Đời Người Bình Thản
Chương 3-2
"Còn ở ngoài ruộng." Vẻ mặt Lâm Phương Phương u sầu, lo lắng nhìn ngoài trời tối đen. "Mấy ngày nay phải trồng cải xanh, nên rất bận."
Mạnh Yên thầm thở dài trong lòng, một người phụ nữ như mẹ Lâm phải làm 10 mẫu ruộng, thật sự không dễ dàng chút nào, ngày thường phải dậy sớm làm việc, đến vụ mùa lại càng bận đến đêm khuya.
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn." Phương Phương khuấy trong nồi, "Chờ mẹ trở về cùng ăn." Đồ ăn đã nấu xong rồi nhưng vẫn để trong nồi cho nóng.
"Món gì thế?" Mạnh Yên nhìn cô trêu chọc.
Phương Phương nghe xong nhếch môi nhìn cô cười quái dị, "Là món cậu ghét nhất đó."
"Không phải là củ cải kho chứ." Mạnh Yên bĩu môi, trong tất cả các món cô ghét nhất món này.
"Đúng là món này." Ngược lại Phương Phương cười vui vẻ, hiếm khi thấy bộ dạng trẻ con như vậy của bạn.
"Nhà cậu cũng tiết kiệm à, thật là..." Mạnh Yên không nói gì, nghe nói ba Phương Phương công tác bên ngoài, không chừng còn có tiền lương.
"Ba mẹ mình muốn để dành tiền trang trí nhà cửa." Phương Phương nâng cằm, Mạnh Yên theo tầm mắt rỗng tuếch của cô do dự một hồi. Cũng chỉ là một vỏ bọc trống rỗng, dưới đất là xi măng trừ một bàn cơm ngoài ra không có gì cả.
Lại là chuyện trang trí nhà cửa, có ý gì chứ? Qua mười mấy năm nữa những thứ này cũng bị loại bỏ. Cực khổ kiếm tiền sử dụng ở phương diện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mạnh Yên nghiêng đầu lôi kéo tay cô, chăm chú nhìn cô, "Phương Phương, chúng ta nghĩ biện pháp kiếm tiền đi."
"Kiếm tiền? Chúng ta? Làm sao có thể?" Lâm Phương Phương không thể tin chỉ ngón tay về cô rồi chỉ mình.
Mạnh Yên tiến đến, nói khẽ bên tai cô, "Không phải trên trấn có xưởng may đồng phục sao? Nghe nói có thể xin làm gia công dj3nd4nl3qujd0n đem đồng phục về nhà kết nút áo, cắt vải thừa." Ngô Tiểu Lệ làm kế toán trong thôn các cô, Mạnh Yên đã từng nghe nói qua.
Kiếp trước Mạnh Yên buôn bán đồng phục, rất khéo tay, trước kia còn làm búp bê, bán trên mạng, vậy mà lại thành công, thường xuyên cung không đủ cầu, một danh sách bình thường phải đợi tới nửa tháng mới có thể chuẩn bị xong.
Mắt Lâm Phương Phương sáng lên, "Ý kiến này rất hay, chẳng qua nếu bọn họ không cho chúng ta làm thì sao?" Ai lại tin tưởng trẻ con chứ?
"Đi thử sẽ biết." Mạnh Yên cười, nói một chuyện lớn bên tai cô.
Mắt Lâm Phương Phương sáng lên, "Được." Đối với lời nói của bạn tốt, cô ủng hộ và tin tưởng vô điều kiện.
Mạnh Yên và Lâm Phương Phương cũng không vội đến chỗ xưởng may mà đến nhà Ngô Tiểu Lệ trước. Nhà Ngô Tiểu Lệ là căn nhà 3 tầng đầu tiên được xây dựng, bên trong trang trí rất đẹp, còn lót gạch bóng loáng, vách tường sơn trắng như tuyết. Ba mẹ cô và em trai đã ra ngoài, chỉ còn mình cô ở nhà.
"Tiểu Yên, Phương Phương, sao các em lại đến đây ?" Ngô Tiểu Lệ tò mò hỏi, các cô kém nhau tới mấy tuổi, bình thường cũng không chơi đùa với nhau.
"Chị Tiểu Lệ, chúng em có chút việc muốn tìm chị." Lâm Phương Phương cười tủm tỉm nói.
"Vậy đến phòng chị đi." Vẻ mặt Ngô Tiểu Lệ vui vẻ nhiệt tình tiếp đón, tuy rằng không chơi đùa cùng nhau, nhưng thấy các cô lớn lên, lại là người đồng hương tự nhiên sẽ có tình cảm.
Hai cô bé thấy phòng của cô, rất hâm mộ, bên cạnh giường lớn kiểu dáng Tây phương còn có bàn học tinh xảo, bên cạnh bàn còn có giá sách nhỏ.
"Chị Tiểu Lệ, phòng của chị đẹp quá." Giường ngủ của các cô chỉ là một tấm ván gỗ còn có thể làm bàn cơm.
Nhà họ Ngô là người giàu nhất trong thôn, nhà cô có người thân làm trong chính phủ, cho nên mọi người mới được người đó sắp xếp công việc tốt.
"Đẹp không? Được rồi, nhà dì chị còn đẹp hơn." Ngô Tiểu Lệ lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngăn tủ ra, lấy kẹo con thỏ đưa cho các cô ăn.
Đây chính là đồ tốt, Mạnh Yên cảm ơn Ngô Tiểu Lệ rồi mới ăn. Hương vị ngọt ngào làm cho cô không khỏi nheo mắt lại, chờ sau khi cô trưởng thành có khả năng tài chính sẽ không còn được thưởng thức hương vị này nữa. Về sau rõ ràng kẹo con thỏ đã thay đổi mùi vị, không còn mùi vị như thời thơ ấu nữa.
"Nói đi, chuyện gì?" Ngô Tiểu Lệ biết các cô không vô duyên vô cớ đến đây thăm mình.
Đến phiên Mạnh Yên nói, vẻ mặt ước ao chăm chú nhìn cô, "Chị Tiểu Lệ, nghe nói xưởng may của nhà chị có thể mang quần áo về gia công?"
"Đúng là có chuyện này." Ngô Tiểu Lệ mỉm cười gật đầu, "Mẹ các em muốn làm sao ? "
"Dạ nên để cho tụi em đến hỏi thăm." Mạnh Yên phấn khích một hồi, chân thành nói, "Nếu có thể, mẹ em cũng muốn làm."
"Không thành vấn đề, nhân công của xưởng may không đủ, thường xuyên phải tìm thêm người gia công." Ngô Tiểu Lệ sảng khoái đáp ứng, "Nói mẹ các em đến xưởng may lấy đi." Cũng giống như cho người khác làm, không bằng để cho người quen làm tốt hơn.
"Cám ơn chị Tiểu Lệ, chẳng qua mẹ em bộn bề nhiều việc, có thể để chúng em đến lấy thay không?" Lâm Phương Phương hỏi.
Mẹ Lâm suốt ngày làm việc ở ngoài đồng ruộng, phải đến trời tối mới về nhà. Mà lúc mẹ Mạnh tan tầm trở về còn phải nấu cơm, cho gà ăn, rửa chén, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, bình thường phải bận đến hơn 11 giờ.
Ngô Tiểu Lệ cũng hiểu rõ tình hình của hai nhà, biết không dễ dàng, "Được rồi, các em thật hiểu chuyện. Chị sẽ nói với bác gác cổng cho các em đi vào."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, a vậy thành công rồi.
Mạnh Yên thầm thở dài trong lòng, một người phụ nữ như mẹ Lâm phải làm 10 mẫu ruộng, thật sự không dễ dàng chút nào, ngày thường phải dậy sớm làm việc, đến vụ mùa lại càng bận đến đêm khuya.
"Cậu ăn cơm chưa?"
"Chưa ăn." Phương Phương khuấy trong nồi, "Chờ mẹ trở về cùng ăn." Đồ ăn đã nấu xong rồi nhưng vẫn để trong nồi cho nóng.
"Món gì thế?" Mạnh Yên nhìn cô trêu chọc.
Phương Phương nghe xong nhếch môi nhìn cô cười quái dị, "Là món cậu ghét nhất đó."
"Không phải là củ cải kho chứ." Mạnh Yên bĩu môi, trong tất cả các món cô ghét nhất món này.
"Đúng là món này." Ngược lại Phương Phương cười vui vẻ, hiếm khi thấy bộ dạng trẻ con như vậy của bạn.
"Nhà cậu cũng tiết kiệm à, thật là..." Mạnh Yên không nói gì, nghe nói ba Phương Phương công tác bên ngoài, không chừng còn có tiền lương.
"Ba mẹ mình muốn để dành tiền trang trí nhà cửa." Phương Phương nâng cằm, Mạnh Yên theo tầm mắt rỗng tuếch của cô do dự một hồi. Cũng chỉ là một vỏ bọc trống rỗng, dưới đất là xi măng trừ một bàn cơm ngoài ra không có gì cả.
Lại là chuyện trang trí nhà cửa, có ý gì chứ? Qua mười mấy năm nữa những thứ này cũng bị loại bỏ. Cực khổ kiếm tiền sử dụng ở phương diện này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Mạnh Yên nghiêng đầu lôi kéo tay cô, chăm chú nhìn cô, "Phương Phương, chúng ta nghĩ biện pháp kiếm tiền đi."
"Kiếm tiền? Chúng ta? Làm sao có thể?" Lâm Phương Phương không thể tin chỉ ngón tay về cô rồi chỉ mình.
Mạnh Yên tiến đến, nói khẽ bên tai cô, "Không phải trên trấn có xưởng may đồng phục sao? Nghe nói có thể xin làm gia công dj3nd4nl3qujd0n đem đồng phục về nhà kết nút áo, cắt vải thừa." Ngô Tiểu Lệ làm kế toán trong thôn các cô, Mạnh Yên đã từng nghe nói qua.
Kiếp trước Mạnh Yên buôn bán đồng phục, rất khéo tay, trước kia còn làm búp bê, bán trên mạng, vậy mà lại thành công, thường xuyên cung không đủ cầu, một danh sách bình thường phải đợi tới nửa tháng mới có thể chuẩn bị xong.
Mắt Lâm Phương Phương sáng lên, "Ý kiến này rất hay, chẳng qua nếu bọn họ không cho chúng ta làm thì sao?" Ai lại tin tưởng trẻ con chứ?
"Đi thử sẽ biết." Mạnh Yên cười, nói một chuyện lớn bên tai cô.
Mắt Lâm Phương Phương sáng lên, "Được." Đối với lời nói của bạn tốt, cô ủng hộ và tin tưởng vô điều kiện.
Mạnh Yên và Lâm Phương Phương cũng không vội đến chỗ xưởng may mà đến nhà Ngô Tiểu Lệ trước. Nhà Ngô Tiểu Lệ là căn nhà 3 tầng đầu tiên được xây dựng, bên trong trang trí rất đẹp, còn lót gạch bóng loáng, vách tường sơn trắng như tuyết. Ba mẹ cô và em trai đã ra ngoài, chỉ còn mình cô ở nhà.
"Tiểu Yên, Phương Phương, sao các em lại đến đây ?" Ngô Tiểu Lệ tò mò hỏi, các cô kém nhau tới mấy tuổi, bình thường cũng không chơi đùa với nhau.
"Chị Tiểu Lệ, chúng em có chút việc muốn tìm chị." Lâm Phương Phương cười tủm tỉm nói.
"Vậy đến phòng chị đi." Vẻ mặt Ngô Tiểu Lệ vui vẻ nhiệt tình tiếp đón, tuy rằng không chơi đùa cùng nhau, nhưng thấy các cô lớn lên, lại là người đồng hương tự nhiên sẽ có tình cảm.
Hai cô bé thấy phòng của cô, rất hâm mộ, bên cạnh giường lớn kiểu dáng Tây phương còn có bàn học tinh xảo, bên cạnh bàn còn có giá sách nhỏ.
"Chị Tiểu Lệ, phòng của chị đẹp quá." Giường ngủ của các cô chỉ là một tấm ván gỗ còn có thể làm bàn cơm.
Nhà họ Ngô là người giàu nhất trong thôn, nhà cô có người thân làm trong chính phủ, cho nên mọi người mới được người đó sắp xếp công việc tốt.
"Đẹp không? Được rồi, nhà dì chị còn đẹp hơn." Ngô Tiểu Lệ lấy một cái hộp nhỏ từ trong ngăn tủ ra, lấy kẹo con thỏ đưa cho các cô ăn.
Đây chính là đồ tốt, Mạnh Yên cảm ơn Ngô Tiểu Lệ rồi mới ăn. Hương vị ngọt ngào làm cho cô không khỏi nheo mắt lại, chờ sau khi cô trưởng thành có khả năng tài chính sẽ không còn được thưởng thức hương vị này nữa. Về sau rõ ràng kẹo con thỏ đã thay đổi mùi vị, không còn mùi vị như thời thơ ấu nữa.
"Nói đi, chuyện gì?" Ngô Tiểu Lệ biết các cô không vô duyên vô cớ đến đây thăm mình.
Đến phiên Mạnh Yên nói, vẻ mặt ước ao chăm chú nhìn cô, "Chị Tiểu Lệ, nghe nói xưởng may của nhà chị có thể mang quần áo về gia công?"
"Đúng là có chuyện này." Ngô Tiểu Lệ mỉm cười gật đầu, "Mẹ các em muốn làm sao ? "
"Dạ nên để cho tụi em đến hỏi thăm." Mạnh Yên phấn khích một hồi, chân thành nói, "Nếu có thể, mẹ em cũng muốn làm."
"Không thành vấn đề, nhân công của xưởng may không đủ, thường xuyên phải tìm thêm người gia công." Ngô Tiểu Lệ sảng khoái đáp ứng, "Nói mẹ các em đến xưởng may lấy đi." Cũng giống như cho người khác làm, không bằng để cho người quen làm tốt hơn.
"Cám ơn chị Tiểu Lệ, chẳng qua mẹ em bộn bề nhiều việc, có thể để chúng em đến lấy thay không?" Lâm Phương Phương hỏi.
Mẹ Lâm suốt ngày làm việc ở ngoài đồng ruộng, phải đến trời tối mới về nhà. Mà lúc mẹ Mạnh tan tầm trở về còn phải nấu cơm, cho gà ăn, rửa chén, giặt quần áo, quét dọn nhà cửa, bình thường phải bận đến hơn 11 giờ.
Ngô Tiểu Lệ cũng hiểu rõ tình hình của hai nhà, biết không dễ dàng, "Được rồi, các em thật hiểu chuyện. Chị sẽ nói với bác gác cổng cho các em đi vào."
Hai người liếc mắt nhìn nhau, a vậy thành công rồi.
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác