Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 72-2: Người nào đó rất phúc hắc, đào sẵn hố chờ cây cỏ non! (2)
Ngày hôm sau, vào triều.
Mộ Dung Long Thịnh ngồi cao trên long ỷ, quan sát văn võ bá quan triều đình đứng hai bên.
"Hoàng Thượng có chỉ: Có chuyện bẩm tấu, không chuyện bãi triều!" Hôm nay Quân Cơ Lạc mặc một bộ cẩm bào màu lam hoa văn thêu bạch hạc đứng chính giữa, sắc mặt bình tĩnh nhìn văn võ bá quan trong triều.
Dưới triều một vài quan viên văn võ nhìn nhau, rất nhanh trong đám người có một người cầm thẻ bài ngọc đứng ra. Người nọ là Lục Ngự sử của Ngự sử đài. Ngày thường, hắn cũng không ít lần bị người Ngự sử đài buộc tội này buộc tội kia. Trước đây hắn ta cũng từng dẫn vài nhóm người đến trước ngự thư phòng quỳ, cầu hoàng đế bãi miễn chức quan đại hoạn quan Quân Cơ Lạc này đâu.
Quân Cơ Lạc nhìn thấy hắn, khóe miệng mỉm cười, nghiền ngẫm mười phần.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão thần có chuyện khởi tấu." Lục Ngự sử cung kính cúi người:
"Hôm qua Đường Thượng thư ở trong Thúy Liễu lâu công nhiên lõa thể, cường bạo dân nữ, hành động chốn đông người này thật sự là tội lỗi chồng chất. Lão thần khẩn cầu Hoàng Thượng bãi miễn chức quan của Đường Thượng thư."
Lục Ngự sử vừa nói xong, phía dưới lập tức có một đám người phụ họa. Trong đó Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức là Hoàng Hạo Phẩm đưa mắt liếc nhìn Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng, sau đó cũng bước ra khỏi hàng nói: "Hoàng Thượng, cử chỉ cầm thú của Đường Thượng thư tổn hại mỹ danh của Hoàng Thượng, hiện tại dân chúng trong Hoàng Thành đều chú ý chuyện này. Càng có người nói Đường Thượng thư chính là ỷ vào anh vợ hắn, Uy Viễn Đại tướng quân, muốn làm gì thì làm. Thần cũng khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm trị Đường Thượng thư."
Nhưng Thái tử điện hạ Mộ Dung Ôn Trạch giờ phút này từ trong đám người đứng ra, cung kính nói với Mộ Dung Long Thịnh: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy dựa theo biểu hiện cẩn trọng thường ngày của Đường Thượng thư mà xem xét, Đường Thượng thư có thể là bị người ta tính kế. Cho nên, vì không để trung thần thất vọng đau khổ, nhi thần cảm thấy hay là trước tra rõ độc thủ phía sau màn, về phần xử phạt Đường Thượng thư, thật ra có thể chậm rãi."
Mộ Dung Nhược Hồng cũng đứng ra, cười khinh miệt: "Phụ hoàng, vạn ác dâm đứng đầu, không trừng phạt nghiêm khắc Đường Thượng thư, không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng."
Quân Cơ Lạc đứng ở bên cạnh Mộ Dung Long Thịnh, trong mắt có nét xảo quyệt thoáng hiện. Mộ Dung Ngũ này, thực sự không biết xem sắc mặt làm việc mà. Khó trách hoàng đế ghét nhất chính là đứa con như hắn.
Nếu nói cả Tiêu Quốc, ai dâm đãng nhất, vậy đó nhất định là Mộ Dung Long Thịnh. Hiện tại làm con mà há mồm "Vạn ác dâm đứng đầu", đó không phải là đánh vào mặt hoàng đế sao?
Đang lúc này, có thái giám ngoài cửa đột nhiên báo lại, nói Đường Thượng thư Đường Trọng Nguyên ở cửa cầu kiến.
Mộ Dung Long Thịnh giơ tay lên: "Cho hắn vào đi."
Không bao lâu mọi người nhìn thấy Đường Trọng Nguyên để trần nửa người trên, trên lưng trói một cành mận gai, cực kì chật vật tiến vào. Chờ khi ông ta đi vào trong điện, ông ta không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống dập đầu ba cái với Mộ Dung Long Thịnh.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần là tới thỉnh tội. Bởi vì vi thần thất thố, làm phiền đến Hoàng Thượng. Vi thần nguyện ý gánh vác hết thảy trách nhiệm." Đường Trọng Nguyên cúi đầu, dáng vẻ biết sai lầm rồi.
Mộ Dung Nhược Hồng cười nhạo: "Đường Thượng thư lưng trói cành mận gai, là muốn đến chịu đòn nhận tội? trên đời cũng không có chuyện tốt như vậy. Ngươi chẳng lẽ không biết Hoàng Thượng bởi vì ngươi, bị người ngoài chửi bới sao?"
Đường Trọng Nguyên cúi đầu, liên tục dập đầu trên mặt đất: "Vi thần biết sai rồi. Vi thần đã quyết định nạp nha hoàn Thúy Liễu lâu kia làm di nương. Mặt khác, Đường gia sẽ xuất ra một số bạc dùng để mở kho lương bố thí cháo trong một tháng, trong một tháng này vi thần sẽ mỗi ngày đều tự mình đến sạp cháo múc cháo cho dân chúng. Các vị đại thần trong triều đều có thể mỗi ngày đi giám sát.
Không chỉ có như vậy, tất cả các hiệu thuốc mà Đường gia sở hữu, cũng sẽ chữa bệnh từ thiện miễn phí, không thu tiền. Ngoài ra Đường gia cũng nguyện ý quyên ra hai phần ba tài sản Đường gia, cũng chính là mười vạn hai, cho binh sĩ ở biên cương mua thêm trang phục."
Tất cả những chuyện này đều là đứa con gái thứ hai của ông ta dạy ông ta nói. Đương nhiên so với tử tội, so với việc bị bãi quan biếm làm thứ dân, Đường Trọng Nguyên nguyện ý hy sinh trước mắt.
Ông ta lại căng thẳng da mặt, dập đầu với Mộ Dung Long Thịnh: "Hoàng Thượng, vi thần biết vi thần làm chuyện này cũng không đủ để triệt tiêu hành vi vớ vẩn của vi thần ở Thúy Liễu lâu. Cho nên, vô luận Hoàng Thượng người xử phạt vi thần như thế nào, vi thần đều nhận tội."
Không có cầu xin tha thứ, không có kêu oan uổng, nhưng dùng hành động thực tế đến sám hối lỗi mình đã phạm. Chiêu này của Đường Trọng Nguyên, làm cho rất nhiều quan viên trong triều đều ngước mắt nhìn ông ta.
Trong mắt Mộ Dung Nhược Hồng đã có thâm trầm. Đường Trọng Nguyên này, đúng là thật thông minh. Ông ta ngoài việc nguyện ý nạp nha hoàn kia làm di nương, lại lấy bạc, lại tự mình đi làm chuyện tốt. Hoàng đế khẳng định sẽ không giết ông ta, hoặc là tịch biên nhà ông ta
Hơn nữa nếu Đường Trọng Nguyên thật sự đem việc ông ta nói làm xuống dưới, dân chúng trong Hoàng Thành này đối với Đường gia bọn họ cảm kích còn không kịp. Làm gì còn có ai muốn tiếp tục truy cứu chuyện của Đường Trọng Nguyên.
Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch nhìn Đường Trọng Nguyên hơi mỉm cười, xem ra Đường Trọng Nguyên cũng thật thông minh.
Quân Cơ Lạc yên lặng cười, Đường Trọng Nguyên này thật ra rất có phúc khí. Hai nữ nhi dưới tay người này còn lợi hại hơn người kia. Bất quá, xuất bạc cho binh sĩ ở biên cương mua thêm trang phục gì đó, này xem ra thật không tồi.
Hiện tại ở một số địa phương nơi biên quan đang xuất hiện thời tiết rét tháng ba, nghe nói các tướng sĩ cũng không dễ dàng.
Hiện tại hết thảy đều phải xem Mộ Dung Long Thịnh xử trí Đường Trọng Nguyên như thế nào. Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Long Thịnh ngồi phía trên. Đối với Mộ Dung Long Thịnh mà nói, chiếm đoạt một dân nữ không đáng kể chút nào. Ngày ấy không phải ông ta cũng ở trong rừng thịt biển rượu cùng một đám hưởng dụng nữ nhân sao. Hiện tại nếu Đường Trọng Nguyên chủ động nhận tội, tùy tiện giáng tội cho hắn thôi.
Quân Cơ Lạc phía sau đột nhiên cúi người xuống, kề ở bên tai Mộ Dung Long Thịnh nhẹ giọng nói nhỏ vài câu. Hai mắt đục ngầu của Mộ Dung Long Thịnh đột nhiên sáng ngời, nhìn Quân Cơ Lạc.
Sau đó, Mộ Dung Long Thịnh hắng giọng, lanh lảnh nói: "Đường ái khanh, ngươi phụ kỳ vọng của trẫm đối với ngươi. Nhưng ngươi đã nguyện ý muốn gánh vác trách nhiệm, trẫm thực vui mừng.
Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Như vậy đi, chuyện mở kho lương bố thí cháo gì đó không cần ngươi tới làm, ngươi đến phủ đệ của Cơ Lạc canh giữ cửa một tháng cho trẫm đi."
Đây là vì sao?
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Long Thịnh. Vì sao lại muốn Đường Trọng Nguyên đi làm thủ vệ nhà đại hoạn quan Quân Cơ Lạc này chứ? Ngay cả bản thân Đường Trọng Nguyên cũng nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn lén Quân Cơ Lạc một cái.
Mộ Dung Long Thịnh cười ha hả: "Này còn không đơn giản sao, Cơ Lạc sẽ khoản đãi Đường ái khanh thật tốt." Mộ Dung Long Thịnh nhấn mạnh hai chữ "khoản đãi", ông ta cảm thấy Quân Cơ Lạc chắc chắn sẽ tra tấn Đường Trọng Nguyên thật tốt.
Đôi mắt sâu thẳm của Quân Cơ Lạc hơi nhíu lại, ánh mắt xa xa nhìn về phía Đường Trọng Nguyên. Cũng không hẳn, hắn nhất định sẽ khoản đãi... Con gái của Đường Trọng Nguyên thật tốt. Làm gì có chuyện phụ thân tham gia quân ngũ giữ cửa, nữ nhi một lần cũng không đến thăm.
Trên triều tất cả mọi người đều dùng ánh mắt "tự cầu nhiều phúc" nhìn về phía Đường Trọng Nguyên. Quân Cơ Lạc rất biến thái, hiện tại Hoàng Thượng để Đường Trọng Nguyên giữ cửa nhà một tên biến thái. Đường Trọng Nguyên này thật sự vừa mất mặt, vừa có khổ ăn a.
Trong lúc nhất thời, đám người Lục Ngự sử đều ngậm miệng lại.
"Được rồi, Đường ái khanh, ngươi đi về trước đi." Mộ Dung Long Thịnh phất tay cho hắn lui ra, Đường Trọng Nguyên nghĩ tới việc mình phải giữ cửa cho Quân Cơ Lạc, trong lòng uất ức khó giải. Nhưng ngược lại lại cảm thấy mình không có bị trảm thủ, lại không có bị bãi quan, xem như trong cái rủi còn có cái may.
"Cơ Lạc, đem thánh chỉ trẫm đã viết xong tuyên một chút đi." Mộ Dung Long Thịnh đã không còn kiên nhẫn, muốn nhanh chóng chấm dứt lâm triều.
Quân Cơ Lạc mang thánh chỉ Mộ Dung Long Thịnh ra, mở ra vừa thấy, chậm rãi tuyên đọc, nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch trên kính trưởng bối, dưới hộ người dưới, ôn khiêm cung kiệm*, làm cho trẫm thập phần vui mừng. Nữ nhi Sử thái phó Sử Hao Lan phẩm hạnh đoan chính, cử chỉ hiền thục, cùng Thái tử là trời đất tạo thành một đôi. Trẫm hôm nay đặc biệt tứ hôn cho hai người. Khâm thử!"
*ôn hòa - khiêm tốn - cung kính – tiết kiệm
Một đạo thánh chỉ như vậy giáng xuống, đầu tiên là đạp vỡ mộng của Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch. Hắn rõ ràng cùng phụ hoàng cầu chính là Đường Tứ Tứ, mà không phải Sử Hao Lan. Sau lại nói Sử thái phó sớm đã già, ông ta hoàn toàn không có khả năng trợ lực cho hắn. Cho hắn cưới Sử Hao Lan, đó quả thực không hề có một chút tác dụng gì.
Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch ngửa đầu, nhìn về phía người đứng bên cạnh Mộ Dung Long Thịnh là Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc thập phần thản nhiên hướng hắn nhếch miệng cười, trạng thái nhanh nhẹn này, lại có thể làm Mộ Dung Ôn Trạch tức giận đến mức phát hỏa.
Mộ Dung Long Thịnh ngồi cao trên long ỷ, quan sát văn võ bá quan triều đình đứng hai bên.
"Hoàng Thượng có chỉ: Có chuyện bẩm tấu, không chuyện bãi triều!" Hôm nay Quân Cơ Lạc mặc một bộ cẩm bào màu lam hoa văn thêu bạch hạc đứng chính giữa, sắc mặt bình tĩnh nhìn văn võ bá quan trong triều.
Dưới triều một vài quan viên văn võ nhìn nhau, rất nhanh trong đám người có một người cầm thẻ bài ngọc đứng ra. Người nọ là Lục Ngự sử của Ngự sử đài. Ngày thường, hắn cũng không ít lần bị người Ngự sử đài buộc tội này buộc tội kia. Trước đây hắn ta cũng từng dẫn vài nhóm người đến trước ngự thư phòng quỳ, cầu hoàng đế bãi miễn chức quan đại hoạn quan Quân Cơ Lạc này đâu.
Quân Cơ Lạc nhìn thấy hắn, khóe miệng mỉm cười, nghiền ngẫm mười phần.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, lão thần có chuyện khởi tấu." Lục Ngự sử cung kính cúi người:
"Hôm qua Đường Thượng thư ở trong Thúy Liễu lâu công nhiên lõa thể, cường bạo dân nữ, hành động chốn đông người này thật sự là tội lỗi chồng chất. Lão thần khẩn cầu Hoàng Thượng bãi miễn chức quan của Đường Thượng thư."
Lục Ngự sử vừa nói xong, phía dưới lập tức có một đám người phụ họa. Trong đó Lễ bộ Thượng thư mới nhậm chức là Hoàng Hạo Phẩm đưa mắt liếc nhìn Ngũ hoàng tử Mộ Dung Nhược Hồng, sau đó cũng bước ra khỏi hàng nói: "Hoàng Thượng, cử chỉ cầm thú của Đường Thượng thư tổn hại mỹ danh của Hoàng Thượng, hiện tại dân chúng trong Hoàng Thành đều chú ý chuyện này. Càng có người nói Đường Thượng thư chính là ỷ vào anh vợ hắn, Uy Viễn Đại tướng quân, muốn làm gì thì làm. Thần cũng khẩn cầu Hoàng Thượng nghiêm trị Đường Thượng thư."
Nhưng Thái tử điện hạ Mộ Dung Ôn Trạch giờ phút này từ trong đám người đứng ra, cung kính nói với Mộ Dung Long Thịnh: "Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy dựa theo biểu hiện cẩn trọng thường ngày của Đường Thượng thư mà xem xét, Đường Thượng thư có thể là bị người ta tính kế. Cho nên, vì không để trung thần thất vọng đau khổ, nhi thần cảm thấy hay là trước tra rõ độc thủ phía sau màn, về phần xử phạt Đường Thượng thư, thật ra có thể chậm rãi."
Mộ Dung Nhược Hồng cũng đứng ra, cười khinh miệt: "Phụ hoàng, vạn ác dâm đứng đầu, không trừng phạt nghiêm khắc Đường Thượng thư, không đủ để bình ổn sự phẫn nộ của dân chúng."
Quân Cơ Lạc đứng ở bên cạnh Mộ Dung Long Thịnh, trong mắt có nét xảo quyệt thoáng hiện. Mộ Dung Ngũ này, thực sự không biết xem sắc mặt làm việc mà. Khó trách hoàng đế ghét nhất chính là đứa con như hắn.
Nếu nói cả Tiêu Quốc, ai dâm đãng nhất, vậy đó nhất định là Mộ Dung Long Thịnh. Hiện tại làm con mà há mồm "Vạn ác dâm đứng đầu", đó không phải là đánh vào mặt hoàng đế sao?
Đang lúc này, có thái giám ngoài cửa đột nhiên báo lại, nói Đường Thượng thư Đường Trọng Nguyên ở cửa cầu kiến.
Mộ Dung Long Thịnh giơ tay lên: "Cho hắn vào đi."
Không bao lâu mọi người nhìn thấy Đường Trọng Nguyên để trần nửa người trên, trên lưng trói một cành mận gai, cực kì chật vật tiến vào. Chờ khi ông ta đi vào trong điện, ông ta không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống dập đầu ba cái với Mộ Dung Long Thịnh.
"Khởi bẩm Hoàng Thượng, thần là tới thỉnh tội. Bởi vì vi thần thất thố, làm phiền đến Hoàng Thượng. Vi thần nguyện ý gánh vác hết thảy trách nhiệm." Đường Trọng Nguyên cúi đầu, dáng vẻ biết sai lầm rồi.
Mộ Dung Nhược Hồng cười nhạo: "Đường Thượng thư lưng trói cành mận gai, là muốn đến chịu đòn nhận tội? trên đời cũng không có chuyện tốt như vậy. Ngươi chẳng lẽ không biết Hoàng Thượng bởi vì ngươi, bị người ngoài chửi bới sao?"
Đường Trọng Nguyên cúi đầu, liên tục dập đầu trên mặt đất: "Vi thần biết sai rồi. Vi thần đã quyết định nạp nha hoàn Thúy Liễu lâu kia làm di nương. Mặt khác, Đường gia sẽ xuất ra một số bạc dùng để mở kho lương bố thí cháo trong một tháng, trong một tháng này vi thần sẽ mỗi ngày đều tự mình đến sạp cháo múc cháo cho dân chúng. Các vị đại thần trong triều đều có thể mỗi ngày đi giám sát.
Không chỉ có như vậy, tất cả các hiệu thuốc mà Đường gia sở hữu, cũng sẽ chữa bệnh từ thiện miễn phí, không thu tiền. Ngoài ra Đường gia cũng nguyện ý quyên ra hai phần ba tài sản Đường gia, cũng chính là mười vạn hai, cho binh sĩ ở biên cương mua thêm trang phục."
Tất cả những chuyện này đều là đứa con gái thứ hai của ông ta dạy ông ta nói. Đương nhiên so với tử tội, so với việc bị bãi quan biếm làm thứ dân, Đường Trọng Nguyên nguyện ý hy sinh trước mắt.
Ông ta lại căng thẳng da mặt, dập đầu với Mộ Dung Long Thịnh: "Hoàng Thượng, vi thần biết vi thần làm chuyện này cũng không đủ để triệt tiêu hành vi vớ vẩn của vi thần ở Thúy Liễu lâu. Cho nên, vô luận Hoàng Thượng người xử phạt vi thần như thế nào, vi thần đều nhận tội."
Không có cầu xin tha thứ, không có kêu oan uổng, nhưng dùng hành động thực tế đến sám hối lỗi mình đã phạm. Chiêu này của Đường Trọng Nguyên, làm cho rất nhiều quan viên trong triều đều ngước mắt nhìn ông ta.
Trong mắt Mộ Dung Nhược Hồng đã có thâm trầm. Đường Trọng Nguyên này, đúng là thật thông minh. Ông ta ngoài việc nguyện ý nạp nha hoàn kia làm di nương, lại lấy bạc, lại tự mình đi làm chuyện tốt. Hoàng đế khẳng định sẽ không giết ông ta, hoặc là tịch biên nhà ông ta
Hơn nữa nếu Đường Trọng Nguyên thật sự đem việc ông ta nói làm xuống dưới, dân chúng trong Hoàng Thành này đối với Đường gia bọn họ cảm kích còn không kịp. Làm gì còn có ai muốn tiếp tục truy cứu chuyện của Đường Trọng Nguyên.
Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch nhìn Đường Trọng Nguyên hơi mỉm cười, xem ra Đường Trọng Nguyên cũng thật thông minh.
Quân Cơ Lạc yên lặng cười, Đường Trọng Nguyên này thật ra rất có phúc khí. Hai nữ nhi dưới tay người này còn lợi hại hơn người kia. Bất quá, xuất bạc cho binh sĩ ở biên cương mua thêm trang phục gì đó, này xem ra thật không tồi.
Hiện tại ở một số địa phương nơi biên quan đang xuất hiện thời tiết rét tháng ba, nghe nói các tướng sĩ cũng không dễ dàng.
Hiện tại hết thảy đều phải xem Mộ Dung Long Thịnh xử trí Đường Trọng Nguyên như thế nào. Tất cả mọi người đem ánh mắt nhìn về phía Mộ Dung Long Thịnh ngồi phía trên. Đối với Mộ Dung Long Thịnh mà nói, chiếm đoạt một dân nữ không đáng kể chút nào. Ngày ấy không phải ông ta cũng ở trong rừng thịt biển rượu cùng một đám hưởng dụng nữ nhân sao. Hiện tại nếu Đường Trọng Nguyên chủ động nhận tội, tùy tiện giáng tội cho hắn thôi.
Quân Cơ Lạc phía sau đột nhiên cúi người xuống, kề ở bên tai Mộ Dung Long Thịnh nhẹ giọng nói nhỏ vài câu. Hai mắt đục ngầu của Mộ Dung Long Thịnh đột nhiên sáng ngời, nhìn Quân Cơ Lạc.
Sau đó, Mộ Dung Long Thịnh hắng giọng, lanh lảnh nói: "Đường ái khanh, ngươi phụ kỳ vọng của trẫm đối với ngươi. Nhưng ngươi đã nguyện ý muốn gánh vác trách nhiệm, trẫm thực vui mừng.
Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha. Như vậy đi, chuyện mở kho lương bố thí cháo gì đó không cần ngươi tới làm, ngươi đến phủ đệ của Cơ Lạc canh giữ cửa một tháng cho trẫm đi."
Đây là vì sao?
Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Mộ Dung Long Thịnh. Vì sao lại muốn Đường Trọng Nguyên đi làm thủ vệ nhà đại hoạn quan Quân Cơ Lạc này chứ? Ngay cả bản thân Đường Trọng Nguyên cũng nơm nớp lo sợ liếc mắt nhìn lén Quân Cơ Lạc một cái.
Mộ Dung Long Thịnh cười ha hả: "Này còn không đơn giản sao, Cơ Lạc sẽ khoản đãi Đường ái khanh thật tốt." Mộ Dung Long Thịnh nhấn mạnh hai chữ "khoản đãi", ông ta cảm thấy Quân Cơ Lạc chắc chắn sẽ tra tấn Đường Trọng Nguyên thật tốt.
Đôi mắt sâu thẳm của Quân Cơ Lạc hơi nhíu lại, ánh mắt xa xa nhìn về phía Đường Trọng Nguyên. Cũng không hẳn, hắn nhất định sẽ khoản đãi... Con gái của Đường Trọng Nguyên thật tốt. Làm gì có chuyện phụ thân tham gia quân ngũ giữ cửa, nữ nhi một lần cũng không đến thăm.
Trên triều tất cả mọi người đều dùng ánh mắt "tự cầu nhiều phúc" nhìn về phía Đường Trọng Nguyên. Quân Cơ Lạc rất biến thái, hiện tại Hoàng Thượng để Đường Trọng Nguyên giữ cửa nhà một tên biến thái. Đường Trọng Nguyên này thật sự vừa mất mặt, vừa có khổ ăn a.
Trong lúc nhất thời, đám người Lục Ngự sử đều ngậm miệng lại.
"Được rồi, Đường ái khanh, ngươi đi về trước đi." Mộ Dung Long Thịnh phất tay cho hắn lui ra, Đường Trọng Nguyên nghĩ tới việc mình phải giữ cửa cho Quân Cơ Lạc, trong lòng uất ức khó giải. Nhưng ngược lại lại cảm thấy mình không có bị trảm thủ, lại không có bị bãi quan, xem như trong cái rủi còn có cái may.
"Cơ Lạc, đem thánh chỉ trẫm đã viết xong tuyên một chút đi." Mộ Dung Long Thịnh đã không còn kiên nhẫn, muốn nhanh chóng chấm dứt lâm triều.
Quân Cơ Lạc mang thánh chỉ Mộ Dung Long Thịnh ra, mở ra vừa thấy, chậm rãi tuyên đọc, nói: "Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết. Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch trên kính trưởng bối, dưới hộ người dưới, ôn khiêm cung kiệm*, làm cho trẫm thập phần vui mừng. Nữ nhi Sử thái phó Sử Hao Lan phẩm hạnh đoan chính, cử chỉ hiền thục, cùng Thái tử là trời đất tạo thành một đôi. Trẫm hôm nay đặc biệt tứ hôn cho hai người. Khâm thử!"
*ôn hòa - khiêm tốn - cung kính – tiết kiệm
Một đạo thánh chỉ như vậy giáng xuống, đầu tiên là đạp vỡ mộng của Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch. Hắn rõ ràng cùng phụ hoàng cầu chính là Đường Tứ Tứ, mà không phải Sử Hao Lan. Sau lại nói Sử thái phó sớm đã già, ông ta hoàn toàn không có khả năng trợ lực cho hắn. Cho hắn cưới Sử Hao Lan, đó quả thực không hề có một chút tác dụng gì.
Thái tử Mộ Dung Ôn Trạch ngửa đầu, nhìn về phía người đứng bên cạnh Mộ Dung Long Thịnh là Quân Cơ Lạc, Quân Cơ Lạc thập phần thản nhiên hướng hắn nhếch miệng cười, trạng thái nhanh nhẹn này, lại có thể làm Mộ Dung Ôn Trạch tức giận đến mức phát hỏa.
Tác giả :
Yên Vĩ Hồ