Độc Thê Của Hoạn Quan Có Thai
Chương 200: Mỹ nam kế!
Editor: Jun
Lễ vật thứ hai của Quân Cơ Lạc khiến Đường Tứ Tứ vô cùng vừa lòng. Chủ soái của quân Trần bị chém đầu, việc này tạo cơ hội tốt cho quân đội Tiêu quốc. Là người Tiêu quốc trứng kiến đại quân Trần quốc tùy ý giẫm đạp lên ranh giới Tiêu quốc, nàng đương nhiên hy vọng có thể sớm đánh đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ Tiêu quốc.
Bởi vì lễ vật thứ hài này thực sự hợp ý Đường Tứ Tứ nên nàng bắt đầu có chút mong chờ phần lễ vật thứ ba của Quân Cơ Lạc. Mà Quân Cơ Lạc cũng chưa bao giờ làm cho Đường Tứ Tứ phải thất vọng.
Lễ vật thứ ba hắn tặng cho Đường Tứ Tứ - khi đó đã là ngày thứ năm Đường Tứ Tứ sinh con. Từ Trần quốc truyền đến tin tức. Ở phía Tây Bắc Trần quốc và biên cảnh phía Tây Nam, một vài tộc người du mục cường thịnh đồng loạt phát động chiến tranh tại biên cảnh Trần quốc.
Những người trong tộc du mục có sức khỏe dồi dào, thân hình lực lưỡng, sức chiến đấu cũng không hề yếu kém. Trong quá khứ, những tộc người du mục này cũng từng khởi nghĩa nhưng vì không có trận tuyến thống nhất nên không gây ảnh hưởng lớn đối với Trần quốc.
Nhưng lúc này đây, những tộc người du mục lại trong một đêm đồng loạt tấn công bất ngờ mấy tòa thành trì ở biên cảnh Trần quốc. Chỉ trong một đêm đó, tộc người du mục dã bất ngờ tấn công thành công cát mộc đan, địch cao, mua đề long chờ vài tòa thành lớn. Tuy rằng cuối cùng không công chiếm thành công vài tòa thành trì nhưng bởi vì chiến sự này mà Trần quốc không thể không điều động binh lực trợ giúp nơi xảy ra chiến sự.
Mà đối với Trần quốc, khó giải quyết không chỉ có chuyện này. Tại trận tuyến tiền phương của Tiêu quốc và Trần quốc, bởi vì chủ soái đại quân Trần quốc bị chém đầu, từ trên xuống dưới lòng quân Tiêu quốc đều được cổ vũ. Quân đội Tiêu quốc thừa thắng xông lên, quân Trần quốc tổn thất nghiêm trọng, không dám tấn công Quỳnh Châu, chỉ có thể lui quân. Nhân lúc này, Tiêu quốc tập trung sáu vạn đại quân chặn đánh đường lùi của Trần quân.
Trần quốc không thể rút quân, liền có ý đồ vòng qua Quỳnh Châu tấn công Cánh Châu, từ trước đến nay Cánh Châu là nơi dễ thủ khó công, lại là đất phong của Tứ hoàng tử. Trần quân tấn công mà khôngđược còn bị Tiêu quân vây đánh từ phía sau, nhất thời Trần quân chỉ có thể đóng quân tại chỗ, rơi vào thế cục giằng co.
Kết quả này nằm ngoài dự kiến của Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu không phái binh tiếp tục trợ giúp, hơn nữa cho dù hắn muốn phái binh cũng không còn binh lực để dùng. Để phòng trừ biên cảnh Trần quốc bị tộc người du mục xâm phạm, Trần quốc điều động một bộ phận binh lực chạy tới biên cảnh. hiện tại các nước trung lập cũng không có bao nhiêu binh lực có thể trợ giúp chiến sự với Tiêu quốc.
Dạ Kiêu Cửu nảy ra tính toán. Mọi người đều nghĩ đại quân Tiêu quốc và đại quân Trần quốc sẽ có mộttrận chiến tranh sống còn, nhưng không ngờ Dạ Kiêu Cửu ở hoàng thành Tiêu quốc lại phái sứ giả "đisứ" Tiêu quốc.
Sử giả tỏ ý muốn Trần quốc và Tiêu quốc kết quan hệ bang giao hòa thuận, Trần quốc chủ Dạ Kiêu Cửu nguyện ý muốn cầu thân chính muội của nguyên đế là Chiêu Vinh công chúa Mộ Dung Vân Tiện làm Hoàng Hậu. Mong mỏi đời đời Trần quốc và Tiêu quốc hóa thuận.
Vừa biết được tin này, quan viên Tiêu quốc không thể không than thở đầu óc của hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu không có ai xoay chuyển nhanh bằng. Khi quân đội Trần quốc thắng thì Trần quốc kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi, mưu toan khiến Tiêu quốc phải xưng thần với Trần quốc. Nhưng hiệntại quân đội Tiêu quốc đang chiếm thế thượng phong thì Trần quốc lập tức muốn cùng Tiêu quân nghị hòa, lại muốn cầu thân Thất công chúa làm hoàng hậu, trên đời này sao lại có thể chuyện tốt nào cũng để người Trần quốc chiếm lấy?
Đương nhiên có đồng ý hóa thân hay không cũng không phải do hoàng đế bù nhìn Mộ Dung Nhược Hồng quyết định, Mộ Dung Nhược Hồng phải chờ Quân Cơ Lạc lên tiếng mới có thể quyết định chuyện này. Cho nên Mộ Dung Nhược Hồng cũng không trực tiếp đáp ứng sứ thần, chỉ có thể sai người sắp xếp nơi tạm nghỉ cho sứ thần Trần quốc.
Trong tẩm điện của Thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện. Sau khi Mộ Dung Vân Tiện biết được tin Dạ Kiêu Cửu phái sứ thần đến cầu thân thì vô cùng tức giận. Mộ Dung Nhược Hồng bãi triều liền đi qua chỗ nàng ta.
Vừa tới bên ngoài điện đã nghe được tiếng đồ vật bị ném vỡ.
"Hoàng đế Trần quốc? hắn đang nghĩ cái gì vậy! Bản cung không muốn gả cho cái loại người hoang dã đó..."
trên khuôn mặt tuấn mỹ như tiên của Mộ Dung Nhược Hồng hiện lên vài phần ưu sầu, hắn đứng khoanh tay, yên lặng tiến vào trong tẩm điện. Cung nữ hầu hạ Mộ Dung Vân Tiện nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng liền vội vàng hành lễ với hắn. Mộ Dung Nhược Hồng lắc lắc đầu ý bảo nàng lui ra.
Mộ Dung Vân Tiện đang đập phá không hề phát hiện Mộ Dung Nhược Hồng đến, nàng ta nóng nảy ném một cái bình hòa bình thường nàng ta rất thích xuống mặt đất, bình hoa vỡ vụn thành từng mảnh, Mộ Dung Vân Tiện còn giận dữ la hét:"TMD quốc chủ nhà ngươi, muốn cưới bản công chúa sao, cũng không nhìn lại xem đạo đức của mình... A!"
Mộ Dung Vân Tiện đi quanh một vòng, thấy trên án thư có một cái đàn cổ. Ả xông tới ôm lấy đàn định ném xuống đất. Mộ Dung Nhược Hồng thực sự không nhìn nổi nữa, hắn bước nhanh tới trước vài bước ngăn lại hành động của Mộ Dung Vân Tiện.
"Hoàng huynh... Huynh tới vừa đúng lúc... Muội không muốn gả cho Trần quốc chủ Dạ Kiêu Cửu..." Nhìn thấy hoàng huynh mình thương yêu nhất, Mộ Dung Vân Tiện hô lên, túm lấy góc áo của Mộ Dung Nhược Hồng.
"Hoàng huynh, Vân Tiện nghe nói trước kia Dạ Kiêu Cửu hoang dâm vô độ, bên cạnh có vô vàn nữ nhân, Vân Tiện không muốn gả cho nam nhân như vậy. Ta muốn nam nhân giống như Trì Hằng Liễu..." Mộ Dung Vân Tiện kéo Mộ Dung Nhược Hồng ngồi xuống, rót cho Mộ Dung Nhược Hồng chén nước.
Mộ Dung Nhược Hồng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"Vân Tiện, thân phận của hoàng huynh rất hổ thẹn, chuyện này muội cũng biết đấy. Muội hòa thân hay không cũng không phải do hoàng huynh dám quyết định. hiện tại chúng ta cứ đợi Cửu Thiên Tuế từ Trần quốc trở về rồi nói sau."
Mộ Dung Nhược Hồng nhẹ giọng nói với Mộ Dung Vân Tiện, sau đó nói thêm một câu biện bạch cho bản thân:"Nhưng theo hoàng huynh thấy thì Quân Cơ Lạc sẽ không đồng ý gả muội tới Trần quốc đâu. Cho nên muội cũng không cầu quá để ý chuyện hòa thân với Trần quốc. Chỉ cần hoàng huynh của muội vẫn là hoàng đế Tiêu quốc thì muội vẫn là công chúa Vân Tiện được sủng ái nhất!"
nói thì như vậy nhưng Mộ Dung Nhược Hồng nghĩ tới khi Quân Cơ Lạc trở về, hắn nhất định sẽ tới cầu xin Quân Cơ Lạc. Cầu xin hắn không đưa Vân Tiện tới Trần quốc, cầu xin hắn cho Vân Tiện một cuộc hôn nhân vừa ý.
Nghe thấy việc chung thân đại sự của mình lại do tên hoạn quan Quân Cơ Lạc kia quyết định, Mộ Dung Vân Tiện bĩu cánh môi hồng nhuận, mất hứng nói:"Hoàng huynh, hiện tại Quân Cơ Lạc không có ở Tiêu quốc, huynh sao phải sợ hắn? không bằng thừa dịp hắn không ở Tiêu quốc, hoàng huynh..."
Biết Mộ Dung Vân Tiện định nói gì, Mộ Dung Nhược Hồng nhanh chóng đứng dậy, cắt ngang lời nàng ta, lớn tiếng khiển trách:"Vân Tiện, không được nói lung tung!"
hắn nhìn quanh trong điện, xác định lời của Mộ Dung Vân Tiện không bị người khác nghe thấy mới dùng giọng nói nghiêm khắc nói với Mộ Dung Vân Tiện:"Vân Tiện, ý của muội hoàng huynh biết. Nhưng hoàng huynh từng trải hơn, cũng biết dự định của chính mình. Chuyện này về sau không được nói thêm nữa!"
Giết Quân Cơ Lạc? Ha ha, chỉ sợ sau khi Quân Cơ Lạc chết, hoàng đế như hắn cũng không sống được bao lâu.
Nếu nhìn từ góc độ khác thì hắn và Quân Cơ Lạc đang ngồi trên một con thuyền.
Hoàng muội của hắn ngây thơ không hiểu chuyện giữa người với người mới không thông cảm tình cảnh của hoàng đế như hắn?
Mộ Dung Vân Tiện bị Mộ Dung Nhược hồng răn dạy như vậy thì trong lòng tức giận. Miệng nàng ta mắng chửi vài câu sau đó mới nguôi giận ngồi xuống ghế, tự rót cho mình chén nước.
Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy vừa rồi mình lên giọng có chút quá đáng nên hắn hạ giọng dịu dàng an ủi Mộ Dung Vân Tiện:"Vân Tiện, kỳ thật huynh muội chúng ta bây giờ rất tốt. Mấy ngày tới đây muội cứ bình tĩnh chờ, còn chuyện hòa thân muội đừng để trong lòng."
Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện bất mãn, không nhịn được nhỏ giọng trách móc Mộ Dung Nhược Hồng là hoàng huynh vô dụng. Cũng may nàng ta nói nhỏ nên Mộ Dung Nhược Hồng không nghe được.
Vì muốn an ủi Hoàng muội của mình, khi Mộ Dung Nhược Hồng trở về tẩm điện liền sai cung nhân ban cho Mộ Dung Vân Tiện rất nhiều vật phẩm. Khi Lương công công rời đi, Mộ Dung Vân Tiên tỏ vẻ khinh thường đống vật phẩm rực rỡ sắc màu này, nàng ta cầm lấy một viên ngọc cải trắng, nhếch khóe mắt, thì thầm nói:"Hoàng huynh à, ta nói ta thích nam nhân như Trì Hằng Liễu, huynh cũng không dám thưởng cho ta. hiện tại ngay cả hôn sự của hoàng muội cũng phải xem sắc mặt của tên hoạn quan đó mới dám quyết định. Hoàng đế như huynh vô cùng không có tiền đồ."
Nàng ta ném viên ngọc cải trắng xuống đất, Mộ Dung Vân Tiện hừ lạnh. Bên cạnh, một thị nữ vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống tìm lại viên ngọc cải trắng vừa bị ném đi.
Mộ Dung Vân Tiện ngồi lại trên ghế, hai tay chống má, cảm thấy trong cung thực buồn bã nhàm chán.
Thị nữ nhặt ngọc cải trắng ngẩng đầu nói với nàng ta:"Công chúa, nô tỳ biết hôm nay là ngày mười lắm, trong Hào miếu chắc chắc rất náo nhiệt. không bằng chúng ra... trốn ra ngoài..."
Ý kiến này vô cùng hợp ý Mộ Dung Vân Tiện. Ngày thường Mộ Dung Vân Tiện cũng không ít lần cải nam trang cùng cung nữ xuất cung. Lúc này muốn ra ngoài cung, hai người cũng như thường lệ lẻn ra ngoài hoàng cung.
Bên ngoài hoàng cung vô cùng náo nhiệt và mới mẻ.
Mộ Dung Vân Tiện cùng thị nữ đi lẫn trong đám đông, trong Hào miếu, người người chen chúc nhau, sau khi hai người đi dạo một vòng liền bị đám người chen chúc không thoát ra nổi.
"Tiểu thư, tới đây..." Thị nữ cao giọng nói, chỉ vào một cái cây đại thụ tươi tốt trước mặt.
Cây đại thụ trong miếu này tên là "cây nhân duyên", nghe nói nữ tử chờ gả chỉ cần ném tơ hồng lên cây nhân duyên liền có thể gả cho lang quân tốt, nếu không được thì nhân duyên cũng sẽ không thành.
Mộ Dung Vân Tiện đứng dưới tán cây nhân duyên, đem sợi tơ hồng trên tay ném tới trên cây, tớ hồng trên tay nàng ta liền bay tới cành cây cao. Nhưng ngay sau đó, sợi tơ hồng lại bị gió thổi rơi trên mặt đất.
Mộ Dung Vân Tiện ngẩn người ra, liền ngồi xổm xuống lượm lại sợi tơ hồng rồi ném tới trên cây, nhưng lần thứ 2, lân thứ 3... lần thứ 13 nàng ta cũng không thể đem sợi tớ hồng mắc lên cành cây.
Mộ Dung Vân Tiện ủ rũ, trong lòng thầm mắng sợi tớ hồng không có mắt. Nàng ta là ai cơ chứ, nàng ta chính là hoàng muội mà nguyên đế sủng ái nhất.
Lần thứ mười chín nàng ta ném sợi tơ hồng vào trong không trung, đột nhiên trước mắt bị bao phủ mộtmàu tuyết trắng, môt thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng ta. Người nọ nhặt sợi tớ hồng của Mộ Dung Vân Tiện, khóe miệng yêu dã khẽ nhếch lên, bước chân vững vàng thong dong đi tới trước mặt nàng ta.
Nam nhân mặc một thân áo bào đỏ thẫm, đôi mắt đào hoa sáng láp lánh, nụ cười quyến rũ có thể đoạt mất hồn phách người khác... Nam nhân này tuấn mỹ như người trên trời xuống.
Mộ Dung Vân Tiện ngắm tới ngây người. Người nọ đem tơ hồng trên tay vô cùng thoải mái ném tới trêncây nhân duyên, tơ hồng liền mắc lại cành cây.
không nói lời nào với Mộ Dung Vân Tiện, người nọ đã xoay người rời khỏi. Mộ Dung Vân Tiện nói với theo:"Đợi chút!"
Dạ Kiểu Cửu dừng bước, ngoái đầu liếc nàng ta một cái, núm đồng tiền trên má quyến rũ khuynh thành. ngay sau đó, hắn không hề dừng lại mà lại nhanh chóng rời đi.
một trận gió thổi qua, Mộ Dung Vân Tiện bị thị nữ bên cạnh lay lay mới phục hồi tinh thần, vừa phục hồi tinh thần Mộ Dung Vân Tiện vô cùng kích động nói:"Hà Hương, nam nhân vừa rồi còn hấp dẫn hơn cả Trì Hằng Liễu..."
Hà Hương gật gật đầu phụ họa.
Sau đó, Mộ Dung Vân Tiện bởi Dạ Kiêu Cửu mà lâm vào trạng thái mơ màng. Nàng ta cùng Hà Hương dạo vài vòng quanh trong miếu để có thể thấy dung nhan khuynh thành ấy lần nữa.
Khi mặt trời xuống núi, khách hành hương trong miếu đã rời đi gần hết. Nhưng Mộ Dung Vân Tiện vẫn không nhìn thấy nam nhân nàng ta mong ngóng đâu.
Ngay lúc nàng ta đang ủ rũ rời khỏi Hào miếu trở về cung. Hôm nay nàng ta ra ngoài không được việc. Đột nhiên một chiếc xe ngựa mất khống chế lao tới, Mộ Dung Vân Tiện sững sờ ngây ngẩn cả người, nàng ta theo bản năng muốn đẩy Hà Hương ở bên cạnh ra chắn trước mặt.
Nhưng kỳ tích xảy ra. Ngay khi xe ngựa sắp đụng phải nàng ta thì một thân ảnh màu đỏ thẫm xuất hiện, người nọ không biết từ đâu tới vung đao lên, hai tay vận công, dứt khoát chém đứt đầu con ngựa đang bị thất kinh.
Đầu ngựa rơi xuống, máu phun ra tung tóe nhiễm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mộ Dung Vân Tiện. Mộ Dung Vân Tiện ngậy dại. Ánh mắt si ngốc nhìn nam nhân trước mặt nàng ta.
Sau khi Dạ Kiêu Cửu giải quyết xong con ngựa bị thất kinh thì giẫm trên tuyết đi tới trước mặt Mộ Dung Vân Tiện. Rút từ tay áo ra một chiếc khăn đưa cho nàng ta:"Lau mặt đi." Giọng nói du dương như tiếng sao trong ngày xuân khiến lòng người vui sướng.
Mộ Dung Vân Tiện nhận lấy chiếc khăn hắn đưa, giờ này khắc này, nàng ta đã quên mất người trước đây mình "lưu luyến si mê" - Trì Hằng Liễu. Giờ đây nàng ta thấy ngàn vạn nam tử trên đời đều khôngsánh bằng một nụ cười của nam tử trước mắt.
Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Kiêu Cửu nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Tiện, hắn thấy nàng ta vô cùng bình thường. Nhưng xét thấy nàng ta còn có giá trị nên hắn đành hao chút tâm tư với nàng ta.
Dù sao đối với hắn, tình cảm cũng chỉ là truyện đùa giỡm. Đơn giản chỉ là trước mắt hắn muốn lợi dụng tình cảm của nữ nhân này.
Dạ Kiêu Cửu không nhiều lời với Mộ Dung Vân Tiện, nhanh chóng xoay người rời đi. Lần này hắn nghe thấy nữ nhân phía sau đang hỏi tên hắn, hắn nhếch khóe môi không trả lời nàng ta mà cất bước rời đi.
Đêm hôm đó, Mộ Dung Vân Tiện có một giấc mộng đẹp. Trong mơ, nàng cử hành đại hôn, một bàn tay to khỏe mạnh xốc khăn hỉ đỏ của nàng ta lên. Nàng ta liền nhìn thấy nam tử gặp lúc ban ngày kia.
Trong mơ, thân thể hắn tinh tráng nhẹ nhàng cởi vạt áo của nàng ta, quần áo rớt xuống mặt đấy, trong mắt hắn là bộ ngực trắng như mây cùng hai điểm hồng hồng xinh đẹp như hoa đào.
Đêm tối mông lung.
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve thân thể của nàng, cuối cùng nàng ta như đang trên một con thuyền giữa đại dương mênh mông, bởi kích thích hắn gợi lên mà dập dềnh ngao du.
Giấc mộng như vậy không phải lần đầu tiên Mộ Dung Vân Tiện gặp. Nhưng chỉ có trong giấc mộng này, nàng ta mới mềm mại nhu thuận giống con mèo nhỏ mà gắt gao cuốn lấy nam nhân kia.
Mộ Dung Vân Tiện bắt đầu phái thủ hạ lặng lẽ hỏi thăm về Dạ Kiêu Cửu. Nhưng Dạ Kiêu Cửu không để lộ bất cứ tin tứccho nên Mộ Dung Vân Tiện không thể tra ra. Vì thế Mộ Dung Vân Tiện xuất cung ngày càng thường xuyên hơn. Lần nào nàng ta cũng tới Hào miếu.
Nhưng vẫn không đạt được mục đích. Đến ngày thứ năm, Dạ Kiêu Cửu thấy con cá đã mắc câu, hắn liền thu cần. Ngày hôm đó, bầu trời có tuyết rơi. hắn che một chiếc ô xanh đi Hào miếu, cũng gặp được Mộ Dung Vân Tiện. Giữa đất trời tuyết phủ trắng xóa, hắn che chiếc ô màu xanh. Ngày hôm đó, Mộ Dung Vân Tiện càng thêm lưu luyến si mê Dạ Kiêu Cửu.
Trong khi Dạ Kiêu Cửu bày mỹ nam kế tại Tiêu quốc thì kế hoạch cứu người của Quân Cơ Lạc cũng có thể tiến hành. Dạ Kiêu Cửu không có ở Trần quốc, việc lớn nhỏ đều do Phong Hàn Luận tạm thời quyết định. Hơn nữa đại quân Trần quốc lại bị quân Tiêu quốc đánh bại, biên cảnh Trần quốc bị tộc người du mục quấy nhiễu. Phong Hàn Lận muốn ứng phó hết thảy đương nhiên bận như con quay.
Trong lúc này việc trông giữ Trì Hằng Liễu, Trì Lệ Dập cũng bị lơi lỏng, đương nhiên Quân Cơ Lạc muốn lợi dụng cơ hội này để cứu người.
Khi màn đêm buông xuống, Trì Lệ Dập không ngủ mà ngồi khoanh hai chân trước an viết chữ, lúc này, một tiểu thái giám tiến vào.
"Trì tướng quân, nô tài đưa bữa khuya tới cho ngài." Tiểu thái giám cúi đầu, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Cứ để đó đi." Trì Lệ Dập không ngẩng đầu cho nên không nhìn ra sự khác thường của tiểu thái giám.
"Trì tướng quân, điểm tâm còn nóng ăn mới tốt, trà còn nóng uống mới ngon." Tiểu thái giám cúi đầu thấp hơn, nhẹ giọng nói. Trì Lệ Dập nắm cán bút chặt thêm một chút, ngẩng đầu lên thì liền thấy gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc.
Lễ vật thứ hai của Quân Cơ Lạc khiến Đường Tứ Tứ vô cùng vừa lòng. Chủ soái của quân Trần bị chém đầu, việc này tạo cơ hội tốt cho quân đội Tiêu quốc. Là người Tiêu quốc trứng kiến đại quân Trần quốc tùy ý giẫm đạp lên ranh giới Tiêu quốc, nàng đương nhiên hy vọng có thể sớm đánh đuổi bọn chúng ra khỏi lãnh thổ Tiêu quốc.
Bởi vì lễ vật thứ hài này thực sự hợp ý Đường Tứ Tứ nên nàng bắt đầu có chút mong chờ phần lễ vật thứ ba của Quân Cơ Lạc. Mà Quân Cơ Lạc cũng chưa bao giờ làm cho Đường Tứ Tứ phải thất vọng.
Lễ vật thứ ba hắn tặng cho Đường Tứ Tứ - khi đó đã là ngày thứ năm Đường Tứ Tứ sinh con. Từ Trần quốc truyền đến tin tức. Ở phía Tây Bắc Trần quốc và biên cảnh phía Tây Nam, một vài tộc người du mục cường thịnh đồng loạt phát động chiến tranh tại biên cảnh Trần quốc.
Những người trong tộc du mục có sức khỏe dồi dào, thân hình lực lưỡng, sức chiến đấu cũng không hề yếu kém. Trong quá khứ, những tộc người du mục này cũng từng khởi nghĩa nhưng vì không có trận tuyến thống nhất nên không gây ảnh hưởng lớn đối với Trần quốc.
Nhưng lúc này đây, những tộc người du mục lại trong một đêm đồng loạt tấn công bất ngờ mấy tòa thành trì ở biên cảnh Trần quốc. Chỉ trong một đêm đó, tộc người du mục dã bất ngờ tấn công thành công cát mộc đan, địch cao, mua đề long chờ vài tòa thành lớn. Tuy rằng cuối cùng không công chiếm thành công vài tòa thành trì nhưng bởi vì chiến sự này mà Trần quốc không thể không điều động binh lực trợ giúp nơi xảy ra chiến sự.
Mà đối với Trần quốc, khó giải quyết không chỉ có chuyện này. Tại trận tuyến tiền phương của Tiêu quốc và Trần quốc, bởi vì chủ soái đại quân Trần quốc bị chém đầu, từ trên xuống dưới lòng quân Tiêu quốc đều được cổ vũ. Quân đội Tiêu quốc thừa thắng xông lên, quân Trần quốc tổn thất nghiêm trọng, không dám tấn công Quỳnh Châu, chỉ có thể lui quân. Nhân lúc này, Tiêu quốc tập trung sáu vạn đại quân chặn đánh đường lùi của Trần quân.
Trần quốc không thể rút quân, liền có ý đồ vòng qua Quỳnh Châu tấn công Cánh Châu, từ trước đến nay Cánh Châu là nơi dễ thủ khó công, lại là đất phong của Tứ hoàng tử. Trần quân tấn công mà khôngđược còn bị Tiêu quân vây đánh từ phía sau, nhất thời Trần quân chỉ có thể đóng quân tại chỗ, rơi vào thế cục giằng co.
Kết quả này nằm ngoài dự kiến của Dạ Kiêu Cửu. Dạ Kiêu Cửu không phái binh tiếp tục trợ giúp, hơn nữa cho dù hắn muốn phái binh cũng không còn binh lực để dùng. Để phòng trừ biên cảnh Trần quốc bị tộc người du mục xâm phạm, Trần quốc điều động một bộ phận binh lực chạy tới biên cảnh. hiện tại các nước trung lập cũng không có bao nhiêu binh lực có thể trợ giúp chiến sự với Tiêu quốc.
Dạ Kiêu Cửu nảy ra tính toán. Mọi người đều nghĩ đại quân Tiêu quốc và đại quân Trần quốc sẽ có mộttrận chiến tranh sống còn, nhưng không ngờ Dạ Kiêu Cửu ở hoàng thành Tiêu quốc lại phái sứ giả "đisứ" Tiêu quốc.
Sử giả tỏ ý muốn Trần quốc và Tiêu quốc kết quan hệ bang giao hòa thuận, Trần quốc chủ Dạ Kiêu Cửu nguyện ý muốn cầu thân chính muội của nguyên đế là Chiêu Vinh công chúa Mộ Dung Vân Tiện làm Hoàng Hậu. Mong mỏi đời đời Trần quốc và Tiêu quốc hóa thuận.
Vừa biết được tin này, quan viên Tiêu quốc không thể không than thở đầu óc của hoàng đế Trần quốc Dạ Kiêu Cửu không có ai xoay chuyển nhanh bằng. Khi quân đội Trần quốc thắng thì Trần quốc kiêu ngạo ương ngạnh không ai bì nổi, mưu toan khiến Tiêu quốc phải xưng thần với Trần quốc. Nhưng hiệntại quân đội Tiêu quốc đang chiếm thế thượng phong thì Trần quốc lập tức muốn cùng Tiêu quân nghị hòa, lại muốn cầu thân Thất công chúa làm hoàng hậu, trên đời này sao lại có thể chuyện tốt nào cũng để người Trần quốc chiếm lấy?
Đương nhiên có đồng ý hóa thân hay không cũng không phải do hoàng đế bù nhìn Mộ Dung Nhược Hồng quyết định, Mộ Dung Nhược Hồng phải chờ Quân Cơ Lạc lên tiếng mới có thể quyết định chuyện này. Cho nên Mộ Dung Nhược Hồng cũng không trực tiếp đáp ứng sứ thần, chỉ có thể sai người sắp xếp nơi tạm nghỉ cho sứ thần Trần quốc.
Trong tẩm điện của Thất công chúa Mộ Dung Vân Tiện. Sau khi Mộ Dung Vân Tiện biết được tin Dạ Kiêu Cửu phái sứ thần đến cầu thân thì vô cùng tức giận. Mộ Dung Nhược Hồng bãi triều liền đi qua chỗ nàng ta.
Vừa tới bên ngoài điện đã nghe được tiếng đồ vật bị ném vỡ.
"Hoàng đế Trần quốc? hắn đang nghĩ cái gì vậy! Bản cung không muốn gả cho cái loại người hoang dã đó..."
trên khuôn mặt tuấn mỹ như tiên của Mộ Dung Nhược Hồng hiện lên vài phần ưu sầu, hắn đứng khoanh tay, yên lặng tiến vào trong tẩm điện. Cung nữ hầu hạ Mộ Dung Vân Tiện nhìn thấy Mộ Dung Nhược Hồng liền vội vàng hành lễ với hắn. Mộ Dung Nhược Hồng lắc lắc đầu ý bảo nàng lui ra.
Mộ Dung Vân Tiện đang đập phá không hề phát hiện Mộ Dung Nhược Hồng đến, nàng ta nóng nảy ném một cái bình hòa bình thường nàng ta rất thích xuống mặt đất, bình hoa vỡ vụn thành từng mảnh, Mộ Dung Vân Tiện còn giận dữ la hét:"TMD quốc chủ nhà ngươi, muốn cưới bản công chúa sao, cũng không nhìn lại xem đạo đức của mình... A!"
Mộ Dung Vân Tiện đi quanh một vòng, thấy trên án thư có một cái đàn cổ. Ả xông tới ôm lấy đàn định ném xuống đất. Mộ Dung Nhược Hồng thực sự không nhìn nổi nữa, hắn bước nhanh tới trước vài bước ngăn lại hành động của Mộ Dung Vân Tiện.
"Hoàng huynh... Huynh tới vừa đúng lúc... Muội không muốn gả cho Trần quốc chủ Dạ Kiêu Cửu..." Nhìn thấy hoàng huynh mình thương yêu nhất, Mộ Dung Vân Tiện hô lên, túm lấy góc áo của Mộ Dung Nhược Hồng.
"Hoàng huynh, Vân Tiện nghe nói trước kia Dạ Kiêu Cửu hoang dâm vô độ, bên cạnh có vô vàn nữ nhân, Vân Tiện không muốn gả cho nam nhân như vậy. Ta muốn nam nhân giống như Trì Hằng Liễu..." Mộ Dung Vân Tiện kéo Mộ Dung Nhược Hồng ngồi xuống, rót cho Mộ Dung Nhược Hồng chén nước.
Mộ Dung Nhược Hồng khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn nàng ta.
"Vân Tiện, thân phận của hoàng huynh rất hổ thẹn, chuyện này muội cũng biết đấy. Muội hòa thân hay không cũng không phải do hoàng huynh dám quyết định. hiện tại chúng ta cứ đợi Cửu Thiên Tuế từ Trần quốc trở về rồi nói sau."
Mộ Dung Nhược Hồng nhẹ giọng nói với Mộ Dung Vân Tiện, sau đó nói thêm một câu biện bạch cho bản thân:"Nhưng theo hoàng huynh thấy thì Quân Cơ Lạc sẽ không đồng ý gả muội tới Trần quốc đâu. Cho nên muội cũng không cầu quá để ý chuyện hòa thân với Trần quốc. Chỉ cần hoàng huynh của muội vẫn là hoàng đế Tiêu quốc thì muội vẫn là công chúa Vân Tiện được sủng ái nhất!"
nói thì như vậy nhưng Mộ Dung Nhược Hồng nghĩ tới khi Quân Cơ Lạc trở về, hắn nhất định sẽ tới cầu xin Quân Cơ Lạc. Cầu xin hắn không đưa Vân Tiện tới Trần quốc, cầu xin hắn cho Vân Tiện một cuộc hôn nhân vừa ý.
Nghe thấy việc chung thân đại sự của mình lại do tên hoạn quan Quân Cơ Lạc kia quyết định, Mộ Dung Vân Tiện bĩu cánh môi hồng nhuận, mất hứng nói:"Hoàng huynh, hiện tại Quân Cơ Lạc không có ở Tiêu quốc, huynh sao phải sợ hắn? không bằng thừa dịp hắn không ở Tiêu quốc, hoàng huynh..."
Biết Mộ Dung Vân Tiện định nói gì, Mộ Dung Nhược Hồng nhanh chóng đứng dậy, cắt ngang lời nàng ta, lớn tiếng khiển trách:"Vân Tiện, không được nói lung tung!"
hắn nhìn quanh trong điện, xác định lời của Mộ Dung Vân Tiện không bị người khác nghe thấy mới dùng giọng nói nghiêm khắc nói với Mộ Dung Vân Tiện:"Vân Tiện, ý của muội hoàng huynh biết. Nhưng hoàng huynh từng trải hơn, cũng biết dự định của chính mình. Chuyện này về sau không được nói thêm nữa!"
Giết Quân Cơ Lạc? Ha ha, chỉ sợ sau khi Quân Cơ Lạc chết, hoàng đế như hắn cũng không sống được bao lâu.
Nếu nhìn từ góc độ khác thì hắn và Quân Cơ Lạc đang ngồi trên một con thuyền.
Hoàng muội của hắn ngây thơ không hiểu chuyện giữa người với người mới không thông cảm tình cảnh của hoàng đế như hắn?
Mộ Dung Vân Tiện bị Mộ Dung Nhược hồng răn dạy như vậy thì trong lòng tức giận. Miệng nàng ta mắng chửi vài câu sau đó mới nguôi giận ngồi xuống ghế, tự rót cho mình chén nước.
Mộ Dung Nhược Hồng cảm thấy vừa rồi mình lên giọng có chút quá đáng nên hắn hạ giọng dịu dàng an ủi Mộ Dung Vân Tiện:"Vân Tiện, kỳ thật huynh muội chúng ta bây giờ rất tốt. Mấy ngày tới đây muội cứ bình tĩnh chờ, còn chuyện hòa thân muội đừng để trong lòng."
Trong lòng Mộ Dung Vân Tiện bất mãn, không nhịn được nhỏ giọng trách móc Mộ Dung Nhược Hồng là hoàng huynh vô dụng. Cũng may nàng ta nói nhỏ nên Mộ Dung Nhược Hồng không nghe được.
Vì muốn an ủi Hoàng muội của mình, khi Mộ Dung Nhược Hồng trở về tẩm điện liền sai cung nhân ban cho Mộ Dung Vân Tiện rất nhiều vật phẩm. Khi Lương công công rời đi, Mộ Dung Vân Tiên tỏ vẻ khinh thường đống vật phẩm rực rỡ sắc màu này, nàng ta cầm lấy một viên ngọc cải trắng, nhếch khóe mắt, thì thầm nói:"Hoàng huynh à, ta nói ta thích nam nhân như Trì Hằng Liễu, huynh cũng không dám thưởng cho ta. hiện tại ngay cả hôn sự của hoàng muội cũng phải xem sắc mặt của tên hoạn quan đó mới dám quyết định. Hoàng đế như huynh vô cùng không có tiền đồ."
Nàng ta ném viên ngọc cải trắng xuống đất, Mộ Dung Vân Tiện hừ lạnh. Bên cạnh, một thị nữ vội vàng chạy tới ngồi xổm xuống tìm lại viên ngọc cải trắng vừa bị ném đi.
Mộ Dung Vân Tiện ngồi lại trên ghế, hai tay chống má, cảm thấy trong cung thực buồn bã nhàm chán.
Thị nữ nhặt ngọc cải trắng ngẩng đầu nói với nàng ta:"Công chúa, nô tỳ biết hôm nay là ngày mười lắm, trong Hào miếu chắc chắc rất náo nhiệt. không bằng chúng ra... trốn ra ngoài..."
Ý kiến này vô cùng hợp ý Mộ Dung Vân Tiện. Ngày thường Mộ Dung Vân Tiện cũng không ít lần cải nam trang cùng cung nữ xuất cung. Lúc này muốn ra ngoài cung, hai người cũng như thường lệ lẻn ra ngoài hoàng cung.
Bên ngoài hoàng cung vô cùng náo nhiệt và mới mẻ.
Mộ Dung Vân Tiện cùng thị nữ đi lẫn trong đám đông, trong Hào miếu, người người chen chúc nhau, sau khi hai người đi dạo một vòng liền bị đám người chen chúc không thoát ra nổi.
"Tiểu thư, tới đây..." Thị nữ cao giọng nói, chỉ vào một cái cây đại thụ tươi tốt trước mặt.
Cây đại thụ trong miếu này tên là "cây nhân duyên", nghe nói nữ tử chờ gả chỉ cần ném tơ hồng lên cây nhân duyên liền có thể gả cho lang quân tốt, nếu không được thì nhân duyên cũng sẽ không thành.
Mộ Dung Vân Tiện đứng dưới tán cây nhân duyên, đem sợi tơ hồng trên tay ném tới trên cây, tớ hồng trên tay nàng ta liền bay tới cành cây cao. Nhưng ngay sau đó, sợi tơ hồng lại bị gió thổi rơi trên mặt đất.
Mộ Dung Vân Tiện ngẩn người ra, liền ngồi xổm xuống lượm lại sợi tơ hồng rồi ném tới trên cây, nhưng lần thứ 2, lân thứ 3... lần thứ 13 nàng ta cũng không thể đem sợi tớ hồng mắc lên cành cây.
Mộ Dung Vân Tiện ủ rũ, trong lòng thầm mắng sợi tớ hồng không có mắt. Nàng ta là ai cơ chứ, nàng ta chính là hoàng muội mà nguyên đế sủng ái nhất.
Lần thứ mười chín nàng ta ném sợi tơ hồng vào trong không trung, đột nhiên trước mắt bị bao phủ mộtmàu tuyết trắng, môt thân ảnh đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt nàng ta. Người nọ nhặt sợi tớ hồng của Mộ Dung Vân Tiện, khóe miệng yêu dã khẽ nhếch lên, bước chân vững vàng thong dong đi tới trước mặt nàng ta.
Nam nhân mặc một thân áo bào đỏ thẫm, đôi mắt đào hoa sáng láp lánh, nụ cười quyến rũ có thể đoạt mất hồn phách người khác... Nam nhân này tuấn mỹ như người trên trời xuống.
Mộ Dung Vân Tiện ngắm tới ngây người. Người nọ đem tơ hồng trên tay vô cùng thoải mái ném tới trêncây nhân duyên, tơ hồng liền mắc lại cành cây.
không nói lời nào với Mộ Dung Vân Tiện, người nọ đã xoay người rời khỏi. Mộ Dung Vân Tiện nói với theo:"Đợi chút!"
Dạ Kiểu Cửu dừng bước, ngoái đầu liếc nàng ta một cái, núm đồng tiền trên má quyến rũ khuynh thành. ngay sau đó, hắn không hề dừng lại mà lại nhanh chóng rời đi.
một trận gió thổi qua, Mộ Dung Vân Tiện bị thị nữ bên cạnh lay lay mới phục hồi tinh thần, vừa phục hồi tinh thần Mộ Dung Vân Tiện vô cùng kích động nói:"Hà Hương, nam nhân vừa rồi còn hấp dẫn hơn cả Trì Hằng Liễu..."
Hà Hương gật gật đầu phụ họa.
Sau đó, Mộ Dung Vân Tiện bởi Dạ Kiêu Cửu mà lâm vào trạng thái mơ màng. Nàng ta cùng Hà Hương dạo vài vòng quanh trong miếu để có thể thấy dung nhan khuynh thành ấy lần nữa.
Khi mặt trời xuống núi, khách hành hương trong miếu đã rời đi gần hết. Nhưng Mộ Dung Vân Tiện vẫn không nhìn thấy nam nhân nàng ta mong ngóng đâu.
Ngay lúc nàng ta đang ủ rũ rời khỏi Hào miếu trở về cung. Hôm nay nàng ta ra ngoài không được việc. Đột nhiên một chiếc xe ngựa mất khống chế lao tới, Mộ Dung Vân Tiện sững sờ ngây ngẩn cả người, nàng ta theo bản năng muốn đẩy Hà Hương ở bên cạnh ra chắn trước mặt.
Nhưng kỳ tích xảy ra. Ngay khi xe ngựa sắp đụng phải nàng ta thì một thân ảnh màu đỏ thẫm xuất hiện, người nọ không biết từ đâu tới vung đao lên, hai tay vận công, dứt khoát chém đứt đầu con ngựa đang bị thất kinh.
Đầu ngựa rơi xuống, máu phun ra tung tóe nhiễm đỏ khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Mộ Dung Vân Tiện. Mộ Dung Vân Tiện ngậy dại. Ánh mắt si ngốc nhìn nam nhân trước mặt nàng ta.
Sau khi Dạ Kiêu Cửu giải quyết xong con ngựa bị thất kinh thì giẫm trên tuyết đi tới trước mặt Mộ Dung Vân Tiện. Rút từ tay áo ra một chiếc khăn đưa cho nàng ta:"Lau mặt đi." Giọng nói du dương như tiếng sao trong ngày xuân khiến lòng người vui sướng.
Mộ Dung Vân Tiện nhận lấy chiếc khăn hắn đưa, giờ này khắc này, nàng ta đã quên mất người trước đây mình "lưu luyến si mê" - Trì Hằng Liễu. Giờ đây nàng ta thấy ngàn vạn nam tử trên đời đều khôngsánh bằng một nụ cười của nam tử trước mắt.
Đôi mắt sâu thẳm của Dạ Kiêu Cửu nhìn chằm chằm Mộ Dung Vân Tiện, hắn thấy nàng ta vô cùng bình thường. Nhưng xét thấy nàng ta còn có giá trị nên hắn đành hao chút tâm tư với nàng ta.
Dù sao đối với hắn, tình cảm cũng chỉ là truyện đùa giỡm. Đơn giản chỉ là trước mắt hắn muốn lợi dụng tình cảm của nữ nhân này.
Dạ Kiêu Cửu không nhiều lời với Mộ Dung Vân Tiện, nhanh chóng xoay người rời đi. Lần này hắn nghe thấy nữ nhân phía sau đang hỏi tên hắn, hắn nhếch khóe môi không trả lời nàng ta mà cất bước rời đi.
Đêm hôm đó, Mộ Dung Vân Tiện có một giấc mộng đẹp. Trong mơ, nàng cử hành đại hôn, một bàn tay to khỏe mạnh xốc khăn hỉ đỏ của nàng ta lên. Nàng ta liền nhìn thấy nam tử gặp lúc ban ngày kia.
Trong mơ, thân thể hắn tinh tráng nhẹ nhàng cởi vạt áo của nàng ta, quần áo rớt xuống mặt đấy, trong mắt hắn là bộ ngực trắng như mây cùng hai điểm hồng hồng xinh đẹp như hoa đào.
Đêm tối mông lung.
Bàn tay to lớn của hắn vuốt ve thân thể của nàng, cuối cùng nàng ta như đang trên một con thuyền giữa đại dương mênh mông, bởi kích thích hắn gợi lên mà dập dềnh ngao du.
Giấc mộng như vậy không phải lần đầu tiên Mộ Dung Vân Tiện gặp. Nhưng chỉ có trong giấc mộng này, nàng ta mới mềm mại nhu thuận giống con mèo nhỏ mà gắt gao cuốn lấy nam nhân kia.
Mộ Dung Vân Tiện bắt đầu phái thủ hạ lặng lẽ hỏi thăm về Dạ Kiêu Cửu. Nhưng Dạ Kiêu Cửu không để lộ bất cứ tin tứccho nên Mộ Dung Vân Tiện không thể tra ra. Vì thế Mộ Dung Vân Tiện xuất cung ngày càng thường xuyên hơn. Lần nào nàng ta cũng tới Hào miếu.
Nhưng vẫn không đạt được mục đích. Đến ngày thứ năm, Dạ Kiêu Cửu thấy con cá đã mắc câu, hắn liền thu cần. Ngày hôm đó, bầu trời có tuyết rơi. hắn che một chiếc ô xanh đi Hào miếu, cũng gặp được Mộ Dung Vân Tiện. Giữa đất trời tuyết phủ trắng xóa, hắn che chiếc ô màu xanh. Ngày hôm đó, Mộ Dung Vân Tiện càng thêm lưu luyến si mê Dạ Kiêu Cửu.
Trong khi Dạ Kiêu Cửu bày mỹ nam kế tại Tiêu quốc thì kế hoạch cứu người của Quân Cơ Lạc cũng có thể tiến hành. Dạ Kiêu Cửu không có ở Trần quốc, việc lớn nhỏ đều do Phong Hàn Luận tạm thời quyết định. Hơn nữa đại quân Trần quốc lại bị quân Tiêu quốc đánh bại, biên cảnh Trần quốc bị tộc người du mục quấy nhiễu. Phong Hàn Lận muốn ứng phó hết thảy đương nhiên bận như con quay.
Trong lúc này việc trông giữ Trì Hằng Liễu, Trì Lệ Dập cũng bị lơi lỏng, đương nhiên Quân Cơ Lạc muốn lợi dụng cơ hội này để cứu người.
Khi màn đêm buông xuống, Trì Lệ Dập không ngủ mà ngồi khoanh hai chân trước an viết chữ, lúc này, một tiểu thái giám tiến vào.
"Trì tướng quân, nô tài đưa bữa khuya tới cho ngài." Tiểu thái giám cúi đầu, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Cứ để đó đi." Trì Lệ Dập không ngẩng đầu cho nên không nhìn ra sự khác thường của tiểu thái giám.
"Trì tướng quân, điểm tâm còn nóng ăn mới tốt, trà còn nóng uống mới ngon." Tiểu thái giám cúi đầu thấp hơn, nhẹ giọng nói. Trì Lệ Dập nắm cán bút chặt thêm một chút, ngẩng đầu lên thì liền thấy gương mặt tuấn mỹ của Quân Cơ Lạc.
Tác giả :
Yên Vĩ Hồ