Độc Sủng Yêu Tinh
Chương 2: Bị phát hiện
Y có ma pháp thâm sâu khó lường.
Trái tim của y thật xinh đẹp! Đối với từng gốc cây cọng cỏ đều có tình cảm! Yêu hết thảy mọi thứ trên thế gian!
Nụ cười của y thật rạng rỡ, đơn thuần và khờ dại. Y nhu hoà, tuấn mỹ,nhẹ nhàng như tiên! Y thuần khiết vui tươi, không mưu cũng không cầu! Sẽ không oán giận bất luận cái gì, vui vẻ bình thản mà sống. Vừa lòng nhìn thấy hoa cảnh mà mình sửa sang, sủng nhi giữ tay áo xoa xoa mồ hôi trên đầu, bộ dáng nhu thuận không xương xinh đẹp động lòng người!
Chậm rãi tiêu sái vào trong rừng núi, lại lựa chọn nơi sâu nhất trong rừng rậm để ở, bởi trong này có một suối nước tự nhiên ấm áp. Nhàn thì ngâm mình trong nước, cũng là một chuyện thực thoải mái! Mà các tinh linh nghĩ nơi ấy khá nguy hiểm, nhân loại sẽ không có khả năng đến địa phương này, mới có thể an tâm đem nhà xây ở tại đây.
Sủng nhi chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi nơi này, y không biết trên thế gian còn có người khác, cũng không biết y cùng nhân loại có cái gì khác biệt! Y hiểu biết chỉ có trồng hoa, cây cỏ cùng ma pháp! Nhận biết chỉ có động vật cùng tinh linh.
Kỳ thật nơi trân quý nhất là trái tim của y, một trái tim trong suốt như ánh mặt trời! Mặc kệ ở đâu, cũng đều là quý giá không gì sánh được!
Chính là ——–ông trời hình như không muốn cho y cứ như vậy bình thản sống sót. Để hắn phát hiện ra y.
Trong lúc nhất thời, chim bay cá nhảy, chung quanh tán loạn! Ngôi sao tím lấp lánh, các tinh linh sợ tới mất trốn đi. Hoang mang tách ra, là chân long hiện thế!
Lỗi Duẫn Hạo mặc một thân kỵ phục (kỵ giả bộ chắc là đồ để mặc khi cưỡi ngựa (‘◇’`)) đơn giản mà hoa lệ, hiện tai đang ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm! Nhìn thấy trước mắt cảnh sắc, Lôi Duẫn Hạo sợ ngây người, không nghĩ tới trên thế gian còn có mỹ cảnh như thế.
Những đoá hoa mọc đầy trên sườn núi, hồ nước trong veo, cây tre xanh biếc. Theo hồ nước đi sâu vào, hoa tươi trải dài thành mảng lớn đua nhau nở rộ, so với ngự hoa viên trong hoàng cung của hắn không biết đẹp hơn bao nhiêu lần. Cảnh vật như thế làm cho Lôi đế gần đây luôn cảnh giác đề phòng quên đi nguy hiểm, cũng quên đi hiện tượng kỳ lạ bên người. Các thủ hạ, hộ vệ, đại thần của hắn đột nhiên không thấy! Hắn lẻ loi một mình.
Chậm rãi tiến vào, càng đi vào trong, những đoá hoa càng đẹp, rất nhiều hoa không phải lúc này nở, lại đua nhau nở rộ diêm lệ, liền ngay cả hoa mai vốn phải vào mùa đông mới nở, hiện tại lại không phải mùa đông thế nhưng hoa lại nở!
Những loại hoa quý giá khó cầu nhất trên thế gian vậy mà lại ở nơi này nở! Đoá đoá kiều diễm duy mĩ, cũng nhìn ra được chủ nhân của nơi này thật bản lĩnh!
Này…….Là mộng cảnh sao
Một hoa ốc thật xinh đẹp! Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy ngôi nhà trước mắt bị hoa bao phủ, không khỏi cảm thán. Ở bên trong thật là có người sao
Kỳ thật Lôi Duẫn Hạo dù có bị cảnh sắc nơi này mê hoặc, nhưng hắn biết những loài hoa này điều không có độc, cho nên, hắn mới dám yên tâm tiêu sái tiến vào. Sinh ra để làm một đế vương, mặc kệ ở nơi nào tâm đề phòng cũng nên có.
Theo một lối đi nho nhỏ hướng vào trong, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa hoa cỏ! Lôi Duẫn Hạo bước vào. Gian nhà rất đơn giản, hé ra giường hoa làm từ sợi tơ tằm, một cái bàn gỗ, phía trên còn vẫn còn bày bút giấy, trên giấy hình như là một bức tranh!
Lôi Duẫn Hạo tò mò đứng quan sát, trong phòng thập phần ngăn nắp, không có một chút bụi bậm, xem ra nơi này thật sự có người ở. Nét chữ trên tranh thanh tú nhu hoà, lại không giống nữ tử nho nhã, nhưng cũng không có khí phách nam tử.
Trên bức tranh này là khuôn mặt của một thiếu nhiên, Lôi Duẫn Hạo nghĩ thế. Phía trước bày một cái cổ cầm. Có chút kỳ quái, hình như là dùng một loại thân cây để chế tạo, bởi vì dây cung là màu lục sắc! Tìm hiểu bốn phía, có một cái ngăn tủ đựng y phục. Lôi Duẫn Hạo cũng không biết tâm tình lúc đó của mình là gì mà lại tiến lên cầm lấy bạch y khe khẽ vuốt những hoa văn chưa từng thấy trên y phục, liền có một cỗ hơi thở ngọt ngào truyền đến!
Tựa như si mê, Lôi Duẫn Hạo dán mũi trên y phục từ từ nhắm hai mắt ngửi! Nếu như lúc này có một đại thần nhìn thấy,nhất định cho rằng hắn điên rồi! Nếu không thì chính mình bị điên!
Gió thổi đến, Lôi Duẫn Hạo lập tức buông y phục xuống, cảnh giác đứng lên. Dựa vào cảm giác thấy không có người tiến vào, mới hướng đến nơi gió thổi xem thử.
Nguyên lai cửa sau bị gió thôi mở, chủ nhân nơi này ở phía sau sao Đối với người ở nơi sâu trong rừng rậm lánh đời này, Lôi Duẫn Hạo trần ngập hứng thú.
Nói như vậy, lánh đời đều là một ít thế ngoại cao nhân khó gặp, nay hắn lại có thể gặp gỡ một vị! Tưởng tượng như thế, Lôi Duẫn Hạo nhẹ nhàng kéo cánh cửa nửa mở, đi đến hậu viện.
Khói Nguyên lai là sương mù! A, còn tưởng rằng chính mình đi đến tiên cảnh chứ. Thì ra là một cái suối nước toả ra nhiệt khí, xem ra đúng là ôn tuyền rồi! Kia có người saoSương mù quá lớn, theo gió nhẹ mờ ảo như có như không, giống như có người ở, có chút khí tức, nhưng lại không có tiếng động gì. Lôi Duẫn Hạo đành phải tiếng gần hơn để nhìn.
Trước hiện ra, chính là một mái tóc lam sắc, theo sương mù tản ra, ánh mặt trời chiếu xuống tiếp đó lập loè sáng lên. Mái tóc thật đẹp, phi tử của hắn cũng không ít nữ nhân từng chú trọng bảo dưỡng, nhưng không có ai có thể bảo dưỡng tóc giống như trân châu phát sáng.
Chẳng lẽ đó là một nữ nhân
Người nọ nằm trong nước, cánh tay đặt ở thành ao, cái đầu hạ thấp hình như đang ngủ. Bởi vì hắn nghe được hô hấp thoải mái của đối phương, mái tóc lam sắc che khuất dung nhan! Chỉ thấy bóng lưng trắng noãn lộ ra, Lôi Duẫn Hạo hiện phân không rõ giới tính của đối phương. Bởi vì hắn nhìn thấy người trong ao, có làn da nhẵn nhụi bóng loáng, so với nữ nhân càng thêm non mềm!
Một ít sợi tóc ẩm ướt dính phía sau lưng, cùng với làn da trắng nõn toả sáng, đúng là làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui!
Gió nhẹ thổi, người trong nước khẽ ưm một tiếng rồi quay đầu! Lộ ra diện mạo duy mĩ. Mày liễu dài mảnh, không mất trật tự. Hai mắt nhắm chặt, lông mi dài giống như một cây quạt nhỏ, trên mặt có dính ít hạt nước loé sáng, xinh đẹp không thể tưởng.
Sóng mũi cao hoàn mỹ. Đôi môi phấn nộn, tiên diễm ướt át, thuỷ nhuận sáng bóng, giống như dụ dỗ hắn đi nếm thử! Gió lại thổi, mái tóc xanh lam tản ra, để lộ thuỷ liên ấn ký, lỗ tai khéo léo xinh xắn khả ái, trắng mịn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt! Đôi bàn tay bạch ngọc, mười ngón tay thon dài!
Bộ dạng này rốt cuộc là người hay là tiên!
Trái tim của y thật xinh đẹp! Đối với từng gốc cây cọng cỏ đều có tình cảm! Yêu hết thảy mọi thứ trên thế gian!
Nụ cười của y thật rạng rỡ, đơn thuần và khờ dại. Y nhu hoà, tuấn mỹ,nhẹ nhàng như tiên! Y thuần khiết vui tươi, không mưu cũng không cầu! Sẽ không oán giận bất luận cái gì, vui vẻ bình thản mà sống. Vừa lòng nhìn thấy hoa cảnh mà mình sửa sang, sủng nhi giữ tay áo xoa xoa mồ hôi trên đầu, bộ dáng nhu thuận không xương xinh đẹp động lòng người!
Chậm rãi tiêu sái vào trong rừng núi, lại lựa chọn nơi sâu nhất trong rừng rậm để ở, bởi trong này có một suối nước tự nhiên ấm áp. Nhàn thì ngâm mình trong nước, cũng là một chuyện thực thoải mái! Mà các tinh linh nghĩ nơi ấy khá nguy hiểm, nhân loại sẽ không có khả năng đến địa phương này, mới có thể an tâm đem nhà xây ở tại đây.
Sủng nhi chưa từng nghĩ tới sẽ rời khỏi nơi này, y không biết trên thế gian còn có người khác, cũng không biết y cùng nhân loại có cái gì khác biệt! Y hiểu biết chỉ có trồng hoa, cây cỏ cùng ma pháp! Nhận biết chỉ có động vật cùng tinh linh.
Kỳ thật nơi trân quý nhất là trái tim của y, một trái tim trong suốt như ánh mặt trời! Mặc kệ ở đâu, cũng đều là quý giá không gì sánh được!
Chính là ——–ông trời hình như không muốn cho y cứ như vậy bình thản sống sót. Để hắn phát hiện ra y.
Trong lúc nhất thời, chim bay cá nhảy, chung quanh tán loạn! Ngôi sao tím lấp lánh, các tinh linh sợ tới mất trốn đi. Hoang mang tách ra, là chân long hiện thế!
Lỗi Duẫn Hạo mặc một thân kỵ phục (kỵ giả bộ chắc là đồ để mặc khi cưỡi ngựa (‘◇’`)) đơn giản mà hoa lệ, hiện tai đang ở chỗ sâu nhất trong rừng rậm! Nhìn thấy trước mắt cảnh sắc, Lôi Duẫn Hạo sợ ngây người, không nghĩ tới trên thế gian còn có mỹ cảnh như thế.
Những đoá hoa mọc đầy trên sườn núi, hồ nước trong veo, cây tre xanh biếc. Theo hồ nước đi sâu vào, hoa tươi trải dài thành mảng lớn đua nhau nở rộ, so với ngự hoa viên trong hoàng cung của hắn không biết đẹp hơn bao nhiêu lần. Cảnh vật như thế làm cho Lôi đế gần đây luôn cảnh giác đề phòng quên đi nguy hiểm, cũng quên đi hiện tượng kỳ lạ bên người. Các thủ hạ, hộ vệ, đại thần của hắn đột nhiên không thấy! Hắn lẻ loi một mình.
Chậm rãi tiến vào, càng đi vào trong, những đoá hoa càng đẹp, rất nhiều hoa không phải lúc này nở, lại đua nhau nở rộ diêm lệ, liền ngay cả hoa mai vốn phải vào mùa đông mới nở, hiện tại lại không phải mùa đông thế nhưng hoa lại nở!
Những loại hoa quý giá khó cầu nhất trên thế gian vậy mà lại ở nơi này nở! Đoá đoá kiều diễm duy mĩ, cũng nhìn ra được chủ nhân của nơi này thật bản lĩnh!
Này…….Là mộng cảnh sao
Một hoa ốc thật xinh đẹp! Lôi Duẫn Hạo nhìn thấy ngôi nhà trước mắt bị hoa bao phủ, không khỏi cảm thán. Ở bên trong thật là có người sao
Kỳ thật Lôi Duẫn Hạo dù có bị cảnh sắc nơi này mê hoặc, nhưng hắn biết những loài hoa này điều không có độc, cho nên, hắn mới dám yên tâm tiêu sái tiến vào. Sinh ra để làm một đế vương, mặc kệ ở nơi nào tâm đề phòng cũng nên có.
Theo một lối đi nho nhỏ hướng vào trong, nhẹ nhàng đẩy ra cánh cửa hoa cỏ! Lôi Duẫn Hạo bước vào. Gian nhà rất đơn giản, hé ra giường hoa làm từ sợi tơ tằm, một cái bàn gỗ, phía trên còn vẫn còn bày bút giấy, trên giấy hình như là một bức tranh!
Lôi Duẫn Hạo tò mò đứng quan sát, trong phòng thập phần ngăn nắp, không có một chút bụi bậm, xem ra nơi này thật sự có người ở. Nét chữ trên tranh thanh tú nhu hoà, lại không giống nữ tử nho nhã, nhưng cũng không có khí phách nam tử.
Trên bức tranh này là khuôn mặt của một thiếu nhiên, Lôi Duẫn Hạo nghĩ thế. Phía trước bày một cái cổ cầm. Có chút kỳ quái, hình như là dùng một loại thân cây để chế tạo, bởi vì dây cung là màu lục sắc! Tìm hiểu bốn phía, có một cái ngăn tủ đựng y phục. Lôi Duẫn Hạo cũng không biết tâm tình lúc đó của mình là gì mà lại tiến lên cầm lấy bạch y khe khẽ vuốt những hoa văn chưa từng thấy trên y phục, liền có một cỗ hơi thở ngọt ngào truyền đến!
Tựa như si mê, Lôi Duẫn Hạo dán mũi trên y phục từ từ nhắm hai mắt ngửi! Nếu như lúc này có một đại thần nhìn thấy,nhất định cho rằng hắn điên rồi! Nếu không thì chính mình bị điên!
Gió thổi đến, Lôi Duẫn Hạo lập tức buông y phục xuống, cảnh giác đứng lên. Dựa vào cảm giác thấy không có người tiến vào, mới hướng đến nơi gió thổi xem thử.
Nguyên lai cửa sau bị gió thôi mở, chủ nhân nơi này ở phía sau sao Đối với người ở nơi sâu trong rừng rậm lánh đời này, Lôi Duẫn Hạo trần ngập hứng thú.
Nói như vậy, lánh đời đều là một ít thế ngoại cao nhân khó gặp, nay hắn lại có thể gặp gỡ một vị! Tưởng tượng như thế, Lôi Duẫn Hạo nhẹ nhàng kéo cánh cửa nửa mở, đi đến hậu viện.
Khói Nguyên lai là sương mù! A, còn tưởng rằng chính mình đi đến tiên cảnh chứ. Thì ra là một cái suối nước toả ra nhiệt khí, xem ra đúng là ôn tuyền rồi! Kia có người saoSương mù quá lớn, theo gió nhẹ mờ ảo như có như không, giống như có người ở, có chút khí tức, nhưng lại không có tiếng động gì. Lôi Duẫn Hạo đành phải tiếng gần hơn để nhìn.
Trước hiện ra, chính là một mái tóc lam sắc, theo sương mù tản ra, ánh mặt trời chiếu xuống tiếp đó lập loè sáng lên. Mái tóc thật đẹp, phi tử của hắn cũng không ít nữ nhân từng chú trọng bảo dưỡng, nhưng không có ai có thể bảo dưỡng tóc giống như trân châu phát sáng.
Chẳng lẽ đó là một nữ nhân
Người nọ nằm trong nước, cánh tay đặt ở thành ao, cái đầu hạ thấp hình như đang ngủ. Bởi vì hắn nghe được hô hấp thoải mái của đối phương, mái tóc lam sắc che khuất dung nhan! Chỉ thấy bóng lưng trắng noãn lộ ra, Lôi Duẫn Hạo hiện phân không rõ giới tính của đối phương. Bởi vì hắn nhìn thấy người trong ao, có làn da nhẵn nhụi bóng loáng, so với nữ nhân càng thêm non mềm!
Một ít sợi tóc ẩm ướt dính phía sau lưng, cùng với làn da trắng nõn toả sáng, đúng là làm người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui!
Gió nhẹ thổi, người trong nước khẽ ưm một tiếng rồi quay đầu! Lộ ra diện mạo duy mĩ. Mày liễu dài mảnh, không mất trật tự. Hai mắt nhắm chặt, lông mi dài giống như một cây quạt nhỏ, trên mặt có dính ít hạt nước loé sáng, xinh đẹp không thể tưởng.
Sóng mũi cao hoàn mỹ. Đôi môi phấn nộn, tiên diễm ướt át, thuỷ nhuận sáng bóng, giống như dụ dỗ hắn đi nếm thử! Gió lại thổi, mái tóc xanh lam tản ra, để lộ thuỷ liên ấn ký, lỗ tai khéo léo xinh xắn khả ái, trắng mịn dưới ánh mặt trời gần như trong suốt! Đôi bàn tay bạch ngọc, mười ngón tay thon dài!
Bộ dạng này rốt cuộc là người hay là tiên!
Tác giả :
Mộng Hi Tuyệt Luyến