Đời Người Bình Thản
Chương 29
Khi hai người kia bỗng nhiên xuất hiện xa xa trong tầm mắt, Mạnh Yên thở phào nhẹ nhõm đồng thời vừa tức giận, sao thế?
"Tiểu Vũ, anh họ, hai người đi đâu vậy? Hại bọn em lo lắng muốn chết." Phương Phương nhào tới kêu lên.
"Xin lỗi, bọn anh còn đi mua đồ uống." Gương mặt Giang Vũ áy náy, "Trên đường có người quay phim truyền hình, bọn tớ đứng lại xem một chút." Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, khó tránh khỏi tò mò muốn xem.
"Ở đâu? Đẹp không? Tớ cũng muốn đi xem." Ánh mắt Phương Phương sáng lên, lần đầu mới nghe nói chuyện mới mẻ như vậy, cô cũng muốn đi tham gia náo nhiệt.
Chỉ có Mạnh Yên đứng tại chỗ hai tay đan lại nhàn nhạt nhìn bọn họ.
"Cũng quay xong rồi." Anh cũng là người có lỗi, anh không nỡ rời khỏi đó.
Diệp Thiên Nhiên đi tới bên cạnh Mạnh Yên, đưa bình nước cho cô, gương mặt lấy lòng, "Khát không, uống nước đi."
"Em không khát." Mạnh Yên xoay người, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cô sợ hết hồn hết vía chờ đợi, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, ngược lại bọn họ còn muốn đi xem náo nhiệt. Có cái gì hay mà xem?
"Đừng tức giận, lần sau anh sẽ chú ý." Diệp Thiên Nhiên đến gần cô.
"Không cần." Mạnh Yên bĩu môi, "Không có lần sau." Cô không bao giờ ... đi chơi cùng bọn họ nữa.
"Đừng mà." Diệp Thiên Nhiên nói ra lời này, trong lòng nóng nảy, "Là anh không tốt, lần sau nhất định sẽ không để chuyện xảy ra như vậy.
"Hừ." Mạnh Yên không muốn để ý đến anh, biết rõ cô ghét nhất chờ đợi, nhưng anh vẫn để cho cô lo lắng chờ đợi, không thể tha thứ.
"Tiểu Yên, anh bảo đảm, tuyệt đối không có lần sau." Diệp Thiên Nhiên gấp đến đổ mồ hôi, thật sự không nên cảm thấy tò mò mới lạ, lần này thảm rồi. Liên tục dỗ cô, không biết phải làm gì để có thể khiến cô hết giận mà cười đây.
Phương Phương nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc, "Tiểu Vũ, anh họ cậu đã thay đổi? Sao anh ấy lại sợ Tiểu Yên như vậy?" Trước kia cũng không có như vậy. Bình thường sắc mặt anh chỉ là bình thản nhìn các cô, không mở miệng giải thích cái gì, đừng nói là mở miệng dỗ dành.
"Ai biết." Giang Vũ cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người kia, trong lòng có hơi cổ quái.
---
Đến ghi danh ở trường trung học ngày đầu tiên, Diệp Thiên Nhiên quyết định làm chỉ huy đi trước, đưa bọn họ đi một vòng trong sân trường cho quen.
Kiểm tra mới biết Mạnh Yên ở lớp một, Lâm Phương Phương và Giang Vũ ở lớp ba, nhưng Mạnh Yên buồn bực.
"Đừng vậy, chỉ cách một lớp học, có chuyện gì cứ đến tìm tớ." Phương Phương an ủi, nếu như có thể, cô cũng không muốn tách ra với Mạnh Yên.
"Chỉ có một mình tớ cô đơn, tớ không muốn." Vẻ mặt Mạnh Yên đưa buồn bã nói.
"Đừng vậy, bọn tớ cũng không có cách." Giang Vũ buông tay, "Dù sao đến lớp học mới cũng có bạn mới."
"Nhưng mà..." Cô không có hứng thú với bạn mới.
"Mạnh Yên, chúng ta học cùng lớp." Bạn học La Vĩ đi ra từ phòng học, hào phóng chào hỏi.
Mạnh Yên bận rộn thu hồi vẻ mặt, cười nói, "Lớp trưởng, thật là khéo."
"Mạnh Yên, lần này chúng ta có thể tiếp tục so thành tích học tập." Ánh mắt La Vĩ vẫn dính vào trên người cô.
"Được." Cô gật đầu đồng ý, vẫn có thể xem cậu là một đối thủ đáng gờm. Quá mạnh mẽ hoặc quá yếu cũng khiến cho người ta không hăng hái, chỉ có kỳ phùng địch thủ ngang tài ngang sức, lúc này mới khiến cho người ta kích thích.
"Vậy đi lấy sách đi, anh còn muốn đến trung học cấp hai lấy sách." Diệp Thiên Nhiên mím môi mở miệng cắt đứt, "Tiểu Vũ và Phương Phương ở chỗ này xem sách, chờ bọn anh quay lại." Anh ghét dáng vẻ Mạnh Yên cười nói với người khác, điều này khiến cho anh cảm giác chướng mắt.
Mạnh Yên chỉ kịp cười với La Vĩ, rồi bị anh kéo tay bước nhanh rời đi, "Gấp cái gì, chắc chắn đến kịp."
"Nói chuyện với loại người đó có gì tốt?" Diệp Thiên Nhiên một bụng tức giận, "Em quên lần trước cậu ta hại chúng ta rơi xuống nước?"
"Nhưng chuyện kia cũng không phải là lỗi của cậu ấy, cậu ấy vô tình." Mạnh Yên giải thích vì La Vĩ, "Lúc ấy trên thuyền rất nhiều người, ai biết..."
"Làm sao em biết rõ thế?" Diệp Thiên Nhiên lập tức cả giận, giọng nói to hơn mấy lần, "Rõ ràng là cậu ta hại chúng ta, em còn giải thích thay cậu ta, em có ý gì?"
"Anh họ, anh làm sao vậy?" Mạnh Yên hoảng sợ, "Em cứ nói thế, sao anh lại lớn tiếng như vậy?" Cô không thích nhất là cãi nhau với người khác, cảm thấy lớn tiếng kêu la rất lãng phí thời gian.
Thấy gương mặt cô vô tội, Diệp Thiên Nhiên buông tay cô ra, cúi đầu tăng nhanh tốc độ không để ý tới cô, vọt tới trong phòng học nhận sách. Bạn học giúp thầy giáo phát sách bị gương mặt tức giận của anh dọa sợ, bạn học mới thật là hung dữ!
Mạnh Yên bị bỏ lại, trong lòng tủi thân, người này sao vậy? Tự nhiên tức giận cô? Cô đâu có nói sai? Anh nhỏ mọn vậy sao? Càng nghĩ càng tủi thân, dậm chân xoay người, đi ngược lại hướng của anh.
Diệp Thiên Nhiên nhận sách xong, hơi nguôi giận. Ra khỏi phòng học từ từ đi tới, đi thật lâu cũng không thấy cô chạy tới, trong lòng hoảng hốt, dù tốc độ cô nhóc kia có chậm cũng đã tới, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nhìn chỗ cãi nhau lúc nãy, hỏng bét, cũng không có ai, cô đi đâu rồi?
Nhìn một vòng trong trường cũng không thấy người, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên, chạy tới khu nhận sách năm nhất. Phương Phương và Giang Vũ đều ở đây, duy chỉ không thấy Mạnh Yên.
"Tiểu Yên đâu?" Anh buột miệng, đảo mắt nhìn xung quanh.
Lâm Phương Phương kỳ quái hỏi, "Không phải đi cùng với anh sao? Sao anh lại hỏi bọn em?"
"Em ấy không tới?" Gương mặt anh nóng nảy.
"Không có tới, sao vậy?" Phương Phương cảm thấy một trận bất an.
"Một mình em ấy chạy đi, cũng không nói với anh một tiếng." Diệp Thiên Nhiên sốt ruột, cô nhóc này cũng quá cáu kỉnh."Anh không cách nào tìm thấy."
"Anh họ, sao anh lại bắt nạt Tiểu Yên?" Gương mặt Phương Phương biến sắc công kích anh.
"Anh đâu có?" Diệp Thiên Nhiên không thể tin được nhìn cô,"Anh không có bắt nạt..." Chẳng qua anh. . . Chẳng qua có hơi lớn tiếng.
"Tiểu Yên tuy hơi nóng nảy, nhưng chuyện nhỏ cũng không để ở trong lòng, cũng sẽ không tranh cãi." Phương Phương tức giận nhìn chằm chằm anh, "Nếu như không phải là anh chọc cậu ấy tức giận, cậu ấy sẽ không nói tiếng nào rời đi sao?"
Diệp Thiên Nhiên vốn luôn luôn tự trách mình, nghe lời này trong lòng càng khó chịu.
"Phương Phương đừng nói nữa, chúng ta nhanh đi tìm đi." Giang Vũ cũng lo lắng, bận rộn cắt đứt bọn họ.
Phương Phương cũng mở to mắt nhìn cậu, ba người tách ra tìm, đến trưa cũng không tìm được người.
Ba người buồn rầu, Diệp Thiên Nhiên một thân nóng bức đổ mồ hôi, cả người giống như mới tắm xong. Gương mặt Phương Phương đỏ bừng, thở hồng hộc. Trên trán Giang Vũ chảy mồ hôi ròng ròng.
"Có thể Tiểu Yên đã về nhà?" Trong đầu Giang Vũ chợt lóe lên.
Lời nói khiến anh tỉnh táo lại, Diệp Thiên Nhiên sáng suốt, "Anh về nhà tìm em ấy, các em về trước đi, những sách này cầm về nhà giúp anh." Đưa sách vào trong lòng Giang Vũ, rồi chạy như bay.
"Hay chúng ta cứ ở lại xem, nhỡ không có ở nhà..." Phương Phương có chút không yên lòng.
"Cũng về nhà." Giang Vũ lau trên đầu mồ hôi, "Tớ mệt chết đi được, vừa đói vừa khát..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Phương Phương nghe cậu lải nhải muốn nhức đầu, nhanh chóng giơ tay đầu hàng, "Chúng ta về nhà."
"A thím, Tiểu Yên về nhà rồi sao?" Diệp Thiên Nhiên chạy vào trong cửa tiệm, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm.
"Về rồi, đang ăn cơm." Lý Thiến chỉ vào bên trong, mới nãy bà thấy con gái tay không bĩu môi trở về, hỏi sách đâu? Cô nói để ở chỗ Phương Phương. Bà đoán có thể là cãi nhau.
Vừa dứt lời, Diệp Thiên Nhiên giống như như gió cuốn qua, để lại Lý Thiến không hiểu chuyện gì.
Thấy cô bình yên ngồi ở trước bàn cơm, tâm tình Diệp Thiên Nhiên hốt hoảng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chẳng qua lại nóng nảy, "Em còn ăn cơm được?"
Mạnh Yên đã sớm quên chuyện sáng nay, vốn định chào anh. Nghe lời này chợt nhớ tới chuyện lúc sáng, nghiêm mặt không để ý tới anh, cúi đầu ăn cơm.
"Em…em có ý gì? Tại sao có thể không nói một tiếng bỏ chạy về nhà chứ?" Diệp Thiên Nhiên vừa tức vừa giận, "Em có biết anh tìm em ở trường rất lâu không."
"Anh có thể không tìm." Mạnh Yên tức giận nói, người này sao lại nói chuyện không có đạo lý? Rõ ràng là anh không đúng, là anh cố ý bỏ cô ở lại.
Diệp Thiên Nhiên bị nghẹn, "Em . . Con nhóc không có lương tâm."
"Em không có lương tâm nên bị anh ghét, từ nay về sau anh có thể không cần để ý em." Thấy anh nói cô như vậy, Mạnh Yên tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm anh, "Chúng ta tuyệt giao."
Diệp Thiên Nhiên tức muốn hộc máu, anh mệt mỏi tìm cô giờ thành như vậy, cô không thể nói nhẹ nhàng mà phải nặng lời sao? Còn nhẫn tâm nói ra lời tuyệt tình như vậy. "Đây là em nói, không hối hận."
"Là em nói, tuyệt đối không hối hận." Mạnh Yên cố ý chọc giận anh, múc từng muỗng cơm ăn, không nhìn anh.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô như vậy, khí huyết dâng trào, cắn răng, vung tay xoay người rời đi.
Lúc này Mạnh Yên mới nâng mắt lên thấy bóng lưng anh đi xa, trong lòng đột nhiên khó chịu, không có khẩu vị. Ném chén đũa gục xuống bàn, trong mắt hơi âm ấm.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, người nào cũng không chịu nhận sai. Né tránh lẫn nhau, nếu tránh không được thì xem như không thấy nhau, tuyệt đối không chủ động mở miệng nói chuyện. Giang Vũ và Phương Phương cố gắng hòa giải, nhưng không hiệu quả.
Suốt một tuần, hai người này cứ như vậy, cũng không để ý đến người khác. Ngày thường vừa nói vừa cười, ăn uống rất vui vẻ. Bây giờ thì không nhìn nhau, xem như không khí.
Giang Vũ thảm nhất, cả người Diệp Thiên Nhiên lạnh lùng khiến cho người bên cạnh cũng phải nhượng bộ, nhưng cậu lại không tránh được.
"Phương Phương, nghĩ cách để bọn họ làm hòa đi." Vẻ mặt Giang Vũ u sầu, "Tiếp tục như vậy nữa, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh họ tớ ăn không nổi."
"Tớ có cách gì chứ, bọn họ thông minh hơn tớ." Phương Phương bất đắc dĩ nhún nhún vai, kéo bọn họ đến, cũng không nói, trêu chọc bọn họ nói chuyện, bọn họ cũng không để ý tới.
"Người thông minh cũng có nhược điểm, hai người này cũng thật là, có gì mà phải ầm ĩ chứ?" Giang Vũ ra sức nắm tóc, làm cho rối loạn, "Không đúng, không có ầm ĩ, là chiến tranh lạnh. Bọn họ ảnh hưởng đến chúng ta, thật đáng ghét."
"Cậu đừng lảm nhảm nữa, mau suy nghĩ tìm cách đi." Phương Phương đẩy cậu.
Cậu có cách gì chứ? Chưa bao giờ cậu gặp phải chuyện này, hai người kia quen biết cũng nhiều năm, cho tới bây giờ không có cãi nhau, nhưng sao lần này lại cãi nhau rồi giận lâu như vậy? Điều này khiến cậu nghĩ mãi không thông. Ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên kêu lên, "Có, tớ nghĩ ra rồi."
"Là cách gì?" Phương Phương mừng rỡ, ánh mắt phát sáng.
Giang Vũ nói mấy câu bên tai cô, cô không ngừng gật đầu, trong mắt đều là ý cười.
"Tiểu Vũ, anh họ, hai người đi đâu vậy? Hại bọn em lo lắng muốn chết." Phương Phương nhào tới kêu lên.
"Xin lỗi, bọn anh còn đi mua đồ uống." Gương mặt Giang Vũ áy náy, "Trên đường có người quay phim truyền hình, bọn tớ đứng lại xem một chút." Lần đầu tiên nhìn thấy chuyện như vậy, khó tránh khỏi tò mò muốn xem.
"Ở đâu? Đẹp không? Tớ cũng muốn đi xem." Ánh mắt Phương Phương sáng lên, lần đầu mới nghe nói chuyện mới mẻ như vậy, cô cũng muốn đi tham gia náo nhiệt.
Chỉ có Mạnh Yên đứng tại chỗ hai tay đan lại nhàn nhạt nhìn bọn họ.
"Cũng quay xong rồi." Anh cũng là người có lỗi, anh không nỡ rời khỏi đó.
Diệp Thiên Nhiên đi tới bên cạnh Mạnh Yên, đưa bình nước cho cô, gương mặt lấy lòng, "Khát không, uống nước đi."
"Em không khát." Mạnh Yên xoay người, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cô sợ hết hồn hết vía chờ đợi, sợ bọn họ xảy ra chuyện gì, ngược lại bọn họ còn muốn đi xem náo nhiệt. Có cái gì hay mà xem?
"Đừng tức giận, lần sau anh sẽ chú ý." Diệp Thiên Nhiên đến gần cô.
"Không cần." Mạnh Yên bĩu môi, "Không có lần sau." Cô không bao giờ ... đi chơi cùng bọn họ nữa.
"Đừng mà." Diệp Thiên Nhiên nói ra lời này, trong lòng nóng nảy, "Là anh không tốt, lần sau nhất định sẽ không để chuyện xảy ra như vậy.
"Hừ." Mạnh Yên không muốn để ý đến anh, biết rõ cô ghét nhất chờ đợi, nhưng anh vẫn để cho cô lo lắng chờ đợi, không thể tha thứ.
"Tiểu Yên, anh bảo đảm, tuyệt đối không có lần sau." Diệp Thiên Nhiên gấp đến đổ mồ hôi, thật sự không nên cảm thấy tò mò mới lạ, lần này thảm rồi. Liên tục dỗ cô, không biết phải làm gì để có thể khiến cô hết giận mà cười đây.
Phương Phương nhìn bọn họ, có chút kinh ngạc, "Tiểu Vũ, anh họ cậu đã thay đổi? Sao anh ấy lại sợ Tiểu Yên như vậy?" Trước kia cũng không có như vậy. Bình thường sắc mặt anh chỉ là bình thản nhìn các cô, không mở miệng giải thích cái gì, đừng nói là mở miệng dỗ dành.
"Ai biết." Giang Vũ cũng mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người kia, trong lòng có hơi cổ quái.
---
Đến ghi danh ở trường trung học ngày đầu tiên, Diệp Thiên Nhiên quyết định làm chỉ huy đi trước, đưa bọn họ đi một vòng trong sân trường cho quen.
Kiểm tra mới biết Mạnh Yên ở lớp một, Lâm Phương Phương và Giang Vũ ở lớp ba, nhưng Mạnh Yên buồn bực.
"Đừng vậy, chỉ cách một lớp học, có chuyện gì cứ đến tìm tớ." Phương Phương an ủi, nếu như có thể, cô cũng không muốn tách ra với Mạnh Yên.
"Chỉ có một mình tớ cô đơn, tớ không muốn." Vẻ mặt Mạnh Yên đưa buồn bã nói.
"Đừng vậy, bọn tớ cũng không có cách." Giang Vũ buông tay, "Dù sao đến lớp học mới cũng có bạn mới."
"Nhưng mà..." Cô không có hứng thú với bạn mới.
"Mạnh Yên, chúng ta học cùng lớp." Bạn học La Vĩ đi ra từ phòng học, hào phóng chào hỏi.
Mạnh Yên bận rộn thu hồi vẻ mặt, cười nói, "Lớp trưởng, thật là khéo."
"Mạnh Yên, lần này chúng ta có thể tiếp tục so thành tích học tập." Ánh mắt La Vĩ vẫn dính vào trên người cô.
"Được." Cô gật đầu đồng ý, vẫn có thể xem cậu là một đối thủ đáng gờm. Quá mạnh mẽ hoặc quá yếu cũng khiến cho người ta không hăng hái, chỉ có kỳ phùng địch thủ ngang tài ngang sức, lúc này mới khiến cho người ta kích thích.
"Vậy đi lấy sách đi, anh còn muốn đến trung học cấp hai lấy sách." Diệp Thiên Nhiên mím môi mở miệng cắt đứt, "Tiểu Vũ và Phương Phương ở chỗ này xem sách, chờ bọn anh quay lại." Anh ghét dáng vẻ Mạnh Yên cười nói với người khác, điều này khiến cho anh cảm giác chướng mắt.
Mạnh Yên chỉ kịp cười với La Vĩ, rồi bị anh kéo tay bước nhanh rời đi, "Gấp cái gì, chắc chắn đến kịp."
"Nói chuyện với loại người đó có gì tốt?" Diệp Thiên Nhiên một bụng tức giận, "Em quên lần trước cậu ta hại chúng ta rơi xuống nước?"
"Nhưng chuyện kia cũng không phải là lỗi của cậu ấy, cậu ấy vô tình." Mạnh Yên giải thích vì La Vĩ, "Lúc ấy trên thuyền rất nhiều người, ai biết..."
"Làm sao em biết rõ thế?" Diệp Thiên Nhiên lập tức cả giận, giọng nói to hơn mấy lần, "Rõ ràng là cậu ta hại chúng ta, em còn giải thích thay cậu ta, em có ý gì?"
"Anh họ, anh làm sao vậy?" Mạnh Yên hoảng sợ, "Em cứ nói thế, sao anh lại lớn tiếng như vậy?" Cô không thích nhất là cãi nhau với người khác, cảm thấy lớn tiếng kêu la rất lãng phí thời gian.
Thấy gương mặt cô vô tội, Diệp Thiên Nhiên buông tay cô ra, cúi đầu tăng nhanh tốc độ không để ý tới cô, vọt tới trong phòng học nhận sách. Bạn học giúp thầy giáo phát sách bị gương mặt tức giận của anh dọa sợ, bạn học mới thật là hung dữ!
Mạnh Yên bị bỏ lại, trong lòng tủi thân, người này sao vậy? Tự nhiên tức giận cô? Cô đâu có nói sai? Anh nhỏ mọn vậy sao? Càng nghĩ càng tủi thân, dậm chân xoay người, đi ngược lại hướng của anh.
Diệp Thiên Nhiên nhận sách xong, hơi nguôi giận. Ra khỏi phòng học từ từ đi tới, đi thật lâu cũng không thấy cô chạy tới, trong lòng hoảng hốt, dù tốc độ cô nhóc kia có chậm cũng đã tới, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện? Nhìn chỗ cãi nhau lúc nãy, hỏng bét, cũng không có ai, cô đi đâu rồi?
Nhìn một vòng trong trường cũng không thấy người, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên, chạy tới khu nhận sách năm nhất. Phương Phương và Giang Vũ đều ở đây, duy chỉ không thấy Mạnh Yên.
"Tiểu Yên đâu?" Anh buột miệng, đảo mắt nhìn xung quanh.
Lâm Phương Phương kỳ quái hỏi, "Không phải đi cùng với anh sao? Sao anh lại hỏi bọn em?"
"Em ấy không tới?" Gương mặt anh nóng nảy.
"Không có tới, sao vậy?" Phương Phương cảm thấy một trận bất an.
"Một mình em ấy chạy đi, cũng không nói với anh một tiếng." Diệp Thiên Nhiên sốt ruột, cô nhóc này cũng quá cáu kỉnh."Anh không cách nào tìm thấy."
"Anh họ, sao anh lại bắt nạt Tiểu Yên?" Gương mặt Phương Phương biến sắc công kích anh.
"Anh đâu có?" Diệp Thiên Nhiên không thể tin được nhìn cô,"Anh không có bắt nạt..." Chẳng qua anh. . . Chẳng qua có hơi lớn tiếng.
"Tiểu Yên tuy hơi nóng nảy, nhưng chuyện nhỏ cũng không để ở trong lòng, cũng sẽ không tranh cãi." Phương Phương tức giận nhìn chằm chằm anh, "Nếu như không phải là anh chọc cậu ấy tức giận, cậu ấy sẽ không nói tiếng nào rời đi sao?"
Diệp Thiên Nhiên vốn luôn luôn tự trách mình, nghe lời này trong lòng càng khó chịu.
"Phương Phương đừng nói nữa, chúng ta nhanh đi tìm đi." Giang Vũ cũng lo lắng, bận rộn cắt đứt bọn họ.
Phương Phương cũng mở to mắt nhìn cậu, ba người tách ra tìm, đến trưa cũng không tìm được người.
Ba người buồn rầu, Diệp Thiên Nhiên một thân nóng bức đổ mồ hôi, cả người giống như mới tắm xong. Gương mặt Phương Phương đỏ bừng, thở hồng hộc. Trên trán Giang Vũ chảy mồ hôi ròng ròng.
"Có thể Tiểu Yên đã về nhà?" Trong đầu Giang Vũ chợt lóe lên.
Lời nói khiến anh tỉnh táo lại, Diệp Thiên Nhiên sáng suốt, "Anh về nhà tìm em ấy, các em về trước đi, những sách này cầm về nhà giúp anh." Đưa sách vào trong lòng Giang Vũ, rồi chạy như bay.
"Hay chúng ta cứ ở lại xem, nhỡ không có ở nhà..." Phương Phương có chút không yên lòng.
"Cũng về nhà." Giang Vũ lau trên đầu mồ hôi, "Tớ mệt chết đi được, vừa đói vừa khát..."
"Được rồi, đừng nói nữa." Phương Phương nghe cậu lải nhải muốn nhức đầu, nhanh chóng giơ tay đầu hàng, "Chúng ta về nhà."
"A thím, Tiểu Yên về nhà rồi sao?" Diệp Thiên Nhiên chạy vào trong cửa tiệm, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm.
"Về rồi, đang ăn cơm." Lý Thiến chỉ vào bên trong, mới nãy bà thấy con gái tay không bĩu môi trở về, hỏi sách đâu? Cô nói để ở chỗ Phương Phương. Bà đoán có thể là cãi nhau.
Vừa dứt lời, Diệp Thiên Nhiên giống như như gió cuốn qua, để lại Lý Thiến không hiểu chuyện gì.
Thấy cô bình yên ngồi ở trước bàn cơm, tâm tình Diệp Thiên Nhiên hốt hoảng cuối cùng cũng bình tĩnh lại, chẳng qua lại nóng nảy, "Em còn ăn cơm được?"
Mạnh Yên đã sớm quên chuyện sáng nay, vốn định chào anh. Nghe lời này chợt nhớ tới chuyện lúc sáng, nghiêm mặt không để ý tới anh, cúi đầu ăn cơm.
"Em…em có ý gì? Tại sao có thể không nói một tiếng bỏ chạy về nhà chứ?" Diệp Thiên Nhiên vừa tức vừa giận, "Em có biết anh tìm em ở trường rất lâu không."
"Anh có thể không tìm." Mạnh Yên tức giận nói, người này sao lại nói chuyện không có đạo lý? Rõ ràng là anh không đúng, là anh cố ý bỏ cô ở lại.
Diệp Thiên Nhiên bị nghẹn, "Em . . Con nhóc không có lương tâm."
"Em không có lương tâm nên bị anh ghét, từ nay về sau anh có thể không cần để ý em." Thấy anh nói cô như vậy, Mạnh Yên tức giận, hung hăng nhìn chằm chằm anh, "Chúng ta tuyệt giao."
Diệp Thiên Nhiên tức muốn hộc máu, anh mệt mỏi tìm cô giờ thành như vậy, cô không thể nói nhẹ nhàng mà phải nặng lời sao? Còn nhẫn tâm nói ra lời tuyệt tình như vậy. "Đây là em nói, không hối hận."
"Là em nói, tuyệt đối không hối hận." Mạnh Yên cố ý chọc giận anh, múc từng muỗng cơm ăn, không nhìn anh.
Diệp Thiên Nhiên thấy cô như vậy, khí huyết dâng trào, cắn răng, vung tay xoay người rời đi.
Lúc này Mạnh Yên mới nâng mắt lên thấy bóng lưng anh đi xa, trong lòng đột nhiên khó chịu, không có khẩu vị. Ném chén đũa gục xuống bàn, trong mắt hơi âm ấm.
Hai người bắt đầu chiến tranh lạnh, người nào cũng không chịu nhận sai. Né tránh lẫn nhau, nếu tránh không được thì xem như không thấy nhau, tuyệt đối không chủ động mở miệng nói chuyện. Giang Vũ và Phương Phương cố gắng hòa giải, nhưng không hiệu quả.
Suốt một tuần, hai người này cứ như vậy, cũng không để ý đến người khác. Ngày thường vừa nói vừa cười, ăn uống rất vui vẻ. Bây giờ thì không nhìn nhau, xem như không khí.
Giang Vũ thảm nhất, cả người Diệp Thiên Nhiên lạnh lùng khiến cho người bên cạnh cũng phải nhượng bộ, nhưng cậu lại không tránh được.
"Phương Phương, nghĩ cách để bọn họ làm hòa đi." Vẻ mặt Giang Vũ u sầu, "Tiếp tục như vậy nữa, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh họ tớ ăn không nổi."
"Tớ có cách gì chứ, bọn họ thông minh hơn tớ." Phương Phương bất đắc dĩ nhún nhún vai, kéo bọn họ đến, cũng không nói, trêu chọc bọn họ nói chuyện, bọn họ cũng không để ý tới.
"Người thông minh cũng có nhược điểm, hai người này cũng thật là, có gì mà phải ầm ĩ chứ?" Giang Vũ ra sức nắm tóc, làm cho rối loạn, "Không đúng, không có ầm ĩ, là chiến tranh lạnh. Bọn họ ảnh hưởng đến chúng ta, thật đáng ghét."
"Cậu đừng lảm nhảm nữa, mau suy nghĩ tìm cách đi." Phương Phương đẩy cậu.
Cậu có cách gì chứ? Chưa bao giờ cậu gặp phải chuyện này, hai người kia quen biết cũng nhiều năm, cho tới bây giờ không có cãi nhau, nhưng sao lần này lại cãi nhau rồi giận lâu như vậy? Điều này khiến cậu nghĩ mãi không thông. Ôm đầu suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên kêu lên, "Có, tớ nghĩ ra rồi."
"Là cách gì?" Phương Phương mừng rỡ, ánh mắt phát sáng.
Giang Vũ nói mấy câu bên tai cô, cô không ngừng gật đầu, trong mắt đều là ý cười.
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác