Tân An Quỷ Sự
Quyển 9 Chương 262: Giếng tuyền đồng tử
Hàm răng bà ta va vào nhau quá lợi hại, nhưng đó là âm thanh duy nhất bà ta có thể nghe được
dưới gầm trời này. Tiếng bước chân phía sau cũng không còn nữa. Không
biết từ khi nào, nó đã vô thanh vô tức biến mất ở trong màn mưa.
Hoa Cô đem ngón tay nhét vào trong miệng, ổn định hai hàm răng không ngừng va vào nhau của mình, cũng muốn ổn định nỗi lòng hỗn loạn.
Nhưng bà ta thất bại, lòng bà ta loạn nhưng mưa bụi đang giao nhau rơi xuống, hai chân lại giống không chịu khống chế, bước từng bước trầm trọng, kiên định tới bên cái giếng hoang kia.
Đi đến bên cạnh giếng, bà ta dừng lại, nhìn không chớp mắt khe hở lộ ra dưới phiến đá: Phía dưới là cái gì? Trừ bỏ hai cỗ thi thể đã mục rữa thì còn có thể có cái gì chứ?
Phần lưng mập mạp của bà ta đột nhiên run lên, một nụ cười không nhịn được từ đan điền lan lên tận yết hầu: Hoa Cô a Hoa Cô, ngươi điên rồi phải không? Chẳng lẽ, ngươi cũng giống người khác, tin tưởng lời đồn đãi vớ vẩn kia sao?
Hàng mã giết người?
Nghĩ đến đây, bà ta tựa hồ đã hạ quyết tâm, mười ngón phủ lên phiến cục đá, cơ bản không cần dùng lực khí, liền lập tức đem nó đẩy ra.
“Ầm vang." Cục đá rơi xuống đất, cùng lúc đó, một dự cảm xấu nảy lên trong lòng. Vì sao cục đá lại nhẹ như thế? Năm đó, rõ ràng cần bốn cái gã sai vặt mới khiêng nó lên đè ở miệng giếng được.
Có thứ gì nhoáng lên trước mắt, kim quang lấp lánh, Hoa Cô hơi hơi ngẩng đầu, lại ngơ ngẩn: Phía trước, nào có viên đá gì, kia rõ ràng là một con ngựa, một con ngựa cả người dán đầy hàng mã.
“Lộc cộc lộc cộc……" Trong giếng truyền thanh âm làm kinh động dòng nước. Sợ hãi như dây mây ở miệng giếng, theo chân bò lên người bà ta, đem cả người bà ta quấn chặt. Bà ta muốn chạy, nhưng dưới chân lại mềm nhũn, không làm gì được.
“Ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên hàng mã đem ta mang đến." Một giọng nói của tiểu hài tử từ miệng giếng bay ra, ào ào, giống một cơn gió vô thanh vô tức, phần phật một chút đã không thấy tăm hơi đâu.
Hoa Cô nhìn chằm chằm miệng giếng, đầu giống như nứt thành hai nửa, một nửa bên trong còn dư lại chút lý trí, lặp đi lặp lại trong đầu câu nói: Làm gì có chuyện hàng mã giết người, là giả, là giả. Nhưng một nửa còn lại thì vang lên thanh âm càng lúc càng lớn, không ngừng nói: Nước giếng, ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên hàng mã đem ta mang đến.
“Bang." Miệng giếng xuất hiện hai bàn tay tái nhợt, giữa khe hở ngón tay tràn đầy cáu bẩn, đốt ngón tay cong lên, mười ngón túm chặt thành giếng.
Hoa Cô rốt cuộc cũng động đậy, bà ta lui về phía sau hai bước, hai chân rốt cuộc chịu không nổi sợ hãi trong lòng nên cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Một cái đầu chậm rãi dò ra khỏi miệng giếng, đầu tiên là tóc, sáng bóng như sơn đen, tiếp theo là mặt, trắng bóng, hung ác và nham hiểm, đồng thời không có sinh khí, hai tròng mắt màu trắng nhìn chằm chằm bà ta, giống một con dao nhọn cắm thẳng vào ngực bà ta.
“Ngươi……" Hoa Cô dùng cánh tay chống đỡ thân thể cồng kềnh, cố dịch về phía sau nhưng chẳng di được chút nào.
Người trong giếng lại đi ra, thân thể trần trụi, dưới chân ướt sũng, giẫm trên mặt đất thành từng hố một.
“Ngươi làm bẩn giếng." Hắn đi đến bên người Hoa Cô, cúi người nhìn bà ta, bên miệng vẫn lặp lại những lời này.
Đột nhiên, hắn cong người thành một góc nhọn, đầu chỉ cách Hoa Cô trong gang tấc, dòng nước nhỏ từ trong tóc hắn xuống miệng mũi bà ta. Nước thật thối, không phải vị hôi tanh của bùn đất mà là của thi thể thối rữa.
Nước càng rơi càng nhiều, Hoa Cô bị sặc, liền mạng ho, nhưng không cách nào ngăn cản dòng nước thối đó chảy tới.
“Ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên…… Hàng mã đem ta mang đến…… Hàng mã……"
“Trên đời làm gì có chuyện hàng mã giết người, đều là bịa ra, chính tai ta nghe được, đều là người ta bịa ra." Bà ta dùng hết sức lực toàn thân để phun ra tiếng rít gào cuồng nộ nhất cuộc đời này.
Nước trong miệng mũi biến mất, dưới thân cũng không có cỏ hoang không người dọn, mà là thảm cỏ được cắt tỉa chỉnh tề từng khối. Hoa Cô phí sức thật lớn mới mở được mắt, bà ta phát hiện bên cạnh có một người đang ngồi xổm. Chẳng qua người kia không phải hài đồng trong giếng mà nàng mặc quan phục, trong tay cầm một cây trường kiếm, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm mình.
“Hoa Cô, ngươi mới vừa nói cái gì? Hàng mã giết người, đều là giả sao?" Giọng Tưởng Tích Tích phảng phất từ nơi xa xôi nào đó bay tới. Trong lòng Hoa Cô vẫn là một mảnh hỗn độn, bà ta nhẩm lại câu đó nhiều lần mới tiêu hóa được. Bà ta bò dậy, nhìn thấy mình đang đứng cạnh một cái giếng ở hậu viện của Tê Phượng Lâu. Chỗ này làm gì có cái giếng hoang nào, làm gì có hài tử choai choai nào.
Bà ta nhìn Tưởng Tích Tích, “Sao ta lại ở chỗ này?"
“Ngươi hỏi ta? Ngươi mới vừa rồi thấy ta đến thì giống như thấy quỷ, lao ra khỏi nhà liền chạy tới chỗ này, ta đuổi theo hơn nửa ngày mới đuổi kịp." Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm khuôn mặt còn trắng hơn giấy của bà ta, đôi mắt chậm rãi nheo lại, “Hoa Cô, hàng mã giết người, rốt cuộc là thật hay là giả? Trong lòng ngươi có phải cất giấu bí mật gì không?"
Hoa Cô không rên một tiếng đứng lên, bà ta không nhìn Tưởng Tích Tích một cái nào, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi về tiền viện. Đi được vài bước, thân thể cao lớn của bà ta ầm một cái ngã xuống. Nữ nhân cường tráng hơn cả nam nhân này thế nhưng ở trong mưa lạnh và kinh hách cũng bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu cơn ác mộng, ngoài cửa sổ mưa đã ngừng, trời lại sáng. Ánh mặt trời sau cơn mưa là sáng lạn nhất, một chùm ánh sáng từ song cửa chiếu vào, khiến mắt bà ta đau đớn.
Nhắm mắt dưỡng một lát thần, vừa muốn đứng dậy thì bà ta nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện cố ý đè thấp.
“Hoa Cô cô không ở đây sao? Đồ bà ấy đặt ta đã thêu xong, đặc biệt mang đến để Hoa Cô xem qua."
“Yến cô nương, làm phiền cô nương rồi, nhưng gần đây thân thể cô cô không khỏe, mấy ngày trước còn bị phong hàn, hiện tại đang nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng không dám đi quấy rầy."
“Không sao, mấy ngày nữa ta lại tới một chuyến vậy. Nhưng mà…… Nghe nói nơi này gần đây xảy ra chút tai họa, là thật hay giả vậy?"
“Làm gì có giả. Ta nói cho cô nương biết, nhưng cô đừng nói ra ngoài, không phải sắp đến thanh minh sao? Mấy ngày trước cô cô thiêu hàng mã, kết quả, hình như là đem thứ gì không tốt từ âm phủ tới đây, ai nha, đã nhiều ngày trong này bị nháo đến gà chó không yên. Tê Phượng Lâu đã mấy ngày không mở cửa rồi."
“Thứ gì mà tà môn thế?"
“Thật ra có không ít người đã gặp qua, nó giống như một hài tử choai choai, chừng mười tuổi, cả người ướt đẫm, như là mới từ trong sông bò ra."
……
……
Đám người bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát, không bao lâu sau, giọng Yến Nương lại vang lên, “Hóa ra…… Là hắn ……"
“Cô nương, ngươi biết nó là thứ gì sao?"
Hoa Cô vểnh tai, nín thở ngưng thần.
“Giếng tuyền đồng tử, ở quê chúng ta mọi người thường nói, nếu có người chết trong sông hay trong giếng thì phải lập tức vớt lên nếu không làm bẩn nguồn nước rồi thì dẫn giếng tuyền đồng tử ra tới."
Hoa Cô đem ngón tay nhét vào trong miệng, ổn định hai hàm răng không ngừng va vào nhau của mình, cũng muốn ổn định nỗi lòng hỗn loạn.
Nhưng bà ta thất bại, lòng bà ta loạn nhưng mưa bụi đang giao nhau rơi xuống, hai chân lại giống không chịu khống chế, bước từng bước trầm trọng, kiên định tới bên cái giếng hoang kia.
Đi đến bên cạnh giếng, bà ta dừng lại, nhìn không chớp mắt khe hở lộ ra dưới phiến đá: Phía dưới là cái gì? Trừ bỏ hai cỗ thi thể đã mục rữa thì còn có thể có cái gì chứ?
Phần lưng mập mạp của bà ta đột nhiên run lên, một nụ cười không nhịn được từ đan điền lan lên tận yết hầu: Hoa Cô a Hoa Cô, ngươi điên rồi phải không? Chẳng lẽ, ngươi cũng giống người khác, tin tưởng lời đồn đãi vớ vẩn kia sao?
Hàng mã giết người?
Nghĩ đến đây, bà ta tựa hồ đã hạ quyết tâm, mười ngón phủ lên phiến cục đá, cơ bản không cần dùng lực khí, liền lập tức đem nó đẩy ra.
“Ầm vang." Cục đá rơi xuống đất, cùng lúc đó, một dự cảm xấu nảy lên trong lòng. Vì sao cục đá lại nhẹ như thế? Năm đó, rõ ràng cần bốn cái gã sai vặt mới khiêng nó lên đè ở miệng giếng được.
Có thứ gì nhoáng lên trước mắt, kim quang lấp lánh, Hoa Cô hơi hơi ngẩng đầu, lại ngơ ngẩn: Phía trước, nào có viên đá gì, kia rõ ràng là một con ngựa, một con ngựa cả người dán đầy hàng mã.
“Lộc cộc lộc cộc……" Trong giếng truyền thanh âm làm kinh động dòng nước. Sợ hãi như dây mây ở miệng giếng, theo chân bò lên người bà ta, đem cả người bà ta quấn chặt. Bà ta muốn chạy, nhưng dưới chân lại mềm nhũn, không làm gì được.
“Ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên hàng mã đem ta mang đến." Một giọng nói của tiểu hài tử từ miệng giếng bay ra, ào ào, giống một cơn gió vô thanh vô tức, phần phật một chút đã không thấy tăm hơi đâu.
Hoa Cô nhìn chằm chằm miệng giếng, đầu giống như nứt thành hai nửa, một nửa bên trong còn dư lại chút lý trí, lặp đi lặp lại trong đầu câu nói: Làm gì có chuyện hàng mã giết người, là giả, là giả. Nhưng một nửa còn lại thì vang lên thanh âm càng lúc càng lớn, không ngừng nói: Nước giếng, ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên hàng mã đem ta mang đến.
“Bang." Miệng giếng xuất hiện hai bàn tay tái nhợt, giữa khe hở ngón tay tràn đầy cáu bẩn, đốt ngón tay cong lên, mười ngón túm chặt thành giếng.
Hoa Cô rốt cuộc cũng động đậy, bà ta lui về phía sau hai bước, hai chân rốt cuộc chịu không nổi sợ hãi trong lòng nên cả người ngã ngồi trên mặt đất.
Một cái đầu chậm rãi dò ra khỏi miệng giếng, đầu tiên là tóc, sáng bóng như sơn đen, tiếp theo là mặt, trắng bóng, hung ác và nham hiểm, đồng thời không có sinh khí, hai tròng mắt màu trắng nhìn chằm chằm bà ta, giống một con dao nhọn cắm thẳng vào ngực bà ta.
“Ngươi……" Hoa Cô dùng cánh tay chống đỡ thân thể cồng kềnh, cố dịch về phía sau nhưng chẳng di được chút nào.
Người trong giếng lại đi ra, thân thể trần trụi, dưới chân ướt sũng, giẫm trên mặt đất thành từng hố một.
“Ngươi làm bẩn giếng." Hắn đi đến bên người Hoa Cô, cúi người nhìn bà ta, bên miệng vẫn lặp lại những lời này.
Đột nhiên, hắn cong người thành một góc nhọn, đầu chỉ cách Hoa Cô trong gang tấc, dòng nước nhỏ từ trong tóc hắn xuống miệng mũi bà ta. Nước thật thối, không phải vị hôi tanh của bùn đất mà là của thi thể thối rữa.
Nước càng rơi càng nhiều, Hoa Cô bị sặc, liền mạng ho, nhưng không cách nào ngăn cản dòng nước thối đó chảy tới.
“Ngươi làm bẩn nước giếng, cho nên…… Hàng mã đem ta mang đến…… Hàng mã……"
“Trên đời làm gì có chuyện hàng mã giết người, đều là bịa ra, chính tai ta nghe được, đều là người ta bịa ra." Bà ta dùng hết sức lực toàn thân để phun ra tiếng rít gào cuồng nộ nhất cuộc đời này.
Nước trong miệng mũi biến mất, dưới thân cũng không có cỏ hoang không người dọn, mà là thảm cỏ được cắt tỉa chỉnh tề từng khối. Hoa Cô phí sức thật lớn mới mở được mắt, bà ta phát hiện bên cạnh có một người đang ngồi xổm. Chẳng qua người kia không phải hài đồng trong giếng mà nàng mặc quan phục, trong tay cầm một cây trường kiếm, vẻ mặt khó hiểu nhìn chằm chằm mình.
“Hoa Cô, ngươi mới vừa nói cái gì? Hàng mã giết người, đều là giả sao?" Giọng Tưởng Tích Tích phảng phất từ nơi xa xôi nào đó bay tới. Trong lòng Hoa Cô vẫn là một mảnh hỗn độn, bà ta nhẩm lại câu đó nhiều lần mới tiêu hóa được. Bà ta bò dậy, nhìn thấy mình đang đứng cạnh một cái giếng ở hậu viện của Tê Phượng Lâu. Chỗ này làm gì có cái giếng hoang nào, làm gì có hài tử choai choai nào.
Bà ta nhìn Tưởng Tích Tích, “Sao ta lại ở chỗ này?"
“Ngươi hỏi ta? Ngươi mới vừa rồi thấy ta đến thì giống như thấy quỷ, lao ra khỏi nhà liền chạy tới chỗ này, ta đuổi theo hơn nửa ngày mới đuổi kịp." Tưởng Tích Tích nhìn chằm chằm khuôn mặt còn trắng hơn giấy của bà ta, đôi mắt chậm rãi nheo lại, “Hoa Cô, hàng mã giết người, rốt cuộc là thật hay là giả? Trong lòng ngươi có phải cất giấu bí mật gì không?"
Hoa Cô không rên một tiếng đứng lên, bà ta không nhìn Tưởng Tích Tích một cái nào, bước chân xiêu xiêu vẹo vẹo đi về tiền viện. Đi được vài bước, thân thể cao lớn của bà ta ầm một cái ngã xuống. Nữ nhân cường tráng hơn cả nam nhân này thế nhưng ở trong mưa lạnh và kinh hách cũng bị dọa cho hôn mê bất tỉnh.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết đã trải qua bao nhiêu cơn ác mộng, ngoài cửa sổ mưa đã ngừng, trời lại sáng. Ánh mặt trời sau cơn mưa là sáng lạn nhất, một chùm ánh sáng từ song cửa chiếu vào, khiến mắt bà ta đau đớn.
Nhắm mắt dưỡng một lát thần, vừa muốn đứng dậy thì bà ta nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện cố ý đè thấp.
“Hoa Cô cô không ở đây sao? Đồ bà ấy đặt ta đã thêu xong, đặc biệt mang đến để Hoa Cô xem qua."
“Yến cô nương, làm phiền cô nương rồi, nhưng gần đây thân thể cô cô không khỏe, mấy ngày trước còn bị phong hàn, hiện tại đang nghỉ ngơi. Chúng tôi cũng không dám đi quấy rầy."
“Không sao, mấy ngày nữa ta lại tới một chuyến vậy. Nhưng mà…… Nghe nói nơi này gần đây xảy ra chút tai họa, là thật hay giả vậy?"
“Làm gì có giả. Ta nói cho cô nương biết, nhưng cô đừng nói ra ngoài, không phải sắp đến thanh minh sao? Mấy ngày trước cô cô thiêu hàng mã, kết quả, hình như là đem thứ gì không tốt từ âm phủ tới đây, ai nha, đã nhiều ngày trong này bị nháo đến gà chó không yên. Tê Phượng Lâu đã mấy ngày không mở cửa rồi."
“Thứ gì mà tà môn thế?"
“Thật ra có không ít người đã gặp qua, nó giống như một hài tử choai choai, chừng mười tuổi, cả người ướt đẫm, như là mới từ trong sông bò ra."
……
……
Đám người bên ngoài yên tĩnh trong chốc lát, không bao lâu sau, giọng Yến Nương lại vang lên, “Hóa ra…… Là hắn ……"
“Cô nương, ngươi biết nó là thứ gì sao?"
Hoa Cô vểnh tai, nín thở ngưng thần.
“Giếng tuyền đồng tử, ở quê chúng ta mọi người thường nói, nếu có người chết trong sông hay trong giếng thì phải lập tức vớt lên nếu không làm bẩn nguồn nước rồi thì dẫn giếng tuyền đồng tử ra tới."
Tác giả :
Thương Hải Nhất Thử