Độc Y Kiều Nữ
Chương 10: Tranh luận
Edit: Huyết Linh tộc
Có lẽ toàn bộ không khí bữa tiệc hầu như quá mức ngột ngạt, Nhị di nương Liễu thị múc một chén canh nói:
“Tình hình hiện thời có thể coi như là an ổn, việc làm ăn cũng lúc càng tốt, bách hoa hội đã bắt đầu cử hành, Hầu gia, thiếp muốn cho Hạm Nhi cũng đi tham gia."
“Như thế rất tốt, nghe nói tiểu nữ Phượng gia cũng sẽ tham gia, Hầu phủ ta tự nhiên sẽ không nhường ai. Tố Uyển cùng Hạm Nhi đều đi đi."
Lâm Tiêu đối với chuyện trong nhà cũng không rõ, cũng không quá coi trọng nữ nhi bồi dưỡng trong nhà, chỉ là con trai con gái Hầu phủ bọn họ từ nhỏ đã mời các giáo sư tiên sinh ở ngoài đến dạy, tự nhận so với các công tử tiểu thư quan lại khác thì tốt hơn nhiều.
Liễu thị đối với Tố Uyển từ trước đến nay đều tùy ý mặc kệ không quan tâm, lại nói số tiền đó đều đưa cho các tiên sinh để bồi dưỡng nữ nhi của mình, cho nên nàng mới dám nói, nữ nhi của mình là tài mạo song toàn, trái lại với bộ dánh tầm thường của Lâm Tố Uyển, làm sao có thể so sánh được.
Lâm Tiêu nói xong câu này trong lòng tất cả mọi người đều cười, sau đó lại chờ đợi chế giễu.
“Sư Vũ, còn cách bảy ngày nữa sẽ bắt đầu, ngươi có ý tưởng gì không."
Nói đến đây, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn lên người Tam di nương Lý Sư Vũ.
Sư Vũ bởi vì phải làm mẫu thân cần bồ bổ thân thể, vốn dáng người nhỏ gầy, tính cách lại dịu dàng, làn da cũng trắng ngần trong suốt, làm cho người khác muốn cắn một cái.
Càng làm cho Lâm Tiêu vui vẻ là, Tam di nương chỉ cần một lần là có thể có con trai cho hắn, làm cho hắn có con nối dõi, cho nên hắn phá lệ coi trọng Tam di nương.
Bất quá, nam nhân này từ trước đến nay đều bạc tình, phần tâm tình này có thể bảo trì bao lâu, cũng không biết được.
“Đều nghe theo Hầu gia làm chủ." Tam di nương dịu dàng cười một tiếng, con mắt giống như thu thủy, đem tâm hồn con người cuốn hút đi. Có thể thấy được bởi vì vậy mà Hầu gia thích nữ tử dịu dàng lại hiểu biết lễ nghi.
Lâm Tố Uyển nhìn thấy hết ở trong mắt.
“Vậy các y phục lộng lẫy uyển chuyển trong yến tiệc lớn và mời các gánh hát đều cho ngươi xử lý."
Hầu gia nhìn vào trong mắt Tam di nương nói.
Lời này vừa ra, Liễu thị và Tứ di nương tự nhiên đều không vui.
Nhất là Liễu thị, nàng không chỉ sinh một nữ nhi, còn sinh một nhi tử, nhi tử còn là trưởng tử, nếu lúc ấy không có con tiện nhân Ngữ Yên kia ngăn trở, cho nên chỉ sắp xếp bữa tiệc qua loa, như thế nào lần này hắn lại vì con vợ kế mà rêu rao như vậy.
“Hầu gia, mặc dù Tam di nương sinh một đứa con trai là chuyện vui, nhưng dù sao cũng là con vợ kế, không nên làm yến tiệc lớn, hiện thời Hoàng thượng đang khuyến khích giản lượn tiếp kiệm, làm nổi bật như vậy sợ là không được tốt."
Liễu thị đứng dậy rót rượu cho lão gia, từ từ nói.
“Này... Vân Phỉ nói có lý." Mặc dù Lâm Tiêu không tình nguyện nhưng không thể không thừa nhận.
Tam di nương liếc nhìn Liễu thị một cái, cúi đầu nói: “Nếu vậy thì giản lược đi, không bằng mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị đi, thiếp vốn yêu thích yên tĩnh, cũng không muốn gây phiền toái cho Hầu gia, có tâm ý đi đến là tốt rồi."
“Xem ý kiến Tố Uyển như thế nào đã." Lâm Tiêu nói.
Tố Uyển đã sớm đoán được bọn họ sẽ đem đề tài đưa đến trên người mình, không ngừng nói đích (con vợ cả) với thứ (con vợ kế), không phải là trách oán mình không có ca ca ruột lại không có huynh đệ.
Nhưng mệnh là như thế, vô lực trả lời.
Ngược lại Lâm Tiêu hy vọng có thể làm yến tiệc lớn, lấy cái vui mừng, Nhị di nương không muốn, Tam di nương lại nuốt một ngụm lời tức giận, nàng cho rằng cần gì để ý đến bản thân như vậy.
“Kỳ thật Hầu phủ chúng ta sinh con trai là chuỵen vui, như vậy nên làm yến tiệc lớn mời khách."
Mới nói đến đây, Lâm Tiêu cảm thấy có vài phần vui vẻ, trong mắt hắn, hắn muốn, tự nhiên phải lấy được, sẽ không đi quản người khác nói cái gì, làm cái gì.
“Nhưng là Liễu di nương nói cũng có đạo lý, Hoàng thượng đã nói giản lược tiếp kiệm, không thích yến tiệc lớn. Chỉ là, cái gọi đích thứ, là phải hiểu bổn phận của mình, nhưng là đối với Tố Uyển mà nói, hắn chỉ là đệ đệ ta."
“Đến tột cùng ngươi muốn nói điều gì." Lâm Tiêu đen mặt nhìn tới nhìn lui trên người Tố Uyển, nhưng vô luận nàng thấy thế nào, chuyện nàng quyết định thì không thể nào thay đổi, điểm này hắn hiểu được, Tố Uyển cũng hiểu.
“Ta đồng ý với phụ thân làm yến tiệc lớn, hơn nữa còn phải là ba ngày tiệc liên tiếp." Tố Uyển bình thản nhiên thẳng vào mắt Lâm Tiêu nói, thầm mắng một tiếng hồ ly.
“Đoạn thời gian trước ở trong thành bị bệnh, làm lòng người lo sợ không yên nên lấy lần này để cho mọi người bớt bàng hoàng, hiện thời không khí vui mừng phụ thân nên chia sẻ cho mọi người biết, bao toàn bộ Thực Vị Cư, trong bữa tiệc phân phát bánh kẹo cưới, cùng chia sẽ cho dân chúng chung vui. Ta nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ rất thích."
Những lời này làm cho hắn và Tam di nương vui vẻ, Liễu thị âm thầm nắm chặt bàn tay trắng nõn, khống chế cảm xúc của mình, từ nãy giờ, tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Tiêu hắn, coi trọng nữ nhân Lý Sư Vũ kia.
“Hầu gia. Tố Uyển tuổi còn nhỏ chỉ là nói đùa cho vui." Liễu thị cười cười nói.
“Tố Uyển nói rất hợp ý ta, bất quá chỉ cần đãi rượu ở trong nhà một ngày là được rồi. Đến lúc đó các quan gia đến phải đi qua trứng gà ở cửa. Gần đây thần kinh chúng ta phải liên tục khẩn trương, rất sợ quái bệnh này ở trong thành lan tràn đến, hiện giờ đã khắc chế được, dân chúng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, đúng lúc hiện giờ là mùa xuân, sự sống bừng bừng, ta lại vừa có quý tử, nên chia sẻ cho dân chúng, cũng là một biểu tượng tốt."
“Phụ thân, thân thể Tố Uyển có chút khó chịu, xin đi ra khỏi phòng đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong còn lộ ra khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù như thế, cũng không che dung nhan tuyệt mĩ diễm lệ nhưng lại lạnh lùng không có một điểm tỳ vết nào.
“Ngọc Trúc, chiếu cố tiểu thư nhà ngươi thật tốt, nếu xảy ra chuyện không may thì ta sẽ hỏi ngươi." Hầu gia nói.
“Dạ, Hầu gia." Ngọc Trúc đáp, đỡ liền tiểu thư đi.
Trong mắt Liễu thị chợt lóe qua một tia sát khí, vạt áo bên hông cũng bị vân vê không còn hình dáng.
Phảng phất nội tâm Lâm Hạm đang có ngọn lửa thiêu đốt, sau khi Lâm Tố Uyển an toàn trở về liền hung hăng đề lên đầu nàng, vốn phụ thân ưa thích nàng, hiện thời cũng quan tâm nàng ta (LTU), không được, phải làm chút chuyện mới được.
Có thể nói là có người vui vẻ cũng có người buồn, thế nhưng cả bàn cao lương mỹ vị ăn vào trong miệng lại không có hương vị gì. Ăn xong, Liễu thị và Lâm Hạm nhanh chóng trở về phòng của mình,
Còn chưa chờ Liễu thị nổi giận, Lâm Hạm lửa giận ngút trời ném đồ đạc khắp nơi, trong lúc nhất thời, tất cả người hầu đều quỳ trên đất run lẩy bẩy.
Chứng kiến tình hình như vậy Liễu thị chỉ có thể thở dài, xem bên ngoài có người hay không sau đó đem cửa đóng lại.
“Không nên như thế, Hạm Nhi, hiện giờ đã đến mức này, chúng ta phải một lần nữa lên kế hoạch cho phụ thân người phiền chán nàng ta, mà ngươi cũng làm cho phụ thân ngươi càng thêm vui vẻ."
“Mẫu thân, hàng năm người nói, ngày ngày người nói, nhưng căn bản không có gì thay đổi, cái danh thứ nữ này luôn áp trên đỉnh đầu ta làm ta không thở nổi, lại đè nặng trên vai đại ca làm cho người khác cười nhạo, rõ ràng người và phụ thân yêu nhau nhưng tại sau lại gì thành như vậy? Rõ ràng Lâm Tố Uyển kia ngang ngược vô lý, như thế nào người khác đều thiên vị nàng?"
“Hạm Nhi." Lúc này Liễu thị đã bực bội lại bất an, làm người phải biết chữ nhẫn, ở thời điểm nên làm người kinh ngạc thì làm, nhưng tính cách Hạm Nhi lại nóng nảy như vậy thì như thế nào xử lý chuyện lục đục trong nhà.
“Hạm Nhi ngươi suy nghĩ một chút, hiện giờ ta là Nhị di nương Hầu phủ, duy nhất chỉ có một trai một gái, Tam di nương cũng sinh một đứa con trai còn nhỏ như vậy, nhưng không đủ để trở thành tai hoạ, cho dù có thể sinh nhưng là sinh rơi, phải xem xem có phúc khí hay không, có còn sống được nuôi dưỡng hay không, Tứ di nương có một nữ nhi, nhưng đời này nàng cũng chỉ có nữ nhi."
“Lâm Tố Uyển đã lớn lên, tuy tiện nhân kia không có ở đây, lại không có con trai trưởng, có nói như thế này, gả nữ nhi ra ngoài tát nước ra ngoài, cho nên gả nàng đi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao." Liễu thị oán hận nói.
Có lẽ toàn bộ không khí bữa tiệc hầu như quá mức ngột ngạt, Nhị di nương Liễu thị múc một chén canh nói:
“Tình hình hiện thời có thể coi như là an ổn, việc làm ăn cũng lúc càng tốt, bách hoa hội đã bắt đầu cử hành, Hầu gia, thiếp muốn cho Hạm Nhi cũng đi tham gia."
“Như thế rất tốt, nghe nói tiểu nữ Phượng gia cũng sẽ tham gia, Hầu phủ ta tự nhiên sẽ không nhường ai. Tố Uyển cùng Hạm Nhi đều đi đi."
Lâm Tiêu đối với chuyện trong nhà cũng không rõ, cũng không quá coi trọng nữ nhi bồi dưỡng trong nhà, chỉ là con trai con gái Hầu phủ bọn họ từ nhỏ đã mời các giáo sư tiên sinh ở ngoài đến dạy, tự nhận so với các công tử tiểu thư quan lại khác thì tốt hơn nhiều.
Liễu thị đối với Tố Uyển từ trước đến nay đều tùy ý mặc kệ không quan tâm, lại nói số tiền đó đều đưa cho các tiên sinh để bồi dưỡng nữ nhi của mình, cho nên nàng mới dám nói, nữ nhi của mình là tài mạo song toàn, trái lại với bộ dánh tầm thường của Lâm Tố Uyển, làm sao có thể so sánh được.
Lâm Tiêu nói xong câu này trong lòng tất cả mọi người đều cười, sau đó lại chờ đợi chế giễu.
“Sư Vũ, còn cách bảy ngày nữa sẽ bắt đầu, ngươi có ý tưởng gì không."
Nói đến đây, Lâm Tiêu đưa mắt nhìn lên người Tam di nương Lý Sư Vũ.
Sư Vũ bởi vì phải làm mẫu thân cần bồ bổ thân thể, vốn dáng người nhỏ gầy, tính cách lại dịu dàng, làn da cũng trắng ngần trong suốt, làm cho người khác muốn cắn một cái.
Càng làm cho Lâm Tiêu vui vẻ là, Tam di nương chỉ cần một lần là có thể có con trai cho hắn, làm cho hắn có con nối dõi, cho nên hắn phá lệ coi trọng Tam di nương.
Bất quá, nam nhân này từ trước đến nay đều bạc tình, phần tâm tình này có thể bảo trì bao lâu, cũng không biết được.
“Đều nghe theo Hầu gia làm chủ." Tam di nương dịu dàng cười một tiếng, con mắt giống như thu thủy, đem tâm hồn con người cuốn hút đi. Có thể thấy được bởi vì vậy mà Hầu gia thích nữ tử dịu dàng lại hiểu biết lễ nghi.
Lâm Tố Uyển nhìn thấy hết ở trong mắt.
“Vậy các y phục lộng lẫy uyển chuyển trong yến tiệc lớn và mời các gánh hát đều cho ngươi xử lý."
Hầu gia nhìn vào trong mắt Tam di nương nói.
Lời này vừa ra, Liễu thị và Tứ di nương tự nhiên đều không vui.
Nhất là Liễu thị, nàng không chỉ sinh một nữ nhi, còn sinh một nhi tử, nhi tử còn là trưởng tử, nếu lúc ấy không có con tiện nhân Ngữ Yên kia ngăn trở, cho nên chỉ sắp xếp bữa tiệc qua loa, như thế nào lần này hắn lại vì con vợ kế mà rêu rao như vậy.
“Hầu gia, mặc dù Tam di nương sinh một đứa con trai là chuyện vui, nhưng dù sao cũng là con vợ kế, không nên làm yến tiệc lớn, hiện thời Hoàng thượng đang khuyến khích giản lượn tiếp kiệm, làm nổi bật như vậy sợ là không được tốt."
Liễu thị đứng dậy rót rượu cho lão gia, từ từ nói.
“Này... Vân Phỉ nói có lý." Mặc dù Lâm Tiêu không tình nguyện nhưng không thể không thừa nhận.
Tam di nương liếc nhìn Liễu thị một cái, cúi đầu nói: “Nếu vậy thì giản lược đi, không bằng mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm giản dị đi, thiếp vốn yêu thích yên tĩnh, cũng không muốn gây phiền toái cho Hầu gia, có tâm ý đi đến là tốt rồi."
“Xem ý kiến Tố Uyển như thế nào đã." Lâm Tiêu nói.
Tố Uyển đã sớm đoán được bọn họ sẽ đem đề tài đưa đến trên người mình, không ngừng nói đích (con vợ cả) với thứ (con vợ kế), không phải là trách oán mình không có ca ca ruột lại không có huynh đệ.
Nhưng mệnh là như thế, vô lực trả lời.
Ngược lại Lâm Tiêu hy vọng có thể làm yến tiệc lớn, lấy cái vui mừng, Nhị di nương không muốn, Tam di nương lại nuốt một ngụm lời tức giận, nàng cho rằng cần gì để ý đến bản thân như vậy.
“Kỳ thật Hầu phủ chúng ta sinh con trai là chuỵen vui, như vậy nên làm yến tiệc lớn mời khách."
Mới nói đến đây, Lâm Tiêu cảm thấy có vài phần vui vẻ, trong mắt hắn, hắn muốn, tự nhiên phải lấy được, sẽ không đi quản người khác nói cái gì, làm cái gì.
“Nhưng là Liễu di nương nói cũng có đạo lý, Hoàng thượng đã nói giản lược tiếp kiệm, không thích yến tiệc lớn. Chỉ là, cái gọi đích thứ, là phải hiểu bổn phận của mình, nhưng là đối với Tố Uyển mà nói, hắn chỉ là đệ đệ ta."
“Đến tột cùng ngươi muốn nói điều gì." Lâm Tiêu đen mặt nhìn tới nhìn lui trên người Tố Uyển, nhưng vô luận nàng thấy thế nào, chuyện nàng quyết định thì không thể nào thay đổi, điểm này hắn hiểu được, Tố Uyển cũng hiểu.
“Ta đồng ý với phụ thân làm yến tiệc lớn, hơn nữa còn phải là ba ngày tiệc liên tiếp." Tố Uyển bình thản nhiên thẳng vào mắt Lâm Tiêu nói, thầm mắng một tiếng hồ ly.
“Đoạn thời gian trước ở trong thành bị bệnh, làm lòng người lo sợ không yên nên lấy lần này để cho mọi người bớt bàng hoàng, hiện thời không khí vui mừng phụ thân nên chia sẻ cho mọi người biết, bao toàn bộ Thực Vị Cư, trong bữa tiệc phân phát bánh kẹo cưới, cùng chia sẽ cho dân chúng chung vui. Ta nghĩ Hoàng thượng cũng sẽ rất thích."
Những lời này làm cho hắn và Tam di nương vui vẻ, Liễu thị âm thầm nắm chặt bàn tay trắng nõn, khống chế cảm xúc của mình, từ nãy giờ, tất cả mọi người đều biết rõ, Lâm Tiêu hắn, coi trọng nữ nhân Lý Sư Vũ kia.
“Hầu gia. Tố Uyển tuổi còn nhỏ chỉ là nói đùa cho vui." Liễu thị cười cười nói.
“Tố Uyển nói rất hợp ý ta, bất quá chỉ cần đãi rượu ở trong nhà một ngày là được rồi. Đến lúc đó các quan gia đến phải đi qua trứng gà ở cửa. Gần đây thần kinh chúng ta phải liên tục khẩn trương, rất sợ quái bệnh này ở trong thành lan tràn đến, hiện giờ đã khắc chế được, dân chúng cũng tìm được đường sống trong chỗ chết, đúng lúc hiện giờ là mùa xuân, sự sống bừng bừng, ta lại vừa có quý tử, nên chia sẻ cho dân chúng, cũng là một biểu tượng tốt."
“Phụ thân, thân thể Tố Uyển có chút khó chịu, xin đi ra khỏi phòng đi nghỉ ngơi trước."
Nói xong còn lộ ra khuôn mặt tái nhợt đổ mồ hôi lạnh, nhưng dù như thế, cũng không che dung nhan tuyệt mĩ diễm lệ nhưng lại lạnh lùng không có một điểm tỳ vết nào.
“Ngọc Trúc, chiếu cố tiểu thư nhà ngươi thật tốt, nếu xảy ra chuyện không may thì ta sẽ hỏi ngươi." Hầu gia nói.
“Dạ, Hầu gia." Ngọc Trúc đáp, đỡ liền tiểu thư đi.
Trong mắt Liễu thị chợt lóe qua một tia sát khí, vạt áo bên hông cũng bị vân vê không còn hình dáng.
Phảng phất nội tâm Lâm Hạm đang có ngọn lửa thiêu đốt, sau khi Lâm Tố Uyển an toàn trở về liền hung hăng đề lên đầu nàng, vốn phụ thân ưa thích nàng, hiện thời cũng quan tâm nàng ta (LTU), không được, phải làm chút chuyện mới được.
Có thể nói là có người vui vẻ cũng có người buồn, thế nhưng cả bàn cao lương mỹ vị ăn vào trong miệng lại không có hương vị gì. Ăn xong, Liễu thị và Lâm Hạm nhanh chóng trở về phòng của mình,
Còn chưa chờ Liễu thị nổi giận, Lâm Hạm lửa giận ngút trời ném đồ đạc khắp nơi, trong lúc nhất thời, tất cả người hầu đều quỳ trên đất run lẩy bẩy.
Chứng kiến tình hình như vậy Liễu thị chỉ có thể thở dài, xem bên ngoài có người hay không sau đó đem cửa đóng lại.
“Không nên như thế, Hạm Nhi, hiện giờ đã đến mức này, chúng ta phải một lần nữa lên kế hoạch cho phụ thân người phiền chán nàng ta, mà ngươi cũng làm cho phụ thân ngươi càng thêm vui vẻ."
“Mẫu thân, hàng năm người nói, ngày ngày người nói, nhưng căn bản không có gì thay đổi, cái danh thứ nữ này luôn áp trên đỉnh đầu ta làm ta không thở nổi, lại đè nặng trên vai đại ca làm cho người khác cười nhạo, rõ ràng người và phụ thân yêu nhau nhưng tại sau lại gì thành như vậy? Rõ ràng Lâm Tố Uyển kia ngang ngược vô lý, như thế nào người khác đều thiên vị nàng?"
“Hạm Nhi." Lúc này Liễu thị đã bực bội lại bất an, làm người phải biết chữ nhẫn, ở thời điểm nên làm người kinh ngạc thì làm, nhưng tính cách Hạm Nhi lại nóng nảy như vậy thì như thế nào xử lý chuyện lục đục trong nhà.
“Hạm Nhi ngươi suy nghĩ một chút, hiện giờ ta là Nhị di nương Hầu phủ, duy nhất chỉ có một trai một gái, Tam di nương cũng sinh một đứa con trai còn nhỏ như vậy, nhưng không đủ để trở thành tai hoạ, cho dù có thể sinh nhưng là sinh rơi, phải xem xem có phúc khí hay không, có còn sống được nuôi dưỡng hay không, Tứ di nương có một nữ nhi, nhưng đời này nàng cũng chỉ có nữ nhi."
“Lâm Tố Uyển đã lớn lên, tuy tiện nhân kia không có ở đây, lại không có con trai trưởng, có nói như thế này, gả nữ nhi ra ngoài tát nước ra ngoài, cho nên gả nàng đi, chẳng phải sẽ tốt hơn sao." Liễu thị oán hận nói.
Tác giả :
Lục Nguyệt Lâm