Dời Đô Anh Hùng Truyện

Chương 20

Sau khi Bạch Phi Vân chết, Diệp Trung Tâm trở thành Giáo chủ Bạch Giáo, hai anh em Hàn Mặc, Hàn Lập cùng làm Phó Giáo chủ. Sau đó ít lâu, Diệp Trung Tâm cũng chết một cách bí ẩn, từ đó họ Hàn làm chủ Bạch Giáo suốt cả mấy đời con cháu sau này.

Dương Lâm trở về làm Chưởng môn đời thứ tư của Đinh Tiên Phái, Lý Văn Lâm trở thành Hộ Pháp duy nhất của Đinh Tiên Phái.

Thạch Bạch Hách trước kia bị giam vào đại lao cùng Hồ Ngọc Phiến rồi được giải về Hoa Lư. Hồ Ngọc Phiến được thả ra trước để bảo vệ Lý Thái Tổ trên hành trình dời đô. Còn phải đến mười ngày sau khi Dương Lâm làm chủ Đinh Tiên Phái thì Thạch Bạch Hách mới được thả ra, Họ Thạch về Đinh Tiên Phái và được Dương Lâm phong làm Đại Hộ Vệ, chỉ kém chức Hộ Pháp của Lý Văn Lâm.

Đinh Tiên Phái và Bạch Giáo đã bắt tay giảng hòa nhưng luôn giữ thái độ thù địch với nhau.

Đinh Tiên Phái lấy Phong Lưu Bang và Nữ Nhân Bang làm bàn đạp để dời về thành Thăng Long. Riêng Phong Lưu Bang còn sát nhập vào làm một chi phái của Đinh Tiên Phái. Còn Trần Ngọc Huyền nhượng lại đại bản doanh của Nữ Nhân Bang cho Đinh Tiên Phái rồi cùng các môn hạ của mình lên vùng rừng núi ở Chí Linh mua một trang viên nhỏ ở đó và sáng lập ra Nữ Kiếm Môn.

Các bằng hữu trước kia giúp đỡ Dương Lâm, mỗi người thực chất lại có nỗi khổ riêng cần nhờ Đinh Tiên Phái giúp đỡ. Dương Lâm sau này lên làm Chưởng môn đã thực hiện lời hứa của mình, lên vùng biên cương lấy uy của Đinh Tiên Phái mà giúp từng người một.

…o0o…

Cuối mùa đông năm đó, sau khi giải quyết gần hết mọi việc trong phái, Dương Lâm cưỡi ngựa đến Chí Linh. Vừa đi đến trước cổng Nữ Kiếm Môn, y đã bị đệ tử của phái chặn lại.

- Chưởng môn của chúng tôi có lệnh, phàm là nam nhân muốn vào trang viên thì phải xưng rõ họ tên.

Dương Lâm ôm quyền:

- À, vậy thì xin các cô nói lại rằng có Dương Lâm của Đinh Tiên Phái muốn được diện kiến Trần Chưởng môn.

Các nữ nhân đệ tử nói:

- Được, mong đại hiệp chờ ở đây một lúc.

Một người vào trong nhà, lúc sau mới đi ra và nói:

- Xin lỗi Dương đại hiệp, Chưởng môn chúng tôi không được khỏe, không muốn gặp ai lúc này.

Dương Lâm không nói gì, quay đầu ngựa định bỏ đi. Không ngờ chưa được mấy bước đã dụng khinh công, lấy lưng ngựa làm điểm tựa xoay người phóng qua đám đệ tử, rồi dừng bước trước gian nhà, nói lớn:

- Ngọc Huyền, muội thực sự không muốn gặp ta sao?

Không có lời đáp lại.

- Muội có còn nhớ không, cách đây bảy năm, ở tại cánh đồng lúc đó, chúng ta đã từng ước hẹn sẽ mãi ở bên nhau.

Vẫn không có tiếng trả lời.

- Ngày mai là ngày ta chính thức nhậm chức Chưởng môn, muội không muốn đến dự sao?

Phải một lúc lâu sau có tiếng nữ nhân dịu dàng đáp lại:

- Xin lỗi Dương đại hiệp, dạo này ta không được khỏe, xin đại hiệp cứ về, ta sẽ cử một người đại diện đến dự thay ta. Tiện đây, xin chúc mừng đại hiệp đã trở thành Chưởng môn của Đinh Tiên Phái, hoàn thành tâm nguyện của sư phụ.

Dương Lâm ngẩn người, một lúc lâu sau y đột ngột cười lớn:

- Được, được, Ngọc Huyền! Muội đã không muốn gặp ta, ta cũng chẳng thể nài ép. Ta xin hứa với muội, đây sẽ là lần cuối cùng ta làm phiền muội!

Dương Lâm quay đầu bỏ đi.

Lần này là y bỏ đi thật.

Dù đã mặc áo ấm, nhưng y vẫn cảm thấy lạnh.

Y nhìn lên bầu trời, và phát hiện ra hiện tại đang là mùa đông.

Y tự nhủ, mình sẽ không bao giờ quên mùa đông này.

Mùa đông cuối cùng y cho phép mình uống rượu.

Mùa đông cuối cùng y cho phép mình làm phiền tới Trần Ngọc Huyền, mùa đông cuối cùng y nói chuyện với nàng.

…o0o…

Dương Lâm trước kia kết thân được với nhiều bằng hữu là nhờ có tấm lòng phóng khoáng, rộng mở, hơn nữa phần lớn các bằng hữu mà y làm quen được chủ yếu qua một vật trung gian: đó chính là rượu.

Nhưng Dương Lâm hiện tại không còn là một tửu quỷ sắc lang ham chơi như trước nữa. Giờ y đã là Chưởng môn đời thứ tư của Đinh Tiên Phái, mọi việc y làm đều rất nghiêm túc, thậm chí đến một giọt rượu y cũng không đụng vào.

Cả ngày y chỉ lo việc trong phái và luyện tập võ nghệ. Và hai mươi năm sau, khi đã hơn bốn mươi tuổi, y đã luyện được thành thục bộ kiếm pháp trấn phái của Đinh Tiên Phái, trong thiên hạ không một ai có thể chống đỡ nổi hơn năm mươi chiêu của y. Từ đó, người ta đặt cho y một mỹ danh: Kiếm Vô Song.

…Hết…
Tác giả : Phiêu Phong
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi

Truyện cùng thể loại