Đối Mặt - Asisu
Chương 23: Ba ngày ba đêm
Bên ngoài mặt trời chiếu những tia chói chang xuống mặt đất, làm nhiệt độ ban trưa nóng hôi hổi từng đợt. Đối lập bên trong hang động lạnh lẽo, lại vang lên những tiếng đi loạt soạt của người đang dò dẫm lối đi, vì nơi đây bị một tảng đá lớn che lấp đi ánh sáng sự sống. Bóng tối khiến hai người trong động khó khăn di chuyển để thăm dò. Những vách tường đá khô cứng gồ ghề được trang trí bằng những dây leo đủ loại, chúng chằng chịt bám víu nhau, rong rêu cũng không ngoại lệ, đua chen dính chặt phía bên dưới, vươn mình trên lên tranh đấu với chủng dây leo để kiếm chỗ sinh tồn. Ngay mặt đất cũng không bằng phẳng, đất sỏi nhấp nhô rải rác một vài chỗ, cũng có những phiến đá lớn đủ để chắn hai phần ba đường đi.
Khi vừa mới nghe tiếng động, Asisu và Menfuisu đã chạy rất nhanh về phía cửa động, nhưng đã quá muộn. Ngay lúc họ chạm tay vào hòn đá đang khoá chặt lối ra, bọn họ liền hiểu rằng, chỉ với sức hai người thì không thể nào lung lay được vật to lớn kia, mà trong đây cũng không có bất kì dụng cụ gì để thực hiện cách thức di dời khác (đòn bẩy...). Tuy nhiên, theo bản năng sống, bọn họ vẫn cứ tiếp tục dò xem còn cửa ra nào khác, vậy mà ông trời vẫn phụ lòng người. Đây là cái hang cụt...
_Không thể nào....
_Chết tiệt, thả chúng ta ra. Ta ra ngoài sẽ bằm thây lũ mạt rệp các ngươi.
Sau một hồi la hét nhưng vô ích. Vậy nên hai người đành chấp nhận ở đây cầu nguyện với thần linh, mong sớm có người đến cứu. Rất may cho bọn họ, vì dù cho sơn động này khá kín, nhưng trên mấy góc cao có vài kẽ hở sít sao để gió luồn qua, nên họ vẫn có thể hít thở mặc cho không khí khá thiếu thốn. Và cũng do không có thức ăn, bình nước làm bằng da nhỏ bé của Asisu trở thành vật quan trọng trong lúc này.
Thời gian trôi qua ít lâu đủ cho họ ổn định tinh thần, chấp nhận rằng mình đang trong hoàn cảnh cực kì bấp bênh. Họ thôi không cuống cuồng đi tìm cách thoát thân nữa, mà đi tìm một chỗ nghỉ ngơi cho mình.
Asisu và Menfuisu mỗi người ngồi một nơi. Hai bên sâu nhất trong sơn động bỗng tồn tại hai luồng hơi thở, hai tâm hồn với nhiều bộn bề lo âu, suy nghĩ.. Asisu co ro ngồi nép mình ở bên góc trái, thu mình lại như một con vật bị tổn thương, theo bản năng khép kín mọi chỗ để bảo vệ bản thân. Khuôn mặt úp vào trong đầu gối đang co sát thân, người khẽ tựa vào mảng tường lạnh lẽo vương mùi đất ẩm. Menfuisu ngồi sát bên góc phải, mắt nhắm lại, chân mày nhíu nhăn nhó, chân duỗi và người thả lỏng hết mức, điệu bộ không khác gì kẻ chịu thua bất lực trước sự việc đang diễn ra.
Bầu không gian im lặng triệt để, không có gì khá hơn là tiếng động khẽ của sự trao đổi khí reo lên nho nhỏ. Bên ngoài bây giờ đã về xế chiều, nhưng bên trong chỉ hiện hữu một màu đen tuyền, khiến họ không nhận biết được thời gian cũng như cảnh vật xung quanh.
Cứ thế trôi qua vài canh giờ, họ chỉ cảm nhận được đã ngồi như vậy rất lâu, rất lâu... Cuối cùng, Menfuisu không chịu nổi, lên tiếng trước phá vỡ không gian khó chịu này:
_Chị, chị đang nghĩ gì?
Asisu ngẩng mặt, quay đầu về phía mà nàng cho rằng Menfuisu đang ngồi đấy, bằng cách xác địnhg hướng tiếng nói phát ra, thở dài một lượt, rồi mới chầm chậm đáp trả:_Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta bị ám sát, lúc đó ngươi mới ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, suýt chút chúng ta đã chết chìm dưới lòng sông Nile, nếu ta không đánh cược tính mạng, dùng hết sức lực của một đứa trẻ năm tuổi để đẩy ngươi lên bờ trước, bản thân mình thì bị cuốn trôi xa. Lúc đó ta đã nhận ra, ta muốn thực sự muốn bên cạnh chăm sóc đứa em trai bé bỏng này cả một đời.
Đúng vậy, đó là lần đầu tiên, nàng biết mình muốn ở bên cạnh một ai đó mà quan tâm họ. Còn Menfuisu thì mường tượng bằng trí nhớ mang máng của mình, khi đó hắn còn quá nhỏ, chỉ tồn tại một cảm giác sợ hãi, ngoài ra không còn ghi dấu lại gì cả. Asisu không chỉ dừng lại ở đó:
_Ta nhớ năm ta lên sáu tuổi, ngươi lên bốn tuổi, rất ham chơi, luôn không thích bên ta mà chạy đến các công trường. Năm đó mẫu hậu ta mất, ta đã phải chịu đựng tất cả nỗi đau thương một mình, cùng với một lời hứa khi mẫu hậu trăn trối, muốn ta lấy ngươi để bảo vệ hoàng gia Ai Cập.
_Ta nhớ một năm sau đó, ngươi lên năm tuổi, nhị phi tần cũng mất theo mẫu hậu, ngươi bị chấn thương tâm lí nặng nề, ngự y bảo sức khoẻ ngươi sa sút và có nguy cơ bị câm do cú sốc quá lớn. Mọi người không thể lại gần ngươi, một đứa trẻ như ngươi đã giam mình trong sự cô độc. Chỉ có một mình ta...Không hiểu tại sao có thể đến gần ngươi. Ta đã ở bên cạnh ngươi, an ủi ngưoi mặc cho nỗi buồn về mẫu hậu trong lòng ta vẫn chưa nguôi ngoai. Và rồi lần đầu tiên sau nhiều ngày trời, ta là người duy nhất khiến ngươi chịu ăn uống trở lại, ta đút ngươi từng muỗng cháo, cùng ngươi đi dạo khắp mọi nơi, dỗ dành cho ngươi biết cười, ngươi dần dần phục hồi và bước ra khỏi thế giơi bi thương của mình. Đến lúc này, ta hạ quyết tâm, từ bỏ ước mơ ban đầu của riêng ta, tự ép bản thân nhận lấy việc trở thành hoàng phi của ngươi là ước mơ duy nhất. Từ đó về sau, cuộc sống của ta vô cùng khắc nghiệt, ta chỉ có thể ở một chỗ trong thần điện để cầu nguyện, học những bài học khó khăn để trở thành hoàng phi xứng đáng với ngươi. Ta gần như bị biệt lập với mọi thứ, ta không được ra ngoài vui chơi như bao cô công chúa khác, không được tự ý đi lại như ngươi. Nhưng điều đó không hề gì với ta, vì ta yêu ngươi, nên ta đủ dũng khí làm điều đó.
_Ta nhớ khi ngươi lên bảy tuổi, ngươi bị sốt rất cao, mê man trên giường, ta đã thức mấy đêm liền chăm sóc ngươi. Lúc ngươi khoẻ lại, liền nói rằng sẽ không bao giờ rời xa ta. Ngươi và ta sẽ cùng cai trị Ai Cập vững mạnh.
_Ta nhớ năm ngươi tròn mười hai, phụ vương bắt đầu trao nhiệm vụ cho ngươi. Vì cái tính nóng nảy của mình, ngươi đã đắc tội với không ít quan lại, trong đó có lần đã sỉ nhục tể tướng Imphotep trước mặt quần thần, và ông ta đã lên tiếng với phụ vương về việc xem xét lại người kế vị. Là ta...đã đi giảng hoà giữa ngươi và họ, kéo thêm vây cánh cho ngươi vững bước trên ngai vị của mình.
_Ngươi không khoẻ như người ta vẫn nghĩ, ngươi hay bị đau bụng sau những lần ăn uống không đúng bữa, bỏ qua việc ăn uống mà theo phụ vương nghị sự, lúc đó đích thân ta phải mang chén trà gừng đến giúp ngươi bớt đau. Hay việc ngươi uống rượu, tửu lượng ngươi vốn dĩ không cao, sau những bữa tiệc là cơn đau đầu lại ập đến, vậy nên ngươi đều cần dùng canh giải rượu, nhưng vì thể diện không muốn ai cười chê, nên đều là ta lén lút đem đến cho ngươi.
_Khi ngươi lên mười lăm tuổi, giữa hai chúng ta không biết từ đâu lại có một khoảng cách xen vào. Ngươi dần dần ghét bỏ ta, không muốn ở bên ta tâm sự, không muốn để ta cùng chung vai sát cánh với ngươi.
_Khi Carol đến, ngươi không ngần ngại vứt bỏ ta, mặc kệ danh dự ta mà huỷ hôn ước. Ngươi đẩy ta sang Babylon, rời xa ngươi và Ai Cập. Ngươi nói ta độc ác và phản bội. Ngươi muốn giết chết ta, sau bao nhiêu chuyện ta làm và tình cảm mà ta dành cho ngươi.
Menfuisu chỉ nghe và lắng nghe, không có dấu hiệu gì cho thấy hắn muốn phản kháng lại. Những lời Asisu nói đều là sự thật, đều là thứ bấy lâu nay tồn tại trong lòng hắn. Thực ra hắn vẫn còn nhớ như in từng kỷ niệm đã trải qua với chị.
Hoàn cảnh hiện tại làm cho con người có cơ hội đối diện với chính mình. Sau bao nhiêu bộn bề và lo toan cuộc sống, triều chính, quan binh, nghĩa vụ khiến không ai thấu đáo được mọi chuyện, giờ đây Menfuisu hoà mình trong không gian vắng lặng, tối tăm, không lo lắng đến bất kì điều gì khác, hắn mới có dịp suy nghĩ về những hành động mình đã làm.
Đúng vậy, nếu không có Asisu, hắn quả thực không có ngày hôm nay. Năm mẫu thân hắn mất, chị giống như một tia sáng le lói sưởi ấm con tim hắn, là nguồn hy vọng nhỏ nhoi cho sự tồn tại của hắn, là động lực để hắn còn trụ lại trên đôi chân của mình. Hắn vô cùng hạnh phúc với sự chăm sóc của chị, hắn biết rõ, mình mãi mãi không thể sống thiếu chị.
Nhưng cũng chính vì chị hiểu quá rõ về hắn, chị gần như còn tỏ tường về hắn hơn cả bản thân hắn. Vậy nên Menfuisu trở nên khó chịu và chán ghét, hắn luôn có cảm giác mọi tội lỗi và sự xấu xa của mình sẽ đều bị phơi bày trước mặt chị, chị luôn ngăn cản những việc hắn muốn làm, dù cho việc đó hoàn toàn bị giấu kín, cũng chính vì quá rõ hắn, nên chị biết trước khi hắn hành động. Một hoàng đế uy quyền như hắn, lúc nào cũng canh cánh có người nắm được thóp của mình. Rồi khi Carol đến, cô ấy như một chân trời mới mở ra trước mắt hắn, với kiến thức sâu rộng bao la cùng ý chí quật cường, khiến hắn yêu thương vô hạn. Khác hẳn với chị, chỉ biết suốt ngày giam mình trong cung cấm, ở mãi một xó với mớ kiến thức hạn hẹp, lúc nào gặp hắn cũng nói phải làm thế này, thế nọ, hắn nghe đã mệt mỏi và ngán ngẩm lắm rồi. Carol với trí tuệ thông minh, còn chị thật nông cạn. Thời gian trôi qua, hắn tiếp xúc với nhiều điều lạ, khám phá thêm được nhiều thứ, hắn cảm thấy hắn và chị ở hai thế giới hoàn toàn khác, biệt lập, chị hắn với sự hiểu biết hạn hẹp đã không còn xứng với hắn.
Một khi đã không còn yêu nữa, thì người kia làm bất cứ điều gì cũng trở nên xấu xa, họ đều làm đủ mọi cách làm khó đối phương...
Sau đó, chị hắn không hiểu tại sao lại trở nên độc ác. Người chị vẫn hằng bao dung của hắn đâu rồi. Vậy nên hắn càng căm ghét chị hơn, hắn thậm chí còn cho rằng chính chị đã ngăn cản con đường tương lai của hắn bằng những thứ cổ hủ, việc ủng hộ Babylon, cùng hành vi giết hại Carol, hoàng phi yêu dấu. Menfuisu thầm tạ ơn trời khi đã đem Carol đến cho hắn. Và Carol mang một cá tính mạnh mẽ, không uỷ mị, lệ thuộc như chị, nhân hậu, khiêm nhường. Carol là báu vật, lần đầu tiên có người không cần hắn, điều đó đã khơi dậy ý muốn chinh phục mạnh mẽ của đàn ông trong hắn, mỗi khi cô bị bắt cóc đi, hắn điên cuồng đi cướp lại người con gái thuộc sở hữu của mình, cô ấy như mây bay gió thoảng, phút chốc lại chạy mất khiến hắn luôn muốn nắm bắt. Cảm giác đắc thắng và kiêu ngạo khi giữ chân được cô gái đẹp.
Có đôi khi tuổi trẻ bồng bột yêu cuồng nhiệt và nồng say, cứ nghĩ sẽ không thể sống thiếu nhau, khẳng định tình cảm của mình là nhiều...nhiều lắm. Có điều, họ quên rằng, thứ tình yêu thầm lặng và nhẹ nhàng, còn sâu sắc hơn thế.
Để yêu nhau, thì rất dễ. Làm cách nào để nuôi dưỡng và gìn giữ tình yêu, thì lại là điều vô cùng khó khăn. Đặc biệt là trong đời sống vợ chồng, tình cảm không phải là tất cả. Càng gần nhau, thử thách càng lớn, sợi chỉ tơ tình mỏng manh chịu muôn vàn tác động từ mọi phía. Menfuisu từ lúc lên ngôi, quả thật nhiều điều thú vị hơn đến với hắn, hoàng tử và hoàng đế khác nhau rất nhiều, hắn được nhiều quyền lực hơn, nhưng trách nhiệm và áp lực cũng theo đó mà lớn dần. Ban đầu có Carol cùng chia sẻ việc cai trị, hắn rất vui, nhưng lâu dần suy nghĩ của hai người đối lập nhau trên nhiều phương diện, Carol mau nước mắt, hay hiểu lầm hắn. Carol không được học những khuôn phép hoàng gia, vì vậy việc quản lí hậu cung cũng chẳng thể làm tốt. Hắn đã chán những trận chiến rong ruổi để cứu hoàng phi của mình, hắn muốn sau mỗi lần mệt mỏi trên triều nghị luận về hậu cung, có người hắn yêu thương đứng mỉm cười chào đón hắn. Hắn cần một người vợ cảm thông cho hắn, dịu dàng với hắn, thấu hiểu cho hắn, đứng phía sau ủng hộ, làm điểm tựa cho hắn, chứ không phải một hoàng phi suốt ngày mang về cho hắn cả đống rắc rối, những trận cãi vã vì bất đồng ý kiến, còn bảo vệ người khác thay vì hắn.
Chị, đã làm việc này rất tốt. Chị, luôn đứng ở đằng sau, lo toan mọi chuyện chu đáo cho hắn, luôn cổ vũ mọi quyết định của hắn, theo phe hắn cho dù nhiều ý kiến bất đồng nảy sinh. Có chị, những chuyến đi của hắn không cần dặn dò cũng có đầy đủ món đồ hắn cần, giờ đây thì không...Có chị, những vấn đề về sức khoẻ hắn không dám nói cùng ai, chị đều biết, âm thầm chuẩn bị cho hắn, còn giờ, hắn tự chật vật lo cho mình...Có chị, mọi thứ rắc rối vụn vặt đều được chị dẹp yên, để hắn an tâm bước đi trên con đường bằng phẳng, hiện tại, hậu cung không hề yên ổn, quần thần chia bè xẻ mối.
Hắn thèm cảm giác ấm áp khi bên chị. Rõ ràng vì hắn và chị đã bên nhau nhiều năm trời, dù chị thấy được những mặt xấu của hắn, nhưng vẫn chấp nhận hắn vô điều kiện. Trong khi đó hắn yêu Carol, thời gian bên cô cũng ít ỏi, ban đầu là màu hồng, càng về sau mới càng nhận ra, hắn với cô mới là hai thế giới khác nhau, chứ không phải chị. Chị, cho hắn cảm giác bình yên và...cảm giác đó...mãi mãi không quay trở về.
Ngay khi nhìn Carol bên cạnh Nebanon, Menfuisu đã tức điên. Đúng vậy, nhưng tức vì danh dự bị huỷ hoại, không phải tức vì người mình yêu bị cướp mất, những giây phút tự giam mình trong phòng, hắn mới biết... Ngồi hàng giờ trầm ngâm về lời nói của chị, hắn nhận ra một điều, hắn bị thú vui lạ lùng trước mắt phủ lấp. Chị, vẫn luôn ở trong tim hắn, vẫn giữ một vị trí quan trọng với hắn. Chỉ là, hắn cố gắng ép bản thân để chèn hình ảnh Carol che đi chị. Vậy mà, cái bóng của chị quá lớn, Carol không thể khiến hắn phủ nhận rằng mình còn yêu chị.
Tại sao đến bây giờ hắn mới nhận ra điều đó?
Carol mới là người không hợp với hắn...
Carol dù sao cũng đã từng vì hắn mà chịu khổ. Một bên còn lại nghĩa, một bên dấy lên tình. Hắn không thể chọn lựa.
Nhưng chị cũng thật lạ. Từ trước chị không bao giờ hành động giết người, việc những cô gái bu bám quanh hắn mong có được chức phi tần không ít, nhưng chị hầu như không đụng tới họ. Vụ việc hắn âm thầm quyến rũ Hitari, nghi ngờ cô ta có âm mưu với phụ vương. Asisu vốn dĩ không biết kế hoạch của hắn, một vài lần còn chứng kiến hắn hôn Hitari, nhưng đâu có hành động gì hãm hại cô ta. Còn một số quan lại ngỏ ý muốn đưa con gái mình lập phi, chị còn đề xuất sắp xếp trước, tuyệt không có ý thù ghét, dù cho có thể nhìn thấy trong ánh mắt của chị có nỗi buồn. Ngoại trừ Carol, sao chị lại ghét đến nỗi không từ thủ đoạn, thậm chí phản bội Ai Cập chỉ để giết nàng ấy. Có gì đó hắn không biết chăng?
_Chị, tại sao chị lại ghét Carol đến vậy?
_Câu hỏi dư thừa...
_Còn có một nguyên do nào khác phải không?
_Tại sao ta phải nói với ngươi, tốt nhất ngươi nên câm miệng lại, trước khi ta giết ngươi.
_Chị không thể giết ta được.
_Ngươi đừng tự cao tự đại, cho rằng ta không thể giết ngươi.
_Vậy tại sao chị còn cứu em.
_Vì ta muốn ngươi chỉ được chết dưới tay ta.
_Bây giờ chẳng phải thời cơ tốt quá sao, sao không giết ta.
_Ta không muốn chờ đợi với các xác hôi thối.
Menfuisu cừoi khẩy, rõ ràng tất cả mọi thứ đều do Asisu biện minh mà thôi. Hắn rất vui, vì ít ra hắn biết trong lòng chị, còn có chút ít tình cảm dành cho hắn.
Mọi thứ lại tiếp tục chìm vào im lặng, ngột ngạt đến đáng sợ. Tiếng côn trùng bắt đầu kêu râm ran khiến Asisu sợ hãi, báo hiệu bên ngoài có lẽ trời đã về khuya. Menfuisu thở dài, cố gắng thư giãn đầu óc hết mức có thể, bắt mình chìm vào giấc ngủ để quên đi cơn đói và cái bụng biểu tình. Asisu vừa vớ được một viên đá nhỏ, không có gì làm nên nghịch nó trong tay, xúc giác trên từng đầu ngón tay cố gắng phân tích bộ dạng của viên đá và cái lạnh phát ra từ nó.
Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau.
Khi vừa mới nghe tiếng động, Asisu và Menfuisu đã chạy rất nhanh về phía cửa động, nhưng đã quá muộn. Ngay lúc họ chạm tay vào hòn đá đang khoá chặt lối ra, bọn họ liền hiểu rằng, chỉ với sức hai người thì không thể nào lung lay được vật to lớn kia, mà trong đây cũng không có bất kì dụng cụ gì để thực hiện cách thức di dời khác (đòn bẩy...). Tuy nhiên, theo bản năng sống, bọn họ vẫn cứ tiếp tục dò xem còn cửa ra nào khác, vậy mà ông trời vẫn phụ lòng người. Đây là cái hang cụt...
_Không thể nào....
_Chết tiệt, thả chúng ta ra. Ta ra ngoài sẽ bằm thây lũ mạt rệp các ngươi.
Sau một hồi la hét nhưng vô ích. Vậy nên hai người đành chấp nhận ở đây cầu nguyện với thần linh, mong sớm có người đến cứu. Rất may cho bọn họ, vì dù cho sơn động này khá kín, nhưng trên mấy góc cao có vài kẽ hở sít sao để gió luồn qua, nên họ vẫn có thể hít thở mặc cho không khí khá thiếu thốn. Và cũng do không có thức ăn, bình nước làm bằng da nhỏ bé của Asisu trở thành vật quan trọng trong lúc này.
Thời gian trôi qua ít lâu đủ cho họ ổn định tinh thần, chấp nhận rằng mình đang trong hoàn cảnh cực kì bấp bênh. Họ thôi không cuống cuồng đi tìm cách thoát thân nữa, mà đi tìm một chỗ nghỉ ngơi cho mình.
Asisu và Menfuisu mỗi người ngồi một nơi. Hai bên sâu nhất trong sơn động bỗng tồn tại hai luồng hơi thở, hai tâm hồn với nhiều bộn bề lo âu, suy nghĩ.. Asisu co ro ngồi nép mình ở bên góc trái, thu mình lại như một con vật bị tổn thương, theo bản năng khép kín mọi chỗ để bảo vệ bản thân. Khuôn mặt úp vào trong đầu gối đang co sát thân, người khẽ tựa vào mảng tường lạnh lẽo vương mùi đất ẩm. Menfuisu ngồi sát bên góc phải, mắt nhắm lại, chân mày nhíu nhăn nhó, chân duỗi và người thả lỏng hết mức, điệu bộ không khác gì kẻ chịu thua bất lực trước sự việc đang diễn ra.
Bầu không gian im lặng triệt để, không có gì khá hơn là tiếng động khẽ của sự trao đổi khí reo lên nho nhỏ. Bên ngoài bây giờ đã về xế chiều, nhưng bên trong chỉ hiện hữu một màu đen tuyền, khiến họ không nhận biết được thời gian cũng như cảnh vật xung quanh.
Cứ thế trôi qua vài canh giờ, họ chỉ cảm nhận được đã ngồi như vậy rất lâu, rất lâu... Cuối cùng, Menfuisu không chịu nổi, lên tiếng trước phá vỡ không gian khó chịu này:
_Chị, chị đang nghĩ gì?
Asisu ngẩng mặt, quay đầu về phía mà nàng cho rằng Menfuisu đang ngồi đấy, bằng cách xác địnhg hướng tiếng nói phát ra, thở dài một lượt, rồi mới chầm chậm đáp trả:_Ta nhớ lần đầu tiên chúng ta bị ám sát, lúc đó ngươi mới ba tuổi, còn chưa hiểu chuyện, suýt chút chúng ta đã chết chìm dưới lòng sông Nile, nếu ta không đánh cược tính mạng, dùng hết sức lực của một đứa trẻ năm tuổi để đẩy ngươi lên bờ trước, bản thân mình thì bị cuốn trôi xa. Lúc đó ta đã nhận ra, ta muốn thực sự muốn bên cạnh chăm sóc đứa em trai bé bỏng này cả một đời.
Đúng vậy, đó là lần đầu tiên, nàng biết mình muốn ở bên cạnh một ai đó mà quan tâm họ. Còn Menfuisu thì mường tượng bằng trí nhớ mang máng của mình, khi đó hắn còn quá nhỏ, chỉ tồn tại một cảm giác sợ hãi, ngoài ra không còn ghi dấu lại gì cả. Asisu không chỉ dừng lại ở đó:
_Ta nhớ năm ta lên sáu tuổi, ngươi lên bốn tuổi, rất ham chơi, luôn không thích bên ta mà chạy đến các công trường. Năm đó mẫu hậu ta mất, ta đã phải chịu đựng tất cả nỗi đau thương một mình, cùng với một lời hứa khi mẫu hậu trăn trối, muốn ta lấy ngươi để bảo vệ hoàng gia Ai Cập.
_Ta nhớ một năm sau đó, ngươi lên năm tuổi, nhị phi tần cũng mất theo mẫu hậu, ngươi bị chấn thương tâm lí nặng nề, ngự y bảo sức khoẻ ngươi sa sút và có nguy cơ bị câm do cú sốc quá lớn. Mọi người không thể lại gần ngươi, một đứa trẻ như ngươi đã giam mình trong sự cô độc. Chỉ có một mình ta...Không hiểu tại sao có thể đến gần ngươi. Ta đã ở bên cạnh ngươi, an ủi ngưoi mặc cho nỗi buồn về mẫu hậu trong lòng ta vẫn chưa nguôi ngoai. Và rồi lần đầu tiên sau nhiều ngày trời, ta là người duy nhất khiến ngươi chịu ăn uống trở lại, ta đút ngươi từng muỗng cháo, cùng ngươi đi dạo khắp mọi nơi, dỗ dành cho ngươi biết cười, ngươi dần dần phục hồi và bước ra khỏi thế giơi bi thương của mình. Đến lúc này, ta hạ quyết tâm, từ bỏ ước mơ ban đầu của riêng ta, tự ép bản thân nhận lấy việc trở thành hoàng phi của ngươi là ước mơ duy nhất. Từ đó về sau, cuộc sống của ta vô cùng khắc nghiệt, ta chỉ có thể ở một chỗ trong thần điện để cầu nguyện, học những bài học khó khăn để trở thành hoàng phi xứng đáng với ngươi. Ta gần như bị biệt lập với mọi thứ, ta không được ra ngoài vui chơi như bao cô công chúa khác, không được tự ý đi lại như ngươi. Nhưng điều đó không hề gì với ta, vì ta yêu ngươi, nên ta đủ dũng khí làm điều đó.
_Ta nhớ khi ngươi lên bảy tuổi, ngươi bị sốt rất cao, mê man trên giường, ta đã thức mấy đêm liền chăm sóc ngươi. Lúc ngươi khoẻ lại, liền nói rằng sẽ không bao giờ rời xa ta. Ngươi và ta sẽ cùng cai trị Ai Cập vững mạnh.
_Ta nhớ năm ngươi tròn mười hai, phụ vương bắt đầu trao nhiệm vụ cho ngươi. Vì cái tính nóng nảy của mình, ngươi đã đắc tội với không ít quan lại, trong đó có lần đã sỉ nhục tể tướng Imphotep trước mặt quần thần, và ông ta đã lên tiếng với phụ vương về việc xem xét lại người kế vị. Là ta...đã đi giảng hoà giữa ngươi và họ, kéo thêm vây cánh cho ngươi vững bước trên ngai vị của mình.
_Ngươi không khoẻ như người ta vẫn nghĩ, ngươi hay bị đau bụng sau những lần ăn uống không đúng bữa, bỏ qua việc ăn uống mà theo phụ vương nghị sự, lúc đó đích thân ta phải mang chén trà gừng đến giúp ngươi bớt đau. Hay việc ngươi uống rượu, tửu lượng ngươi vốn dĩ không cao, sau những bữa tiệc là cơn đau đầu lại ập đến, vậy nên ngươi đều cần dùng canh giải rượu, nhưng vì thể diện không muốn ai cười chê, nên đều là ta lén lút đem đến cho ngươi.
_Khi ngươi lên mười lăm tuổi, giữa hai chúng ta không biết từ đâu lại có một khoảng cách xen vào. Ngươi dần dần ghét bỏ ta, không muốn ở bên ta tâm sự, không muốn để ta cùng chung vai sát cánh với ngươi.
_Khi Carol đến, ngươi không ngần ngại vứt bỏ ta, mặc kệ danh dự ta mà huỷ hôn ước. Ngươi đẩy ta sang Babylon, rời xa ngươi và Ai Cập. Ngươi nói ta độc ác và phản bội. Ngươi muốn giết chết ta, sau bao nhiêu chuyện ta làm và tình cảm mà ta dành cho ngươi.
Menfuisu chỉ nghe và lắng nghe, không có dấu hiệu gì cho thấy hắn muốn phản kháng lại. Những lời Asisu nói đều là sự thật, đều là thứ bấy lâu nay tồn tại trong lòng hắn. Thực ra hắn vẫn còn nhớ như in từng kỷ niệm đã trải qua với chị.
Hoàn cảnh hiện tại làm cho con người có cơ hội đối diện với chính mình. Sau bao nhiêu bộn bề và lo toan cuộc sống, triều chính, quan binh, nghĩa vụ khiến không ai thấu đáo được mọi chuyện, giờ đây Menfuisu hoà mình trong không gian vắng lặng, tối tăm, không lo lắng đến bất kì điều gì khác, hắn mới có dịp suy nghĩ về những hành động mình đã làm.
Đúng vậy, nếu không có Asisu, hắn quả thực không có ngày hôm nay. Năm mẫu thân hắn mất, chị giống như một tia sáng le lói sưởi ấm con tim hắn, là nguồn hy vọng nhỏ nhoi cho sự tồn tại của hắn, là động lực để hắn còn trụ lại trên đôi chân của mình. Hắn vô cùng hạnh phúc với sự chăm sóc của chị, hắn biết rõ, mình mãi mãi không thể sống thiếu chị.
Nhưng cũng chính vì chị hiểu quá rõ về hắn, chị gần như còn tỏ tường về hắn hơn cả bản thân hắn. Vậy nên Menfuisu trở nên khó chịu và chán ghét, hắn luôn có cảm giác mọi tội lỗi và sự xấu xa của mình sẽ đều bị phơi bày trước mặt chị, chị luôn ngăn cản những việc hắn muốn làm, dù cho việc đó hoàn toàn bị giấu kín, cũng chính vì quá rõ hắn, nên chị biết trước khi hắn hành động. Một hoàng đế uy quyền như hắn, lúc nào cũng canh cánh có người nắm được thóp của mình. Rồi khi Carol đến, cô ấy như một chân trời mới mở ra trước mắt hắn, với kiến thức sâu rộng bao la cùng ý chí quật cường, khiến hắn yêu thương vô hạn. Khác hẳn với chị, chỉ biết suốt ngày giam mình trong cung cấm, ở mãi một xó với mớ kiến thức hạn hẹp, lúc nào gặp hắn cũng nói phải làm thế này, thế nọ, hắn nghe đã mệt mỏi và ngán ngẩm lắm rồi. Carol với trí tuệ thông minh, còn chị thật nông cạn. Thời gian trôi qua, hắn tiếp xúc với nhiều điều lạ, khám phá thêm được nhiều thứ, hắn cảm thấy hắn và chị ở hai thế giới hoàn toàn khác, biệt lập, chị hắn với sự hiểu biết hạn hẹp đã không còn xứng với hắn.
Một khi đã không còn yêu nữa, thì người kia làm bất cứ điều gì cũng trở nên xấu xa, họ đều làm đủ mọi cách làm khó đối phương...
Sau đó, chị hắn không hiểu tại sao lại trở nên độc ác. Người chị vẫn hằng bao dung của hắn đâu rồi. Vậy nên hắn càng căm ghét chị hơn, hắn thậm chí còn cho rằng chính chị đã ngăn cản con đường tương lai của hắn bằng những thứ cổ hủ, việc ủng hộ Babylon, cùng hành vi giết hại Carol, hoàng phi yêu dấu. Menfuisu thầm tạ ơn trời khi đã đem Carol đến cho hắn. Và Carol mang một cá tính mạnh mẽ, không uỷ mị, lệ thuộc như chị, nhân hậu, khiêm nhường. Carol là báu vật, lần đầu tiên có người không cần hắn, điều đó đã khơi dậy ý muốn chinh phục mạnh mẽ của đàn ông trong hắn, mỗi khi cô bị bắt cóc đi, hắn điên cuồng đi cướp lại người con gái thuộc sở hữu của mình, cô ấy như mây bay gió thoảng, phút chốc lại chạy mất khiến hắn luôn muốn nắm bắt. Cảm giác đắc thắng và kiêu ngạo khi giữ chân được cô gái đẹp.
Có đôi khi tuổi trẻ bồng bột yêu cuồng nhiệt và nồng say, cứ nghĩ sẽ không thể sống thiếu nhau, khẳng định tình cảm của mình là nhiều...nhiều lắm. Có điều, họ quên rằng, thứ tình yêu thầm lặng và nhẹ nhàng, còn sâu sắc hơn thế.
Để yêu nhau, thì rất dễ. Làm cách nào để nuôi dưỡng và gìn giữ tình yêu, thì lại là điều vô cùng khó khăn. Đặc biệt là trong đời sống vợ chồng, tình cảm không phải là tất cả. Càng gần nhau, thử thách càng lớn, sợi chỉ tơ tình mỏng manh chịu muôn vàn tác động từ mọi phía. Menfuisu từ lúc lên ngôi, quả thật nhiều điều thú vị hơn đến với hắn, hoàng tử và hoàng đế khác nhau rất nhiều, hắn được nhiều quyền lực hơn, nhưng trách nhiệm và áp lực cũng theo đó mà lớn dần. Ban đầu có Carol cùng chia sẻ việc cai trị, hắn rất vui, nhưng lâu dần suy nghĩ của hai người đối lập nhau trên nhiều phương diện, Carol mau nước mắt, hay hiểu lầm hắn. Carol không được học những khuôn phép hoàng gia, vì vậy việc quản lí hậu cung cũng chẳng thể làm tốt. Hắn đã chán những trận chiến rong ruổi để cứu hoàng phi của mình, hắn muốn sau mỗi lần mệt mỏi trên triều nghị luận về hậu cung, có người hắn yêu thương đứng mỉm cười chào đón hắn. Hắn cần một người vợ cảm thông cho hắn, dịu dàng với hắn, thấu hiểu cho hắn, đứng phía sau ủng hộ, làm điểm tựa cho hắn, chứ không phải một hoàng phi suốt ngày mang về cho hắn cả đống rắc rối, những trận cãi vã vì bất đồng ý kiến, còn bảo vệ người khác thay vì hắn.
Chị, đã làm việc này rất tốt. Chị, luôn đứng ở đằng sau, lo toan mọi chuyện chu đáo cho hắn, luôn cổ vũ mọi quyết định của hắn, theo phe hắn cho dù nhiều ý kiến bất đồng nảy sinh. Có chị, những chuyến đi của hắn không cần dặn dò cũng có đầy đủ món đồ hắn cần, giờ đây thì không...Có chị, những vấn đề về sức khoẻ hắn không dám nói cùng ai, chị đều biết, âm thầm chuẩn bị cho hắn, còn giờ, hắn tự chật vật lo cho mình...Có chị, mọi thứ rắc rối vụn vặt đều được chị dẹp yên, để hắn an tâm bước đi trên con đường bằng phẳng, hiện tại, hậu cung không hề yên ổn, quần thần chia bè xẻ mối.
Hắn thèm cảm giác ấm áp khi bên chị. Rõ ràng vì hắn và chị đã bên nhau nhiều năm trời, dù chị thấy được những mặt xấu của hắn, nhưng vẫn chấp nhận hắn vô điều kiện. Trong khi đó hắn yêu Carol, thời gian bên cô cũng ít ỏi, ban đầu là màu hồng, càng về sau mới càng nhận ra, hắn với cô mới là hai thế giới khác nhau, chứ không phải chị. Chị, cho hắn cảm giác bình yên và...cảm giác đó...mãi mãi không quay trở về.
Ngay khi nhìn Carol bên cạnh Nebanon, Menfuisu đã tức điên. Đúng vậy, nhưng tức vì danh dự bị huỷ hoại, không phải tức vì người mình yêu bị cướp mất, những giây phút tự giam mình trong phòng, hắn mới biết... Ngồi hàng giờ trầm ngâm về lời nói của chị, hắn nhận ra một điều, hắn bị thú vui lạ lùng trước mắt phủ lấp. Chị, vẫn luôn ở trong tim hắn, vẫn giữ một vị trí quan trọng với hắn. Chỉ là, hắn cố gắng ép bản thân để chèn hình ảnh Carol che đi chị. Vậy mà, cái bóng của chị quá lớn, Carol không thể khiến hắn phủ nhận rằng mình còn yêu chị.
Tại sao đến bây giờ hắn mới nhận ra điều đó?
Carol mới là người không hợp với hắn...
Carol dù sao cũng đã từng vì hắn mà chịu khổ. Một bên còn lại nghĩa, một bên dấy lên tình. Hắn không thể chọn lựa.
Nhưng chị cũng thật lạ. Từ trước chị không bao giờ hành động giết người, việc những cô gái bu bám quanh hắn mong có được chức phi tần không ít, nhưng chị hầu như không đụng tới họ. Vụ việc hắn âm thầm quyến rũ Hitari, nghi ngờ cô ta có âm mưu với phụ vương. Asisu vốn dĩ không biết kế hoạch của hắn, một vài lần còn chứng kiến hắn hôn Hitari, nhưng đâu có hành động gì hãm hại cô ta. Còn một số quan lại ngỏ ý muốn đưa con gái mình lập phi, chị còn đề xuất sắp xếp trước, tuyệt không có ý thù ghét, dù cho có thể nhìn thấy trong ánh mắt của chị có nỗi buồn. Ngoại trừ Carol, sao chị lại ghét đến nỗi không từ thủ đoạn, thậm chí phản bội Ai Cập chỉ để giết nàng ấy. Có gì đó hắn không biết chăng?
_Chị, tại sao chị lại ghét Carol đến vậy?
_Câu hỏi dư thừa...
_Còn có một nguyên do nào khác phải không?
_Tại sao ta phải nói với ngươi, tốt nhất ngươi nên câm miệng lại, trước khi ta giết ngươi.
_Chị không thể giết ta được.
_Ngươi đừng tự cao tự đại, cho rằng ta không thể giết ngươi.
_Vậy tại sao chị còn cứu em.
_Vì ta muốn ngươi chỉ được chết dưới tay ta.
_Bây giờ chẳng phải thời cơ tốt quá sao, sao không giết ta.
_Ta không muốn chờ đợi với các xác hôi thối.
Menfuisu cừoi khẩy, rõ ràng tất cả mọi thứ đều do Asisu biện minh mà thôi. Hắn rất vui, vì ít ra hắn biết trong lòng chị, còn có chút ít tình cảm dành cho hắn.
Mọi thứ lại tiếp tục chìm vào im lặng, ngột ngạt đến đáng sợ. Tiếng côn trùng bắt đầu kêu râm ran khiến Asisu sợ hãi, báo hiệu bên ngoài có lẽ trời đã về khuya. Menfuisu thở dài, cố gắng thư giãn đầu óc hết mức có thể, bắt mình chìm vào giấc ngủ để quên đi cơn đói và cái bụng biểu tình. Asisu vừa vớ được một viên đá nhỏ, không có gì làm nên nghịch nó trong tay, xúc giác trên từng đầu ngón tay cố gắng phân tích bộ dạng của viên đá và cái lạnh phát ra từ nó.
Cứ như vậy cho đến sáng hôm sau.
Tác giả :
Fia