Đời Người Bình Thản
Chương 114-2: Ngoại truyện: Cục cưng
Diệp Duệ năm nay năm tuổi, dáng dấp mi thanh mục tú môi hồng răng trắng, vô cùng đáng yêu. Lại biết ăn nói, hàng xóm chung quanh cũng vô cùng thích đứa bé này. Mỗi lần Mạnh Yên tản bộ trong chung cư đều dẫn bé theo, làm cho rất nhiều người vây xem.
Nhưng mà bé phải đi nhà trẻ rồi, nhưng chính bé rất không muốn đi. Vì chuyện này, vợ chồng Diệp Trung Hoa đặc biệt bay tới tìm hiểu tình hình.
Ông ngoại bà ngoại thay nhau khuyên nhủ, bé đều lắc cái đầu nhỏ không chịu nghe lời. Coi như cứng rắn đưa bé đi, bé cũng sẽ chạy ra bên ngoài phòng học chơi. Cô giáo gọi điện thoại N lần về nhà, cả nhà trở nên khốn khổ. Một đám người lớn lại không giải quyết được một thằng bé?!!
Diệp Trung Hoa chỉ huy thiên quân vạn mã, bất luận kẻ nào ở trước mặt ông cũng không dám nói chữ “Không“. Nhưng với bé Đậu Xanh một chút cũng không cảm kích kia, còn đầu lắc như trống bỏi.
Giang Duyệt nhiều lần dụ dỗ, thậm chí ký không ít điều ước không bình đẳng cùng cắt đất bồi thường, cũng không đổi lại cái gật đầu của cháu trai bảo bối.
Lý Thiến nói đến môi khô lưỡi nóng, ở bên cạnh điên cuồng uống nước. Đứa nhỏ này giống ai thế? Cố chấp muốn chết.
Mạnh Ngọc Cương đã hết sức, té ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi.
“Ba mẹ, mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi." Diệp Thiên Nhiên thấy tình trạng này cũng không tốt: “Để con tới khuyên."
“Kiên nhẫn một chút, không được mắng nó." Diệp Trung Hoa nghiêm mặt nói. Ông nghiêm túc cả đời, về già mới được ban cho đứa cháu trai khả ái vui vẻ, vừa mới thành hôn liền có. Vừa nhìn thấy thằng cháu trai này liền không tự giác nở nụ cười.
“Đúng vậy, con nít đều như vậy, không thể mắng càng không cho phép con đánh nó." Giang Duyệt ôm cháu trai không buông tay, đứa bé này tản ra mùi sữa thơm ngào ngạt, như là tim là thịt của bà.
“Biết, biết." Diệp Thiên Nhiên nhức đầu đồng ý.
Thật vất vả mới khuyên mọi người về nhà nghỉ ngơi.
Lý Thiến trước khi đi còn lưu luyến không rời hôn một cái trên mặt Duệ Duệ: “Đừng sợ, nếu như ba mẹ con mắng con, con phải nói cho ông bà biết liền."
Mạnh Yên đen mặt lại, này...... Đây cũng quá thiên vị đi. Mặc kệ, cô cũng rút lui, đi thư phòng chuẩn bị sách. Vì giúp đỡ “quan trên", cô đều không để ý tới những chuyện khác.
Diệp Thiên Nhiên ôm con trai đặt trên đầu gối, kiên nhẫn hỏi: “Tại sao không muốn đi nhà trẻ?" Đứa nhỏ này từ lúc vừa ra đời, liền nhận hết yêu thương, thật may là tính tình cũng không bị nuông chiều, cũng rất cố chấp. Gặp phải chuyện bé không muốn làm, ai ép buộc bé cũng không được.
“Ba, bạn nhỏ trong nhà trẻ không có tí sức lực nào, nếu không thì khóc sướt mướt, còn không thì cãi nhau ồn ào, rất đáng ghét." Diệp Duệ một bộ dáng ông cụ non, nói có bài có bản.
Đây là kết luận mà bé rút ra từ trong nhà trẻ, nhưng mà nghĩ thử đi, mới vừa nhập học người bạn nhỏ phải rời xa mái nhà ấm áp, nhất thời không thích ứng được, những hành động này đều rất là bình thường. Nhưng người bạn nhỏ Diệp Duệ này lại không chịu đi học.
“ Không phải trẻ em đều như vậy sao? Tất cả mọi người đều phải đến trường học tập kiến thức......" Diệp Thiên Nhiên thương yêu vuốt cái đầu nhỏ của bé, đây là đứa con trai duy nhất của anh và Tiểu Yên, anh tại tới không nỡ đánh hay mắng bé, mà cư xử với bé như người trưởng thành độc lập, gặp phải vấn đề liền ngồi lại nói chuyện rồi cùng bé khai thông......
Diệp Duệ kiêu ngạo ngóc đầu: “Học cái gì chứ? Con biết tiếng Anh biết làm Toán, người khác cũng khen con là tiểu thần đồng." Bộ dạng rắm thúi vô cùng đáng yêu.
Lúc Mạnh Yên mang thai bé thì dựa theo lời trên sách dưỡng thai. Sau khi sinh lại bắt đầu mở mang trí lực tiến hành giáo dục mầm non, trí lực của đứa nhỏ này so với những người khác cao hơn.
Bây giờ Diệp Thiên Nhiên mới thầm than đứa bé cũng phiền phức muốn chết, dáng vẻ này cứ như già giống bọn họ vậy? “Người khác cũng chỉ là chọc vui con thôi, con còn tưởng là thật? Trong trường học không chỉ có thể học được kiến thức, mà còn có thể học được cách làm người."
“Những thứ này ba mẹ cũng có thể dạy con mà, ba." Thằng nhỏ chớp mắt to, nói lên thỉnh cầu: “Không bằng ba mời thầy giáo có bản lĩnh về dạy con đi."
“Cái này không thể được." Diệp Thiên Nhiên đau đầu không dứt: “Con phải hòa nhập vào bên trong tập thể, cùng các bạn nhỏ khác chơi đùa cùng nhau học tập cùng nhau lớn lên." Xong rồi, đây chính là cái vấn đề lớn. Không giải quyết tốt, sẽ rất phiền toái. Làm thế nào đây?
“Con không thích cùng chơi đùa với con sên, mặt với tay đều bẩn." Đứa bé bĩu môi, vẻ mặt kia giống như đúc từ một cái khuôn ra với Mạnh Yên.
Đứa nhỏ này di truyền ưu điểm của ba mẹ, dung mạo xuất sắc lại thông minh lanh lợi. Người lớn đều cưng muốn chết, thật là nâng ở lòng bàn tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan. Nếu như bé làm gì sai chuyện gì, nói nặng cũng không dám.
Diệp Thiên Nhiên không khỏi nản lòng, con trai nhà mình học được cái này ở đâu? Ở tuổi này trưởng thành sớm quá không được, có thể thấy anh làm ba mà một chút cảm giác thành tựu cũng không có. Cho nên anh mới nói muốn con gái, con gái có nhiều cảm giác thân thiết lại nghe lời, còn dáng vẻ đứa trẻ cố chấp trước mắt này? Đáng tiếc không giống như anh mong muốn.
Mặc dù Mạnh Yên đang trong thư phòng soạn bài, nhưng lỗ tai vẫn dựng thật cao, nghe hai cha con trao đổi. Lúc này đi ra tựa bên tường: “Duệ Duệ, không muốn đi nhà trẻ cũng được."
“Có thật không?" Đứa bé nhảy lên hoan hô, khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng: “Mẹ là tốt nhất."
Mạnh Yên mím môi cười nói: “Nhưng mà về sau mẹ không mang theo ngươi đi khu vui chơi, cũng không được ăn món dành cho trẻ em." Đây chính là thứ mà con trai nhà cô thích nhất. Cô không tin không trị được thằng nhóc này.
“Tại sao vậy?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé xụ xuống. Mẹ hư!
“Những thứ kia đều là thứ của trẻ con." Mạnh Yên ở bên cạnh ngồi xuống: “Con lại không muốn làm trẻ con, thì miễn."
Thằng bé đưa cánh tay bụ bẫm đánh về phía Mạnh Yên, yếu ớt làm nũng: “Mẹ, đừng á, con là trẻ con mà." Bình thường bé ở trước mặt người khác giả trang bộ dáng của ông cụ nhỏ, nhưng chỉ cần dính Mạnh Yên, ở trước mặt cô vĩnh viễn là đứa nhỏ thích làm nũng.
Mạnh Yên buồn cười ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé con: “Trẻ con cũng phải đi nhà trẻ, mà con lại không muốn đi."
“Nhà trẻ chơi không vui." Diệp Duệ giãy dụa thân thể nhỏ bé, cầm lấy tay cô đong đưa.
“Không phải con muốn tìm bạn tốt sao?" Từ lúc Mạnh Yên sinh bé, vẫn mang theo bé bên cạnh. Tình cảm mẹ con là tốt nhất, hiểu con không ai bằng mẹ, đối phó với con trai có nhiều vấn đề rắc rối là sở trường của cô.
“Con có bạn tốt mà." Diệp Duệ xòe bàn tay ra, đếm từng cái một: “Tinh Tinh nè, Tiểu Dương nè, A Quả nè." Đây đều là những bạn nhỏ cùng khu, bình thường hay chơi chung.
“Nhưng những người bạn tốt này vẫn chưa đủ." Mạnh Yên ôm thân thể mềm nhũn của con trai, dịu dàng dụ dỗ nói: “Cuộc đời của con phải quan hệ thật nhiều bạn tốt, vào nhà trẻ là bước đầu tiên." Thằng bé này thích mềm không thích cứng, giống như cô.
“Nhưng con không thích......" Diệp Duệ chu cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ không vui.
“Như vậy đi." Mạnh Yên hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Con trước đi một tuần lễ, nếu quả thật không thích, ba mẹ lại nghĩ biện pháp khác, được không?"
Trước kia bọn họ đưa đứa nhỏ này đi nhà trẻ, người lớn chân trước mới vừa đi, chân sau bé con bước ra cửa phòng học, căn bản không chịu quan sát hoàn cảnh, chỉ thấy vẻ ngoài. Hôm nay đã qua hơn một tuần lễ, những đứa bé kia cũng có thể đã thích ứng được hoàn cảnh, không hề khóc sướt mướt nữa rồi.
Diệp Duệ đảo tròn mắt, suy nghĩ hồi lâu: “Đến lúc đó có thể không đi được không?"
Diệp Thiên Nhiên ở bên cạnh nghe không khỏi vui vẻ, hắc, thằng nhóc này còn cò kè mặc cả.
“Được, không đi." Mạnh Yên khẳng định gật đầu một cái, cùng lắm thì mời một giáo sư dạy kèm ở nhà, chờ bé lớn hơn một chút lại đưa đi trường học.
“Vậy cũng tốt." Diệp Duệ uất ức đồng ý. Cứ như vậy, thằng nhóc nhỏ run rẩy bị đưa vào nhà trẻ.
Ngày thứ nhất lúc bé về nhà vểnh môi, ngày hôm sau hình như không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ ba trên mặt có nụ cười, ngày thứ tư mặt mày hớn hở chia sẻ cùng ba mẹ ở trong trường học có chuyện gì mới mẻ, cũng say mê cuồng nhiệt giới thiệu người bạn nhỏ mà mình quen được.
Thấy thế, tất cả người lớn đều thở phào nhẹ nhõm. Vợ chồng Diệp Trung Hoa yên tâm đi làm việc của mình.
Sau khi đem đứa bé dỗ ngủ, Diệp Thiên Nhiên ôm vợ về phòng của mình. Đây là thiết kế phòng trong, có một thư phòng, phòng nghỉ ngơi cùng phòng ngủ và phòng vệ sinh.
Hai người nhàn rỗi đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên Diệp Thiên Nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày trước, không khỏi khen: “Vợ à, vẫn là em có biện pháp."
“Em chẳng qua so với mọi người quyết đoán hơn thôi." Mạnh Yên nhún vai một cái, đứa bé quậy một phát cũng đủ những người này giơ tay đầu hàng, mà cô lại có thể kiên trì: “Thật là kỳ quái, ba mẹ em thương em, cũng không giống như thương Duệ Duệ cứ để mặc như vậy."
“Ba mẹ anh còn không phải như vậy?" Diệp Thiên Nhiên cầm một quả táo gọt vỏ: “Ba anh cả đời cứng rắn, mà yêu cầu từ nghiêm khắc đến cơ hồ hà khắc đối với hai anh em tụi anh, chỉ có Duệ Duệ là cưng chiều đến độ không yên lòng, chớ nói chi là mẹ anh."
“Lần trước em vô tình mắng thằng bé có mấy câu trước mặt bọn họ, bọn họ lại trừng mắt nhìn em." Mạnh Yên không ngừng oán trách: “Thiệt là, đứa nhỏ làm sai chuyện cũng không cho người ta dạy, đây là chuyện gì chứ." Tư tưởng hai bên khác biệt, thái độ giáo dục trẻ con càng thêm một trời một vực. Cho nên đó là lí do cô tận lực không dạy dỗ bé trước mặt bọn họ.
Diệp Thiên Nhiên đem trái táo đã được gọt xong đưa cô: “Đừng tức giận, bọn họ chỉ là thỉnh thoảng mới tới đây." Tối đa một năm là ba bốn lần, không nhiều. Nhịn một chút là ổn rồi.
Mạnh Yên nhận lấy cắn một cái, thật ngọt. Ngẩng đầu lên cười híp mắt: “Em hiện tại đã có kinh nghiệm, một khi thằng bé làm sai chuyện gì đều ghi nhớ lại, chờ bọn họ đi khỏi mới tính toán một lần." Trong giọng nói tràn đầy giảo hoạt.
Anh không khỏi bật cười, bật ngón cái khen: “Vợ...... Em thật là anh minh." Làm mẹ rồi, có lúc tính tình vẫn trẻ con như thế. Nhưng mà cũng chỉ có cô mới trị được tiểu ma vương trong nhà.
Mặc dù đã là mẹ của đứa bé năm tuổi, nhưng dáng người cô vẫn lộ vẻ duyên dáng như cũ, dung mạo xinh đẹp, không chút nào nhìn ra cô đã làm mẹ. Trải qua năm tháng thử thách, cô thoát khỏi dáng vẻ trẻ trung của thiếu nữ, bộ dạng càng thêm thành thục, giống như đóa hoa tươi đẹp. Làm không ít đàn ông bị thu hút khó lòng dời mắt.
Có một số người không hiểu nội tình nên triển khai kế hoạch theo đuổi mãnh liệt, ngay cả những nam sinh kia cũng gửi thư tình nồng nhiệt, làm Mạnh Yên không biết nên khóc hay cười.
Mỗi khi lúc này, cô sẽ dùng nhẫn cưới bên tay trái chặn lại những người này, có người biết khó mà lui, nhưng mà có một chút là căn bản không tin, tiếp tục theo đuổi tận cùng không buông, vì vậy phải để Diệp Thiên Nhiên ra tay.
Anh vừa xuất mã cũng không biết anh giải thích thế nào với họ, những người đó về sau không hề tìm đến cô nữa. Điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi anh dùng biện pháp gì.
Cô giả vờ oán giận nói: “Chuyện trong nhà đều là do chính em trông nom, anh đều không để ý tới những thứ này." Gần đây anh lại có nhiệm vụ, nhiều tuần lễ cũng không về nhà.
“Vợ yêu à, thật xin lỗi." Anh áy náy một hồi, anh hết sức muốn làm một người chồng tốt, một người cha tốt. Nhưng có lúc quân lệnh như núi, anh cũng không thể tránh được.
“Em gả cho anh thì cũng biết sẽ gánh chịu những thứ gì." Mạnh Yên cầm tay của anh, có cảm giác ấm áp như xuân, làm cho cô có cảm giác rất an toàn: “Lại nói tình huống hôm nay so với trong tưởng tượng của chúng ta tốt hơn rất nhiều."
Sinh đứa bé ra, sau đó hoàn thành việc học. Cô liền mang theo đứa bé đi tới thành phố. Hai vợ chồng mua một căn nhà nhỏ gần quân đội, cách quân khu hơn một tiếng đồng hồ đi đường, lại mời hai người dì, một làm việc nhà, một giúp đỡ chăm sóc đứa bé. Khi bé cưng đầy một tuổi, cô mới bắt đầu công việc. Ở dạy khoa Pháp luật ở đại học N, chỉ đảm nhiệm một môn luật Hôn nhân, cho nên rất nhẹ dàng.
Mà vợ chồng Lý Thiến không yên lòng con gái, dời trụ sở chính đến thành phố N, Mạnh Ngọc Cương cũng ở đây thiết lập chuyển giao công ty, cùng con gái cháu ngoại ở cùng một chỗ. Đem tất cả ở thành phố S giao cho vợ chồng Giang Hải Thiên.
Về phần ba mẹ Diệp ua năm mới bay tới đoàn tụ với bọn họ, theo thời gian trôi qua, tình cảm dần dần thắm thiết, hai nhà cũng càng ngày càng thân mật.
Ban đầu lúc mua nhà đã cân nhắc đến những thứ này, cho nên mua là nhà ba tầng, diện tích khá lớn, còn tặng kèm một tầng hầm vô cùng lớn ngập ánh mặt trời. Năm người cộng thêm hai bảo mẫu ở cũng đủ rồi, còn thừa lại hai phòng khách cho bạn bè thân thích ở.
Diệp Thiên Nhiên ôm vợ vào trong ngực, trong lòng nhu hòa: “Vợ à, có em và con ở bên cạnh, anh cảm giác rất hạnh phúc." Mỗi khi cả người mệt mỏi về nhà, thấy nụ cười ấm áp của cô, liền tràn đầy tinh thần và năng lượng.
“Em cũng thế." Mạnh Yên nhắm mắt lại, hồi tưởng lại con đường đi đến bây giờ, từ bàng hoàng sợ sệt đến khi có được một chút xíu tự tin dũng cảm, lại một lần nữa cảm kích ông trời có thể để cho cô trùng sinh lại một lần nữa, cho cô có cơ hội lựa chọn lại cuộc sống của mình. Mới có cuộc sống tràn đầy hạnh phúc như hôm nay.
--- ------ ----------HOÀN---- ------ ------ -------
Nhưng mà bé phải đi nhà trẻ rồi, nhưng chính bé rất không muốn đi. Vì chuyện này, vợ chồng Diệp Trung Hoa đặc biệt bay tới tìm hiểu tình hình.
Ông ngoại bà ngoại thay nhau khuyên nhủ, bé đều lắc cái đầu nhỏ không chịu nghe lời. Coi như cứng rắn đưa bé đi, bé cũng sẽ chạy ra bên ngoài phòng học chơi. Cô giáo gọi điện thoại N lần về nhà, cả nhà trở nên khốn khổ. Một đám người lớn lại không giải quyết được một thằng bé?!!
Diệp Trung Hoa chỉ huy thiên quân vạn mã, bất luận kẻ nào ở trước mặt ông cũng không dám nói chữ “Không“. Nhưng với bé Đậu Xanh một chút cũng không cảm kích kia, còn đầu lắc như trống bỏi.
Giang Duyệt nhiều lần dụ dỗ, thậm chí ký không ít điều ước không bình đẳng cùng cắt đất bồi thường, cũng không đổi lại cái gật đầu của cháu trai bảo bối.
Lý Thiến nói đến môi khô lưỡi nóng, ở bên cạnh điên cuồng uống nước. Đứa nhỏ này giống ai thế? Cố chấp muốn chết.
Mạnh Ngọc Cương đã hết sức, té ở trên ghế sa lon nghỉ ngơi.
“Ba mẹ, mọi người cũng về phòng nghỉ ngơi trước đi." Diệp Thiên Nhiên thấy tình trạng này cũng không tốt: “Để con tới khuyên."
“Kiên nhẫn một chút, không được mắng nó." Diệp Trung Hoa nghiêm mặt nói. Ông nghiêm túc cả đời, về già mới được ban cho đứa cháu trai khả ái vui vẻ, vừa mới thành hôn liền có. Vừa nhìn thấy thằng cháu trai này liền không tự giác nở nụ cười.
“Đúng vậy, con nít đều như vậy, không thể mắng càng không cho phép con đánh nó." Giang Duyệt ôm cháu trai không buông tay, đứa bé này tản ra mùi sữa thơm ngào ngạt, như là tim là thịt của bà.
“Biết, biết." Diệp Thiên Nhiên nhức đầu đồng ý.
Thật vất vả mới khuyên mọi người về nhà nghỉ ngơi.
Lý Thiến trước khi đi còn lưu luyến không rời hôn một cái trên mặt Duệ Duệ: “Đừng sợ, nếu như ba mẹ con mắng con, con phải nói cho ông bà biết liền."
Mạnh Yên đen mặt lại, này...... Đây cũng quá thiên vị đi. Mặc kệ, cô cũng rút lui, đi thư phòng chuẩn bị sách. Vì giúp đỡ “quan trên", cô đều không để ý tới những chuyện khác.
Diệp Thiên Nhiên ôm con trai đặt trên đầu gối, kiên nhẫn hỏi: “Tại sao không muốn đi nhà trẻ?" Đứa nhỏ này từ lúc vừa ra đời, liền nhận hết yêu thương, thật may là tính tình cũng không bị nuông chiều, cũng rất cố chấp. Gặp phải chuyện bé không muốn làm, ai ép buộc bé cũng không được.
“Ba, bạn nhỏ trong nhà trẻ không có tí sức lực nào, nếu không thì khóc sướt mướt, còn không thì cãi nhau ồn ào, rất đáng ghét." Diệp Duệ một bộ dáng ông cụ non, nói có bài có bản.
Đây là kết luận mà bé rút ra từ trong nhà trẻ, nhưng mà nghĩ thử đi, mới vừa nhập học người bạn nhỏ phải rời xa mái nhà ấm áp, nhất thời không thích ứng được, những hành động này đều rất là bình thường. Nhưng người bạn nhỏ Diệp Duệ này lại không chịu đi học.
“ Không phải trẻ em đều như vậy sao? Tất cả mọi người đều phải đến trường học tập kiến thức......" Diệp Thiên Nhiên thương yêu vuốt cái đầu nhỏ của bé, đây là đứa con trai duy nhất của anh và Tiểu Yên, anh tại tới không nỡ đánh hay mắng bé, mà cư xử với bé như người trưởng thành độc lập, gặp phải vấn đề liền ngồi lại nói chuyện rồi cùng bé khai thông......
Diệp Duệ kiêu ngạo ngóc đầu: “Học cái gì chứ? Con biết tiếng Anh biết làm Toán, người khác cũng khen con là tiểu thần đồng." Bộ dạng rắm thúi vô cùng đáng yêu.
Lúc Mạnh Yên mang thai bé thì dựa theo lời trên sách dưỡng thai. Sau khi sinh lại bắt đầu mở mang trí lực tiến hành giáo dục mầm non, trí lực của đứa nhỏ này so với những người khác cao hơn.
Bây giờ Diệp Thiên Nhiên mới thầm than đứa bé cũng phiền phức muốn chết, dáng vẻ này cứ như già giống bọn họ vậy? “Người khác cũng chỉ là chọc vui con thôi, con còn tưởng là thật? Trong trường học không chỉ có thể học được kiến thức, mà còn có thể học được cách làm người."
“Những thứ này ba mẹ cũng có thể dạy con mà, ba." Thằng nhỏ chớp mắt to, nói lên thỉnh cầu: “Không bằng ba mời thầy giáo có bản lĩnh về dạy con đi."
“Cái này không thể được." Diệp Thiên Nhiên đau đầu không dứt: “Con phải hòa nhập vào bên trong tập thể, cùng các bạn nhỏ khác chơi đùa cùng nhau học tập cùng nhau lớn lên." Xong rồi, đây chính là cái vấn đề lớn. Không giải quyết tốt, sẽ rất phiền toái. Làm thế nào đây?
“Con không thích cùng chơi đùa với con sên, mặt với tay đều bẩn." Đứa bé bĩu môi, vẻ mặt kia giống như đúc từ một cái khuôn ra với Mạnh Yên.
Đứa nhỏ này di truyền ưu điểm của ba mẹ, dung mạo xuất sắc lại thông minh lanh lợi. Người lớn đều cưng muốn chết, thật là nâng ở lòng bàn tay sợ té, ngậm trong miệng sợ tan. Nếu như bé làm gì sai chuyện gì, nói nặng cũng không dám.
Diệp Thiên Nhiên không khỏi nản lòng, con trai nhà mình học được cái này ở đâu? Ở tuổi này trưởng thành sớm quá không được, có thể thấy anh làm ba mà một chút cảm giác thành tựu cũng không có. Cho nên anh mới nói muốn con gái, con gái có nhiều cảm giác thân thiết lại nghe lời, còn dáng vẻ đứa trẻ cố chấp trước mắt này? Đáng tiếc không giống như anh mong muốn.
Mặc dù Mạnh Yên đang trong thư phòng soạn bài, nhưng lỗ tai vẫn dựng thật cao, nghe hai cha con trao đổi. Lúc này đi ra tựa bên tường: “Duệ Duệ, không muốn đi nhà trẻ cũng được."
“Có thật không?" Đứa bé nhảy lên hoan hô, khuôn mặt nhỏ nhắn vui sướng: “Mẹ là tốt nhất."
Mạnh Yên mím môi cười nói: “Nhưng mà về sau mẹ không mang theo ngươi đi khu vui chơi, cũng không được ăn món dành cho trẻ em." Đây chính là thứ mà con trai nhà cô thích nhất. Cô không tin không trị được thằng nhóc này.
“Tại sao vậy?" Khuôn mặt nhỏ nhắn của bé xụ xuống. Mẹ hư!
“Những thứ kia đều là thứ của trẻ con." Mạnh Yên ở bên cạnh ngồi xuống: “Con lại không muốn làm trẻ con, thì miễn."
Thằng bé đưa cánh tay bụ bẫm đánh về phía Mạnh Yên, yếu ớt làm nũng: “Mẹ, đừng á, con là trẻ con mà." Bình thường bé ở trước mặt người khác giả trang bộ dáng của ông cụ nhỏ, nhưng chỉ cần dính Mạnh Yên, ở trước mặt cô vĩnh viễn là đứa nhỏ thích làm nũng.
Mạnh Yên buồn cười ngắt khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của bé con: “Trẻ con cũng phải đi nhà trẻ, mà con lại không muốn đi."
“Nhà trẻ chơi không vui." Diệp Duệ giãy dụa thân thể nhỏ bé, cầm lấy tay cô đong đưa.
“Không phải con muốn tìm bạn tốt sao?" Từ lúc Mạnh Yên sinh bé, vẫn mang theo bé bên cạnh. Tình cảm mẹ con là tốt nhất, hiểu con không ai bằng mẹ, đối phó với con trai có nhiều vấn đề rắc rối là sở trường của cô.
“Con có bạn tốt mà." Diệp Duệ xòe bàn tay ra, đếm từng cái một: “Tinh Tinh nè, Tiểu Dương nè, A Quả nè." Đây đều là những bạn nhỏ cùng khu, bình thường hay chơi chung.
“Nhưng những người bạn tốt này vẫn chưa đủ." Mạnh Yên ôm thân thể mềm nhũn của con trai, dịu dàng dụ dỗ nói: “Cuộc đời của con phải quan hệ thật nhiều bạn tốt, vào nhà trẻ là bước đầu tiên." Thằng bé này thích mềm không thích cứng, giống như cô.
“Nhưng con không thích......" Diệp Duệ chu cái miệng nhỏ nhắn cực kỳ không vui.
“Như vậy đi." Mạnh Yên hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của bé: “Con trước đi một tuần lễ, nếu quả thật không thích, ba mẹ lại nghĩ biện pháp khác, được không?"
Trước kia bọn họ đưa đứa nhỏ này đi nhà trẻ, người lớn chân trước mới vừa đi, chân sau bé con bước ra cửa phòng học, căn bản không chịu quan sát hoàn cảnh, chỉ thấy vẻ ngoài. Hôm nay đã qua hơn một tuần lễ, những đứa bé kia cũng có thể đã thích ứng được hoàn cảnh, không hề khóc sướt mướt nữa rồi.
Diệp Duệ đảo tròn mắt, suy nghĩ hồi lâu: “Đến lúc đó có thể không đi được không?"
Diệp Thiên Nhiên ở bên cạnh nghe không khỏi vui vẻ, hắc, thằng nhóc này còn cò kè mặc cả.
“Được, không đi." Mạnh Yên khẳng định gật đầu một cái, cùng lắm thì mời một giáo sư dạy kèm ở nhà, chờ bé lớn hơn một chút lại đưa đi trường học.
“Vậy cũng tốt." Diệp Duệ uất ức đồng ý. Cứ như vậy, thằng nhóc nhỏ run rẩy bị đưa vào nhà trẻ.
Ngày thứ nhất lúc bé về nhà vểnh môi, ngày hôm sau hình như không có chuyện gì xảy ra, ngày thứ ba trên mặt có nụ cười, ngày thứ tư mặt mày hớn hở chia sẻ cùng ba mẹ ở trong trường học có chuyện gì mới mẻ, cũng say mê cuồng nhiệt giới thiệu người bạn nhỏ mà mình quen được.
Thấy thế, tất cả người lớn đều thở phào nhẹ nhõm. Vợ chồng Diệp Trung Hoa yên tâm đi làm việc của mình.
Sau khi đem đứa bé dỗ ngủ, Diệp Thiên Nhiên ôm vợ về phòng của mình. Đây là thiết kế phòng trong, có một thư phòng, phòng nghỉ ngơi cùng phòng ngủ và phòng vệ sinh.
Hai người nhàn rỗi đang nghỉ ngơi trong phòng, đột nhiên Diệp Thiên Nhiên nhớ tới chuyện mấy ngày trước, không khỏi khen: “Vợ à, vẫn là em có biện pháp."
“Em chẳng qua so với mọi người quyết đoán hơn thôi." Mạnh Yên nhún vai một cái, đứa bé quậy một phát cũng đủ những người này giơ tay đầu hàng, mà cô lại có thể kiên trì: “Thật là kỳ quái, ba mẹ em thương em, cũng không giống như thương Duệ Duệ cứ để mặc như vậy."
“Ba mẹ anh còn không phải như vậy?" Diệp Thiên Nhiên cầm một quả táo gọt vỏ: “Ba anh cả đời cứng rắn, mà yêu cầu từ nghiêm khắc đến cơ hồ hà khắc đối với hai anh em tụi anh, chỉ có Duệ Duệ là cưng chiều đến độ không yên lòng, chớ nói chi là mẹ anh."
“Lần trước em vô tình mắng thằng bé có mấy câu trước mặt bọn họ, bọn họ lại trừng mắt nhìn em." Mạnh Yên không ngừng oán trách: “Thiệt là, đứa nhỏ làm sai chuyện cũng không cho người ta dạy, đây là chuyện gì chứ." Tư tưởng hai bên khác biệt, thái độ giáo dục trẻ con càng thêm một trời một vực. Cho nên đó là lí do cô tận lực không dạy dỗ bé trước mặt bọn họ.
Diệp Thiên Nhiên đem trái táo đã được gọt xong đưa cô: “Đừng tức giận, bọn họ chỉ là thỉnh thoảng mới tới đây." Tối đa một năm là ba bốn lần, không nhiều. Nhịn một chút là ổn rồi.
Mạnh Yên nhận lấy cắn một cái, thật ngọt. Ngẩng đầu lên cười híp mắt: “Em hiện tại đã có kinh nghiệm, một khi thằng bé làm sai chuyện gì đều ghi nhớ lại, chờ bọn họ đi khỏi mới tính toán một lần." Trong giọng nói tràn đầy giảo hoạt.
Anh không khỏi bật cười, bật ngón cái khen: “Vợ...... Em thật là anh minh." Làm mẹ rồi, có lúc tính tình vẫn trẻ con như thế. Nhưng mà cũng chỉ có cô mới trị được tiểu ma vương trong nhà.
Mặc dù đã là mẹ của đứa bé năm tuổi, nhưng dáng người cô vẫn lộ vẻ duyên dáng như cũ, dung mạo xinh đẹp, không chút nào nhìn ra cô đã làm mẹ. Trải qua năm tháng thử thách, cô thoát khỏi dáng vẻ trẻ trung của thiếu nữ, bộ dạng càng thêm thành thục, giống như đóa hoa tươi đẹp. Làm không ít đàn ông bị thu hút khó lòng dời mắt.
Có một số người không hiểu nội tình nên triển khai kế hoạch theo đuổi mãnh liệt, ngay cả những nam sinh kia cũng gửi thư tình nồng nhiệt, làm Mạnh Yên không biết nên khóc hay cười.
Mỗi khi lúc này, cô sẽ dùng nhẫn cưới bên tay trái chặn lại những người này, có người biết khó mà lui, nhưng mà có một chút là căn bản không tin, tiếp tục theo đuổi tận cùng không buông, vì vậy phải để Diệp Thiên Nhiên ra tay.
Anh vừa xuất mã cũng không biết anh giải thích thế nào với họ, những người đó về sau không hề tìm đến cô nữa. Điều này làm cho cô thở phào nhẹ nhõm, cũng không hỏi anh dùng biện pháp gì.
Cô giả vờ oán giận nói: “Chuyện trong nhà đều là do chính em trông nom, anh đều không để ý tới những thứ này." Gần đây anh lại có nhiệm vụ, nhiều tuần lễ cũng không về nhà.
“Vợ yêu à, thật xin lỗi." Anh áy náy một hồi, anh hết sức muốn làm một người chồng tốt, một người cha tốt. Nhưng có lúc quân lệnh như núi, anh cũng không thể tránh được.
“Em gả cho anh thì cũng biết sẽ gánh chịu những thứ gì." Mạnh Yên cầm tay của anh, có cảm giác ấm áp như xuân, làm cho cô có cảm giác rất an toàn: “Lại nói tình huống hôm nay so với trong tưởng tượng của chúng ta tốt hơn rất nhiều."
Sinh đứa bé ra, sau đó hoàn thành việc học. Cô liền mang theo đứa bé đi tới thành phố. Hai vợ chồng mua một căn nhà nhỏ gần quân đội, cách quân khu hơn một tiếng đồng hồ đi đường, lại mời hai người dì, một làm việc nhà, một giúp đỡ chăm sóc đứa bé. Khi bé cưng đầy một tuổi, cô mới bắt đầu công việc. Ở dạy khoa Pháp luật ở đại học N, chỉ đảm nhiệm một môn luật Hôn nhân, cho nên rất nhẹ dàng.
Mà vợ chồng Lý Thiến không yên lòng con gái, dời trụ sở chính đến thành phố N, Mạnh Ngọc Cương cũng ở đây thiết lập chuyển giao công ty, cùng con gái cháu ngoại ở cùng một chỗ. Đem tất cả ở thành phố S giao cho vợ chồng Giang Hải Thiên.
Về phần ba mẹ Diệp ua năm mới bay tới đoàn tụ với bọn họ, theo thời gian trôi qua, tình cảm dần dần thắm thiết, hai nhà cũng càng ngày càng thân mật.
Ban đầu lúc mua nhà đã cân nhắc đến những thứ này, cho nên mua là nhà ba tầng, diện tích khá lớn, còn tặng kèm một tầng hầm vô cùng lớn ngập ánh mặt trời. Năm người cộng thêm hai bảo mẫu ở cũng đủ rồi, còn thừa lại hai phòng khách cho bạn bè thân thích ở.
Diệp Thiên Nhiên ôm vợ vào trong ngực, trong lòng nhu hòa: “Vợ à, có em và con ở bên cạnh, anh cảm giác rất hạnh phúc." Mỗi khi cả người mệt mỏi về nhà, thấy nụ cười ấm áp của cô, liền tràn đầy tinh thần và năng lượng.
“Em cũng thế." Mạnh Yên nhắm mắt lại, hồi tưởng lại con đường đi đến bây giờ, từ bàng hoàng sợ sệt đến khi có được một chút xíu tự tin dũng cảm, lại một lần nữa cảm kích ông trời có thể để cho cô trùng sinh lại một lần nữa, cho cô có cơ hội lựa chọn lại cuộc sống của mình. Mới có cuộc sống tràn đầy hạnh phúc như hôm nay.
--- ------ ----------HOÀN---- ------ ------ -------
Tác giả :
Nam Lâu Họa Giác