Độc Y Vương Phi
Quyển 1 - Chương 46
Trước mắt có thể thấy, phương pháp của Tư Mã Vụ Tiễn nói ra vẫn là khả quan nhất, nếu nàng có thể vào An vương phủ, thì sẽ an toàn nhiều lắm, bởi vì bản thân còn quá nhỏ, hơn nữa lại có Tư Mã Vụ Tiễn che chở, sau này có thể thuận lợi rời đi An vương phủ, nhưng mà thế sự có thật như mong muốn hay không? Nàng tuyệt đối không thể hại Tư Mã Vụ Tiễn, nàng thật lòng xem nàng ấy là bằng hữu của mình, cho nên không thể đem bất kỳ nguy hiểm gì đến cho nàng ta.
Phượng Lan Dạ đang nghĩ đến nhập thần, phía sau Hoa Ngạc sớm đã cao hứng mở miệng.
"Tốt, công chúa, người hãy đi theo Tam công chúa vào An vương phủ đi, nàng nhất định sẽ bảo vệ người, như vậy sau này chúng ta sẽ được an toàn, sau này cũng không ai đến tìm chúng ta gây phiền phức nữa."
Phượng Lan Dạ cười khẽ, Hoa Ngạc rốt cuộc vẫn còn đơn thuần một chút, hơn nữa có rất nhiều chuyện mình cũng gạt nàng ấy, Tấn vương và Sở Vương chẳng lẽ sợ An vương sao, một người tay nắm binh quyền, một người chưởng quản việc quân cơ đại doanh hơn mười vạn tinh binh để bảo vệ An Giáng thành, mặc dù An vương đang xử lý công việc của hộ bộ cùng Lễ bộ trong Lục bộ, nhưng mà thế lực còn chưa đủ để cùng Tấn vương Sở Vương cứng đối cứng.
Tư Mã Vụ Tiễn nghe được Hoa Ngạc lên tiếng phụ họa, càng thêm tích cực: "Phượng muội muội, ngươi cứ làm theo ý của ta đi."
"Quên đi, chúng ta không có việc gì, đợi đến lúc đó rồi hãy nói sau, hiện tại lo lắng những chuyện này thì hơi sớm, có lẽ ai cũng không muốn lập ta làm phi, hơn nữa thân phận của ta là vong quốc nô, sau lưng cũng không nửa điểm thế lực."
Phượng Lan Dạ nói xong, Tư Mã Vụ Tiễn cũng không có lên tiếng, nàng biết những gì Phượng Lan Dạ nói đều là sự thật, nhưng bảo nàng buông tay mặc kệ, trong lòng sẽ rất bất an.
"Nhưng mà tại sao ta cứ thấy bất an vậy? Thật đúng là sợ ngươi sẽ bị Tứ Hôn, ngươi còn nhỏ như vậy."
Đúng vậy a, nàng mới mười hai tuổi, ngay cả thân thể còn chưa phát dục tốt đâu, thật không biết người nào lại nhẫn tâm để cho nàng trở thành người được đề cử.
"Đúng rồi, đến lúc đó nếu như ngươi được ban hôn cho Thất hoàng tử Tề vương thì nhất định phải cự hôn tại chỗ biết không?"
Tư Mã Vụ Tiễn dường như nhớ tới cái gì liền dặn dò Phượng Lan Dạ.
Hoa Ngạc có điều không hiểu rõ nên hỏi tới: "Tại sao vậy?"
Tư Mã Vụ Tiễn trầm ngâm một chút, sau đó giảm thanh âm thấp xuống , rồi nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tề vương điện hạ khắc mẹ khắc vợ, khi hắn sinh ra, mẫu phi liền tự sát chết, ngay cả việc cưới hai vị chánh phi, cũng chết trong lúc động phòng, ngươi nói xem người nam nhân này sau mạng lại cứng rắn đến vậy, ta không hy vọng ngươi có việc gì."
Hoa Ngạc vừa nghe lời nói của Tư Mã Vụ Tiễn bị hù dọa đến sắc mặt đại biến, vội vàng níu Phượng Lan Dạ dặn dò: "Công chúa, người ngàn vạn lần phải nhớ a, đừng gả cho Tề vương điện hạ."
Nhưng mà hai người các nàng lại không biết rằng khi Phượng Lan Dạ nghe lời nói của các nàng , trong lòng trầm xuống, sự đau lòng thường ngày bị đè nén một lần nữa nổi lên sắc bén, đối với Tề vương kia nàng lại sinh ra một tia thương hại, các nàng thật đúng là những kẻ đồng bệnh tương lân a, từ kiếp trước cho tới bây giờ nàng cũng không có hưởng thụ qua một chút thân tình nào, cũng bởi vì có người nói nàng khắc cha khắc mẹ khắc chị khắc em, nên nàng thầm nghĩ Tề vương nhất định cũng rất đau khổ, thực tế trên đời này làm gì có chuyện người khắc người chứ.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt ngẩn ngơ của nàng, Tư Mã Vụ Tiễn thấy nàng không nói chuyện, thì ngừng lời nói lại nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.
Một lúc sau, Phượng Lan Dạ thấy không ai nói gì nữa liền ngửng đầu lên nhìn lại.
Hoa Ngạc cùng Tư Mã Vụ Tiễn đang đồng loạt nhìn nàng, hai cặp mặt đều bày ra vẻ lo lắng, lo âu.
"Ngươi không sao chớ."
Tư Mã Vụ Tiễn vươn tay đến cái trán của Phượng Lan Dạ dò xét một chút, Phượng muội muội mới vừa rồi tinh thần hình như rất chán nản, đây là chuyện chưa từng có xảy ra, nàng ta từ trước cho tới nay rất là bình tĩnh tự cao, mặc dù tuổi còn nhỏ, so với một người lớn mà yếu đuối như nàng thì Phượng muội muội còn muốn trấn định hơn, nhưng mà vẻ mặt mới vừa rồi của nàng rất mơ màng, điều này làm cho Tư Mã Vụ Tiễn kinh hãi, chẳng lẽ Phượng muội muội đã ngã bệnh.
Phượng Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, cười lấy tay của Tư Mã Vụ Tiễn xuống.
"Vụ Tiễn, ta không sao."
Tiếng nói ôn nhu cũng không có tiết lộ ra tâm tình nào khác, bất quá nàng vừa mở miệng, thì người ở trong phòng một lần nữa lại mở to hai mắt ngó chừng nàng, thật giống như trên mặt nàng có hoa nở vậy, Phượng Lan Dạ kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
Tư Mã Vụ Tiễn lập tức hồi phục lại thần trí, một phen ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ, kích động vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, thiếu chút nữa đem nàng đánh đến bệnh, nàng phải ho khan vài tiếng, rồi mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.
"Phượng muội muội, ngươi đã gọi tên của ta, thật sự là quá tốt, thật tốt quá."
Phượng Lan Dạ cũng ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ mình từ trước tới giờ cũng không có kêu tên của Vụ Tiễn sao? Thật tình nghĩ kỷ, đúng là chưa có kêu, cá tính của nàng mạnh mẽ, nên nàng không dễ dàng xem người khác là bằng hữu, từ trước đến giờ cũng không có cảm giác thân thuộc, bất quá nàng ngờ mình kêu tên Vụ Tiễn, lại làm nàng ấy vui vẻ như vậy, đây là lỗi của nàng rồi nên khóe môi vẽ ra nụ cười.
"Vụ Tiễn, ngươi muốn đấm chết ta sao?"
Tư Mã Vụ Tiễn lập tức sực tỉnh, buông thân thể nàng ra, cười hắc hắc.
"Phượng muội muội, ta là thật cao hứng, điều này chứng tỏ trong lòng ngươi đã tiếp nhận ta, ta có thể không vui sao?"
Một bên Hoa Ngạc cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê cũng rất cao hứng, bởi trong đoạn thời gian này, các nàng nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ chung đụng với nhau, nhưng vẫn cảm thấy ở giữa còn có một chút ngăn cách, chỉ có giờ phút này mới chân thật thân thiết.
Phượng Lan Dạ than thở, xem ra bản thân mình làm người thật đúng là thất bại mà, chỉ kêu người ta một cái tên, liền làm cho người ta cao hứng như thế.
"Vụ Tiễn, ngươi đừng lo lắng ta, ta không có việc gì , tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Thuận theo tự nhiên?"
Tư Mã Vụ Tiễn cố gắng nhai nuốt mấy chữ này, cuối cùng cũng đồng ý gật đầu, có lẽ chuyện không có tệ như các nàng nghĩ, hết thảy cũng còn có hi vọng, chỉ là sau này ở An Giáng thành, các nàng hai người có thể tính là bằng hữu chân chính.
"Lan Dạ, sau này chúng ta chính là bằng hữu chân chính rồi, ngươi có chuyện gì nhất định phải tìm ta nhé."
Tư Mã Vụ Tiễn trong lòng biết rõ, chỉ có giờ phút này, Phượng Lan Dạ mới thật sự xem nàng là bằng hữu, nàng ta là người quái gở, muốn chân chính tiếp nhận một người không phải chuyện dễ dàng , cho nên các nàng bây giờ mới thật sự là tỷ muội tốt, chỉ mong tương lai sau này vẫn luôn như vậy.
"Ừ, ngươi yên tâm, đi về nghỉ ngơi đi, mười ngày sau chúng ta cùng nhau tiến cung."
Phượng Lan Dạ cười nói, Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu, vươn tay cầm nàng một chút, vẫn không quên lần nữa dặn dò thêm hai câu: "Ừ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tiến cung."
Nói xong liền đứng lên cùng Phượng Lan Dạ nói lời từ biệt, trở về viện bên cạnh, Hoa Ngạc đi theo để đóng kỹ cửa viện lại, vừa mới quay người lại thì trước mắt chợt lóe lên ánh sáng, một mùi thơm thổi qua, thân thể của nàng mềm nhũn hướng trên mặt đất ngã xuống, lập tức có một đôi tay ôm thân thể nàng hướng về phía bàn đá trong viện đi tới, người nọ đem nàng dựa trên bàn đá.
Phượng Lan Dạ đang rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, thì một lúc lâu không thấy Hoa Ngạc đi vào, liền nheo mắt, trong lòng hiện lên bất an, mở miệng liền gọi hai tiếng: "Hoa Ngạc, Hoa Ngạc?"
Bốn phía yên tĩnh, không có người đáp lại, lòng không khỏi trầm xuống, sân này không lớn, nếu như Hoa Ngạc không có chuyện gì, thì sẽ trả lời nàng, như vậy là?
Ý nghĩ chợt lóe, thì dưới chân đã chuyển động, bất quá chỉ đi hai bước, liền ngửi được một cổ mùi thơm thanh nhã lạnh nhạt.
Mùi vị này, nàng biết là ai ? Hai lần cũng từ ở trên thân người kia mà ngửi qua được.
Ngọc Tiển, hắn lại tới đây làm gì? Ánh mắt nàng đột nhiên trầm xuống, hắn đã làm cái gì đối với Hoa Ngạc, không có gì khác hơn việc bỏ thuốc hoặc điểm huyệt ..., thật đáng ghét?
"Ngọc Tiển, ngươi ra đi, ta biết là ngươi."
Phượng Lan Dạ đang nghĩ đến nhập thần, phía sau Hoa Ngạc sớm đã cao hứng mở miệng.
"Tốt, công chúa, người hãy đi theo Tam công chúa vào An vương phủ đi, nàng nhất định sẽ bảo vệ người, như vậy sau này chúng ta sẽ được an toàn, sau này cũng không ai đến tìm chúng ta gây phiền phức nữa."
Phượng Lan Dạ cười khẽ, Hoa Ngạc rốt cuộc vẫn còn đơn thuần một chút, hơn nữa có rất nhiều chuyện mình cũng gạt nàng ấy, Tấn vương và Sở Vương chẳng lẽ sợ An vương sao, một người tay nắm binh quyền, một người chưởng quản việc quân cơ đại doanh hơn mười vạn tinh binh để bảo vệ An Giáng thành, mặc dù An vương đang xử lý công việc của hộ bộ cùng Lễ bộ trong Lục bộ, nhưng mà thế lực còn chưa đủ để cùng Tấn vương Sở Vương cứng đối cứng.
Tư Mã Vụ Tiễn nghe được Hoa Ngạc lên tiếng phụ họa, càng thêm tích cực: "Phượng muội muội, ngươi cứ làm theo ý của ta đi."
"Quên đi, chúng ta không có việc gì, đợi đến lúc đó rồi hãy nói sau, hiện tại lo lắng những chuyện này thì hơi sớm, có lẽ ai cũng không muốn lập ta làm phi, hơn nữa thân phận của ta là vong quốc nô, sau lưng cũng không nửa điểm thế lực."
Phượng Lan Dạ nói xong, Tư Mã Vụ Tiễn cũng không có lên tiếng, nàng biết những gì Phượng Lan Dạ nói đều là sự thật, nhưng bảo nàng buông tay mặc kệ, trong lòng sẽ rất bất an.
"Nhưng mà tại sao ta cứ thấy bất an vậy? Thật đúng là sợ ngươi sẽ bị Tứ Hôn, ngươi còn nhỏ như vậy."
Đúng vậy a, nàng mới mười hai tuổi, ngay cả thân thể còn chưa phát dục tốt đâu, thật không biết người nào lại nhẫn tâm để cho nàng trở thành người được đề cử.
"Đúng rồi, đến lúc đó nếu như ngươi được ban hôn cho Thất hoàng tử Tề vương thì nhất định phải cự hôn tại chỗ biết không?"
Tư Mã Vụ Tiễn dường như nhớ tới cái gì liền dặn dò Phượng Lan Dạ.
Hoa Ngạc có điều không hiểu rõ nên hỏi tới: "Tại sao vậy?"
Tư Mã Vụ Tiễn trầm ngâm một chút, sau đó giảm thanh âm thấp xuống , rồi nhỏ giọng nói: "Nghe nói Tề vương điện hạ khắc mẹ khắc vợ, khi hắn sinh ra, mẫu phi liền tự sát chết, ngay cả việc cưới hai vị chánh phi, cũng chết trong lúc động phòng, ngươi nói xem người nam nhân này sau mạng lại cứng rắn đến vậy, ta không hy vọng ngươi có việc gì."
Hoa Ngạc vừa nghe lời nói của Tư Mã Vụ Tiễn bị hù dọa đến sắc mặt đại biến, vội vàng níu Phượng Lan Dạ dặn dò: "Công chúa, người ngàn vạn lần phải nhớ a, đừng gả cho Tề vương điện hạ."
Nhưng mà hai người các nàng lại không biết rằng khi Phượng Lan Dạ nghe lời nói của các nàng , trong lòng trầm xuống, sự đau lòng thường ngày bị đè nén một lần nữa nổi lên sắc bén, đối với Tề vương kia nàng lại sinh ra một tia thương hại, các nàng thật đúng là những kẻ đồng bệnh tương lân a, từ kiếp trước cho tới bây giờ nàng cũng không có hưởng thụ qua một chút thân tình nào, cũng bởi vì có người nói nàng khắc cha khắc mẹ khắc chị khắc em, nên nàng thầm nghĩ Tề vương nhất định cũng rất đau khổ, thực tế trên đời này làm gì có chuyện người khắc người chứ.
Ánh trăng chiếu vào gương mặt ngẩn ngơ của nàng, Tư Mã Vụ Tiễn thấy nàng không nói chuyện, thì ngừng lời nói lại nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời thuyết phục của nàng.
Một lúc sau, Phượng Lan Dạ thấy không ai nói gì nữa liền ngửng đầu lên nhìn lại.
Hoa Ngạc cùng Tư Mã Vụ Tiễn đang đồng loạt nhìn nàng, hai cặp mặt đều bày ra vẻ lo lắng, lo âu.
"Ngươi không sao chớ."
Tư Mã Vụ Tiễn vươn tay đến cái trán của Phượng Lan Dạ dò xét một chút, Phượng muội muội mới vừa rồi tinh thần hình như rất chán nản, đây là chuyện chưa từng có xảy ra, nàng ta từ trước cho tới nay rất là bình tĩnh tự cao, mặc dù tuổi còn nhỏ, so với một người lớn mà yếu đuối như nàng thì Phượng muội muội còn muốn trấn định hơn, nhưng mà vẻ mặt mới vừa rồi của nàng rất mơ màng, điều này làm cho Tư Mã Vụ Tiễn kinh hãi, chẳng lẽ Phượng muội muội đã ngã bệnh.
Phượng Lan Dạ phục hồi tinh thần lại, cười lấy tay của Tư Mã Vụ Tiễn xuống.
"Vụ Tiễn, ta không sao."
Tiếng nói ôn nhu cũng không có tiết lộ ra tâm tình nào khác, bất quá nàng vừa mở miệng, thì người ở trong phòng một lần nữa lại mở to hai mắt ngó chừng nàng, thật giống như trên mặt nàng có hoa nở vậy, Phượng Lan Dạ kỳ quái hỏi: "Sao vậy?"
Tư Mã Vụ Tiễn lập tức hồi phục lại thần trí, một phen ôm lấy thân thể nhỏ nhắn của Phượng Lan Dạ, kích động vỗ vỗ phía sau lưng của nàng, thiếu chút nữa đem nàng đánh đến bệnh, nàng phải ho khan vài tiếng, rồi mang vẻ mặt ngơ ngác nhìn Tư Mã Vụ Tiễn.
"Phượng muội muội, ngươi đã gọi tên của ta, thật sự là quá tốt, thật tốt quá."
Phượng Lan Dạ cũng ngây ngẩn cả người, chẳng lẽ mình từ trước tới giờ cũng không có kêu tên của Vụ Tiễn sao? Thật tình nghĩ kỷ, đúng là chưa có kêu, cá tính của nàng mạnh mẽ, nên nàng không dễ dàng xem người khác là bằng hữu, từ trước đến giờ cũng không có cảm giác thân thuộc, bất quá nàng ngờ mình kêu tên Vụ Tiễn, lại làm nàng ấy vui vẻ như vậy, đây là lỗi của nàng rồi nên khóe môi vẽ ra nụ cười.
"Vụ Tiễn, ngươi muốn đấm chết ta sao?"
Tư Mã Vụ Tiễn lập tức sực tỉnh, buông thân thể nàng ra, cười hắc hắc.
"Phượng muội muội, ta là thật cao hứng, điều này chứng tỏ trong lòng ngươi đã tiếp nhận ta, ta có thể không vui sao?"
Một bên Hoa Ngạc cùng Tiểu Đồng Tiểu Khuê cũng rất cao hứng, bởi trong đoạn thời gian này, các nàng nhìn hai nữ nhân một lớn một nhỏ chung đụng với nhau, nhưng vẫn cảm thấy ở giữa còn có một chút ngăn cách, chỉ có giờ phút này mới chân thật thân thiết.
Phượng Lan Dạ than thở, xem ra bản thân mình làm người thật đúng là thất bại mà, chỉ kêu người ta một cái tên, liền làm cho người ta cao hứng như thế.
"Vụ Tiễn, ngươi đừng lo lắng ta, ta không có việc gì , tất cả cứ thuận theo tự nhiên đi."
"Thuận theo tự nhiên?"
Tư Mã Vụ Tiễn cố gắng nhai nuốt mấy chữ này, cuối cùng cũng đồng ý gật đầu, có lẽ chuyện không có tệ như các nàng nghĩ, hết thảy cũng còn có hi vọng, chỉ là sau này ở An Giáng thành, các nàng hai người có thể tính là bằng hữu chân chính.
"Lan Dạ, sau này chúng ta chính là bằng hữu chân chính rồi, ngươi có chuyện gì nhất định phải tìm ta nhé."
Tư Mã Vụ Tiễn trong lòng biết rõ, chỉ có giờ phút này, Phượng Lan Dạ mới thật sự xem nàng là bằng hữu, nàng ta là người quái gở, muốn chân chính tiếp nhận một người không phải chuyện dễ dàng , cho nên các nàng bây giờ mới thật sự là tỷ muội tốt, chỉ mong tương lai sau này vẫn luôn như vậy.
"Ừ, ngươi yên tâm, đi về nghỉ ngơi đi, mười ngày sau chúng ta cùng nhau tiến cung."
Phượng Lan Dạ cười nói, Tư Mã Vụ Tiễn gật đầu, vươn tay cầm nàng một chút, vẫn không quên lần nữa dặn dò thêm hai câu: "Ừ, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau tiến cung."
Nói xong liền đứng lên cùng Phượng Lan Dạ nói lời từ biệt, trở về viện bên cạnh, Hoa Ngạc đi theo để đóng kỹ cửa viện lại, vừa mới quay người lại thì trước mắt chợt lóe lên ánh sáng, một mùi thơm thổi qua, thân thể của nàng mềm nhũn hướng trên mặt đất ngã xuống, lập tức có một đôi tay ôm thân thể nàng hướng về phía bàn đá trong viện đi tới, người nọ đem nàng dựa trên bàn đá.
Phượng Lan Dạ đang rửa mặt chuẩn bị nghỉ ngơi, thì một lúc lâu không thấy Hoa Ngạc đi vào, liền nheo mắt, trong lòng hiện lên bất an, mở miệng liền gọi hai tiếng: "Hoa Ngạc, Hoa Ngạc?"
Bốn phía yên tĩnh, không có người đáp lại, lòng không khỏi trầm xuống, sân này không lớn, nếu như Hoa Ngạc không có chuyện gì, thì sẽ trả lời nàng, như vậy là?
Ý nghĩ chợt lóe, thì dưới chân đã chuyển động, bất quá chỉ đi hai bước, liền ngửi được một cổ mùi thơm thanh nhã lạnh nhạt.
Mùi vị này, nàng biết là ai ? Hai lần cũng từ ở trên thân người kia mà ngửi qua được.
Ngọc Tiển, hắn lại tới đây làm gì? Ánh mắt nàng đột nhiên trầm xuống, hắn đã làm cái gì đối với Hoa Ngạc, không có gì khác hơn việc bỏ thuốc hoặc điểm huyệt ..., thật đáng ghét?
"Ngọc Tiển, ngươi ra đi, ta biết là ngươi."
Tác giả :
Ngô Tiếu Tiếu