Phương biết Mạnh Yên có rất nhiều tiền nhưng đồ quá đắt cô cũng không muốn nhận.

Có điều, thật sự cô đang rất muốn mua một chiếc điện thoại di động vì nó thuận tiện hơn rất nhiều. Nhưng bây giờ cô còn phải đi làm tiết kiệm tiền, thỉnh thoảng mới dám mua đồ gì đó. Cô cũng gần hai mươi tuổi rồi, không thể lúc nào cũng ngửa tay xin tiền mẹ. Hơn nữa, cô ấy cũng chỉ là kế nữ của Giang gia, không thể dựa vào Giang gia mãi được.

Mạnh Yên gật đầu nói: “Mua chứ, coi như đấy là quà sinh nhật của tớ tặng cậu." Quen biết nhiều năm như vậy, tính cách Phương Phương thế nào cô biết rõ như lòng bàn tay.

Nghe nói vậy, Phương Phương lẩm nhẩm tính ngày, có chút thất vọng nói nhỏ: “Sinh nhật tớ còn chưa đến ngày."

Mạnh Yên bật cười: “Tớ tặng trước, đến đúng ngày sinh nhật cậu sẽ không có nữa." Cô ấy cũng quá thật thà rồi, mười năm trôi qua vẫn không thay đổi, nhưng cô lại thích tính cách thật thà này của Phương Phương.

Phương Phương ngẫm nghĩ thấy cũng đúng liền vui vẻ nở nụ cười: “Hắc hắc, vậy còn được." Chỉ có Mạnh Yên là tốt nhất.

“Cậu muốn điện thoại kiểu nào?" Mạnh Yên thuận miệng hỏi một câu.

“Chúng ta cùng nhau đi chọn." Bỗng nhiên Phương Phương nghĩ đến điều gì nhìn chằm chằm Mạnh Yên: “Tiểu Yên, cậu liên lạc với anh họ bằng cách nào? Cũng dùng di động sao?"

Mạnh Yên sửng sốt, trong lòng thấy chột dạ: “Sao tự dưng cậu hỏi tớ vấn đề này?" Phương Phương chưa bao giờ nhìn cô với ánh mắt như thế, thật giống như có bí mật gì trọng đại lắm vậy.

Phương Phường cười trộm: “Cậu đừng có giấu tớ, cậu và anh họ đang yêu nhau có đúng không?" Giọng nói rất khẳng định.

Lần trước Mạnh Yên cùng mọi người đến trường học, lại có những biểu hiện rõ ràng như vậy làm cho cô ấy cũng đoán được phần nào, chỉ cần quan sát kỹ một chút là có ngay kết luận này. Hơn nữa, lúc đó Diệp Thiên Nhiên có những hành động hơi quá một chút, người bình thường cũng có thể nhìn ra.

“Làm sao cậu biết?" Mạnh Yên đỏ mặt, có chút áy náy: “Tớ không có ý định gạt cậu, mà là ….." Mà là thật sự cô không dám mở miệng nói ra, đến cả Giang Vũ cũng là tự đoán được.

“Không cần phải giải thích nhiều, tớ hiểu." Phương Phương uống một ngụm nước, thật lòng vì chuyện của hai người cảm thấy rất vui mừng: “Từ nhỏ đến lớn anh họ thương cậu nhất, cậu cũng ỷ lại nhiều vào anh họ, bây giờ hai người yêu nhau, thật sự rất tốt. Chỉ là về sau các cậu định làm thế nào?" Cô loáng thoáng có nghe mẹ nhắc đến chuyện này, hình như cha mẹ Mạnh Yên không đồng ý.

Mạnh Yên bất đắc dĩ nhún vai một cái: “Đi một bước tính một bước, chứ biết làm sao."

“Chú thím không đồng ý à?"

“Ừ." Mạnh Yên gật đầu, đã qua mấy tháng nhưng cha mẹ cô vẫn không có ý định thay đổi suy nghĩ. Cô cũng chẳng có biện pháp nào nên cứ để từ từ, cô và anh còn có nhiều thời gian mà.

Lâm Phương Phương khuyên nhủ: “Chú thím cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, cậu đừng giận chú thím." Cha mẹ nào mà chẳng thương con nên cũng không thể vì chút chuyện mà không ngừng tranh cãi.

Mạnh Yên nhìn sắc mặt Phương Phương chán nản, cảm thấy khó hiểu: “Tớ biết mà, Cậu làm sao vậy?" Theo cô biết, chú Giang đối xử với Phương Phương rất tốt, Giang Vũ có thứ gì Phương Phương cũng sẽ có nhứng thứ ấy, tuyệt không thiên vị.

Vẻ mặt Lâm Phương Phương phức tạp, giọng nói buồn rười rượi: “Tiểu Yên, cha tớ đến tìm tớ." Đây mới là nguyên nhân thực sự mà hôm nay Phương Phương hẹn gặp Mạnh Yên. Một mình cảm thấy rất khó chịu, cô ấy cần phải có người để tâm sự, cần có một ý kiến tốt.

Mạnh Yên trừng mắt lên, ánh mắt như bốc lửa: “Cái gì? Ông ta tới tìm cậu làm gì?" Hai mẹ con Phương Phương thật vất vả mới thoát khỏi quá khứ, yên lặng sống qua ngày, ông ta lại muốn làm gì nữa đây? Nếu như ông ta dám một lần nữa bắt nạt Phương Phương, để xem cô trừng trị ông ta như thế nào? Không giống như trước đây hoàn toàn chịu thua, bây giờ trong tay cô có nhiều mối quan hệ, muốn chỉnh một người rất đơn giản.

Lâm Phương Phương ấp úng nhỏ giọng nói: “Ông ta đề nghị tớ đến nhà sống cùng ông ta."

“Xoảng." chiếc cốc trên tay Mạnh Yên rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại