Độc Thiếp

Chương 72: Hãi hùng khiếp vía

Là nàng sao? Là nữ hài trong khoang thuyền?

Đôi mắt tuấn tú của Hách Liên Quân nheo lại, trong đầu cẩn thận nhớ lại giọng nữ vừa nghe được, không sai, chính là âm thanh kia, chính là cô gái kia…

Đối ngược với hắn, Cao Dật Đình nghe được cuộc nói chuyện của hai tỷ đệ, trong lòng như xuất hiện một dòng nước ấm, Đại thiếu gia mà họ nói chính là hắn sao? Là chuẩn bị lễ vật cho hắn sao?

Thì ra không phải như Cao Vân Dao nói, nàng không có chút tâm tư nào với hắn, ngược lại, nàng còn đích thân làm ống đựng bút cho hắn. Tâm ý như vậy ai dám nói là không có.

Không tự chủ, Cao Dật Đình thẳng tắp sống lưng lên, tự suy diễn cuộc đối thoại lúc nãy, là Lý Thanh Họa tự mình làm ống đựng bút biến thành Lý Thanh Ca làm, dù sao Lý Thanh Họa còn nhỏ như vậy thì có thể làm ra cái gì? Nhất định là có Lý Thanh Ca trợ giúp, cho nên, ống đựng bút này tuy nói là Lý Thanh Họa làm, chi bằng nói là tâm huyết của Lý Thanh Ca.

Ngẫm lại, trong mắt Cao Dật Đình đột nhiên lóe qua một nụ cười, cũng đúng, với tính tình khó chịu của Lý Thanh Ca, bảo nàng tự tay làm quà tặng cho mình sợ là không thể, dùng cách này để mượn tay đệ đệ, thật giống với tác phong của nàng.

Tâm tình lập tức tươi sáng hơn, cảm giác khó chịu vì bị Cao Vân Dao và Hạ Chi Hà náo loạn cũng giảm đến gần như không còn. Giờ khắc này, Cao Dật Đình có chút chờ mong dáng vẻ nàng đưa lễ vật cho hắn.

Nếu trút bỏ biểu hiện lạnh lùng đó, thì nàng… hẳn là rất đáng yêu.

Mà trong một góc của buổi tiệc, Cao Dật Hiên đang đùa giỡn với mấy cô nương trẻ tuổi nghe thấy lời này cũng biến sắc, cuối cùng thì tiểu nha đầu kia cũng đến rồi. Nghĩ tới ngày đó nàng cố ý gây xích mích giữa Hạ Chi Hà và Cao Dật Đình, trong lòng hắn lại khó chịu.

Ngày ấy, tiểu nha đầu chắc là đang ghen.

Bên môi xuất hiện nụ cười gằn giễu cợt, ánh mắt Cao Dật Hiên cũng không khỏi hướng về phía con đường mòn.

Từ bên kia xuất hiện hai bóng người nho nhỏ, nhanh chóng xuất hiện trước mắt mọi người.

Nữ hài này xem ra chừng mười hai mười ba tuổi, vóc dáng không cao lắm, gầy gò nhỏ bé, mặc một bộ cẩm y màu trắng bạc, áo khoác màu tím nhạc, cổ đeo một vòng vàng, trên vòng vàng còn khảm một chuỗi ngọc trong suốt.

Gương mặt nàng xinh xắn, còn thoảng mang theo nét trẻ con ngây thơ đáng yêu, da dẻ trắng nõn, đôi mắt trong suốt, toàn thân tỏa ra khí tức thiếu nữ tinh khiết.

Bên cạnh nàng còn một tiểu nam hài đang nhảy nhót đi tới, cùng lắm là được sáu bảy tuổi, gương mặt nhỏ trắng nõn nà, đôi mắt to đen lay láy, đáng yêu vô cùng.

Đôi tỷ đệ này xuất hiện khác nào một luồng gió nhẹ nhàng tươi mát thổi vào lòng mọi người, xóa tan những xao động bất an lúc nãy.

“Tỷ tỷ."

Đột nhiên, nhìn thấy nhiều người như vậy đang nhìn mình chằm chằm, đầu tiên Lý Thanh Họa sửng sốt, sau đó thì hoảng sợ trốn ra phía sau Lý Thanh Ca, chỉ dám lộ ra một cái đầu, len lén nhìn mọi người.

Lý Thanh Ca cũng ngẩn ra, xảy ra chuyện gì? Mọi người nhìn họ làm gì? Nhưng trải qua quá nhiều, nàng đã tôi luyện được bản lĩnh không kinh sợ, nàng rất nhanh hồi phục lại tinh thần, liên tưởng đến hình ảnh Cao Vân Dao bị người ta trói lôi đi lúc nãy, lại nhìn thấy Hạ Chi Hà dựa vào lồng ngực Cao Dật Đình, bộ dáng chật vật, rất nhanh liền xâu chuỗi loại toàn bộ quá trình, trong lòng hơi động, khóe môi hơi cong lên.

Xem ra không khác nàng dự liệu là mấy, độc tố trên người Cao Vân Dao rõ ràng không thể chữa được, ít nhất nàng có thể khẳng định, chỉ có thể ức chế độc tố không phát tán, không thể diệt trừ tận gốc.

Cho nên nàng tự tin, mặc dù y thuật Cao Viễn tốt đến mấy, chỉ sợ nhất thời cũng không tìm được cách trị tận gốc,chỉ có thể tìm cách ức chế nó mà thôi.

Chỉ là độc trên người nàng ta sợ nhất là gặp nóng và ánh sáng, nếu như Cao Vân Dao mỗi ngày đóng cửa không ra, sống trong khuê phòng, ngày ngày uống chút thuốc thì cũng không sao.

Nhưng Cao Vân Dao là ai chứ? Tự cao tự đại, kiêu ngạo như chim công, ngày nào cũng nằm mơ được gả vào danh môn hào tộc, hôm nay là tiệc sinh nhật Cao Dật Đình, không những có nhiều quý tộc công tử đến, ngay cả mấy hoàng tử ưu tú của đương kim Hoàng thượng cũng xuất hiện, nàng làm sao nhịn được.

Lý Thanh Ca đoán chính xác tính tình Cao Vân Dao, lại mượn mấy lời nói với Hạ Chi Hà hôm chọn vải, khiến cho nàng ta xuất hiện dưới ánh mặt trời một thời gian dài, độc tố dĩ nhiên phát tác. Mà một khi phát tác thì bộ dạng kinh tởm kia sẽ làm cho Cao Vân Dao phát điên. Trong tình huống này, Lý Thanh Ca hiểu rõ, Cao Vân Dao dù chết cũng phải kéo theo người chết chung.

Hạ Chi Hà, không thể nghi ngờ chính là kẻ chết chung xui xẻo kia.

Nhận định như vậy, cũng bởi vì kiếp trước nàng đã chịu quá nhiều khổ, cho nên Lý Thanh Ca nhìn thấu Hạ Chi Hà. Phàm là có cơ hội cho nàng ta xuất hiện, Hạ Chi Hà sẽ không bỏ qua, cho nên một khi Cao Vân Dao quậy ra chuyện, Hạ Chi Hà sẽ tiến lên khuyên can, như vậy mới để lộ ra vẻ lương thiện xinh đẹp của nàng ta.

Nhưng nếu là ngày thường thì không sao, giờ độc tố của Cao Vân Dao phát tát, thần trí vốn đang điên cuồng, lại không thể chịu được khi thấy người khác hơn mình, tình huống như thế mà Hạ Chi Hà còn dám xông lên thì đúng là chán sống rồi.

Nghĩ như thế, Lý Thanh Ca tựa hồ như đang nhìn thấy hiện trường lúc nãy, toàn bộ quá trình không khác nàng tưởng tượng là mấy, chỉ có một chuyện nàng cảm thấy tiếc chính là không thể tận mắt nhìn thấy thôi. Nhưng mà bởi vì đã dự đoán trước chuyện sẽ xảy ra, nàng vốn là cái gai trong mắt Cao Vân Dao, cho nên nàng không muốn biến thành đối tượng cho Cao Vân Dao trút giận, cho nên nàng phải tính toán thời gian, chờ trò vui kết thúc mới khoan thai đi tới.

Bất quá, nghĩ kỹ lại cũng không sao, tuy rằng không thấy được quá trình, nhưng nhìn bộ dạng chật vật thê thảm của Hạ Chi Hà, nhất định là bị Cao Vân Dao đánh không nhẹ, trong lòng cũng cảm thấy sảng khoái.

Thôi thôi, đúng là so với kiếp trước khác biệt vô cùng.

Khóe miệng Lý Thanh Ca thu lại nụ cười trên sự đau khổ của người khác, cúi người xuống nắm tay đệ đệ, ôn nhu dỗ dành: “Họa Nhi, đừng sợ, đều là khách mời đến mừng Đại thiếu gia, cũng giống đệ và tỷ tỷ vậy đó."

Gương mặt xinh xắn của Lý Thanh Họa đỏ lên, biểu hiện có một chút ảo não và khẩn trương. Mỗi ngày hắn đều tự nhủ với mình, hắn là nam tử hán duy nhất của Lý gia, phải bảo vệ tỷ tỷ, nhưng mà đến thời khắc mấu chốt, hắn liền  vô dụng, còn trốn ở sau lưng tỷ tỷ, chờ tỷ tỷ bảo vệ, thật sự là… xấu hổ quá.

“Họa Nhi còn nhỏ." Lý Thanh Ca cưng chiều xoa xoa tóc hắn, cười nói, “Nhưng tỷ tỷ tin, Họa Nhi ngày sau sẽ là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, đến lúc đó tỷ tỷ còn phải nương nhờ đệ nữa."

“Có thật không?" Hai mắt Lý Thanh Họa óng ánh, nhìn chằm chằm tỷ tỷ đang cổ vũ mình, tay lập tức trịnh trọng vỗ ngực nói: “Tỷ tỷ, Họa Nhi nhất định sẽ bảo vệ tỷ tỷ." Chờ hắn lớn lên, hắn sẽ nhanh chóng lớn lên…

Tầm mắt mọi người vẫn chưa thu hồi, Lý Thanh Ca cũng không quan tâm, trấn an được đệ đê rồi nàng liền cười dịu dàng, nắm tay đệ đệ tao nhã đi tới.

Lý Thanh Họa nghe xong lời của tỷ tỷ, trong ngực liền xuất hiện một luồng khí, sớm muộn hắn cũng sẽ là nam tử hán, cho nên hắn ưỡn thẳng ngực, làm ra bộ dáng chững chạc đi theo bên cạnh tỷ tỷ.

Cao Viễn không biết vì sao Tam điện hạ dừng lại, trong lòng đang cân nhắc có nên nhắc nhở hay không? Nhưng liệu có khi nào điện hạ hiểu lầm hắn có ý đuổi khách hay không?

Chính đang lúc rối rắm thì Hách Liên Quân đã quay đầu lại, ánh mắt nặng nề nhìn về phía Lý Thanh Ca: “Nàng ta là ai?"

“Hả?" Cao Viễn hơi run, không biết hắn đang hỏi ai, đến khi thấy ánh mắt của hắn dính chặt vào trên người Lý Thanh Ca thì có chút hoảng sợ, vội trả lời: “Là cháu gái bà con xa của vi thần, tên là Lý Thanh Ca."

“Ồ". Lý Thanh Ca… đôi mắc Hách Liên Quân sâu sắc.

Lý Thanh Ca đã cảm giác được ánh mắt sắc bén của Hách Liên Quân, không khỏi sinh lòng nghi hoặc. Người này là ai, vì sao lại dùng ánh mắt đó nhìn nàng? GIống như bọn họ từng quen biết vậy. Nhưng mà đôi mắt đó dường như đã gặp ở đâu rồi. Nhưng rốt cuộc là ở đâu? Trong nhất thời nàng không nhớ ra.

Trong lúc nghi hoặc, Lý Thanh Ca đã dẫn đệ đệ đi đến, lúc đến gần Cao Viễn thì nàng dẹp bỏ hết tất cả những rối rắm trong đầu, mỉm cười hành lễ: “Thanh Ca và đệ đệ ra mắt Cao bá phụ."

Trước mặt là hai gương mặt tươi cười tràn ngập vẻ trẻ con hồn nhiên, tâm trạng Cao Viễn hơi ngừng lại một chút, nhất thời rất nhiều cảm xúc cùng đang xen vào nhau.

Ngày ấy vì Cao Vân Dao bị bệnh, hồi phủ rồi hắn cũng rất bận rộn, giữa lúc đó có gặp hai tỷ đệ này một lần nhưng cũng không để ý kỹ, cũng không nói được gì.

Nhưng hôm nay gặp lại hắn không khỏi có chút hoảng hốt, nhất là khi nhìn kỹ mặt Lý Thanh Ca.

Giống, thật là quá giống, giống y như dáng dấp xinh đẹp đáng yêu của Hách Liên Ngọc khi lần đầu gặp gỡ.

Khi đó, hắn đã thành thân, đã có Đình Nhi, nhưng mà, khi nhìn thấy nữ tử duyên dáng kia nhảy nhót nghịch ngợm đáng yêu chạy đến trước mặt hắn, gọi hắn một tiếng “đại sư huynh", hắn vẫn không nhịn được mà bàng hoàng cả người.

Đó là lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, hắn mới có cảm giác hoảng loạn và dâng trào cảm xúc như vậy.

Nhưng mà, hắn đã có thê tử, chỉ có thể trơ mắt nhìn nàng xoay người chạy về bên cạnh Lý Nam Phong.

Nàng gọi Lý Nam Phong là “Nam ca ca", vừa ngọt ngào vừa  thân mật, thậm chí, trong mắt đều mang theo ý cười.

Vào lúc ấy, nàng trong trẻo như vậy, mỹ lệ như vậy…

Nhìn ánh mắt Cao Viễn, Lý Thanh Ca có chút chán ghét, nhưng nàng nhanh chóng che giấu đi, ý cười dịu dàng như cũ: “Cao bá phụ, con và Họa Nhi cùng tới tham gia tiệc sinh nhật của Đại thiếu gia, người xem, đây là ống đựng bút Họa Nhi tự tay làm, không biết Đại thiếu gia có thích không nữa?"

Nói xong, Lý Thanh Họa cũng phối hợp cầm ống đựng bút trong tay giơ cao lên, đôi mắt đen óng hấp háy mong chờ được người khác tán thưởng.

“Đẹp, đẹp…" Cao Viễn đột nhiên hoàn hồn, tầm mắt rơi xuống người Lý Thanh Họa, cũng là hơi run sợ.

Đôi tỷ đệ này hoàn toàn thừa kế được tướng mạo của Lý Nam Phong và Hách Liên Ngọc.

Nếu nói Lý Thanh Ca có tám phần giống Hách Liên Ngọc, thì Lý Thanh Họa này đúng thật là một bản sao hoàn hảo của Lý Nam Phong, cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng gương mặt nhỏ nhắn đã xinh xắn khiến cho người ta không rời mắt được.

Chính vì như thế, cho nên Cao Viễn và Lý Nam Phong cùng bái một thầy, nhưng người mà sư phụ sư nương yêu thương nhất chính là Lý Nam Phong, ngay cả Hách Liên Ngọc, rõ ràng là hắn cứu nàng, rõ ràng là hắn chăm sóc che chở nàng như đại ca, nhưng quay đầu lại, nàng vẫn dành hết tình cảm cho người hờ hững với nàng là Lý Nam Phong, thậm chí mặc kệ thân phận mà cùng với hắn…

Cao Viễn bỗng cảm thấy đứa bé trai xinh xắn trước mặt này có chút chói mắt, chỉ ngẩn đầu lên nói với Lý Thanh Ca: “Sau này đừng gọi là Đại thiếu gia, cứ gọi Đại ca ca được rồi, đều là người trong nhà, đừng xa lạ quá."

“Dạ." Lý Thanh Ca ngoan ngoãn gật đầu, sau đó nhẹ nhàng vỗ vỗ gương mặt của đệ đệ, cười nói: “Họa Nhi, còn không mau đem lễ vật tặng cho Đại… ca ca."

“Ừm." Lý Thanh Họa hưng phấn gật đầu, sau đó nhanh chóng chạy đến trước mặt Cao Dật Đình, nâng cao ống đựng bút, non nớt cười nói: “Đại ca ca, đây là của Họa Nhi tặng huynh, chúc huynh sinh nhật vui vẻ."

Cao Dật Đình tiếp nhận ống đựng bút, cúi người xuống, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Lý Thanh Họa, ôn nhu nói: “Cảm tạ Họa Nhi, ống đựng bút này Đại ca ca rất thích."

Nói xong, tầm mắt của hắn không tự chủ mà hướng về Lý Thanh Ca liếc một cái.

Nhưng Lý Thanh Ca không đón nhận tầm mắt của hắn, chỉ ôn nhu nhìn đệ đệ mình, điều này làm cho hắn có chút mất mát.

Hạ Chi Hà đang tựa nửa người vào lòng Cao Dật Đình, nhìn thấy tình cảnh này rõ ràng, trong lòng phẫn uất không ngừng.

Lý Thanh Họa đưa xong lễ vật thì lập tức chạy về bên cạnh tỷ tỷ, dùng sức kéo tay tỷ tỷ đặt lên vai mình, sau đó đắc ý nghểnh đầu nhìn tỷ tỷ, cứ như mình vừa làm được một chuyện rất phi thường.

Lý Thanh Ca chỉ hơi cười, nụ cười này nhàn nhạt ấm áp, rất chói mặt.

Cao Viễn nhìn hai tỷ đệ rồi nói: “Được rồi, Cao bá phụ còn có việc bận, hai đứa cứ ở đây chơi, muốn ăn gì cứ gọi nha hoàn lấy cho." Sau đó nhìn về phía Cao Dật Đình: “Đình Nhi, còn ngây người ra đó làm gì? Không mau chào hỏi khách khứa?"

Lúc này Cao Dật Đình mới phục hồi tinh thần lại,vì lúc nãy vừa xảy ra chuyện nên hai vị điện hạ, thế tử và các vị khách khác vẫn đang đứng ngây ra chung quanh.

Hắn vội gọi một nha hoàn đến: “Đưa Biểu tiểu thư về phòng."

“Biểu ca." Hạ Chi Hà thăm thẳm liếc nhìn hắn, dư quang khóe mắt lại liếc về nam nhân đứng bên cạnh Cao Viễn, Tam điện hạ của nàng, tại sao không quay lại nhìn nàng một cái?

Hạ Chi Hà thật không muốn đi, nàng còn muốn nhìn vị nam nhân như thiên thần này thêm, chờ mong ánh mắt của hắn có thể rơi trên người nàng.

Nhưng mà nàng lại sợ Hách Liên Quân nhìn thấy nàng, vì giờ khắc này nàng thật vô cùng khó coi.

“Tam hoàng huynh." Lúc này Hách Liên Hề cười nịnh nọt đi tới, đôi mắt đào hoa nheo nheo lại, lộ ra vẻ âm lãnh quen thuộc, “Nếu Tam hoàng huynh đã đến rồi sao không ngồi lại uống một chén? Dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của Cao thị vệ, Tam hoàng huynh không nể mặt vậy sao?"

Lời này vừa nói ra Cao Viễn hãi hùng khiếp vía, trên trán lập tức toát mồ hôi lạnh.

Ai mà không biết, trong số các hoàng tử, Tam điện hạ và Ngũ điện hạ là bất hòa nhất, hai người này một là do Hoàng hậu sinh, một là do sủng phi sinh, tuy rằng là huynh đệ nhưng lại xem nhau như tử địch.

Nói đến cũng lạ, giữa những hoàng tử khác, cho dù là vì lợi ích hay tranh sủng, giành địa vị gì đó cũng sẽ có bất hòa, nhưng đều là âm thầm, ngoài mặt đều vẫn xưng huynh gọi đệ, tuyệt không làm ra chuyện đối chọi gay gắt, tránh cho Hoàng thượng không hài lòng.

Nhưng hai người này lại hoàn toàn khác.

Ưu tú như thế, quật cường như thế, lòng dạ độc ác như thế, lại không ưa nhau như thế.

Ngày thường, hai người không qua lại, cho dù có qua lại thì cũng là xung đột vũ trang.

Ví dụ như ba tháng trước, một tên thân thích háo sắc của một cơ thiếp của Ngũ điện hạ, không hiểu sao lại thích một nha đầu, nha đầu kia lại đúng lúc là người của phủ Tam điện hạ, hôm đó đúng lúc ra ngoài làm việc bị tên háo sắc kia nhìn trúng, bị hắn bắt cóc về cưỡng bức, cưỡng bức cũng thôi, lại còn làm cho người ta chết mất mạng.

Khi tìm được thi thể, quản gia của phủ Tam điện hạ trực tiếp bắt tên háo sắc kia, chém hắn ra làm tám mảnh, ném ra bãi tha ma.

Sau đó, không biết cơ thiếp kia lại âm thầm to nhỏ cái gì, một Ngũ điện hạ vốn không hề liên quan đến Quân vương phủ lại vì một tên thân thích xa lắc xa lơ mà bắt quản gia của Quân vương phủ về phủ của mình.

Mà sau khi Tam điện hạ Hách Liên Quân biết được việc này, càng kỳ quái hơn là hắn một thân một mình cầm kiếm xông vào Hề vương phủ, vượt qua tầng tầng trở ngại, đoạt lại tên quản gia kia mang về phủ mình. 

Có người nói, ngày ấy Hề Vương gia dường như đã sớm biết Quân Vương gia muốn đến cứu người, cho nên trực tiếp vác ghế lớn ra giữa sân ngồi, vừa cùng mỹ nữ cơ thiếp vui vẻ, vừa đợi Quân Vương gia đại giá.

Mà trong số cơ thiếp kia còn có cả con gái của Liễu Thái phó, Liễu Như Lan.

Có người nói, Quân Vương gia vừa đến, toàn bộ tình hình liền không khống chế được, vô số ám vệ dốc hết sức lực, tựa hồ phải giết cho bằng được Quân Vương gia.

Ngày đó, trong sân của Hề vương phủ, một bên là Hề Vương gia và mỹ nhân vui đùa, một bên là Quân Vương gia và các ám vệ chén giết nhau. Cảnh ca múa vui vẻ và chém giết khốc liệt như hai thái cực.

Ngày đó, trong Hề vương phủ máu chảy thành sông, chừng mấy ngày sau, mọi người đi ngang trước cửa Hề vương phủ đều có thể ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc.

Có thể thấy được ngày hôm đó khốc liệt cỡ nào.

Nghĩ đi, hai người như vậy mà đối đầu thì còn có gì mà nói nữa?

Cao Viễn thật sự là bó tay hoàn toàn, thầm hối hận lúc đưa Tam điện hạ ra khỏi phủ không nên đi đường vòng, lại càng không nên nghe thấy bên này huyên náo mà chạy đến đây ngăn cản.

“Ngũ điện hạ, trong cung của Tam điện hạ có chuyện quan trọng…" Hắn thấp giọng điều đình, nhưng không ngờ Hách Liên Quân lại lạnh lùng mở miệng: “Nếu Ngũ đệ đã mở miệng, vậy thì vi huynh sẽ uống với đệ một chén."

Ạch… Cao Viễn nghe vậy suýt chút nữa đã té lăn ra đất.

“Tam…Tam hoàng huynh." Hách Liên Ngọc thấy bầu không khí không ổn, vội đi tới, nhưng khi đối mặt với Hách Liên Quân lạnh lùng thì lại đột nhiên không còn gì để nói.

Hách Liên Quân nhìn hắn một chút, sắc mặt thoáng dịu đi: “Thất đệ cũng ở đây à?"

Hả? Hách Liên Ngọc nhất thời ngạc nhiên, không phải vì giờ khắc này Tam hoàng huynh mới phát hiện ra sự tồn tại của mình, mà bởi vì một tiếng “Thất đệ" của hắn.

“Tam điện hạ." Vũ Văn Liêm biết tránh không khỏi, cũng gượng cười đi đến chắp tay hành lễ với Hách Liên Quân.

Hách Liên Quân gật đầu với hắn, coi như là trả lời.

Vũ Văn Liêm cũng không để ý, vị Tam điện hạ không coi ai ra gì, ngang ngược kiêu ngạo này không có nhắm mắt làm ngơ hắn trước mặt mọi người, như vậy đã đủ để hắn thấy sợ hãi vì được sủng ái rồi.

Hách Liên Hề cong môi cười: “Nếu vậy thì Tam hoàng huynh, mời."

Hách Liên Quân không nói gì chỉ dùng hành động đáp lại, thật sự đi thẳng về phía buổi tiệc.

Mọi người chỉ cảm thấy có chút hoa mắt, lúc nãy nhất định là ảo giác, ảo giác. Tam điện hạ và Ngũ điện hạ sao có thể giao tiếp hài hòa như thế được?

Lý Thanh Ca thì không nghĩ gì, chỉ hoài nghi tại sao người đó dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng? Lạnh lùng xấu xa còn mang theo cảm giác đùa giỡn, nàng không nhìn thấu, đúng lúc nghe người kia gọi hắn là Tam hoàng huynh, nàng không khỏi kinh ngạc.

Tam hoàng huynh? Như vậy hắn chính là người con thứ ba của đương kim Hoàng thượng Hách Liên Quân sao?

Đôi mắt nàng không tự chủ được mà nhìn về phía Hách Liên Quân, cùng lúc đó, hắn từ từ bước ngang qua nàng, dư quang ánh mắt đảo qua đảo lại, tình cờ hai ánh mắt đụng phải nhau, một luồng sáng u ám trong mắt hắn lóe qua làm cho nàng chợt rùng mình, trong lòng càng thấy lạnh lẽo.

Nàng nhớ ra rồi, nam nhân này chính là người mặc áo đen bị thương trên thuyền của nàng hôm đó.

Nhưng sao hắn lại có thể là Tam hoàng tử? Hắn không phải sát thủ sao?

Kiếp trước nàng còn nhớ rõ, sát thủ kia bị thương rất nặng, bị người đuổi giết, kết quả trốn lên khoan thuyền của nàng. Sau đó, khi nàng đang ở trên bờ chờ Cao Dật Đình tới đón thì đột nhiên một đám sát thủ nhào đến, hai bên chém giết hỗn loạn, bản thân nàng cũng bị cuốn vào.

Cuối cùng vẫn là hắn ra tay cứu giúp.

Mà đời này, nàng giúp hắn giải độc, sau đó lừa hắn phải tìm được thuốc giải trong hai canh giờ, chính là vì bắt hắn phải mau chóng rời đi. Nàng không muốn chuyện xưa tái diễn, nếu hắn nhanh chóng biến mất thì sẽ không gặp phải những sát thủ kia.

Nhưng mà, nam nhân này không phải sát thủ sao? Sau này nàng còn gặp lại hắn mà.

Tại sao hắn lại là Tam hoàng tử?

Nàng không nghĩ ra, thật sự thay đổi rồi sao? Không giống với kiếp trước sao?

Nhưng nếu nam nhân này là Tam hoàng tử, như vậy thì ngày ấy nàng cứu hắn rốt cuộc là phúc hay họa?

Trong mắt không kềm được một tia thương tiếc, lần này không phải cho bản thân mình, mà là vì vị nam nhân như thần tiên trước mắt này.

Nhớ tới trước mắt, năm Gia Khánh thứ ba mươi, Tam hoàng tử Hách Liên Quân được Viêm Đế sủng ái nhất bị ám sát trong một lần xuất hành, tình trạng chết rất thê thảm, thân bị trúng hơn ngàn vết đao, vốn là đệ nhất mỹ nam Tây Lăng, đến cuối cùng lại chết không ra hình người.

Chuyện này phát sinh ở năm thứ hai khi nàng đến Cao gia, lúc đó nàng còn chưa hồi phục lại sau cái chết của đệ đệ. Lý do nàng nhớ rõ ràng như vậy là vì chuyện này năm đó chính là chuyện lớn hàng đầu ở Tây Lăng quốc, thậm chí nhiều năm về sau vẫn là chuyện khiến mọi người không ngừng cảm khái thương tiếc. “Ngũ điện hạ, Thất điện hạ, Vũ Văn thế tử, xin mời qua bên này." Cao Viễn lau mồ hôi, vội tự mình tiếp đãi.

Ngũ điện hạ? Nam tử tuấn tú có ánh mắt lạnh lùng tối tăm kia chính là Ngũ điện hạ, là Thái tử tương lai? Hoàng đế sau này của Tây Lăng quốc?

Lý Thanh Ca có chút hoảng sợ, đời này, rất nhiều thứ phát sinh thay đổi, thế nhưng những người này đều thật sự tồn tại.

“Biểu ca, Thanh Ca muội muội ở đây, huynh qua đó chào hỏi đi, còn nữa, Thanh Họa đệ đệ chuẩn bị lễ vật cho huynh, Thanh Ca muội muội còn chưa thấy nói gì nữa." Đột nhiên, sau tai vang lên âm thanh uyển chuyển của Hạ Chi Hà.

Lý Thanh Ca vội quay đầu lại, liền thấy Hạ Chi Hà dịu dàng đi tới.

Hai mắt Hạ Chi Hà có chút đỏ, nhưng vẫn mang theo vài phần ý cười giả tạo, nàng vừa dùng tay chỉnh trang lại tóc tay trang phục, để cho mình không quá chật vật như lúc nãy, rồi lại thể hiện thêm một phần đau khổ nhu nhược khiến người ta thương cảm, vừa chào hỏi Lý Thanh Ca: “Lý muội muội, sao giờ muội mới đến? Mọi người còn cho rằng muội sẽ không đến nữa."

“Hôm nay là sinh nhật Đại ca ca, sao muội lại không đến? Lý Thanh Ca vui cười, ánh mắt mang theo thương tiếc nhìn vào Hạ Chi Hà, trong lòng khẽ thở dài. Một Hạ Chi Hà nhu nhược thật sự khiến cho người ta đau lòng, nhưng gương mặt bị tổn thương đã khiến cho sức hấp dẫn này suy giảm đi nhiều.

Lý Thanh Ca thấy rõ ràng trên mép tóc chỗ trán của nàng có vết máu, cùng với năm dấu tay in rõ trên má, âm thầm thổn thức, mỹ nhân đau khổ khiến người ta yêu thương, nhưng một mỹ nhân bị hủy dung mạo còn làm ra vẻ đáng thương thì sao? Dĩ nhiên là vẫn đáng thương, nhưng lại có thêm một chút dữ tợn.

Đây chính là điểm khác biệt so với kiếp trước.

Kiếp trước, khi mình đến Cao gia tháng thứ hai thì cũng là sinh nhật Cao Dật Đình.

Một khúc múa Nghê thường của Cao Vân Dao thu được lời ca tụng của cả sảnh đường, danh tiếng nhanh chóng vang xa, trở thành đối tượng truy đuổi của các danh môn công tử kinh thành.

Mà Hạ Chi Hà càng tuyệt vời hơn, tiếng đàn như tiên trên trời, khí chất thanh lệ vô song, thanh nhã thoát tục càng làm mọi người mê mẩn, bao gồm Ngũ điện hạ Hách Liên Hề.

Tựa hồ sau buổi tiệc đó, Hách Liên Hề và Hạ Chi Hà liền thân thiết với nhau.

Sau đó, Hách Liên Hề được phong làm Thái tử, một đường lên cao, trở thành vua một nước, Hạ Chi Hà càng được vinh sủng tận cùng, phụ huynh được phong quan tấn tước, nhất thời toàn bộ Hạ gia trở thành đệ nhất thế gia kinh thành.

Ngược lại Cao gia thất bại.

Lý Thanh Ca dĩ nhiên biết lý do trong đó, một là quan hệ giữa Hạ Chi Hà và Cao Dật Đình chính là cái gai trong lòng Hách Liên Hề. Hai là, nữ nhân như Hạ Chi Hà có dã tâm rất lớn, lòng tham hư vinh càng mạnh, tất cả mọi người đều trở thành đá kê chân cho nàng leo lên cao, nhưng nếu không dùng được hay không cần nữa thì khối đá kê chân này phải triệt để hủy diệt. Đối với nàng mà nói, Cao Dật Đình và toàn bộ Cao gia chính là đá kê chân của nàng, trước khi biết Hách Liên Hề, nàng cần Cao gia để nâng mình lên, để cho mình có thêm cơ hội, từ khi quen được Hách Liên Hề, những ngày tháng phải nịnh nọt sống ở Cao gia lại chính là một điểm đen trong cuộc đời nàng, nàng phải tìm mọi cách xóa bỏ nó.

Cho nên mới tạo thành sự thất bại của Cao gia.

Cũng may, đương triều công chúa Vân Sơ lại coi trọng Cao Dật Đình.

Vân Sơ công chúa? Nghị tới đây, trong lòng Lý Thanh Ca đột nhiên hơi động, một luồng cảm giác mới mẻ len lỏi từ đáy lòng dâng lên.

Nếu mình nhớ không lầm, vị Vân Sơ công chúa này có quan hệ rất tốt với Tam hoàng tử, mà Tam hoàng tử và Ngũ hoàng tử lại bất hòa. Nhưng cuối cùng, Ngũ hoàng tử đăng cơ, Vân Sơ công chúa được phong thưởng rất lớn, vốn dĩ là một công chúa địa vị không cao, không được sủng ái, cuối cùng trở thành đệ nhất công chúa Tây Lăng.

Trong chuyện này…

Đôi mắt Lý Thanh Ca từ từ lạnh lẽo, nghe đồn Tam hoàng tử có một thân võ nghệ tuyệt thế, trong thiên hạ người có thể gây tổn thương cho hắn không có mấy ai, nhưng lần đó, hắn lại trúng hơn ngàn đao, tình trạng thê thảm.

“Lý muội muội." Lúc đang bàng hoàng thì gương mặt không vẹn toàn của Hạ Chi Hà đột nhiên xuất hiện trước mặt, Lý Thanh Ca cũng giật mình đển ngẩn người ra, sau đó giả vờ kinh hãi nói: “Hạ…Hạ tỷ tỷ, sao tỷ lại thành ra bộ dạng như quỷ thế này? Là ai tổn thương tỷ?"

Nửa gương mặt lành lặn của Hạ Chi Hà cũng lập tức đen thui, trong lòng cực kỳ hận Lý Thanh Ca, lại dám nói nàng giống quỷ? Tiểu tiện nhân, sớm muộn có một ngày nàng sẽ phá hủy gương mặt thanh thuần trong trẻo này của Lý Thanh Ca.

Cao Dật Đình và Hạ Chi Hà là từ nhỏ cùng nhau lớn lên, biết nàng cực kỳ xem trọng dung mạo của mình, sợ lời của Lý Thanh Ca sẽ vô tình chọc giận nàng nên vội đi đến bên cạnh Hạ Chi Hà, quan tâm lo lắng.

“Hà Nhi, muội nên về phòng trước đi, ta tìm người mời đại phu đến cho."

Hạ Chi Hà có chút không cam lòng, tuy vết thương trên mặt rất đau nhưng nàng không muốn để Lý Thanh Ca một mình ở đây vui vẻ. Lúc nãy nàng vẫn nhìn chằm chằm Tam điện hạ, nàng đã thấy rất rõ ràng, hừ.

Suy nghĩ một chút, Hạ Chi Hà cong môi, oan ức nói: “Biểu ca, xin lỗi, là muội vô dụng, không ngăn cản được Dao muội muội, trái lại tổn thương chính mình, khiến huynh phải lo lắng."

“Hà Nhi, chuyện này không trách muội, đều do Dao Nhi sai, ta tự mình đưa muội về được không?" Thấy nàng rơi lệ, Cao Dật Đình đau lòng vô cùng, một người không quen dỗ dành người khác như hắn cũng phải dùng giọng điệu mềm mại nhất mà dỗ nàng.

“Muội…" Hạ Chi Hà lau lệ, vẫn đang nước mắt lưng tròng liếc nhìn Lý Thanh Ca: “Nhưng Lý muội muội mới đến, huynh sao có thể bỏ muội ấy mà đi với muội?"

Đôi mắt chớp chớp, tầm mắt hướng lên phía trên nhìn vào Cao Dật Đình một cách vừa u oán lại vừa kiên cường, đột nhiên nàng hít sâu một hơi, dường như đã làm ra quyết định rất to tát, nàng đẩy Cao Dật Đình về phía Lý Thanh Ca: “Muội không có chuyện gì, biểu ca, huynh tiếp đãi Lý muội muội đi, hôm nay là sinh nhật huynh, Lý muội muội cố ý mang theo lễ vật đến, huynh không thể lạnh nhạt muội ấy, hai người…"

Nói xong, nơi mí mắt từng giọt nước rì rào rơi xuống như châu ngọc, nàng không kịp lau, chỉ nghẹn ngào một tiếng rồi xoay người đi.

Cao Dật Đình mạnh mẽ trừng Lý Thanh Ca một cái, vội vàng đuổi theo, “Hà Nhi huynh đưa muội về."

Hạ Chi Hà tựa hồ giãy dụa mấy lần, sau đó không cưỡng được sự cứng rắn của Cao Dật Đình, cuối cùng quay đầu lại xin lỗi Lý Thanh Ca vài lần, đành phải rời đi.

Từ đầu đến cuối, Lý Thanh Ca không nói một câu, không một hành động, nàng cứ như vậy không chút cảm xúc mà nhìn đôi nam nữ trước mặt mình thể hiện ân ái.

Buồn cười.

Đến cuối cùng, trong lòng nàng chỉ xuất hiện được hai từ này.

Chỉ là, nhìn hai bóng lưng rời đi kia, trong lòng Lý Thanh Ca đột nhiên chua xót.

Chua xót vì chính mình, vì một Lý Thanh Ca mẫn cảm bị tổn thương ở kiếp trước.

Kiếp trước, cũng vào ngày này, nàng lòng đầy phấn khởi thêu một cái hà bao,dự định đưa cho Cao Dật Đình, nhưng mà, hà bao còn chưa được đến tay hắn đã bị Cao Vân Dao đoạt đi, sau đó nàng ta giơ hà bao lên, chỉ vào đóa hoa sen Tịnh Đế trên đó mà cười nhạo trước mặt rất nhiều người.

Nàng ta nói nàng thấp hèn, không biết xấu hổ, nói nàng cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, cho rằng một cái hà bao rẻ tiền là có thể đánh động tâm tư đại ca nàng ta sao?

Sau đó, Cao Vân Dao ném hà bao xuống đất, dùng chân giẫm mạnh lên, chỉ hận không thể giẫm xuống lòng đất. Cuối cùng, như chưa hết hận, còn để những người khác đi tới giẫm một cước, giẫm xong lại nhổ nước miếng lên.

Lúc đó, nhìn thấy cái hà bao mình thêu suốt nửa tháng, lại nhìn mấy ngón tay bị kim đâm của mình, nàng nổi giận, dùng sức đánh ngã Cao Vân Dao, muốn nhặt cái hà bao đã bị bụi bẩn và nước miếng phủ đầy lên.

Nhưng mà, vừa chạm được vào  hà bao thì chân của Cao Vân Dao đã mạnh mẽ giẫm lên bàn tay nàng, sau đó gắt gao ép xuống.

Sau một tiếng gào đau đớn, Cao Vân Dao và một đám người khác lao vào đấm đá nàng.

Sau đó, Cao Dật Đình và Hạ Chi Hà cùng xuất hiện, vừa vặn gặp được một màn này.

Nàng nghe thấy tiếng nói của hắn, hắn hỏi Cao Vân Dao đang làm cái gì.

Lúc đó, cho dù nàng đau đớn khuất nhục, nhưng lại không nghĩ đến chuyện cáo trạng, nàng chỉ nằm rạp dưới đất, vùi thấp đầu xuống, hận không thể chui vào lòng đất, chỉ sợ hắn nhìn thấy tình trạng thê thảm của mình.

Nhưng mà, cuối cùng nàng vẫn bị người ta dìu lên.

Nàng biết lúc đó mình bị đánh sưng mặt mũi, cả người bị rất nhiều vết chân dẫm lên, khẳng định là rất khó coi.

Mà khi chạm tới ánh mắt căm ghét lạnh lùng của Cao Dật Đình thì nàng bị tổn thương, thật sự tổn thương, nhưng đột nhiên nàng không còn cảm giác đau đớn nữa, hoặc là đã đau đến không còn cảm giác, nàng cũng không rõ.

Nàng tựa hồ nghe Cao Vân Dao cáo trạng với hắn, nói chẳng qua nàng ta chỉ muốn nhìn hà bao của nàng một chút, kết quả bị nàng đẩy ngã, còn nói bụi bẩn trên người nàng ta chính là chứng cứ.

Sau đó, Lý Thanh Ca nhìn thấy sắc mặt hắn âm trầm, nhìn hà bao dưới đất, trong mắt toát ra vẻ xem thường sâu sắc. Sau đó, hắn lạnh lùng nói với nàng một câu, lúc đó trong đầu nàng rất hỗn loạn, không nghe được rõ ràng, tựa hồ là hắn đang cảnh cáo nàng không được gây sự.

Không có một lời thừa thãi, không có thêm một ánh mắt thừa thãi, hắn liền rời đi như vậy.

Hạ Chi Hà, nữ nhân kia xinh đẹp, nữ nhân luôn được người ta khen là lương thiện như tiên nữ, khi nhìn thấy nàng bầm tím mặt mày, trên mũi trên môi còn không ngừng chảy máu, thì nàng ta chỉ lấy khăn che mũi, sau đó, dùng bộ dạng đại tỷ tỷ giáo huấn Cao Vân Dao, nói Dao muội muội đừng nghịch nữa, sinh nhật của Đại ca muội mà cứ gào khóc thê thảm như vậy, để người ta nhìn thấy sẽ bị chê cười đó.

Sau đó Cao Vân Dao vội vàng nói phải, còn sau đó nữa, chỉ cần nàng ta muốn đánh Lý Thanh Ca, trước tiên sẽ sai người dùng khăn nhét vào miệng nàng, như vậy, nàng sẽ không la hét được.

“Nếu như không vui, tại sao không đuổi theo?" Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh trầm thấp của Cao Dật Hiên.

“Hiên ca ca." Gương mặt nhỏ nhắn của Lý Thanh Họa lập tức toát lên ý cười, hắn mừng rỡ đưa tay ra muốn Cao Dật Hiên ôm.

Đáy mắt Lý Thanh Ca trở nên u tối, nàng ngẩn đầu nhìn lên trời, hít một hơi thật sâu mới cúi đầu xuống, nhìn đệ đệ ngồi thoải mái trong lòng Cao Dật Hiên, không khỏi lắc đầu: “Họa Nhi, không phải nói muốn làm nam tử hán sao? Nam tử hán mà còn đòi ôm, không xấu hổ à?"

Gương mặt nhỏ bé của Lý Thanh Họa tràn ngập vẻ oan ức, tay ôm cổ Cao Dật Hiên, hai mắt long lanh ngấn nước, nhìn hắn như cầu cứu.

Cao Dật Hiên nở nụ cười sang sảng, bàn tay vỗ nhẹ lên mông Lý Thanh Họa một cái: “Lông còn chưa mọc, nam tử hán cái gì?"

“Ngươi, ngươi nói cái gì?" Mặt Lý Thanh Ca đỏ lên, mạnh mẽ liếc hắn một cái.

Nhưng mà, thấy Lý Thanh Ca không nói gì nữa, Lý Thanh Họa lập tức trở nên hưng phấn, mạnh mẽ ôm gương mặt tuấn tú của Cao Dật Hiên một cái: “Hiên ca ca, Họa Nhi lớn lên phải làm nam tử hán giống như huynh."

“Hừm, khá lắm, nhưng mà muốn làm nam tử hán như Hiên ca ca thì đệ còn phải cố gắng nhiều lắm." Cao Dật Hiên trịnh trọng nói: “Chuyện quan trọng trước tiên chính là không thể ăn ít, phải ăn thật nhiều vào, như vậy mới có thể cao to cường tráng như Hiên ca ca."

Ạch,  Lý Thanh Họa lo lắng buồn rầu, nhưng nhìn ánh mắt thật lòng của Cao Dật Hiên, cắn răng một cái, gật đầu “Được."

Cao Dật Hiên nở nụ cười, đắc ý nhìn Lý Thanh Ca một cái.

Lý Thanh Ca cắn môi cười liếc hắn một cái, không thể không nói, bản lĩnh dụ trẻ con của nam nhân này không tệ.

Ngày ấy, sau khi hắn tát mình một cái, Họa Nhi đã xem hắn là người xấu, đồng thời kiên quyết đoạn tuyệt quan hệ với hắn. Nhưng mà sau đó, suốt ngày hắn đưa đồ ăn đồ chơi qua đây, thậm chí nhân lúc nàng không để ý còn lén lút dẫn Họa Nhi ra khỏi phủ dạo mấy lần. Sau chuyện đó, quan hệ của hai người không ngừng cải thiện.

Họa Nhi suốt ngày treo ba chữ Hiên ca ca trên miệng, thậm chí còn xem hắn là thần tượng, muốn học tập hắn.

Lý Thanh Ca ban đầu thì phiền muộn, sau lại có chút cảm kích Cao Dật Hiên.

Dù sao Họa Nhi hoạt bát đáng yêu như vậy, tính tình lại trẻ con ngây thơ, lá gan cũng không nhỏ.

Cho nên, chuyện đệ đệ nàng giao du với Cao Dật Hiên, tuy rằng ngoài mặt Lý Thanh Ca vẫn lạnh lùng, nhưng trong lòng đã có chút thỏa hiệp.

Nếu nam nhân này có thể giúp cho đệ đệ thoát khỏi sự đau khổ khi mất đi phụ mẫu, vậy thì ngại gì không giao đệ đệ cho hắn? Chỉ cần mình chú ý thêm là được.

Đôi mắt trong trẻo như trẻ con lại lóe qua một vệt đau thương, Cao Dật Hiên nhìn mà đau lòng, vội vỗ lên người Lý Thanh Họa một cái, lớn tiếng cười nói:"Ca ca thấy đệ lại nhẹ đi không ít rồi, có phải là không chịu ăn không? Đi, bây giờ ca ca dẫn đệ đi ăn."

Nói xong cũng mặc kệ Lý Thanh Ca, trực tiếp ôm Lý Thanh Họa đi.

Lý Thanh Họa vội gọi: “Tỷ tỷ, mau đi theo."

Lý Thanh Ca sâu sắc thở dài, có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, vội vàng đuổi theo.

Đi ở phía trước, khóe môi Cao Dật Hiên vung lên một nụ cười đẹp đẽ, trong mắt cũng toàn là ý cười.

Quả nhiên tiểu tử Lý Thanh Họa này là vật uy hiếp Lý Thanh Ca, chỉ cần lung lạc được hắn thì Lý Thanh Ca sẽ dễ dàng thỏa hiệp hơn nhiều.

Bên này, ba người cười cười nói nói đi về phía buổi tiệc.

Một bên khác, ở vị trí chủ tiệc, Tam hoàng tử Hách Liên Quân tay cầm ly rượu, dư quang khóe mắt hướng về phía ba người đang cười đùa bên kia, không khỏi thấy chói mắt vô cùng.
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại