Đời Người Bình Thản
Chương 60
Lâm Phương Phương nhanh chóng quay qua quay lại để ngăn cản, đang yên lành tại sao lại tự dưng tranh cãi đánh nhau? Khả Nhi thật là hung dữ, ánh mắt thật dữ dằn như muốn giết chết Mạnh Yên. Tại sao lại có thể như vây?
Hành động này của các cô sớm đã thu hút những người bên cạnh nhìn sang, cũng hấp dẫn ánh mắt của bốn người bên kia.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên biến sắc, nhất thời tay chân luống cuống, tuy vẫn còn đang trong cuộc thi đấu nhưng tinh thần sớm đã bay qua bên kia. Khả Nhi muốn làm gì? Em ấy muốn đánh nhau sao? Em ấy có bị điên không?
Ba người còn lại cũng không khác gì, đều hồn vía lên mây, mặc dù tay vẫn đang hoạt động nhưng lại không biết là đang làm gì!
Đúng lúc này, Diệp Thiên Nhiên chuẩn xác ném quả bóng rổ bay đi, đường bay vòng cung của quả bóng thay đổi quỹ đạo hướng đến đập thẳng vào người Đường Tiều Thiên. Theo lý thuyết, Đường Tiểu Thiên có thể tránh được dễ dàng, nhưng lúc đó ánh mắt của cậu lại chăm chú nhìn trên người Mạnh Yên, bị bóng vừa vặn đập trúng cậu liền bị ngã mạnh trên mặt đất.
“Bịch" Âm thanh có người ngã xuống khiến Mạnh Yên cùng mấy người xung quanh im lặng, dừng bước quay đầu sang nhìn.
“A, là Đường Tiểu Thiên, cậu ấy bị ngã rồi." Phương Phương kích động nhảy lên, không để ý đến các cô nữa chạy ra ngoài.
Sở Khả Nhi khôi phục lại tinh thần, lúc này cô thấy hối hận muốn chết, làm sao cô lại dễ bị kích động đến vậy? Mới bị Mạnh Yên nói mấy câu mà đã khiến cô rối loạn tâm trí . Phải làm sao bây giờ? Sự việc đã bị Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy, anh sẽ nghĩ thế nào đây? Cô không dám động thủ nữa, khuôn mặt liền trở nên vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào nhưng mở miệng hung tợn nói nhỏ: “Tôi khuyên cô nên thức thời một chút, sớm tự động rời sân, chừa lại cho mình chút mặt mũi."
“Cô không có vào sân đấu mà nói những lời như vậy, không cảm thấy quá nực cười sao?" Mạnh Yên nhẹ nhàng nói những lời này rồi chậm rãi đi đến sân đấu.
Vẻ mặt Khả Nhi đỏ bừng, không nghĩ đến cô ta lại khó dây dưa như vậy, cô không thể giải quyết được, nhưng không có vấn đề gì, cô còn có nhiều cơ hội! Cô còn một lá chủ bài cuối cùng vẫn chưa tung ra.
Nhiều người vây quanh Đường Tiểu Thiên để xem xét tình hình, Mạnh Yên đút tay túi quần đứng ở phía ngoài, ánh mắt lo lắng nhìn vào. Không biết bị thương như thế nào?
Diệp Thiên Nhiên chạy đến xem xét một lúc xác định bị thương không nặng lắm, lúc này mới yên tâm rời khỏi đám đông. Anh đi đến bên cạnh Mạnh Yên: “Tiểu Yên, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Anh nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, sắc mặt phức tạp.
“Tôi nói trúng tâm sự của cô ta, nên cô ta mới đánh tôi." Mạnh Yên cũng không ngẩng đầu giọng điệu nhàn nhạt giễu cợt: “Chẳng qua lời tôi nói anh có tin hay không? Cô ta chẳng phải là em gái thân nhất của anh hay sao?"
“Chỉ cần là em nói, anh đều tin." Âm thanh trầm thấp nhưng kiên định của Diệp Thiên Nhiên vang lên bên tai của cô.
Mạnh Yên ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt anh đầy ôn nhu khiến tâm tình của cô không hiểu sao đột nhiên thay đổi phức tạp. Anh ta không phải luôn tin tưởng vào Khả Nhi nhất sao? Thế nào mà đột nhiện lại có chút thay đổi?
Sở Khả Nhi chạy đến muốn kéo cánh tay của Diệp Thiên Nhiên vội vàng giải thích: “Anh A Nhiên, em cùng Mạnh Yên chỉ đùa nhau một chút." Cũng không biết Mạnh Yên có tố cáo cô hay không? Có gây bất lợi cho hay không?
Diệp Thiên Nhiên chủ động tránh cánh tay của Khả Nhi: “Đều đã lớn, không nên điên điên khùng khùng như vậy." Anh không có cách nào để có thể thương yêu cùng che chở cô em gái ác ngôn này được, tuy nhiên trong lòng vẫn phải phòng bị kiêng dè.
Khuôn mặt Sở Khả Nhi ngây ngốc, đây là lần thứ hai anh ấy tránh tiếp xúc với cô. Thấy vậy, cô vội vàng kêu to: “Anh A Nhiên, có phải tức giận không? Em thật sự không có bắt nạt cô ta, anh đừng nghe cô ta nói lung tung, cô ta không thích em nhất nên lời của cô ta nói anh không thể tin."
Diệp Thiên Nhiên đứng thẳng nhìn chằm chằm Khả Nhi, mặc dù cô tận lực che dấu nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự ghen ghét cùng đố kị, thậm chí còn nhìn thấy một tia thù hận. Trong lòng căng thẳng, rốt cuộc ánh mắt của anh đã bị cái gì che lấp? Sao lại không nhìn ra bộ mặt thật của cô? Anh vẫn luôn coi cô như em gái ruột nhưng cô lại không nghĩ như vậy?
Phía bên kia truyền đến giọng nói của Hà Đông: “Coi như số cậu gặp may, chân không có bị gãy xương, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra lại một chút."
Giọng nói Đưởng Tiểu Thiên trong trẻo vang lên: “Để thế này là được rồi, các cậu cứ tiếp tục chơi, tôi sẽ tự đi bệnh viện."
Hà Đông không yên lòng nhìn cậu: “Làm được hả?" Mới vừa nãy thôi sắc mặt của cậu ta trắng bệch vì đau khiến cậu ngây ngẩn cả người chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng thật may là không có sao, bằng không chắc cậu sẽ bị những người hâm mộ Đường Tiểu Thiên tại trường đánh chết mất.
“Dĩ nhiên là được." Đường Tiểu Thiên xem thường cười cười nhưng ánh mắt lại nhìn xung quanh tìm kiếm người nào đó?
Phương Phương căng thẳng nhìn chân của cậu: “Cậu cẩn thận một chút, chân không nên cử động mạnh."
Giang Vũ im lặng không nói một lời nào.
“Không có việc gì" Đường Thiểu Thiên cũng không để ý đến thương thế kia cho lắm, thật ra cũng không có gì chỉ là trong khoảnh khắc bị ngã cảm thấy rất đau, lúc này tuy chân có bị sưng một chút nhưng không có gãy.
Đợi đám đông dần tản đi, rốt cuộc Đường Tiểu Thiên cũng nhìn thấy Mạnh Yên đứng cách đó không xa, nhếch miệng hô lớn: “Mạnh Yên, đưa tôi đến bệnh viện."
Mạnh Yên biết Đường Tiểu Thiên không có việc gì, tâm tình thấy thoải mái đang định quay về chợt nghe thấy thế thiếu chút nữa cô té ngã, người này muốn gì? Thật không hiểu ra sao.
Đường Tiểu Thiên nở nụ cười vui vẻ: “Mạnh Yên, là do anh của cậu làm tôi bị ngã nên cậu phải phụ trách."
Mạnh Yên giật mình một cái, trời ạ, câu nói như thế mà cậu ta cũng nói ra được, cái này không phải cố ý làm cho người khác hiểu lầm cô sao? Đứng quanh đây còn có rất nhiều người mà! Người nào làm cậu ta bị ngã thì đi mà tìm người đấy, sao lại đi tìm cô làm gì? Hiện tại cô cùng anh ta không có một chút quan hệ.
“Đừng để ý đến cậu ta." Mặt Diệp Thiên Nhiên tối sầm lại đi tới bên cạnh cô.
“Như vậy không được hay cho lắm, lời nói như vậy khiến chúng ta giống như những người không có lễ phép." Khả Nhi đứng ra chủ trì chính nghĩa: “Bạn học, để Mạnh Yên đưa bạn đi." Cô ước gì đem hai người kia biến đi, ngoại trừ cô ra tất cả đều là tai họa lớn.
Thấy Khả Nhi phối hợp như vậy, trong lòng Đường Tiểu Thiên mừng thầm, cô bé này là nhất rồi: “Em gái này thật là hiểu lí lẽ."
Diệp Thiên Nhiên tức giận đầu bốc khói, đôi mắt hung ác: “Khả Nhi, nếu em nhiệt tình như vậy thì hãy đưa cậu ta đến bệnh viện đi, chúng tôi sẽ ở lại đây chờ em." Hai người này nếu kẻ xướng người họa vậy thì anh sẽ tác thành cho họ, nhưng muốn để Mạnh Yên đưa Đường Tiều Nhiên đến bệnh viện thì nằm mơ đi, tuyệt đối anh sẽ không cho bọn họ có cơ hội đơn độc bên cạnh nhau.
“Không được, em thì tính là gì? Chẳng phải cậu ta chỉ đích danh Mạnh Yên đi cùng hay sao?" Khả Nhi bày ra vẻ mặt thuần khiết vô tội: “Anh A Nhiên, anh cũng đừng nên phá hư chuyện tốt của người khác, ai biết được họ có quan hệ như thế nào?" Lời này thực sự là ngấm ngầm hại người.
“ Im miệng, em nói cái gì đó?" Diệp Thiên Nhiên không nghĩ rằng dụng tâm của cô lại ác độc như vậy, khiến cho anh càng nổi lên ý định phải phòng bị: “Em đừng có nói lung tung?" Xem ra anh không nên qua lại với cô nhiều nữa, cũng không nên để Mạnh Yên đến gần cô. Cô em gái này quá nhiều tâm tư, cần phải lưu ý.
Sở Khả Nhi rưng rưng muốn khóc dáng vẻ làm bộ rất đáng thương: “Anh A Nhiên, em chỉ thuận miệng nói một chút thôi, anh đừng tức giận." Trước kia, mỗi lần dùng chiêu này Diệp Thiên Nhiên cũng sẽ không tính toán gì với cô nữa, không những thế còn dỗ dành cô mấy câu, một chiêu trúng đích.
Đáng tiếc lần này Khả Nhi tính sai, Diệp Thiên Nhiên hoàn toàn không nhìn cô mà anh nhìn chằm chằm Mạnh Yên, thấy Mạnh Yên không để ý đến mình định xoay người bỏ đi cậu nhanh chóng kéo cô lại: “Tiểu Yên, em định đi đâu?
Manh Yên nhàn nhạt liếc anh một cái: “Nghe lời của Khả Nhi nhà anh đưa Đường Tiểu Thiên đi bệnh viện, tránh cho có người nói tôi ác độc không có lễ phép."
Lúc này Mạnh Yên có chút nhận ra được, có lẽ tình cảm của Sở Khả Nhi chỉ là một phía tình nguyện nhiều hơn một chút, sợ rằng trong lòng Diệp Thiên Nhiên cũng không có cái gì. Chỉ là anh ta lần nào cũng vậy, trêu chọc các cô gái không có chút tự giác nào. Nếu tiếp tục như vậy, quá mệt mỏi. Ai biết được ngoài một Sở Khả Nhi đến một ngày nào đó đột nhiên lại có một em gái nào nữa xuất hiện cùng anh ta thân mật thắm thiết. Cô thật sự không thể chịu nổi loại tình huống này, anh ta nhất định phải biết được điểm ấy để còn phải xử lý thật tốt thói đào hoa này mới được.
Cô cũng có mấy câu muốn nói cùng Đường Tiểu Thiên, vừa rồi cô cũng phản ứng hơi quá, sợ rằng Đường Tiểu Thiên sẽ hiểu nhầm, cô muốn nói rõ ràng, giải thích một chút nói lời xin lỗi. Không yêu chính là không yêu, càng lề mề sẽ càng khiến cậu ấy bị tổn thương. Nếu Đường Tiểu Thiên từ bỏ được ý nghĩ này chắc chắn sau này cậu cũng có thể tìm được bạn gái phù hợp hơn, trong vấn đề tình cảm cô luôn trắng đen rõ ràng, không có mơ hồ, không có khu vực màu xám. Lời nói mập mờ cũng không phải là tốt gì, nếu như thực sự thích một người tự nhiên sẽ rõ ràng nói ra. Yêu nhau thì sẽ ở bên cạnh nhau, không yêu thì cần thận trọng giữ đúng chừng mực, không cần dây dưa nhiều.
“Đừng để ý tới em ấy, hôm nay không biết em ấy thế nào mà cứ nói nhảm." Diệp Thiên Nhiên nắm chặt tay Mạnh Yên không buông: “Đừng đi" Nhưng trong lòng đối với Sở Khả Nhi tức giận đến cực điểm, biết rõ Mạnh Yên là bạn gái của anh vậy mà trước mặt anh còn dám nói như vậy, giao cô gái anh yêu nhất giao cho người khác, điều này thật quá mức cho phép. Sau lưng không biết sẽ còn xảy ra những điều gì nữa đây?
Giang Vũ không muốn anh họ bị làm khó vội vàng hòa giải: “Tiểu Yên, Phương Phương, hay để tôi đưa Đường Tiểu Thiên đi, các bạn chờ tôi một chút."
Đường Tiểu Thiên lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, chỉ cần một mình Mạnh Yên đi cùng tôi là được rồi."
“Thôi, để tôi đi." Diệp Thiên Nhiên nhíu chặt lông mày: “Làm Đường Tiểu Thiên ngã xuống là lỗi của tôi, tôi sẽ phụ trách." Tuyệt đối anh sẽ không thể để cho hai người đi riêng cùng nhau .
Náo loạn nửa ngày, cuối cùng một đám người quyết định cùng nhau đi đến bệnh viện.
Do chân của Đường Tiểu Thiên bị sưng không thể nhúc nhích được, tội nghiệp cầu cứu: “Mạnh Yên, cô tới dìu tôi một chút."
Mạnh Yên cau mày khổ sở, trong lòng thở dài, thôi cứ như vậy một lần coi như bồi thường vậy, chờ cậu ta khỏi bệnh rồi sẽ nói rõ ràng. Cô đưa tay ra đỡ Đường Tiểu Thiên bước từng bước đi khỏi sân trường.
Nhìn bóng lưng hai người, sắc mặt Diệp Thiên Nhiên khó coi đến cực điểm, trong ánh mắt tóe lên ánh lửa văng tung tóe, hung hăng cắn răng bước nhanh về phía trước: “Để tôi dìu cậu, một cô gái không có nhiều sức lực đâu." Ôm lâu như thế còn ra thể thống gì, quá chói mắt anh nhìn không nổi.
Trong lòng Đường Tiểu Thiên đang thầm vui mừng, không nghĩ tới sẽ xuất hiện một người kỳ đà cản mũi, vội mở miệng cự tuyệt: “Không cần, không muốn làm phiền đến anh." Có thể đừng có thò chân vào được hay không, khó khăn lắm cậu mới có được cơ hội tốt như vậy.
Diệp Thiên Nhiên không nói lời nào kéo Mạnh Yên ra, chính mình kéo tay Đường Tiểu Thiên không nói tiếng nào khiêng cậu ta đi ra khỏi sân trường.
Tình hình khó khăn, không có cách nào, Đường Tiểu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ tùy ý Diệp Thiên Nhiên.
Mấy người khác đều yên lặng đi theo phía sau, ánh mắt Sở Khả Nhi tức giận nhìn chằm chằm vào Mạnh Yên, hận không thể phóng dao đâm cô mấy cái, đáng tiếc Mạnh Yên lại không phản ứng chút nào, thái độ như vậy ngược lại khiến Sở Khả Nhi càng nổi giận hơn.
Đến cửa xe Diệp Thiên Nhiên đẩy Đưởng Tiểu Thiên vào trong xe, anh cũng cùng ngồi vào tiện tay kéo Mạnh Yên đến bên cạnh, tách hai người ra.
Sở Khả Nhi tràn đầy tức giận, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, đáng tiếc không ai để ý đến thái độ của cô, cô dậm chân muốn cùng lên xe.
Diệp Thiên Nhiên đóng cửa xe lại, hướng ra cửa xe nói: Phương Phương, tiểu Vũ, các cậu đưa Khả Nhi đi chơi một lúc, không cần phải cùng đến bệnh viện." Bây giờ, anh không muốn nhìn thấy Khả Nhi dính líu gì đến mình nữa cả, tránh gặp phải các phiền phức.
Sở Khả Nhi cuống lên: “Không được, em cũng muốn đi cùng, anh A Nhiên, em muốn đi theo anh."
“Bây giờ là lúc nào, còn ầm ĩ." Diệp Thiên Nhiên không có kiên nhẫn cùng cô lôi thôi, quay sang nói: “Tiểu Vũ, cậu quan tâm một chút, rất nhanh chúng tôi sẽ quay trở lại."
Sở Khả Nhi không chịu nghe lời vẫn lôi kéo cửa xe không buông tay, Giang Vũ nhanh chóng vươn tay kéo cánh tay của Khả Nhi xuống cười nói: “Mọi người đi nhanh đi, cứ yên tâm, có tôi ở đây." Làm gì mà khổ như thế chứ? Anh họ cũng đã bày tỏ thái độ cự tuyệt như vậy, cô ấy tội gì mà phải đuổi đến tận cùng không buông chứ?
Tay của Sở Khả Nhi vừa buông cửa xe, Diệp Thiên Nhiên liền yêu cầu xe chạy. Nhìn xe lăn bánh chạy nhanh ra ngoài, Sở Khả Nhi tức giận thổ huyết muốn chạy đuổi theo xe.
Nhưng Giang Vũ kéo cô quay lại không chịu buông, thật lòng khuyên nhủ: “ Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh sân trường." Vị đại tiểu thư này không dễ trấn an, chuyện này là sao đây.
Sở Khả Nhi hung trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt phát hỏa: “Anh buông tôi ra, không buông tôi cũng sẽ không khách khí đâu." Thế nào mà anh ta dám cản cô chứ?
“Cô muốn thế nào?" Giang Vũ đối với đại tiểu thư này thấy rất phiền, Tại sao cô có thể nghĩ bất cứ ai cũng sẽ phải nghe theo ý của cô? Cậu cũng không phải là nhân viên bảo vệ của cha mẹ cô, có thể để cho cô tùy tiện sai khiến.
“Bốp" một bàn tay thanh thúy đánh tới, một bên má của Giang Vũ lập tức hiện lên hình ảnh năm ngón tay.
Hành động này của các cô sớm đã thu hút những người bên cạnh nhìn sang, cũng hấp dẫn ánh mắt của bốn người bên kia.
Vẻ mặt Diệp Thiên Nhiên biến sắc, nhất thời tay chân luống cuống, tuy vẫn còn đang trong cuộc thi đấu nhưng tinh thần sớm đã bay qua bên kia. Khả Nhi muốn làm gì? Em ấy muốn đánh nhau sao? Em ấy có bị điên không?
Ba người còn lại cũng không khác gì, đều hồn vía lên mây, mặc dù tay vẫn đang hoạt động nhưng lại không biết là đang làm gì!
Đúng lúc này, Diệp Thiên Nhiên chuẩn xác ném quả bóng rổ bay đi, đường bay vòng cung của quả bóng thay đổi quỹ đạo hướng đến đập thẳng vào người Đường Tiều Thiên. Theo lý thuyết, Đường Tiểu Thiên có thể tránh được dễ dàng, nhưng lúc đó ánh mắt của cậu lại chăm chú nhìn trên người Mạnh Yên, bị bóng vừa vặn đập trúng cậu liền bị ngã mạnh trên mặt đất.
“Bịch" Âm thanh có người ngã xuống khiến Mạnh Yên cùng mấy người xung quanh im lặng, dừng bước quay đầu sang nhìn.
“A, là Đường Tiểu Thiên, cậu ấy bị ngã rồi." Phương Phương kích động nhảy lên, không để ý đến các cô nữa chạy ra ngoài.
Sở Khả Nhi khôi phục lại tinh thần, lúc này cô thấy hối hận muốn chết, làm sao cô lại dễ bị kích động đến vậy? Mới bị Mạnh Yên nói mấy câu mà đã khiến cô rối loạn tâm trí . Phải làm sao bây giờ? Sự việc đã bị Diệp Thiên Nhiên nhìn thấy, anh sẽ nghĩ thế nào đây? Cô không dám động thủ nữa, khuôn mặt liền trở nên vui vẻ nở nụ cười ngọt ngào nhưng mở miệng hung tợn nói nhỏ: “Tôi khuyên cô nên thức thời một chút, sớm tự động rời sân, chừa lại cho mình chút mặt mũi."
“Cô không có vào sân đấu mà nói những lời như vậy, không cảm thấy quá nực cười sao?" Mạnh Yên nhẹ nhàng nói những lời này rồi chậm rãi đi đến sân đấu.
Vẻ mặt Khả Nhi đỏ bừng, không nghĩ đến cô ta lại khó dây dưa như vậy, cô không thể giải quyết được, nhưng không có vấn đề gì, cô còn có nhiều cơ hội! Cô còn một lá chủ bài cuối cùng vẫn chưa tung ra.
Nhiều người vây quanh Đường Tiểu Thiên để xem xét tình hình, Mạnh Yên đút tay túi quần đứng ở phía ngoài, ánh mắt lo lắng nhìn vào. Không biết bị thương như thế nào?
Diệp Thiên Nhiên chạy đến xem xét một lúc xác định bị thương không nặng lắm, lúc này mới yên tâm rời khỏi đám đông. Anh đi đến bên cạnh Mạnh Yên: “Tiểu Yên, vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?" Anh nhìn cô đánh giá từ trên xuống dưới, sắc mặt phức tạp.
“Tôi nói trúng tâm sự của cô ta, nên cô ta mới đánh tôi." Mạnh Yên cũng không ngẩng đầu giọng điệu nhàn nhạt giễu cợt: “Chẳng qua lời tôi nói anh có tin hay không? Cô ta chẳng phải là em gái thân nhất của anh hay sao?"
“Chỉ cần là em nói, anh đều tin." Âm thanh trầm thấp nhưng kiên định của Diệp Thiên Nhiên vang lên bên tai của cô.
Mạnh Yên ngẩng đầu nhìn anh, khuôn mặt anh đầy ôn nhu khiến tâm tình của cô không hiểu sao đột nhiên thay đổi phức tạp. Anh ta không phải luôn tin tưởng vào Khả Nhi nhất sao? Thế nào mà đột nhiện lại có chút thay đổi?
Sở Khả Nhi chạy đến muốn kéo cánh tay của Diệp Thiên Nhiên vội vàng giải thích: “Anh A Nhiên, em cùng Mạnh Yên chỉ đùa nhau một chút." Cũng không biết Mạnh Yên có tố cáo cô hay không? Có gây bất lợi cho hay không?
Diệp Thiên Nhiên chủ động tránh cánh tay của Khả Nhi: “Đều đã lớn, không nên điên điên khùng khùng như vậy." Anh không có cách nào để có thể thương yêu cùng che chở cô em gái ác ngôn này được, tuy nhiên trong lòng vẫn phải phòng bị kiêng dè.
Khuôn mặt Sở Khả Nhi ngây ngốc, đây là lần thứ hai anh ấy tránh tiếp xúc với cô. Thấy vậy, cô vội vàng kêu to: “Anh A Nhiên, có phải tức giận không? Em thật sự không có bắt nạt cô ta, anh đừng nghe cô ta nói lung tung, cô ta không thích em nhất nên lời của cô ta nói anh không thể tin."
Diệp Thiên Nhiên đứng thẳng nhìn chằm chằm Khả Nhi, mặc dù cô tận lực che dấu nhưng ánh mắt vẫn tràn ngập sự ghen ghét cùng đố kị, thậm chí còn nhìn thấy một tia thù hận. Trong lòng căng thẳng, rốt cuộc ánh mắt của anh đã bị cái gì che lấp? Sao lại không nhìn ra bộ mặt thật của cô? Anh vẫn luôn coi cô như em gái ruột nhưng cô lại không nghĩ như vậy?
Phía bên kia truyền đến giọng nói của Hà Đông: “Coi như số cậu gặp may, chân không có bị gãy xương, tốt nhất nên đến bệnh viện kiểm tra lại một chút."
Giọng nói Đưởng Tiểu Thiên trong trẻo vang lên: “Để thế này là được rồi, các cậu cứ tiếp tục chơi, tôi sẽ tự đi bệnh viện."
Hà Đông không yên lòng nhìn cậu: “Làm được hả?" Mới vừa nãy thôi sắc mặt của cậu ta trắng bệch vì đau khiến cậu ngây ngẩn cả người chỉ sợ sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng thật may là không có sao, bằng không chắc cậu sẽ bị những người hâm mộ Đường Tiểu Thiên tại trường đánh chết mất.
“Dĩ nhiên là được." Đường Tiểu Thiên xem thường cười cười nhưng ánh mắt lại nhìn xung quanh tìm kiếm người nào đó?
Phương Phương căng thẳng nhìn chân của cậu: “Cậu cẩn thận một chút, chân không nên cử động mạnh."
Giang Vũ im lặng không nói một lời nào.
“Không có việc gì" Đường Thiểu Thiên cũng không để ý đến thương thế kia cho lắm, thật ra cũng không có gì chỉ là trong khoảnh khắc bị ngã cảm thấy rất đau, lúc này tuy chân có bị sưng một chút nhưng không có gãy.
Đợi đám đông dần tản đi, rốt cuộc Đường Tiểu Thiên cũng nhìn thấy Mạnh Yên đứng cách đó không xa, nhếch miệng hô lớn: “Mạnh Yên, đưa tôi đến bệnh viện."
Mạnh Yên biết Đường Tiểu Thiên không có việc gì, tâm tình thấy thoải mái đang định quay về chợt nghe thấy thế thiếu chút nữa cô té ngã, người này muốn gì? Thật không hiểu ra sao.
Đường Tiểu Thiên nở nụ cười vui vẻ: “Mạnh Yên, là do anh của cậu làm tôi bị ngã nên cậu phải phụ trách."
Mạnh Yên giật mình một cái, trời ạ, câu nói như thế mà cậu ta cũng nói ra được, cái này không phải cố ý làm cho người khác hiểu lầm cô sao? Đứng quanh đây còn có rất nhiều người mà! Người nào làm cậu ta bị ngã thì đi mà tìm người đấy, sao lại đi tìm cô làm gì? Hiện tại cô cùng anh ta không có một chút quan hệ.
“Đừng để ý đến cậu ta." Mặt Diệp Thiên Nhiên tối sầm lại đi tới bên cạnh cô.
“Như vậy không được hay cho lắm, lời nói như vậy khiến chúng ta giống như những người không có lễ phép." Khả Nhi đứng ra chủ trì chính nghĩa: “Bạn học, để Mạnh Yên đưa bạn đi." Cô ước gì đem hai người kia biến đi, ngoại trừ cô ra tất cả đều là tai họa lớn.
Thấy Khả Nhi phối hợp như vậy, trong lòng Đường Tiểu Thiên mừng thầm, cô bé này là nhất rồi: “Em gái này thật là hiểu lí lẽ."
Diệp Thiên Nhiên tức giận đầu bốc khói, đôi mắt hung ác: “Khả Nhi, nếu em nhiệt tình như vậy thì hãy đưa cậu ta đến bệnh viện đi, chúng tôi sẽ ở lại đây chờ em." Hai người này nếu kẻ xướng người họa vậy thì anh sẽ tác thành cho họ, nhưng muốn để Mạnh Yên đưa Đường Tiều Nhiên đến bệnh viện thì nằm mơ đi, tuyệt đối anh sẽ không cho bọn họ có cơ hội đơn độc bên cạnh nhau.
“Không được, em thì tính là gì? Chẳng phải cậu ta chỉ đích danh Mạnh Yên đi cùng hay sao?" Khả Nhi bày ra vẻ mặt thuần khiết vô tội: “Anh A Nhiên, anh cũng đừng nên phá hư chuyện tốt của người khác, ai biết được họ có quan hệ như thế nào?" Lời này thực sự là ngấm ngầm hại người.
“ Im miệng, em nói cái gì đó?" Diệp Thiên Nhiên không nghĩ rằng dụng tâm của cô lại ác độc như vậy, khiến cho anh càng nổi lên ý định phải phòng bị: “Em đừng có nói lung tung?" Xem ra anh không nên qua lại với cô nhiều nữa, cũng không nên để Mạnh Yên đến gần cô. Cô em gái này quá nhiều tâm tư, cần phải lưu ý.
Sở Khả Nhi rưng rưng muốn khóc dáng vẻ làm bộ rất đáng thương: “Anh A Nhiên, em chỉ thuận miệng nói một chút thôi, anh đừng tức giận." Trước kia, mỗi lần dùng chiêu này Diệp Thiên Nhiên cũng sẽ không tính toán gì với cô nữa, không những thế còn dỗ dành cô mấy câu, một chiêu trúng đích.
Đáng tiếc lần này Khả Nhi tính sai, Diệp Thiên Nhiên hoàn toàn không nhìn cô mà anh nhìn chằm chằm Mạnh Yên, thấy Mạnh Yên không để ý đến mình định xoay người bỏ đi cậu nhanh chóng kéo cô lại: “Tiểu Yên, em định đi đâu?
Manh Yên nhàn nhạt liếc anh một cái: “Nghe lời của Khả Nhi nhà anh đưa Đường Tiểu Thiên đi bệnh viện, tránh cho có người nói tôi ác độc không có lễ phép."
Lúc này Mạnh Yên có chút nhận ra được, có lẽ tình cảm của Sở Khả Nhi chỉ là một phía tình nguyện nhiều hơn một chút, sợ rằng trong lòng Diệp Thiên Nhiên cũng không có cái gì. Chỉ là anh ta lần nào cũng vậy, trêu chọc các cô gái không có chút tự giác nào. Nếu tiếp tục như vậy, quá mệt mỏi. Ai biết được ngoài một Sở Khả Nhi đến một ngày nào đó đột nhiên lại có một em gái nào nữa xuất hiện cùng anh ta thân mật thắm thiết. Cô thật sự không thể chịu nổi loại tình huống này, anh ta nhất định phải biết được điểm ấy để còn phải xử lý thật tốt thói đào hoa này mới được.
Cô cũng có mấy câu muốn nói cùng Đường Tiểu Thiên, vừa rồi cô cũng phản ứng hơi quá, sợ rằng Đường Tiểu Thiên sẽ hiểu nhầm, cô muốn nói rõ ràng, giải thích một chút nói lời xin lỗi. Không yêu chính là không yêu, càng lề mề sẽ càng khiến cậu ấy bị tổn thương. Nếu Đường Tiểu Thiên từ bỏ được ý nghĩ này chắc chắn sau này cậu cũng có thể tìm được bạn gái phù hợp hơn, trong vấn đề tình cảm cô luôn trắng đen rõ ràng, không có mơ hồ, không có khu vực màu xám. Lời nói mập mờ cũng không phải là tốt gì, nếu như thực sự thích một người tự nhiên sẽ rõ ràng nói ra. Yêu nhau thì sẽ ở bên cạnh nhau, không yêu thì cần thận trọng giữ đúng chừng mực, không cần dây dưa nhiều.
“Đừng để ý tới em ấy, hôm nay không biết em ấy thế nào mà cứ nói nhảm." Diệp Thiên Nhiên nắm chặt tay Mạnh Yên không buông: “Đừng đi" Nhưng trong lòng đối với Sở Khả Nhi tức giận đến cực điểm, biết rõ Mạnh Yên là bạn gái của anh vậy mà trước mặt anh còn dám nói như vậy, giao cô gái anh yêu nhất giao cho người khác, điều này thật quá mức cho phép. Sau lưng không biết sẽ còn xảy ra những điều gì nữa đây?
Giang Vũ không muốn anh họ bị làm khó vội vàng hòa giải: “Tiểu Yên, Phương Phương, hay để tôi đưa Đường Tiểu Thiên đi, các bạn chờ tôi một chút."
Đường Tiểu Thiên lắc đầu cự tuyệt: “Không cần, chỉ cần một mình Mạnh Yên đi cùng tôi là được rồi."
“Thôi, để tôi đi." Diệp Thiên Nhiên nhíu chặt lông mày: “Làm Đường Tiểu Thiên ngã xuống là lỗi của tôi, tôi sẽ phụ trách." Tuyệt đối anh sẽ không thể để cho hai người đi riêng cùng nhau .
Náo loạn nửa ngày, cuối cùng một đám người quyết định cùng nhau đi đến bệnh viện.
Do chân của Đường Tiểu Thiên bị sưng không thể nhúc nhích được, tội nghiệp cầu cứu: “Mạnh Yên, cô tới dìu tôi một chút."
Mạnh Yên cau mày khổ sở, trong lòng thở dài, thôi cứ như vậy một lần coi như bồi thường vậy, chờ cậu ta khỏi bệnh rồi sẽ nói rõ ràng. Cô đưa tay ra đỡ Đường Tiểu Thiên bước từng bước đi khỏi sân trường.
Nhìn bóng lưng hai người, sắc mặt Diệp Thiên Nhiên khó coi đến cực điểm, trong ánh mắt tóe lên ánh lửa văng tung tóe, hung hăng cắn răng bước nhanh về phía trước: “Để tôi dìu cậu, một cô gái không có nhiều sức lực đâu." Ôm lâu như thế còn ra thể thống gì, quá chói mắt anh nhìn không nổi.
Trong lòng Đường Tiểu Thiên đang thầm vui mừng, không nghĩ tới sẽ xuất hiện một người kỳ đà cản mũi, vội mở miệng cự tuyệt: “Không cần, không muốn làm phiền đến anh." Có thể đừng có thò chân vào được hay không, khó khăn lắm cậu mới có được cơ hội tốt như vậy.
Diệp Thiên Nhiên không nói lời nào kéo Mạnh Yên ra, chính mình kéo tay Đường Tiểu Thiên không nói tiếng nào khiêng cậu ta đi ra khỏi sân trường.
Tình hình khó khăn, không có cách nào, Đường Tiểu Thiên chỉ có thể bất đắc dĩ tùy ý Diệp Thiên Nhiên.
Mấy người khác đều yên lặng đi theo phía sau, ánh mắt Sở Khả Nhi tức giận nhìn chằm chằm vào Mạnh Yên, hận không thể phóng dao đâm cô mấy cái, đáng tiếc Mạnh Yên lại không phản ứng chút nào, thái độ như vậy ngược lại khiến Sở Khả Nhi càng nổi giận hơn.
Đến cửa xe Diệp Thiên Nhiên đẩy Đưởng Tiểu Thiên vào trong xe, anh cũng cùng ngồi vào tiện tay kéo Mạnh Yên đến bên cạnh, tách hai người ra.
Sở Khả Nhi tràn đầy tức giận, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy, đáng tiếc không ai để ý đến thái độ của cô, cô dậm chân muốn cùng lên xe.
Diệp Thiên Nhiên đóng cửa xe lại, hướng ra cửa xe nói: Phương Phương, tiểu Vũ, các cậu đưa Khả Nhi đi chơi một lúc, không cần phải cùng đến bệnh viện." Bây giờ, anh không muốn nhìn thấy Khả Nhi dính líu gì đến mình nữa cả, tránh gặp phải các phiền phức.
Sở Khả Nhi cuống lên: “Không được, em cũng muốn đi cùng, anh A Nhiên, em muốn đi theo anh."
“Bây giờ là lúc nào, còn ầm ĩ." Diệp Thiên Nhiên không có kiên nhẫn cùng cô lôi thôi, quay sang nói: “Tiểu Vũ, cậu quan tâm một chút, rất nhanh chúng tôi sẽ quay trở lại."
Sở Khả Nhi không chịu nghe lời vẫn lôi kéo cửa xe không buông tay, Giang Vũ nhanh chóng vươn tay kéo cánh tay của Khả Nhi xuống cười nói: “Mọi người đi nhanh đi, cứ yên tâm, có tôi ở đây." Làm gì mà khổ như thế chứ? Anh họ cũng đã bày tỏ thái độ cự tuyệt như vậy, cô ấy tội gì mà phải đuổi đến tận cùng không buông chứ?
Tay của Sở Khả Nhi vừa buông cửa xe, Diệp Thiên Nhiên liền yêu cầu xe chạy. Nhìn xe lăn bánh chạy nhanh ra ngoài, Sở Khả Nhi tức giận thổ huyết muốn chạy đuổi theo xe.
Nhưng Giang Vũ kéo cô quay lại không chịu buông, thật lòng khuyên nhủ: “ Đi thôi, chúng ta đi dạo quanh sân trường." Vị đại tiểu thư này không dễ trấn an, chuyện này là sao đây.
Sở Khả Nhi hung trừng mắt nhìn cậu, ánh mắt phát hỏa: “Anh buông tôi ra, không buông tôi cũng sẽ không khách khí đâu." Thế nào mà anh ta dám cản cô chứ?
“Cô muốn thế nào?" Giang Vũ đối với đại tiểu thư này thấy rất phiền, Tại sao cô có thể nghĩ bất cứ ai cũng sẽ phải nghe theo ý của cô? Cậu cũng không phải là nhân viên bảo vệ của cha mẹ cô, có thể để cho cô tùy tiện sai khiến.
“Bốp" một bàn tay thanh thúy đánh tới, một bên má của Giang Vũ lập tức hiện lên hình ảnh năm ngón tay.
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác