Độc Thủ Diêm Vương Lệnh
Chương 23: Ngoại truyện 2: Cướp tiêu

Độc Thủ Diêm Vương Lệnh

Chương 23: Ngoại truyện 2: Cướp tiêu

Chuyện kể rằng một ngày, Đại Võ chỉ điểm cho Tiểu Dật luyện công trong Tuyệt Tâm Cốc. Một chiêu “Phong động ảnh di" Tiểu Dật làm thế nào cũng không đạt được yêu cầu của Đại Võ. Sau khi luyện tới luyện lui vài chục lần, Đại Võ rốt cục nản chí ngã lòng tuyên bố buông tha. Vốn cái này cũng không có gì, nguyên nhân chính là do hắn nhất thời lỡ miệng mà bật thốt lên một câu: “Ngu ngốc a…" Lời vừa nói ra, nhắm trúng vào Tiểu Dật vốn đang cực kì khó chịu, vạn phần chán ngán, khiến y đương trường thẹn quá hóa giận, nổi trận lôi đình ném kiếm bỏ đi.

Nói đến vì sao võ công Tiểu Dật thường thường như thế cũng không có gì lạ, không phải bởi vì y học tập không nghiêm túc, lại càng không phải y luyện công không siêng năng, nguyên nhân trong đó chỉ có một, y đích đích xác xác từ đầu đến chân không có thiên tư học võ. Nếu không, chỉ bằng bảy mươi hai lộ “Phong hồi kiếm pháp" nổi danh võ lâm của Dẫn Nguyệt phái há lại thua dưới ba mươi chín lộ “Trường không đao pháp “ của Đại Võ? Hiện giờ tuy đã mất, bất quá năm đó cha Tiểu Dật chính là cao thủ sử kiếm đứng đầu giang hồ tiếng tăm lừng lẫy, anh tư bột phát, khí vũ hiên ngang. Chỉ có điều thời điểm Tần Hạo Tần lão gia tử đích thân dạy con trai bảo bối học kiếm, có thể nói là trải qua bao nhiêu khó khăn nhọc lòng, không biết bạc bao nhiêu cọng tóc, nhưng mặc kệ hắn ân cần dạy bảo hay là thở hổn hển, tức sùi bọt mép, kiếm pháp của Tiểu Dật thủy chung không có tiến bộ. Kỳ thật, Tiểu Dật không hề ngu ngốc, ngược lại, y còn là một hài tử thực lanh lợi, thiên tư thông minh, chung linh dục tú, vô luận là sự việc gì, chỉ cần nghe qua đã hiểu, gặp qua là không quên được. Đối với nhân tính thiện ác, y lại càng mẫn tuệ đến mức chỉ cần liếc mắt là nhìn rõ mọi việc, không bị vẻ ngoài giả dối mê hoặc. Điểm này, ngay cả Tần lão gia tử cũng khen không dứt miệng, hoàn toàn khâm phục. Chỉ tiếc, đối với tuyệt học gia truyền, Tiểu Dật lại không thể học vô. Tần lão gia tử giải thích cho y kiếm chiêu và kiếm ý, y có thể học thuộc làu làu một chữ không sai, đọc cho cha y nghe đến mi phi sắc vũ, mở cờ trong bụng. Nhưng mà, bộ kiếm pháp kia một khi rơi vào trong tay Tiểu Dật, sẽ lập tức trở nên vuông không ra vuông, tròn không ra tròn, bảy mươi hai lộ kiếm pháp thất linh bát lạc, lung tung bừa bãi, làm cho Tần lão gia tử mặt như màu đất, lắc đầu không ngừng. Chính vì như thế, tuy Tiểu Dật học kiếm so với người khác chịu khó bội phần, cũng gian khổ bội phần, nhưng vẫn chưa từng có hiệu quả, hiện giờ cư nhiên còn bị Võ mỗ cười nhạo (trời đất chứng giám, Đại Võ có thể thề độc rằng hắn tuyệt không phải cố ý ^^), quả thực là muốn nhẫn cũng không nhẫn được, khiến y giận trào lên ngực, bi phẫn không thôi. Lập tức tung một cước lưu lại dấu chân thật to trên người tên gia hỏa đáng thương đang che miệng tự biết mình lỡ lời, nổi giận đùng đùng quay đầu chạy ra khỏi cốc.

Thấy Tiểu Dật chạy trốn nhanh như chớp, Đại Võ đương nhiên hốt ha hốt hoảng vội vàng đuổi theo, không ngờ trên đường lại bị một thanh niên phong độ phiên phiên, anh tuấn tiêu sái ngăn cản.

“Sáng sớm đã đi đâu a?" Nhìn đỉnh đầu muốn bốc khói của sư đệ, Lâm Đình Hiên ngoài cười trong không cười nói, “Ta đang có chuyện tìm ngươi." Nói đùa gì vậy? Sư huynh ta đây cả ngày bận bịu, không thể phân thân đi làm việc khác, làm sư đệ như ngươi lại có thể mang theo tình nhân khoái hoạt tiêu dao, du sơn ngoạn thủy tứ xứ, còn có thiên lý sao? Hiện giờ ta xem ngươi chạy đi đâu?

“Không, không phải…" Đại Võ gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, chờ hắn lắp bắp giải thích rõ ràng ngóc ngách câu chuyện, thật vất vả tống cổ lão sư huynh vướng víu xong, bóng dáng Tiểu Dật sớm đã biến mất. “Ai…" Hắn uể oải thở dài, một phen nhặt trường kiếm rớt trên mặt đất, ánh mắt lơ đãng lướt qua, bỗng nhiên thoáng thấy một vật quen thuộc… “Không xong!" Hắn nhanh chóng nhặt lên cất vào lòng, mang theo trường kiếm nhắm thẳng hướng ngoài cốc phóng đi, vừa chạy vừa thấp giọng than thở. “Thảm rồi…"

***

Buổi trưa.

Trong một khách sạn ở trấn nhỏ cách Tuyệt Tâm Cốc mười dặm.

Một thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, xinh đẹp chói mắt khiến cho người khác không thể nhìn đi chỗ khác đang sờ tay vào ngực. Không xong! Không thấy ví đâu. Nhất định là lúc luyện kiếm đã rơi vào trong cốc. Đều là do tên ngốc kia làm hại! Bây giờ nên làm thế nào đây? Nhìn rượu và thức ăn còn thừa trên bàn, Tiểu Dật có chút khó xử. Y cúi đầu nhìn ngọc bội bên người, lại sờ sờ liên tử trên cổ, trong lòng do dự. Ngọc là cổ ngọc tốt nhất, màu sắc oánh nhuận, tinh xảo linh lung, vạn kim khó cầu, liên tử do tám mươi tám viên trân châu nguyên chất tạo nên, mỗi một khỏa trân châu đều mang một biểu cảm, có cười vui, phẫn nộ, khóc lóc… Các loại thần thái, trông rất sống động, không hề lặp lại, có thể thấy người tạo hình không những khéo tay, tâm tư càng linh xảo. Chỗ tiếp nối của mỗi viên trân châu đều có dải rút, có thể dễ dàng gỡ xuống, chỉ cần một viên cũng có thể giải quyết dư dả hoàn cảnh quẫn bách trước mắt, nhưng là…Tiểu Dật lo lắng thật lâu, rốt cục nhẹ nhàng tháo xuống ngọc bội bên thắt lưng…

“Ta có thể dùng vật này để trả tiền không?"

“Di?" Nhìn chằm chằm Tiểu Dật, hỏa kế vẻ mặt si ngốc nghe vậy mới như ở trong mộng tỉnh lại, ngơ ngơ ngẩn ngẩn đưa tay chờ đón.

“Vị huynh đài này," một tiếng nói tao nhã từ cách bàn truyền đến, “Lấy vật quý trọng như thế trả tiền chẳng phải đáng tiếc sao? Một bữa này để tại hạ làm chủ đi?"

Tiểu Dật chuyển mắt, liền thấy một thanh niên cao to, tư văn tuấn lãng đang mỉm cười vuốt cằm với mình, giơ tay nhấc chân đều nhất mực thân thiết tao nhã, khiến cho người khác nảy sinh hảo cảm.

“Đa tạ huynh đài." Tiểu Dật nho nhã lễ độ, “Nhưng chúng ta không quen không thân, tại hạ không dám đi quá giới hạn."

“Chỉ là việc nhỏ, không đáng nói đến." Ánh mắt thanh niên chớp động, “Không biết tại hạ có may mắn được mời huynh đài uống mấy chén?"

“Ha ha ha ha…" Bên trái thanh niên vang lên một tiếng cười cao ngất phóng túng, “Tiểu huynh đệ, ngươi ngàn vạn lần đừng mắc mưu y. Trên giang hồ ai không biết ‘Nộ hà đao’ Lạc Ngũ nam nữ đều xơi, phong lưu thành tánh, đừng nhìn y bộ dạng tư tư văn văn, kỳ thật…"

“Câm mồm!" Sau tiếng quát lớn, một khối xương gà nhanh như lưu tinh bay về phía nam tử vừa nói, mục tiêu chính là cái miệng rộng không ngừng khép mở của hắn. “Họ Tào, ngươi đừng có nói hươu nói vượn!" Trên khuôn mặt tuấn tú của Lạc Ngũ tràn đầy tức giận, hiển nhiên cho thấy oán thù kết cùng đối phương đã không còn là chuyện ngày một ngày hai.

“Hắc hắc hắc…" Nam tử giơ đũa dễ dàng kẹp lấy ám khí ném về phía mình, hì hì cười, “Sao phải kích động như thế? Có phải bị ta vạch trần cho nên thẹn quá hóa giận hay không?"

“Hừ." Lạc Ngũ lạnh lùng liếc mắt nhìn, lại ngoảnh đầu trở về, biểu tình trên mặt nhất thời thay đổi một trăm tám mươi độ. Y thâm tình chân thành, vô cùng khẩn thiết nhìn Tiểu Dật, “Vị huynh đài này, tên họ Tào vừa mới nói chuyện với ngươi chính là một nhân vật nổi tiếng hung ác trong võ lâm, độc cước đại đạo giết người như ngóe. Lời của hắn ngươi nhất thiết không thể tin, tuy bộ dạng hắn cũng giống con người, kỳ thật…"

“Lạc Ngũ!" Tào Lưu ném lại xương gà, khuôn mặt đường nét phân minh nhìn về phía Tiểu Dật, trong nụ cười híp mắt mang theo chút mê đắm, “Vị tiểu huynh đệ này, tại hạ Tào Lưu, tuyệt đối là chính nhân quân tử, nợ của ngươi nên để tại hạ trả giúp, tránh bị mắc mưu người khác…"

“Vị huynh đài này," Lạc Ngũ nhanh chóng cắt lời hắn, khiêm cung ôn hòa chắp tay, “Chẳng phải từng nghe vô sự ân cần, phi gian tức đạo? Có người ngoài mặt hiền lành, kì thực âm hiểm giả dối, tâm địa độc ác, huynh đài đừng bị lời ngon tiếng ngọt sở hoặc…"

“Đúng a," Tào Lưu nhíu đôi mày đen, cảm thán nói, “Xuất môn ra ngoài, cần phải nâng cao cảnh giác, phân rõ tốt xấu. Tiểu huynh đệ, ngươi không biết có người vì muốn cướp sinh ý mà ngay cả việc đê tiện như hạ dược vào trong trà của đối thủ cũng làm ra được…"

“Không sai không sai," Lạc Ngũ liên tiếp gật đầu, “Có người còn có thể thừa dịp nửa đêm ngươi ngủ say mà mở cửa sổ phóng khói mê vào trong, sách sách, quả thực là hạ lưu đến cực điểm…"

“Tiểu huynh đệ, gặp nhau tức là hữu duyên, chúng ta cùng xướng ẩm vài chén được không?"

“Vừa rồi tại hạ đã đến trước, cho nên tại hạ xin đi đầu, không biết ý huynh đài thế nào?"

Tiểu Dật nhìn Tào Lưu cười đầy ý xấu trước mặt, lại ngó Lạc Ngũ dương dương tự đắc, trong lòng không khỏi đại thán không may. Luận về nổi danh, “Nộ hà đao" Lạc Ngũ và “Đại bi chưởng’ Tào Lưu không thể nghi ngờ đều là nhân vật nổi tiếng hạng nhất hạng nhì trong giới lục lâm, hai người đều là độc cước đại đạo hoành hành đại giang nam bắc, vô cùng lợi hại, rất khó trêu chọc. Nghe nói bọn hắn luôn vì cướp sinh ý cùng tranh đoạt bài danh trên võ lâm mà đánh nhau túi bụi, oán hận song phương chất chứa quá lâu, hôm nay vừa thấy, quả nhiên là thật. Chỉ có điều không thể ngờ được hai người này còn trẻ tuổi như thế, nhìn qua mới chỉ hai lăm hai sáu, một người mặt mày sáng sủa, hào hoa phong nhã, một người mày kiếm mắt hổ, khí phách hào hùng, chỉ nhìn bề ngoài không thể nhận ra họ vốn là đạo phỉ tàn nhẫn. Tiểu Dật nhìn trái nhìn phải, cảm thấy thực đau đầu, nói thật, y chẳng muốn nhận “hảo ý" của bên nào, bất quá y hiểu được võ công của mình không phải địch thủ của đối phương, huống chi ngay cả kiếm y cũng đã ném vào Tuyệt Tâm Cốc. Nghĩ đến đây, y tức đến muốn đánh người. Nguyên bản trên người Tiểu Dật dù không có kiếm cũng mang rất nhiều chủy thủ phòng thân (đây là thói quen tốt của y hình thành sau nhiều lần bị gây rối) nhưng một lần ở trên giường không cẩn thận làm rơi lợi khí sắc bén, thiếu tý nữa là sảng khoái cắt đứt bộ vị trọng yếu của người nào đó, về sau người kia liền tự tiện đem “hung khí" trên người Tiểu Dật giấu kín đến mức y tìm không ra. Hiện giờ Tiểu Dật có thể nói là tay không tấc sắt, mà tên gia hỏa hùng hồn vỗ ngực nói cái gì “Mấy thứ đồ ấy không có cũng không sao, có ta là đủ rồi" lại không ở bên mình, cân nhắc thế cục trước mắt…

“Thật có lỗi," Tiểu Dật trực tiếp từ chối, “Ý tốt của nhị vị tại hạ tâm lĩnh, bất quá tại hạ và nhị vị bình thủy tương phùng, sao có thể không biết xấu hổ khiến cho nhị vị phải tốn kém?" Ngữ khí của y tuy thập phần khiêm tốn nhã nhặn, nhưng ngữ ý lại thật kiên quyết.

“…" Tào, Lạc hai người liếc mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhíu mày, tựa hồ chưa từng đoán được thiếu niên xinh xắn trước mắt sẽ cự tuyệt lời mời tha thiết chân thành, làm động lòng người của bọn hắn…

“Ha ha," Lan can lầu hai bỗng nhiên truyền đến thanh âm âm dương quái khí, “Ta nói vị tiểu ca này, không bằng để cho bổn công tử thay ngươi trả tiền?"

Tiểu Dật cả kinh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một cậu ấm mặt rỗ, quần áo phi thường xa xỉ, tay ôm một thiếu niên mười sáu mười bảy tô son điểm phấn đang chảy nước miếng nhìn mình. Xem tình huống này, người thiếu niên kia hẳn là luyến đồng bao dưỡng, hiện nay nam phong đang thịnh, kẻ có tiền nuôi luyến đồng trong nhà cũng không phải việc mới mẻ.

“Thế nào?" Cậu ấm dùng ánh mắt đánh giá nhìn Tiểu Dật từ trên xuống dưới, cuối cùng vừa lòng gật gật đầu, ngả ngớn nói, “Nếu ngươi nguyện ý, không ngại đến phòng bản công tử, cả ba chúng ta cùng hảo hảo chơi đùa một phen."

“… Hảo." Tiểu Dật trầm mặc một lát, một hơi nhận lời. Nghe thấy vậy, Tào Lưu và Lạc Ngũ thiếu chút ngã ngửa, nam nhi anh tuấn khôi ngô, ngọc thụ lâm phong trước mặt không chọn, lại đi chọn một tên mặt rỗ, rốt cuộc có mắt không a?! Khẩu vị của người xinh đẹp đều… độc đáo như vậy?

Tiểu Dật không rảnh đi quản hai người đương há to miệng, ung dung lên lầu, cậu ấm kia thấy thế liền cười híp mắt, hắn một tay ôm thiếu niên trong lòng, một tay đặt lên vai Tiểu Dật, dương dương tự đắc nhìn nhị vị đạo tặc ngơ ngác dưới lầu, gấp rút dẫn người về phòng hưởng lạc.

“… Thói đời…" Thật lâu sau, Lạc Ngũ rốt cục phục hồi tinh thần thở ra một hơi thật dài.

“Vì sao lại như vậy…" Tào Lưu suy đi nghĩ lại mãi mà không rõ chính mình có gì không sánh bằng cái tên mặt rỗ kia.

“Tên kia…" Lạc Ngũ trầm ngâm, tinh quang trong mắt chợt lóe.

“Hừ," Tào Lưu hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi duỗi cái lưng mệt mỏi, “Coi bộ, lại có thêm một người muốn cướp sinh ý."

“Làm sao?" Lạc Ngũ cười mỉa, “Ngươi sợ?"

“Có sợ hay không mai sẽ thấy rõ," Tào Lưu bình tĩnh, “Chỉ sợ đến lúc đó bàn chân bôi mỡ chính là ngươi."

“Coi như thêm một tên mặt rỗ thì sao?" Lạc Ngũ phớt tỉnh, “Đồ Lạc Ngũ gia ta muốn chưa bao giờ chạy thoát."

“Hắc hắc," Tào Lưu liếc xéo, “Ngươi cũng đừng coi thường tên mặt rỗ kia, đến lúc lật thuyền trong mương thì đừng trách Tào mỗ ta không nhắc trước."

“Ta thấy ngươi vì không được người khác coi trọng nên ghen tị đỏ mắt rồi đó." Lạc Ngũ cười xảo trá. “Tiểu tử đó nhất định không ngờ cái tên thoạt nhìn vô dụng ăn chơi trác táng kỳ thật cũng không giống với bề ngoài, nếu không cũng sẽ không chọn hắn. Theo ta đoán, hài tử xinh xắn kia lúc này có khi đang phải nếm mùi đau khổ."

“Ai," Tào Lưu không khỏi tiếc hận, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy một hài tử xinh đẹp  như vậy, cư nhiên lại để cho một tên toi cơm chiếm tiện nghi."

“Chưởng quầy!" Một cự hán cao hơn thường nhân cả một cái đầu bước nhanh vào khách điếm, hắn thân mang đại đao, tay cầm trường kiếm, mâu mang sát khí, mắt lộ hung quang, trên mặt ngoài râu quai nón xồm xoàm còn có môt vết sẹo thật dài, khiến cho chưởng quầy sợ đến mức run rẩy không ngừng.

“Này, này… Vị này… khách… khách quan…"

“Ngươi có từng nhìn thấy một thiếu niên mặc áo trắng, bộ dạng rất được đi qua đây không?" Cự hán khí thế kinh người hỏi.

“Ta, ta, ta…"

“Vị huynh đài này," Nhãn châu Lạc Ngũ xoay động, “Xin hỏi người các hạ muốn tìm có phải trên dưới mười bảy mười tám, trên người còn đeo một khối ngọc bội…"

“Đúng vậy." Không chờ y nói xong, đại hán đã gấp gáp hỏi, “Tôn giá có biết y đang ở nơi nào?"

“Cái này…" Lạc Ngũ nói, “Ta thấy y bị một tên mặt rỗ bắt lên lầu…"

“Cái gì?!" Đại hán cực kì hoảng sợ, rống ra tiếng.

“Ngay tại lầu hai, phòng tuất gian thứ hai bên trái." Tào Lưu tâm địa tốt chỉ đường cho người đang gấp đến độ muốn phát điên.

Vừa nói xong, trước mặt sớm đã trống rỗng, thân hình thật lớn đã biến mất nơi khúc quanh. Tào Lưu và Lạc Ngũ đồng thời hít sâu một hơi, hảo khinh công! Hắc hắc, có kịch hay để xem rồi!!! Kinh ngạc qua đi, trong lòng hai người không khỏi âm thầm vui sướng khi người gặp họa.

***

Đông.

Thời điểm Đại Võ một cước đá văng cửa, đầu tiên đập vào mắt là khuôn mặt vui vẻ tươi cười của Tiểu Dật. Tay y bưng một ly trà thơm, đối diện là một nam tử mặt rỗ xấu xí đang cười đến sáng lạn. Tình cảnh này khiến cho Đại Võ đố kị điên cuồng, tức sùi bọt mép, bất quá may mắn hắn còn giữ lại được một chút lý trí, cuối cùng không có lập tức nổi bão, mà là thuận thế phẩy tay. Cửa “phanh" một tiếng đóng lại, trên tường thoáng chốc rơi xuống hàng đống bột phấn.

“Đại Võ."Nam tử mặt rỗ cười hì hì ngẩng đầu, “Đã lâu không gặp, hỏa khí của ngươi hôm nay thật lớn."

????

Đại Võ híp mắt nhìn trái nhìn phải nam tử mặt rỗ hồi lâu, vẫn không nhận ra là ai, nhưng thanh âm kia đích xác có vẻ quen tai: “Ngươi là…"

“Đồ đần," Tiểu Dật không khách khí, “Sao ngay cả Nam Cung nhị thiếu ngươi cũng không nhận ra?"

“Nam, Nam Cung?!" Đại Võ cả kinh, cơn tức chợt tiêu. “Sao ngươi lại biến thành thế này?"

“Cũng không phải ta tự nguyện," Nhị thiếu gia Nam Cung thế gia, “Phi tinh kiếm" Nam Cung Mẫn nguyên bản anh tuấn bất phàm cười khổ nói, “Hoàn toàn là do đại tẩu tương lai lạm quyền bức bách nên mới không thể không giả dạng như thế."

“Nga?" Đại Võ nhíu mày, “Đại ca ngươi muốn thành hôn? Sao đến giờ ta còn chưa nghe tin đính hôn của hắn?"

“Đúng a, bởi vì lúc trước đối phương chưa chịu gật đầu," Nam Cung Mẫn giải thích, “Hiện tại cuối cùng nàng cũng đồng ý, đại ca ta đã quyết định nội trong năm nay sẽ cưới vợ, đến lúc đó xin mời các ngươi và Đình tử đến dự tiệc."

“Đương nhiên, chính là…" Đại Võ chăm chú nhìn cẩm bào đỏ thẫm không hề có khí chất trên người đối phương, nhíu mi hỏi, “Đại tẩu ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao phải bắt ngươi ăn mặc như vậy?"

“Còn không phải bởi vì hai tên cường đạo cướp của giết người dưới lầu kia?" Nam Cung Mẫn mặt ủ mày ê, “Nàng mở tiêu cục, vì hóa minh vi ám, đặc biệt phái chúng ta đi giám thị Tào Lưu và Lạc Ngũ, còn đích thân giúp ta hóa trang thành như vầy…" Hắn lắc lắc đầu, trong mắt lộ vẻ bất mãn cùng bất đắc dĩ với vị đại tẩu tương lai kia.

“Chẳng lẽ…" Nữ tử mở tiêu cục trong chốn võ lâm chỉ có một người, “Đại tẩu tương lai của ngươi chính là cục chủ tiêu cục Phi Phượng, ‘Chiêu hồn hương’ Thôi Vân Tuyết?"

“Đúng vậy."

“Thì ra là thế, thuật dịch dung của Thôi Vân Tuyết vang danh thiên hạ, chẳng trách vừa rồi ta không nhận ra…" Đại Võ gãi đầu ngượng ngùng.

“Tiểu Dật liếc mắt là nhận ra ngay," Nam Cung Mẫn bội phục, “Nhãn lực của y thật tốt."

“Đó là bởi vì có người nhãn lực quá kém," Tiểu Dật lạnh lùng trừng mắt với Đại Võ, “Vừa rồi may mà có Nam Cung nhị thiếu thay ta giải vây, bằng không hai tên độc cước đại đạo kia đâu dễ dàng buông tha như vậy."

“Vậy thì thật là đa tạ," Đại Võ nhanh chóng bày ra gương mặt tươi cười với Nam Cung Mẫn, “Đã khổ cực chiếu cố tiểu quỷ nhà ta."

“Ai là tiểu quỷ nhà ngươi?!" Tiểu Dật ngẩng đầu trợn mắt nhìn, “Không phải ngươi chê ta ngu ngốc sao? Còn tới tìm ta làm gì?!"

“Tiểu quỷ," Đại Võ thở dài, “Buổi sáng ta nhất thời lỡ lời, thật sự không phải cố ý."

“Hừ, ngươi…"

“Này," Thiếu niên đang nằm dựa vào người Nam Cung Mẫn chợp mắt bỗng nhiên không  kiên nhẫn nói, “Muốn cãi nhau thì phiền các ngươi ra ngoài mà tiếp tục nháo."

“Di?" Đại Võ lúc này mới phát hiện còn có nhân vật như vậy tồn tại, hắn kinh ngạc hỏi, “Nam Cung… Này… người bất nam bất nữ này là ai?"

!!!!

Người nào đó lập tức đại nộ, một thanh trường kiếm sắc bén trong nháy mắt tới sát cổ họng Đại Võ, cũng may Đại Võ phản ứng nhanh vô cùng, nghiêng người vừa chuyển, thoát trong gang tấc, xuất ra một thân mồ hôi lạnh.

“Linh, ngươi làm gì vậy?!" Tiểu Dật vội vàng chắn trước người Đại Võ, la lớn với thiếu niên ăn mặc lòe loẹt.

“Linh??!!" Đại Võ giật mình đến mức nhãn cầu thiếu chút rơi xuống đất, “Ngươi là Linh??" Cũng khó trách hắn không nhận ra, Linh hiện tại cùng Linh trong trí nhớ của hắn khác biệt quá xa, một sát thủ tính cách nội liễm, lãnh mạc trầm tĩnh đột nhiên biến thành tiểu quan mặt trát phấn dày như tường thành, loại biến hóa này thực làm cho người ta dở khóc dở cười, khó có thể tưởng tượng.

“Y chỉ thay đổi trang phục, thoa thêm mấy tầng phấn trên mặt mà thôi." Tiểu Dật giễu cợt, “Không thể tưởng được nhãn lực của ngươi lại kém đến thế, mệt ngươi còn là nhân vật nổi danh trong chốn võ lâm."

“Ta không nghĩ tới Linh sẽ ăn mặc thành cái dạng này," Đại Võ nhìn Nam Cung Mẫn, “Đây cũng là chủ ý của đại tẩu ngươi?"

“Không phải nàng thì ai?" Nam Cung Mẫn hạ thấp thanh âm, “Ngươi ngàn vạn lần đừng kích thích y, hai ngày nay tâm tình y không tốt."

Đại Võ đồng tình gật gật đầu, một nam nhân bình thường bị bắt dịch dung thành bộ dạng ẻo lả này, trong lòng đương nhiên khó tránh khỏi uể oải chán nản.

“Ngươi mặc y phục thế này đúng là thích hợp," Chỉ tiếc có một người lại cứ muốn đi gây phiền toái với thiếu niên đang buồn bực khó chịu kia, “Sau này cứ tiếp tục ăn mặc như vậy nhé." Người mình luôn không vừa mắt, nay có cơ hội tốt như thế, há có thể không thừa cơ chế giễu vài câu?

“Tiểu quỷ." Đại Võ hoảng hốt lập tức một tay ôm người vào lòng, sợ Linh cũng nổi điên cho Tiểu Dật một kiếm.

Cũng may lần này Linh không nổi trận lôi đình, mà yên lặng nói: “Ta nhớ trước kia ngươi từng nói qua, ngọc bội vừa rồi ngươi muốn dùng để trả tiền là di vật của cha ngươi?"

“…Không sai." Tiểu Dật thừa nhận, “Ta chỉ tạm thời gán nợ, sau đó sẽ chuộc lại."

“Liên tử trên cổ ngươi là do Võ phó cốc chủ tặng a?" Linh giảo hoạt nhìn y, “Sao ngươi không đem đồ hắn tặng đi gán nợ? Rõ ràng chỉ cần một viên cũng đủ trả tiền."

“Ngươi…" Bị người nhìn thấu tâm tư, thoáng chốc mặt Tiểu Dật đỏ lên, y thẹn quá hóa giận muốn xông lên trước hảo hảo nói lý với đối phương một phen.

“Tiểu quỷ," Đại Võ lập tức mở cờ trong bụng, chỉ cảm thấy khắp người khoan khoái, phiêu phiêu muốn bay, hắn dùng lực ôm eo Tiểu Dật, không thể nén cười. “Ha ha ha ha…"

“Ngươi cười ngu cái gì?!" Tiểu Dật ra sức giãy dụa, “Mau thả ta ra, để ta đánh cho y một trận!"

“Ngươi đánh không lại y." Đại Võ nói, không đợi Tiểu Dật tức giận liền tiện đà một tay nhấc người lên vai, quay đầu khách khí với Nam Cung Mẫn, “Ta thiếu ngươi một chuyện, giúp ngươi bảo vệ cho chuyến tiêu có được không?"

“Cầu còn không được." Nét mặt Nam Cung Mẫn lộ rõ vui mừng, “Ta đang lo không ứng phó nổi với hai tên sát tinh dưới lầu kia, vạn nhất động thủ làm Linh bị thương sẽ không tốt."

“Hừ," Linh hừ một tiếng lạnh như băng, “Ngươi cứ lo được cho mình rồi nói sau, miễn cho đến lúc đó ta lại phải tới cứu ngươi."

“Linh…" Nam Cung Mẫn ủy khuất, “Ta đây là lo nghĩ cho ngươi, chỉ cần ngươi không có việc gì, ta bị thương cũng đâu có sao?"

“Mẫn…"

Sau đó hai người thâm tình nhìn nhau.

Nôn!!! Đại Võ, cùng với Tiểu Dật trên vai Đại Võ đồng thời lạnh người, da đầu run lên. Lúc trước Nam Cung Mẫn tốt xấu cũng là một mỹ nam tử, còn Linh lại có một khuôn mặt trẻ con đáng yêu, tình cảnh ấy kể ra thì có chút buồn nôn nhưng hãy còn có thể xưng tụng là cảnh đẹp ý vui,  còn bây giờ… một tên mặt rỗ ăn mặc kệch cỡm tới cực điểm cùng với một nam tử ẻo lả trên mặt bôi trét hồng hồng trắng trắng nhìn nhau, trừ bỏ khiến cho người ta nổi da gà còn có thể có tác động nào khác? Cho nên Đại Võ bắt lấy thời cơ nhanh chóng xoay người khiêng Tiểu Dật ra khỏi cửa.

***

“Chưởng quầy!" Đại Võ vừa đến thang lầu thì đúng lúc gặp hai tên cường đạo không chịu nổi kích thích muốn lên lầu xem náo nhiệt. Hắn cố ý lớn tiếng thét to, “Mau chuẩn bị cho ta một gian phòng hảo hạng, lão tử hôm nay cần phải ở chỗ này hảo hảo khoái hoạt!" Nói xong, còn thuận tay vỗ vỗ mông Tiểu Dật, lộ ra vẻ thổ phỉ mê đắm.

“Buông!" Tiểu Dật đỏ bừng quyền đấm cước đá, “Tên hỗn đản này! Sắc lang!! Ta tuyệt không ở cùng một chỗ với ngươi!!" Vẻ mặt tức giận của y quả là khiến người kinh diễm.

Tào Lưu và Lạc Ngũ chỉ cảm thấy hai mắt tỏa sáng, trong lúc tâm thần ngẩn ngơ không hẹn mà một tả một hữu cản đường Đại Võ.

“Bằng hữu, ta thấy vị huynh đài này tựa hồ không muốn ở cùng ngươi." Lạc Ngũ nhã nhặn, “Tục ngữ có câu ‘dưa xanh hái không ngọt’, ngươi cần gì phải miễn cưỡng như thế?"

“Đúng a," Tào Lưu ha ha nói, “Nếu vị tiểu huynh đệ này không muốn, các hạ sao không chịu buông tay?"

“Sao ta phải buông tay?! Y vốn là người của ta!!" Đại Võ điên cuồng cười, “Đây chính là do ta cực khổ cướp về từ trong tay tên mặt rỗ, các ngươi muốn thuận tiện ăn sẵn cũng không dễ dàng như vậy đâu! Có bản lĩnh thì đi đánh thắng tên mặt rỗ kia rồi nói sau!! Ha ha ha ha…" Nói xong, dương dương tự đắc xách người nhảy vào khách phòng tên Thần do chưởng quầy run run lẩy bẩy mở ra, “Phanh", quay người đá cửa.

“… Đúng vậy," Lạc Ngũ nhìn bóng lưng Đại Võ lẩm bẩm nói, “Tại sao ta lại đi quản nhàn sự của người khác?" Chẳng lẽ đây là cái gọi là lương tâm lên tiếng?

“…" Tào Lưu cẩn thận quan sát nửa ngày hai hàng dấu chân thật sâu Đại Võ lưu trên mặt đất, trầm mặt xuống lầu rót một ly rượu đầy uống một hơi cạn sạch. “Hảo tửu."

“Ngô…" Lạc Ngũ nhìn cửa phòng đóng chặt, lại nhìn người uống rượu giải sầu lặng lẽ không lên tiếng dưới lầu, rốt cục không nói một lời tiếp tục ăn bữa cơm của mình.

***

Trong gian phòng tên Thần.

Đại Võ bày ra bộ dạng hung ác trực tiếp đem Tiểu Dật đặt trên giường, sau đó cả người đè lên.

“Thế nào?" Hắn có vẻ đắc ý hỏi, “Ta có giống một đại ác bá cùng hung cực ác, cướp nam đoạt nữ không? Ta diễn không tệ phải không?"

“Ngươi không cần diễn đã giống," Tiểu Dật trào phúng, “Thoạt nhìn đã thấy tâm địa xấu xa."

“Tiểu quỷ…" Đại Võ kéo dài thanh âm, lấy lòng nói, “Ngươi cũng đừng tức giận với ta nữa, ta nhận lỗi với ngươi còn không được?"

“…" Tiểu Dật trầm mặc.

Trong lúc đó, Đại Võ vẫn luôn bình tâm tĩnh khí chờ câu trả lời của y, khẩn trương đến mức không dám thở mạnh một hơi.

“… Không… ở…" Tiểu Dật thanh âm nhỏ như muỗi kêu nói thầm một câu.

“Cái gì?"

“Không cho phép ngươi sờ mông ta trước mặt người khác!!" Tiểu Dật bỗng nhiên rống to, khiến cho lỗ tai Đại Võ ong ong không ngừng.

“Ta đã biết," Hắn nhanh chóng nhấc tay cam đoan, “Sau này ta nhất định sẽ không tái phạm."

“Hừ." Tiểu Dật trừng mắt liếc hắn một cái, hậm hực quay mặt đi.

“Tiểu quỷ…" Đại Võ trơ mặt lại gần, hai tay cũng lén lút ôm eo Tiểu Dật, chậm rãi trượt xuống. “Chúng ta đã lâu không làm đúng không?"

“Giữa ban ngày ban mặt ngươi muốn làm gì?" Hai gò má dần dần đỏ lên, Tiểu Dật cố gắng trợn mắt với hắn, “Sắc… Ngô…" Một câu còn chưa xong, toàn bộ những lời còn lại đã bị tên đại sắc lang trên người nuốt vào miệng. “Ân…"

Đầu lưỡi trơn ướt chậm rãi liếm láp dọc theo cái cổ trắng nõn, lưu lại một chuỗi vết tích kích tình, lướt qua xương quai xanh duyên dáng, từng chút từng chút tiến đến bờ ngực trần chẳng biết tự lúc nào đã bị cởi ra y vật, ở địa phương nhô ra nhẹ nhàng chơi đùa.

“Hỗn đản…" Sức lức trên người trong nháy mắt chợt xói mòn, Tiểu Dật cứng lại, đôi mắt vốn trong trẻo tràn ngập sương mù. “Ngươi… ngô…"

“Hiện tại sờ vào… hẳn là không việc gì…" Bàn tay to không ngừng xoa bóp khiêu khích trên mông thiếu niên, miệng dán vào lỗ tai thổi nhiệt khí ấm áp, râu ria xồm xoàm khiến cho thân thể thiếu niên đang đắm chìm trong cảm quan càng mẫn cảm hơn.

“… Thiên ca…" Tiểu Dật bỗng nhiên đưa tay ôm cổ, chủ động chặn miệng Đại Võ, cùng đối phương môi lưỡi dây dưa, hoàn toàn buông thả theo dục vọng dấu kín của mình, đem toàn lực đáp lại nhiệt tình của Đại Võ.

Thật sự là thẳng thắn đến mức đáng yêu. Có lẽ mình chính là đã yêu cá tính thẳng thắn không chút làm bộ làm tịch này của y? Gặp gỡ y là chuyện may mắn nhất trong đời mình. Hạnh phúc dâng đầy như sắp tràn ra, Đại Võ ôm chặt bảo bối trân quý nhất đời, nhiệt liệt hôn lại, phóng túng bản thân đồng thời cũng dẫn dắt Tiểu Dật cùng nhau quấn vào một hồi kích tình hoàn mỹ.

Đương nhiên, vô luận sự tình gì cũng đều không nên thái quá, hậu quả trực tiếp của việc vận động kịch liệt cả buổi chiều chính là người nào đó không thể ngồi dậy, ngay cả bữa tối cũng chỉ có thể ăn trên giường.

***

Hôm sau.

Sáng sớm.

Lạc Ngũ và Tào Lưu từ sớm đã xuống lầu dùng cơm, kinh ngạc nhìn thấy hai người còn đến sớm hơn bọn họ: thiếu niên xinh đẹp sống chết không chịu vào phòng hôm qua cùng đại hán mặt sẹo võ công bí hiểm. Về phần gã mặt rỗ cùng tiểu quan bên cạnh hắn, vốn luôn luôn ngồi ăn trong phòng, rất ít khi rời phòng đặt chân xuống lầu.

Thiếu niên vẫn xinh đẹp như ánh mặt trời đoạt nhân tâm phách, bất quá sắc mặt y so với hôm qua dường như có chút tái nhợt, thoạt nhìn tựa hồ thân thể có vẻ không khỏe. Nhất định là bị cái tên táng tận thiên lương, thú tính quá cầm thú kia chà đạp đến mức cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Tào, Lạc hai người một bên xuất cho thiếu niên ánh mắt vạn phần thông cảm, một bên chua xót nghiến răng nghiến lợi thầm mắng tên hỗn đản hưởng hết diễm phúc kia.

Kỳ quái, người vào dùng cơm càng lúc càng nhiều, hôm qua rõ ràng sinh ý còn ế ẩm muốn chết, hôm nay sao lại tốt đẹp như vậy, có chuyện gì a? Tiểu Dật nghĩ hoài không ra, bất quá khi y nhìn thấy khách nhân chung quanh đồng loạt nhìn mình, rốt cục minh bạch nguyên do trong nháy mắt.

Tin tức trong trấn nhỏ luôn được truyền miệng cực mau, huống chi hỏa kế Tiểu Lý trong khách sạn lại nổi danh lắm mồm, không đến một ngày, toàn bộ già trẻ lớn bé trên trấn không sót một người, không ai không biết khách điếm duy nhất trong trấn có một người so với thần tiên trên trời còn đẹp hơn. Cho nên sáng nay liền có thật nhiều người đến muốn xem thiếu niên diện mạo tuyệt sắc trong truyền thuyết, thuận tiện nhìn xem có phải lần này tiểu Lý lại bịa chuyện. Vừa tiến đến nơi, ai cũng không muốn bỏ đi, dân chúng quanh năm sinh hoạt trong trấn ít khi ra ngoài chưa từng gặp qua một người xinh đẹp đến kinh tâm động phách, rực rỡ chói mắt như thế. Đương nhiên nhìn thấy ánh mắt liền dại ra, có người còn không nhịn được chảy nước miếng. Chính là bằng hữu bên người thiếu niên nhìn qua thật giống thổ phỉ, bộ dáng hung ác quá mức đáng sợ, cho nên mọi người không dám trắng trợn thưởng thức, đều là liếc mắt nhìn trộm, cực kì hâm mộ lại đố kỵ phán đoán quan hệ hai người.

“Tiểu quỷ," Đại Võ lấy ánh mắt không vui đảo qua chung quanh, những người chạm phải tầm mắt hắn lập tức tới tấp quay đầu, cũng không dám… liếc Tiểu Dật thêm một cái. “Ăn nữa đi." Hắn cầm một thang bao đưa tới bên miệng Tiểu Dật, ánh mắt hung ác mang theo sát khí lộ ra quang mang mười phần uy hiếp, khiến mọi người xung quanh nhất trí cảm thấy nếu giờ này thiếu niên dám can đảm cự tuyệt, kết cục nhất định sẽ thực thảm (đương nhiên đây thuần túy là cách nhìn của ngoại nhân, trong mắt Tiểu Dật, Đại Võ tuyệt đối là nhu tình ngàn vạn, quan tâm săn sóc… ^^).

“Ta ăn không vô." Tiểu Dật lắc đầu, ngày hôm qua vận động quá mức kịch liệt khiến cho y đến bây giờ vẫn đau lưng, đi lại bất tiện, đồng thời mất đi cơn thèm ăn thường ngày.

Thanh âm của mỹ nhân quả nhiên trong trẻo dễ nghe. Bất quá bốn phía nghe thấy câu trả lời của thiếu niên, trừ bỏ cảm thấy say mê liền bắt đầu lâm vào lo lắng, e sợ cái tên thổ phỉ mặt sẹo kia sẽ nổi giận, làm ra việc bất lợi nào đó cho thiếu niên.

“Không ăn thế nào được?!" Không ngoài dự đoán của mọi người, đại hán mặt sẹo bật người phát cáu, hung tợn trừng mắt với thiếu niên, đề cao giọng. “Vậy ngươi (đến tột cùng) muốn ăn gì?!" Tiếng nói của hắn giống như sấm nổ, khiến cho mấy khách nhân nhát gan kinh hồn táng đảm, gần như muốn chạy trước.

“Ta chẳng muốn ăn gì cả." Thiếu niên liều lĩnh như thế làm cho những người trộm lo lắng thay y không khỏi lộ ra vẻ thương hại, mọi người nhận định đại hán mặt sẹo này nhất định muốn động thủ đánh người…

“Người đâu? Cứu mạng a…" Một tiếng kêu thê lương của nữ tử từ ngoài điếm truyền vào, toàn bộ người trong điếm lại giống như không nghe thấy mà tiếp tục ăn uống tán gẫu, tựa như đã quá quen thuộc với chuyện này.

“Thiên ca…" Tiểu Dật nhẹ giọng ra hiệu với Đại Võ.

“Ngồi yên ở đây," Đại Võ gỡ trường kiếm sau lưng đưa tới tay Tiểu Dật, “Ta đi một lát rồi quay về."

“Ân."

… … …

“Ai nha, vị tiểu ca này," Thấy đại hán đáng sợ chạy ra khỏi cửa tiệm, mọi người tò mò tới vây quanh, “Các ngươi từ đâu tới?"

“Từ bấy đến giờ ta chưa từng thấy qua người nào xinh đẹp như ngươi ni!"

“Đúng a đúng a, người vừa rồi kia thật hung dữ, hại ta không dám nhìn ngươi."

“Ách… này…" Trong khoảng thời gian ngắn chống đỡ không được đông đảo nhiệt tình tiếp đón, Tiểu Dật vô cùng lúng túng.

“Đúng rồi, người bộ dạng thực hung dữ vừa rồi kia có quan hệ gì với ngươi? Hắn thoạt nhìn không giống người tốt."

“Hắn… có phải sơn tặc không?"

“Ta thấy hắn giống cường đạo hơn."

“Cường đạo và sơn tặc có gì khác nhau?"

“Các ngươi…" Tiểu Dật không khỏi nổi nóng.

“Này, ngươi đừng đi theo ta có được không?" Nghe thấy giọng nói lớn tiếng chợt vang lên, mọi người lập tức như tác điểu thú tán, nhanh chóng trở về chỗ ngồi của mình.

“Ân công đã cứu ta, tiểu nữ tử chỉ có thể lấy thân báo đáp…" Giọng nữ mềm mại sướt mướt, khiến cho Tiểu Dật nghe thấy liền nhăn lại hai hàng lông mày thon dài.

Đại Võ thần tình xấu hổ cất bước đi vào, phía sau còn có một nữ nhân mặc áo hồng, đầu cài hoa, da đen nhẻm, môi dày mũi tẹt, rõ ràng bộ dạng thô kệch, lại cứ muốn giả vẻ kiều thái của tiểu nữ nhi, ngượng ngùng dán vào người Đại Võ. Lạc Ngũ và Tào Lưu dò xét liếc mắt nhìn nhau, nội tâm âm thầm buồn cười, ngày đầu tiên đến trấn bọn hắn cũng từng lĩnh giáo sự lợi hại của nữ nhân này, bây giờ thật muốn nhìn thấy đại hán mặt sẹo sẽ ứng phó ra sao.

“Ta, ta chỉ là… gặp chuyện bất bình mà thôi, không, không có ý tứ khác…" Đại Võ trộm liếc mắt nhìn Tiểu Dật mặt trầm như nước, trên trán bắt đầu toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

“Ngài là ân nhân cứu mạng của ta, ta nhất định phải báo đáp ân công, ân công nếu không đáp ứng ta, tiểu nữ tử chỉ còn cách chết ở chỗ này… Ô ô ô…" Nói xong, một bên lau nước mắt một bên thút thít khóc nấc.

“Này, này…" Đại Võ đầu đầy mồ hôi, nhìn bốn phía, chỉ thấy trên mặt mỗi người đều là biểu cảm kỳ quái tựa tiếu phi tiếu, nén đến vất vả đỏ bừng cả mặt, lại nhìn Tiểu Dật sắc mặt khó coi, nhất thời sợ tới mức lắp bắp, “Ta… ta đã có người thương, ta thật sự không thể…"

“Oa oa oa… ta đối với ngươi một mảnh thiệt tình, ngươi lại lãng phí tâm ý của ta như vậy…" Hồng y nữ tử ngồi trên mặt đất đấm ngực dậm chân, “Bất kể nói thế nào, hôm nay ngươi nhất định phải cho lão nương một cái công đạo!! Bằng không… Ta ta ta… liền đập đầu chết ở chỗ này… A a a a… Ta không sống…"

“Vậy ngươi đi chết đi." Một thanh trường kiếm trong tiếng kinh hô của mọi người đã vững vàng đặt trên chiếc cổ to ngắn của nữ nhân, thiếu niên xinh đẹp chói mắt lạnh lùng nhìn nàng chằm chằm, “Ta thích nhất giúp cho những người không muốn sống đi xuống âm tào địa phủ, ngươi đã muốn chết như vậy…"

“Không… không không không không… Nô, nô gia… Ta… ta không muốn chết…" Khuôn mặt nữ nhân từ đen thành trắng, run rẩy lập cập.

“Hừ," Tiểu Dật cười lạnh, “Ngươi không phải nói nhất định phải khiến hắn cho ngươi một cái công đạo sao? Nếu không ngươi liền tự sát chết ở đây?!"

“Không, không không không cần nữa, ta… ta ta ta rất muốn sống…"

“Người ngươi vừa nói muốn lấy thân báo đáp kia là người của ta," Tiểu Dật nói từng chữ từng chữ, “Không cho phép ngươi được tiếp tục có ý đồ với hắn, nghe rõ chưa?"

“Rõ, rõ rồi…"

“Đi ra ngoài." Trường kiếm chói lọi chỉ ra ngoài cửa.

“Vâng, vâng…" Nữ nhân sợ tới mức chạy trối chết, ngay cả hoa hồng trên đầu rơi xuống đất cũng không để ý.

Trong phòng lặng ngắt như tờ, thế cục trước mắt chuyển biến đột ngột, kỳ dị đến mức làm cho mọi người trợn mắt há hốc. Trong kịch không phải đều là anh hùng cứu mỹ nhân sao? Tại sao hôm nay lại biến thành ngược lại? Nguyên lai những lời “người không thể xét qua tướng mạo" còn bao hàm đạo lý sâu xa như thế.

Ba ba ba ba.

“Giỏi lắm." Lạc Ngũ vỗ tay khen ngợi, trong mắt ẩn hàm mấy phần tán thưởng.

“Không có gì." Tiểu Dật tra kiếm vào vỏ, nhéo áo Đại Võ đang vui mừng cười toe toét ngô nghê, hung tợn nói, “Chuyện cuối cùng là như thế nào?! Ngươi nói rõ ràng cho ta!"

“Nàng, nàng chính là người đàn bà vừa kêu cứu mạng kia," Đại Võ cuống quýt giải thích, “Ta vừa ra khỏi tiệm thì nhìn thấy có một nam nhân đang trêu chọc nàng…"

“Trêu chọc?? Ngươi nói ai bị người trêu chọc??!!" Tiểu Dật trợn tròn hai mắt.

“Là, là thật!" Đại Võ gấp đến độ chỉ còn thiếu nước thề bồi, “Ta thật sự chứng kiến…"

“Vị tiểu ca này," Một người trung niên bộ dáng thương nhân nín cười nói, “Hắn… khụ khụ… nói thật đấy. Nữ nhân vừa rồi là khuê nữ nhà Vương lão đa, bởi vì trời sinh tính tình đanh đá, diện mạo lại… khụ khụ… không hề xuất chúng, bởi vậy trên trấn không ai dám cưới, đã hai mươi mấy rồi còn không gả được ra ngoài. Cho nên ba ngày nay nàng đều kéo anh mình đi khắp phố lớn ngõ nhỏ diễn trò, chỉ là muốn lừa gạt người bên ngoài thôi."

“…" Đại Võ cùng Tiểu Dật đưa mắt nhìn nhau, cùng có chút dở khóc dở cười.

“Nhị vị thực là tình thâm ý trọng," Tào Lưu luôn luôn sống chết mặc bay đột nhiên chậm rãi nói, “Nguyên lai ngày hôm qua chỉ là tình nhân đùa giỡn, tại hạ đã nhìn lầm rồi."

“Các ngươi đến tột cùng lai lịch ra sao?" Lạc Ngũ chăm chú nhìn Tiểu Dật, “Xem một kiếm vừa xuất thủ kia, hẳn là Phong hồi kiếm pháp của Dẫn Nguyệt Phái? Chẳng lẽ ngươi chính là truyền nhân duy nhất của Dẫn Nguyệt Phái Tần Tâm Dật?"

“…Không sai." Trầm mặc một lát, Tiểu Dật thừa nhận.

“Nói vậy các hạ là Võ phó cốc chủ của Tuyệt Tâm Cốc sao?" Tào Lưu từng chữ hỏi. Lời đồn về Tiểu Dật và Đại Võ cả võ lâm không ai không biết.

“Đúng vậy." Nếu đã bị người nhìn ra, không muốn thừa nhận cũng không được.

“Nguyên lai…" Lạc Ngũ ánh mắt chớp động, “Như vậy, Võ phó cốc chủ đến vì chuyến hàng lần này?"

“Không phải…" Nghe Đại Võ phun ra hai chữ, Tào, Lạc hai người đồng thời nhẹ nhàng thở ra, nhưng khi bọn hắn nghe thấy câu tiếp theo thì đồng thời trầm mặt xuống. “Ta tới bảo tiêu."

“Bảo tiêu?" Tào Lưu cười lạnh, “Cốc chủ Tuyệt Tâm Cốc từ lúc nào đã bắt đầu bảo tiêu?!"

“Vốn chuyện này ta cũng chẳng muốn quản," Đại Võ bộ dáng uể oải, “Nhưng ai bảo ta thiếu người ta một cái ân tình? Đành phải trả trước nói sau."

“Nói như vậy," Tinh quang trong mắt Lạc Ngũ đại thịnh, “Võ phó cốc chủ nhất định phải nhúng tay vào quản cái cọc nhàn sự này?"

“Ta cũng không còn cách nào," Đại Võ có chút bất đắc dĩ, “Nếu nhị vị chịu thu tay lại…"

“Ha ha," Tào Lưu ngoài cười trong không cười “Ta thấy chúng ta vẫn là cưỡi lừa khán xướng bản đi, tóm lại món đồ lần này đã định là của Tào mỗ ta rồi."

“Chẳng biết hươu chết về tay ai," Lạc Ngũ ngáp một cái, “Chờ chánh chủ tới rồi nói sau cũng không muộn."

Hai người đột nhiên nâng mắt, mục quang trên không trung chém nhau mười bảy, mười tám đao, ai cũng không chịu yếu thế.

“Kỳ quái," Tiểu Dật khó hiểu, “Các ngươi là đồng hành, ngay lúc này không phải nên liên thủ kháng địch sao?"

“Ta và hắn?!" Lạc Ngũ kêu thảm một tiếng, “Tần thiếu hiệp có điểm không rõ, muốn ta… không… muốn tại hạ liên thủ với người như thế, còn không bằng bị một đao giết cho sảng khoái."

“Cũng vậy," Tào Lưu nghiêm mặt, “Thay vì liên thủ với ngươi, ta tình nguyện bị hổ lột da."

“Hảo!" Lạc Ngũ vỗ bàn nhảy dựng, “Đến lúc đó chúng ta liền dựa vào bản lĩnh, nhìn xem đến tột cùng ai mới là người thắng!"

“Người thua cũng đừng có khóc." Tào Lưu châm chọc.

“Người khóc hẳn là ngươi a?" Lạc Ngũ nheo mắt suy nghĩ, “Khi còn bé trong số các sư huynh đệ ngươi là người thích khóc nhất." Chính vì là đồng môn, cho nên hai người mới càng đấu càng bừng bừng khí thế.

“Ngươi…" Tào Lưu đương trường tức đến lệch mũi, “Vậy khi còn bé người đái dầm ướt quần là ai thế nhỉ?!"

“Ngươi nói cái gì?! Ngươi còn không phải OOXX…"

“Ngươi mới là…"

Diễn biến hóa thành cuộc so tài vạch trần những chuyện xấu hổ, từ chuyện hồi nhỏ đi đường ai ngã nhiều hơn đến số lần theo đuổi nữ giới bị từ chối khi lớn. Hai người tranh cãi đến nước miếng bay tứ tung, mặt đỏ tai hồng, đợi đến khi bọn hắn nhớ ra nơi này là khách điếm, bốn phía đông nghịt người thì đã là nửa canh giờ sau, nhìn bộ dáng mọi người vểnh tai lắng nghe, thỏa mãn hóng chuyện, Tào Lưu cùng Lạc Ngũ giận dữ trừng nhau một cái, bước nhanh chui vào phòng mình, căm tức đóng cửa.

“Nguyên lai…" Nhìn bóng lưng chật vật của hai người, Tiểu Dật thì thào tự nói.

“Hắc hắc, thật thú vị…" Đại Võ nắm vai Tiểu Dật vui sướng hài lòng.

***

Giờ thân buổi chiều.

Người nên tới rốt cục đã tới.

Một nữ tử xinh đẹp dáng vẻ thướt tha mềm mại mang theo một bọc đồ đi vào đại môn khách điếm. Giờ phút này đã sớm đã qua thời khắc dùng bữa náo nhiệt nhất, những khách nhân ở trọ đều đã trở về phòng mình, dân chúng trong trấn đến xem mỹ nhân cũng quay về nghỉ ngơi, trong đó có không ít người tính toán đến bữa tối lại chạy đến thưởng thức tiếp.

Nữ tử vừa bước vào, vài gian khách phòng đồng thời mở cửa, vài đạo nhân ảnh bay nhanh ra, chia làm bốn phương tám hương vây nữ tử vào chính giữa.

“Đại tẩu," Nam Cung Mẫn cung kính lạy dài thi lễ với Thôi Vân Tuyết, “Đã lâu không gặp, tiểu đệ hữu lễ."

“Đã lâu không gặp, sao ngươi vẫn thành thật như thế?" Thôi Vân Tuyết cau lại hai hàng lông mày tú lệ, “Chơi thế nào cũng không vui."

“Ngươi đừng khinh người quá đáng." Linh mặt lạnh nói, “Mẫn trời sanh đã vậy, tiếp tục nhiều chuyện đừng trách ta không khách khí."

“Ngươi nha…" Thôi Vân Tuyết chìa ngón tay ngọc thon dài cười run rẩy cả người, “Bộ dạng rõ ràng đáng yêu lại ăn nói như ông cụ non, chẳng thích hợp chút nào. Ngươi đã là người của nhị đệ, khó tránh khỏi cũng phải gọi ta một tiếng đại tẩu, không ngại kêu trước vài tiếng xem sao?"

“Nguyên lai là Nam Cung nhị thiếu," Không đợi Linh tức giận, Lạc Ngũ nhìn Nam Cung Mẫn mặt rỗ cười nhẹ, “Lúc nào cũng giấu đầu lộ đuôi như thế?"

“Dịch dung thuật của Thôi cô nương thực tuyệt không thể tả," Hai tay Tào Lưu ôm ngực, “Có thể hóa trang một người thành như vậy cũng có thể coi là nhất tuyệt."

“Đa tạ Tào công tử khích lệ." Thôi Vân Tuyết cười nheo mắt, “Chúng ta một chuyến này cũng không dễ dàng, thời thời khắc khắc đều phải đề phòng móng vuốt của Lạc, Tào nhị vị công tử sờ tới cửa, nếu không thì sao lại phải bày ra hạ sách này?" Đôi mắt đẹp của nàng lưu chuyển, “Nhị vị đây chính là Tần thiếu hiệp và Võ phó cốc chủ? Hôm qua được nhị đệ  dùng bồ câu đưa tin, nghe nói lần này Võ phó cốc chủ xuất thủ tương trợ, Thôi Vân Tuyết cảm kích vô cùng." Phía trước còn đang nói nghiêm chỉnh như thường, phía sau đã quay ngoắt một trăm tám mươi độ, “Quả nhiên là trăm nghe không bằng một thấy, Tần thiếu hiệp quả là xinh đẹp trắng mịn như trong truyền thuyết, tiểu nữ tử thật sự mặc cảm a."

Đây là kiểu miêu tả gì? Xinh đẹp, trắng mịn?? Tất cả đều là những từ dùng cho nữ nhân. Tiểu Dật vừa nghe, nhất thời mặt nhăn mày nhíu, nhưng vừa mới lần đầu gặp mặt, đối phương lại là đại tẩu tương lai của Nam Cung Mẫn, không tiện trực tiếp phản bác, đành phải rầu rĩ dài mặt bất mãn.

Thôi Vân Tuyết làm như không thấy, nhìn sang Lạc Ngũ và Tào Lưu yên nhiên nói: “Thực không phải, hôm nay chỉ sợ phải để nhị vị thất vọng rồi."

“Thôi cô nương," Lạc Ngũ cười, “Người nào không biết mỗi một chuyến tiêu của Phi Phượng tiêu cục đều trị giá hơn hai mươi vạn lượng hoàng kim? Tại hạ nếu đến đây, chắc chắn sẽ không trở về tay không."

“Ta thấy Thôi cô nương tốt nhất vẫn nên đem vật trên người giao cho tại hạ," Tào Lưu chậm rãi nói, “Tại hạ sẽ thay ngươi bảo quản thật ổn thỏa."

“Lần tiêu này ta ngắm trúng trước," Lạc Ngũ hung hăng trừng hắn một cái, “Ngươi đừng có tranh với ta."

“Làm cường đạo nào có kể đến thứ tự trước sau?" Tào Lưu liếc mắt, “Ai cướp được là của người đó."

“Hảo!" Nói xong chữ này, Lạc Ngũ lập tức ra tay, ánh đao chói mắt, chênh chếch bổ về phía Tào Lưu, thừa dịp đối phương lùi lại ba bước, một quyền huơ thẳng đến Thôi Vân Tuyết, mục tiêu chính là bọc nhỏ phía sau lưng nàng.

Nam Cung Mẫn nhanh chóng tiến lên ngăn trở thế công của y, hai người song quyền tương kích, đều tự chấn động, tiếp theo liền có tiếng đinh đinh đương đương không ngừng vang bên tai, kiếm quang cùng ánh đao thoáng chốc đan thành một mảnh. Tào Lưu mủi chân, phi thân nhảy lên, một chưởng mơ hồ mang theo tiếng sấm nổ đánh vào vai Thôi Vân Tuyết, xẹt qua chân Lạc Ngũ còn đang ở trong vòng chiến. Đại Võ hét lớn, đao quang như tơ mảnh hiện lên, trường không đao pháp liên miên không dứt, khí thế bàng bạc đổ xuống, chặt chẽ ngăn trở một chưởng đánh về phía Thôi Vân Tuyết của Tào Lưu. Như vậy, bốn người chia làm hai đôi chém giết, nhất thời khó phân thắng bại.

“Các ngươi nói," Thôi Vân Tuyết nâng má, bộ dáng nhàn nhã tỏ vẻ không liên quan đến mình, “Bọn hắn ai sẽ thắng?"

“Thiên ca." Khẩn trương nhìn chiến cuộc chăm chú, Tiểu Dật trả lời không chút do dự.

“…Mẫn." Sau khi quan sát hai mươi chiêu, Linh vừa lòng nói.

Không phải võ công của hai tên cường đạo kia kém cỏi, mà là bọn hắn trong lúc đánh nhau vẫn không quên ngươi đá ta một cước, ta đánh ngươi một quyền. Phương thức đối địch chẳng chuyên tâm như thế, cho dù nguyên bản chắc thắng cũng hóa thành thua. Quả nhiên, sau khi chiến đấu kịch liệt hơn trăm chiêu, khi Tào, Lạc hai người lại vung tay đánh nhau, Đại Võ cùng Nam Cung lén lút liếc mắt, cùng lúc ra chiêu tấn công hai tên cường đạo chỉ lo châm chọc đả kích đối phương mà không hề phòng bị. Tuy làm như vậy chính là hành vi tiểu nhân, nhưng phương pháp này hết sức hữu hiệu, mới vừa ra tay, liền vô cùng chuẩn xác điểm trúng ma huyệt của Tào Lưu và Lạc Ngũ, nhất thời biến bọn họ thành hai bức tượng chỉ có thể động khẩu chứ không thể động thủ.

“Võ Tiếu Thiên!" Tào Lưu lúc này mới kịp phản ứng, cười lạnh nói, “Có bản lĩnh thì quang minh chính đại tiếp tục một trận, thừa dịp Tào mỗ nhất thời không phòng bị mà ra tay đánh lén, sao gọi là anh hùng?!"

“Cái này cũng gọi là đánh lén?" Tiểu Dật cướp lời, “Các ngươi không phải đang giao đấu với nhau sao? Như thế nào lại nhất thời chưa phòng bị?"

“Này…" Tào Lưu nghẹn lời, ngẫm lại cũng đúng, chính mình phân tâm sao có thể trách người khác? Đều là do xú tiểu tử họ Lạc làm hại! Chuyển mâu nhìn, thấy vẻ mặt Lạc Ngũ tràn đầy căm giận, xem ra không hẹn mà cùng nghĩ giống mình.

“Tốt lắm.: Thôi Vân Tuyết cười híp mắt vỗ tay, “Bất kể thế nào, hai người các ngươi đều đã bị bắt, hiện tại đến phiên bổn cô nương nói chuyện chưa?"

“Tại hạ đã rơi vào tay Thôi cô nương, muốn chém giết muốn róc thịt tùy ý." Lạc Ngũ hiên ngang lẫm liệt.

“Thắng làm vua, thua làm giặc." Tào Lưu cảm khái, “Tại hạ làm nghề này, từ lâu đã dự đoán tất sẽ có một ngày như thế, ngươi cứ việc động thủ."

“Hai người các ngươi muốn chết như vậy sao?" Nhãn châu Thôi Vân Tuyết xoay động, “Nhưng mà… trực tiếp giết các ngươi thì còn gì thú vị, không bằng chúng ta chơi một trò chơi, nói không chừng còn có thể tìm được đường sống trong chỗ chết."

“Tìm được đường sống trong chỗ chết?" Trước mắt hai người đồng thời sáng ngời, bọn hắn vừa rồi sở dĩ nói những câu kia vì đã nhận định chính mình không thể thoát khỏi cái chết, nhưng nếu có thể… “Chơi như thế nào?" Hai người vội vàng hỏi.

“Rất đơn giản," Thôi Vân Tuyết lấy từ trong lồng ngực ra một bình ngọc trong suốt, đổ ra một tiểu dược hoàn xanh biếc, “Các ngươi không phải oán hận đã lâu, sớm muốn đánh cho thống khoái sao? Hôm nay bổn cô nương cho các ngươi một cơ hội, ai đánh thua sẽ phải nuốt viên chiêu hồn hoàn này vào bụng, còn vị kia, bổn cô nương sẽ mở lòng từ bi thả hắn ra." Người nào cũng biết một khi ăn vào “Chiêu hồn hoàn" của “Chiêu hồn hương" Thôi Vân Tuyết, trong vòng một canh giờ hồn phách nhất định sẽ đi gặp Diêm vương.

“Cái này… thật quá độc ác." Tiểu Dật lẩm bẩm.

“Đúng a," Đại Võ đồng ý gật gật đầu, dán miệng bên tai Tiểu Dật hạ thấp thanh âm nói nhỏ, “Độc nhất là lòng dạ đàn bà…"

Nam Cung Mẫn và Linh nhìn nhau, trong nháy mắt quyết định về sau nhất quyết phải tránh xa nữ nhân này, ngàn vạn lần đừng đắc tội nàng.

“…Không cần." Lạc Ngũ suy sụp thở dài một tiếng. “Đưa thuốc ra đây."

“Thế nào? Chưa đánh ngươi đã nhận thua sao?" Thôi Vân Tuyết mắt hạnh híp lại, giảo hoạt hỏi.

“Sư huynh," Tào Lưu đột nhiên nói, “Chúng ta tranh cãi lâu như vậy, lần này ngươi cũng đừng tranh với ta nữa."

“Không được." Lạc Ngũ cả giận." Ngươi đã gọi ta một tiếng sư huynh, dược này đương nhiên phải để cho sư huynh ăn trước."

“Chết đến nơi ngươi còn tranh cái rắm!!" Tào Lưu hổn hển, “Hay là ngươi thật sự muốn chết?!"

“Ta chết đi chẳng phải ngươi sẽ bớt một kẻ đối đầu?" Trong tươi cười của Lạc Ngũ mang theo vài phần buồn bã, “Ngươi có thể càng sống vui vẻ hơn…"

“Vui vẻ cái rắm!" Tào Lưu giận dữ. “Ngươi chết rồi ta còn sống làm gì?!"

“… Ngươi, ngươi ngươi ngươi nói cái, cái cái cái gì?!" Lạc Ngũ đầu lưỡi như líu lại, sắc mặt trắng bệch, “Những lời này hẳn là ta nói mới đúng!! Chẳng lẽ ngươi cho là ngươi chết ta có thể tạm bợ sống tiếp?!!"

“Sư huynh," Tào Lưu đột nhiên đổi giận thành vui, “Nói như vậy ngươi quả nhiên luôn thầm thích ta đúng không?"

“Là ngươi luôn thầm thích ta mới đúng!" Lạc Ngũ không cam lòng yếu thế, “Ta đã sớm biết, ngươi còn khăng khăng cãi bướng không chịu thừa nhận!"

“Tại sao ta phải thừa nhận?! Ngươi là sư huynh thì phải nói trước chứ!"

“Vì sao ta phải nói trước?! Lời này xưa nay chỉ có người khác nói với ta!!"

“Có gì đặc biệt hơn người?! Số người thổ lộ với ta chẳng lẽ ít hơn sao??!!"

Hai người hồn nhiên quên mất tình cảnh trước mắt, cãi nhau túi bụi. Mấy người bên cạnh càng nghe càng thấy buồn cười. Đây rõ ràng chính là tình nhân cãi cọ, Tiểu Dật là người đầu tiên cười ra tiếng.

“…" Tào Lưu cùng Lạc Ngũ đồng thời ngưng bặt, lúc này mới phát hiện lại để cho người khác chê cười.

“Nhị vị," Thôi Vân Tuyết cười cười, “Thật không ngờ giao tình của các ngươi tốt như vậy, sẵn sàng thay đối phương đi tìm cái chết. Đáng tiếc đối với đồ đần tranh nhau đi chết, bổn cô nương lại không có hưng trí muốn giết…"

“Ngươi muốn thế nào?
Tác giả : Pei / Bùi Lễ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại