Đời Người Bình Thản
Chương 45-3
Cuối cùng Diệp Thiên Nhiên và Mạnh Yên vẫn bị bọn họ kéo ngồi vào hoạt động tập thể cùng nhau.
Diệp Thiên Nhiên cau mày ngồi ở bên cạnh Mạnh Yên, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy người muốn đến gần, sự nhiệt tình dâng cao của các nữ sinh cũng biến mất. Ngược lại những nam sinh kia lại bắt đầu cười nói.
Mạnh Yên nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh cười nói, "Đừng nóng giận, chúng ta chờ một lát rồi mượn cớ tránh đi."
"Anh chỉ nhẫn nại nửa tiếng." Giọng Diệp Thiên Nhiên rất không kiên nhẫn, những người này nói những lời nhạt nhẽo, những người con gái kia lại nồng nặc mùi son phấn khiến lỗ mũi anh khó chịu, mấy người con trai kia lại như con ruồi vo ve, có lúc còn ném ánh mắt khinh thường anh.
"OK." Thật ra thì Mạnh Yên cũng không muốn qua lại với bọn họ, nhưng đang giữa nhiều người như vậy lại không nể mặt mũi Mạnh Tuệ, hơi khó xử. "Em mời anh bữa cơm đền bù."
"Mua đồ ăn bên ngoài?" Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa không nhìn cô, anh không hề tin tưởng vào món ăn cô nấu cho mình.
Mạnh Yên tặng cái liếc mắt cho anh, "Có ăn là tốt rồi còn ý kiến?" Hai người thấp giọng nói đùa, mặc kệ những người kia.
Một người đột nhiên chỉ về hướng bọn họ, "Ai, hai người lén lút nói gì đó? Để cho mọi người nghe chút."
Những người khác đều sáng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt tươi cười.
"Nếu đã nói âm thầm, làm sao có thể để cho mọi người nghe chứ?" Mạnh Yên cười rất hồn nhiên, trong lòng lại cảm thấy phiền phức. Người kia lúc nãy quấn lấy Mạnh Tuệ sao giờ lại chú ý tới bọn họ?
Người đó dò xét đứng lên, "Như vậy, em gái, hai người ra ngoài chơi, cũng không dẫn theo bạn bè khác sao?" Hai người này sẽ không có gì mờ ám nhỉ? Chẳng qua cô bé này rất đáng yêu, tên nhóc kia lại không để cho người ta thoải mái, thái độ thật đáng ghét, cho là dáng dấp đẹp mắt chút thì xem thường người khác? Hừ, còn thu hút ánh mắt của những người khác. Ngay cả Mạnh Tuệ cao ngạo cũng len lén nhìn về phía tên nhóc kia, cậu ta đuổi theo Mạnh Tuệ rất lâu rồi, tên nhóc kia còn không cho Mạnh Tuệ mặt mũi, đây là người nào vậy, thật khó chịu! Thật muốn đánh cậu ta!
Mạnh Yên mới không để ý tới trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, vẻ mặt không đổi, cười híp mắt nói, "Từ nhỏ bọn tôi đã thân như tay chân rồi, có gì kỳ lạ sao?"
"Không có." Trên gương mặt người đó mang nụ cười thô tục, tầm mắt quét tới quét lui giữa hai người, "Chẳng qua là chưa từng thấy qua tình cảm tốt như vậy."
"Đó là do anh ít thấy." Mạnh Yên cười tự nhiên, đột nhiên lấy ra một hộp nhựa nhỏ trong túi xách, bên trong là một hàng bánh bí đỏ vàng óng, "Đúng rồi, anh họ, buổi sáng lúc ra ngoài ba mẹ nói em mang bánh bí đỏ cho anh, mới làm, ăn ngon lắm."
Lời nói này rất khéo léo, trong mắt Diệp Thiên Nhiên lướt qua một nụ cười.
Đến cả người nhà cũng biết, chắc hẳn không có chuyện gì mập mờ. Người kia cũng không hứng thú hỏi tiếp. Những người con gái kia lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Mạnh Yên không khỏi lắc đầu. Nam sắc hại người!
Một người khác lại nhảy ra, "Tớ rất thích ăn bí đỏ bính, em gái cho anh một miếng nha."
Mạnh Yên sửng sốt một chút, người này cũng quá tự nhiên, vừa lấy ra đã tự nhiên xin ăn, giọng điệu còn tự nhiên như vậy.
Gương mặt Diệp Thiên Nhiên u ám, im lặng nhận lấy bánh bí đỏ trong tay Mạnh Yên, tiếp theo ăn, không để cho người khác.
"Anh ấy rất tham ăn, hihi." Mạnh Yên không khỏi cười ngây ngô mấy tiếng, bộ dáng anh như vậy thật là đáng yêu. Cô còn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của anh.
Người kia nhìn hồi lâu, bĩu môi nói, "Vậy xem như anh lớn tuổi hơn, để cho em trai ăn vậy." Lời này chua giống như bình dấm trăm năm.
"Phụt" Mạnh Yên không nhịn được cười ra tiếng, Diệp Thiên Nhiên hung hăng liếc cô một cái, tầm mắt chuyển qua nhàn nhạt mở miệng, "Bác à, bác bao nhiêu tuổi vậy?"
Lời này vừa nói ra, mọi người sửng sốt ba giây tất cả đều bật cười thành tiếng, còn mặt người kia lại đỏ lên như đít khỉ vậy.
Mạnh Yên cười nghiêng ngã, tay ôm lấy bụng đau vì cười, trong lòng thầm nghĩ, trình độ này mà đòi đấu với Diệp Thiên Nhiên, chỉ có đi tìm cái chết. Câu nói đầu tiên thôi cũng đủ khiến người ta im miệng.
"Bọn tôi còn có việc đi trước." Diệp Thiên Nhiên cất hộp, gương mặt cứng nhắc, kéo Mạnh Yên muốn đi.
"Tiểu Yên, chị có việc muốn nói với em." Mạnh Tuệ nóng nảy, muốn đưa tay cản. Đúng lúc thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên Nhiên thì rút tay trở về. Người này dáng dấp rất tuấn tú, nhưng ánh mắt sao lại lạnh lùng như thế? Dù gì cô cũng là mỹ nữ, ngay cả mặt mũi cũng không cho. Nhưng mà thật sự rất có sức quyến rũ của đàn ông. (mồ hôi)
"Có chuyện gì, chị nói đi." Mạnh Yên cau mày, không phải chuyện phiền toái gì chứ? Chuyện nhà bác cả đã đủ để sáng tỏ!
Mạnh Tuệ khó xử nhìn xung quanh, chỉ vào tảng đá cách đó không xa, "Chúng ta đến đó nói đi." Rồi đi trước.
Mạnh Yên cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Thiên Nhiên.
Diệp Thiên Nhiên khẽ gật đầu, Mạnh Yên trong lòng thầm thở dài, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau lưng Mạnh Tuệ.
Mạnh Tuệ cũng không cảm thấy khó xử nữa, dứt khoát mở miệng, "Tiểu Yên, chị muốn đến cửa tiệm mua mấy bộ quần áo."
"Vậy chị đi đi." Mạnh Yên không giải thích được nhìn cô, sao lại nói chuyện này với mình? Chẳng lẽ là muốn cô đưa sao? Trước kia không có gì đáng nói, muốn gì cũng được, nhưng lần trước vì chuyện công việc của cô ta mà bài xích. Hôm nay nếu không phải tình cờ gặp Mạnh Tuệ, cô lo lắng sẽ bị đồn đãi lung tung, chứ bản thân không hề muốn nhiều lời với cô ta.
"Có thể thím không muốn gặp chị." Mạnh Tuệ đan hai tay lại, gương mặt bất an, coi như cô ta cũng hiểu rõ.
Nhưng trong huyện chỉ có mấy cửa tiệm quần áo của nhà họ Mạnh, rất nhiều người cảm thấy tự hào về quần áo nhà họ, có thể nói là tiêu biểu. Cô ta không chỉ một lần nghe người ta nhắc qua, trong lòng rất muốn mua mấy bộ.
Mạnh Yên nhìn cô hồi lâu, "Chị là khách hàng, mẹ em sẽ không đuổi chị đi." Người buôn bán, tôn trọng hòa khí sinh tài, không có thói quen chọn khách.
"Nếu không em giúp chị chọn mấy bộ, chị mới nhận tiền lương, còn chưa sử dụng." Ánh mắt Mạnh Tuệ sáng lên đề nghị.
Mạnh Yên liếc mắt, "Quần áo thì phải thử, tùy tiện đem tới nhỡ chị không thích thì sao?" Vì chuyện nhỏ nhặt này mà kỳ kèo, thật nhàm chán. Muốn mua quần áo thì đến tiệm, chọn rồi trả tiền là xong. Cho dù Lý Thiến không muốn gặp cô ta chẳng lẽ lại không bán cho cô ta sao?
"Chị không dám." Mạnh Tuệ cúi đầu, giọng nói cực nhỏ.
"Có gì mà không dám?" Mạnh Yên thấy dáng vẻ khép nép sợ hãi như con thỏ nhỏ, bây giờ im lặng, "Như vậy đi, thứ năm thứ sáu mẹ em không có trong tiệm, chị chọn 1 trong 2 ngày qua mua." Có cố gắng ra vẻ nhu nhược với cô cũng vô dụng thôi. Cô không có để bản thân mình phải phục tùng đâu!
"Tốt." Mạnh Yên chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên ánh mắt ảm đạm, "Không được, hai ngày ấy chị đi làm." Chỗ cô làm chỉ được nghỉ ngày chủ nhật.
"Xin nghỉ một ngày." Mạnh Yên nhàn nhạt nói, thật sự không muốn để ý tới cô ta. Chuyện như vậy còn cần người khác chỉ sao?
"Vậy sẽ bị trừ rất nhiều tiền." Gương mặt Mạnh Tuệ đau lòng.
Mạnh Yên nắm tay lại thành quyền không nhịn được, "Vậy sau này hãy nói đi." Xoay người đã muốn đi. Cô ghét nhất giao thiệp với những người không dứt khoát, cả chủ ý của bản thân cũng không rõ ràng, một hồi ý nghĩ, làm việc dây dưa. Chuyện nhỏ này cũng cần suy tính sao?
Mạnh Tuệ vội vàng kéo lại tay của cô, "Tiểu Yên, vậy…vậy có thể giảm giá không?"
Mạnh Yên thầm thở dài trong lòng, "Một bộ không giảm, nhưng em có thể cho chị một thẻ, có thể giảm 20%." Lúc nào cô cũng để mấy thẻ VIP trong bóp tiền để tặng. Thói quen này xuất phát là một lần giáo viên dạy Anh Văn muốn có thẻ VIP, nhưng cô không kịp chuẩn bị tinh thần mà ngẩn người, may mắn là cuối cùng cũng đồng ý, thiếu chút nữa đã đắc tội. Sau lại có mấy giáo viên cũ thông qua giáo viên Anh Văn xin cô mấy thẻ, Lý Thiến dứt khoát đưa cô mấy tấm thẻ giữ trong người.
“20%? Có thể giảm hơn nữa không?" Mạnh Tuệ lộ ra vẻ khẩn cầu.
Mạnh Yên bĩu môi, "Không được, đây là giá vốn, thấp nữa sẽ lỗ vốn." Chẳng qua chỉ là lời nói dối, nếu không nói vậy sẽ còn kỳ kèo hồi lâu nữa.
"Vậy cũng tốt." Mạnh Tuệ tâm bất cam tình bất nguyện gật đầu, "Vậy mấy ngày nữa chị đến."
Miệng Mạnh Yên giật giật, im lặng nuốt xuống, lấy ra thẻ VIP đưa cho cô ta.
"Ai, còn có một việc." Mạnh Tuệ chỉ sợ em họ đi, trong lòng lẩn quẩn hồi lâu bật thốt lên, "Diệp Thiên Nhiên là bạn bè với em? Anh ấy làm gì? Hình như bằng tuổi chị?"
Mạnh Yên cắn răng, ghê tởm, quả nhiên coi trọng Diệp Thiên Nhiên. Không được, phải nghĩ cách khiến cô ta từ bỏ ý nghĩ."Anh ấy, đang học đại học, sau khi tốt nghiệp muốn làm quân nhân, có lẽ sẽ không về đây." Hừ, nói như vậy mới có thể bóp chết suy nghĩ từ trong trứng nước.
Mạnh Tuệ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Diệp Thiên Nhiên cách đó không xa, "Không thể nào, anh ấy không phải là người ở đây sao?"
Mạnh Yên rất chắc chắn gật đầu, "Không phải, anh ấy là người ở thành phố khác, mẹ anh ấy là người ở đây gả đi xa."
Mạnh Tuệ lấy hết dũng khí thẹn thùng đỏ mặt hỏi, "Vậy anh ấy có thể vì... Thích người nào đó mà ở lại chỗ này không?"
Nhìn vẻ mặt của cô ta, Mạnh Yên không thoải mái. Đã như vậy, cô ta còn không chịu chết tâm sao? Vòng vo đảo mắt, "Sẽ không, anh ấy là con một trong nhà, sau này phải chăm sóc cha mẹ."
Cô khẽ oán thầm trong lòng, cô đã nói, tìm bạn trai không thể tìm người quá xuất sắc, quá dễ dàng gây họa. Chỉ nhìn một cái đã thu hút bao nhiêu cô gái. Còn hại cô phải nói dối bức người ta lui. Thật là quá đáng ghét! Thật sự muốn hủy khuôn mặt của anh mà.
Mạnh Tuệ thất vọng cúi đầu, thật vất vả mới để ý được một người, lại là hoàn cảnh này. Nhà cô chắc chắn sẽ không đồng ý, chuyện này cũng không có cách. Thật đau lòng!
Mạnh Yên cổ quái nhìn sắc mặt cô ta biến đổi, hồi lâu ném lại một câu, "Em phải đi."
Cô không để ý tiếng những người phía sau, kéo Diệp Thiên Nhiên đi.
Diệp Thiên Nhiên không nói tiếng nào bị cô dắt đi, trong lòng âm thầm suy đoán nguyên nhân cô đột nhiên mất hứng. Lúc nãy còn vui vẻ chỉ nói mấy câu với chị họ đã không vui? Chẳng lẽ chị họ mắng cô? Loại suy nghĩ này xuất hiện, trong lòng anh cũng mất hứng, đúng là không nên để cho họ ở cùng nhau.
Lúc đến cổng công viên, tâm trạng Mạnh Yên cũng thay đổi, chuyện như vậy có lẽ sau này không thiếu, nếu muốn ở bên cạnh anh, có một số việc sẽ phải tính trước. Người khác thích anh anh, cũng không phải lỗi của anh. Cô không cần thiết vì người không liên quan mà bực bội, hơn nữa không cần vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt mình. Chỉ cần trong lòng anh chỉ có một mình cô, không thích người khác là được. Những chuyện khác cô không có cách nào kiểm soát được.
Diệp Thiên Nhiên cau mày ngồi ở bên cạnh Mạnh Yên, ngoảnh mặt làm ngơ với mấy người muốn đến gần, sự nhiệt tình dâng cao của các nữ sinh cũng biến mất. Ngược lại những nam sinh kia lại bắt đầu cười nói.
Mạnh Yên nhỏ giọng ghé vào lỗ tai anh cười nói, "Đừng nóng giận, chúng ta chờ một lát rồi mượn cớ tránh đi."
"Anh chỉ nhẫn nại nửa tiếng." Giọng Diệp Thiên Nhiên rất không kiên nhẫn, những người này nói những lời nhạt nhẽo, những người con gái kia lại nồng nặc mùi son phấn khiến lỗ mũi anh khó chịu, mấy người con trai kia lại như con ruồi vo ve, có lúc còn ném ánh mắt khinh thường anh.
"OK." Thật ra thì Mạnh Yên cũng không muốn qua lại với bọn họ, nhưng đang giữa nhiều người như vậy lại không nể mặt mũi Mạnh Tuệ, hơi khó xử. "Em mời anh bữa cơm đền bù."
"Mua đồ ăn bên ngoài?" Diệp Thiên Nhiên nửa cười nửa không nhìn cô, anh không hề tin tưởng vào món ăn cô nấu cho mình.
Mạnh Yên tặng cái liếc mắt cho anh, "Có ăn là tốt rồi còn ý kiến?" Hai người thấp giọng nói đùa, mặc kệ những người kia.
Một người đột nhiên chỉ về hướng bọn họ, "Ai, hai người lén lút nói gì đó? Để cho mọi người nghe chút."
Những người khác đều sáng mắt nhìn bọn họ chằm chằm, gương mặt tươi cười.
"Nếu đã nói âm thầm, làm sao có thể để cho mọi người nghe chứ?" Mạnh Yên cười rất hồn nhiên, trong lòng lại cảm thấy phiền phức. Người kia lúc nãy quấn lấy Mạnh Tuệ sao giờ lại chú ý tới bọn họ?
Người đó dò xét đứng lên, "Như vậy, em gái, hai người ra ngoài chơi, cũng không dẫn theo bạn bè khác sao?" Hai người này sẽ không có gì mờ ám nhỉ? Chẳng qua cô bé này rất đáng yêu, tên nhóc kia lại không để cho người ta thoải mái, thái độ thật đáng ghét, cho là dáng dấp đẹp mắt chút thì xem thường người khác? Hừ, còn thu hút ánh mắt của những người khác. Ngay cả Mạnh Tuệ cao ngạo cũng len lén nhìn về phía tên nhóc kia, cậu ta đuổi theo Mạnh Tuệ rất lâu rồi, tên nhóc kia còn không cho Mạnh Tuệ mặt mũi, đây là người nào vậy, thật khó chịu! Thật muốn đánh cậu ta!
Mạnh Yên mới không để ý tới trong lòng bọn họ nghĩ như thế nào, vẻ mặt không đổi, cười híp mắt nói, "Từ nhỏ bọn tôi đã thân như tay chân rồi, có gì kỳ lạ sao?"
"Không có." Trên gương mặt người đó mang nụ cười thô tục, tầm mắt quét tới quét lui giữa hai người, "Chẳng qua là chưa từng thấy qua tình cảm tốt như vậy."
"Đó là do anh ít thấy." Mạnh Yên cười tự nhiên, đột nhiên lấy ra một hộp nhựa nhỏ trong túi xách, bên trong là một hàng bánh bí đỏ vàng óng, "Đúng rồi, anh họ, buổi sáng lúc ra ngoài ba mẹ nói em mang bánh bí đỏ cho anh, mới làm, ăn ngon lắm."
Lời nói này rất khéo léo, trong mắt Diệp Thiên Nhiên lướt qua một nụ cười.
Đến cả người nhà cũng biết, chắc hẳn không có chuyện gì mập mờ. Người kia cũng không hứng thú hỏi tiếp. Những người con gái kia lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Mạnh Yên không khỏi lắc đầu. Nam sắc hại người!
Một người khác lại nhảy ra, "Tớ rất thích ăn bí đỏ bính, em gái cho anh một miếng nha."
Mạnh Yên sửng sốt một chút, người này cũng quá tự nhiên, vừa lấy ra đã tự nhiên xin ăn, giọng điệu còn tự nhiên như vậy.
Gương mặt Diệp Thiên Nhiên u ám, im lặng nhận lấy bánh bí đỏ trong tay Mạnh Yên, tiếp theo ăn, không để cho người khác.
"Anh ấy rất tham ăn, hihi." Mạnh Yên không khỏi cười ngây ngô mấy tiếng, bộ dáng anh như vậy thật là đáng yêu. Cô còn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của anh.
Người kia nhìn hồi lâu, bĩu môi nói, "Vậy xem như anh lớn tuổi hơn, để cho em trai ăn vậy." Lời này chua giống như bình dấm trăm năm.
"Phụt" Mạnh Yên không nhịn được cười ra tiếng, Diệp Thiên Nhiên hung hăng liếc cô một cái, tầm mắt chuyển qua nhàn nhạt mở miệng, "Bác à, bác bao nhiêu tuổi vậy?"
Lời này vừa nói ra, mọi người sửng sốt ba giây tất cả đều bật cười thành tiếng, còn mặt người kia lại đỏ lên như đít khỉ vậy.
Mạnh Yên cười nghiêng ngã, tay ôm lấy bụng đau vì cười, trong lòng thầm nghĩ, trình độ này mà đòi đấu với Diệp Thiên Nhiên, chỉ có đi tìm cái chết. Câu nói đầu tiên thôi cũng đủ khiến người ta im miệng.
"Bọn tôi còn có việc đi trước." Diệp Thiên Nhiên cất hộp, gương mặt cứng nhắc, kéo Mạnh Yên muốn đi.
"Tiểu Yên, chị có việc muốn nói với em." Mạnh Tuệ nóng nảy, muốn đưa tay cản. Đúng lúc thấy ánh mắt lạnh lùng của Diệp Thiên Nhiên thì rút tay trở về. Người này dáng dấp rất tuấn tú, nhưng ánh mắt sao lại lạnh lùng như thế? Dù gì cô cũng là mỹ nữ, ngay cả mặt mũi cũng không cho. Nhưng mà thật sự rất có sức quyến rũ của đàn ông. (mồ hôi)
"Có chuyện gì, chị nói đi." Mạnh Yên cau mày, không phải chuyện phiền toái gì chứ? Chuyện nhà bác cả đã đủ để sáng tỏ!
Mạnh Tuệ khó xử nhìn xung quanh, chỉ vào tảng đá cách đó không xa, "Chúng ta đến đó nói đi." Rồi đi trước.
Mạnh Yên cắn cắn môi, ngẩng đầu nhìn hướng Diệp Thiên Nhiên.
Diệp Thiên Nhiên khẽ gật đầu, Mạnh Yên trong lòng thầm thở dài, không thể làm gì khác hơn là đi theo sau lưng Mạnh Tuệ.
Mạnh Tuệ cũng không cảm thấy khó xử nữa, dứt khoát mở miệng, "Tiểu Yên, chị muốn đến cửa tiệm mua mấy bộ quần áo."
"Vậy chị đi đi." Mạnh Yên không giải thích được nhìn cô, sao lại nói chuyện này với mình? Chẳng lẽ là muốn cô đưa sao? Trước kia không có gì đáng nói, muốn gì cũng được, nhưng lần trước vì chuyện công việc của cô ta mà bài xích. Hôm nay nếu không phải tình cờ gặp Mạnh Tuệ, cô lo lắng sẽ bị đồn đãi lung tung, chứ bản thân không hề muốn nhiều lời với cô ta.
"Có thể thím không muốn gặp chị." Mạnh Tuệ đan hai tay lại, gương mặt bất an, coi như cô ta cũng hiểu rõ.
Nhưng trong huyện chỉ có mấy cửa tiệm quần áo của nhà họ Mạnh, rất nhiều người cảm thấy tự hào về quần áo nhà họ, có thể nói là tiêu biểu. Cô ta không chỉ một lần nghe người ta nhắc qua, trong lòng rất muốn mua mấy bộ.
Mạnh Yên nhìn cô hồi lâu, "Chị là khách hàng, mẹ em sẽ không đuổi chị đi." Người buôn bán, tôn trọng hòa khí sinh tài, không có thói quen chọn khách.
"Nếu không em giúp chị chọn mấy bộ, chị mới nhận tiền lương, còn chưa sử dụng." Ánh mắt Mạnh Tuệ sáng lên đề nghị.
Mạnh Yên liếc mắt, "Quần áo thì phải thử, tùy tiện đem tới nhỡ chị không thích thì sao?" Vì chuyện nhỏ nhặt này mà kỳ kèo, thật nhàm chán. Muốn mua quần áo thì đến tiệm, chọn rồi trả tiền là xong. Cho dù Lý Thiến không muốn gặp cô ta chẳng lẽ lại không bán cho cô ta sao?
"Chị không dám." Mạnh Tuệ cúi đầu, giọng nói cực nhỏ.
"Có gì mà không dám?" Mạnh Yên thấy dáng vẻ khép nép sợ hãi như con thỏ nhỏ, bây giờ im lặng, "Như vậy đi, thứ năm thứ sáu mẹ em không có trong tiệm, chị chọn 1 trong 2 ngày qua mua." Có cố gắng ra vẻ nhu nhược với cô cũng vô dụng thôi. Cô không có để bản thân mình phải phục tùng đâu!
"Tốt." Mạnh Yên chợt ngẩng đầu lên, đột nhiên ánh mắt ảm đạm, "Không được, hai ngày ấy chị đi làm." Chỗ cô làm chỉ được nghỉ ngày chủ nhật.
"Xin nghỉ một ngày." Mạnh Yên nhàn nhạt nói, thật sự không muốn để ý tới cô ta. Chuyện như vậy còn cần người khác chỉ sao?
"Vậy sẽ bị trừ rất nhiều tiền." Gương mặt Mạnh Tuệ đau lòng.
Mạnh Yên nắm tay lại thành quyền không nhịn được, "Vậy sau này hãy nói đi." Xoay người đã muốn đi. Cô ghét nhất giao thiệp với những người không dứt khoát, cả chủ ý của bản thân cũng không rõ ràng, một hồi ý nghĩ, làm việc dây dưa. Chuyện nhỏ này cũng cần suy tính sao?
Mạnh Tuệ vội vàng kéo lại tay của cô, "Tiểu Yên, vậy…vậy có thể giảm giá không?"
Mạnh Yên thầm thở dài trong lòng, "Một bộ không giảm, nhưng em có thể cho chị một thẻ, có thể giảm 20%." Lúc nào cô cũng để mấy thẻ VIP trong bóp tiền để tặng. Thói quen này xuất phát là một lần giáo viên dạy Anh Văn muốn có thẻ VIP, nhưng cô không kịp chuẩn bị tinh thần mà ngẩn người, may mắn là cuối cùng cũng đồng ý, thiếu chút nữa đã đắc tội. Sau lại có mấy giáo viên cũ thông qua giáo viên Anh Văn xin cô mấy thẻ, Lý Thiến dứt khoát đưa cô mấy tấm thẻ giữ trong người.
“20%? Có thể giảm hơn nữa không?" Mạnh Tuệ lộ ra vẻ khẩn cầu.
Mạnh Yên bĩu môi, "Không được, đây là giá vốn, thấp nữa sẽ lỗ vốn." Chẳng qua chỉ là lời nói dối, nếu không nói vậy sẽ còn kỳ kèo hồi lâu nữa.
"Vậy cũng tốt." Mạnh Tuệ tâm bất cam tình bất nguyện gật đầu, "Vậy mấy ngày nữa chị đến."
Miệng Mạnh Yên giật giật, im lặng nuốt xuống, lấy ra thẻ VIP đưa cho cô ta.
"Ai, còn có một việc." Mạnh Tuệ chỉ sợ em họ đi, trong lòng lẩn quẩn hồi lâu bật thốt lên, "Diệp Thiên Nhiên là bạn bè với em? Anh ấy làm gì? Hình như bằng tuổi chị?"
Mạnh Yên cắn răng, ghê tởm, quả nhiên coi trọng Diệp Thiên Nhiên. Không được, phải nghĩ cách khiến cô ta từ bỏ ý nghĩ."Anh ấy, đang học đại học, sau khi tốt nghiệp muốn làm quân nhân, có lẽ sẽ không về đây." Hừ, nói như vậy mới có thể bóp chết suy nghĩ từ trong trứng nước.
Mạnh Tuệ kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Diệp Thiên Nhiên cách đó không xa, "Không thể nào, anh ấy không phải là người ở đây sao?"
Mạnh Yên rất chắc chắn gật đầu, "Không phải, anh ấy là người ở thành phố khác, mẹ anh ấy là người ở đây gả đi xa."
Mạnh Tuệ lấy hết dũng khí thẹn thùng đỏ mặt hỏi, "Vậy anh ấy có thể vì... Thích người nào đó mà ở lại chỗ này không?"
Nhìn vẻ mặt của cô ta, Mạnh Yên không thoải mái. Đã như vậy, cô ta còn không chịu chết tâm sao? Vòng vo đảo mắt, "Sẽ không, anh ấy là con một trong nhà, sau này phải chăm sóc cha mẹ."
Cô khẽ oán thầm trong lòng, cô đã nói, tìm bạn trai không thể tìm người quá xuất sắc, quá dễ dàng gây họa. Chỉ nhìn một cái đã thu hút bao nhiêu cô gái. Còn hại cô phải nói dối bức người ta lui. Thật là quá đáng ghét! Thật sự muốn hủy khuôn mặt của anh mà.
Mạnh Tuệ thất vọng cúi đầu, thật vất vả mới để ý được một người, lại là hoàn cảnh này. Nhà cô chắc chắn sẽ không đồng ý, chuyện này cũng không có cách. Thật đau lòng!
Mạnh Yên cổ quái nhìn sắc mặt cô ta biến đổi, hồi lâu ném lại một câu, "Em phải đi."
Cô không để ý tiếng những người phía sau, kéo Diệp Thiên Nhiên đi.
Diệp Thiên Nhiên không nói tiếng nào bị cô dắt đi, trong lòng âm thầm suy đoán nguyên nhân cô đột nhiên mất hứng. Lúc nãy còn vui vẻ chỉ nói mấy câu với chị họ đã không vui? Chẳng lẽ chị họ mắng cô? Loại suy nghĩ này xuất hiện, trong lòng anh cũng mất hứng, đúng là không nên để cho họ ở cùng nhau.
Lúc đến cổng công viên, tâm trạng Mạnh Yên cũng thay đổi, chuyện như vậy có lẽ sau này không thiếu, nếu muốn ở bên cạnh anh, có một số việc sẽ phải tính trước. Người khác thích anh anh, cũng không phải lỗi của anh. Cô không cần thiết vì người không liên quan mà bực bội, hơn nữa không cần vì lỗi lầm của người khác mà trừng phạt mình. Chỉ cần trong lòng anh chỉ có một mình cô, không thích người khác là được. Những chuyện khác cô không có cách nào kiểm soát được.
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác