Đợi Hạnh Phúc Quay Về
Chương 28: Tiến thêm một bưóc:
Quay lại thời điểm bữa tiệc sinh nhật ngày hôm qua, sau khi hai người mỗi người một hướng, Quyên đã khóc rất nhiều. Cô muốn đi tìm Thiên Vy uống rượu, nhưng khi thấy bạn thân của mình đang bận thì cô liền không tiếp tục làm phiền nữa. Cô tìm được một chai rượu chưa khui trong tủ kính của biệt thự liền lôi ra, tìm một góc ít người lui tới rồi chậm rãi rót ra ly để thưởng thức. Cảm nhận được mùi vị đắng chát của ruọu trong khoang miệng, nó làm cô cảm thấy sảng khoái hơn, dường như hình bóng Kiệt đang tan dần theo men rượu. Thế là cô cứ uống, cô muốn quên đi hình ảnh đau thương kia. Nhưng rồi cuối cùng cô uống đến đầu óc quay cuồng, choáng váng đến mê muội.
Cô nhìn thấy trước mắt là gương mặt thân quen dịu dàng của Kiệt, cùng với hơi thở quen thuộc đã ôm lấy cô vô số lần trong những lúc cô mất lí trí, cô đau thương, cô buồn bực vì một người đàn ông khác. Hơi thở của anh gần trong gang tấc khiến cô lập tức đắm chìm vào. Cô dang tay ôm lấy người trước mắt, cảm nhận cơ thể cứng ngắt của anh, trong lòng không khỏi chua xót. Anh thô bạo đẩy cô ra, còn nói cái gì đó cô nghe không rõ, chỉ biết rằng cô rất rất nhớ anh, rất rất muốn anh ôm lấy mình, rất rất muốn cùng anh hòa vào làm một. Thế là cô đã to gan chặn cái miệng đang nói luyên thuyên không ngừng kia lại.
Còn Kiệt sau khi quay đầu đi đã cảm thấy hối hận về những lời mà mình đã nói ra, cho nên muốn tìm cô xin lỗi. Thế nhưng khi anh tìm thấy cô, anh thấy cô đang say quắc cần câu nằm bất tỉnh trên tay một người đàn ông lạ mặt. Anh lần theo hướng tên đó, thấy gã đem cô đến một căn phòng vắng vẻ không người, là căn phòng chứa đồ đã được dọn dẹp lại thành phòng cho khách đường xa. Gã đặt cô lên giường, sau đó liền đè lên cô. Anh thấy vậy vô cùng tức giận, ngay lập tức xông tới, chỉ dùng hai chiêu đã hạ gục gã, sau đó liền bế cô lên, xin phép với hai cô chú Kỳ - Nguyệt rồi đem cô rời đi.
Trên đường lái xe cô đột nhiên tỉnh, sau đó nhào vào lòng anh. Vẫn may bây giờ đã là tối muộn, lại là chỗ vắng vẻ nên ít người qua vì thế mới không gây ra tai nạn không may nào. Anh đành tạt vào lề đường rồi đỗ lại, vỗ vỗ mặt cô cho tỉnh táo, nhưng cô vẫn một bộ dạng say mèm cọ cọ trong lòng anh. Anh kéo cô ra, hỏi cô xem liệu cô có biết anh là ai, cô chỉ cười ngốc đáp:
- Anh không phải là anh Kiệt sao? Em không cho anh đi đâu, anh không được phép trốn em nữa.
- Quyên, em say rồi, mau buông tay để anh còn lái xe đưa em về, như vậy rất nguy hiểm._Kiệt dịu giọng khuyên cô như khuyên một đứa trẻ. Nhưng cô cứ bướng bỉnh không chịu nghe, lại còn làm bậy hôn anh. Anh giật mình sững người, mặc dù biết rõ là sai trái nhưng anh vẫn không muốn buông đôi môi mềm mại ngọt ngào kia ra.
Cô to gan trèo lên người anh, một tay bận rộn tháo dây an toàn, một tay tìm công tắc. “Tạch" một tiếng, chiếc ghế lái nhờ công tắc được ngả ra thành một chiếc đệm. Lúc này anh mới giật mình tỉnh ngộ, giữ lấy tay cô gái đang mò loạn trên người mình, anh cố gắng khuyên nhủ:
- Quyên, không được! Em say rồi, đừng hồ đồ như thế!_Nghe anh quát lên, Quyên ngẩng lên nhìn anh, mắt ngân ngấn lệ đáng thương vô cùng, cô ấm ức thanh minh:
- Em không hồ đồ, em rất rõ ràng! Anh là Kiệt, không phải sao?_Đối với câu trả lời rõ ràng rành mạch của cô, anh vô cùng bất ngờ. Nếu vừa nãy anh còn cảm thấy chút may mắn thì bây giờ anh đã xác định được một điều. Cô biết anh là ai, vậy bây giờ cô đang làm gì? Anh cảm thấy khó xử, liền hỏi:
- Vậy em bây giờ biết bản thân đang làm cái gì không?
- Biết chứ, bây giờ không phải chúng ta đang làm chuyện mà trước đây đã từng làm sao? Anh không muốn em nói rõ ra chứ._Cô đáp, câu trả lời khiến anh nghẹn họng trân trối.
- Nếu em rõ ràng như vậy thì dừng lại đi.
- Tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh cũng có phản ứng với em, em còn biết anh thích em như thế, anh không muốn sao?_Nước mắt Quyên lập tức tuôn rơi, cô chất vấn anh- À, em biết rồi! Có phải anh đang chê em không? Chê em lẳng lơ, chê em quyến rũ anh, chê em…
- Quyên, anh không chê em!_Anh đưa tay lên giữ lấy mặt cô để cô đối diện với anh, nghiêm túc tuyên bố, rồi hỏi- Anh sẽ không tùy tiện làm bậy nếu em không cho anh một lí do thuyết phục. Em…có yêu anh hay không?
- Em giao mình cho anh còn không đủ thuyết phục sao? Nếu không yêu anh, không một cô gái nào chịu giao bản thân cho anh đâu. Kiệt, em suy nghĩ kĩ rồi, em muốn quay đầu, em không muốn tiếp tục đau khổ vì yêu đơn phương nữa. Hơn nữa, em…cũng không chịu nổi nếu như anh cũng rời bỏ em. Tin em được không?
Nhìn sâu vào đôi mắt chân thành ngay lúc này của cô, anh mới phát hiện mình đã chẳng may tin vào lời nói của cô vô điều kiện lúc nào không hay rồi. Đôi mắt sâu thẳm chứa chan tình cảm kia như muốn nói cho anh biết tình cảm của cô lúc này, làm anh như bị lạc vào trong đôi mắt xinh đẹp ấy không thoát ra được. Anh như người say dù không uống rượu, nhìn cô đắm đuối, lưu luyến chút tình cảm sâu đậm dù giả dối cũng được trong đôi mắt long lanh ngấn lệ kia. Nhìn thấy cô khóc thương tâm như vậy, tim anh như bị bóp nghẹn lại. Bất giác anh đưa tay lên, gạt đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên gò má ửng đỏ của cô, dịu dàng nói:
- Ừ, anh tin em!_Cô nghe anh nói vậy nước mắt càng tuôn dữ hơn, nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp. Anh không chịu nổi nữa, giữ lấy gáy cô rồi hôn lên những giọt nước mắt như pha lê trong suốt kia.
Quyên vươn tay ôm lấy cô anh, chủ động đáp lại. Cả hai như chìm trong cơn đê mê của con sóng tình dạt dào, anh dời từ đôi môi ngọt ngào kia đến cần cổ xinh đẹp, xoay người một cái đảo khách thành chủ. Đây là lần đầu tiên làm chuyện này với cô mà anh còn tỉnh táo, trong lòng chỉ biết cười khổ. Quyên, cho dù là vì điều gì, nếu đã bước chân lên con đường này, anh mong em sẽ không hối hận. Từng mảnh y phục được lột bỏ, làn da mịn màng trắng ngần, chiếc cổ thon dài xinh đẹp, xương quai xanh quyến rũ, đôi chân thắng táp và bộ ngực căng tràn cùng nụ hoa hồng e ấp vừa như thẹn thùng như mời gọi cứ thế bại lộ trước mắt anh, xinh đẹp hết như trong trí nhớ của anh. Dáng vẻ đẹp tuyệt trần của người con gái lọt vào mắt khiến anh không thể giữ vững lí trí của chính mình, lập tức hòa làm một với cô gái mà anh đem lòng yêu thương từ rất lâu rồi. Cô khép hờ đôi mắt, cảm nhận cơn sóng tình cuồn cuộn kéo đến, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ bật thốt lên những âm thanh mê muội. Cô bây giờ như đóa hoa xinh đẹp nở rộ vì anh, khiến anh cảm thấy rất mãn nguyện. Một đêm dài qua đi, anh ôm cô vào lòng, cả hai mệt mỏi ngủ vùi, trên môi cả hai còn vương nụ cười hạnh phúc.
Sáng kéo tới, khi anh mở mắt ra, nhìn thấy người con gái mình yêu đang say giấc nồng trong lòng, một cảm giác hạnh phúc hòa lẫn bi thương len lỏi trong lòng. Anh say mê ngắm nhìn cô, ngắm nhìn gương mặt đã làm anh mê muội đến mức đánh mất lí trí của chính mình, rồi khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Nhặt quần áo rơi vãi đầy đất mặc vào cho cô rồi anh cũng mặc xong đồ, anh mới nhẹ nhàng mở cửa xe, bế cô ra. Cô như con mèo nhỏ khẽ cọ đầu vào ngực anh như muốn xác định anh vẫn còn ở bên cạnh, song lại lăn ra ngủ khì. Anh biết đêm qua cô đã rất mệt mỏi rồi nên cũng chỉ biết cười khổ, đem cô đặt vào ghế sau, còn kê áo khoác cho cô để cô ngủ thật thoải mái. Tất cả xong xuôi anh mới lái xe đưa cô về nhà.
Lúc anh bế cô vào trong biệt thự, tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt “tôi biết tỏng tối qua hai anh chị làm gì rồi nhá" khiến anh không khỏi bất đắc dĩ. Dẫu sao thì dấu hôn trên cổ của cô rõ ràng như thế kia, trừ phi là kẻ mù mới không nhìn ra. Bà Trúc cũng chỉ thở dài, còn ông Thiên lại chờ sẵn ở phòng khách, đến khi anh xuống thì ngay lập tức gọi ra nói chuyện. Phòng khách khi chủ nói chuyện với khách thì không có người giúp việc nào dám bén bảng tới nên anh không phải lo lắng thông tin gì bị đồn thổi gây bất lợi cho cô. Anh ngồi vào ghế, đối diện với hai vợ chồng nhà họ Vương, anh có chút căng thẳng. Ông Thiên từ tốn mở lời trước:
- Tối qua hai đứa ở với nhau?
- Vâng!_Kiệt lễ phép đáp một tiếng chứng thực.
Nghe Kiệt đáp bà Trúc khẽ thở phào một tiếng. Bà còn không hiểu tính cách của con bé quái đản nhà bà sao? Cô vốn mạnh mẽ, chẳng có chút rụt rè của con gái chút nào, lại bướng bỉnh khó bảo. Bà chỉ sợ cô đi nhầm đường rồi đến lúc vạn kiếp bất phục. Nếu tối qua cô không đi với Kiệt mà còn ở ngoài cả đêm thì bà nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt cô bởi khi nhìn dấu hôn trên cổ cô, bà kết hôn đã nhiều năm làm sao không rõ. Con gái hư hỏng mẹ không dạy bảo là mẹ sai, bà lại không muốn con gái sau này chịu khổ. Nhưng cô đi với Kiệt, như vậy bà vô cùng yên tâm. Yên tâm ở đây không phải vì hai đứa là bạn bè mà là bà rất ưng Kiệt, vô cùng mong anh sẽ trở thành con rể mình. Hiểu con gái không ai bằng mẹ, với mắt nhìn của mình, bà tin tấm chân tình của Kiệt sẽ đả động được vào trái tim của con gái bà thôi.
- Đây là câu trả lời trung thực của cậu chứ không phải bao che cho thằng nào khác đấy chứ?
- Cháu tin bác có thể điều tra được nên cháu khẳng định đây là câu trả lời trung thực nhất. Cháu với Quyên…đang quen nhau, tối qua là cháu quá chén nên cô ấy đưa cháu về rồi tiện thể ngủ lại nhà cháu ạ.
Anh biết ông Thiên rất nghiêm khắc, dạy dỗ con cái đến nơi đến trốn. Có thể là do hồi trẻ ông khá thác loạn nên không mong muốn con gái sẽ bước theo đường của mình, vì vậy dù là chủ của quán bar lớn nhất thành phố ông cũng không cho phép cô lui tới quá nhiều. Nếu ông ấy biết cô uống rượu làm loạn có lẽ cô sẽ bị phạt cũng nên. Vì vậy mọi lỗi lầm anh đều nhận hết. Ông Thiên khẽ nhếch mép, cảm thấy rất hài lòng. Đừng cho là bọn họ giấu ông thì ông không biết, ông còn không hiểu đứa con gái cưng của mình sao? Chắc chắn do cô say rượu làm loạn liên lụy đến thằng nhóc này. Nhưng ông tin Kiệt sẽ xử lí được chuyện này, chuyện tối qua của cô sớm đã bị ông điều tra ra rồi. Nếu cô thực sự thác loạn với đứa khác thì ông sẽ sắp xếp người đưa cô về ngay, nhưng cô ở với Kiệt, cho nên suốt đêm qua mới không có ai làm phiền tới bọn họ.
Không phải ông giao con gái vào tay giặc, nếu ông không cảm thấy xứng đáng thì liệu mấy thằng choai choai đó chạm được vào cộng tóc của con gái ông sao? Là vì ông thấy rằng nếu cô bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Kiệt thì sau này sẽ phải hối hận, giống như khi xưa ông đã bỏ lỡ người con gái đó. Nhưng cuộc đời âu cũng là duyên số, đối với người con gái mà ông nắm tay muốn cùng đi đến cuối cuộc đời ông không hối hận khi lựa chọn bà. Anh nhìn cậu trai mới lớn với đôi mắt buồn nhưng ánh mắt sáng ngời đầy tự tin, lấy tư cách của một người trưởng bối mà khuyên bảo:
- Tôi biết đối với thế hệ trẻ tuổi các cậu quan niệm rất thoáng, thật ra từ đời tôi quan niệm cũng thoáng rồi, tôi không thể thay đổi được suy nghĩ của các cậu. Nhưng cậu chơi đùa với ai chứ đừng chơi đùa với tình cảm của con gái tôi. Tôi không có tư cách quản cậu, tuy nhiên với tư cách là bố của cái Quyên, tôi mong những gì tốt nhất cho con gái mình.
- Chú yên tâm ạ, cháu không thích chơi đùa với tình cảm của người khác.
- Tôi tin cậu! Trong lứa các cậu cũng chỉ có cậu là làm tôi hài lòng. Còn thằng nhóc nhà lão Kỳ ấy hả? Quá lạnh nhạt, cũng quá cứng rắn, y hệt như thằng bố nó khi xưa vậy. Cái Quyên không dính phải nó là phước của con Quyên, nhưng tôi mong hai đứa có thể đến với nhau.
- Cháu cảm ơn bác ạ!_Thế là một lần về nhà Kiệt đã bị hai vị phụ huynh nhà người ta chấm luôn rồi.
Dù mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng anh vẫn rất u sầu bởi sự bất ngờ do cô tạo ra. Anh không hiểu cô đang toan tính chuyện gì, tại sao đang yêu thương một người, quay ngoắt một cái lại có thể ngủ cùng một người khác. Dù cô nói cô muốn quay đầu, nhưng anh không mong cô vì muốn bù đắp tình cảm của anh mà miễn cưỡng bản thân, để bản thân chịu thiệt. Người ta thường nói con gái nói không là có, ngược lại nói có lại thành không. Anh đang rất bối rối, rất khổ sở, cho nên muốn tìm đến rượu để quên sầu. Lại nhớ hôm qua là sinh nhật thằng bạn trí cốt, anh còn chưa tặng quà cho bạn. Hơn nữa anh nghe nói hôm qua người nào đó giận dỗi bạn của anh cho nên dù là sinh nhật của chồng cô ấy cũng không về. Vì thế anh mới gọi Bảo ra giải sầu cùng.
Sau khi kể xong đầu đuôi câu chuyện, hai người lại cụng ly, Kiệt buồn rầu hỏi Bảo:
- Cậu nói thử xem tình yêu rốt cuộc là cái thứ gì chứ?
- Tình yêu ấy à, nó chính là độc dược. Rõ ràng cậu biết nó có độc, không nên dính vào. Nhưng cậu lại không cưỡng lại được mà chạm vào nó. Đến khi chạm vào rồi, cậu sẽ dần dần lún sâu, dần dần mê muội. Nó tựa như thuốc phiện biết rõ độc hại nhưng lại khiến người ta không ngừng đắm chìm, đến khi nghiện rồi lại không cách nào cai được.
- Xem ra cậu bị “cô nàng độc dược" kia nắm chặt trong lòng bàn tay rồi._Kiệt than thở một câu rồi hỏi- Vậy cậu định xử lí chuyện cô nàng kia thế nào?
- Thì còn biết thế nào được chứ? Dẫu sao cô ấy đã làm xong gần hết rồi, tôi giúp cô ấy hoàn thành nốt bước cuối cùng là ok chứ gì?
- Cậu không giận à? Chuyển biến tốt nha! Bình thường thì e rằng đại thiếu gia của chúng ta đá đít luôn con gái nhà người ta đi rồi ấy._Kiệt trêu đùa. Anh thản nhiên đáp:
- Giận cũng đâu thay đổi được gì. Với lại cậu hiểu mà, con gái giận cậu phải dỗ. Đàn ông chúng ta mà giận, họ giận ngược, đến cuối cùng còn không phải đàn ông đi dỗ sao? Tôi với cô ấy vừa cãi nhau lúc sáng xong đây, giờ còn không biết dỗ đến lúc nào mới hết giận nữa.
- Đến tìm người ta, cho cô ấy một bất ngờ chắc sẽ hết giận thôi mà._Kiệt vẫn chưa biết chuyện cô đã âm thầm trở về cho anh một bất ngờ lớn, cho nên gợi ý.
- Cô ấy về tìm tôi._Bảo nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu, Kiệt có vẻ bất ngờ. Sau đó cũng ngộ ra, thông cảm vỗ vai bạn tốt:
- Xem ra cô gái kia nhanh tay hơn cậu nhiều đấy. Lần sau phản ứng nhanh hơn chút, chứ cậu trì trệ như thế bảo sao con gái nhà người ta suốt ngày giận dỗi.
- Cậu hiểu con gái lắm ấy mà nói tôi._Anh hừ lạnh một tiếng, nhấp một ngụm rượu.
- Thế giờ nghĩ dỗ người đẹp thế nào chưa?
- Chưa biết được! Lát về gặp nhau rồi tính._Bảo trả lời theo kiểu “sống chết mặc bay" khiến Kiệt bó tay toàn tập luôn. Nhưng Kiệt cũng tỏ ra vô cùng lo lắng hỏi- Cậu chiều cô nàng kia như thế không sợ một ngày nào đó cô ta trèo lên đầu cậu mà làm loạn sao?
Bảo nghe hỏi chỉ cười khổ đáp:
- Cậu thấy bây giờ cô ấy vẫn chưa làm loạn sao? Đối với cô ấy hả, cho dù cậu chiều hay không chiều cô ấy, chỉ cần là điều cô ấy muốn thì cô ấy vẫn sẽ quyết tâm làm đến cùng thôi. Cậu không cho phép thì cô ấy sẽ âm thầm làm, mà cậu cho phép thì cô ấy quang minh chính đại làm, dẫu sao kết quả cuối cùng của cậu vẫn chỉ là thỏa hiệp mà thôi, hơn nữa còn phải theo sau thu dọn tàn cục cho cô ấy. Chứ cậu còn muốn làm gì? Mắng cô ấy, cô ấy khóc, tôi đau lòng. Ngăn cản cô ấy, cô ấy tức giận, tôi phải dỗ. Mà đánh cô ấy, tôi không làm được. Cô ấy là vợ tôi, tôi thấy xót._Mỗi khi nhớ đến cô nàng bướng bỉnh hay cáu kỉnh kia, trong mắt anh lại ánh lên một niềm hạnh phúc nho nhỏ xen lẫn bất đắc dĩ.
Nhìn Bảo lúc này Kiệt bỗng thấy hình ảnh của mình trong đó. Người ta đều nói những kẻ đang yêu đều là những kẻ ngốc dù trong lúc tỉnh táo họ thông minh thế nào đi chăng nữa. Bọn họ đều là những kẻ ngốc, vì tình yêu mà không tiếc bỏ ra tất cả. Bỏ ra sự quan tâm, bỏ ra sự chiều chuộng, bỏ ra sự kiên nhẫn suốt bao nhiêu năm sống trên đời tích góp được, và hơn hết bỏ ra cả trái tim. Tình yêu vốn dĩ là một ván cược không công bằng, đánh cược bằng tất cả mong sao có thể giữ lấy tình yêu. May mắn thì có thể giữ được mọi thứ trọn vẹn, còn không may mắn, cái giá phải trả không chỉ là những gì đã từng cho đi. Cả hai ở trong phòng vừa nói chuyện vừa uống rượu, ấy thế mà cũng đến chiều muộn. Nhìn đồng hồ, anh vỗ vai bạn tốt, khuyên nhủ:
- Về đây, hôm nay tôi phải về dỗ vợ tôi, không ở với cậu lâu được. Cậu cũng về sớm đi, đừng để cô nàng kia vừa mới rung động với cậu đã thành ra chán ghét cậu vì nghiện rượu đấy.
- Ừ, cậu về trước đi, tôi trả tiền rồi về._Và cứ thế cuộc nói chuyện tâm sự của hai gã đàn ông kết thúc tại đây.
Khi anh về đến nhà cũng là lúc kim giờ điểm bảy giờ đúng. Anh nhanh chóng trở về phòng muốn làm hòa với vợ yêu của mình. Đáng tiếc trong phòng trống không, ngay cả phòng tắm cũng chẳng còn ai. Anh có chút lo lắng gọi dì Huyền hỏi chuyện thì nhận được câu trả lời rằng sau khi đưa lũ trẻ đi chơi vào chiều nay cô đã sớm bắt xe lên thủ đô rồi. Anh mệt mỏi day trán, quay lại căn phòng trống không lạnh lẽo, mệt mỏi ngồi phịch xuống giường. Mấy tháng nay cô đi học xa nhà dường như đêm nào anh cũng ngủ không ngon giấc và thường tỉnh dậy giữa chừng. Bệnh mất ngủ của anh càng trở nên nghiêm trọng hơn cả lúc cô mất tích và anh thường xuyên phải sử dụng thuốc ngủ mới có thể an giấc. Đối với người mất ngủ, đêm dường như dài đến bất tận. Tối hôm qua anh mới có một giấc ngủ trọn vẹn đúng nghĩa. Vốn anh còn muốn giữ cô lại nhưng anh biết rằng tương lai của cô là trên hết, anh không có quyền tước đoạt nó. Vì thế, anh chỉ buồn, chứ không trách cô. Đó là lựa chọn của riêng cô.
Bỗng nhiên một bóng dáng đổ ập vào lưng anh, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, hơi ấm của vòng tay kia khiến anh có chút ngỡ ngàng. Một cái hôn thật kêu rơi xuống bên má, cô tinh nghịch như một đứa trẻ ôm lấy cổ anh từ phía sau, khẽ nhoẻn miệng cười. Anh có cảm giác như mình gặp ảo giác, nụ cười của cô chói chang như nắng làm anh đờ đẫn. Thế nhưng giọng nói của cô cất lên đã nói cho anh biết cô vẫn chưa đi:
- Xem anh kìa, ngu người luôn rồi à?
- Anh tưởng em đi rồi?_Nghe hắn hỏi, tôi chun mũi, đáp:
- Người ta khó khăn lắm mới về được một lần mà anh muốn đuổi em đi nhanh thế à?
Thực ra lúc sáng cãi nhau với hắn tôi rất tức giận, sau lại còn phát hiện hắn biệt tăm biệt tích cả buổi trưa, chiều cũng không về nên càng giận hơn. Tôi dẫn hai đứa trẻ đi công viên, không thèm gọi điện thoại cho hắn, để xem đến bao giờ hắn vác được cái mặt hắn về. Lúc đứng bên dưới chờ hai đứa trẻ chơi xong, tôi bắt gặp Hằng. Ả ưỡn ẹo đi đến trước mặt tôi khiến tôi ngứa mắt, mở lời mỉa mai:
- Không biết ngọn gió “độc" nào lại thổi Hằng tiểu thư lạc đến trước mặt tôi vậy? Đừng nói với tôi là tình cờ gặp mặt, đời có mấy lần tình cờ cơ chứ? Nếu tôi đoán không lầm thì cô đến tìm tôi, đúng không?
- Quả nhiên đầu óc linh hoạt lắm! Tôi – muốn – tuyên – chiến – với – cô._Hằng cao ngạo nói. Tôi cười khẩy, đáp:
- Không biết Hằng tiểu thư lấy gì để tuyên chiến với tôi. Cô không tự về nhà soi gương đi, cô có tư cách gì cơ chứ?
Tôi cảm thấy ả càng ngày càng như một con hề thích nhảy nhót và làm những trò nực cười rồi đấy. Chồng là của tôi còn bắt tôi chờ một con đàn bà ngạo mạn khác đến tuyên chiến chắc. Đầu óc cô ta không có vấn đề đấy chứ? Nói gì thì nói, trong cuộc chiến này tôi vốn là kẻ thắng cuộc rồi. Nhưng ả dường như không nhận ra mình đang đứng ở đâu, trả lời đầy tự tin:
- Cô cho dù có là người yêu của anh Bảo thì tôi cũng có cách cướp anh ấy đi được, cô cứ đợi đấy đi.
- Từ đâu mà cô cho rằng tôi là người yêu của anh ấy?
- Không phải sao? Nếu không phải thì càng tốt, tôi có thể quang minh chính đại tranh giành rồi.
- Xin hỏi cô lấy đâu ra cái tự tin ấy thế? Tự tin của một con giáp thứ 13 đấy à? Muốn biết quan hệ của chúng tôi sao? Có cần tôi gọi chồng tôi đem giấy chứng nhận kết hôn tới đập vào mặt cô không?_Hằng dường như khá bất ngờ vì thông tin chúng tôi đã kết hôn. Ả nghệt mặt ra và điều đó làm tôi thấy đắc ý. Gì chứ trần đời tôi ghét nhất là con giáp thứ 13, ả hồ ly tinh này lại còn không biết thân biết phận dám có âm mưu với chồng tôi. Vậy diệt cỏ phải diệt tận gốc, tôi trước sẽ chơi đùa với ả một chút cũng được. Nhưng ả mặt dày hơn tôi nghĩ. Sau giây phút kinh ngạc, ả vẫn ưỡn ngực thẳng đầu, ngạo mạn nói:
- Kết hôn thôi mà, có gì to tát chứ? Các người còn có thể ly hôn cơ mà. Cứ chờ đấy đi, tôi sẽ đem cô đá bay ra khỏi nhà họ Vũ._Ôi má ơi, tôi đến lạy với con đ* này, nó lấy tự tin từ đâu ra thế. Hay là cậy đầu óc có vấn đề nên nói liều vậy. Tôi không cho là đúng, nhởn nhơ đáp:
- Vậy cô có biết để tôi có thể kết hôn với anh ấy, anh ấy đã phải bỏ ra những gì hay không? Anh ấy mất hơn bốn năm để theo đuổi tôi và một năm chờ đợi để chúng tôi có thể kết hôn. Cô nghĩ hôn nhân của chúng tôi chỉ là trò đùa thôi sao? Trước khi muốn chen chân vào hôn nhân của người khác thì tìm hiểu cho kĩ vào, đừng có đến lúc bầm dập cả ra mà chẳng lấy được cái chó gì thì lại nói bà đây không nhắc trước._Tôi lười để ý đến thái độ sau đó của ả, tôi quay người đi luôn vì phát hiện trò chơi đã hết lượt và đã đến lúc tôi đón hai đứa trẻ về rồi.
- Vậy cô nói xem, nếu anh ấy yêu cô thì tại sao lại không chạm vào cô từ khi cưới đến giờ?
Tôi mới đi được vài bước thì nghe ả nói vậy, liền khựng lại. Dù cảm thấy vô cùng tức giận vì bí mật hôn nhân của mình bị người khác biết được. Nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh cho bằng được. Vì mẹ Nguyệt dạy rằng trong cuộc chiến, người nào càng bình tĩnh thì phần thắng giành được càng cao. Tôi không thể để ả thấy được sự phẫn nộ và tức giận của tôi được, như vậy sẽ đúng ý ả. Hơn nữa nếu tôi mất bình tĩnh còn làm cho phán đoán bị che mờ, đưa ra những lựa chọn sai lầm. Vì thế tôi quay đầu, nhếch miệng đầy xấu xa đáp:
- Cô nghe tin vịt ở đâu vậy? Đúng là lố bịch!
- Cô không chịu nhận tôi cũng chịu thôi, dẫu sao tôi cũng không thể kéo cô đi khám được đúng không? Nhưng chính anh Bảo nói cho tôi biết đó._Thực ra không phải Bảo nói cho ả biết chuyện riêng tư của hai vợ chồng mà là ả rình sẵn ở quán bar Vân Thiên hòng chờ lúc anh say sẽ leo lên giường của anh. Đáng tiếc người đàn ông này khi không bị bỏ thuốc thì dù có quá chén cũng không bao giờ mất lí trí mà đi quá giới hạn bao giờ. Nhưng đổi lại ả trong lúc tình cờ nghe trộm cuộc nói chuyện của Bảo và Kiệt liền biết được bí mật nhỏ này. Ả lấy thông tin này ra là đang mong chờ cô về cãi nhau với Bảo để ả có cơ hội được đến an ủi. Đáng tiếc cái kế sách rẻ tiền này của ả lại bị Thanh nhìn thấu. Cô hừ lạnh đáp:
- Cô cho rằng tôi sẽ tin? Dù tôi không biết từ đâu cô có được tin tức đó, nhưng nó là thật. Vậy để tối nay tôi về biến cái thứ tin thật này thành tin vịt nhé!_Tôi nháy mắt tinh ranh, lập tức khiến sắc mặt ả sa sầm xuống. Hừ, đấu với ai thì đấu chứ tốt nhất đừng nên đụng đến tôi. Cái gì cũng có giới hạn của nó, cô chạm phải giới hạn của tôi thì cứ chờ tan xác đi. Với cả, tôi tin Bảo, cũng tin lời của mẹ Nguyệt nói “đàn ông nhà họ Vũ yêu ai là yêu cả đời". Nếu tôi đã quyết định là hắn thì sẽ không thay đổi, sẽ đặt hết tin tưởng của bản thân để đánh một ván cược với tình cảm. Ngừng một chút, tôi bổ thêm câu:
- À đúng rồi, hôm qua cô cũng thử rồi đúng không nhỉ? Anh ấy dù không đụng vào tôi nhưng vẫn yêu tôi. Còn cô, haha, anh ấy thà dùng tay chứ không thèm đụng vào cô. Cô thấy trong cuộc chiến này cô có phần trăm nào thắng sao?
Lần này tôi đi thật, không vì bất cứ thái độ nào của ả mà dừng lại nữa. Nhưng sâu trong lòng cuộn trào một con sóng ngầm. Gì chứ, ả là cái thá gì mà dám đưa ra lời tuyên chiến với tôi. Tôi không thèm chấp ả bởi vốn dĩ Bảo là người đàn ông của tôi thì hắn chỉ có thể là của tôi, bất kì đứa con gái nào khác cũng không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có nốt, đừng có ở đó mà mơ tưởng. Tôi trước đó dự tính đưa hai đứa trẻ đi chơi về sẽ bắt xe lên thủ đô luôn nên đã dặn dì Huyền không cần làm cơm cho tôi. Nhưng chỉ vì lời nói của ả mà tôi thay đổi dự định. Tôi không phải vì bị ả kích thích, hoặc có một phần. Phần còn lại có lẽ là do sự không nỡ trong lòng. Khó khăn lắm mới về được một lần, còn chưa ở cạnh nhau bao lâu làm sao tôi có thể đi được.
Mặc dù mới vừa cãi nhau với hắn đã cho tôi dũng khí rời đi. Nhưng miệng cứng lòng mềm, vốn dĩ tôi đã lưỡng lự giữa lựa chọn đi hay ở, giờ thì có thể đưa ra đáp án được rồi. Đúng vậy, chúng tôi gần thì ít xa lại nhiều, nếu chỉ vì một lần cãi nhau mà bỏ lỡ cơ hội làm hòa thì khi mất đi hắn, ai khóc thay tôi đây? Trong tình cảm vốn không phân biệt thắng thua, làm sao phải vì cái tôi cá nhân mà khiến cả hai lầm lỡ chứ? Nghĩ thông suốt, tôi lấy điện thoại gọi cho Thư vẫn đang ở thủ đô để thông báo:
- Mai mày tiếp tục điểm danh hộ tao nha, thứ hai tao mới về được._Thật ra hôm qua là thứ sáu, sang đến hôm nay là thứ bảy. Như vậy tôi chỉ bùng học có hai buổi thôi, cũng không tính là quá nhiều nhỉ? Thư nghe vậy trêu tôi:
- Về rồi là không nỡ đi hả?
- Vậy mày thử hỏi xem lão Quân đang ngồi bên cạnh mày có nỡ rời đi không?
- Haha, đoán sai rồi nha! Anh ấy đang ở trong bếp cơ! Nhưng sao mày biết anh Quân lên đây tìm tao?_Thư nghi ngờ hỏi.
- Còn phải đoán sao? Lão Quân nhà mày bình thường không có việc gì toàn dính lấy lão Bảo nhà tao. Hôm nay không thấy mặt thì ắt là đi tìm mày rồi còn gì? Thôi, cúp máy đây, có việc rồi!_Tôi giải thích một tiếng xong liền cúp máy rồi dẫn hai đứa trẻ về.
- -----------------------------Hết chương 28-----------------------------
Cô nhìn thấy trước mắt là gương mặt thân quen dịu dàng của Kiệt, cùng với hơi thở quen thuộc đã ôm lấy cô vô số lần trong những lúc cô mất lí trí, cô đau thương, cô buồn bực vì một người đàn ông khác. Hơi thở của anh gần trong gang tấc khiến cô lập tức đắm chìm vào. Cô dang tay ôm lấy người trước mắt, cảm nhận cơ thể cứng ngắt của anh, trong lòng không khỏi chua xót. Anh thô bạo đẩy cô ra, còn nói cái gì đó cô nghe không rõ, chỉ biết rằng cô rất rất nhớ anh, rất rất muốn anh ôm lấy mình, rất rất muốn cùng anh hòa vào làm một. Thế là cô đã to gan chặn cái miệng đang nói luyên thuyên không ngừng kia lại.
Còn Kiệt sau khi quay đầu đi đã cảm thấy hối hận về những lời mà mình đã nói ra, cho nên muốn tìm cô xin lỗi. Thế nhưng khi anh tìm thấy cô, anh thấy cô đang say quắc cần câu nằm bất tỉnh trên tay một người đàn ông lạ mặt. Anh lần theo hướng tên đó, thấy gã đem cô đến một căn phòng vắng vẻ không người, là căn phòng chứa đồ đã được dọn dẹp lại thành phòng cho khách đường xa. Gã đặt cô lên giường, sau đó liền đè lên cô. Anh thấy vậy vô cùng tức giận, ngay lập tức xông tới, chỉ dùng hai chiêu đã hạ gục gã, sau đó liền bế cô lên, xin phép với hai cô chú Kỳ - Nguyệt rồi đem cô rời đi.
Trên đường lái xe cô đột nhiên tỉnh, sau đó nhào vào lòng anh. Vẫn may bây giờ đã là tối muộn, lại là chỗ vắng vẻ nên ít người qua vì thế mới không gây ra tai nạn không may nào. Anh đành tạt vào lề đường rồi đỗ lại, vỗ vỗ mặt cô cho tỉnh táo, nhưng cô vẫn một bộ dạng say mèm cọ cọ trong lòng anh. Anh kéo cô ra, hỏi cô xem liệu cô có biết anh là ai, cô chỉ cười ngốc đáp:
- Anh không phải là anh Kiệt sao? Em không cho anh đi đâu, anh không được phép trốn em nữa.
- Quyên, em say rồi, mau buông tay để anh còn lái xe đưa em về, như vậy rất nguy hiểm._Kiệt dịu giọng khuyên cô như khuyên một đứa trẻ. Nhưng cô cứ bướng bỉnh không chịu nghe, lại còn làm bậy hôn anh. Anh giật mình sững người, mặc dù biết rõ là sai trái nhưng anh vẫn không muốn buông đôi môi mềm mại ngọt ngào kia ra.
Cô to gan trèo lên người anh, một tay bận rộn tháo dây an toàn, một tay tìm công tắc. “Tạch" một tiếng, chiếc ghế lái nhờ công tắc được ngả ra thành một chiếc đệm. Lúc này anh mới giật mình tỉnh ngộ, giữ lấy tay cô gái đang mò loạn trên người mình, anh cố gắng khuyên nhủ:
- Quyên, không được! Em say rồi, đừng hồ đồ như thế!_Nghe anh quát lên, Quyên ngẩng lên nhìn anh, mắt ngân ngấn lệ đáng thương vô cùng, cô ấm ức thanh minh:
- Em không hồ đồ, em rất rõ ràng! Anh là Kiệt, không phải sao?_Đối với câu trả lời rõ ràng rành mạch của cô, anh vô cùng bất ngờ. Nếu vừa nãy anh còn cảm thấy chút may mắn thì bây giờ anh đã xác định được một điều. Cô biết anh là ai, vậy bây giờ cô đang làm gì? Anh cảm thấy khó xử, liền hỏi:
- Vậy em bây giờ biết bản thân đang làm cái gì không?
- Biết chứ, bây giờ không phải chúng ta đang làm chuyện mà trước đây đã từng làm sao? Anh không muốn em nói rõ ra chứ._Cô đáp, câu trả lời khiến anh nghẹn họng trân trối.
- Nếu em rõ ràng như vậy thì dừng lại đi.
- Tại sao lại như vậy? Rõ ràng anh cũng có phản ứng với em, em còn biết anh thích em như thế, anh không muốn sao?_Nước mắt Quyên lập tức tuôn rơi, cô chất vấn anh- À, em biết rồi! Có phải anh đang chê em không? Chê em lẳng lơ, chê em quyến rũ anh, chê em…
- Quyên, anh không chê em!_Anh đưa tay lên giữ lấy mặt cô để cô đối diện với anh, nghiêm túc tuyên bố, rồi hỏi- Anh sẽ không tùy tiện làm bậy nếu em không cho anh một lí do thuyết phục. Em…có yêu anh hay không?
- Em giao mình cho anh còn không đủ thuyết phục sao? Nếu không yêu anh, không một cô gái nào chịu giao bản thân cho anh đâu. Kiệt, em suy nghĩ kĩ rồi, em muốn quay đầu, em không muốn tiếp tục đau khổ vì yêu đơn phương nữa. Hơn nữa, em…cũng không chịu nổi nếu như anh cũng rời bỏ em. Tin em được không?
Nhìn sâu vào đôi mắt chân thành ngay lúc này của cô, anh mới phát hiện mình đã chẳng may tin vào lời nói của cô vô điều kiện lúc nào không hay rồi. Đôi mắt sâu thẳm chứa chan tình cảm kia như muốn nói cho anh biết tình cảm của cô lúc này, làm anh như bị lạc vào trong đôi mắt xinh đẹp ấy không thoát ra được. Anh như người say dù không uống rượu, nhìn cô đắm đuối, lưu luyến chút tình cảm sâu đậm dù giả dối cũng được trong đôi mắt long lanh ngấn lệ kia. Nhìn thấy cô khóc thương tâm như vậy, tim anh như bị bóp nghẹn lại. Bất giác anh đưa tay lên, gạt đi giọt nước mắt nóng hổi đang lăn dài trên gò má ửng đỏ của cô, dịu dàng nói:
- Ừ, anh tin em!_Cô nghe anh nói vậy nước mắt càng tuôn dữ hơn, nhạt nhòa trên gương mặt xinh đẹp. Anh không chịu nổi nữa, giữ lấy gáy cô rồi hôn lên những giọt nước mắt như pha lê trong suốt kia.
Quyên vươn tay ôm lấy cô anh, chủ động đáp lại. Cả hai như chìm trong cơn đê mê của con sóng tình dạt dào, anh dời từ đôi môi ngọt ngào kia đến cần cổ xinh đẹp, xoay người một cái đảo khách thành chủ. Đây là lần đầu tiên làm chuyện này với cô mà anh còn tỉnh táo, trong lòng chỉ biết cười khổ. Quyên, cho dù là vì điều gì, nếu đã bước chân lên con đường này, anh mong em sẽ không hối hận. Từng mảnh y phục được lột bỏ, làn da mịn màng trắng ngần, chiếc cổ thon dài xinh đẹp, xương quai xanh quyến rũ, đôi chân thắng táp và bộ ngực căng tràn cùng nụ hoa hồng e ấp vừa như thẹn thùng như mời gọi cứ thế bại lộ trước mắt anh, xinh đẹp hết như trong trí nhớ của anh. Dáng vẻ đẹp tuyệt trần của người con gái lọt vào mắt khiến anh không thể giữ vững lí trí của chính mình, lập tức hòa làm một với cô gái mà anh đem lòng yêu thương từ rất lâu rồi. Cô khép hờ đôi mắt, cảm nhận cơn sóng tình cuồn cuộn kéo đến, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp khẽ bật thốt lên những âm thanh mê muội. Cô bây giờ như đóa hoa xinh đẹp nở rộ vì anh, khiến anh cảm thấy rất mãn nguyện. Một đêm dài qua đi, anh ôm cô vào lòng, cả hai mệt mỏi ngủ vùi, trên môi cả hai còn vương nụ cười hạnh phúc.
Sáng kéo tới, khi anh mở mắt ra, nhìn thấy người con gái mình yêu đang say giấc nồng trong lòng, một cảm giác hạnh phúc hòa lẫn bi thương len lỏi trong lòng. Anh say mê ngắm nhìn cô, ngắm nhìn gương mặt đã làm anh mê muội đến mức đánh mất lí trí của chính mình, rồi khẽ khàng đặt một nụ hôn lên trán cô. Nhặt quần áo rơi vãi đầy đất mặc vào cho cô rồi anh cũng mặc xong đồ, anh mới nhẹ nhàng mở cửa xe, bế cô ra. Cô như con mèo nhỏ khẽ cọ đầu vào ngực anh như muốn xác định anh vẫn còn ở bên cạnh, song lại lăn ra ngủ khì. Anh biết đêm qua cô đã rất mệt mỏi rồi nên cũng chỉ biết cười khổ, đem cô đặt vào ghế sau, còn kê áo khoác cho cô để cô ngủ thật thoải mái. Tất cả xong xuôi anh mới lái xe đưa cô về nhà.
Lúc anh bế cô vào trong biệt thự, tất cả mọi người đều nhìn anh bằng ánh mắt “tôi biết tỏng tối qua hai anh chị làm gì rồi nhá" khiến anh không khỏi bất đắc dĩ. Dẫu sao thì dấu hôn trên cổ của cô rõ ràng như thế kia, trừ phi là kẻ mù mới không nhìn ra. Bà Trúc cũng chỉ thở dài, còn ông Thiên lại chờ sẵn ở phòng khách, đến khi anh xuống thì ngay lập tức gọi ra nói chuyện. Phòng khách khi chủ nói chuyện với khách thì không có người giúp việc nào dám bén bảng tới nên anh không phải lo lắng thông tin gì bị đồn thổi gây bất lợi cho cô. Anh ngồi vào ghế, đối diện với hai vợ chồng nhà họ Vương, anh có chút căng thẳng. Ông Thiên từ tốn mở lời trước:
- Tối qua hai đứa ở với nhau?
- Vâng!_Kiệt lễ phép đáp một tiếng chứng thực.
Nghe Kiệt đáp bà Trúc khẽ thở phào một tiếng. Bà còn không hiểu tính cách của con bé quái đản nhà bà sao? Cô vốn mạnh mẽ, chẳng có chút rụt rè của con gái chút nào, lại bướng bỉnh khó bảo. Bà chỉ sợ cô đi nhầm đường rồi đến lúc vạn kiếp bất phục. Nếu tối qua cô không đi với Kiệt mà còn ở ngoài cả đêm thì bà nhất định sẽ nghiêm khắc trừng phạt cô bởi khi nhìn dấu hôn trên cổ cô, bà kết hôn đã nhiều năm làm sao không rõ. Con gái hư hỏng mẹ không dạy bảo là mẹ sai, bà lại không muốn con gái sau này chịu khổ. Nhưng cô đi với Kiệt, như vậy bà vô cùng yên tâm. Yên tâm ở đây không phải vì hai đứa là bạn bè mà là bà rất ưng Kiệt, vô cùng mong anh sẽ trở thành con rể mình. Hiểu con gái không ai bằng mẹ, với mắt nhìn của mình, bà tin tấm chân tình của Kiệt sẽ đả động được vào trái tim của con gái bà thôi.
- Đây là câu trả lời trung thực của cậu chứ không phải bao che cho thằng nào khác đấy chứ?
- Cháu tin bác có thể điều tra được nên cháu khẳng định đây là câu trả lời trung thực nhất. Cháu với Quyên…đang quen nhau, tối qua là cháu quá chén nên cô ấy đưa cháu về rồi tiện thể ngủ lại nhà cháu ạ.
Anh biết ông Thiên rất nghiêm khắc, dạy dỗ con cái đến nơi đến trốn. Có thể là do hồi trẻ ông khá thác loạn nên không mong muốn con gái sẽ bước theo đường của mình, vì vậy dù là chủ của quán bar lớn nhất thành phố ông cũng không cho phép cô lui tới quá nhiều. Nếu ông ấy biết cô uống rượu làm loạn có lẽ cô sẽ bị phạt cũng nên. Vì vậy mọi lỗi lầm anh đều nhận hết. Ông Thiên khẽ nhếch mép, cảm thấy rất hài lòng. Đừng cho là bọn họ giấu ông thì ông không biết, ông còn không hiểu đứa con gái cưng của mình sao? Chắc chắn do cô say rượu làm loạn liên lụy đến thằng nhóc này. Nhưng ông tin Kiệt sẽ xử lí được chuyện này, chuyện tối qua của cô sớm đã bị ông điều tra ra rồi. Nếu cô thực sự thác loạn với đứa khác thì ông sẽ sắp xếp người đưa cô về ngay, nhưng cô ở với Kiệt, cho nên suốt đêm qua mới không có ai làm phiền tới bọn họ.
Không phải ông giao con gái vào tay giặc, nếu ông không cảm thấy xứng đáng thì liệu mấy thằng choai choai đó chạm được vào cộng tóc của con gái ông sao? Là vì ông thấy rằng nếu cô bỏ lỡ một người đàn ông tốt như Kiệt thì sau này sẽ phải hối hận, giống như khi xưa ông đã bỏ lỡ người con gái đó. Nhưng cuộc đời âu cũng là duyên số, đối với người con gái mà ông nắm tay muốn cùng đi đến cuối cuộc đời ông không hối hận khi lựa chọn bà. Anh nhìn cậu trai mới lớn với đôi mắt buồn nhưng ánh mắt sáng ngời đầy tự tin, lấy tư cách của một người trưởng bối mà khuyên bảo:
- Tôi biết đối với thế hệ trẻ tuổi các cậu quan niệm rất thoáng, thật ra từ đời tôi quan niệm cũng thoáng rồi, tôi không thể thay đổi được suy nghĩ của các cậu. Nhưng cậu chơi đùa với ai chứ đừng chơi đùa với tình cảm của con gái tôi. Tôi không có tư cách quản cậu, tuy nhiên với tư cách là bố của cái Quyên, tôi mong những gì tốt nhất cho con gái mình.
- Chú yên tâm ạ, cháu không thích chơi đùa với tình cảm của người khác.
- Tôi tin cậu! Trong lứa các cậu cũng chỉ có cậu là làm tôi hài lòng. Còn thằng nhóc nhà lão Kỳ ấy hả? Quá lạnh nhạt, cũng quá cứng rắn, y hệt như thằng bố nó khi xưa vậy. Cái Quyên không dính phải nó là phước của con Quyên, nhưng tôi mong hai đứa có thể đến với nhau.
- Cháu cảm ơn bác ạ!_Thế là một lần về nhà Kiệt đã bị hai vị phụ huynh nhà người ta chấm luôn rồi.
Dù mọi chuyện đã sáng tỏ nhưng anh vẫn rất u sầu bởi sự bất ngờ do cô tạo ra. Anh không hiểu cô đang toan tính chuyện gì, tại sao đang yêu thương một người, quay ngoắt một cái lại có thể ngủ cùng một người khác. Dù cô nói cô muốn quay đầu, nhưng anh không mong cô vì muốn bù đắp tình cảm của anh mà miễn cưỡng bản thân, để bản thân chịu thiệt. Người ta thường nói con gái nói không là có, ngược lại nói có lại thành không. Anh đang rất bối rối, rất khổ sở, cho nên muốn tìm đến rượu để quên sầu. Lại nhớ hôm qua là sinh nhật thằng bạn trí cốt, anh còn chưa tặng quà cho bạn. Hơn nữa anh nghe nói hôm qua người nào đó giận dỗi bạn của anh cho nên dù là sinh nhật của chồng cô ấy cũng không về. Vì thế anh mới gọi Bảo ra giải sầu cùng.
Sau khi kể xong đầu đuôi câu chuyện, hai người lại cụng ly, Kiệt buồn rầu hỏi Bảo:
- Cậu nói thử xem tình yêu rốt cuộc là cái thứ gì chứ?
- Tình yêu ấy à, nó chính là độc dược. Rõ ràng cậu biết nó có độc, không nên dính vào. Nhưng cậu lại không cưỡng lại được mà chạm vào nó. Đến khi chạm vào rồi, cậu sẽ dần dần lún sâu, dần dần mê muội. Nó tựa như thuốc phiện biết rõ độc hại nhưng lại khiến người ta không ngừng đắm chìm, đến khi nghiện rồi lại không cách nào cai được.
- Xem ra cậu bị “cô nàng độc dược" kia nắm chặt trong lòng bàn tay rồi._Kiệt than thở một câu rồi hỏi- Vậy cậu định xử lí chuyện cô nàng kia thế nào?
- Thì còn biết thế nào được chứ? Dẫu sao cô ấy đã làm xong gần hết rồi, tôi giúp cô ấy hoàn thành nốt bước cuối cùng là ok chứ gì?
- Cậu không giận à? Chuyển biến tốt nha! Bình thường thì e rằng đại thiếu gia của chúng ta đá đít luôn con gái nhà người ta đi rồi ấy._Kiệt trêu đùa. Anh thản nhiên đáp:
- Giận cũng đâu thay đổi được gì. Với lại cậu hiểu mà, con gái giận cậu phải dỗ. Đàn ông chúng ta mà giận, họ giận ngược, đến cuối cùng còn không phải đàn ông đi dỗ sao? Tôi với cô ấy vừa cãi nhau lúc sáng xong đây, giờ còn không biết dỗ đến lúc nào mới hết giận nữa.
- Đến tìm người ta, cho cô ấy một bất ngờ chắc sẽ hết giận thôi mà._Kiệt vẫn chưa biết chuyện cô đã âm thầm trở về cho anh một bất ngờ lớn, cho nên gợi ý.
- Cô ấy về tìm tôi._Bảo nhẹ nhàng bâng quơ đáp một câu, Kiệt có vẻ bất ngờ. Sau đó cũng ngộ ra, thông cảm vỗ vai bạn tốt:
- Xem ra cô gái kia nhanh tay hơn cậu nhiều đấy. Lần sau phản ứng nhanh hơn chút, chứ cậu trì trệ như thế bảo sao con gái nhà người ta suốt ngày giận dỗi.
- Cậu hiểu con gái lắm ấy mà nói tôi._Anh hừ lạnh một tiếng, nhấp một ngụm rượu.
- Thế giờ nghĩ dỗ người đẹp thế nào chưa?
- Chưa biết được! Lát về gặp nhau rồi tính._Bảo trả lời theo kiểu “sống chết mặc bay" khiến Kiệt bó tay toàn tập luôn. Nhưng Kiệt cũng tỏ ra vô cùng lo lắng hỏi- Cậu chiều cô nàng kia như thế không sợ một ngày nào đó cô ta trèo lên đầu cậu mà làm loạn sao?
Bảo nghe hỏi chỉ cười khổ đáp:
- Cậu thấy bây giờ cô ấy vẫn chưa làm loạn sao? Đối với cô ấy hả, cho dù cậu chiều hay không chiều cô ấy, chỉ cần là điều cô ấy muốn thì cô ấy vẫn sẽ quyết tâm làm đến cùng thôi. Cậu không cho phép thì cô ấy sẽ âm thầm làm, mà cậu cho phép thì cô ấy quang minh chính đại làm, dẫu sao kết quả cuối cùng của cậu vẫn chỉ là thỏa hiệp mà thôi, hơn nữa còn phải theo sau thu dọn tàn cục cho cô ấy. Chứ cậu còn muốn làm gì? Mắng cô ấy, cô ấy khóc, tôi đau lòng. Ngăn cản cô ấy, cô ấy tức giận, tôi phải dỗ. Mà đánh cô ấy, tôi không làm được. Cô ấy là vợ tôi, tôi thấy xót._Mỗi khi nhớ đến cô nàng bướng bỉnh hay cáu kỉnh kia, trong mắt anh lại ánh lên một niềm hạnh phúc nho nhỏ xen lẫn bất đắc dĩ.
Nhìn Bảo lúc này Kiệt bỗng thấy hình ảnh của mình trong đó. Người ta đều nói những kẻ đang yêu đều là những kẻ ngốc dù trong lúc tỉnh táo họ thông minh thế nào đi chăng nữa. Bọn họ đều là những kẻ ngốc, vì tình yêu mà không tiếc bỏ ra tất cả. Bỏ ra sự quan tâm, bỏ ra sự chiều chuộng, bỏ ra sự kiên nhẫn suốt bao nhiêu năm sống trên đời tích góp được, và hơn hết bỏ ra cả trái tim. Tình yêu vốn dĩ là một ván cược không công bằng, đánh cược bằng tất cả mong sao có thể giữ lấy tình yêu. May mắn thì có thể giữ được mọi thứ trọn vẹn, còn không may mắn, cái giá phải trả không chỉ là những gì đã từng cho đi. Cả hai ở trong phòng vừa nói chuyện vừa uống rượu, ấy thế mà cũng đến chiều muộn. Nhìn đồng hồ, anh vỗ vai bạn tốt, khuyên nhủ:
- Về đây, hôm nay tôi phải về dỗ vợ tôi, không ở với cậu lâu được. Cậu cũng về sớm đi, đừng để cô nàng kia vừa mới rung động với cậu đã thành ra chán ghét cậu vì nghiện rượu đấy.
- Ừ, cậu về trước đi, tôi trả tiền rồi về._Và cứ thế cuộc nói chuyện tâm sự của hai gã đàn ông kết thúc tại đây.
Khi anh về đến nhà cũng là lúc kim giờ điểm bảy giờ đúng. Anh nhanh chóng trở về phòng muốn làm hòa với vợ yêu của mình. Đáng tiếc trong phòng trống không, ngay cả phòng tắm cũng chẳng còn ai. Anh có chút lo lắng gọi dì Huyền hỏi chuyện thì nhận được câu trả lời rằng sau khi đưa lũ trẻ đi chơi vào chiều nay cô đã sớm bắt xe lên thủ đô rồi. Anh mệt mỏi day trán, quay lại căn phòng trống không lạnh lẽo, mệt mỏi ngồi phịch xuống giường. Mấy tháng nay cô đi học xa nhà dường như đêm nào anh cũng ngủ không ngon giấc và thường tỉnh dậy giữa chừng. Bệnh mất ngủ của anh càng trở nên nghiêm trọng hơn cả lúc cô mất tích và anh thường xuyên phải sử dụng thuốc ngủ mới có thể an giấc. Đối với người mất ngủ, đêm dường như dài đến bất tận. Tối hôm qua anh mới có một giấc ngủ trọn vẹn đúng nghĩa. Vốn anh còn muốn giữ cô lại nhưng anh biết rằng tương lai của cô là trên hết, anh không có quyền tước đoạt nó. Vì thế, anh chỉ buồn, chứ không trách cô. Đó là lựa chọn của riêng cô.
Bỗng nhiên một bóng dáng đổ ập vào lưng anh, một mùi hương quen thuộc thoảng qua, hơi ấm của vòng tay kia khiến anh có chút ngỡ ngàng. Một cái hôn thật kêu rơi xuống bên má, cô tinh nghịch như một đứa trẻ ôm lấy cổ anh từ phía sau, khẽ nhoẻn miệng cười. Anh có cảm giác như mình gặp ảo giác, nụ cười của cô chói chang như nắng làm anh đờ đẫn. Thế nhưng giọng nói của cô cất lên đã nói cho anh biết cô vẫn chưa đi:
- Xem anh kìa, ngu người luôn rồi à?
- Anh tưởng em đi rồi?_Nghe hắn hỏi, tôi chun mũi, đáp:
- Người ta khó khăn lắm mới về được một lần mà anh muốn đuổi em đi nhanh thế à?
Thực ra lúc sáng cãi nhau với hắn tôi rất tức giận, sau lại còn phát hiện hắn biệt tăm biệt tích cả buổi trưa, chiều cũng không về nên càng giận hơn. Tôi dẫn hai đứa trẻ đi công viên, không thèm gọi điện thoại cho hắn, để xem đến bao giờ hắn vác được cái mặt hắn về. Lúc đứng bên dưới chờ hai đứa trẻ chơi xong, tôi bắt gặp Hằng. Ả ưỡn ẹo đi đến trước mặt tôi khiến tôi ngứa mắt, mở lời mỉa mai:
- Không biết ngọn gió “độc" nào lại thổi Hằng tiểu thư lạc đến trước mặt tôi vậy? Đừng nói với tôi là tình cờ gặp mặt, đời có mấy lần tình cờ cơ chứ? Nếu tôi đoán không lầm thì cô đến tìm tôi, đúng không?
- Quả nhiên đầu óc linh hoạt lắm! Tôi – muốn – tuyên – chiến – với – cô._Hằng cao ngạo nói. Tôi cười khẩy, đáp:
- Không biết Hằng tiểu thư lấy gì để tuyên chiến với tôi. Cô không tự về nhà soi gương đi, cô có tư cách gì cơ chứ?
Tôi cảm thấy ả càng ngày càng như một con hề thích nhảy nhót và làm những trò nực cười rồi đấy. Chồng là của tôi còn bắt tôi chờ một con đàn bà ngạo mạn khác đến tuyên chiến chắc. Đầu óc cô ta không có vấn đề đấy chứ? Nói gì thì nói, trong cuộc chiến này tôi vốn là kẻ thắng cuộc rồi. Nhưng ả dường như không nhận ra mình đang đứng ở đâu, trả lời đầy tự tin:
- Cô cho dù có là người yêu của anh Bảo thì tôi cũng có cách cướp anh ấy đi được, cô cứ đợi đấy đi.
- Từ đâu mà cô cho rằng tôi là người yêu của anh ấy?
- Không phải sao? Nếu không phải thì càng tốt, tôi có thể quang minh chính đại tranh giành rồi.
- Xin hỏi cô lấy đâu ra cái tự tin ấy thế? Tự tin của một con giáp thứ 13 đấy à? Muốn biết quan hệ của chúng tôi sao? Có cần tôi gọi chồng tôi đem giấy chứng nhận kết hôn tới đập vào mặt cô không?_Hằng dường như khá bất ngờ vì thông tin chúng tôi đã kết hôn. Ả nghệt mặt ra và điều đó làm tôi thấy đắc ý. Gì chứ trần đời tôi ghét nhất là con giáp thứ 13, ả hồ ly tinh này lại còn không biết thân biết phận dám có âm mưu với chồng tôi. Vậy diệt cỏ phải diệt tận gốc, tôi trước sẽ chơi đùa với ả một chút cũng được. Nhưng ả mặt dày hơn tôi nghĩ. Sau giây phút kinh ngạc, ả vẫn ưỡn ngực thẳng đầu, ngạo mạn nói:
- Kết hôn thôi mà, có gì to tát chứ? Các người còn có thể ly hôn cơ mà. Cứ chờ đấy đi, tôi sẽ đem cô đá bay ra khỏi nhà họ Vũ._Ôi má ơi, tôi đến lạy với con đ* này, nó lấy tự tin từ đâu ra thế. Hay là cậy đầu óc có vấn đề nên nói liều vậy. Tôi không cho là đúng, nhởn nhơ đáp:
- Vậy cô có biết để tôi có thể kết hôn với anh ấy, anh ấy đã phải bỏ ra những gì hay không? Anh ấy mất hơn bốn năm để theo đuổi tôi và một năm chờ đợi để chúng tôi có thể kết hôn. Cô nghĩ hôn nhân của chúng tôi chỉ là trò đùa thôi sao? Trước khi muốn chen chân vào hôn nhân của người khác thì tìm hiểu cho kĩ vào, đừng có đến lúc bầm dập cả ra mà chẳng lấy được cái chó gì thì lại nói bà đây không nhắc trước._Tôi lười để ý đến thái độ sau đó của ả, tôi quay người đi luôn vì phát hiện trò chơi đã hết lượt và đã đến lúc tôi đón hai đứa trẻ về rồi.
- Vậy cô nói xem, nếu anh ấy yêu cô thì tại sao lại không chạm vào cô từ khi cưới đến giờ?
Tôi mới đi được vài bước thì nghe ả nói vậy, liền khựng lại. Dù cảm thấy vô cùng tức giận vì bí mật hôn nhân của mình bị người khác biết được. Nhưng tôi vẫn cố giữ bình tĩnh cho bằng được. Vì mẹ Nguyệt dạy rằng trong cuộc chiến, người nào càng bình tĩnh thì phần thắng giành được càng cao. Tôi không thể để ả thấy được sự phẫn nộ và tức giận của tôi được, như vậy sẽ đúng ý ả. Hơn nữa nếu tôi mất bình tĩnh còn làm cho phán đoán bị che mờ, đưa ra những lựa chọn sai lầm. Vì thế tôi quay đầu, nhếch miệng đầy xấu xa đáp:
- Cô nghe tin vịt ở đâu vậy? Đúng là lố bịch!
- Cô không chịu nhận tôi cũng chịu thôi, dẫu sao tôi cũng không thể kéo cô đi khám được đúng không? Nhưng chính anh Bảo nói cho tôi biết đó._Thực ra không phải Bảo nói cho ả biết chuyện riêng tư của hai vợ chồng mà là ả rình sẵn ở quán bar Vân Thiên hòng chờ lúc anh say sẽ leo lên giường của anh. Đáng tiếc người đàn ông này khi không bị bỏ thuốc thì dù có quá chén cũng không bao giờ mất lí trí mà đi quá giới hạn bao giờ. Nhưng đổi lại ả trong lúc tình cờ nghe trộm cuộc nói chuyện của Bảo và Kiệt liền biết được bí mật nhỏ này. Ả lấy thông tin này ra là đang mong chờ cô về cãi nhau với Bảo để ả có cơ hội được đến an ủi. Đáng tiếc cái kế sách rẻ tiền này của ả lại bị Thanh nhìn thấu. Cô hừ lạnh đáp:
- Cô cho rằng tôi sẽ tin? Dù tôi không biết từ đâu cô có được tin tức đó, nhưng nó là thật. Vậy để tối nay tôi về biến cái thứ tin thật này thành tin vịt nhé!_Tôi nháy mắt tinh ranh, lập tức khiến sắc mặt ả sa sầm xuống. Hừ, đấu với ai thì đấu chứ tốt nhất đừng nên đụng đến tôi. Cái gì cũng có giới hạn của nó, cô chạm phải giới hạn của tôi thì cứ chờ tan xác đi. Với cả, tôi tin Bảo, cũng tin lời của mẹ Nguyệt nói “đàn ông nhà họ Vũ yêu ai là yêu cả đời". Nếu tôi đã quyết định là hắn thì sẽ không thay đổi, sẽ đặt hết tin tưởng của bản thân để đánh một ván cược với tình cảm. Ngừng một chút, tôi bổ thêm câu:
- À đúng rồi, hôm qua cô cũng thử rồi đúng không nhỉ? Anh ấy dù không đụng vào tôi nhưng vẫn yêu tôi. Còn cô, haha, anh ấy thà dùng tay chứ không thèm đụng vào cô. Cô thấy trong cuộc chiến này cô có phần trăm nào thắng sao?
Lần này tôi đi thật, không vì bất cứ thái độ nào của ả mà dừng lại nữa. Nhưng sâu trong lòng cuộn trào một con sóng ngầm. Gì chứ, ả là cái thá gì mà dám đưa ra lời tuyên chiến với tôi. Tôi không thèm chấp ả bởi vốn dĩ Bảo là người đàn ông của tôi thì hắn chỉ có thể là của tôi, bất kì đứa con gái nào khác cũng không có cửa đâu, ngay cả cửa sổ cũng không có nốt, đừng có ở đó mà mơ tưởng. Tôi trước đó dự tính đưa hai đứa trẻ đi chơi về sẽ bắt xe lên thủ đô luôn nên đã dặn dì Huyền không cần làm cơm cho tôi. Nhưng chỉ vì lời nói của ả mà tôi thay đổi dự định. Tôi không phải vì bị ả kích thích, hoặc có một phần. Phần còn lại có lẽ là do sự không nỡ trong lòng. Khó khăn lắm mới về được một lần, còn chưa ở cạnh nhau bao lâu làm sao tôi có thể đi được.
Mặc dù mới vừa cãi nhau với hắn đã cho tôi dũng khí rời đi. Nhưng miệng cứng lòng mềm, vốn dĩ tôi đã lưỡng lự giữa lựa chọn đi hay ở, giờ thì có thể đưa ra đáp án được rồi. Đúng vậy, chúng tôi gần thì ít xa lại nhiều, nếu chỉ vì một lần cãi nhau mà bỏ lỡ cơ hội làm hòa thì khi mất đi hắn, ai khóc thay tôi đây? Trong tình cảm vốn không phân biệt thắng thua, làm sao phải vì cái tôi cá nhân mà khiến cả hai lầm lỡ chứ? Nghĩ thông suốt, tôi lấy điện thoại gọi cho Thư vẫn đang ở thủ đô để thông báo:
- Mai mày tiếp tục điểm danh hộ tao nha, thứ hai tao mới về được._Thật ra hôm qua là thứ sáu, sang đến hôm nay là thứ bảy. Như vậy tôi chỉ bùng học có hai buổi thôi, cũng không tính là quá nhiều nhỉ? Thư nghe vậy trêu tôi:
- Về rồi là không nỡ đi hả?
- Vậy mày thử hỏi xem lão Quân đang ngồi bên cạnh mày có nỡ rời đi không?
- Haha, đoán sai rồi nha! Anh ấy đang ở trong bếp cơ! Nhưng sao mày biết anh Quân lên đây tìm tao?_Thư nghi ngờ hỏi.
- Còn phải đoán sao? Lão Quân nhà mày bình thường không có việc gì toàn dính lấy lão Bảo nhà tao. Hôm nay không thấy mặt thì ắt là đi tìm mày rồi còn gì? Thôi, cúp máy đây, có việc rồi!_Tôi giải thích một tiếng xong liền cúp máy rồi dẫn hai đứa trẻ về.
- -----------------------------Hết chương 28-----------------------------
Tác giả :
Junsong