Đôi Lần Gặp, Lỡ Bén Duyên
Chương 89
Tiền Thế Tân vừa quay về huyện Phúc An, càng nghĩ càng cả giận. Muốn tìm Tiền Bùi chất vấn, nhưng hai ngày liền đều bị Tiền Bùi cản ở ngoài cửa. Tiền Thế Tân cũng không dám ép quá mức, hắn biết tính khí của cha ruột mình, nếu ngươi ép đến đường cùng, ông ta sẽ nổi khùng lên đập phá lên cho ngươi nhìn. Thật đúng là khi đã điên lên thì chẳng màng điều chi. Nay thế cục căng thẳng, hắn cũng không muốn có thêm rắc rối.
Tiền Thế Tân dặn người trong phủ Tiền Bùi coi chừng lão, nếu có động tĩnh gì thì mau chóng đến báo. Nếu để mặc lão gia làm chuyện hồ đồ mà các ngươi không báo, thì cứ chờ vào ngục chịu khổ đi.
Tiền Thế Tân về lại phòng ngủ, miên man nghĩ ngợi nên tìm thời cơ tốt để nói chuyện này với Tiền Bùi. Lão phải nhẫn nhục ở phủ thái thú, nghĩ chắc bây giờ có nói gì chắc cũng sẽ không nghe lọt. Tiền Thế Tân vừa vào phòng thì phát hiện trong phòng có người ngồi.
Tiền Thế Tân ngẩn ra, khi kịp phản ứng lại thì vội gọi: "Giải tiên sinh."
Giải tiên sinh dứt khoát hỏi: "Nghe nói ngươi với cha ngươi gặp phải rắc rối? An Nhược Thần nói các ngươi là mật thám, bảo thái thú đại nhân theo dõi nhất cử nhất động của các ngươi sao?"
Tiền Thế Tân mau chóng nói: "Lời của nàng ta không phải thế. Chẳng qua là mượn cớ để nói chuyện của mình mà thôi, muốn uy hiếp phụ thân ta, để ông ấy đừng tính kế với tỷ muội các nàng nữa. Chuyện này phải trách ta, không thể quản thúc phụ thân tốt. Ông ấy giẫm phải đinh ở An gia, cứ thế ghi thù, luôn nghĩ cách đối phó An Nhược Thần và tìm tứ muội về, báo thù trả nhục. Ta sẽ khuyên giải ông ấy, không để ông ấy có chấp niệm như thế nữa."
"Ừ." Giải tiên sinh gật đầu, hỏi lại: "Vậy đã tra ra được tung tích của An Nhược Phương chưa?"
"Vẫn chưa." Tiền Thế Tân suy nghĩ rồi giải thích: "Phụ thân ta cũng không biết chuyện chúng ta đang làm, ông ấy nói An Nhược Phương còn sống chỉ vì để dụ An Nhược Thần cắn câu, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp thôi." Mấu chốt là, tuy là cha con, nhưng hắn cũng không hề tiết lộ bất cứ tin tức tình báo nào.
Cũng may Giải tiên sinh không để ý, gã chỉ quan tâm một vấn đề khác: "An Nhược Thần đột nhiên lắc mình biến thành thê tử hứa hôn của Long Đằng, trong này có mấy phần thật giả chứ, có lẽ là thuận nước đẩy thuyền, gậy ông đập lưng ông. Vẫn nên coi chừng động tĩnh ở chỗ nàng ta. Tội mật thám này, liệu mở miệng nói là có thể dàn xếp sao?? Nàng ta chỉ vô tâm hay đã phát hiện được gì rồi, không nên xem nhẹ."
Tiền Thế Tân mới vội nói: "Cô nương này hành sự đúng là quá trớn, lúc trước Mẫn công tử cũng biết. Nàng ta đào hôn thì thôi không tính, vậy mà dám vác xác bị thương chạy đến nha môn, ăn nói bậy bạ, kéo người chết chịu thay tội nói dối, còn cố chui vào lầu Tử Vân cho bằng được. Lúc ấy chúng ta còn từng bàn bạc, Long tướng quân nhìn nàng ta với con mắt khác, đặc biệt cân nhắc, cũng không biết có nội tình gì không."
"Nên nhất định phải cảnh giác, có lẽ con người Long Đằng còn quỷ kế đa đoan hơn chúng ta nghĩ nhiều. Hắn dụng binh như thần, từ khi vào thành Trung Lan đã bắt đầu nghĩ xem nên đối phó với Nam Tần như thế nào, tốn chừng đó thời gian và sức lực để giúp một cô nương bình thường, có lẽ đã sớm có bố trí rồi. Chuyện An Nhược Phương còn sống này là do An Nhược Thần tự nói ra, sau đó lắc mình một phát nàng ta liền biến thành phu nhân tướng quân lương lai, thời cơ cũng quá trùng hợp đấy."
"Ý của tiên sinh là, không nên phí sức tìm kiếm An Nhược Phương nữa?"
"Có lẽ giờ phút này An Nhược Thần và Long Đằng đang chờ có người tìm An Nhược Phương cho, thấy được động tĩnh là sẽ có cơ hội lần ra manh mối, nói không chừng An Nhược Thần đang đợi người đưa An Nhược Phương ra để thỏa hiệp với nàng ta đấy. Nàng ta không nén nổi tức giận, ngươi không cảm thấy thế sao?"
"Tiên sinh nói rất phải." Tiền Thế Tân phụ họa.
"Tạm thời dừng để ý đến An Nhược Phương, cũng chớ quản chuyện cha ngươi nữa, lão muốn hoang dâm làm loạn thì cứ để lão phá. Mật thám sẽ không làm ra chuyện khác người như thế đâu, trong đầu Diêu Côn biết rõ. Chuyện này sẽ không bị oan đâu. Chỉ cần trong lòng cha ngươi hiểu rõ, không để dính dáng đến ngươi là đủ rồi. Ngươi cứ ra vẻ khiển trách lão đi, như thế người bên ngoài sẽ đều nghiêng về phía ngươi. Lúc trước lão thế nào thì giờ thế ấy, như thế mới không bị nghi ngờ gì. Nếu không bị An Nhược Thần khích bác mấy câu, các ngươi đột nhiên an phận thủ thường thay đổi dáng vẻ, thế mới là trong lòng có quỷ đấy."
Tiền Thế Tân gật đầu: "Được, ta sẽ có chừng mực, cũng sẽ nói với phụ thân." Rồi hắn dừng lại, hỏi: "Nay Long Đằng và An Nhược Thần thành ra như thế, chẳng lẽ chúng ta không nên có đề phòng gì khác sao? Không thể làm lớn tìm An Nhược Phương để lại manh mối, nhưng cũng nên sắp đặt vài thủ đoạn kiềm chế An Nhược Thần mới phải."
"Chuyện này ta tự có sắp xếp, ngươi không cần phải để ý. Lúc này có chuyện quan trọng hơn, ta đến chủ yếu cũng vì chuyện này."
"Mời tiên sinh nói."
"Tiền thừa tướng Nam Tần là Hoắc Minh Thiện đã đến biên giới Đại Tiêu, ông ta mang theo thủ dụ của hoàng đế Nam Tần, là đến để gặp Long Đằng."
Tiền Thế Tân nhíu mày.
Giải tiên sinh lại nói: "Không chặn được ông ta ở trong Nam Tần, có một toán hắc y nhân cứu ông ta. Cũng không biết thân phận lai lịch của những kẻ đó. Nhưng bây giờ, Hoắc Minh Thiện đã gặp được Long Đằng, kế hoạch của chúng là, muốn lên kinh yết kiến thánh thượng."
Tiền Thế Tân nói: "Ta biết Hoắc Minh Thiện, rất có danh tiếng ở Nam Tần, cũng có ảnh hưởng với các nước xung quanh. Mười bảy năm trước, cũng là ông ta đến Đại Tiêu ta thương lượng nghị hòa. Trong tay ông ta có thứ gì gây bất lợi cho đại cuộc đây?"
Giải tiên sinh lạnh lùng nói: "Ông ta không cần thứ gì khác, bản thân ông ta đã là bất lợi lớn nhất rồi. Xưa nay Tần Chiêu Đức đều nhất nhất nghe theo ông ta, mấy năm nay Huy vương dùng rất nhiều biện pháp mới có thể kéo đảng phái bình ổn lại, vây cánh vững chắc, kế ngăn chặn của Hoắc Minh Thiện đã bị phá. Tần Chiêu Đức bắt đầu tin cậy Huy vương. Nhưng vào lúc nguy cấp, Hoắc Minh Thiện luôn đến phá rối. Lần này tội của Đại Tiêu chất đống, cộng thêm bằng chứng từ phía Đông Lăng, Long Đằng nhẫn nhịn không động thủ, nhưng nếu Nam Tần xuất binh trước, ắt hẳn Long Đằng cũng sẽ nghênh chiến."
"Nếu Hoắc Minh Thiện muốn gặp hoàng thượng, có lẽ sẽ có cơ hội nói rõ để xoay chuyển tình thế?"
"Bất luận là thảo luận chuyện gì, ông ta lên kinh đường xá xa xôi, mà chuyện gặp mặt hòa đàm nhất định sẽ tốn thì giờ, trong thời gian đó sẽ có biến cố gì, đều không thể dự đoán trước được. Ngươi chớ quân, trong thành Trung Lan vốn đã bố trí yên ổn, đột nhiên từ đâu xuất hiện một An Nhược Thần, còn cả nương tử của Lưu Tắc kia gây sự nữa, lại còn cố tiêu diệt nhân mạch của ta. Chúng ta đã mất quá nhiều người đáng tin ở trên phố rồi. Vả lại, hành động này của Long Đằng cũng có ý đồ khác, bất luận là Hoắc Minh Thiện lên kinh có gặp được hoàng đế hay không, có nói chuyện gì hay không, thì Hoắc Minh Thiện đã ở trong tay Đại Tiêu, Tần Chiêu Đức ắt hẳn sẽ cố kỵ, chiến sự kéo dài, Long Đằng liền được như ý."
Tiền Thế Tân trầm tư rồi nói: "Làm sao Giải tiên sinh biết được Hoắc Minh Thiện muốn lên kinh, tin tức này có thực không?"
"Hoắc Minh Thiện viết thư cho Tần Chiêu Đức, cho thấy đã gặp mặt nói chuyện với Long Đằng đại tướng quân, chỉ ra rất nhiều điều khả nghi trong xung đột giữa hai nước, như có người đang sắp đặt cạm bẫy, ông ta muốn lên kinh gặp hoàng đế Đại Tiêu, bày tỏ thành tâm, giải rõ nội tình, hóa giải nguy cơ." Giải tiên sinh dừng lại, nói: "Ông ta giao thư cho thân tín của mình là Tạ Húc, nhờ hắn ta đưa về cho Tần Chiêu Đức."
"Tạ Húc này..."
Giải tiên sinh nhếch môi: "Dĩ nhiên bức thư này không đến được tay Tần Chiều Đức rồi. Lúc Tạ Húc vào Nam Tần liền giao thư ra, chờ chỉ thị. Hắn cũng không thể giao thư này cho Tần Chiêu Đức, cũng không thể quay về mà không báo gì, truyền tin giả lại không thích hợp, dẫu sao ngộ nhỡ Hoắc Minh Thiện quay về, chuyện Tạ Húc làm giả sẽ bị vạch trần, như thế thân phận của hắn cũng bị lộ."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Giải tiên sinh nhìn vào mắt Tiền Thế Tân, nói: "Hoắc Minh Thiện phải chết."
Tiền Thế Tân hỏi: "Cần ta sắp xếp sao?"
"Đúng thế. Cần đại nhân bố trí cao thủ. Chuyện Hoắc Minh Thiện lên kinh, tất Long Đại phải thông qua Diêu Côn, lúc đó mới danh ngôn chính thuận được."
"Diêu Côn nhất định sẽ tìm mấy người bọn ta bàn bạc."
Giải tiên sinh gật đầu: "Đúng vậy. Đến lúc đó mời đại nhân trì hoãn thời điểm Hoắc Minh Thiện lên kinh. Trước khi có tấu chương, hoặc đợi sau khi tuần tra sứ đến thì cùng dâng tấu nói chuyện Hoắc Minh Thiện lên kinh, tóm lại, cứ dựa theo phép tắc luật lệ mà làm, kéo dài một hai ngày là được."
Tiền Thế Tân nói: "Điều này không khó, dù Long Đằng có sốt ruột thì cũng không thể để một lão giả chịu khổ suốt đường xá xa xôi được. Nghỉ ngơi một hai ngày, đợi phía thái thú đút lót công việc xong xuôi rồi sẽ lên đường."
"Phải để ông ta ở lại trong phủ thái thú."
" Hoắc Minh Thiện là thượng khách, thái thú đại nhân tất phải kính trọng, đón vào phủ tiếp đãi âu cũng là chuyện nên làm." Tiền Thế Tân thấy chuyện này không có gì khó khăn, "Vừa rồi tiên sinh nói gì, tuần tra sứ ư?"
"Đúng. Ta nhận được tin, quận Mậu xảy ra chuyện lớn, triều đình khiếp sợ, án mật thám bên Bình Nam này lại lộn xộn, trong quân có nội gián, triều đình cũng tức giận. Vì bảo vệ an nguy biên giới, tra xét cương vị của các vị quan viên mà Đại Tiêu muốn phái tuần tra sứ. Hai ngày nay hẳn thái thú sẽ nhận được tin tức, rồi ngươi cũng sẽ mau chóng biết thôi."
Tiền Thế Tân nhíu mày, Giải tiên sinh này còn biết động tĩnh của triều đình kinh thành còn nhanh hơn bọn họ.
"Ngoài ra, ngươi hãy tìm hai cao thủ, sắp xếp trà trộn vào đội ngũ nha sai tuần vệ. Đưa tên cho ta là được, ta sẽ bố trí người làm."
"Là muốn để hai người đó giết Hoắc Minh Thiện?" Đầu óc Tiền Thế Tân xoay chuyển, nếu đã như thế, vậy phải tìm hai kẻ để sau khi hành sự xong có thể cao chạy xa bay xử lý sạch sẽ, cộng thêm không có ai để ý.
"Không. Chẳng qua là lo trước khỏi họa thôi. Nếu đồ tể không hạ thủ với Hoắc Minh Thiện được, hoặc xảy ra điều gì chẳng may, bọn họ sẽ giết chết hai kẻ này."
Tiền Thế Tân trầm ngâm: "Tiên sinh muốn tìm đồ tể ra tay ư?" mỗi một nhiệm vụ ám sát, đều sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi chọn người. Tiền Thế Tân chỉ mới biết "đồ tể" này, hạ thủ độc ác không lưu lại dấu vết, nghe nói người kia cũng lạnh lùng không thích nói chuyện. Trước kia nếu có nhiệm vụ khó giải quyết, Mẫn công tử đều tìm đồ tể làm.
"Ta lần đồ tể làm vài chuyện, để xem rốt cuộc bà ta là như thế nào. Nhiệm vụ cuối cùng của Mẫn công tử là giao cho bà ta làm. Theo như kế hoạch, Lý Minh Vũ hẳn phải chết ở cổng thành Đông, cái chết rất rầm rộ, gây mưa gió cả thành. Nhưng hắn lại chết trên đường về lầu Tử Vân."
Tiền Thế Tân nói: "Ta cũng có nghe đồn về vụ án kia, lúc đang chạy thì bị ngã ngựa, té gãy cổ. Không để lại dấy vết khả nghi, quả thật rất sạch sẽ."
"Hắn chết quá sớm, điểm này không đúng. Kế hoạch của Mẫn công tử là làm ầm một trận ở cổng thành Đông, để bách tính khắp thành đều biết rằng thủ hạ của Long Đằng đại tướng quân là tội đồ phản quốc, lại thêm An Nhược Thần cũng bị tình nghi là phản quốc. Đã như thế, miệng nhiều người xói chảy vàng, ngày sau đối phó với Long Đằng cũng sẽ dễ hơn. Nay tuy đã đạt được mục đích, nhưng cách xa hiệu quả mà kế hoạch mang lại, chỉ một khoảng cách này, đã có rất nhiều chuyện không giống nhau. Hơn nữa Mẫn công tử mất tích, ta đã lần theo tất cả những người có liên quan, lại chẳng biết huynh ấy đi đâu, cũng không biết sống chết thế nào."
"Tiên sinh nghi ngờ đồ tể à?"
"Chưa thể xác định được. Nhưng bà ta được Mẫn công tử giao cho nhiệm vụ cuối cùng, lại còn xảy ra sai lầm nho nhỏ, đây đều là sự thật."
***
Trong am Tịnh Tâm, An Nhược Phương ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm nhìn Tịnh Duyên sư thái bố trí cơ quan ở trong tiểu viện của nàng. Nay tiểu trắc viện của nàng đã mở ra một cánh cửa ngầm có thể thông đến tiền viện, thì ra bên dưới chỗ ngồi của tượng phật ở tiền viện có ám thất, bên trong có đồ ăn uống, núp mấy ngày cũng không thành vấn đề. lúc Tịnh Duyên sư thái ra ngoài thì sẽ để nàng trốn trong đó. Còn trong phòng ngủ của Tịnh Duyên sư thái cũng có cơ quan, có thể bao vây người lại. Mấy ngày qua An Nhược Phương cũng được Tịnh Duyên sư thái dạy mấy lần, khi đó nàng mới hiểu rõ mọi nơi ở am đường từ trong ra ngoài. Không ngờ lại cất chứa những bí mật này.
"Sư thái, lần trước người nói với con, phải đi kiểm tra để xem sắp xếp cho con ở đâu mới ổn, vậy là kiểm tra như thế nào ạ?"
"Nhìn xem bọn họ có phản ứng gì khi đối phó với nguy hiểm, cùng với tình huống xung quanh."
"Vậy có kết quả chưa ạ?"
"Còn phải chờ thêm đã."
An Nhược Phương nhướn hàng chân mày nhỏ nhắn, bất an hỏi: "Sư thái, con làm liên lụy đến người à?"
"Không liên quan gì với ngươi cả. Là người nhà ngươi quá mức vô dụng."
An Nhược Phương lại nhớ về mẹ, trong lòng rất thấp thỏm, "Nếu mà, nơi nào cũng không an toàn, mà chỗ sư thái đây cũng không tiện, vậy để con về nhà đi. Con nhớ mẹ con."
td dừng việc trên tay, một lát sau mới lại tiếp tục, nói: "Mẹ ruột của ngươi, lúc không có ai khá thân cận với Tiền Bùi. Ta thấy bọn họ cùng gặp mặt ở ngoài An phủ, hình như trong An gia các ngươi không ai biết."
An Nhược Phương kinh ngạc há hốc mồm: "Mẫu thân con, mẫu thân con biết Tiền lão gia là kẻ ác."
"Có thể được hời thì không phải là kẻ ác."
An Nhược Phương cắn môi, không dám tin: "Mẹ con không kinh doanh, có thể lấy được hời gì từ chỗ Tiền lão gia chứ."
"Tiền bạc, tôn trọng, nịnh nọt... Nàng ta thiếu cái gì thì cảm thấy đó là chỗ tốt. Từ phía xa ta thấy bọn họ cười nói, chứ không biết mẹ ruột ngươi có thể muốn được thứ gì. Nhưng ta có thể đoán được Tiền Bùi. Nếu ngươi còn sống, người nhớ mong ngươi nhất, ngoài mẫu thân ra thì còn có thể là ai vào đây."
An Nhược Phương ỉu xìu: "Nên con không thể về nhà được đúng không?"
"Cũng không hẳn thế." Giọng của Tịnh Duyên sư thái vô cùng lạnh lùng, "Gần đây có chút chuyện phiền phức, chúng ta phải cẩn thận xử trí, thời gian này cứ tạm thế đã, đợi tình thế rõ ràng hơn, ta sẽ giết chết tên Tiền Bùi kia. Như thế tạm thời sẽ không có ai uy hiếp ngươi. Nếu ta vẫn còn sống, sau này ngươi gặp phải chuyện gì cứ nói với ta, ai bắt nạt ngươi, ta liền giết kẻ đó."
An Nhược Phương cả kinh không nói nên lời.
Tịnh Duyên sư thái nhìn nàng, lại nói: "Không việc gì phải sợ. Dù sao con người cũng phải chết. Người hại ngươi không chết thì cuối cùng bản thân cũng sẽ chết. Chết không phải là tệ nhất, mà điều tệ nhất chính là phải chịu đựng đau khổ khi còn sống, thà như vậy, vì sao không để những kẻ ác kia chết đi?"
An Nhược Phương không tiếp lời nổi.
***
Long Đại và Hoắc Minh Thiện đều không biết chuyện Tạ Húc truyền tin không thành, chỉ biết là ba ngày sau, binh tướng thuận lợi hộ tống Tạ Húc đã quay về báo, đã bình an tiễn Tạ Húc đến biên giới Nam Tần. Tạ Húc đã cải trang xong xuôi, đến thành Đô Nam Tần.
Cuối cùng Hoắc Minh Thiện cũng thở phào nhẹ nhỗm. Tuy trên đường đến thành Đô nguy hiểm trùng trùng, nhưng dù sao cũng đã thuận lợi hoàn thành bước đầu tiên.
Long Đại thu xếp để Hoắc Minh Thiện nghỉ ngơi trong doanh trại, tỏ ý bản thân sẽ về thành Trung Lan trước để bàn chi tiết chuyện này với thái thú Diêu Côn, "Tất nhiên phải gióng trống khua chiêng dùng lễ dành cho sứ thần để đón tiên sinh vào thành, như thế triều đình quý quốc mới có thể tin chuyện này được. Nếu không chỉ dựa vào thư, e rằng cũng không đủ."
Hoắc Minh Thiện cảm thấy có lý, vạn sự kính nhờ Long Đại.
Khi Long Đại quay về gặp Diêu Côn, An Nhược Thần lại bị An Nhược Hi tìm đến cửa.
An Nhược Thần cứ tưởng An Nhược Hi lại đến trách móc chuyện hạ độc, vừa định giải thích trấn an đôi ba câu thì An Nhược Hi đã kích động siết chặt tay nàng: "Tỷ tỷ, có người đến nhà xin cưới ta!"
Đúng là khiến người ta quá bất ngờ. Hẳn có lẽ không phải là nhà có tiếng xấu, nếu không An Nhược Hi cũng không thể có phản ứng như thế.
"Là Tiết lão gia ở thành Đông, tỷ tỷ có ấn tượng không?"
An Nhược Thần gật đầu: "Danh tiếng của Tiết lão gia còn tốt hơn cha rất nhiều. Không phải ông ấy với cha luôn không hợp nhau sao, sao lại đến cầu hôn rồi?"
"Là thế này." Hai mắt An Nhược Hi lấp lánh, tích cực giải thích tình hình: "Năm nay công tử nhà ông ấy mười sáu, chỉ nhỏ hơn ta một tháng, từ nhỏ cơ thể đã không tốt, có cao tăng nói hắn không sống qua nổi mười năm. Tiết lão gia mới cuống cuồng. Ông ấy cũng giống thái thú đại nhân, không cưới thiếp thất mà chỉ có một vị phu nhân, Tiết công tử là con trai độc nhất, là mối phiền lòng trong tay bọn họ. Nghe nói mạng của con trai độc nhất không còn bao lâu, thế là vội vàng tìm cao tăng phê mệnh, muốn tìm cách phá giải. Cao tăng đã tính rồi, bảo là phải cưới một người có bát tự tương thích để cứu hắn, như thế mới có cơ hội. Tiết gia đi hỏi khắp nơi, cuối cùng hỏi thăm đến chỗ ta, mà bát tự của ta, vừa vặn thích hợp."
An Nhược Thần không bình luận, mấy câu như bát tự tương thích đó chỉ là lừa bịp vô căn cứ. Người ta bệnh nặng sức yếu, cha mẹ sốt ruột, đương nhiên mới vái tứ phương tìm người chữa bệnh, cô muội muội ngốc này của nàng bị chọn trúng, rốt cuộc có gì mà hưng phấn như thế?
Tiền Thế Tân dặn người trong phủ Tiền Bùi coi chừng lão, nếu có động tĩnh gì thì mau chóng đến báo. Nếu để mặc lão gia làm chuyện hồ đồ mà các ngươi không báo, thì cứ chờ vào ngục chịu khổ đi.
Tiền Thế Tân về lại phòng ngủ, miên man nghĩ ngợi nên tìm thời cơ tốt để nói chuyện này với Tiền Bùi. Lão phải nhẫn nhục ở phủ thái thú, nghĩ chắc bây giờ có nói gì chắc cũng sẽ không nghe lọt. Tiền Thế Tân vừa vào phòng thì phát hiện trong phòng có người ngồi.
Tiền Thế Tân ngẩn ra, khi kịp phản ứng lại thì vội gọi: "Giải tiên sinh."
Giải tiên sinh dứt khoát hỏi: "Nghe nói ngươi với cha ngươi gặp phải rắc rối? An Nhược Thần nói các ngươi là mật thám, bảo thái thú đại nhân theo dõi nhất cử nhất động của các ngươi sao?"
Tiền Thế Tân mau chóng nói: "Lời của nàng ta không phải thế. Chẳng qua là mượn cớ để nói chuyện của mình mà thôi, muốn uy hiếp phụ thân ta, để ông ấy đừng tính kế với tỷ muội các nàng nữa. Chuyện này phải trách ta, không thể quản thúc phụ thân tốt. Ông ấy giẫm phải đinh ở An gia, cứ thế ghi thù, luôn nghĩ cách đối phó An Nhược Thần và tìm tứ muội về, báo thù trả nhục. Ta sẽ khuyên giải ông ấy, không để ông ấy có chấp niệm như thế nữa."
"Ừ." Giải tiên sinh gật đầu, hỏi lại: "Vậy đã tra ra được tung tích của An Nhược Phương chưa?"
"Vẫn chưa." Tiền Thế Tân suy nghĩ rồi giải thích: "Phụ thân ta cũng không biết chuyện chúng ta đang làm, ông ấy nói An Nhược Phương còn sống chỉ vì để dụ An Nhược Thần cắn câu, chỉ là ngẫu nhiên trùng hợp thôi." Mấu chốt là, tuy là cha con, nhưng hắn cũng không hề tiết lộ bất cứ tin tức tình báo nào.
Cũng may Giải tiên sinh không để ý, gã chỉ quan tâm một vấn đề khác: "An Nhược Thần đột nhiên lắc mình biến thành thê tử hứa hôn của Long Đằng, trong này có mấy phần thật giả chứ, có lẽ là thuận nước đẩy thuyền, gậy ông đập lưng ông. Vẫn nên coi chừng động tĩnh ở chỗ nàng ta. Tội mật thám này, liệu mở miệng nói là có thể dàn xếp sao?? Nàng ta chỉ vô tâm hay đã phát hiện được gì rồi, không nên xem nhẹ."
Tiền Thế Tân mới vội nói: "Cô nương này hành sự đúng là quá trớn, lúc trước Mẫn công tử cũng biết. Nàng ta đào hôn thì thôi không tính, vậy mà dám vác xác bị thương chạy đến nha môn, ăn nói bậy bạ, kéo người chết chịu thay tội nói dối, còn cố chui vào lầu Tử Vân cho bằng được. Lúc ấy chúng ta còn từng bàn bạc, Long tướng quân nhìn nàng ta với con mắt khác, đặc biệt cân nhắc, cũng không biết có nội tình gì không."
"Nên nhất định phải cảnh giác, có lẽ con người Long Đằng còn quỷ kế đa đoan hơn chúng ta nghĩ nhiều. Hắn dụng binh như thần, từ khi vào thành Trung Lan đã bắt đầu nghĩ xem nên đối phó với Nam Tần như thế nào, tốn chừng đó thời gian và sức lực để giúp một cô nương bình thường, có lẽ đã sớm có bố trí rồi. Chuyện An Nhược Phương còn sống này là do An Nhược Thần tự nói ra, sau đó lắc mình một phát nàng ta liền biến thành phu nhân tướng quân lương lai, thời cơ cũng quá trùng hợp đấy."
"Ý của tiên sinh là, không nên phí sức tìm kiếm An Nhược Phương nữa?"
"Có lẽ giờ phút này An Nhược Thần và Long Đằng đang chờ có người tìm An Nhược Phương cho, thấy được động tĩnh là sẽ có cơ hội lần ra manh mối, nói không chừng An Nhược Thần đang đợi người đưa An Nhược Phương ra để thỏa hiệp với nàng ta đấy. Nàng ta không nén nổi tức giận, ngươi không cảm thấy thế sao?"
"Tiên sinh nói rất phải." Tiền Thế Tân phụ họa.
"Tạm thời dừng để ý đến An Nhược Phương, cũng chớ quản chuyện cha ngươi nữa, lão muốn hoang dâm làm loạn thì cứ để lão phá. Mật thám sẽ không làm ra chuyện khác người như thế đâu, trong đầu Diêu Côn biết rõ. Chuyện này sẽ không bị oan đâu. Chỉ cần trong lòng cha ngươi hiểu rõ, không để dính dáng đến ngươi là đủ rồi. Ngươi cứ ra vẻ khiển trách lão đi, như thế người bên ngoài sẽ đều nghiêng về phía ngươi. Lúc trước lão thế nào thì giờ thế ấy, như thế mới không bị nghi ngờ gì. Nếu không bị An Nhược Thần khích bác mấy câu, các ngươi đột nhiên an phận thủ thường thay đổi dáng vẻ, thế mới là trong lòng có quỷ đấy."
Tiền Thế Tân gật đầu: "Được, ta sẽ có chừng mực, cũng sẽ nói với phụ thân." Rồi hắn dừng lại, hỏi: "Nay Long Đằng và An Nhược Thần thành ra như thế, chẳng lẽ chúng ta không nên có đề phòng gì khác sao? Không thể làm lớn tìm An Nhược Phương để lại manh mối, nhưng cũng nên sắp đặt vài thủ đoạn kiềm chế An Nhược Thần mới phải."
"Chuyện này ta tự có sắp xếp, ngươi không cần phải để ý. Lúc này có chuyện quan trọng hơn, ta đến chủ yếu cũng vì chuyện này."
"Mời tiên sinh nói."
"Tiền thừa tướng Nam Tần là Hoắc Minh Thiện đã đến biên giới Đại Tiêu, ông ta mang theo thủ dụ của hoàng đế Nam Tần, là đến để gặp Long Đằng."
Tiền Thế Tân nhíu mày.
Giải tiên sinh lại nói: "Không chặn được ông ta ở trong Nam Tần, có một toán hắc y nhân cứu ông ta. Cũng không biết thân phận lai lịch của những kẻ đó. Nhưng bây giờ, Hoắc Minh Thiện đã gặp được Long Đằng, kế hoạch của chúng là, muốn lên kinh yết kiến thánh thượng."
Tiền Thế Tân nói: "Ta biết Hoắc Minh Thiện, rất có danh tiếng ở Nam Tần, cũng có ảnh hưởng với các nước xung quanh. Mười bảy năm trước, cũng là ông ta đến Đại Tiêu ta thương lượng nghị hòa. Trong tay ông ta có thứ gì gây bất lợi cho đại cuộc đây?"
Giải tiên sinh lạnh lùng nói: "Ông ta không cần thứ gì khác, bản thân ông ta đã là bất lợi lớn nhất rồi. Xưa nay Tần Chiêu Đức đều nhất nhất nghe theo ông ta, mấy năm nay Huy vương dùng rất nhiều biện pháp mới có thể kéo đảng phái bình ổn lại, vây cánh vững chắc, kế ngăn chặn của Hoắc Minh Thiện đã bị phá. Tần Chiêu Đức bắt đầu tin cậy Huy vương. Nhưng vào lúc nguy cấp, Hoắc Minh Thiện luôn đến phá rối. Lần này tội của Đại Tiêu chất đống, cộng thêm bằng chứng từ phía Đông Lăng, Long Đằng nhẫn nhịn không động thủ, nhưng nếu Nam Tần xuất binh trước, ắt hẳn Long Đằng cũng sẽ nghênh chiến."
"Nếu Hoắc Minh Thiện muốn gặp hoàng thượng, có lẽ sẽ có cơ hội nói rõ để xoay chuyển tình thế?"
"Bất luận là thảo luận chuyện gì, ông ta lên kinh đường xá xa xôi, mà chuyện gặp mặt hòa đàm nhất định sẽ tốn thì giờ, trong thời gian đó sẽ có biến cố gì, đều không thể dự đoán trước được. Ngươi chớ quân, trong thành Trung Lan vốn đã bố trí yên ổn, đột nhiên từ đâu xuất hiện một An Nhược Thần, còn cả nương tử của Lưu Tắc kia gây sự nữa, lại còn cố tiêu diệt nhân mạch của ta. Chúng ta đã mất quá nhiều người đáng tin ở trên phố rồi. Vả lại, hành động này của Long Đằng cũng có ý đồ khác, bất luận là Hoắc Minh Thiện lên kinh có gặp được hoàng đế hay không, có nói chuyện gì hay không, thì Hoắc Minh Thiện đã ở trong tay Đại Tiêu, Tần Chiêu Đức ắt hẳn sẽ cố kỵ, chiến sự kéo dài, Long Đằng liền được như ý."
Tiền Thế Tân trầm tư rồi nói: "Làm sao Giải tiên sinh biết được Hoắc Minh Thiện muốn lên kinh, tin tức này có thực không?"
"Hoắc Minh Thiện viết thư cho Tần Chiêu Đức, cho thấy đã gặp mặt nói chuyện với Long Đằng đại tướng quân, chỉ ra rất nhiều điều khả nghi trong xung đột giữa hai nước, như có người đang sắp đặt cạm bẫy, ông ta muốn lên kinh gặp hoàng đế Đại Tiêu, bày tỏ thành tâm, giải rõ nội tình, hóa giải nguy cơ." Giải tiên sinh dừng lại, nói: "Ông ta giao thư cho thân tín của mình là Tạ Húc, nhờ hắn ta đưa về cho Tần Chiêu Đức."
"Tạ Húc này..."
Giải tiên sinh nhếch môi: "Dĩ nhiên bức thư này không đến được tay Tần Chiều Đức rồi. Lúc Tạ Húc vào Nam Tần liền giao thư ra, chờ chỉ thị. Hắn cũng không thể giao thư này cho Tần Chiêu Đức, cũng không thể quay về mà không báo gì, truyền tin giả lại không thích hợp, dẫu sao ngộ nhỡ Hoắc Minh Thiện quay về, chuyện Tạ Húc làm giả sẽ bị vạch trần, như thế thân phận của hắn cũng bị lộ."
"Vậy chúng ta phải làm thế nào?"
Giải tiên sinh nhìn vào mắt Tiền Thế Tân, nói: "Hoắc Minh Thiện phải chết."
Tiền Thế Tân hỏi: "Cần ta sắp xếp sao?"
"Đúng thế. Cần đại nhân bố trí cao thủ. Chuyện Hoắc Minh Thiện lên kinh, tất Long Đại phải thông qua Diêu Côn, lúc đó mới danh ngôn chính thuận được."
"Diêu Côn nhất định sẽ tìm mấy người bọn ta bàn bạc."
Giải tiên sinh gật đầu: "Đúng vậy. Đến lúc đó mời đại nhân trì hoãn thời điểm Hoắc Minh Thiện lên kinh. Trước khi có tấu chương, hoặc đợi sau khi tuần tra sứ đến thì cùng dâng tấu nói chuyện Hoắc Minh Thiện lên kinh, tóm lại, cứ dựa theo phép tắc luật lệ mà làm, kéo dài một hai ngày là được."
Tiền Thế Tân nói: "Điều này không khó, dù Long Đằng có sốt ruột thì cũng không thể để một lão giả chịu khổ suốt đường xá xa xôi được. Nghỉ ngơi một hai ngày, đợi phía thái thú đút lót công việc xong xuôi rồi sẽ lên đường."
"Phải để ông ta ở lại trong phủ thái thú."
" Hoắc Minh Thiện là thượng khách, thái thú đại nhân tất phải kính trọng, đón vào phủ tiếp đãi âu cũng là chuyện nên làm." Tiền Thế Tân thấy chuyện này không có gì khó khăn, "Vừa rồi tiên sinh nói gì, tuần tra sứ ư?"
"Đúng. Ta nhận được tin, quận Mậu xảy ra chuyện lớn, triều đình khiếp sợ, án mật thám bên Bình Nam này lại lộn xộn, trong quân có nội gián, triều đình cũng tức giận. Vì bảo vệ an nguy biên giới, tra xét cương vị của các vị quan viên mà Đại Tiêu muốn phái tuần tra sứ. Hai ngày nay hẳn thái thú sẽ nhận được tin tức, rồi ngươi cũng sẽ mau chóng biết thôi."
Tiền Thế Tân nhíu mày, Giải tiên sinh này còn biết động tĩnh của triều đình kinh thành còn nhanh hơn bọn họ.
"Ngoài ra, ngươi hãy tìm hai cao thủ, sắp xếp trà trộn vào đội ngũ nha sai tuần vệ. Đưa tên cho ta là được, ta sẽ bố trí người làm."
"Là muốn để hai người đó giết Hoắc Minh Thiện?" Đầu óc Tiền Thế Tân xoay chuyển, nếu đã như thế, vậy phải tìm hai kẻ để sau khi hành sự xong có thể cao chạy xa bay xử lý sạch sẽ, cộng thêm không có ai để ý.
"Không. Chẳng qua là lo trước khỏi họa thôi. Nếu đồ tể không hạ thủ với Hoắc Minh Thiện được, hoặc xảy ra điều gì chẳng may, bọn họ sẽ giết chết hai kẻ này."
Tiền Thế Tân trầm ngâm: "Tiên sinh muốn tìm đồ tể ra tay ư?" mỗi một nhiệm vụ ám sát, đều sẽ xem xét tình hình cụ thể rồi chọn người. Tiền Thế Tân chỉ mới biết "đồ tể" này, hạ thủ độc ác không lưu lại dấu vết, nghe nói người kia cũng lạnh lùng không thích nói chuyện. Trước kia nếu có nhiệm vụ khó giải quyết, Mẫn công tử đều tìm đồ tể làm.
"Ta lần đồ tể làm vài chuyện, để xem rốt cuộc bà ta là như thế nào. Nhiệm vụ cuối cùng của Mẫn công tử là giao cho bà ta làm. Theo như kế hoạch, Lý Minh Vũ hẳn phải chết ở cổng thành Đông, cái chết rất rầm rộ, gây mưa gió cả thành. Nhưng hắn lại chết trên đường về lầu Tử Vân."
Tiền Thế Tân nói: "Ta cũng có nghe đồn về vụ án kia, lúc đang chạy thì bị ngã ngựa, té gãy cổ. Không để lại dấy vết khả nghi, quả thật rất sạch sẽ."
"Hắn chết quá sớm, điểm này không đúng. Kế hoạch của Mẫn công tử là làm ầm một trận ở cổng thành Đông, để bách tính khắp thành đều biết rằng thủ hạ của Long Đằng đại tướng quân là tội đồ phản quốc, lại thêm An Nhược Thần cũng bị tình nghi là phản quốc. Đã như thế, miệng nhiều người xói chảy vàng, ngày sau đối phó với Long Đằng cũng sẽ dễ hơn. Nay tuy đã đạt được mục đích, nhưng cách xa hiệu quả mà kế hoạch mang lại, chỉ một khoảng cách này, đã có rất nhiều chuyện không giống nhau. Hơn nữa Mẫn công tử mất tích, ta đã lần theo tất cả những người có liên quan, lại chẳng biết huynh ấy đi đâu, cũng không biết sống chết thế nào."
"Tiên sinh nghi ngờ đồ tể à?"
"Chưa thể xác định được. Nhưng bà ta được Mẫn công tử giao cho nhiệm vụ cuối cùng, lại còn xảy ra sai lầm nho nhỏ, đây đều là sự thật."
***
Trong am Tịnh Tâm, An Nhược Phương ngồi xổm trên mặt đất, chống cằm nhìn Tịnh Duyên sư thái bố trí cơ quan ở trong tiểu viện của nàng. Nay tiểu trắc viện của nàng đã mở ra một cánh cửa ngầm có thể thông đến tiền viện, thì ra bên dưới chỗ ngồi của tượng phật ở tiền viện có ám thất, bên trong có đồ ăn uống, núp mấy ngày cũng không thành vấn đề. lúc Tịnh Duyên sư thái ra ngoài thì sẽ để nàng trốn trong đó. Còn trong phòng ngủ của Tịnh Duyên sư thái cũng có cơ quan, có thể bao vây người lại. Mấy ngày qua An Nhược Phương cũng được Tịnh Duyên sư thái dạy mấy lần, khi đó nàng mới hiểu rõ mọi nơi ở am đường từ trong ra ngoài. Không ngờ lại cất chứa những bí mật này.
"Sư thái, lần trước người nói với con, phải đi kiểm tra để xem sắp xếp cho con ở đâu mới ổn, vậy là kiểm tra như thế nào ạ?"
"Nhìn xem bọn họ có phản ứng gì khi đối phó với nguy hiểm, cùng với tình huống xung quanh."
"Vậy có kết quả chưa ạ?"
"Còn phải chờ thêm đã."
An Nhược Phương nhướn hàng chân mày nhỏ nhắn, bất an hỏi: "Sư thái, con làm liên lụy đến người à?"
"Không liên quan gì với ngươi cả. Là người nhà ngươi quá mức vô dụng."
An Nhược Phương lại nhớ về mẹ, trong lòng rất thấp thỏm, "Nếu mà, nơi nào cũng không an toàn, mà chỗ sư thái đây cũng không tiện, vậy để con về nhà đi. Con nhớ mẹ con."
td dừng việc trên tay, một lát sau mới lại tiếp tục, nói: "Mẹ ruột của ngươi, lúc không có ai khá thân cận với Tiền Bùi. Ta thấy bọn họ cùng gặp mặt ở ngoài An phủ, hình như trong An gia các ngươi không ai biết."
An Nhược Phương kinh ngạc há hốc mồm: "Mẫu thân con, mẫu thân con biết Tiền lão gia là kẻ ác."
"Có thể được hời thì không phải là kẻ ác."
An Nhược Phương cắn môi, không dám tin: "Mẹ con không kinh doanh, có thể lấy được hời gì từ chỗ Tiền lão gia chứ."
"Tiền bạc, tôn trọng, nịnh nọt... Nàng ta thiếu cái gì thì cảm thấy đó là chỗ tốt. Từ phía xa ta thấy bọn họ cười nói, chứ không biết mẹ ruột ngươi có thể muốn được thứ gì. Nhưng ta có thể đoán được Tiền Bùi. Nếu ngươi còn sống, người nhớ mong ngươi nhất, ngoài mẫu thân ra thì còn có thể là ai vào đây."
An Nhược Phương ỉu xìu: "Nên con không thể về nhà được đúng không?"
"Cũng không hẳn thế." Giọng của Tịnh Duyên sư thái vô cùng lạnh lùng, "Gần đây có chút chuyện phiền phức, chúng ta phải cẩn thận xử trí, thời gian này cứ tạm thế đã, đợi tình thế rõ ràng hơn, ta sẽ giết chết tên Tiền Bùi kia. Như thế tạm thời sẽ không có ai uy hiếp ngươi. Nếu ta vẫn còn sống, sau này ngươi gặp phải chuyện gì cứ nói với ta, ai bắt nạt ngươi, ta liền giết kẻ đó."
An Nhược Phương cả kinh không nói nên lời.
Tịnh Duyên sư thái nhìn nàng, lại nói: "Không việc gì phải sợ. Dù sao con người cũng phải chết. Người hại ngươi không chết thì cuối cùng bản thân cũng sẽ chết. Chết không phải là tệ nhất, mà điều tệ nhất chính là phải chịu đựng đau khổ khi còn sống, thà như vậy, vì sao không để những kẻ ác kia chết đi?"
An Nhược Phương không tiếp lời nổi.
***
Long Đại và Hoắc Minh Thiện đều không biết chuyện Tạ Húc truyền tin không thành, chỉ biết là ba ngày sau, binh tướng thuận lợi hộ tống Tạ Húc đã quay về báo, đã bình an tiễn Tạ Húc đến biên giới Nam Tần. Tạ Húc đã cải trang xong xuôi, đến thành Đô Nam Tần.
Cuối cùng Hoắc Minh Thiện cũng thở phào nhẹ nhỗm. Tuy trên đường đến thành Đô nguy hiểm trùng trùng, nhưng dù sao cũng đã thuận lợi hoàn thành bước đầu tiên.
Long Đại thu xếp để Hoắc Minh Thiện nghỉ ngơi trong doanh trại, tỏ ý bản thân sẽ về thành Trung Lan trước để bàn chi tiết chuyện này với thái thú Diêu Côn, "Tất nhiên phải gióng trống khua chiêng dùng lễ dành cho sứ thần để đón tiên sinh vào thành, như thế triều đình quý quốc mới có thể tin chuyện này được. Nếu không chỉ dựa vào thư, e rằng cũng không đủ."
Hoắc Minh Thiện cảm thấy có lý, vạn sự kính nhờ Long Đại.
Khi Long Đại quay về gặp Diêu Côn, An Nhược Thần lại bị An Nhược Hi tìm đến cửa.
An Nhược Thần cứ tưởng An Nhược Hi lại đến trách móc chuyện hạ độc, vừa định giải thích trấn an đôi ba câu thì An Nhược Hi đã kích động siết chặt tay nàng: "Tỷ tỷ, có người đến nhà xin cưới ta!"
Đúng là khiến người ta quá bất ngờ. Hẳn có lẽ không phải là nhà có tiếng xấu, nếu không An Nhược Hi cũng không thể có phản ứng như thế.
"Là Tiết lão gia ở thành Đông, tỷ tỷ có ấn tượng không?"
An Nhược Thần gật đầu: "Danh tiếng của Tiết lão gia còn tốt hơn cha rất nhiều. Không phải ông ấy với cha luôn không hợp nhau sao, sao lại đến cầu hôn rồi?"
"Là thế này." Hai mắt An Nhược Hi lấp lánh, tích cực giải thích tình hình: "Năm nay công tử nhà ông ấy mười sáu, chỉ nhỏ hơn ta một tháng, từ nhỏ cơ thể đã không tốt, có cao tăng nói hắn không sống qua nổi mười năm. Tiết lão gia mới cuống cuồng. Ông ấy cũng giống thái thú đại nhân, không cưới thiếp thất mà chỉ có một vị phu nhân, Tiết công tử là con trai độc nhất, là mối phiền lòng trong tay bọn họ. Nghe nói mạng của con trai độc nhất không còn bao lâu, thế là vội vàng tìm cao tăng phê mệnh, muốn tìm cách phá giải. Cao tăng đã tính rồi, bảo là phải cưới một người có bát tự tương thích để cứu hắn, như thế mới có cơ hội. Tiết gia đi hỏi khắp nơi, cuối cùng hỏi thăm đến chỗ ta, mà bát tự của ta, vừa vặn thích hợp."
An Nhược Thần không bình luận, mấy câu như bát tự tương thích đó chỉ là lừa bịp vô căn cứ. Người ta bệnh nặng sức yếu, cha mẹ sốt ruột, đương nhiên mới vái tứ phương tìm người chữa bệnh, cô muội muội ngốc này của nàng bị chọn trúng, rốt cuộc có gì mà hưng phấn như thế?
Tác giả :
Minh Nguyệt Thính Phong