Độc Thê Khó Làm
Chương 10: Tính kế đòi ngân lượng
Edit: Thanh Xuân.
Từ ngày từ Hạc Diên đường trở về, mỗi ngày ngoại trừ kiên nhẫn thỉnh an Lão phu nhân và Trương thị, thời gian còn lại Tiêu Hoài Cẩn đóng cửa không ra ngoài, nháy mắt đã qua năm sáu ngày, thời tiết cũng dần dần trở nên mát mẻ, không còn nóng bức như trước nữa.
Tiêu Hoài Cẩn đứng bên cạnh án thư, đang viết gì đó, Lục La đứng bên cạnh mài mực, đợi một bút cuối cùng rơi xuống, lúc này Tiêu Hoài Cẩn mới để bút lông xuống, cầm tờ giấy vẫn chưa ráo mực, cẩn thận nhìn một lần, vừa lòng điểm một cái, đặt tờ giấy mới viết xong sang một bên.
Mấy ngày nay Tiêu Hoài Cẩn đóng cửa không ra ngoài, vừa sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, vừa không ngừng luyện chữ, giấy luyện cao gần một thước, như vậy cho dù một ngày nào đó nét chữ mình không giống như lúc trước, cũng có thể tự bào chữa.
Lục La bưng một ly trà và một đĩa bánh hạt đào tới, Tiêu Hoài Cẩn cầm lấy một phiến bánh hạt đào, nhai kỹ nuốt chậm, sau khi nuốt xuống, thuận tay naamg chung trà lên uống một ngụm, nước trà nhạt nhẽo tản ra ở trong miệng, Tiêu Hoài Cẩn nhăn mày lại, đặt chén trà lên bàn.
“Lấy hộp trang sức ở đầu giường của ta đến đây cho ta."
“Vâng."
Lục La xoay người đi vào phòng của Tiêu Hoài Cẩn, không bao lâu, cầm một cái hộp trang sức ra ngoài.
Hộp trang sức này không lớn không nhỏ, nhưng cầm trên tay lại nhẹ phiêu phiêu, Lục La đặt nó lên bàn, tiện tay mở ra.
Bên trong hộp trang sưc lẻ tẻ để mấy cây trâm cài, ba đóa hoa lụa và mấy khối bạc vụn, ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn u ám, khép hộp trang sức lại, nhịn không được thở dài.
Hôm đó vì chuyện của Lý ma ma, Tiêu Hoài Cẩn hứa sẽ cho số tiền lớn, đám hạ nhân mới nguyện ý ra mặt làm chứng, vì thế, Tiêu Hoài Cẩn gần như xài hết toàn bộ tiền để dành, bây giờ nhìn hộp trang sức trống rỗng, không khỏi tâm phiền ý loạn.
Lục La cũng bối rối, vốn dĩ ngân lượng hàng tháng của Tiêu Hoài Cẩn cũng không nhiều lắm, lần này còn thưởng toàn bộ ra ngoài, sau này thật sự nửa bước khó đi, trong lòng bắt đầu oán trách Lý ma ma.
Tiêu Hoài Cẩn nhíu mày, trong lòng suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần.
Theo lệ thường ở phủ Định Quốc Hầu, tiểu thư dòng chính trong phủ mỗi tháng ba mươi lượng, thiếu gia dòng chính bốn mươi lượng, tiểu thư thiếu gia thứ xuất giảm phân nửa, Tiêu Hoài Cẩn là đích nữ(*), theo lý mà nói hẳn là mỗi tháng ba mươi lượng bạc, Lục La làm đại nha hoàn, mỗi tháng hai lượng.
(*) Con gái dòng chính.
Nhưng mà qua nhiều năm như vậy, Trương thị lấy cớ vì Tiêu Hoài Cẩn còn nhỏ, mỗi tháng chỉ cấp cho Tiêu Hoài Cẩn hai lượng bạc, phần còn lại nói là bảo quản cho Tiêu Hoài Cẩn, mà Lục La từ hai lượng bạc cũng biến thành nửa lượng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hoài Cẩn khó chịu chớp một cái mắt sáng lên, không tự giác bật cười.
“Lục La, ngươi còn nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào thì ngân lượng hàng tháng của chúng ta trở nên ít như vậy?"
Lục La tự hỏi một chút, mở miệng nói: “Nô tỳ nhớ rõ bắt đầu từ bốn năm trước, sau đó mỗi năm, tiền cũng ít đi, Đại phu nhân nói tiểu thư còn nhỏ, cho nên tạm thời bảo quản thay tiểu thư."
Nói xong, trong lòng Lục La không ngừng khinh bỉ, rõ ràng là Đại phu nhân khi dễ tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện.
“Chẳng lẽ tiểu thư muốn lấy tiền về?" Lục La ngờ vực nói.
“Có gì không thể, vốn dĩ thuộc về chúng ta." Tiêu Hoài Cẩn không thèm để ý nói.
“Nô tỳ lo lắng là Đại phu nhân không cho."
“Ta đã nói như vậy, đương nhiên có biện pháp lấy lại tiền, ngươi cầm trái tim thả lại trong bụng là được."
Nghe nói như thế, Lục La lo lắng chớp mắt một cái, đôi mắt tỏa sáng, xoa xoa tay, giống như là chuẩn bị một trận lớn hơn.
Bất tri bất giác sắc trời đã tối trầm xuống, chung quy lửa đỏ hoàng hôn không đánh lại đêm tối xâm nhập, giống như một con cự thú bị nhốt, phát ra tiếng khóc than cuối cùng, ẩn nấp trong đêm tối.
Lục La đang ngẩng đầu chờ mong, tới ngày phát ngân lượng.
Lúc này, bên trong đại sảnh Lan Thủy viện, quản sự các viện đều đã đến đông đủ, Trương thị ngồi ở ghế chủ, Mục thị ngồi ở bên cạnh, cái sọt trên mặt đất đựng bạc và tiền đồng.
Lúc này đại nha hoàn Tử Ngọc của Trương thị ở một bên kiểm kê nhân số, một lát sau, Tử Ngọc tiến lên bẩm báo, “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, người đã đến đông đủ."
“Nếu đều tới rồi, vậy thì bắt đầu đi." Trương thị nhàn nhạt phân phó nói.
Tử Ngọc cầm một quyển sổ sách điểm danh, đại nha hoàn Tố Nguyệt của Mục thị đem tính tiền đưa cho quản sự.
Tử Ngọc và Tố Nguyệt một phấn một lam, đều vô cùng xinh đẹp, cân sức ngang tài.
Việc này hai người đã thuần thục, chỉ chốc lát đã phát bạc xong, Tử Ngọc khép sổ sách lại, “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, ngân lượng đã phát xong rồi."
Sáng sớm Trương thị đã thức dậy chủ trì công việc, lúc này cũng có chút mệt mỏi, lập tức mở miệng nói: “Không có việc gì thì lui xuống đi."
Đứng dậy muốn rời đi, một tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, “Đại phu nhân, Nhị tiểu thư tới."
Trương thị có chút hoài nghi, lúc này Tiêu Hoài Cẩn tới làm cái gì, mà Mục thị đang muốn rời đi nghe thấy Tiêu Hoài Cẩn tới, con ngươi chuyển động, xoay người quay lại chỗ ngồi, bộ dạng muốn xem kịch vui.
Dư quang của Trương thị nhìn thấy động tác của Mục thị, trong mắt xẹt qua một chút thâm trầm, “Đi, mời Nhị tiểu thư vào đây." Tiểu nha hoàn vội vàng chạy ra đi truyền lời.
Một đám hạ nhân đi cũng không được, không đi cũng không được, dứt khoát cũng mắt nhìn mũi đứng ở một bên.
Nghe nói mấy ngày hôm trước Nhị tiểu thư ở Hạc Diên đường phản bác Lão phu nhân và Đại lão gia, không gặp được người cũng không tin, ngày thường Nhị tiểu thư nhát như chuột làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy, hôm nay có thể nhìn thấy Nhị tiểu thư, đương nhiên không thể bỏ qua, làm không được còn có thể làm đề tài nói chuyện lúc say rượu.
Nháy mắt, tất cả mọi người ngẩng đầu mong chờ Tiêu Hoài Cẩn đến.
Tiêu Hoài Cẩn đi vào đại sảnh, hành lễ, “Thỉnh an mẫu thân, Nhị thúc mẫu khỏe." Dứt lời, ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tựa tiếu phi tiếu (*).
(*) Cười như không cười.
Trương thị nheo mắt, dù sao vẫn cảm thấy hôm nay Tiêu Hoài Cẩn cười có chút kỳ quái, nhưng vừa nghĩ lại, cũng không sợ nàng nhảy ra khỏi lòng bàn tay, vì thế cười nói: “Hoài Cẩn sao lại tới đây?"
“Có chút lời nói muốn nói với mẫu thân." Nói xong cố ý vô tình nhìn về phía Mục thị.
Khóe miệng Mục thị hiện ra một nụ cười lạnh, muốn ta rời đi, không có cửa đâu, ánh mắt chợt lóe, quan tâm nói: “Hoài Cẩn có chuyện gì thì nói đi, chúng ta đều là người một nhà, không cần để ý."
Vốn dĩ Trương thị muốn cho Mục thị rời đi trước, nhưng nghe Mục thị nói như vậy, cũng không lấy cớ, trong mắt khinh thường Mục thị không hiểu đưa mắt ra hiệu.
“Nhị thúc mẫu ngươi nói đúng, chúng ta đều là người một nhà, ngươicó việc thì nói đi." Trương thị mở miệng nói.
“Nếu mẫu thân nói như vậy, con đây cứ việc nói thẳng, hôm nay con tới là lấy nguyệt ngân (*)."
(*) Ngân lượng hàng tháng.
Mục thị sửng sốt, châm chọc nói: “Đại tẩu, vậy là tẩu chưa đưa nguyệt ngân cho Hoài Cẩn?"
Trương thị dường như không nghe thấy lời nàng nói, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tử Ngọc."
“Bẩm báo Đại phu nhân, nguyệt ngân trong viện Nhị tiểu thư luôn là Lý ma ma tới lĩnh, hiện tại Lý ma ma bị bệnh, cho nên nô tỳ định một hồi đi đưa cho Nhị tiểu thư, không nghĩ tới Nhị tiểu thư lại đến trước."
Tử Ngọc tự thuật đâu vào đấy, trong lời nói mơ hồ lộ ra trào phúng.
Những người còn lại cũng âm thầm khinh thường, nguyệt ngân chỉ chậm một lúc, Nhị tiểu thư đã gấp không chờ nổi tới lĩnh nguyệt ngân, quả nhiên lên không được mặt bàn.
Trương thị vuốt ve vòng ngọc trên tay, khẽ cười nói: “Thì ra là có chuyện như vậy, Tử Ngọc, đưa nguyệt ngân cho Nhị tiểu thư."
“Vâng, Đại phu nhân." Tử Ngọc xoay người cầm một cái hộp lại, hai tay đưa về phía Tiêu Hoài Cẩn, “Nhị tiểu thư, nguyệt ngân của người."
Lục La tiến lên một bước, tiếp nhận hộp, mở ra nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Tiêu Hoài Cẩn gật đầu một cái.
Một động tác này làm cho mọi người giễu cợt một phen, ánh mắt giễu cợt không kiêng nể gì quét tới trên người Tiêu Hoài Cẩn.
Mục thị bĩu môi, vốn tưởng rằng sẽ có trò hay, không nghĩ tới nhàm chán như vậy, tự mình lãng phí thời gian một cách vô ích như vậy, gọi Tố Nguyệt thì đã muốn rời đi, lúc này Tiêu Hoài Cẩn lại đột nhiên lên tiếng.
“Mẫu thân, hôm nay con tới ngoại trừ lấy nguyệt ngân, còn có một việc khác."
Mục thị vừa nghe còn có đoạn sau, mới xoay nửa người thì quay lại.
Dư quang Tiêu Hoài Cẩn thấy Mục thị lại ngồi xuống, khóe miệng giơ lên một nụ cười lạnh, thoáng qua rồi biến mất, chuyện kế tiếp còn cần Mục thị hỗ trợ, nếu nàng ta đi rồi, thì chuyện không thành.
Trong lòng Trương thị không khỏi cảm thấy Tiêu Hoài Cẩn kỳ lạ, trên mặt lại từ ái nói: “Còn có chuyện gì thì con nói đi."
Tiêu Hoài Cẩn hắng giọng, “Là như vầy, con muốn lấy lại nguyệt ngân mà những năm gần đây mẫu thân bảo quản giúp con." Nói xong thì cười rực rỡ nhìn Trương thị.
Trương thị sửng sốt, không nghĩ tới mục đích thực sự của Tiêu Hoài Cẩn là cái này.
Mặc dù mỗi tháng nguyệt ngân cấp cho Tiểu Hoài Cẩn không nhiều lắm, nhưng nhiều năm như vậy tích lũy lại đã là một khoản không nhỏ, nếu lấy ra như vậy, Trương thị cũng không nỡ.
Trương thị khắc chế xúc động muốn xé vẻ mặt đáng ghét kia xuống, mặt lộ vẻ từ ái nói: “Nguyệt ngân của ngươi mẫu thân bảo quản cho ngươi, ngươi có cái gì không yên tâm, nếu ngươi có thiếu cái gì, cứ việc nói cho mẫu thân, mẫu thân có thể không cho ngươi sao."
Nói nửa ngày chính là không đề cập tới việc giao nguyệt ngân, Trương thị nâng chung trà lên, ý vị tiễn khách trong mắt rõ ràng.
Tiêu Hoài Cẩn làm bộ như không nhìn thấy, ủy khuất nói: “Nguyệt ngân để chỗ mẫu thân, nữ nhi có cái gì không yên tâm, chỉ là nữ nhi cần dùng gấp, cho nên mới mặt dày tới lấy, tất nhiên nữ nhi một cái cô nương, cả ngày cầm những vật vàng bạc treo ở bên miệng, không trách khỏi làm bẩn thân phận."
Trương thị nghĩ nghĩ, “Nếu ngươi cần dùng tiền gấp, Tử Ngọc, lấy danh nghĩa của ta tới trướng phòng cầm mười lượng bạc lại đây cho Nhị tiểu thư."
Muốn lấy mười lượng bạc tống cổ ta, Trương thị thật là giỏi tính kế, ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn lóe lóe, kêu lên: “Khoan đã..."
“Mẫu thân không cần phiền toái như thế, lấy nguyệt ngân của nữ nhi đưa cho nữ nhi là được rồi."
Nhiều năm như vậy lần đầu tiên Trương thị cảm thấy kế nữ này chướng mắt như thế, nửa điểm ánh mắt cũng không có, trên mặt cũng không nhịn được.
“Ngươi muốn nguyệt ngân, vậy ngươi nói lấy nguyệt ngân làm cái gì, nếu không có một lý do chính đáng, mẫu thân sẽ không giao nguyệt ngân cho ngươi, mẫu thân cũng là vì tốt ngươi, tránh cho ngươi bị kẻ gian lừa gạt."
Trương thị nhấn mạnh hai chữ kẻ gian, ánh mắt nhìn về phía Lục La, Lục La thấy Trương thị ám chỉ mình là kẻ gian, tức giận đến nghiến răng, nếu không phải sợ làm hỏng việc của Tiêu Hoài Cẩn, đã sớm xông lên lý luận với Trương thị.
“Nếu như con có lý do chính đáng, mẫu thân sẽ giao nguyệt ngân cho con phải không?" Tiêu Hoài Cẩn hỏi.
TheoTrương thị, nữ nhi muốn bạc chẳng qua là mua chút son phấn, này đây, Trương thị gật đầu nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần ngươi lý do chính đáng, ta sẽ đưa nguyệt ngân cho ngươi một phân cũng không thiếu."
Nghe được Trương thị cam đoan, Tiêu Hoài Cẩn cười, trong nháy mắt Trương thị có loại dự cảm không tốt, nhưng lời nói đã nói ra, không thể nào sửa đổi.
“Đầu tháng sau là đại thọ năm mươi của tổ mẫu, nữ nhi muốn dùng số tiền này chuẩn bị thọ lễ cho tổ mẫu."
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, thì ra là Nhị tiểu thư tới đòi tiền lại là vì thọ lễ của Lão phu nhân, Lão phu nhân không coi trọng Nhị tiểu thư như thế, Nhị tiểu thư còn như thế nhớ thương Lão phu nhân, Nhị tiểu thư thật sự quá thiện tâm, trong nháy mắt, địa vị của Tiêu Hoài Cẩn trong lòng hạ nhân cao lên không ít.
Trương thị chú ý tới biến hóa của hạ nhân, trong lòng bực đến muốn chết, kéo ra một nụ cười tươi nói: “Hoài Cẩn ngươi có tâm, tiền ta cũng nên cho ngươi, chỉ là trong chốc lát tiền này ta tính không ra, ngươi đi về trước, tối nay ta tính ra sẽ bảo hạ nhân tới đưa cho ngươi."
“Không cần mẫu thân, lúc tới con đã tính xong rồi."
Tiêu Hoài Cẩn nhìn Lục La một cái, Lục La tiến lên, đưa giấy cho Tử Ngọc, Tử Ngọc xoay người tiến lên đưa cho Trương thị.
“Con là đích nữ, nguyệt ngân mỗi tháng ba mươi lượng, mẫu thân cho con hai lượng, còn lại đều do mẫu thân bảo quản, hiện tại đã ba năm lẻ sáu tháng, tổng cộng một ngàn một trăm năm mươi sáu lượng, cộng thêm tháng này, tổng cộng là một ngàn hai trăm lẻ bốn lượng, bỏ số lẻ đi, mẫu thân cho con một ngàn hai trăm lượng là được rồi."
Nghe Tiêu Hoài Cẩn báo số tiền xong, Trương thị không cấm nhức nhối, Mục thị ở bên cạnh cũng hoảng sợ, nếu không phải Tiêu Hoài Cẩn mở miệng, nàng vẫn không biết Trương thị tham nguyệt ngân của Tiêu Hoài Cẩn.
Trương thị đang nghĩ nên dùng lý do gì khuyên Tiêu Hoài Cẩn, Mục thị bên cạnh đã sớm nhìn ra suy nghĩ của nàng ta.
“Đại tẩu, tẩu xem lý do của Hòa Cẩn rất chính đáng, tẩu nên đưa nguyệt ngân cho nàng đi, dù sao vốn dĩ chính là nàng nên được." Mục thị vui sướng khi người gặp họa nói.
Nếu Trương thị không trả tiền, thì Mục thị nắm được một nhược điểm của Trương thị, tham ô nguyệt ngân kế nữ, nói ra chuyện này chủ mẫu đương gia như nàng ta coi như xong.
Nếu Trương thị đưa tiền, tới tay bạc lại nhổ ra, Trương thị tức điên lên rồi, nghĩ như thế nào cũng đều có lợi cho mình, bởi vậy, Mục thị càng thêm ra sức.
Mục thị một mở miệng, Trương thị cũng biết trong lòng nàng ta đang có chủ ý gì, giễu cợt liếc mắt nhìn Mục thị một cái, ta là chủ mẫu nhà này, vẫn chưa không tới lượt ngươi vung tay múa chân.
“Tử Ngọc, lấy danh nghĩa của ta, đi trướng phòng cấp cho Nhị tiểu thư một ngàn hai trăm lượng bạc."
Tử Ngọc nhận lệnh đang muốn đi ra ngoài, Mục thị gọi lại nàng, “Đại tẩu, nguyệt ngân của Hoài Cẩn do tẩu bảo quản, tẩu không lấy ra, ngược lại lấy bạc công, như vậy không được tốt cho lắm."
Kế hoạch bị Mục thị vạch trần, trong lòng Trương thị tức giận không thôi, trên mặt không hiện, “Cũng đúng, việc này là ta suy xét không chu toàn, vẫn có đệ muội nhắc nhở."
Mục thị cười lạnh một tiếng, Trương Thục Tuệ, có ta ở đây ngươi đừng mơ tưởng có chủ ý lấy bạc công.
“Tử Ngọc, tới phòng kho của ta, lấy bạc tới." Trương thị mở miệng nói, Tử Ngọc nhận mệnh mà đi.
Trong phút chốc, Tiêu Hoài Cẩn phảng phất thấy bộ dạng đau lòng của Trương thị, tâm tình rất tốt, nhìn Mục thị cũng có chút thân thiết.
Rất nhanh, Tử Ngọc mang bạc tới, cất trong một cái rương lớn, bạc trắng sáng, mắt mọi người lóe lên.
Trương thị hít sâu một hơi, “Hoài Cẩn, bạc đã mang tới cho ngươi, ngươi mau lấy về đi."
Lúc này, Trương thị hận không thể Tiêu Hoài Cẩn chạy nhanh đi, đáng tiếc nàng thất vọng rồi.
“Lục La là đại nha hoàn của con, nguyệt ngân hẳn là hai lượng, đã nhiều năm như vậy, nguyệt ngân cũng chỉ có nửa lượng, cho nên hôm nay cùng nhau cho đi, tổng cộng 64 lượng, nếu mẫu thân không tin, có thể để Tử Ngọc tỷ tỷ tính lại."
“Mẫu thân sao có thể không tin ngươi được, không cần tính, Tử Ngọc, lấy 64 lượng đưa cho Lục La."
Trương thị gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, hôm nay đã tổn thất hơn một ngàn hai, nếu không đuổi Tiêu Hoài Cẩn đi, chỉ sợ một hồi tổn thất càng nhiều.
Nhưng Lục La quản không được nhiều như vậy, vui mừng hớn hở nhận lấy bạc.
“Cám ơn Đại phu nhân."
Mục đích đã thành, Tiêu Hoài Cẩn cũng không muốn nán lại nữa, “Không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi, nữ nhi xin cáo lui trước."
Tiêu Hoài Cẩn vẫy vẫy tay, hai bà tử bụng mỡ mập mạp ở ngoài phòng tiến vào, hai người nhìn bạc trên mặt đất, kinh ngạc đến mức cằm đều muốn rớt, ngay cả hành lễ với Trương thị cũng quên mất.
“Mang về viện." Tiêu Hoài Cẩn nhàn nhạt nói, sau đó quay về phía Trương thị hành lễ, dẫn đầu đi ra đại sảnh.
Hai bà tử phục hồi tinh thần lại, nâng lên bạc đi theo phía sau Tiêu Hoài Cẩn, những người khác ở đại sảnh cứ như vậy nhìn chăm chú vào đám người Tiêu Hòa Cẩn rời đi.
Từ ngày từ Hạc Diên đường trở về, mỗi ngày ngoại trừ kiên nhẫn thỉnh an Lão phu nhân và Trương thị, thời gian còn lại Tiêu Hoài Cẩn đóng cửa không ra ngoài, nháy mắt đã qua năm sáu ngày, thời tiết cũng dần dần trở nên mát mẻ, không còn nóng bức như trước nữa.
Tiêu Hoài Cẩn đứng bên cạnh án thư, đang viết gì đó, Lục La đứng bên cạnh mài mực, đợi một bút cuối cùng rơi xuống, lúc này Tiêu Hoài Cẩn mới để bút lông xuống, cầm tờ giấy vẫn chưa ráo mực, cẩn thận nhìn một lần, vừa lòng điểm một cái, đặt tờ giấy mới viết xong sang một bên.
Mấy ngày nay Tiêu Hoài Cẩn đóng cửa không ra ngoài, vừa sắp xếp những suy nghĩ trong đầu, vừa không ngừng luyện chữ, giấy luyện cao gần một thước, như vậy cho dù một ngày nào đó nét chữ mình không giống như lúc trước, cũng có thể tự bào chữa.
Lục La bưng một ly trà và một đĩa bánh hạt đào tới, Tiêu Hoài Cẩn cầm lấy một phiến bánh hạt đào, nhai kỹ nuốt chậm, sau khi nuốt xuống, thuận tay naamg chung trà lên uống một ngụm, nước trà nhạt nhẽo tản ra ở trong miệng, Tiêu Hoài Cẩn nhăn mày lại, đặt chén trà lên bàn.
“Lấy hộp trang sức ở đầu giường của ta đến đây cho ta."
“Vâng."
Lục La xoay người đi vào phòng của Tiêu Hoài Cẩn, không bao lâu, cầm một cái hộp trang sức ra ngoài.
Hộp trang sức này không lớn không nhỏ, nhưng cầm trên tay lại nhẹ phiêu phiêu, Lục La đặt nó lên bàn, tiện tay mở ra.
Bên trong hộp trang sưc lẻ tẻ để mấy cây trâm cài, ba đóa hoa lụa và mấy khối bạc vụn, ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn u ám, khép hộp trang sức lại, nhịn không được thở dài.
Hôm đó vì chuyện của Lý ma ma, Tiêu Hoài Cẩn hứa sẽ cho số tiền lớn, đám hạ nhân mới nguyện ý ra mặt làm chứng, vì thế, Tiêu Hoài Cẩn gần như xài hết toàn bộ tiền để dành, bây giờ nhìn hộp trang sức trống rỗng, không khỏi tâm phiền ý loạn.
Lục La cũng bối rối, vốn dĩ ngân lượng hàng tháng của Tiêu Hoài Cẩn cũng không nhiều lắm, lần này còn thưởng toàn bộ ra ngoài, sau này thật sự nửa bước khó đi, trong lòng bắt đầu oán trách Lý ma ma.
Tiêu Hoài Cẩn nhíu mày, trong lòng suy nghĩ hàng ngàn hàng vạn lần.
Theo lệ thường ở phủ Định Quốc Hầu, tiểu thư dòng chính trong phủ mỗi tháng ba mươi lượng, thiếu gia dòng chính bốn mươi lượng, tiểu thư thiếu gia thứ xuất giảm phân nửa, Tiêu Hoài Cẩn là đích nữ(*), theo lý mà nói hẳn là mỗi tháng ba mươi lượng bạc, Lục La làm đại nha hoàn, mỗi tháng hai lượng.
(*) Con gái dòng chính.
Nhưng mà qua nhiều năm như vậy, Trương thị lấy cớ vì Tiêu Hoài Cẩn còn nhỏ, mỗi tháng chỉ cấp cho Tiêu Hoài Cẩn hai lượng bạc, phần còn lại nói là bảo quản cho Tiêu Hoài Cẩn, mà Lục La từ hai lượng bạc cũng biến thành nửa lượng.
Nghĩ đến đây, Tiêu Hoài Cẩn khó chịu chớp một cái mắt sáng lên, không tự giác bật cười.
“Lục La, ngươi còn nhớ rõ bắt đầu từ lúc nào thì ngân lượng hàng tháng của chúng ta trở nên ít như vậy?"
Lục La tự hỏi một chút, mở miệng nói: “Nô tỳ nhớ rõ bắt đầu từ bốn năm trước, sau đó mỗi năm, tiền cũng ít đi, Đại phu nhân nói tiểu thư còn nhỏ, cho nên tạm thời bảo quản thay tiểu thư."
Nói xong, trong lòng Lục La không ngừng khinh bỉ, rõ ràng là Đại phu nhân khi dễ tiểu thư còn nhỏ không hiểu chuyện.
“Chẳng lẽ tiểu thư muốn lấy tiền về?" Lục La ngờ vực nói.
“Có gì không thể, vốn dĩ thuộc về chúng ta." Tiêu Hoài Cẩn không thèm để ý nói.
“Nô tỳ lo lắng là Đại phu nhân không cho."
“Ta đã nói như vậy, đương nhiên có biện pháp lấy lại tiền, ngươi cầm trái tim thả lại trong bụng là được."
Nghe nói như thế, Lục La lo lắng chớp mắt một cái, đôi mắt tỏa sáng, xoa xoa tay, giống như là chuẩn bị một trận lớn hơn.
Bất tri bất giác sắc trời đã tối trầm xuống, chung quy lửa đỏ hoàng hôn không đánh lại đêm tối xâm nhập, giống như một con cự thú bị nhốt, phát ra tiếng khóc than cuối cùng, ẩn nấp trong đêm tối.
Lục La đang ngẩng đầu chờ mong, tới ngày phát ngân lượng.
Lúc này, bên trong đại sảnh Lan Thủy viện, quản sự các viện đều đã đến đông đủ, Trương thị ngồi ở ghế chủ, Mục thị ngồi ở bên cạnh, cái sọt trên mặt đất đựng bạc và tiền đồng.
Lúc này đại nha hoàn Tử Ngọc của Trương thị ở một bên kiểm kê nhân số, một lát sau, Tử Ngọc tiến lên bẩm báo, “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, người đã đến đông đủ."
“Nếu đều tới rồi, vậy thì bắt đầu đi." Trương thị nhàn nhạt phân phó nói.
Tử Ngọc cầm một quyển sổ sách điểm danh, đại nha hoàn Tố Nguyệt của Mục thị đem tính tiền đưa cho quản sự.
Tử Ngọc và Tố Nguyệt một phấn một lam, đều vô cùng xinh đẹp, cân sức ngang tài.
Việc này hai người đã thuần thục, chỉ chốc lát đã phát bạc xong, Tử Ngọc khép sổ sách lại, “Đại phu nhân, Nhị phu nhân, ngân lượng đã phát xong rồi."
Sáng sớm Trương thị đã thức dậy chủ trì công việc, lúc này cũng có chút mệt mỏi, lập tức mở miệng nói: “Không có việc gì thì lui xuống đi."
Đứng dậy muốn rời đi, một tiểu nha hoàn tiến vào bẩm báo, “Đại phu nhân, Nhị tiểu thư tới."
Trương thị có chút hoài nghi, lúc này Tiêu Hoài Cẩn tới làm cái gì, mà Mục thị đang muốn rời đi nghe thấy Tiêu Hoài Cẩn tới, con ngươi chuyển động, xoay người quay lại chỗ ngồi, bộ dạng muốn xem kịch vui.
Dư quang của Trương thị nhìn thấy động tác của Mục thị, trong mắt xẹt qua một chút thâm trầm, “Đi, mời Nhị tiểu thư vào đây." Tiểu nha hoàn vội vàng chạy ra đi truyền lời.
Một đám hạ nhân đi cũng không được, không đi cũng không được, dứt khoát cũng mắt nhìn mũi đứng ở một bên.
Nghe nói mấy ngày hôm trước Nhị tiểu thư ở Hạc Diên đường phản bác Lão phu nhân và Đại lão gia, không gặp được người cũng không tin, ngày thường Nhị tiểu thư nhát như chuột làm sao sẽ làm ra chuyện như vậy, hôm nay có thể nhìn thấy Nhị tiểu thư, đương nhiên không thể bỏ qua, làm không được còn có thể làm đề tài nói chuyện lúc say rượu.
Nháy mắt, tất cả mọi người ngẩng đầu mong chờ Tiêu Hoài Cẩn đến.
Tiêu Hoài Cẩn đi vào đại sảnh, hành lễ, “Thỉnh an mẫu thân, Nhị thúc mẫu khỏe." Dứt lời, ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt tựa tiếu phi tiếu (*).
(*) Cười như không cười.
Trương thị nheo mắt, dù sao vẫn cảm thấy hôm nay Tiêu Hoài Cẩn cười có chút kỳ quái, nhưng vừa nghĩ lại, cũng không sợ nàng nhảy ra khỏi lòng bàn tay, vì thế cười nói: “Hoài Cẩn sao lại tới đây?"
“Có chút lời nói muốn nói với mẫu thân." Nói xong cố ý vô tình nhìn về phía Mục thị.
Khóe miệng Mục thị hiện ra một nụ cười lạnh, muốn ta rời đi, không có cửa đâu, ánh mắt chợt lóe, quan tâm nói: “Hoài Cẩn có chuyện gì thì nói đi, chúng ta đều là người một nhà, không cần để ý."
Vốn dĩ Trương thị muốn cho Mục thị rời đi trước, nhưng nghe Mục thị nói như vậy, cũng không lấy cớ, trong mắt khinh thường Mục thị không hiểu đưa mắt ra hiệu.
“Nhị thúc mẫu ngươi nói đúng, chúng ta đều là người một nhà, ngươicó việc thì nói đi." Trương thị mở miệng nói.
“Nếu mẫu thân nói như vậy, con đây cứ việc nói thẳng, hôm nay con tới là lấy nguyệt ngân (*)."
(*) Ngân lượng hàng tháng.
Mục thị sửng sốt, châm chọc nói: “Đại tẩu, vậy là tẩu chưa đưa nguyệt ngân cho Hoài Cẩn?"
Trương thị dường như không nghe thấy lời nàng nói, nhàn nhạt mở miệng nói: “Tử Ngọc."
“Bẩm báo Đại phu nhân, nguyệt ngân trong viện Nhị tiểu thư luôn là Lý ma ma tới lĩnh, hiện tại Lý ma ma bị bệnh, cho nên nô tỳ định một hồi đi đưa cho Nhị tiểu thư, không nghĩ tới Nhị tiểu thư lại đến trước."
Tử Ngọc tự thuật đâu vào đấy, trong lời nói mơ hồ lộ ra trào phúng.
Những người còn lại cũng âm thầm khinh thường, nguyệt ngân chỉ chậm một lúc, Nhị tiểu thư đã gấp không chờ nổi tới lĩnh nguyệt ngân, quả nhiên lên không được mặt bàn.
Trương thị vuốt ve vòng ngọc trên tay, khẽ cười nói: “Thì ra là có chuyện như vậy, Tử Ngọc, đưa nguyệt ngân cho Nhị tiểu thư."
“Vâng, Đại phu nhân." Tử Ngọc xoay người cầm một cái hộp lại, hai tay đưa về phía Tiêu Hoài Cẩn, “Nhị tiểu thư, nguyệt ngân của người."
Lục La tiến lên một bước, tiếp nhận hộp, mở ra nhìn thoáng qua, sau đó nhìn Tiêu Hoài Cẩn gật đầu một cái.
Một động tác này làm cho mọi người giễu cợt một phen, ánh mắt giễu cợt không kiêng nể gì quét tới trên người Tiêu Hoài Cẩn.
Mục thị bĩu môi, vốn tưởng rằng sẽ có trò hay, không nghĩ tới nhàm chán như vậy, tự mình lãng phí thời gian một cách vô ích như vậy, gọi Tố Nguyệt thì đã muốn rời đi, lúc này Tiêu Hoài Cẩn lại đột nhiên lên tiếng.
“Mẫu thân, hôm nay con tới ngoại trừ lấy nguyệt ngân, còn có một việc khác."
Mục thị vừa nghe còn có đoạn sau, mới xoay nửa người thì quay lại.
Dư quang Tiêu Hoài Cẩn thấy Mục thị lại ngồi xuống, khóe miệng giơ lên một nụ cười lạnh, thoáng qua rồi biến mất, chuyện kế tiếp còn cần Mục thị hỗ trợ, nếu nàng ta đi rồi, thì chuyện không thành.
Trong lòng Trương thị không khỏi cảm thấy Tiêu Hoài Cẩn kỳ lạ, trên mặt lại từ ái nói: “Còn có chuyện gì thì con nói đi."
Tiêu Hoài Cẩn hắng giọng, “Là như vầy, con muốn lấy lại nguyệt ngân mà những năm gần đây mẫu thân bảo quản giúp con." Nói xong thì cười rực rỡ nhìn Trương thị.
Trương thị sửng sốt, không nghĩ tới mục đích thực sự của Tiêu Hoài Cẩn là cái này.
Mặc dù mỗi tháng nguyệt ngân cấp cho Tiểu Hoài Cẩn không nhiều lắm, nhưng nhiều năm như vậy tích lũy lại đã là một khoản không nhỏ, nếu lấy ra như vậy, Trương thị cũng không nỡ.
Trương thị khắc chế xúc động muốn xé vẻ mặt đáng ghét kia xuống, mặt lộ vẻ từ ái nói: “Nguyệt ngân của ngươi mẫu thân bảo quản cho ngươi, ngươi có cái gì không yên tâm, nếu ngươi có thiếu cái gì, cứ việc nói cho mẫu thân, mẫu thân có thể không cho ngươi sao."
Nói nửa ngày chính là không đề cập tới việc giao nguyệt ngân, Trương thị nâng chung trà lên, ý vị tiễn khách trong mắt rõ ràng.
Tiêu Hoài Cẩn làm bộ như không nhìn thấy, ủy khuất nói: “Nguyệt ngân để chỗ mẫu thân, nữ nhi có cái gì không yên tâm, chỉ là nữ nhi cần dùng gấp, cho nên mới mặt dày tới lấy, tất nhiên nữ nhi một cái cô nương, cả ngày cầm những vật vàng bạc treo ở bên miệng, không trách khỏi làm bẩn thân phận."
Trương thị nghĩ nghĩ, “Nếu ngươi cần dùng tiền gấp, Tử Ngọc, lấy danh nghĩa của ta tới trướng phòng cầm mười lượng bạc lại đây cho Nhị tiểu thư."
Muốn lấy mười lượng bạc tống cổ ta, Trương thị thật là giỏi tính kế, ánh mắt Tiêu Hoài Cẩn lóe lóe, kêu lên: “Khoan đã..."
“Mẫu thân không cần phiền toái như thế, lấy nguyệt ngân của nữ nhi đưa cho nữ nhi là được rồi."
Nhiều năm như vậy lần đầu tiên Trương thị cảm thấy kế nữ này chướng mắt như thế, nửa điểm ánh mắt cũng không có, trên mặt cũng không nhịn được.
“Ngươi muốn nguyệt ngân, vậy ngươi nói lấy nguyệt ngân làm cái gì, nếu không có một lý do chính đáng, mẫu thân sẽ không giao nguyệt ngân cho ngươi, mẫu thân cũng là vì tốt ngươi, tránh cho ngươi bị kẻ gian lừa gạt."
Trương thị nhấn mạnh hai chữ kẻ gian, ánh mắt nhìn về phía Lục La, Lục La thấy Trương thị ám chỉ mình là kẻ gian, tức giận đến nghiến răng, nếu không phải sợ làm hỏng việc của Tiêu Hoài Cẩn, đã sớm xông lên lý luận với Trương thị.
“Nếu như con có lý do chính đáng, mẫu thân sẽ giao nguyệt ngân cho con phải không?" Tiêu Hoài Cẩn hỏi.
TheoTrương thị, nữ nhi muốn bạc chẳng qua là mua chút son phấn, này đây, Trương thị gật đầu nói: “Tất nhiên rồi, chỉ cần ngươi lý do chính đáng, ta sẽ đưa nguyệt ngân cho ngươi một phân cũng không thiếu."
Nghe được Trương thị cam đoan, Tiêu Hoài Cẩn cười, trong nháy mắt Trương thị có loại dự cảm không tốt, nhưng lời nói đã nói ra, không thể nào sửa đổi.
“Đầu tháng sau là đại thọ năm mươi của tổ mẫu, nữ nhi muốn dùng số tiền này chuẩn bị thọ lễ cho tổ mẫu."
Lúc này mọi người mới chợt hiểu ra, thì ra là Nhị tiểu thư tới đòi tiền lại là vì thọ lễ của Lão phu nhân, Lão phu nhân không coi trọng Nhị tiểu thư như thế, Nhị tiểu thư còn như thế nhớ thương Lão phu nhân, Nhị tiểu thư thật sự quá thiện tâm, trong nháy mắt, địa vị của Tiêu Hoài Cẩn trong lòng hạ nhân cao lên không ít.
Trương thị chú ý tới biến hóa của hạ nhân, trong lòng bực đến muốn chết, kéo ra một nụ cười tươi nói: “Hoài Cẩn ngươi có tâm, tiền ta cũng nên cho ngươi, chỉ là trong chốc lát tiền này ta tính không ra, ngươi đi về trước, tối nay ta tính ra sẽ bảo hạ nhân tới đưa cho ngươi."
“Không cần mẫu thân, lúc tới con đã tính xong rồi."
Tiêu Hoài Cẩn nhìn Lục La một cái, Lục La tiến lên, đưa giấy cho Tử Ngọc, Tử Ngọc xoay người tiến lên đưa cho Trương thị.
“Con là đích nữ, nguyệt ngân mỗi tháng ba mươi lượng, mẫu thân cho con hai lượng, còn lại đều do mẫu thân bảo quản, hiện tại đã ba năm lẻ sáu tháng, tổng cộng một ngàn một trăm năm mươi sáu lượng, cộng thêm tháng này, tổng cộng là một ngàn hai trăm lẻ bốn lượng, bỏ số lẻ đi, mẫu thân cho con một ngàn hai trăm lượng là được rồi."
Nghe Tiêu Hoài Cẩn báo số tiền xong, Trương thị không cấm nhức nhối, Mục thị ở bên cạnh cũng hoảng sợ, nếu không phải Tiêu Hoài Cẩn mở miệng, nàng vẫn không biết Trương thị tham nguyệt ngân của Tiêu Hoài Cẩn.
Trương thị đang nghĩ nên dùng lý do gì khuyên Tiêu Hoài Cẩn, Mục thị bên cạnh đã sớm nhìn ra suy nghĩ của nàng ta.
“Đại tẩu, tẩu xem lý do của Hòa Cẩn rất chính đáng, tẩu nên đưa nguyệt ngân cho nàng đi, dù sao vốn dĩ chính là nàng nên được." Mục thị vui sướng khi người gặp họa nói.
Nếu Trương thị không trả tiền, thì Mục thị nắm được một nhược điểm của Trương thị, tham ô nguyệt ngân kế nữ, nói ra chuyện này chủ mẫu đương gia như nàng ta coi như xong.
Nếu Trương thị đưa tiền, tới tay bạc lại nhổ ra, Trương thị tức điên lên rồi, nghĩ như thế nào cũng đều có lợi cho mình, bởi vậy, Mục thị càng thêm ra sức.
Mục thị một mở miệng, Trương thị cũng biết trong lòng nàng ta đang có chủ ý gì, giễu cợt liếc mắt nhìn Mục thị một cái, ta là chủ mẫu nhà này, vẫn chưa không tới lượt ngươi vung tay múa chân.
“Tử Ngọc, lấy danh nghĩa của ta, đi trướng phòng cấp cho Nhị tiểu thư một ngàn hai trăm lượng bạc."
Tử Ngọc nhận lệnh đang muốn đi ra ngoài, Mục thị gọi lại nàng, “Đại tẩu, nguyệt ngân của Hoài Cẩn do tẩu bảo quản, tẩu không lấy ra, ngược lại lấy bạc công, như vậy không được tốt cho lắm."
Kế hoạch bị Mục thị vạch trần, trong lòng Trương thị tức giận không thôi, trên mặt không hiện, “Cũng đúng, việc này là ta suy xét không chu toàn, vẫn có đệ muội nhắc nhở."
Mục thị cười lạnh một tiếng, Trương Thục Tuệ, có ta ở đây ngươi đừng mơ tưởng có chủ ý lấy bạc công.
“Tử Ngọc, tới phòng kho của ta, lấy bạc tới." Trương thị mở miệng nói, Tử Ngọc nhận mệnh mà đi.
Trong phút chốc, Tiêu Hoài Cẩn phảng phất thấy bộ dạng đau lòng của Trương thị, tâm tình rất tốt, nhìn Mục thị cũng có chút thân thiết.
Rất nhanh, Tử Ngọc mang bạc tới, cất trong một cái rương lớn, bạc trắng sáng, mắt mọi người lóe lên.
Trương thị hít sâu một hơi, “Hoài Cẩn, bạc đã mang tới cho ngươi, ngươi mau lấy về đi."
Lúc này, Trương thị hận không thể Tiêu Hoài Cẩn chạy nhanh đi, đáng tiếc nàng thất vọng rồi.
“Lục La là đại nha hoàn của con, nguyệt ngân hẳn là hai lượng, đã nhiều năm như vậy, nguyệt ngân cũng chỉ có nửa lượng, cho nên hôm nay cùng nhau cho đi, tổng cộng 64 lượng, nếu mẫu thân không tin, có thể để Tử Ngọc tỷ tỷ tính lại."
“Mẫu thân sao có thể không tin ngươi được, không cần tính, Tử Ngọc, lấy 64 lượng đưa cho Lục La."
Trương thị gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, hôm nay đã tổn thất hơn một ngàn hai, nếu không đuổi Tiêu Hoài Cẩn đi, chỉ sợ một hồi tổn thất càng nhiều.
Nhưng Lục La quản không được nhiều như vậy, vui mừng hớn hở nhận lấy bạc.
“Cám ơn Đại phu nhân."
Mục đích đã thành, Tiêu Hoài Cẩn cũng không muốn nán lại nữa, “Không quấy rầy mẫu thân nghỉ ngơi, nữ nhi xin cáo lui trước."
Tiêu Hoài Cẩn vẫy vẫy tay, hai bà tử bụng mỡ mập mạp ở ngoài phòng tiến vào, hai người nhìn bạc trên mặt đất, kinh ngạc đến mức cằm đều muốn rớt, ngay cả hành lễ với Trương thị cũng quên mất.
“Mang về viện." Tiêu Hoài Cẩn nhàn nhạt nói, sau đó quay về phía Trương thị hành lễ, dẫn đầu đi ra đại sảnh.
Hai bà tử phục hồi tinh thần lại, nâng lên bạc đi theo phía sau Tiêu Hoài Cẩn, những người khác ở đại sảnh cứ như vậy nhìn chăm chú vào đám người Tiêu Hòa Cẩn rời đi.
Tác giả :
An Hề