Đời Bình An (1972)
Chương 3
Tôi ngượng nghịu nhìn Phong Khởi, cảm nhận từng sợi tóc mình len qua kẽ tay anh cho những cái vuốt dịu dàng. Rồi anh cúi mặt xuống, nhìn sâu vào mắt tôi, hỏi nhỏ: "Hôn nhé", và tôi đỏ bừng mặt liền gật đầu. Anh hôn khẽ vào gò má tôi, hơi thở thấm vào da thịt khiến người tôi như run lên. Làm quân y hai năm đây là lần đầu tiên mới hiểu cảm giác tim đập mạnh quá sẽ nguy hiểm dường nào, bởi tôi sắp lịm đi rồi. Anh vòng tay ôm tôi, mặt áp vào ngực anh, tôi ngửi thấy mùi mồ hôi, mùi đất cỏ và mùi thuốc súng hăng nồng qua lớp vải áo bộ đội.
- Đêm nay tôi phải lên đường, em chờ tôi rồi tôi sẽ viết thư cho em.
Lồng ngực anh thở chậm lại, tim tôi hẫng mất một nhịp, chiến tranh loạn lạc việc gặp nhau thật khó khăn, đã vậy thời gian kề cận cũng ít ỏi, bởi thế mới khiến sự nhung nhớ của tình yêu càng thêm nhiều, thêm day dứt. Tôi nhắm mắt gật đầu, nói khi vùi mặt vào khuôn ngực rắn rỏi đó, rằng em sẽ chờ và cũng viết thư cho anh!
- Mà này, em làm y tá tận tình chăm sóc thương binh là điều hiển nhiên nhưng đối với nam thương binh, thấy những chỗ khó quá thì em nhớ phải nhờ đồng chí Khánh hay những nữ đồng chí đã có chồng giúp đấy.
Mở mắt ra đồng thời ngẩng mặt lên, tôi khó hiểu hỏi:
- Sao vậy? Chẳng phải anh từng bảo em không được phân biệt thương binh à?
- Nhưng em là gái chưa chồng.
- Hồi đầu, anh nghiêm khắc la em một trận còn giờ lại như vậy...
- Tại giờ em là người tôi thương nên phải khác.
Lời nói tình tứ nhưng tôi thấy nét mặt Phong Khởi điềm tĩnh lắm, trong khi tôi cảm giác nóng bừng ở hai gò má, ngại ngùng đáp lại:
- Tiểu đội trưởng anh thật thiên vị! Cái chuyện này không cần anh nói, em cũng sẽ nhờ đồng chí Khánh giúp. Đợi đến lúc lấy anh rồi, em chẳng cần lo nữa.
- Tôi nói cưới em hồi nào?
- Vậy thì em đi hỏi cưới anh là được.
- Con gái như em sao gan lớn thế, tôi làm bộ đội cũng chịu thua.
Bị anh gõ nhẹ lên mũi, tôi liền cười. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ để quên đi chuyện đêm nay mỗi người đã mỗi nơi, lần gặp lại tiếp theo chưa rõ là khi nào.
Dưới cái nắng trong lành đầu hạ, trong cánh rừng ô môi đẹp nên thơ, tình yêu của chúng tôi đã bắt đầu.
Từ ngày đó, tôi và anh tạm chia tay, thực hiện nhiệm vụ mình đang gánh vác.
Như lời đã hứa, chúng tôi đều đặn gửi thư cho nhau, gửi vào đó những yêu thương mong nhớ dành cho đối phương, cho mối tình buộc phải cách xa.
Duyên phận với chúng tôi vẫn còn may mắn, trong suốt nửa năm tiếp theo, tôi và anh có gặp nhau đôi ba lần, dẫu chỉ ở cạnh vài ngày nhưng đủ để xoa dịu trái tim đang yêu nhau say đắm, bất chấp khoảng cách và cả bom đạn tàn phá.
Một ngày đầu tháng mười, tôi vừa từ trên xe chở thương binh bước xuống, chị Miên hối hả chạy đến báo, Tiểu đội trưởng Khởi bị trúng đạn rồi Hoa ơi! Tôi đứng sững vài giây, chuyện sống chết ngoài chiến trường khó nói, anh là bộ đội tham chiến nên khi yêu anh tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này nghe báo xong thấy toàn thân bủn rủn, tôi vội vã chạy vào trong lán.
Phong Khởi nằm cạnh những thương binh khác, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, cánh tay trái quấn băng trắng, tôi liền bước vội đến xem anh thế nào.
- Đã gắp đạn ra rồi, không sao đâu.
Bấy giờ tôi mới thở phào khi nghe bác sĩ Hiệu nói, đúng lúc Phong Khởi mở mắt ra, vừa thấy tôi thì anh đã mỉm cười thật tươi dù gương mặt đang tái đi.
- Tôi mất cảnh giác, bị trúng đạn của địch, phẫu thuật xong rồi em đừng lo.
- Hổng lo sao được, em sợ...
Phong Khởi nén đau ngồi dậy, xoa đầu tôi trấn an. Thấy có bác sĩ Hiệu cùng những thương binh khác, tôi kìm nước mắt, nghĩ sao mình mít ướt quá! Ngày đêm mong mỏi gặp lại, đến lúc thấy mặt nhau thì anh bị thương, tình yêu thời chiến kiên cường mà cũng rất đỗi mong manh. Thứ gì càng khó gìn giữ, mới càng khiến người ta thêm quý, thêm trân trọng.
Do vết thương hơi nặng nên đợt này Phong Khởi ở đây lâu hơn mấy lần trước.
Đến đêm cuối, một sự kiện quan trọng của chúng tôi đã xảy ra.
Là vào buổi tối, tôi với chị Miên không có ca trực nên lại cùng mấy đồng chí bộ đội quây quần nói chuyện để rạng sáng mai các anh lên đường. Ăn cơm xong, vừa ra khỏi lán bếp thì mọi người nghe Phong Khởi kêu khẽ một tiếng, tôi quay lại đầu tiên thấy anh hơi nhăn mặt, đưa tay sờ lên chỗ vết thương đạn bắn, nói tự nhiên bị đau. Chị Miên bảo hổng chừng vết khâu sưng mủ nghen, Hoa coi lại cho ảnh đi! Thế là mọi người kéo nhau đi mất, bấy giờ tôi mới kéo tay áo anh lên, mở băng xem qua vết may vẫn bình thường, cũng sắp lành rồi.
- Em thấy đâu có gì, anh còn đau hả?
- Ờ thì... em coi kỹ hơn đi.
- Xem kỹ rồi này. Mà ở đây tối quá, mình vào trong lán đi, có đèn sáng.
- Thôi, cứ xem ở đây được rồi.
- Nhưng tối hù, em chả thấy có gì bất thường hết, hay để em gọi bác sĩ Hiệu...
Tôi quay đi thì từ phía sau, Phong Khởi vòng tay ôm ngang hông kéo tôi vào trong lòng anh. Nơi này khá xa lán bếp và xung quanh không có ai, tôi vẫn mắc cỡ.
- Anh làm gì vậy?
- Muốn ôm em một chút.
- Chẳng phải anh bị đau hả, để em gọi bác sĩ...
- Em khờ quá, là tôi muốn được ở riêng với em.
- Có thế mà anh lại nói mình bị đau?
- Không nói vậy, thể nào mấy người kia cũng rình trộm tụi mình. Tôi muốn ôm em, làm nhiều việc khác với em nữa, tôi không thích để họ nhìn thấy.
Làm nhiều việc khác là việc gì? Tôi tự hỏi, bất giác xấu hổ trước mấy lời này của anh. Trước giờ luôn thấy Tiểu đội trưởng tác phong đứng đắn, dáng vẻ nghiêm nghị, nay trông cảnh anh nói hệt như "vòi vĩnh" khiến tôi bất ngờ lắm, phát hiện mình còn chưa hiểu hết về anh. Tôi không nói gì, cũng không gỡ đôi tay đang ôm siết lấy mình. Cả hai đứng ôm rịt như vậy vài phút, tiếp theo anh nắm tay kéo tôi đi vào trong rừng phía sau dãy lán y tá nữ.
- Cho em cái này, hồi chiều tôi vô rừng bắt mãi mới được.
Phong Khởi đưa tôi chiếc túi ni lông cột chặt đầu, bên trong có những đốm sáng nhỏ bay lơ lửng, nhìn một hồi mới biết là đom đóm. Theo phẫu sư đoàn đến bao nhiêu cánh rừng, mải lo làm việc mà tôi ít khi nào nhìn thấy đom đóm, lần đầu tiên và duy nhất có lẽ cách đây hai năm khi tôi còn học lớp y tá. Tôi reo lên, thích quá!
- Em thích đom đóm lắm hả?
- Thì nó đẹp vầy, sao hổng thích được.
- Có bằng em thích tôi không?
- Anh đâu có đẹp như đom đóm.
- Vậy tôi cho em thấy một thứ còn đẹp hơn đom đóm nhiều, và rất ngọt nữa.
- Là cái gì?
Nhanh như cắt, Phong Khởi nhoài người tới, hôn lên môi tôi một cái. Tôi ngây đơ, tay cầm túi ni lông buông thõng. Lần đầu tôi được hôn môi, mau chóng đến bất ngờ. Anh hỏi tôi thấy sao, tôi cúi gằm mặt bẽn lẽn, nhanh quá nên không biết nữa! Rồi khuôn mặt tôi được anh ôm lấy bằng hai tay đồng thời nâng nhẹ lên, mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của anh, nghe anh nói thế thì hôn lại lần hai! Khi hai bờ môi chạm nhau, tôi tự động nhắm mắt lại, môi anh quyện lấy môi tôi tạo nên sự ngọt ngào kỳ lạ. Nụ hôn sâu và kéo dài khiến tôi muốn ngộp thở, chân bất giác bước lùi ra sau và lưng tựa vào một thân cây để có sức đứng vững. Lúc anh ngừng hôn, bấy giờ tôi mới thở dốc, lại thấy anh cười hỏi:
- Em nín thở à, khờ thế!
- Tại... tại lần đầu em mới hôn... Cũng tại anh hôn dữ dội quá...
- Bộ đội như tôi ra chiến trường phải tấn công thật nhanh nếu không sẽ bị địch giết, tác phong đó giờ của tôi luôn nhanh gọn dứt khoát để giành thắng lợi.
- Hôn em hay anh giết địch vậy?
- Với em, là tôi không kìm lòng được.
Mặt bây giờ chắc đỏ lắm rồi, tôi đánh nhẹ vào ngực Phong Khởi, vu vơ mà rằng Tiểu đội trưởng anh dẻo miệng quá! Anh lại ôm tôi, để tôi thở đều lấy lại sức.
- Giữa tháng này tôi xin phép đơn vị nghỉ vài ngày.
- Anh về thăm nhà hả?
- Ừ, để thưa với nội một chuyện quan trọng, sau đó tôi sẽ tới gặp má em.
Tôi ngước nhìn anh, gặp má em chi? Anh vuốt nhẹ đầu vai tôi, giọng lãng đãng:
- Để nói má em biết, đồng chí Hoa tới tuổi lấy chồng rồi, má em chịu gả em chưa?
- Nếu má nói chưa thì anh làm sao?
- Thì tôi nói có người muốn cưới em lắm rồi.
Tôi biết anh bày tỏ ý định cưới mình, lòng hạnh phúc vô cùng nhưng giả vờ hỏi:
- Lỡ má em không chịu?
- Quan trọng là em chịu kìa.
- Rồi lỡ em hổng chịu luôn?
- Thế thì tôi sẽ cưới vợ khác, coi lúc đó ai tiếc hơn ai.
- Thiệt cái miệng của anh hổng ai nói lại hết đó!
Phong Khởi bật cười, ngực rung lên từng hồi, tiếp theo cúi mặt nhìn tôi mà chọc:
- Rồi đồng chí Hoa trả lời sao nè? Đăng ký nhập hộ khẩu vô nhà tôi không?
- Anh phải hứa không được bắt nạt em...
Nói đến đấy tôi ngượng quá liền vùi mặt vào ngực áo bộ đội hăng hắc mùi thuốc súng, không quá lâu sau lại nghe anh thì thầm trong gió đêm:
- Tôi hứa, cố gắng cho em cuộc sống bình an vui vẻ.
Kỳ lạ! Đêm nay chẳng hề có tiếng dội bom, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, tất cả tĩnh lặng và yên bình đến lạ thường. Ở thời chiến loạn lạc, ngày ngày nghe tiếng bom rồi đối diện với súng đạn, nay gặp mặt mà mai chưa chắc đã còn thấy nhau, vậy mà anh nói muốn cho tôi đời bình an. Liệu có được không anh? Mỗi đêm em đều khóc vì sợ, sợ ngày nào đó hay tin anh hi sinh trên chiến trường, nhưng duyên phận để em thương anh thì em sẽ chấp nhận đánh cược. Chỉ cần ở cạnh anh, với tình yêu này, thì trái tim em đã bình an rồi!
Nằm trong vòng tay anh, tôi mãn nguyện, thầm ước giá như đêm nào cũng bình yên như đêm nay thì tốt biết bao...
Giữa tháng, Phong Khởi thưa chuyện của chúng tôi cho hai nhà biết.
Má tôi nửa mừng nửa lo, vui vì con gái cũng chịu lấy chồng, còn lo là vì anh làm bộ đội, sống chết khó nói. Tôi an ủi má, con thương ảnh thì con chấp nhận!
Phong Khởi kể, ba má anh mất dưới chính quyền Ngô Đình Diệm, một mình nội chăm anh lớn, cũng ráng cho anh ăn học tử tế. Nào ngờ anh trốn nội đi tuyển bộ đội, biết xong bà không la mắng gì hết chỉ buồn suốt mấy ngày. Nội thương anh, còn mỗi đứa cháu trai nối dõi nay phải nhìn nó đem tính mạng ra chiến trường.
Tháng nào anh cũng gửi thư cho nội, kể bà nghe anh chiến đấu thế nào, ở đơn vị anh rất vui khi quen được nhiều đồng đội.
Mấy đợt nội nhắc anh cưới vợ đi, chí ít cũng để bà bồng bế cháu cố. Anh lần lữa hoài, nói con chưa thích ai, bây giờ chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ! Nội sốt ruột lắm, nên cái ngày anh dẫn tôi về gặp nội, bà mừng đến chảy nước mắt. Nội ngoài sáu mươi mà vẫn khỏe, ngồi kể tôi nghe biết bao chuyện ngày anh còn bé.
Nội vừa gặp tôi thì bảo, mới gặp con nhỏ là thấy thương rồi, và tôi cũng thế. Thương bà mất đi con trai với cả con dâu, thương bà một thân một mình trong thời chiến tần tảo nuôi dạy anh, để tôi được gặp anh, thương anh và gắn bó suốt đời.
Cuối năm đó, chúng tôi cưới. Đồng chí hai bên đơn vị đến chúc mừng đông lắm. Tôi và Phong Khởi cũng rất vui trong cái đám cưới đơn sơ giản dị.
Đêm tân hôn, anh nhẹ nhàng âu yếm tôi trên chiếc giường cưới, tôi nằm yên cảm nhận những yêu thương anh dành cho mình. Nhưng là con gái lần đầu trải qua tân hôn, tôi không hề biết về chuyện đó, cho đến khi anh làm tôi đau đến nước mắt lăn dài, ôm chặt lấy vai anh và tôi trách:
- Anh đã nói không bắt nạt em mà.
- Khờ quá, làm chuyện vợ chồng thì đàn bà sẽ bị đau.
- Vậy anh sẽ làm em đau cả đời hả...
- Chỉ lần đầu thôi, sau này sẽ không đau nữa.
- Thật sao?
Không nghe tiếng đáp lời, tôi mơ hồ thấy anh dựng nửa người dậy, dịu dàng hôn lên đôi mắt ướt rượt của tôi, rồi cơn đau rách toạc bên dưới từ từ dịu bớt. Mãi sau này tôi mới hiểu, đàn bà đau đớn trong lần đầu làm chuyện đó để suốt đời ghi nhớ người đàn ông đầu tiên của họ, vì đã đem lại cho họ nỗi đau lẫn vui sướng.
- Cái đau này để em không quên anh.
- Em thương anh vậy làm sao quên anh được?
Lần nữa anh im lặng, chỉ ôm siết lấy thân thể đang nóng hổi của tôi. Vẫn là tôi không biết có đôi khi người ta xa nhau không một lời báo trước, chẳng phải vì hết thương thì sẽ quên nhau, mà là nếu mai này anh lỡ hi sinh chỉ sợ rằng thời gian sẽ xóa nhòa bóng hình anh trong trái tim tôi, có lẽ đó là điều anh đã nghĩ tới.
Sau cuộc ái ân, Phong Khởi đắp mền cho tôi, hỏi còn đau không? Hơi mệt mỏi, tôi gật nhẹ và tựa đầu vào ngực anh, thắc mắc điều này:
- Tại sao lần đầu tiên chỉ có em bị đau, còn anh lại không?
- Vì trời sinh đàn ông không bị đau như đàn bà.
- Em nghe chị Miên nói đàn ông trước khi cưới vợ đều từng nằm trên giường với những người đàn bà khác. Anh thì sao?
Tôi thấy chồng bắt đầu cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:
- Tất cả đàn ông thường như vậy, mà khi cưới vợ rồi sẽ không thế nữa.
- Thế lần đầu tiên có ai chỉ anh không?
- Đàn ông sinh ra tự họ đã biết làm rồi.
- Thế...
- Đồng chí Hoa, tôi lệnh cho đồng chí đừng hỏi mấy cái chuyện này nữa, nhắm mắt lại và ngủ đi, trời sắp sáng rồi đó.
Anh là Tiểu đội trưởng chứ không phải cấp trên trực tiếp của em! Tôi thầm nhủ, bứt rứt vì còn nhiều thứ khó hiểu lắm nhưng vẻ như anh không thích nói. Tôi liền ôm anh, nhắm mắt ngủ, lắng nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi. Lát sau trong cơn mơ chập chờn, tôi cảm nhận anh hôn lên trán mình, rồi nằm xuống theo. Chìm vào giấc ngủ rồi mà tôi vẫn mỉm cười. Đêm nay thật may vì không có tiếng dội bom.
Sau đám cưới, hai vợ chồng bên nhau thắm thiết cũng chỉ được một quãng thời gian ngắn, sau đó ai nấy lại trở về đơn vị, tiếp tục công việc của người ở ngoài tiền tuyến và người ở trong hậu cần.
Dĩ nhiên chúng tôi không quên việc này. Là, những đêm tù mù chong mắt bên đèn dầu cạn đọc những cánh thư lần lượt được gửi đến đơn vị của mỗi người, mang theo nỗi nhớ nhung ngày càng sâu đậm và tình cảm canh cánh trong lòng.
Nhưng ngoài những điều đó ra, tôi và anh còn kể cho nhau nghe nhiệm vụ mỗi ngày của mình, như chuyện hôm nay tiểu đội anh giết hạ bao nhiêu địch, những cái chết từ đồng đội anh cùng với nước mắt của gia đình, rồi có anh bộ đội cùng đơn vị vừa mới cưới vợ, hay đêm về nhắm mắt lại anh nhớ tôi thế nào. Tôi cũng kể mình săn sóc cho nhiều thương binh, càng thấy căm ghét chiến tranh hơn. Tôi không quên báo anh tin vui, anh Khánh cưới chị Miên rồi! Phẫu sư đoàn làm đám cưới đơn sơ cho họ, đêm tân hôn mấy nam quân y rủ nhau đi xem trộm.
Rất nhiều, rất nhiều những điều khác mà chúng tôi chia sẻ cho nhau, để như thể người này vẫn luôn kề cận người kia, và để quên đi cảm giác cô đơn.
- Đêm nay tôi phải lên đường, em chờ tôi rồi tôi sẽ viết thư cho em.
Lồng ngực anh thở chậm lại, tim tôi hẫng mất một nhịp, chiến tranh loạn lạc việc gặp nhau thật khó khăn, đã vậy thời gian kề cận cũng ít ỏi, bởi thế mới khiến sự nhung nhớ của tình yêu càng thêm nhiều, thêm day dứt. Tôi nhắm mắt gật đầu, nói khi vùi mặt vào khuôn ngực rắn rỏi đó, rằng em sẽ chờ và cũng viết thư cho anh!
- Mà này, em làm y tá tận tình chăm sóc thương binh là điều hiển nhiên nhưng đối với nam thương binh, thấy những chỗ khó quá thì em nhớ phải nhờ đồng chí Khánh hay những nữ đồng chí đã có chồng giúp đấy.
Mở mắt ra đồng thời ngẩng mặt lên, tôi khó hiểu hỏi:
- Sao vậy? Chẳng phải anh từng bảo em không được phân biệt thương binh à?
- Nhưng em là gái chưa chồng.
- Hồi đầu, anh nghiêm khắc la em một trận còn giờ lại như vậy...
- Tại giờ em là người tôi thương nên phải khác.
Lời nói tình tứ nhưng tôi thấy nét mặt Phong Khởi điềm tĩnh lắm, trong khi tôi cảm giác nóng bừng ở hai gò má, ngại ngùng đáp lại:
- Tiểu đội trưởng anh thật thiên vị! Cái chuyện này không cần anh nói, em cũng sẽ nhờ đồng chí Khánh giúp. Đợi đến lúc lấy anh rồi, em chẳng cần lo nữa.
- Tôi nói cưới em hồi nào?
- Vậy thì em đi hỏi cưới anh là được.
- Con gái như em sao gan lớn thế, tôi làm bộ đội cũng chịu thua.
Bị anh gõ nhẹ lên mũi, tôi liền cười. Chúng tôi nói chuyện vui vẻ để quên đi chuyện đêm nay mỗi người đã mỗi nơi, lần gặp lại tiếp theo chưa rõ là khi nào.
Dưới cái nắng trong lành đầu hạ, trong cánh rừng ô môi đẹp nên thơ, tình yêu của chúng tôi đã bắt đầu.
Từ ngày đó, tôi và anh tạm chia tay, thực hiện nhiệm vụ mình đang gánh vác.
Như lời đã hứa, chúng tôi đều đặn gửi thư cho nhau, gửi vào đó những yêu thương mong nhớ dành cho đối phương, cho mối tình buộc phải cách xa.
Duyên phận với chúng tôi vẫn còn may mắn, trong suốt nửa năm tiếp theo, tôi và anh có gặp nhau đôi ba lần, dẫu chỉ ở cạnh vài ngày nhưng đủ để xoa dịu trái tim đang yêu nhau say đắm, bất chấp khoảng cách và cả bom đạn tàn phá.
Một ngày đầu tháng mười, tôi vừa từ trên xe chở thương binh bước xuống, chị Miên hối hả chạy đến báo, Tiểu đội trưởng Khởi bị trúng đạn rồi Hoa ơi! Tôi đứng sững vài giây, chuyện sống chết ngoài chiến trường khó nói, anh là bộ đội tham chiến nên khi yêu anh tôi cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc này nghe báo xong thấy toàn thân bủn rủn, tôi vội vã chạy vào trong lán.
Phong Khởi nằm cạnh những thương binh khác, mắt nhắm nghiền như đang ngủ, cánh tay trái quấn băng trắng, tôi liền bước vội đến xem anh thế nào.
- Đã gắp đạn ra rồi, không sao đâu.
Bấy giờ tôi mới thở phào khi nghe bác sĩ Hiệu nói, đúng lúc Phong Khởi mở mắt ra, vừa thấy tôi thì anh đã mỉm cười thật tươi dù gương mặt đang tái đi.
- Tôi mất cảnh giác, bị trúng đạn của địch, phẫu thuật xong rồi em đừng lo.
- Hổng lo sao được, em sợ...
Phong Khởi nén đau ngồi dậy, xoa đầu tôi trấn an. Thấy có bác sĩ Hiệu cùng những thương binh khác, tôi kìm nước mắt, nghĩ sao mình mít ướt quá! Ngày đêm mong mỏi gặp lại, đến lúc thấy mặt nhau thì anh bị thương, tình yêu thời chiến kiên cường mà cũng rất đỗi mong manh. Thứ gì càng khó gìn giữ, mới càng khiến người ta thêm quý, thêm trân trọng.
Do vết thương hơi nặng nên đợt này Phong Khởi ở đây lâu hơn mấy lần trước.
Đến đêm cuối, một sự kiện quan trọng của chúng tôi đã xảy ra.
Là vào buổi tối, tôi với chị Miên không có ca trực nên lại cùng mấy đồng chí bộ đội quây quần nói chuyện để rạng sáng mai các anh lên đường. Ăn cơm xong, vừa ra khỏi lán bếp thì mọi người nghe Phong Khởi kêu khẽ một tiếng, tôi quay lại đầu tiên thấy anh hơi nhăn mặt, đưa tay sờ lên chỗ vết thương đạn bắn, nói tự nhiên bị đau. Chị Miên bảo hổng chừng vết khâu sưng mủ nghen, Hoa coi lại cho ảnh đi! Thế là mọi người kéo nhau đi mất, bấy giờ tôi mới kéo tay áo anh lên, mở băng xem qua vết may vẫn bình thường, cũng sắp lành rồi.
- Em thấy đâu có gì, anh còn đau hả?
- Ờ thì... em coi kỹ hơn đi.
- Xem kỹ rồi này. Mà ở đây tối quá, mình vào trong lán đi, có đèn sáng.
- Thôi, cứ xem ở đây được rồi.
- Nhưng tối hù, em chả thấy có gì bất thường hết, hay để em gọi bác sĩ Hiệu...
Tôi quay đi thì từ phía sau, Phong Khởi vòng tay ôm ngang hông kéo tôi vào trong lòng anh. Nơi này khá xa lán bếp và xung quanh không có ai, tôi vẫn mắc cỡ.
- Anh làm gì vậy?
- Muốn ôm em một chút.
- Chẳng phải anh bị đau hả, để em gọi bác sĩ...
- Em khờ quá, là tôi muốn được ở riêng với em.
- Có thế mà anh lại nói mình bị đau?
- Không nói vậy, thể nào mấy người kia cũng rình trộm tụi mình. Tôi muốn ôm em, làm nhiều việc khác với em nữa, tôi không thích để họ nhìn thấy.
Làm nhiều việc khác là việc gì? Tôi tự hỏi, bất giác xấu hổ trước mấy lời này của anh. Trước giờ luôn thấy Tiểu đội trưởng tác phong đứng đắn, dáng vẻ nghiêm nghị, nay trông cảnh anh nói hệt như "vòi vĩnh" khiến tôi bất ngờ lắm, phát hiện mình còn chưa hiểu hết về anh. Tôi không nói gì, cũng không gỡ đôi tay đang ôm siết lấy mình. Cả hai đứng ôm rịt như vậy vài phút, tiếp theo anh nắm tay kéo tôi đi vào trong rừng phía sau dãy lán y tá nữ.
- Cho em cái này, hồi chiều tôi vô rừng bắt mãi mới được.
Phong Khởi đưa tôi chiếc túi ni lông cột chặt đầu, bên trong có những đốm sáng nhỏ bay lơ lửng, nhìn một hồi mới biết là đom đóm. Theo phẫu sư đoàn đến bao nhiêu cánh rừng, mải lo làm việc mà tôi ít khi nào nhìn thấy đom đóm, lần đầu tiên và duy nhất có lẽ cách đây hai năm khi tôi còn học lớp y tá. Tôi reo lên, thích quá!
- Em thích đom đóm lắm hả?
- Thì nó đẹp vầy, sao hổng thích được.
- Có bằng em thích tôi không?
- Anh đâu có đẹp như đom đóm.
- Vậy tôi cho em thấy một thứ còn đẹp hơn đom đóm nhiều, và rất ngọt nữa.
- Là cái gì?
Nhanh như cắt, Phong Khởi nhoài người tới, hôn lên môi tôi một cái. Tôi ngây đơ, tay cầm túi ni lông buông thõng. Lần đầu tôi được hôn môi, mau chóng đến bất ngờ. Anh hỏi tôi thấy sao, tôi cúi gằm mặt bẽn lẽn, nhanh quá nên không biết nữa! Rồi khuôn mặt tôi được anh ôm lấy bằng hai tay đồng thời nâng nhẹ lên, mắt tôi nhìn thẳng vào đôi mắt lấp lánh của anh, nghe anh nói thế thì hôn lại lần hai! Khi hai bờ môi chạm nhau, tôi tự động nhắm mắt lại, môi anh quyện lấy môi tôi tạo nên sự ngọt ngào kỳ lạ. Nụ hôn sâu và kéo dài khiến tôi muốn ngộp thở, chân bất giác bước lùi ra sau và lưng tựa vào một thân cây để có sức đứng vững. Lúc anh ngừng hôn, bấy giờ tôi mới thở dốc, lại thấy anh cười hỏi:
- Em nín thở à, khờ thế!
- Tại... tại lần đầu em mới hôn... Cũng tại anh hôn dữ dội quá...
- Bộ đội như tôi ra chiến trường phải tấn công thật nhanh nếu không sẽ bị địch giết, tác phong đó giờ của tôi luôn nhanh gọn dứt khoát để giành thắng lợi.
- Hôn em hay anh giết địch vậy?
- Với em, là tôi không kìm lòng được.
Mặt bây giờ chắc đỏ lắm rồi, tôi đánh nhẹ vào ngực Phong Khởi, vu vơ mà rằng Tiểu đội trưởng anh dẻo miệng quá! Anh lại ôm tôi, để tôi thở đều lấy lại sức.
- Giữa tháng này tôi xin phép đơn vị nghỉ vài ngày.
- Anh về thăm nhà hả?
- Ừ, để thưa với nội một chuyện quan trọng, sau đó tôi sẽ tới gặp má em.
Tôi ngước nhìn anh, gặp má em chi? Anh vuốt nhẹ đầu vai tôi, giọng lãng đãng:
- Để nói má em biết, đồng chí Hoa tới tuổi lấy chồng rồi, má em chịu gả em chưa?
- Nếu má nói chưa thì anh làm sao?
- Thì tôi nói có người muốn cưới em lắm rồi.
Tôi biết anh bày tỏ ý định cưới mình, lòng hạnh phúc vô cùng nhưng giả vờ hỏi:
- Lỡ má em không chịu?
- Quan trọng là em chịu kìa.
- Rồi lỡ em hổng chịu luôn?
- Thế thì tôi sẽ cưới vợ khác, coi lúc đó ai tiếc hơn ai.
- Thiệt cái miệng của anh hổng ai nói lại hết đó!
Phong Khởi bật cười, ngực rung lên từng hồi, tiếp theo cúi mặt nhìn tôi mà chọc:
- Rồi đồng chí Hoa trả lời sao nè? Đăng ký nhập hộ khẩu vô nhà tôi không?
- Anh phải hứa không được bắt nạt em...
Nói đến đấy tôi ngượng quá liền vùi mặt vào ngực áo bộ đội hăng hắc mùi thuốc súng, không quá lâu sau lại nghe anh thì thầm trong gió đêm:
- Tôi hứa, cố gắng cho em cuộc sống bình an vui vẻ.
Kỳ lạ! Đêm nay chẳng hề có tiếng dội bom, cũng chẳng có chuyện gì xảy ra, tất cả tĩnh lặng và yên bình đến lạ thường. Ở thời chiến loạn lạc, ngày ngày nghe tiếng bom rồi đối diện với súng đạn, nay gặp mặt mà mai chưa chắc đã còn thấy nhau, vậy mà anh nói muốn cho tôi đời bình an. Liệu có được không anh? Mỗi đêm em đều khóc vì sợ, sợ ngày nào đó hay tin anh hi sinh trên chiến trường, nhưng duyên phận để em thương anh thì em sẽ chấp nhận đánh cược. Chỉ cần ở cạnh anh, với tình yêu này, thì trái tim em đã bình an rồi!
Nằm trong vòng tay anh, tôi mãn nguyện, thầm ước giá như đêm nào cũng bình yên như đêm nay thì tốt biết bao...
Giữa tháng, Phong Khởi thưa chuyện của chúng tôi cho hai nhà biết.
Má tôi nửa mừng nửa lo, vui vì con gái cũng chịu lấy chồng, còn lo là vì anh làm bộ đội, sống chết khó nói. Tôi an ủi má, con thương ảnh thì con chấp nhận!
Phong Khởi kể, ba má anh mất dưới chính quyền Ngô Đình Diệm, một mình nội chăm anh lớn, cũng ráng cho anh ăn học tử tế. Nào ngờ anh trốn nội đi tuyển bộ đội, biết xong bà không la mắng gì hết chỉ buồn suốt mấy ngày. Nội thương anh, còn mỗi đứa cháu trai nối dõi nay phải nhìn nó đem tính mạng ra chiến trường.
Tháng nào anh cũng gửi thư cho nội, kể bà nghe anh chiến đấu thế nào, ở đơn vị anh rất vui khi quen được nhiều đồng đội.
Mấy đợt nội nhắc anh cưới vợ đi, chí ít cũng để bà bồng bế cháu cố. Anh lần lữa hoài, nói con chưa thích ai, bây giờ chỉ muốn hoàn thành tốt nhiệm vụ! Nội sốt ruột lắm, nên cái ngày anh dẫn tôi về gặp nội, bà mừng đến chảy nước mắt. Nội ngoài sáu mươi mà vẫn khỏe, ngồi kể tôi nghe biết bao chuyện ngày anh còn bé.
Nội vừa gặp tôi thì bảo, mới gặp con nhỏ là thấy thương rồi, và tôi cũng thế. Thương bà mất đi con trai với cả con dâu, thương bà một thân một mình trong thời chiến tần tảo nuôi dạy anh, để tôi được gặp anh, thương anh và gắn bó suốt đời.
Cuối năm đó, chúng tôi cưới. Đồng chí hai bên đơn vị đến chúc mừng đông lắm. Tôi và Phong Khởi cũng rất vui trong cái đám cưới đơn sơ giản dị.
Đêm tân hôn, anh nhẹ nhàng âu yếm tôi trên chiếc giường cưới, tôi nằm yên cảm nhận những yêu thương anh dành cho mình. Nhưng là con gái lần đầu trải qua tân hôn, tôi không hề biết về chuyện đó, cho đến khi anh làm tôi đau đến nước mắt lăn dài, ôm chặt lấy vai anh và tôi trách:
- Anh đã nói không bắt nạt em mà.
- Khờ quá, làm chuyện vợ chồng thì đàn bà sẽ bị đau.
- Vậy anh sẽ làm em đau cả đời hả...
- Chỉ lần đầu thôi, sau này sẽ không đau nữa.
- Thật sao?
Không nghe tiếng đáp lời, tôi mơ hồ thấy anh dựng nửa người dậy, dịu dàng hôn lên đôi mắt ướt rượt của tôi, rồi cơn đau rách toạc bên dưới từ từ dịu bớt. Mãi sau này tôi mới hiểu, đàn bà đau đớn trong lần đầu làm chuyện đó để suốt đời ghi nhớ người đàn ông đầu tiên của họ, vì đã đem lại cho họ nỗi đau lẫn vui sướng.
- Cái đau này để em không quên anh.
- Em thương anh vậy làm sao quên anh được?
Lần nữa anh im lặng, chỉ ôm siết lấy thân thể đang nóng hổi của tôi. Vẫn là tôi không biết có đôi khi người ta xa nhau không một lời báo trước, chẳng phải vì hết thương thì sẽ quên nhau, mà là nếu mai này anh lỡ hi sinh chỉ sợ rằng thời gian sẽ xóa nhòa bóng hình anh trong trái tim tôi, có lẽ đó là điều anh đã nghĩ tới.
Sau cuộc ái ân, Phong Khởi đắp mền cho tôi, hỏi còn đau không? Hơi mệt mỏi, tôi gật nhẹ và tựa đầu vào ngực anh, thắc mắc điều này:
- Tại sao lần đầu tiên chỉ có em bị đau, còn anh lại không?
- Vì trời sinh đàn ông không bị đau như đàn bà.
- Em nghe chị Miên nói đàn ông trước khi cưới vợ đều từng nằm trên giường với những người đàn bà khác. Anh thì sao?
Tôi thấy chồng bắt đầu cau mày, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời:
- Tất cả đàn ông thường như vậy, mà khi cưới vợ rồi sẽ không thế nữa.
- Thế lần đầu tiên có ai chỉ anh không?
- Đàn ông sinh ra tự họ đã biết làm rồi.
- Thế...
- Đồng chí Hoa, tôi lệnh cho đồng chí đừng hỏi mấy cái chuyện này nữa, nhắm mắt lại và ngủ đi, trời sắp sáng rồi đó.
Anh là Tiểu đội trưởng chứ không phải cấp trên trực tiếp của em! Tôi thầm nhủ, bứt rứt vì còn nhiều thứ khó hiểu lắm nhưng vẻ như anh không thích nói. Tôi liền ôm anh, nhắm mắt ngủ, lắng nghe bên ngoài có tiếng mưa rơi. Lát sau trong cơn mơ chập chờn, tôi cảm nhận anh hôn lên trán mình, rồi nằm xuống theo. Chìm vào giấc ngủ rồi mà tôi vẫn mỉm cười. Đêm nay thật may vì không có tiếng dội bom.
Sau đám cưới, hai vợ chồng bên nhau thắm thiết cũng chỉ được một quãng thời gian ngắn, sau đó ai nấy lại trở về đơn vị, tiếp tục công việc của người ở ngoài tiền tuyến và người ở trong hậu cần.
Dĩ nhiên chúng tôi không quên việc này. Là, những đêm tù mù chong mắt bên đèn dầu cạn đọc những cánh thư lần lượt được gửi đến đơn vị của mỗi người, mang theo nỗi nhớ nhung ngày càng sâu đậm và tình cảm canh cánh trong lòng.
Nhưng ngoài những điều đó ra, tôi và anh còn kể cho nhau nghe nhiệm vụ mỗi ngày của mình, như chuyện hôm nay tiểu đội anh giết hạ bao nhiêu địch, những cái chết từ đồng đội anh cùng với nước mắt của gia đình, rồi có anh bộ đội cùng đơn vị vừa mới cưới vợ, hay đêm về nhắm mắt lại anh nhớ tôi thế nào. Tôi cũng kể mình săn sóc cho nhiều thương binh, càng thấy căm ghét chiến tranh hơn. Tôi không quên báo anh tin vui, anh Khánh cưới chị Miên rồi! Phẫu sư đoàn làm đám cưới đơn sơ cho họ, đêm tân hôn mấy nam quân y rủ nhau đi xem trộm.
Rất nhiều, rất nhiều những điều khác mà chúng tôi chia sẻ cho nhau, để như thể người này vẫn luôn kề cận người kia, và để quên đi cảm giác cô đơn.
Tác giả :
Võ Anh Thơ