Độc Thiếp
Chương 100: Quỵt nợ
Có bao giờ Đại thái thái gặp phải chuyện thế này đâu. Ở Cao gia, dù bà không được Cao Viễn sủng ái nhưng ít nhất hắn cũng có mấy phần kính trọng. Nhưng hôm nay, đầu tiên là Cao Dật Hiên, tiếp đó là Cao Vân Bình, Đại thái thái cảm thấy mình giống như một đám bột nhão, tùy ý người ta xoa nắn, mặt mũi mất sạch, tôn nghiêm của đương gia chủ mẫu bị hai tiện chủng do di nương sinh ra chà đạp, mà người chủ gia đình như Cao Viễn đứng ở đây cũng không thể khống chế được.
Rốt cuộc là không thể khống chế hay là cố ý dung túng đây?
Trong lòng Đại thái thái hỗn loạn, cũng cực kỳ tức giận.
Không lo được đến dáng vẻ chật vật của mình, chỉ là cú ngã lúc nãy khiến hông của bà rất đau, lúc này một ta bà tựa vào người Dung ma ma, một tay xoa nắn hông, không thể cử động chút nào.
Thế nhưng, cơn giận này không thể nuốt trôi được.
Mạnh mẽ cắn răng, sắc mặt Đại thái thái âm lãnh như một cái gai độc: “Tốt, tốt, tốt lắm… đúng là con ngoan của Cao gia, thậm chí ngay cả đích mẫu cũng chửi mắng."
Mỗi một câu nói đều khiến thân thể của bà đều kịch liệt run rẩy, trên eo truyền đến đau đớn như bị kim châm vào, gần như không chịu nổi.
Bà thật hận, hận vào lúc thế này Cao Viễn không nói một lời cho bà, càng không hỏi bà có sao không.
Bà nản lòng thoái chí, ánh mắt thê lương nhìn sang Cao Viễn: “Lão gia, xảy ra chuyện thế này thiếp cũng không có mặt mũi nhìn ông. Nếu Lão gia không thể cho thiếp một câu nói công bằng, thì xin cứ cho thiếp một lá hưu thư, để cho thiếp thân từ đây tự sinh tự diệt thì hơn."
Đây là đòn sát thủ của bà, cũng là lá bài tẩy cuối cùng, bà không tin Cao Viễn dám hưu mình, vì còn có người kia tồn tại, hắn không dám.
Nhưng nếu hắn thật sự đi đến bước tuyệt tình khiến cho bà nguội lòng thì bà cũng không tiếc bỏ hết tất cả, bắt hắn trả giá lớn.
“Sao Phu nhân lại nói lời này?" Quả nhiên, vẻ mặt của Cao Viễn hơi đổi một chút, ánh mắt nhìn Đại thái thái có chút thỏa hiệp: “Bọn nhỏ làm sai, dĩ nhiên ta sẽ có trừng phạt, chúng ta là phu thê hai mươi năm sao phu nhân lại nặng lời như vậy?"
“Hừ." Hắn cũng biết là phu thê hai mươi năm sao? Nhưng trong hai mươi năm này bà sinh con dưỡng cái cho hắn, lo liệu việc nhà cho hắn, còn hắn ngoại trừ việc liên tục cưới tiểu thiếp ra thì hoàn toàn không xem bà ra gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đại thái thái lóe qua bi thương, càng phát giác mình trả giá nhiều năm như thế thật là không đáng.
“Hừ, chỉ sợ là bà không nỡ đi thôi." Cao Vân Bình thấy dáng vẻ kia của Đại thái thái, không nhịn được mà chế nhạo. Những năm này ở Cao gia, Cao Viễn không quản việc nhà, Đại thái thái có thể nói là làm mưa làm gió, bà ta cam lòng từ bỏ tất cả sao? Ta khinh…
Đùng… một cái bạt tai lướt qua, gương mặt tiều tụy tái nhợt của Cao Vân Bình trong khoảnh khắc có thêm dấu năm ngón tay, mái tóc vừa chải lại đã rối tung, khóe miệng sưng đỏ chậm rãi hiện lên tia máu.
Có thể thấy được cái tát này của Cao Viễn là rất dùng lực.
Vốn dĩ Cao Vân Bình chỉ là một thứ nữ, cũng không được Cao Viễn yêu thích gì, hơn nữa, Cao Viễn chỉ lo chuyện này sẽ nháo đến không thể giải quyết, vì có câu trả lời cho Đại thái thái, hắn cũng thật lòng tàn nhẫn đánh một cú hết sức mình.
Bưng gò má đau đớn, hai tai vang lên ong ong, Cao Vân Bình đau đến nửa ngày mới ý thức được mình bị phụ thân đánh.
Nước mắt thù hận chảy ào ào, ngón tay Cao Vân Bình run rẩy chỉ vào Đại thái thái hô lên: “Cha, người có biết lão yêu phụ này đã làm gì với con không?"
“Im miệng, bà ấy là đích mẫu của ngươi, ngươi lại dám hỗn xược như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Thật ra, lúc nãy Cao Viễn đã ngờ ngợ đoán ra được, Lý Thanh Ca bình an vô sự, Cao Vân Bình thì tả tơi, hiển nhiên, vị tiểu thư Cao phủ đêm qua bị lăng nhục chính là Cao Vân Bình.
Mà Cao Vân Bình thất thường chỉ trích Đại thái thái như vậy,chỉ sợ việc này có liên quan đến bà ta.
Đầu tiên là nữ nhân này, hắn không thể động vào.
Cho dù động vào được, thì lúc này cũng không phải thời cơ, có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắn không thể khiến cho thanh danh bao nhiêu năm gầy dựng được bị hủy như vậy.
“Cha." Nhìn vẻ đắc ý và khinh thường trong mắt Đại thái thái, Cao Vân Bình bị phẫn nộ và sỉ nhục làm cho choáng váng đầu óc, cũng không để ý là đang ở trước mặt đám đông, cứ hô to lên: “Cha, lão yêu phụ này cho người phá hủy trong sạch của con."
Lời vừa nói ra, cả người nàng cũng mền nhũn ngã vào lồng ngực Tiểu Thủy, khóc sướt mướt: “Cha, con không còn trong sạch, cũng không còn gì nữa, sau này con phải làm sao đây? Hu hu… đều do lão yêu phụ này, cha, người phải làm chủ cho con, phải làm chủ cho con…"
Quả nhiên, sắc mặt Cao Viễn thay đổi, một tia âm u và sát ý không dễ phát hiện lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất.
Mà mọi người tại đây đều vì lời nói của Cao Vân Bình mà chấn động, không hẹn mà cùng nhìn sang Đại thái thái.
“Ah? Thì ra là do Cao phu nhân làm?"
“Đích mẫu hãm hại thứ nữ? Chuyện này bên trong nha giàu có vẫn thường xảy ra, chỉ là thủ đoạn hơi tàn nhẫn thôi, dù sao cô nương này cũng còn nhỏ."
“Ai cũng nói Cao phu nhân hiền lương, có thể nói là nội trợ tốt của Cao thái y, không ngờ sau lưng cũng ác độc như vậy."
“Hừ, cái này gọi là biết người biết mặt không biết lòng, có mấy người, bên ngoài thì ôn hòa, lột một lớp da mới biết bên trong là rắn độc."
Các khách hành hương không ngừng nhiều chuyện thì thào bàn tán, vốn là chuyện bắt gian lại biến thành đấu thanh trong nội viện nhà giàu, khiến cho rất nhiều người lại càng thêm háo hức mong chờ, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì nữa đây.
Đại thái thái biến sắc nghe mọi người nghị luận xôn xao, đầu óc hoang mang chỉ muốn ngất đi. Bao nhiêu năm qua bà khổ tâm tạo dựng hình tượng hiền lương thục đức, bây giờ lại bị người ta nói khó nghe như thế sao?
Bà làm sao chịu nổi?
“Không, không, ngươi nói bậy cái gì đó?" Cho nên kế sách hiện giờ chính là chết cũng không thừa nhận, nếu thanh danh của bà bị hủy thì đời này xem như xong rồi.
Cao Viễn nghe vậy cũng làm ra vẻ bất ngờ: “Bình Nhi, con đừng nói bậy, sao đích mẫu lại hại con? Con còn nhỏ, đừng có nghe nói lung tung, bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện, con có gì oan ức thì cứ quay về phủ, cha sẽ làm chủ cho con."
Quay về phủ? Cao Vân Bình cười gằn, về tới phủ rồi nàng còn sống được hay không cũng chưa biết đâu.
“Cha, không cần phải hồi phủ, hiện tại con muốn lão yêu phụ này phải có lời giải thích." Cao Vân Bình quật cường bướng bỉnh gào lên.
Nàng biết rõ tính tình Đại thái thái, nếu cứ hồi phủ một cách không rõ ràng như thế, tiếp theo Đại thái thái có thể vì danh dự của bà mà diệt khẩu nàng không chừng.
Cho nên nàng muốn đánh cược một lần, ở trước mặt mọi người, nhất là ở đây còn có trụ trì Phổ Tế tự là Không Kiến đại sư có thể làm chỗ dựa cho nàng, ông là một hòa thượng đức cao vọng trọng ở kinh thành này, ngay cả Vô Không đại sư trụ trì của hoàng gia cũng là đệ tử của ông ta.
Lại có thêm đám người Cao Dật Hiên nữa.
Nếu vào lúc này Cao Viễn và Đại thái thái muốn làm gì, nàng cũng không sợ bọn họ quỵt nợ.
Ngược lại, trong sạch không còn, danh dự mất sạch, ít nhất nàng phải kiếm được chút lợi ích từ chuyện này mới được, ít nhất cũng có thể đẩy ngã Đại thái thái. Từ nay về sau, không phải chịu đựng lão yêu bà này cũng tốt rồi.
Đại thái thái nghe vậy thì nện ngực giậm chân: “Ta đã tạo nghiệt gì mà bị người ta gài bẫy như vậy chứ?" Nói xong, nước mắt bi thương không ngừng trào ra lấm lem cả son phấn trên mặt, “Nhị cô nương, rốt cuộc ta đã làm ra chuyện gì đáng để ngươi dùng sự trong sạch của mình ra để mắng chửi ta?"
Tựa vào tay Dung ma ma, âm thầm bấm bà ta một cái, Dung ma ma bị đau, nhưng trong lúc đó lại nhìn thấy ánh mắt của Đại thái thái, lập tức hiểu được phải nói cái gì.
“Đúng đó Nhị tiểu thư, tự người làm ra chuyện xấu, liên quan gì tới Phu nhân chứ? Đừng quên ngày thường Phu nhân đối xử với người thế nào? Ăn ngon mặc đẹp, có cái nào không đưa cho người trước tiên? Ngay cả cái vòng trên tay người cũng là của Phu nhân đó." Dù sao đã theo Đại thái thái nhiều năm, mỗi một động tác một ánh mắt của Đại thái thái Dung ma ma cũng hiểu rõ, phối hợp kín kẽ, đó cũng là lý do bà được ở bên cạnh Đại thái thái bao nhiêu năm nay.
Tâm trạng Cao Vân Bình chìm xuống, bà già chết tiệt, đúng là muốn quỵt nợ đây mà.
Hừ, lão yêu phụ, ngươi dám làm một thì bổn tiểu thư đây sẽ làm tới mười.
Quyết tâm cắn răng một cái, Cao Vân Bình quỳ xuống đất, không phải quỳ với Cao Viễn mà là quỳ với Không Kiến đại sư.
“Đại sư" Nàng khóc ròng nói, “Sáng nay ngài tận mắt nhìn thấy tiểu nữ thê thảm cỡ nào, nghe nói Không Kiến đại sư đức cao vọng trọng, bây giờ tiểu nữ không cần gì khác, chỉ cầu đại sư có thể giúp tiểu nữ chủ trì công đạo."
“Bình Nhi." Không chờ Không Kiến đại sư lên tiếng, Cao Viễn đã lớn giọng quát: “Ngươi quậy đủ chưa? Mặt mũi Cao gia bị ngươi làm mất sạch rồi, người đâu, kéo Nhị tiểu thư xuống."
Lập tức, Chu ma ma và Kim Yến liền tiến lên muốn đem Cao Vân Bình đi.
Chỉ là, hai người còn chưa kịp đến gần thì Cao Vân Bình đã khóc lóc om sòm, gào thét lăn lộn: “Hu hu, cha, người khiến con thật thất vọng, nữ nhân kia, bà ta hại chết Tứ di nương, hại chết Thúy Dung, bây giờ cả con cũng bị hãm hại, cha không chỉ mặc kệ còn giúp yêu phụ kia, có còn thiên lý hay không chứ?"
“Kéo xuống." Vẻ mặt Cao Viễn lạnh lùng, tức giận đến run rẩy cả người, Tam di nương kia bình thường cũng khá thông minh, sao lại sinh ra con gái ngu xuẩn đần độn như vậy?
Chuyện dơ bẩn này, nếu nó không tự mình thừa nhận thì ai sẽ biết đó là Cao gia nhị tiểu thư?
Nếu nàng ta không xuất hiện, hắn có thể bịa ra rằng đó là một nha hoàn của Cao gia, lớn tuổi nên nảy sinh tâm tư, thông gian với người ngoài.
Như vậy, chẳng những có thể ngăn chặn lời đàm tiếu, bảo toàn danh dự cho nàng, cũng có thể tránh khỏi xấu hổ cho cả Cao phủ.
Nhưng mà, bây giờ nhìn lại, không chỉ danh dự của Cao Vân Bình không còn, Đại thái thái cũng bị liên lụy, toàn bộ Cao gia cũng vì vậy mà trở thành trò cười cho mọi người.
“Không, ta không đi, ta không đi…" Cao Vân Bình làm gì chịu nghe lời, tuy rằng tay chân bị kềm chế nhưng cả người giống như con cá mắc câu, liều mình giãy dụa.
“Cao thái y." Không Kiến đại sư thấy thế thì thầm thở dài một hơi, sau đó đứng bật dậy: “Đây là chuyện nhà của Cao gia, lão nạp không tiện tham dự, lão nạp xin đi trước một bước."
Nói xong liền đứng dậy, mang theo hai tên võ tăng muốn rời đi.
“Đại sư." Cao Vân Bình lập tức khàn giọng gọi to lên, “Ai cũng nói người đức cao vọng trọng, công chính nhân hậu, bây giờ nhìn lại chẳng qua cũng chỉ là kẻ nhát gan như chuột, chỉ toàn là hư danh."
Không Kiến đại sư không hề bị lay động, trực tiếp ra khỏi cửa.
“Thả người ra." Chờ Không Kiến đại sư đi rồi, Cao Dật Hiên đột nhiên mở miệng ra lệnh cho Chu ma ma và Kim Yến.
“Nhị ca." Cao Vân Bình lập tức nhìn hắn cầu cứu, “Nhị ca cứu muội."
“Hiên Nhi, con dẫn Bình Nhi về phủ trước đi." Cao Viễn chỉ lo Cao Dật Hiên sẽ gây rối nên vội dặn dò.
Cao Dật Hiên cong môi cười gắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đại thái thái, “Cha, dĩ nhiên con sẽ đưa Nhị muội muội hồi phủ, nhưng không phải bây giờ."
“Con muốn làm cái gì?" Cao Viễn sầm mặt lại, trách móc “Nhị muội muội con không hiểu chuyện, con cũng bị ngốc hay sao?"
“Chuyện liên quan đến Ca Nhi con không thể mặc kệ." Cao Dật Hiên đã cơ bản đoán ra được sự thật, trong lòng hắn hận Đại thái thái cực kỳ, cũng sợ lần này Lý Thanh Ca tránh thoát được, nhưng nếu Đại thái thái có lòng hãm hại thì lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí rất nhiều lần nữa có thoát được không? Hắn rất khó đảm bảo lần nào Lý Thanh Ca cũng may mắn như vậy.
Cho nên, dù không muốn tham gia chuyện nữ nhân đấu đá, hắn vẫn xông vào, đồng thời muốn nhổ tận gốc Đại thái thái.
Lý Thanh Ca ngẩn đầu, nhìn hắn cảm kích: “Đa tạ Nhị thiếu gia, nhưng việc này cũng không phải chỉ vì Ca Nhi."
Nói xong, nàng sầu lo nhìn về phía Cao Viễn và Đại thái thái.
“Đại bá phụ Đại bá mẫu, chuyện ngày hôm nay có chút phức tạp, theo Thanh Ca thấy,không bằng giao cho quan phủ xử trí thỏa đáng."
“Quan phủ?"
Cao Viễn và Đại thái thái cùng thốt lên một lời.
Nếu đến quan phủ thì chuyện sẽ bị làm lớn, lỡ không thể thu xếp được thì sao?
Cao Viễn và Đại thái thái nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra biểu tình phức tạp.
“Lý cô nương, việc này nếu kinh động quan phủ sợ là…" Đại thái thái sâu sắc nhìn Lý Thanh Ca một chút, muốn nói rồi lại thôi, “Cô nương còn nhỏ tuổi, không hiểu quan hệ lợi hại trong chuyện này, nếu quan phủ điều tra, chỉ sợ đến khi đó sẽ liên lụy rất nhiều người."
Không liên lụy thì cần gì làm lớn chuyện chứ?
Lý Thanh Ca kềm chế nụ cười nơi khóe môi, đột nhiên nói, “Đại bá mẫu nói đúng, nếu chỉ sợ giao cho quan phủ thì Đại bá mẫu và Nhị tỷ tỷ cũng khó thoát khỏi liên quan."
“Ngươi…" Ánh mắt Đại thái thái lạnh lẽo, ngay cả Cao Vân Bình cũng ngẩn người ra.
“Nha đầu?" Cao Dật Hiên nghi hoặc nhìn Lý Thanh Ca, hắn luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Lý Thanh Ca mặt không cảm xúc: “nếu Đại bá mẫu không muốn kinh động quan phủ, vậy thì…"
“Tiểu thư." Túy Nhi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lớn giọng nói: “Sáng nay nô tì nghe nói Ngũ điện hạ cũng đến dâng hương cùng với Phu nhân, không bằng chúng ta mời Ngũ điện hạ tới đây làm chủ được không?"
Túy Nhi tỏ vẻ hưng phấn, cảm thấy rất vui vì chủ ý này của mình, nhưng mà những người nghe được lời này thì sắc mặt biến đổi, tâm tư rối rắm.
Cao Viễn dĩ nhiên biết Ngũ điện hạ là người thế nào, nếu hắn đến rồi thì không có chuyện cũng bị moi móc ra thành có chuyện.
Mà Đại thái thái càng hoàng sợ, Ngũ điện hạ…
Các khách hành hương cũng đều là người kinh thành, đối với chuyện của Ngũ điện hạ Hách Liên Hề cũng có nghe thấy. Đây là một vị quý nhân lòng dạ độc ác, làm việc không theo lẽ thường.
Bọn họ cũng không sợ Hách Liên Hề đứng ra chủ trì công đạo, chỉ sợ là mình sẽ bị liên lụy vào việc này.
Trước kia, từng nghe nói Hách Liên Hề đứng ra làm chủ một chuyện như vậy rồi.
Hôm đó có một nữ tử không cẩn thận đụng tới xe ngựa của Hách Liên Hề, nguyên nhân là trượng phu nàng đang đuổi đánh nàng.
Lúc đó có không ít người vây xem, đều biết tính tình Ngũ điện hạ không tốt, nữ nhân này đụng phải xe ngựa của hắn e là sẽ không được yên ổn rồi. Nhưng ai ngờ, trong lúc mọi người đang cười trên sự đau khổ của người khác, Hách Liên Hề lại sai người bắt lấy hết những kẻ đang đứng vây xem, sau đó giao cho quan phủ gần nhất đánh mỗi người năm mươi gậy, tội danh là cản trở thông hành, rối loạn trật tự.
Mà hai người đánh nhau kia, Hách Liên Hề lại đưa bọn họ đến nha môn, cho người khác nhìn, mỗi người được lựa chọn vũ khí, sau đó đánh nhau công bằng. Kết quả nam nhân kia bị dọa sợ, nhất thời sơ ý bị nữ nhân dùng côn gỗ đánh cho một trận tơi tả.
Cho nên các khách hành hương nghĩ, nếu chỉ vì nhiều chuyện mà không cẩn thận bị Ngũ điện hạ lôi ra xử tội thì cũng quá thiệt thòi rồi.
Cho nên lúc này có người muốn chuồn.
“Ồ?" Lý Thanh Ca hơi nhíu mày, lần này, nàng theo trí nhớ kiếp trước biết được trong chùa có một vị quan viên triều đình, nhưng kiếp này lại là Hách Liên Hề và Liễu Như Lan sao?
Lý Thanh Ca cũng suy nghĩ suốt cả một buổi tối, mới quyết định muốn sử dụng con cờ Hách Liên Hề.
“Ngũ điện hạ là đến dâng hương, không phải đến tra án." Cao Dật Hiên có chút khó chịu, lần đó trong tửu lâu, ánh mắt Hách Liên Hề nhìn Lý Thanh Ca khiến hắn rất đề phòng, “Cha, con cảm thấy việc này giao cho quan phủ vẫn hơn."
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh trầm tháp lạnh lùng: “Không lẽ quan phủ còn có năng lực hơn bản điện hạ?"
Mọi người cả kinh, liền thấy ngoài cửa tiến vào một nam tử áo tím tuấn lãng kiêng cường.
Hắn có hàng mi dài, đôi mắt lấp lánh như sao, môi mỏng hơi nhếch lên tạo ra một độ cong hoàn hảo, tựa như cười mà không cười.
“Ngũ điện hạ." Cao Viễn kinh ngạc vội vàng tiến lên cung kính hành lễ, “Vi thần ra mắt điện hạ."
Những người khác thấy thế cũng vội vàng hành lễ.
Nụ cười nơi khóe môi của Hách Liên Hề càng sâu, nhấc tay lên: "Đứng lên hết đi." Sau đó đi thẳng tới vị trí chủ tọa, cũng chính là nơi lúc nãy Không Kiến đại sư đã ngồi.
“Bản điện hạ được người khác ủy thác tới đây xử lý một vụ án." Hách Liên Hề ngồi xuống liền đi thẳng vào cấn đề, trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng còn thưởng thức một cái nhẫn bằng lục ngọc trên ngón tay, thần thái tà mị mang theo vài phần lười biếng.
“Ngũ điện hạ nói đùa, Phật môn thì làm gì có vụ án để xử." Cao Viễn trợn mắt nói đại, cho dù nói dối cũng phải cản Hách Liên Hề tham gia vào chuyện này.
“Thật sao?" Chiếc nhẫn trên tay Hách Liên Hề hơi dừng lại, mí mắt nhẹ giương, sóng mắt như làn nước trong vắt nhiễm theo hơi lạnh: “Không có? Nếu vậy bản vương tới đây là dư thừa rồi?"
“Sao lại dưa thừa?" Cao Dật Hiên khẽ nở nụ cười, “Nếu Ngũ điện hạ một lòng hướng Phật, có tấm lòng hướng thiện, chính là phúc của lê dân."
“Ha, Nhị thiếu gia nói thật khéo." Hách Liên Hề tựa hồ vẫn chưa nghe ra ý châm chọc của hắn, chỉ lơ đãng nói: “Bản vương sát nghiệt quá nặng, không muốn làm bẩn Phật môn."
Ngừng lại một chút, ánh mắt âm qua của hắn quét qua mọi người, giọng điệu đổi thành âm lãnh: “Bản vương nghe nói nơi này xảy ra chuyện dơ bẩn? Có người tư thông? Hoặc là… bị người ta vấy bẩn?"
Mọi người ngạc nhiên, sao Ngũ điện hạ lại biết rõ ràng như vậy?
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Cao Vân Bình lại vui vẻ trong lòng, Ngũ điện hạ đích thân đến là để làm chủ cho nàng sao?
“Điện hạ." Không kềm được kích động trong lòng, Cao Vân Bình vùng vẫy thoát ra khỏi Chu ma ma và Kim Yến, xoay người quỳ xuống trước mặt Hách Liên Hề.
Cái quỳ này khiến tâm tư của Đại thái thái run rẩy.
“Nói." Hách Liên Hề nhàn nhạt liếc nàng một cái.
“Cầu điện hạ làm chủ cho tiểu nữ." Cao Vân Bình hoàn toàn không quan tâm đến xấu hổ nữa, còn muốn đem chuyện xấu tối qua ra làm phương tiện lấy lòng Ngũ điện hạ: “Tiểu nữ chính là người bị vấy bẩn mà điện hạ vừa nói."
“Ồ?" Ánh mắt Hách Liên Hề rơi vào trên người Lý Tam đang trốn trong góc tường: “Nam nhân kia chính là kẻ vấy bẩn ngươi?"
Cao Vân Bình nhìn theo ánh mắt hắn, khi nhìn thấy Lý Tam thì một cơn uất nghẹn lập tức dâng lên trong lòng, nam nhân này quá xấu, nam nhân thế này mà có thể chạm vào người nàng được hay sao?
Hu hu, nếu đổi thành Ngũ điện hạ thì quá tốt rồi.
Bi thương, Cao Vân Bình lại rơi lệ, chỉ biết khóc nói: “Chính hắn."
“Người đâu." Hách Liên Hề lập tức gọi thị vệ bên ngoài, chỉ vào Lý Tam đang run rẩy: “Đem kẻ này kéo xuống núi, đánh chết."
“Vâng." Hai bên có người đi đến trước mặt Lý Tam, bắt lấy hắn như bắt một con gà.
Lý Tam hoảng sợ vô cùng, hai chữ đánh chết của Hách Liên Hề dọa đến hắn bay mất hồn vía.
“Không, điện hạ, tiểu nhân oan uổng, oan uổng." Đứng trước cái chết, Lý Tam không còn nhớ gì nữa, chỉ kêu to: “Tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân là người bị sai khiến, cầu điện hạ tha cho mạng chó của tiểu nhân."
Rốt cuộc là không thể khống chế hay là cố ý dung túng đây?
Trong lòng Đại thái thái hỗn loạn, cũng cực kỳ tức giận.
Không lo được đến dáng vẻ chật vật của mình, chỉ là cú ngã lúc nãy khiến hông của bà rất đau, lúc này một ta bà tựa vào người Dung ma ma, một tay xoa nắn hông, không thể cử động chút nào.
Thế nhưng, cơn giận này không thể nuốt trôi được.
Mạnh mẽ cắn răng, sắc mặt Đại thái thái âm lãnh như một cái gai độc: “Tốt, tốt, tốt lắm… đúng là con ngoan của Cao gia, thậm chí ngay cả đích mẫu cũng chửi mắng."
Mỗi một câu nói đều khiến thân thể của bà đều kịch liệt run rẩy, trên eo truyền đến đau đớn như bị kim châm vào, gần như không chịu nổi.
Bà thật hận, hận vào lúc thế này Cao Viễn không nói một lời cho bà, càng không hỏi bà có sao không.
Bà nản lòng thoái chí, ánh mắt thê lương nhìn sang Cao Viễn: “Lão gia, xảy ra chuyện thế này thiếp cũng không có mặt mũi nhìn ông. Nếu Lão gia không thể cho thiếp một câu nói công bằng, thì xin cứ cho thiếp một lá hưu thư, để cho thiếp thân từ đây tự sinh tự diệt thì hơn."
Đây là đòn sát thủ của bà, cũng là lá bài tẩy cuối cùng, bà không tin Cao Viễn dám hưu mình, vì còn có người kia tồn tại, hắn không dám.
Nhưng nếu hắn thật sự đi đến bước tuyệt tình khiến cho bà nguội lòng thì bà cũng không tiếc bỏ hết tất cả, bắt hắn trả giá lớn.
“Sao Phu nhân lại nói lời này?" Quả nhiên, vẻ mặt của Cao Viễn hơi đổi một chút, ánh mắt nhìn Đại thái thái có chút thỏa hiệp: “Bọn nhỏ làm sai, dĩ nhiên ta sẽ có trừng phạt, chúng ta là phu thê hai mươi năm sao phu nhân lại nặng lời như vậy?"
“Hừ." Hắn cũng biết là phu thê hai mươi năm sao? Nhưng trong hai mươi năm này bà sinh con dưỡng cái cho hắn, lo liệu việc nhà cho hắn, còn hắn ngoại trừ việc liên tục cưới tiểu thiếp ra thì hoàn toàn không xem bà ra gì.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Đại thái thái lóe qua bi thương, càng phát giác mình trả giá nhiều năm như thế thật là không đáng.
“Hừ, chỉ sợ là bà không nỡ đi thôi." Cao Vân Bình thấy dáng vẻ kia của Đại thái thái, không nhịn được mà chế nhạo. Những năm này ở Cao gia, Cao Viễn không quản việc nhà, Đại thái thái có thể nói là làm mưa làm gió, bà ta cam lòng từ bỏ tất cả sao? Ta khinh…
Đùng… một cái bạt tai lướt qua, gương mặt tiều tụy tái nhợt của Cao Vân Bình trong khoảnh khắc có thêm dấu năm ngón tay, mái tóc vừa chải lại đã rối tung, khóe miệng sưng đỏ chậm rãi hiện lên tia máu.
Có thể thấy được cái tát này của Cao Viễn là rất dùng lực.
Vốn dĩ Cao Vân Bình chỉ là một thứ nữ, cũng không được Cao Viễn yêu thích gì, hơn nữa, Cao Viễn chỉ lo chuyện này sẽ nháo đến không thể giải quyết, vì có câu trả lời cho Đại thái thái, hắn cũng thật lòng tàn nhẫn đánh một cú hết sức mình.
Bưng gò má đau đớn, hai tai vang lên ong ong, Cao Vân Bình đau đến nửa ngày mới ý thức được mình bị phụ thân đánh.
Nước mắt thù hận chảy ào ào, ngón tay Cao Vân Bình run rẩy chỉ vào Đại thái thái hô lên: “Cha, người có biết lão yêu phụ này đã làm gì với con không?"
“Im miệng, bà ấy là đích mẫu của ngươi, ngươi lại dám hỗn xược như vậy, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi." Thật ra, lúc nãy Cao Viễn đã ngờ ngợ đoán ra được, Lý Thanh Ca bình an vô sự, Cao Vân Bình thì tả tơi, hiển nhiên, vị tiểu thư Cao phủ đêm qua bị lăng nhục chính là Cao Vân Bình.
Mà Cao Vân Bình thất thường chỉ trích Đại thái thái như vậy,chỉ sợ việc này có liên quan đến bà ta.
Đầu tiên là nữ nhân này, hắn không thể động vào.
Cho dù động vào được, thì lúc này cũng không phải thời cơ, có câu chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài, hắn không thể khiến cho thanh danh bao nhiêu năm gầy dựng được bị hủy như vậy.
“Cha." Nhìn vẻ đắc ý và khinh thường trong mắt Đại thái thái, Cao Vân Bình bị phẫn nộ và sỉ nhục làm cho choáng váng đầu óc, cũng không để ý là đang ở trước mặt đám đông, cứ hô to lên: “Cha, lão yêu phụ này cho người phá hủy trong sạch của con."
Lời vừa nói ra, cả người nàng cũng mền nhũn ngã vào lồng ngực Tiểu Thủy, khóc sướt mướt: “Cha, con không còn trong sạch, cũng không còn gì nữa, sau này con phải làm sao đây? Hu hu… đều do lão yêu phụ này, cha, người phải làm chủ cho con, phải làm chủ cho con…"
Quả nhiên, sắc mặt Cao Viễn thay đổi, một tia âm u và sát ý không dễ phát hiện lóe lên trong đáy mắt rồi biến mất.
Mà mọi người tại đây đều vì lời nói của Cao Vân Bình mà chấn động, không hẹn mà cùng nhìn sang Đại thái thái.
“Ah? Thì ra là do Cao phu nhân làm?"
“Đích mẫu hãm hại thứ nữ? Chuyện này bên trong nha giàu có vẫn thường xảy ra, chỉ là thủ đoạn hơi tàn nhẫn thôi, dù sao cô nương này cũng còn nhỏ."
“Ai cũng nói Cao phu nhân hiền lương, có thể nói là nội trợ tốt của Cao thái y, không ngờ sau lưng cũng ác độc như vậy."
“Hừ, cái này gọi là biết người biết mặt không biết lòng, có mấy người, bên ngoài thì ôn hòa, lột một lớp da mới biết bên trong là rắn độc."
Các khách hành hương không ngừng nhiều chuyện thì thào bàn tán, vốn là chuyện bắt gian lại biến thành đấu thanh trong nội viện nhà giàu, khiến cho rất nhiều người lại càng thêm háo hức mong chờ, không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện bất ngờ gì nữa đây.
Đại thái thái biến sắc nghe mọi người nghị luận xôn xao, đầu óc hoang mang chỉ muốn ngất đi. Bao nhiêu năm qua bà khổ tâm tạo dựng hình tượng hiền lương thục đức, bây giờ lại bị người ta nói khó nghe như thế sao?
Bà làm sao chịu nổi?
“Không, không, ngươi nói bậy cái gì đó?" Cho nên kế sách hiện giờ chính là chết cũng không thừa nhận, nếu thanh danh của bà bị hủy thì đời này xem như xong rồi.
Cao Viễn nghe vậy cũng làm ra vẻ bất ngờ: “Bình Nhi, con đừng nói bậy, sao đích mẫu lại hại con? Con còn nhỏ, đừng có nghe nói lung tung, bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện, con có gì oan ức thì cứ quay về phủ, cha sẽ làm chủ cho con."
Quay về phủ? Cao Vân Bình cười gằn, về tới phủ rồi nàng còn sống được hay không cũng chưa biết đâu.
“Cha, không cần phải hồi phủ, hiện tại con muốn lão yêu phụ này phải có lời giải thích." Cao Vân Bình quật cường bướng bỉnh gào lên.
Nàng biết rõ tính tình Đại thái thái, nếu cứ hồi phủ một cách không rõ ràng như thế, tiếp theo Đại thái thái có thể vì danh dự của bà mà diệt khẩu nàng không chừng.
Cho nên nàng muốn đánh cược một lần, ở trước mặt mọi người, nhất là ở đây còn có trụ trì Phổ Tế tự là Không Kiến đại sư có thể làm chỗ dựa cho nàng, ông là một hòa thượng đức cao vọng trọng ở kinh thành này, ngay cả Vô Không đại sư trụ trì của hoàng gia cũng là đệ tử của ông ta.
Lại có thêm đám người Cao Dật Hiên nữa.
Nếu vào lúc này Cao Viễn và Đại thái thái muốn làm gì, nàng cũng không sợ bọn họ quỵt nợ.
Ngược lại, trong sạch không còn, danh dự mất sạch, ít nhất nàng phải kiếm được chút lợi ích từ chuyện này mới được, ít nhất cũng có thể đẩy ngã Đại thái thái. Từ nay về sau, không phải chịu đựng lão yêu bà này cũng tốt rồi.
Đại thái thái nghe vậy thì nện ngực giậm chân: “Ta đã tạo nghiệt gì mà bị người ta gài bẫy như vậy chứ?" Nói xong, nước mắt bi thương không ngừng trào ra lấm lem cả son phấn trên mặt, “Nhị cô nương, rốt cuộc ta đã làm ra chuyện gì đáng để ngươi dùng sự trong sạch của mình ra để mắng chửi ta?"
Tựa vào tay Dung ma ma, âm thầm bấm bà ta một cái, Dung ma ma bị đau, nhưng trong lúc đó lại nhìn thấy ánh mắt của Đại thái thái, lập tức hiểu được phải nói cái gì.
“Đúng đó Nhị tiểu thư, tự người làm ra chuyện xấu, liên quan gì tới Phu nhân chứ? Đừng quên ngày thường Phu nhân đối xử với người thế nào? Ăn ngon mặc đẹp, có cái nào không đưa cho người trước tiên? Ngay cả cái vòng trên tay người cũng là của Phu nhân đó." Dù sao đã theo Đại thái thái nhiều năm, mỗi một động tác một ánh mắt của Đại thái thái Dung ma ma cũng hiểu rõ, phối hợp kín kẽ, đó cũng là lý do bà được ở bên cạnh Đại thái thái bao nhiêu năm nay.
Tâm trạng Cao Vân Bình chìm xuống, bà già chết tiệt, đúng là muốn quỵt nợ đây mà.
Hừ, lão yêu phụ, ngươi dám làm một thì bổn tiểu thư đây sẽ làm tới mười.
Quyết tâm cắn răng một cái, Cao Vân Bình quỳ xuống đất, không phải quỳ với Cao Viễn mà là quỳ với Không Kiến đại sư.
“Đại sư" Nàng khóc ròng nói, “Sáng nay ngài tận mắt nhìn thấy tiểu nữ thê thảm cỡ nào, nghe nói Không Kiến đại sư đức cao vọng trọng, bây giờ tiểu nữ không cần gì khác, chỉ cầu đại sư có thể giúp tiểu nữ chủ trì công đạo."
“Bình Nhi." Không chờ Không Kiến đại sư lên tiếng, Cao Viễn đã lớn giọng quát: “Ngươi quậy đủ chưa? Mặt mũi Cao gia bị ngươi làm mất sạch rồi, người đâu, kéo Nhị tiểu thư xuống."
Lập tức, Chu ma ma và Kim Yến liền tiến lên muốn đem Cao Vân Bình đi.
Chỉ là, hai người còn chưa kịp đến gần thì Cao Vân Bình đã khóc lóc om sòm, gào thét lăn lộn: “Hu hu, cha, người khiến con thật thất vọng, nữ nhân kia, bà ta hại chết Tứ di nương, hại chết Thúy Dung, bây giờ cả con cũng bị hãm hại, cha không chỉ mặc kệ còn giúp yêu phụ kia, có còn thiên lý hay không chứ?"
“Kéo xuống." Vẻ mặt Cao Viễn lạnh lùng, tức giận đến run rẩy cả người, Tam di nương kia bình thường cũng khá thông minh, sao lại sinh ra con gái ngu xuẩn đần độn như vậy?
Chuyện dơ bẩn này, nếu nó không tự mình thừa nhận thì ai sẽ biết đó là Cao gia nhị tiểu thư?
Nếu nàng ta không xuất hiện, hắn có thể bịa ra rằng đó là một nha hoàn của Cao gia, lớn tuổi nên nảy sinh tâm tư, thông gian với người ngoài.
Như vậy, chẳng những có thể ngăn chặn lời đàm tiếu, bảo toàn danh dự cho nàng, cũng có thể tránh khỏi xấu hổ cho cả Cao phủ.
Nhưng mà, bây giờ nhìn lại, không chỉ danh dự của Cao Vân Bình không còn, Đại thái thái cũng bị liên lụy, toàn bộ Cao gia cũng vì vậy mà trở thành trò cười cho mọi người.
“Không, ta không đi, ta không đi…" Cao Vân Bình làm gì chịu nghe lời, tuy rằng tay chân bị kềm chế nhưng cả người giống như con cá mắc câu, liều mình giãy dụa.
“Cao thái y." Không Kiến đại sư thấy thế thì thầm thở dài một hơi, sau đó đứng bật dậy: “Đây là chuyện nhà của Cao gia, lão nạp không tiện tham dự, lão nạp xin đi trước một bước."
Nói xong liền đứng dậy, mang theo hai tên võ tăng muốn rời đi.
“Đại sư." Cao Vân Bình lập tức khàn giọng gọi to lên, “Ai cũng nói người đức cao vọng trọng, công chính nhân hậu, bây giờ nhìn lại chẳng qua cũng chỉ là kẻ nhát gan như chuột, chỉ toàn là hư danh."
Không Kiến đại sư không hề bị lay động, trực tiếp ra khỏi cửa.
“Thả người ra." Chờ Không Kiến đại sư đi rồi, Cao Dật Hiên đột nhiên mở miệng ra lệnh cho Chu ma ma và Kim Yến.
“Nhị ca." Cao Vân Bình lập tức nhìn hắn cầu cứu, “Nhị ca cứu muội."
“Hiên Nhi, con dẫn Bình Nhi về phủ trước đi." Cao Viễn chỉ lo Cao Dật Hiên sẽ gây rối nên vội dặn dò.
Cao Dật Hiên cong môi cười gắn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đại thái thái, “Cha, dĩ nhiên con sẽ đưa Nhị muội muội hồi phủ, nhưng không phải bây giờ."
“Con muốn làm cái gì?" Cao Viễn sầm mặt lại, trách móc “Nhị muội muội con không hiểu chuyện, con cũng bị ngốc hay sao?"
“Chuyện liên quan đến Ca Nhi con không thể mặc kệ." Cao Dật Hiên đã cơ bản đoán ra được sự thật, trong lòng hắn hận Đại thái thái cực kỳ, cũng sợ lần này Lý Thanh Ca tránh thoát được, nhưng nếu Đại thái thái có lòng hãm hại thì lần thứ hai, lần thứ ba, thậm chí rất nhiều lần nữa có thoát được không? Hắn rất khó đảm bảo lần nào Lý Thanh Ca cũng may mắn như vậy.
Cho nên, dù không muốn tham gia chuyện nữ nhân đấu đá, hắn vẫn xông vào, đồng thời muốn nhổ tận gốc Đại thái thái.
Lý Thanh Ca ngẩn đầu, nhìn hắn cảm kích: “Đa tạ Nhị thiếu gia, nhưng việc này cũng không phải chỉ vì Ca Nhi."
Nói xong, nàng sầu lo nhìn về phía Cao Viễn và Đại thái thái.
“Đại bá phụ Đại bá mẫu, chuyện ngày hôm nay có chút phức tạp, theo Thanh Ca thấy,không bằng giao cho quan phủ xử trí thỏa đáng."
“Quan phủ?"
Cao Viễn và Đại thái thái cùng thốt lên một lời.
Nếu đến quan phủ thì chuyện sẽ bị làm lớn, lỡ không thể thu xếp được thì sao?
Cao Viễn và Đại thái thái nhìn nhau, trong mắt đều hiện ra biểu tình phức tạp.
“Lý cô nương, việc này nếu kinh động quan phủ sợ là…" Đại thái thái sâu sắc nhìn Lý Thanh Ca một chút, muốn nói rồi lại thôi, “Cô nương còn nhỏ tuổi, không hiểu quan hệ lợi hại trong chuyện này, nếu quan phủ điều tra, chỉ sợ đến khi đó sẽ liên lụy rất nhiều người."
Không liên lụy thì cần gì làm lớn chuyện chứ?
Lý Thanh Ca kềm chế nụ cười nơi khóe môi, đột nhiên nói, “Đại bá mẫu nói đúng, nếu chỉ sợ giao cho quan phủ thì Đại bá mẫu và Nhị tỷ tỷ cũng khó thoát khỏi liên quan."
“Ngươi…" Ánh mắt Đại thái thái lạnh lẽo, ngay cả Cao Vân Bình cũng ngẩn người ra.
“Nha đầu?" Cao Dật Hiên nghi hoặc nhìn Lý Thanh Ca, hắn luôn cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
Lý Thanh Ca mặt không cảm xúc: “nếu Đại bá mẫu không muốn kinh động quan phủ, vậy thì…"
“Tiểu thư." Túy Nhi đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, lớn giọng nói: “Sáng nay nô tì nghe nói Ngũ điện hạ cũng đến dâng hương cùng với Phu nhân, không bằng chúng ta mời Ngũ điện hạ tới đây làm chủ được không?"
Túy Nhi tỏ vẻ hưng phấn, cảm thấy rất vui vì chủ ý này của mình, nhưng mà những người nghe được lời này thì sắc mặt biến đổi, tâm tư rối rắm.
Cao Viễn dĩ nhiên biết Ngũ điện hạ là người thế nào, nếu hắn đến rồi thì không có chuyện cũng bị moi móc ra thành có chuyện.
Mà Đại thái thái càng hoàng sợ, Ngũ điện hạ…
Các khách hành hương cũng đều là người kinh thành, đối với chuyện của Ngũ điện hạ Hách Liên Hề cũng có nghe thấy. Đây là một vị quý nhân lòng dạ độc ác, làm việc không theo lẽ thường.
Bọn họ cũng không sợ Hách Liên Hề đứng ra chủ trì công đạo, chỉ sợ là mình sẽ bị liên lụy vào việc này.
Trước kia, từng nghe nói Hách Liên Hề đứng ra làm chủ một chuyện như vậy rồi.
Hôm đó có một nữ tử không cẩn thận đụng tới xe ngựa của Hách Liên Hề, nguyên nhân là trượng phu nàng đang đuổi đánh nàng.
Lúc đó có không ít người vây xem, đều biết tính tình Ngũ điện hạ không tốt, nữ nhân này đụng phải xe ngựa của hắn e là sẽ không được yên ổn rồi. Nhưng ai ngờ, trong lúc mọi người đang cười trên sự đau khổ của người khác, Hách Liên Hề lại sai người bắt lấy hết những kẻ đang đứng vây xem, sau đó giao cho quan phủ gần nhất đánh mỗi người năm mươi gậy, tội danh là cản trở thông hành, rối loạn trật tự.
Mà hai người đánh nhau kia, Hách Liên Hề lại đưa bọn họ đến nha môn, cho người khác nhìn, mỗi người được lựa chọn vũ khí, sau đó đánh nhau công bằng. Kết quả nam nhân kia bị dọa sợ, nhất thời sơ ý bị nữ nhân dùng côn gỗ đánh cho một trận tơi tả.
Cho nên các khách hành hương nghĩ, nếu chỉ vì nhiều chuyện mà không cẩn thận bị Ngũ điện hạ lôi ra xử tội thì cũng quá thiệt thòi rồi.
Cho nên lúc này có người muốn chuồn.
“Ồ?" Lý Thanh Ca hơi nhíu mày, lần này, nàng theo trí nhớ kiếp trước biết được trong chùa có một vị quan viên triều đình, nhưng kiếp này lại là Hách Liên Hề và Liễu Như Lan sao?
Lý Thanh Ca cũng suy nghĩ suốt cả một buổi tối, mới quyết định muốn sử dụng con cờ Hách Liên Hề.
“Ngũ điện hạ là đến dâng hương, không phải đến tra án." Cao Dật Hiên có chút khó chịu, lần đó trong tửu lâu, ánh mắt Hách Liên Hề nhìn Lý Thanh Ca khiến hắn rất đề phòng, “Cha, con cảm thấy việc này giao cho quan phủ vẫn hơn."
Tiếng nói vừa dứt, ngoài cửa lại truyền đến một âm thanh trầm tháp lạnh lùng: “Không lẽ quan phủ còn có năng lực hơn bản điện hạ?"
Mọi người cả kinh, liền thấy ngoài cửa tiến vào một nam tử áo tím tuấn lãng kiêng cường.
Hắn có hàng mi dài, đôi mắt lấp lánh như sao, môi mỏng hơi nhếch lên tạo ra một độ cong hoàn hảo, tựa như cười mà không cười.
“Ngũ điện hạ." Cao Viễn kinh ngạc vội vàng tiến lên cung kính hành lễ, “Vi thần ra mắt điện hạ."
Những người khác thấy thế cũng vội vàng hành lễ.
Nụ cười nơi khóe môi của Hách Liên Hề càng sâu, nhấc tay lên: "Đứng lên hết đi." Sau đó đi thẳng tới vị trí chủ tọa, cũng chính là nơi lúc nãy Không Kiến đại sư đã ngồi.
“Bản điện hạ được người khác ủy thác tới đây xử lý một vụ án." Hách Liên Hề ngồi xuống liền đi thẳng vào cấn đề, trong lúc nói chuyện, thỉnh thoảng còn thưởng thức một cái nhẫn bằng lục ngọc trên ngón tay, thần thái tà mị mang theo vài phần lười biếng.
“Ngũ điện hạ nói đùa, Phật môn thì làm gì có vụ án để xử." Cao Viễn trợn mắt nói đại, cho dù nói dối cũng phải cản Hách Liên Hề tham gia vào chuyện này.
“Thật sao?" Chiếc nhẫn trên tay Hách Liên Hề hơi dừng lại, mí mắt nhẹ giương, sóng mắt như làn nước trong vắt nhiễm theo hơi lạnh: “Không có? Nếu vậy bản vương tới đây là dư thừa rồi?"
“Sao lại dưa thừa?" Cao Dật Hiên khẽ nở nụ cười, “Nếu Ngũ điện hạ một lòng hướng Phật, có tấm lòng hướng thiện, chính là phúc của lê dân."
“Ha, Nhị thiếu gia nói thật khéo." Hách Liên Hề tựa hồ vẫn chưa nghe ra ý châm chọc của hắn, chỉ lơ đãng nói: “Bản vương sát nghiệt quá nặng, không muốn làm bẩn Phật môn."
Ngừng lại một chút, ánh mắt âm qua của hắn quét qua mọi người, giọng điệu đổi thành âm lãnh: “Bản vương nghe nói nơi này xảy ra chuyện dơ bẩn? Có người tư thông? Hoặc là… bị người ta vấy bẩn?"
Mọi người ngạc nhiên, sao Ngũ điện hạ lại biết rõ ràng như vậy?
Khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì Cao Vân Bình lại vui vẻ trong lòng, Ngũ điện hạ đích thân đến là để làm chủ cho nàng sao?
“Điện hạ." Không kềm được kích động trong lòng, Cao Vân Bình vùng vẫy thoát ra khỏi Chu ma ma và Kim Yến, xoay người quỳ xuống trước mặt Hách Liên Hề.
Cái quỳ này khiến tâm tư của Đại thái thái run rẩy.
“Nói." Hách Liên Hề nhàn nhạt liếc nàng một cái.
“Cầu điện hạ làm chủ cho tiểu nữ." Cao Vân Bình hoàn toàn không quan tâm đến xấu hổ nữa, còn muốn đem chuyện xấu tối qua ra làm phương tiện lấy lòng Ngũ điện hạ: “Tiểu nữ chính là người bị vấy bẩn mà điện hạ vừa nói."
“Ồ?" Ánh mắt Hách Liên Hề rơi vào trên người Lý Tam đang trốn trong góc tường: “Nam nhân kia chính là kẻ vấy bẩn ngươi?"
Cao Vân Bình nhìn theo ánh mắt hắn, khi nhìn thấy Lý Tam thì một cơn uất nghẹn lập tức dâng lên trong lòng, nam nhân này quá xấu, nam nhân thế này mà có thể chạm vào người nàng được hay sao?
Hu hu, nếu đổi thành Ngũ điện hạ thì quá tốt rồi.
Bi thương, Cao Vân Bình lại rơi lệ, chỉ biết khóc nói: “Chính hắn."
“Người đâu." Hách Liên Hề lập tức gọi thị vệ bên ngoài, chỉ vào Lý Tam đang run rẩy: “Đem kẻ này kéo xuống núi, đánh chết."
“Vâng." Hai bên có người đi đến trước mặt Lý Tam, bắt lấy hắn như bắt một con gà.
Lý Tam hoảng sợ vô cùng, hai chữ đánh chết của Hách Liên Hề dọa đến hắn bay mất hồn vía.
“Không, điện hạ, tiểu nhân oan uổng, oan uổng." Đứng trước cái chết, Lý Tam không còn nhớ gì nữa, chỉ kêu to: “Tiểu nhân oan uổng, tiểu nhân là người bị sai khiến, cầu điện hạ tha cho mạng chó của tiểu nhân."
Tác giả :
Thu Thủy Linh Nhi