Đế Vương Sủng Ái
Chương 54
“Lâu cô nương, bây giờ phải làm thế nào?" Sắc mặt Hoa Vu Tồn cũng trở nên nghiêm trọng, tất nhiên ông không cho rằng là đây là trò quỷ mà Lâu Thất bày ra, chỉ có thể nói rằng bọn họ lúc trước đã bỏ qua nơi này, cứ ngỡ rằng không tới thì sẽ không có chuyện gì, bây giờ xem ra nơi mà mình ngả lưng lại ẩn chưa mối nguy hiểm như vậy, thật sự khiến cho người ta cảm thấy khiếp hãi, nghĩ đến thôi cũng thấy lạnh hết cả sống lưng.
Viên thị vệ bị chết còn đang nằm trên đất, thảm cảnh đó khiến người ta cảm thấy lồng ngực như thắt lại.
“Hoa thống lĩnh, ngài tin ta không?" Biểu cảm của Lâu Thất lúc này cũng vô cùng nghiêm trọng, nàng có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không sao nhưng nhiệm vụ của nàng không đơn giản như vậy, nàng còn phải cố gắng bảo vệ tính mạng của những người này, bởi lúc này nàng phát hiện ở trên thân xác bọn họ đã có âm khí của Quỷ Thảo. Không chỉ riêng bọn họ, có lẽ tất cả mọi người trong khu nhà lao này đều đã bị như vậy.
Hoa Vu Tồn gật gật đầu: “Hoa mỗ tất nhiên là tin tưởng Lâu cô nương." Cũng không xem xem, lúc trước Tuyết vệ đại nhân và Quách Tần đều cứng miệng chỉ trích cô là gian tế, đế quân phẫn nộ tới mức nào. Người mà đế quân tin tưởng sao ông ta lại có thể không tin cơ chứ.
“Vậy thì được, ngài hãy lùi lại một trăm bước đi, không được cho bất kỳ người nào lại đây, cứ đứng yên ở chỗ đó." Lâu Thất nói xong, ngón tay cô búng ra một vật gì đó màu đỏ rơi xuống đất: “Đi đi, đứng im ở đó, bất luận tí nữa xảy ra chuyện gì, nhìn thấy gì ngài cũng không được manh động, đợi ta bảo ngài động thủ thì hẵng ra tay, nghe rõ chưa?"
“Vâng, ta hiểu rồi." Hoa Vu Tồn nhìn tám viên thị vệ một lượt rồi nói: “Các người đều phải nghe theo Lâu cô nương, ai dám kháng lệnh giết không tha."
Đâu cần cô phải hạ lệnh, tám viên thị vệ nhìn thấy kết cục của vị huynh đệ đó đã thấy khiếp vía rồi, không nghe lời của Lâu cô nương thì kết cục ở ngay trước mắt.
“Rõ!"
Tám người đồng thanh hô lên.
Lâu Thất gật gật đầu nói: “Tốt lắm, bây giờ các người nghe cho rõ đây, dựa vào con số sẽ đại diện cho mỗi người các người, từ trái qua phải, từ số một đến số tám, nghe lệnh của ta, số một sang trái mười bước."
“Số hai lùi xuống hai bước rồi lại sang trái ba bước."
“Số ba tiến lên sáu bước."
“Số bốn" Lâu Thất đứng ở trong đình, ánh mắt sáng quắc, đôi môi khẽ mở, cô hạ lệnh từng tiếng một. Tám viên thị vệ nghe theo chỉ thị của cô lần lượt đứng vào vị trí được chỉ định, sau đó đều nhìn cô khó hiểu. Có người không kìm được hỏi: “Lâu cô nương, chúng tôi cần phải làm gì?"
Ánh mắt của Lâu Thất khẽ loé lên, nàng nói: “Cái mà các người phải làm có lẽ là việc khó khăn các người từng làm từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, nếu có thể vượt qua được thì sau này các người sẽ mạnh hơn rất nhiều người."
“Vậy nếu không chịu được thì sao?"
Lâu Thất cụp mắt xuống, giọng cô bỗng nhiên có chút lãnh đạm kèm theo sự lạnh lùng khiến người khác phải thấy sợ hãi: “Nếu không vượt qua được, kết quả chỉ có
Dường như có một cơn gió lạnh buốt thổi vào cùng với lời nói của cô, vốn dĩ lúc này mặt trời vẫn sáng rực rỡ nhưng lại khiến bọn họ cảm giác như mây mù đang bao trùm, lạnh tê tái.
Chết-vô-cùng-thảm.
Chỉ có một kết cục này.
Nếu bọn họ không vượt qua được, vậy thì chỉ có một kết cục như vậy. Nhưng bọn họ thật sự không hiểu, rốt cuộc bọn họ phải chịu đựng cái gì, chính bởi không biết nên càng thấy sợ hãi.
“Sợ rồi à?" Lâu Thất ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Sợ cũng vô dụng, bây giờ các người đến cơ hội rút lui cũng chẳng còn nữa rồi, nếu không liều một phen thì đều phải chết. Bây giờ các người nói cho ta biết, có sợ không?"
“Không sợ!"
“Lớn tiếng lên nữa được không? Cửu Tiêu Điện không cho các người ăn sáng sao?" Lâu Thất chau mày.
“Không sợ!" Giọng nói của tám người đồng thanh vang lên to gấp đôi, đồng thời đứng ưỡn ngực thẳng lưng. Liều thôi, liều thì liều, có gì mà phải sợ, nếu không liều thì bọn họ chết là cái chắc, liều thì ít ra vẫn còn một cơ hội sống, có lý do gì để mà không liều.
Lúc này Lâu Thất mới cảm thấy hài lòng, nàng gật gật đầu nói: “Cũng chẳng thảm như vậy đâu, chẳng phải còn có ta sao."
Sau đó, tay nàng sờ vào hông, trong tay xuất hiện một cây bút, thị vệ đứng ở gần nàng nhất nhìn thấy rất rõ, cán bút đó ngắn hơn cán bút bình thường mà bọn họ dùng hàng ngày rất nhiều, đầu bút trông có vẻ không phải là lông sói giống như bọn họ thường dùng, nó hoàn toàn là màu trắng, dường như lại có chút ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, cán bút có lẽ là loại ngọc dương chi thượng đẳng.
Kể cũng lạ, chỉ có một cây bút thôi mà trong chốc lát lại khiến tim hắn cảm thấy yên định hơn rất nhiều, bởi cây bút này hắn cảm thấy không phải loại bình thường, điều này cho thấy Lâu Thất có lẽ thật sự cũng không phải dạng tầm thường, công phu của nàng rất mạnh. Nếu đã như vậy, vừa rồi nàng cũng bảo là có nàng ở đây, có lẽ bọn họ cũng không phải là không chịu nổi.
Hắn đột nhiên thốt lên: “Các huynh đệ, tất cả hãy cố gắng vượt qua cho ta, qua được ải này ta mời các người uống rượu."
“Được!"
“Được đó, ai không vượt qua được thì người đó là cái này" Có người so sánh với ngón tay út, chỉ xuống phía dưới.
“Được!"
Mọi người đột nhiên dạt dào niềm tin.
Lâu Thất liếc qua bọn họ một cái, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Cánh tay của cô giương lên, ngón tay linh hoạt chuyển động, cây bút đó ở trong ngón tay cô xoay vài vòng, vẽ ra một ánh sáng màu bạc nhạt.
Cây bút này nàng cứ ngỡ rằng sẽ chẳng còn cơ hội dùng đến nó nữa, nàng cứ tưởng rằng bản thân thật sự có thể rửa tay gác kiếm, sẽ không còn phải tiếp xúc với những chuyện này nữa, may mà nàng có tình cảm với cây bút này, lúc đi Bách Mộ Đại vì để phòng bất trắc nên đã đem theo nó cùng một vài đồ dùng tuỳ thân khác trước kia luôn dùng đều mang theo bên người, nếu không thì với hai bàn tay trắng tới nơi này chắc nàng buồn bực đến chết.
“Chuẩn bị xong rồi, ta sẽ phá trận trước. Trong lúc phá trận, âm khí ở trong này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới âm khí đã xâm nhập vào thân thể của các người, giữa hai luồng âm khí này sẽ dẫn ra một mặt tối tăm nhất trong tim của các người, hoặc giả sẽ khiến các người nhớ lại chuyện vô sỉ nhất, mất đạo đức nhất mà bản thân đã từng làm trong cuộc đời này, những chuyện riêng tư đen tối mà các người muốn đem vào chôn cùng quan tài chứ tuyệt đối không nói với bất kỳ ai đều có thể sẽ lộ hết ra, tất nhiên, nếu các người trước giờ chưa từng làm bất kỳ việc gì xấu xa thì coi như đã chiến thắng."
Đáng tiếc, chỉ cần là người thì sẽ chẳng có ai là hoàn toàn trong sạch như tuyết. Lòng người đều có mặt tối.
Điều này hoàn toàn không phải nói cứ có mặt tối thì không phải người tốt, người tốt rất khó định nghĩa.
Nàng nhắm mắt lại, cổ tay chuyển động nắm chiếc bút viết vun vút trong không trung. Động tác của nàng vô cùng nhanh, không ai biết được nàng viết cái gì, chỉ cảm thấy tư thế và động tác của nàng vừa nho nhã lại tiêu diêu, tựa như một hoạ sĩ đang vẽ tranh vậy.
Dần dần, trong lúc cây bút chuyển động dường như có một tàn ảnh màu trắng đục, bởi động tác của nàng quá nhanh, những tàn ảnh đó đan vào nhau kết thành một bức tranh phức tạp, tựa như những hoa văn đan xen rối rắm, lại tựa như bức tranh thuỷ mặc, lại dường như là hành thảo pháp.
Bức tranh đó càng lúc càng rõ, càng lúc càng trở nên rõ nét, không biết tự lúc nào, xung quanh bọn họ đã được bao phủ bởi một làn sương trắng, sương khí càng lúc càng nồng, càng lúc càng đặc, cho tới khi bọn họ nhìn không thấy được bất kỳ người và bóng dáng nào ngoài bản thân mình nữa.
Ánh mặt trời không biết từ bao giờđã bị mây mù che khuất, càng ngày càng tối, mây mù âm u tích lại, giống như sắp đổ sập xuống.
Lâu Thất dừng tay, mở mắt, khẽ nói một câu: “Phá cho ta."
Tại Tam Trùng Điện, ở trong phòng, Thiên Nhất thắp đèn lên, vô cùng lo lắng nói: “Đế Quân, sắc trời này quả thực là kỳ quái, có cần để thuộc hạ đi điều tra xem thế nào không?"
Trầm Sắc ngồi bên cửa sổ hướng mắt ra ngoài quan sát thiên sắc, đây không phải là dấu hiệu sắp mưa, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, những lớp mây màu đen dày đặc vẫn đang tích lại thành từng lớp từng lớp, tăm tối u ám, khiến lòng người cảm thấy bồn chồn. Nhưng nơi tăm tối nhất lại chính là bầu trời tại khu nhà lao. Chàng tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hốt hoảng, chàng lập tức quay người sải bước ra khỏi phòng, thân người lắc nhẹ rồi phi thân lên nóc nhà, hướng mắt về phương đó.
Lúc này, Thiên Ảnh cũng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh chàng.
Mí mắt của Trầm Sát giật liên tục.
Quả nhiên, chỗ u tối nhất là bầu trời là phía khu nhà lao, hơn nữa, còn chính là ở trên nơi cấm địa. Mây mù ở đó dường như đang chuyển động, đang chầm chậm xoay vòng, dần dần hình thành lên một xoáy nước màu đen khổng lồ trông vô cùng đáng sợ, nó tựa như cái miệng của một con quái vật khổng lồ màu đen đang chuẩn bị nuốt chửng mọi thứ bên dưới.
Đây là, xảy ra chuyện gì vậy.
“Đi!"
Thân người chàng vội vã di chuyển, bay về hướng nơi đó.
Không lâu trước, Lâu Thất vừa bị Hoa Vu Tồn mời tới, nàng ở nhà lao, mà lúc này nơi đó lại bỗng xuất hiện hiện tượng dị thường như vậy, nếu nói không liên quan tới nàng thì thật sự chàng không tin.
Ở đó có gì không thoả.
Dọc đường tới đó, khoé mắt chàng lướt qua nhìn các thị vệ và thị nữ, khuôn mặt bọn họ ngập tràn sự khiếp sợ đang nhìn lên bầu trời, bọn họ nhìn thấy chàng bay qua lập tức quỳ rạp xuống.
Trầm Sát vội vàng lướt qua, Thiên Ảnh theo sát sau chàng.
Vào lúc này, Hoa Thiên Tồn đang hoảng sợ nhìn về phía bên đình, không biết bắt đầu từ bao giờ, phía đằng sau đình đột nhiên tích tụ lại một khí thể hình rắn màu xanh lục thẫm, càng tích lại càng lớn, cuối cùng nó giống như một con trăn khổng lồ, tấm thân dài thượt quấn lấy cái đình nhỏ bé, ông ta đứng nơi này chỉ nhìn thấy được vài mảnh y phục của Lâu Thất.
Cái màu xanh lục thẫm đó trông vô cùng tởm lợm, bởi nó vẫn luôn chuyển động, thật khiến người ta sởn cả gai ốc.
Lúc này, Hoa Vu Tồn không kiềm được hét lên: “Lâu cô nương cẩn thận!"
Con trăn khổng lồ đó đã nổi lên một cái đầu khổng lồ, nó há miệng ra đớp về phía cái đình nhỏ, dường như nó có thể nuốt được cả Lâu Thất và cái đình chỉ bằng một hơi.
Tuy rằng đó dường như chỉ là sương khí nhưng thực sự là quá chân thật, quá đáng sợ, Hoa Vu Tồn chỉ giương mắt nhìn nung nấu, suýt chút nữa đã muốn xông lên cứu nàng. Nhưng ông ta ghi nhớ rõ lời dặn dò của Lâu Thất, nàng từng nói, bất luận nhìn thấy cái gì đều không được hành động.
Hoa Vu Tồn bóp chặt nắm đấm, lúc này, bên người bỗng có một luồng gió nhẹ, ông ý thức được lập tức giơ tay ra tóm lấy: “Kẻ nào dám xông vào đây?"
Một chỉ phong khiến tay của ông ta bật ra, giọng Trầm Sát âm trầm vàng lên: “Nói cho bản đế quân biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
“Đế quân" Hoa Vu Tồn bỗng chốc giật mình hoàn hồn, quả nhiên nhìn thấy Trầm Sát lạnh lùng đứng bên cạnh, đôi mắt chàng đang xoáy chặt vào cái đình nhỏ đó.
Nếu không phải vừa rồi ông ta ngăn lại có lẽ chàng đã xông vào đó rồi.
“Đế quân, nơi này có đại trận, là âm địa trong trận, Lâu cô nương đang phá trận."
“Phá trận?" Trầm Sát lúc này mới nhìn thấy Lâu Thất ở trong cái đình đang bị con trăn khổng lồ màu xanh lục giam lại, mặt chàng đột ngột biến sắc. Đúng lúc này, bỗng có âm thanh của một viên thị vệ kêu lên thảm thiết.
“Aaaaa"
Viên thị vệ bị chết còn đang nằm trên đất, thảm cảnh đó khiến người ta cảm thấy lồng ngực như thắt lại.
“Hoa thống lĩnh, ngài tin ta không?" Biểu cảm của Lâu Thất lúc này cũng vô cùng nghiêm trọng, nàng có thể đảm bảo rằng bản thân sẽ không sao nhưng nhiệm vụ của nàng không đơn giản như vậy, nàng còn phải cố gắng bảo vệ tính mạng của những người này, bởi lúc này nàng phát hiện ở trên thân xác bọn họ đã có âm khí của Quỷ Thảo. Không chỉ riêng bọn họ, có lẽ tất cả mọi người trong khu nhà lao này đều đã bị như vậy.
Hoa Vu Tồn gật gật đầu: “Hoa mỗ tất nhiên là tin tưởng Lâu cô nương." Cũng không xem xem, lúc trước Tuyết vệ đại nhân và Quách Tần đều cứng miệng chỉ trích cô là gian tế, đế quân phẫn nộ tới mức nào. Người mà đế quân tin tưởng sao ông ta lại có thể không tin cơ chứ.
“Vậy thì được, ngài hãy lùi lại một trăm bước đi, không được cho bất kỳ người nào lại đây, cứ đứng yên ở chỗ đó." Lâu Thất nói xong, ngón tay cô búng ra một vật gì đó màu đỏ rơi xuống đất: “Đi đi, đứng im ở đó, bất luận tí nữa xảy ra chuyện gì, nhìn thấy gì ngài cũng không được manh động, đợi ta bảo ngài động thủ thì hẵng ra tay, nghe rõ chưa?"
“Vâng, ta hiểu rồi." Hoa Vu Tồn nhìn tám viên thị vệ một lượt rồi nói: “Các người đều phải nghe theo Lâu cô nương, ai dám kháng lệnh giết không tha."
Đâu cần cô phải hạ lệnh, tám viên thị vệ nhìn thấy kết cục của vị huynh đệ đó đã thấy khiếp vía rồi, không nghe lời của Lâu cô nương thì kết cục ở ngay trước mắt.
“Rõ!"
Tám người đồng thanh hô lên.
Lâu Thất gật gật đầu nói: “Tốt lắm, bây giờ các người nghe cho rõ đây, dựa vào con số sẽ đại diện cho mỗi người các người, từ trái qua phải, từ số một đến số tám, nghe lệnh của ta, số một sang trái mười bước."
“Số hai lùi xuống hai bước rồi lại sang trái ba bước."
“Số ba tiến lên sáu bước."
“Số bốn" Lâu Thất đứng ở trong đình, ánh mắt sáng quắc, đôi môi khẽ mở, cô hạ lệnh từng tiếng một. Tám viên thị vệ nghe theo chỉ thị của cô lần lượt đứng vào vị trí được chỉ định, sau đó đều nhìn cô khó hiểu. Có người không kìm được hỏi: “Lâu cô nương, chúng tôi cần phải làm gì?"
Ánh mắt của Lâu Thất khẽ loé lên, nàng nói: “Cái mà các người phải làm có lẽ là việc khó khăn các người từng làm từ lúc sinh ra cho tới bây giờ, nếu có thể vượt qua được thì sau này các người sẽ mạnh hơn rất nhiều người."
“Vậy nếu không chịu được thì sao?"
Lâu Thất cụp mắt xuống, giọng cô bỗng nhiên có chút lãnh đạm kèm theo sự lạnh lùng khiến người khác phải thấy sợ hãi: “Nếu không vượt qua được, kết quả chỉ có
Dường như có một cơn gió lạnh buốt thổi vào cùng với lời nói của cô, vốn dĩ lúc này mặt trời vẫn sáng rực rỡ nhưng lại khiến bọn họ cảm giác như mây mù đang bao trùm, lạnh tê tái.
Chết-vô-cùng-thảm.
Chỉ có một kết cục này.
Nếu bọn họ không vượt qua được, vậy thì chỉ có một kết cục như vậy. Nhưng bọn họ thật sự không hiểu, rốt cuộc bọn họ phải chịu đựng cái gì, chính bởi không biết nên càng thấy sợ hãi.
“Sợ rồi à?" Lâu Thất ngẩng đầu nhìn sắc trời: “Sợ cũng vô dụng, bây giờ các người đến cơ hội rút lui cũng chẳng còn nữa rồi, nếu không liều một phen thì đều phải chết. Bây giờ các người nói cho ta biết, có sợ không?"
“Không sợ!"
“Lớn tiếng lên nữa được không? Cửu Tiêu Điện không cho các người ăn sáng sao?" Lâu Thất chau mày.
“Không sợ!" Giọng nói của tám người đồng thanh vang lên to gấp đôi, đồng thời đứng ưỡn ngực thẳng lưng. Liều thôi, liều thì liều, có gì mà phải sợ, nếu không liều thì bọn họ chết là cái chắc, liều thì ít ra vẫn còn một cơ hội sống, có lý do gì để mà không liều.
Lúc này Lâu Thất mới cảm thấy hài lòng, nàng gật gật đầu nói: “Cũng chẳng thảm như vậy đâu, chẳng phải còn có ta sao."
Sau đó, tay nàng sờ vào hông, trong tay xuất hiện một cây bút, thị vệ đứng ở gần nàng nhất nhìn thấy rất rõ, cán bút đó ngắn hơn cán bút bình thường mà bọn họ dùng hàng ngày rất nhiều, đầu bút trông có vẻ không phải là lông sói giống như bọn họ thường dùng, nó hoàn toàn là màu trắng, dường như lại có chút ánh sáng màu bạc nhàn nhạt, cán bút có lẽ là loại ngọc dương chi thượng đẳng.
Kể cũng lạ, chỉ có một cây bút thôi mà trong chốc lát lại khiến tim hắn cảm thấy yên định hơn rất nhiều, bởi cây bút này hắn cảm thấy không phải loại bình thường, điều này cho thấy Lâu Thất có lẽ thật sự cũng không phải dạng tầm thường, công phu của nàng rất mạnh. Nếu đã như vậy, vừa rồi nàng cũng bảo là có nàng ở đây, có lẽ bọn họ cũng không phải là không chịu nổi.
Hắn đột nhiên thốt lên: “Các huynh đệ, tất cả hãy cố gắng vượt qua cho ta, qua được ải này ta mời các người uống rượu."
“Được!"
“Được đó, ai không vượt qua được thì người đó là cái này" Có người so sánh với ngón tay út, chỉ xuống phía dưới.
“Được!"
Mọi người đột nhiên dạt dào niềm tin.
Lâu Thất liếc qua bọn họ một cái, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhạt.
Cánh tay của cô giương lên, ngón tay linh hoạt chuyển động, cây bút đó ở trong ngón tay cô xoay vài vòng, vẽ ra một ánh sáng màu bạc nhạt.
Cây bút này nàng cứ ngỡ rằng sẽ chẳng còn cơ hội dùng đến nó nữa, nàng cứ tưởng rằng bản thân thật sự có thể rửa tay gác kiếm, sẽ không còn phải tiếp xúc với những chuyện này nữa, may mà nàng có tình cảm với cây bút này, lúc đi Bách Mộ Đại vì để phòng bất trắc nên đã đem theo nó cùng một vài đồ dùng tuỳ thân khác trước kia luôn dùng đều mang theo bên người, nếu không thì với hai bàn tay trắng tới nơi này chắc nàng buồn bực đến chết.
“Chuẩn bị xong rồi, ta sẽ phá trận trước. Trong lúc phá trận, âm khí ở trong này sẽ trực tiếp ảnh hưởng tới âm khí đã xâm nhập vào thân thể của các người, giữa hai luồng âm khí này sẽ dẫn ra một mặt tối tăm nhất trong tim của các người, hoặc giả sẽ khiến các người nhớ lại chuyện vô sỉ nhất, mất đạo đức nhất mà bản thân đã từng làm trong cuộc đời này, những chuyện riêng tư đen tối mà các người muốn đem vào chôn cùng quan tài chứ tuyệt đối không nói với bất kỳ ai đều có thể sẽ lộ hết ra, tất nhiên, nếu các người trước giờ chưa từng làm bất kỳ việc gì xấu xa thì coi như đã chiến thắng."
Đáng tiếc, chỉ cần là người thì sẽ chẳng có ai là hoàn toàn trong sạch như tuyết. Lòng người đều có mặt tối.
Điều này hoàn toàn không phải nói cứ có mặt tối thì không phải người tốt, người tốt rất khó định nghĩa.
Nàng nhắm mắt lại, cổ tay chuyển động nắm chiếc bút viết vun vút trong không trung. Động tác của nàng vô cùng nhanh, không ai biết được nàng viết cái gì, chỉ cảm thấy tư thế và động tác của nàng vừa nho nhã lại tiêu diêu, tựa như một hoạ sĩ đang vẽ tranh vậy.
Dần dần, trong lúc cây bút chuyển động dường như có một tàn ảnh màu trắng đục, bởi động tác của nàng quá nhanh, những tàn ảnh đó đan vào nhau kết thành một bức tranh phức tạp, tựa như những hoa văn đan xen rối rắm, lại tựa như bức tranh thuỷ mặc, lại dường như là hành thảo pháp.
Bức tranh đó càng lúc càng rõ, càng lúc càng trở nên rõ nét, không biết tự lúc nào, xung quanh bọn họ đã được bao phủ bởi một làn sương trắng, sương khí càng lúc càng nồng, càng lúc càng đặc, cho tới khi bọn họ nhìn không thấy được bất kỳ người và bóng dáng nào ngoài bản thân mình nữa.
Ánh mặt trời không biết từ bao giờđã bị mây mù che khuất, càng ngày càng tối, mây mù âm u tích lại, giống như sắp đổ sập xuống.
Lâu Thất dừng tay, mở mắt, khẽ nói một câu: “Phá cho ta."
Tại Tam Trùng Điện, ở trong phòng, Thiên Nhất thắp đèn lên, vô cùng lo lắng nói: “Đế Quân, sắc trời này quả thực là kỳ quái, có cần để thuộc hạ đi điều tra xem thế nào không?"
Trầm Sắc ngồi bên cửa sổ hướng mắt ra ngoài quan sát thiên sắc, đây không phải là dấu hiệu sắp mưa, bầu trời đột nhiên tối sầm lại, những lớp mây màu đen dày đặc vẫn đang tích lại thành từng lớp từng lớp, tăm tối u ám, khiến lòng người cảm thấy bồn chồn. Nhưng nơi tăm tối nhất lại chính là bầu trời tại khu nhà lao. Chàng tỉ mỉ quan sát, bỗng nhiên trong lòng cảm thấy hốt hoảng, chàng lập tức quay người sải bước ra khỏi phòng, thân người lắc nhẹ rồi phi thân lên nóc nhà, hướng mắt về phương đó.
Lúc này, Thiên Ảnh cũng lặng lẽ xuất hiện bên cạnh chàng.
Mí mắt của Trầm Sát giật liên tục.
Quả nhiên, chỗ u tối nhất là bầu trời là phía khu nhà lao, hơn nữa, còn chính là ở trên nơi cấm địa. Mây mù ở đó dường như đang chuyển động, đang chầm chậm xoay vòng, dần dần hình thành lên một xoáy nước màu đen khổng lồ trông vô cùng đáng sợ, nó tựa như cái miệng của một con quái vật khổng lồ màu đen đang chuẩn bị nuốt chửng mọi thứ bên dưới.
Đây là, xảy ra chuyện gì vậy.
“Đi!"
Thân người chàng vội vã di chuyển, bay về hướng nơi đó.
Không lâu trước, Lâu Thất vừa bị Hoa Vu Tồn mời tới, nàng ở nhà lao, mà lúc này nơi đó lại bỗng xuất hiện hiện tượng dị thường như vậy, nếu nói không liên quan tới nàng thì thật sự chàng không tin.
Ở đó có gì không thoả.
Dọc đường tới đó, khoé mắt chàng lướt qua nhìn các thị vệ và thị nữ, khuôn mặt bọn họ ngập tràn sự khiếp sợ đang nhìn lên bầu trời, bọn họ nhìn thấy chàng bay qua lập tức quỳ rạp xuống.
Trầm Sát vội vàng lướt qua, Thiên Ảnh theo sát sau chàng.
Vào lúc này, Hoa Thiên Tồn đang hoảng sợ nhìn về phía bên đình, không biết bắt đầu từ bao giờ, phía đằng sau đình đột nhiên tích tụ lại một khí thể hình rắn màu xanh lục thẫm, càng tích lại càng lớn, cuối cùng nó giống như một con trăn khổng lồ, tấm thân dài thượt quấn lấy cái đình nhỏ bé, ông ta đứng nơi này chỉ nhìn thấy được vài mảnh y phục của Lâu Thất.
Cái màu xanh lục thẫm đó trông vô cùng tởm lợm, bởi nó vẫn luôn chuyển động, thật khiến người ta sởn cả gai ốc.
Lúc này, Hoa Vu Tồn không kiềm được hét lên: “Lâu cô nương cẩn thận!"
Con trăn khổng lồ đó đã nổi lên một cái đầu khổng lồ, nó há miệng ra đớp về phía cái đình nhỏ, dường như nó có thể nuốt được cả Lâu Thất và cái đình chỉ bằng một hơi.
Tuy rằng đó dường như chỉ là sương khí nhưng thực sự là quá chân thật, quá đáng sợ, Hoa Vu Tồn chỉ giương mắt nhìn nung nấu, suýt chút nữa đã muốn xông lên cứu nàng. Nhưng ông ta ghi nhớ rõ lời dặn dò của Lâu Thất, nàng từng nói, bất luận nhìn thấy cái gì đều không được hành động.
Hoa Vu Tồn bóp chặt nắm đấm, lúc này, bên người bỗng có một luồng gió nhẹ, ông ý thức được lập tức giơ tay ra tóm lấy: “Kẻ nào dám xông vào đây?"
Một chỉ phong khiến tay của ông ta bật ra, giọng Trầm Sát âm trầm vàng lên: “Nói cho bản đế quân biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
“Đế quân" Hoa Vu Tồn bỗng chốc giật mình hoàn hồn, quả nhiên nhìn thấy Trầm Sát lạnh lùng đứng bên cạnh, đôi mắt chàng đang xoáy chặt vào cái đình nhỏ đó.
Nếu không phải vừa rồi ông ta ngăn lại có lẽ chàng đã xông vào đó rồi.
“Đế quân, nơi này có đại trận, là âm địa trong trận, Lâu cô nương đang phá trận."
“Phá trận?" Trầm Sát lúc này mới nhìn thấy Lâu Thất ở trong cái đình đang bị con trăn khổng lồ màu xanh lục giam lại, mặt chàng đột ngột biến sắc. Đúng lúc này, bỗng có âm thanh của một viên thị vệ kêu lên thảm thiết.
“Aaaaa"
Tác giả :
Khuyết Danh