Độc Tình: Mê Luyến Vô Hạn (Sự Dịu Dàng Độc Nhất)
Chương 160: Nhất định sẽ bảo vệ con
"Lão đại...em có chút lo lắng."
Trong phòng cô, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cái ghế đã được Cố Thâm bê gọn ghẽ sang một bên, vì có tin vui nên mọi hờn giận đã tạm thời được xóa đi. Hàn Kỳ Âm ngồi dựa vào trong lồng ngực Cố Thâm, tay đan vào trong bàn tay to rộng của hắn, nhỏ nhẹ nói.
"Em lo lắng chuyện gì?"
Hắn kê cằm của mình lên trên đỉnh đầu cô, vài sợi tóc mềm mại cọ vào cằm hắn nhồn nhộn.
"Em lo rằng...thời điểm này không thích hợp để có con..."
"Mạc Tư Huyền bị bệnh, mối thù của cha mẹ em, kẻ đứng sau hãm hại chúng ta, còn cả Nam Huyền Dạ... "
Tất cả mọi thứ đều đổ dồn lại tại thời điểm này, còn cả Ella, mặc dù Cố Thâm nói rằng không hề có tình cảm với cô ta, đợi chữa khỏi bệnh cho Mạc Tư Huyền sẽ đưa cô ta đi nhưng cô không thể nhắm mắt làm ngơ coi như không có chuyện gì.
Cố Thâm xoa đầu cô, con xuất hiện vào lúc này cũng ngoài dự liệu của hắn, thời điểm này quả thật đúng là không phù hợp. Nhưng hắn sẽ không bỏ đứa con này, hắn nghĩ rằng Hàn Kỳ Âm cũng không muốn bỏ nó.
"Hàn Kỳ Âm, chuyện em mang thai tạm thời tôi sẽ cho phong tỏa thông tin. Còn kẻ đứng sau kia, tôi sẽ bắt bọn chúng phải trả giá."
Hắn lạnh lùng nói, cô cũng nghĩ rằng việc cô mang thai bây giờ không nên nói ra sẽ tốt hơn. Vị trí của cô ở Cố gia vẫn chưa được vững vàng, nếu để lộ ra, sẽ có những kẻ mưu đồ bất chính muốn nhắm vào Cố Thâm mà làm hại cô, và cả đứa con trong bụng.
"Lão đại, việc em mang thai bây giờ có làm ảnh hưởng tới anh không?"
Cố Thâm "Ngốc...em nghĩ tôi là ai?"
Tay hắn vuốt ve gò má hồng phúng phính
"Tôi không đến nỗi đến đứa con của mình mà cũng không bảo vệ được."
"Đợi giải quyết xong chuyện này. Tôi sẽ công bố thân phận nữ chủ nhân của Cố gia cho em."
Cô kinh ngạc
"Lão đại...chuyện này..."
Thân phận nữ chủ nhân của Cố gia sao? Cô chưa hề nghĩ tới.
"Lão đại, em e rằng mọi người sẽ không chấp nhận. Đám Tư Duệ cũng thế..."
"Em mang trong mình đứa con của tôi, là dòng máu của Cố gia, có ai dám phản đối?"
Hắn đã quyết định rồi, bọn họ không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Bây giờ cô đã mang thai con của hắn, đã không còn như trước.
"Lão đại..."
Cô xúc động, tay nhỏ xoa lên bụng. Con xuất hiện trong lúc này, cô còn lo lắng hơn. Nhưng đúng như Cố Thâm nói, cô cũng sẽ bằng mọi giá để có thể bảo vệ nó.
"Đúng rồi lão đại...em có thể xin anh một chuyện được không?"
"Em nói đi."
"Em muốn...Dung Tuyết ở bên cạnh mình, có cô ấy em cũng an tâm."
Cô xin hắn để cho Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh, mục đích khác cũng là vì bảo vệ cô ấy, cô sợ Cố Thâm trong lúc tức giận vì chuyện của Mạc Tư Huyền mà làm hại đến Dung Tuyết.
Lông mày của Cố Thâm hơi nhíu, rõ ràng hắn không thích điều này, để người của Mộ gia ở bên cạnh Hàn Kỳ Âm, lại còn là Mộ Dung Tuyết...
"Cô ta không phù hợp."
Hắn nói.
Hàn Kỳ Âm biết là hắn sẽ không dễ dàng đồng ý
"Lão đại, bây giờ em đã mang thai con của anh, ngoài Dung Tuyết ra, không ai ở bên cạnh khiến em an tâm cả."
Cô định nói thêm là có Ella ở Cố gia khiến cô có phần lo lắng nhưng lại thôi. Nếu cô muốn thì Cố Thâm tất nhiên sẽ cho người hầu hạ cô, nhưng ở Cố gia toàn đàn ông con trai sẽ bị bất tiện, hơn nữa với sự chiếm hữu độc tôn của hắn với Hàn Kỳ Âm hắn cũng không thích điều này. Sẽ phải tìm một người nào mà đối xử tốt với cô, Cố Thâm ghét phải thừa nhận điều này nhưng hiện tại ngoài Mộ Dung Tuyết ra thì chưa có ai khác.
"Lão đại, Dung Tuyết ở bên cạnh em, cô ấy không hề vô dụng, cô ấy sẽ giúp em."
Cô nói thêm, đưa ra lợi ích trước mắt hắn để hắn cân nhắc. Cô nghĩ Cố Thâm rồi sẽ đồng ý.
Cố Thâm nhìn ánh mắt long lanh chờ đợi đó của cô lại mềm lòng
"Chỉ là tạm thời."
Hắn vuốt ve gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, Hàn Kỳ Âm nở nụ cười ngọt ngào, dụi dụi vào trong lòng hắn
"Cảm ơn anh...lão đại..."
"Có điều..."
Hắn vừa âu yếm vuốt tóc cô, vừa nói. Hàn Kỳ Âm ló đầu ra từ trong ngực nhìn hắn
"Điều gì?"
"Em có thai đúng lúc này, vậy thì ai chịu trách nhiệm với nó đây?"
Cố Thâm không chút xấu hổ bắt lấy tay cô sờ vào vật nóng hổi của hắn, ở bên ngoài lớp vải cô dường như vẫn cảm nhận được dục vọng mãnh liệt...
"Anh bại hoại..."
Gò má cô tức thì lại nóng bừng lên, rút tay ra khỏi chỗ đó đánh vào ngực hắn.
"Em không cần biết, anh không được làm quá trớn sẽ hại đến con..."
Cô bĩu môi nhỏ, thể hiện ý kiến của mình.
Điều này đối với hắn hơi khó, nhưng vẫn có thể. Chỉ cần làm nhẹ nhàng một chút...
"Được..."
Cố Thâm hôn lên đôi môi anh đào đang bĩu lên kia, dịu dàng và chậm rãi, nụ hôn đó khác hẳn với nụ hôn cuồng bạo lúc nãy, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cô ngọt ngào, mút mát nhè nhẹ...
Hàn Kỳ Âm nhắm mắt đáp lại, hai tay vòng qua eo hắn, mong là Cố Thâm giữ lời hứa của mình...
Trong phòng cô, dưới ánh đèn vàng ấm áp, cái ghế đã được Cố Thâm bê gọn ghẽ sang một bên, vì có tin vui nên mọi hờn giận đã tạm thời được xóa đi. Hàn Kỳ Âm ngồi dựa vào trong lồng ngực Cố Thâm, tay đan vào trong bàn tay to rộng của hắn, nhỏ nhẹ nói.
"Em lo lắng chuyện gì?"
Hắn kê cằm của mình lên trên đỉnh đầu cô, vài sợi tóc mềm mại cọ vào cằm hắn nhồn nhộn.
"Em lo rằng...thời điểm này không thích hợp để có con..."
"Mạc Tư Huyền bị bệnh, mối thù của cha mẹ em, kẻ đứng sau hãm hại chúng ta, còn cả Nam Huyền Dạ... "
Tất cả mọi thứ đều đổ dồn lại tại thời điểm này, còn cả Ella, mặc dù Cố Thâm nói rằng không hề có tình cảm với cô ta, đợi chữa khỏi bệnh cho Mạc Tư Huyền sẽ đưa cô ta đi nhưng cô không thể nhắm mắt làm ngơ coi như không có chuyện gì.
Cố Thâm xoa đầu cô, con xuất hiện vào lúc này cũng ngoài dự liệu của hắn, thời điểm này quả thật đúng là không phù hợp. Nhưng hắn sẽ không bỏ đứa con này, hắn nghĩ rằng Hàn Kỳ Âm cũng không muốn bỏ nó.
"Hàn Kỳ Âm, chuyện em mang thai tạm thời tôi sẽ cho phong tỏa thông tin. Còn kẻ đứng sau kia, tôi sẽ bắt bọn chúng phải trả giá."
Hắn lạnh lùng nói, cô cũng nghĩ rằng việc cô mang thai bây giờ không nên nói ra sẽ tốt hơn. Vị trí của cô ở Cố gia vẫn chưa được vững vàng, nếu để lộ ra, sẽ có những kẻ mưu đồ bất chính muốn nhắm vào Cố Thâm mà làm hại cô, và cả đứa con trong bụng.
"Lão đại, việc em mang thai bây giờ có làm ảnh hưởng tới anh không?"
Cố Thâm "Ngốc...em nghĩ tôi là ai?"
Tay hắn vuốt ve gò má hồng phúng phính
"Tôi không đến nỗi đến đứa con của mình mà cũng không bảo vệ được."
"Đợi giải quyết xong chuyện này. Tôi sẽ công bố thân phận nữ chủ nhân của Cố gia cho em."
Cô kinh ngạc
"Lão đại...chuyện này..."
Thân phận nữ chủ nhân của Cố gia sao? Cô chưa hề nghĩ tới.
"Lão đại, em e rằng mọi người sẽ không chấp nhận. Đám Tư Duệ cũng thế..."
"Em mang trong mình đứa con của tôi, là dòng máu của Cố gia, có ai dám phản đối?"
Hắn đã quyết định rồi, bọn họ không chấp nhận cũng phải chấp nhận. Bây giờ cô đã mang thai con của hắn, đã không còn như trước.
"Lão đại..."
Cô xúc động, tay nhỏ xoa lên bụng. Con xuất hiện trong lúc này, cô còn lo lắng hơn. Nhưng đúng như Cố Thâm nói, cô cũng sẽ bằng mọi giá để có thể bảo vệ nó.
"Đúng rồi lão đại...em có thể xin anh một chuyện được không?"
"Em nói đi."
"Em muốn...Dung Tuyết ở bên cạnh mình, có cô ấy em cũng an tâm."
Cô xin hắn để cho Mộ Dung Tuyết ở bên cạnh, mục đích khác cũng là vì bảo vệ cô ấy, cô sợ Cố Thâm trong lúc tức giận vì chuyện của Mạc Tư Huyền mà làm hại đến Dung Tuyết.
Lông mày của Cố Thâm hơi nhíu, rõ ràng hắn không thích điều này, để người của Mộ gia ở bên cạnh Hàn Kỳ Âm, lại còn là Mộ Dung Tuyết...
"Cô ta không phù hợp."
Hắn nói.
Hàn Kỳ Âm biết là hắn sẽ không dễ dàng đồng ý
"Lão đại, bây giờ em đã mang thai con của anh, ngoài Dung Tuyết ra, không ai ở bên cạnh khiến em an tâm cả."
Cô định nói thêm là có Ella ở Cố gia khiến cô có phần lo lắng nhưng lại thôi. Nếu cô muốn thì Cố Thâm tất nhiên sẽ cho người hầu hạ cô, nhưng ở Cố gia toàn đàn ông con trai sẽ bị bất tiện, hơn nữa với sự chiếm hữu độc tôn của hắn với Hàn Kỳ Âm hắn cũng không thích điều này. Sẽ phải tìm một người nào mà đối xử tốt với cô, Cố Thâm ghét phải thừa nhận điều này nhưng hiện tại ngoài Mộ Dung Tuyết ra thì chưa có ai khác.
"Lão đại, Dung Tuyết ở bên cạnh em, cô ấy không hề vô dụng, cô ấy sẽ giúp em."
Cô nói thêm, đưa ra lợi ích trước mắt hắn để hắn cân nhắc. Cô nghĩ Cố Thâm rồi sẽ đồng ý.
Cố Thâm nhìn ánh mắt long lanh chờ đợi đó của cô lại mềm lòng
"Chỉ là tạm thời."
Hắn vuốt ve gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của cô, Hàn Kỳ Âm nở nụ cười ngọt ngào, dụi dụi vào trong lòng hắn
"Cảm ơn anh...lão đại..."
"Có điều..."
Hắn vừa âu yếm vuốt tóc cô, vừa nói. Hàn Kỳ Âm ló đầu ra từ trong ngực nhìn hắn
"Điều gì?"
"Em có thai đúng lúc này, vậy thì ai chịu trách nhiệm với nó đây?"
Cố Thâm không chút xấu hổ bắt lấy tay cô sờ vào vật nóng hổi của hắn, ở bên ngoài lớp vải cô dường như vẫn cảm nhận được dục vọng mãnh liệt...
"Anh bại hoại..."
Gò má cô tức thì lại nóng bừng lên, rút tay ra khỏi chỗ đó đánh vào ngực hắn.
"Em không cần biết, anh không được làm quá trớn sẽ hại đến con..."
Cô bĩu môi nhỏ, thể hiện ý kiến của mình.
Điều này đối với hắn hơi khó, nhưng vẫn có thể. Chỉ cần làm nhẹ nhàng một chút...
"Được..."
Cố Thâm hôn lên đôi môi anh đào đang bĩu lên kia, dịu dàng và chậm rãi, nụ hôn đó khác hẳn với nụ hôn cuồng bạo lúc nãy, lưỡi hắn cuốn lấy lưỡi cô ngọt ngào, mút mát nhè nhẹ...
Hàn Kỳ Âm nhắm mắt đáp lại, hai tay vòng qua eo hắn, mong là Cố Thâm giữ lời hứa của mình...
Tác giả :
Mèo Mù Mắt Đen