Độc Vương Hắc Sủng: Quỷ Vực Cửu Vương Phi
Chương 3: Phản bội (3)
Nói xong, Ôn Khuynh Nhan nhìn thoáng qua Ôn Nhu bị trói, chật vật không chịu nổi, cùng với mùi máu tanh đang tản ra trong không khí, đôi môi khẽ cong, nhẹ nhàng nói.
“Nhị muội, muội hoài thai con của Thần vương điện hạ, có thể tưởng tượng được ngài thích muội cỡ nào a...! Ai nha, nhưng điện hạ lại cho rằng đứa bé này của muội là nghiệt chủng a! Cái này, làm thế nào cho phải đây…?"
Ôn Khuynh Nhan khóe môi lộ ra tia ôn nhu. Chỉ là vẻ ngoài ôn nhu nhưng đáy mắt lại cất chứa tia ác độc!
“Vương gia nói con của ngươi là nghiệt chủng! Vương gia từ trước tới nay anh minh thần võ như vậy, chắc chắn sẽ không nói lời giả dối. Chỉ là, Nhị muội à, con của ngươi rốt cuộc là của ai? A Đại?"
Bị điểm tên, A Đại mừng rỡ tiến lên phía trước, cước bộ nhanh vài phần, Ôn Khuynh Nhan cũng không e dè gì, đi đến trước mặt Ôn Nhu.
“A Đại, ngươi chắc hẳn là đã gặp qua? Lúc ở Ôn gia hắn nhìn thấy ngươi liền nhất kiến chung tình, hiện tại Nhị muội, ngươi đang cận kề với cái chết sao lại không thành toàn cho lòng say mê ngưỡng mộ của A Đại đối với ngươi? Ngươi nói có phải không, A Đại?"
A Đại khẽ liếm liếm đầu lưỡi, nhìn Ôn Nhu.
“Nhị tiểu thư… Chúng ta làm hạ nhân cũng biết được Đại tiểu thư dung mạo xinh đẹp. Chỉ là Đại tiểu thư tôn quý, sao chúng ta có thể mơ tưởng đến, chỉ là Nhị tiểu thư sao người lại,… Nô tài hiểu được trong khoảng thời gian này người rất tịch mịch!"
Trong đôi mắt thủy mâu tràn đầy sự không thể tin nổi. Cuối cùng ánh mắt nàng rơi đến trên người của Ôn đại phu nhân, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ô ô.
Nàng rơi vào ngục tối, bị nhỗ lưỡi, mất con, chịu hết mọi sự lăng nhục. Nàng chỉ trách sự sai lầm của phu quân, mà đã trở thành vật hi sinh cho sự tranh quyền đoạt vị của hoàng thất.
Đối với Ôn phủ chưa bao giờ giang tay giúp đỡ nàng, nàng chưa từng thống hận, ngược lại, nàng cho rằng cha mẹ làm thế là có “Nỗi khỗ tâm".
Nhưng hiện giờ, người đến lăng nhục nàng lại chính là người nhà của nàng? Cho dù đôi môi không thể nói được, nhưng trong miệng kêu ô ô lại tiết lộ tâm tư của nàng giờ phút này.
Vì cái gì? Vì cái gì chứ?
Đại phu nhân đi lên phía trước, xoa mặt dính đầy máu của Ôn Nhu, trong mắt là một mảnh nhu tình, nhưng lời nói ra lại đầy cay nghiệt.
“Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng mình thật sự là nữ nhi của bổn phu nhân ta hay sao? Hahaha, ngươi bất quá chỉ là một đứa tiện chủng bò ra từ bụng của con tiện tỳ rửa chân bên cạnh lão thái bà mà thôi! Nhiều năm như vậy, để cho ngươi hưởng thụ thân phận Nhị tiểu thư Ôn phủ, thứ nhất là thay Khuynh Nhan, Khuynh Thành của ta cản nạn; thứ hai là để diễn kịch trước mắt lão thái bà kia mà thôi!"
“Aaaaa…" Ôn Nhu nhìn đại phu nhân, hô hấp phập phồng nhưng lại không thể nói được lời nào.
Không! Đây tuyệt đối không phải là sự thật!
Nàng còn lờ mờ nhớ được lúc nàng còn nhỏ ngã bệnh, “Mẫu thân" đã thức trắng đêm canh giữ bên cạnh giường nàng.
Lúc nàng không muốn gả cho Thái tử tàn bạo, bất nhân “Mẫu thân" đã cùng với nàng quỳ gối trước thư phòng của phụ thân.
Ôn Nhu nước mắt giàn dụa, đau đớn giờ phút này còn đau hơn gấp trăm lần so với lúc mất đi hài tử.
Đại phu nhân vuốt ve mặt nàng, cười lạnh một tiếng.
“Nhiều năm như vậy đối với ngươi, tiện nhân này sắm vai từ mẫu thật sự là ghê tởm chết ta! Bất quá, thu lợi cũng không ít. Nếu không có ngươi, người gánh cái danh Thái tử phi bị phế kia chẳng phải là Khuynh Nhan, Khuynh Thành của ta hay sao?"
Trong miệng Ôn Nhu giống như phát ra tiếng giễu cợt, quả nhiên là như vậy!
Mẫu không phải là mẫu, yêu không phải là yêu!
Cả đời Ôn Nhu nàng đến cuối cùng cũng chỉ là trò đùa khiến người chê cười!
“A Đại, dùng hình với tiện nhân này! Hỏa hình!"
Lời nói tuyệt tình của đại phu nhân vang vọng khắp phòng tối.
Mà cái gọi là Hỏa hình chính là đem gậy sắt nung nóng, sau đó in dấu lên thân thể người.
Ôn Khuynh Nhan nở nụ cười hứng thú, Ôn Văn Hào ánh mắt mang theo tia chán ghét cùng khinh thường, còn đại phu nhân sắc mặt lãnh tuyệt.
Ngón tay của Ôn Nhu hung hăng nắm chặt lại, nàng muốn đem những người trước mặt này khắc thật sâu!
Lúc này, Ôn Văn Hào đột nhiên hỏi “Nói, bản đồ Cửu Châu ở nơi nào?"
Khóe môi Ôn Nhu kéo ra một tia cười lạnh, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu! Bản đồ Cửu Châu? Thần vương điên hạ tôn quý, đây chính là giá trị lợi dụng cuối cùng của nàng sao?
“Nhị muội, muội hoài thai con của Thần vương điện hạ, có thể tưởng tượng được ngài thích muội cỡ nào a...! Ai nha, nhưng điện hạ lại cho rằng đứa bé này của muội là nghiệt chủng a! Cái này, làm thế nào cho phải đây…?"
Ôn Khuynh Nhan khóe môi lộ ra tia ôn nhu. Chỉ là vẻ ngoài ôn nhu nhưng đáy mắt lại cất chứa tia ác độc!
“Vương gia nói con của ngươi là nghiệt chủng! Vương gia từ trước tới nay anh minh thần võ như vậy, chắc chắn sẽ không nói lời giả dối. Chỉ là, Nhị muội à, con của ngươi rốt cuộc là của ai? A Đại?"
Bị điểm tên, A Đại mừng rỡ tiến lên phía trước, cước bộ nhanh vài phần, Ôn Khuynh Nhan cũng không e dè gì, đi đến trước mặt Ôn Nhu.
“A Đại, ngươi chắc hẳn là đã gặp qua? Lúc ở Ôn gia hắn nhìn thấy ngươi liền nhất kiến chung tình, hiện tại Nhị muội, ngươi đang cận kề với cái chết sao lại không thành toàn cho lòng say mê ngưỡng mộ của A Đại đối với ngươi? Ngươi nói có phải không, A Đại?"
A Đại khẽ liếm liếm đầu lưỡi, nhìn Ôn Nhu.
“Nhị tiểu thư… Chúng ta làm hạ nhân cũng biết được Đại tiểu thư dung mạo xinh đẹp. Chỉ là Đại tiểu thư tôn quý, sao chúng ta có thể mơ tưởng đến, chỉ là Nhị tiểu thư sao người lại,… Nô tài hiểu được trong khoảng thời gian này người rất tịch mịch!"
Trong đôi mắt thủy mâu tràn đầy sự không thể tin nổi. Cuối cùng ánh mắt nàng rơi đến trên người của Ôn đại phu nhân, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh ô ô.
Nàng rơi vào ngục tối, bị nhỗ lưỡi, mất con, chịu hết mọi sự lăng nhục. Nàng chỉ trách sự sai lầm của phu quân, mà đã trở thành vật hi sinh cho sự tranh quyền đoạt vị của hoàng thất.
Đối với Ôn phủ chưa bao giờ giang tay giúp đỡ nàng, nàng chưa từng thống hận, ngược lại, nàng cho rằng cha mẹ làm thế là có “Nỗi khỗ tâm".
Nhưng hiện giờ, người đến lăng nhục nàng lại chính là người nhà của nàng? Cho dù đôi môi không thể nói được, nhưng trong miệng kêu ô ô lại tiết lộ tâm tư của nàng giờ phút này.
Vì cái gì? Vì cái gì chứ?
Đại phu nhân đi lên phía trước, xoa mặt dính đầy máu của Ôn Nhu, trong mắt là một mảnh nhu tình, nhưng lời nói ra lại đầy cay nghiệt.
“Tiểu tiện nhân, ngươi cho rằng mình thật sự là nữ nhi của bổn phu nhân ta hay sao? Hahaha, ngươi bất quá chỉ là một đứa tiện chủng bò ra từ bụng của con tiện tỳ rửa chân bên cạnh lão thái bà mà thôi! Nhiều năm như vậy, để cho ngươi hưởng thụ thân phận Nhị tiểu thư Ôn phủ, thứ nhất là thay Khuynh Nhan, Khuynh Thành của ta cản nạn; thứ hai là để diễn kịch trước mắt lão thái bà kia mà thôi!"
“Aaaaa…" Ôn Nhu nhìn đại phu nhân, hô hấp phập phồng nhưng lại không thể nói được lời nào.
Không! Đây tuyệt đối không phải là sự thật!
Nàng còn lờ mờ nhớ được lúc nàng còn nhỏ ngã bệnh, “Mẫu thân" đã thức trắng đêm canh giữ bên cạnh giường nàng.
Lúc nàng không muốn gả cho Thái tử tàn bạo, bất nhân “Mẫu thân" đã cùng với nàng quỳ gối trước thư phòng của phụ thân.
Ôn Nhu nước mắt giàn dụa, đau đớn giờ phút này còn đau hơn gấp trăm lần so với lúc mất đi hài tử.
Đại phu nhân vuốt ve mặt nàng, cười lạnh một tiếng.
“Nhiều năm như vậy đối với ngươi, tiện nhân này sắm vai từ mẫu thật sự là ghê tởm chết ta! Bất quá, thu lợi cũng không ít. Nếu không có ngươi, người gánh cái danh Thái tử phi bị phế kia chẳng phải là Khuynh Nhan, Khuynh Thành của ta hay sao?"
Trong miệng Ôn Nhu giống như phát ra tiếng giễu cợt, quả nhiên là như vậy!
Mẫu không phải là mẫu, yêu không phải là yêu!
Cả đời Ôn Nhu nàng đến cuối cùng cũng chỉ là trò đùa khiến người chê cười!
“A Đại, dùng hình với tiện nhân này! Hỏa hình!"
Lời nói tuyệt tình của đại phu nhân vang vọng khắp phòng tối.
Mà cái gọi là Hỏa hình chính là đem gậy sắt nung nóng, sau đó in dấu lên thân thể người.
Ôn Khuynh Nhan nở nụ cười hứng thú, Ôn Văn Hào ánh mắt mang theo tia chán ghét cùng khinh thường, còn đại phu nhân sắc mặt lãnh tuyệt.
Ngón tay của Ôn Nhu hung hăng nắm chặt lại, nàng muốn đem những người trước mặt này khắc thật sâu!
Lúc này, Ôn Văn Hào đột nhiên hỏi “Nói, bản đồ Cửu Châu ở nơi nào?"
Khóe môi Ôn Nhu kéo ra một tia cười lạnh, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến bật máu! Bản đồ Cửu Châu? Thần vương điên hạ tôn quý, đây chính là giá trị lợi dụng cuối cùng của nàng sao?
Tác giả :
Ly Miêu Đương Thái Tử