Độc Sủng Xấu Phu
Chương 76: Triệu Kim Ca câu dẫn người
Chương 76: Triệu Kim Ca câu dẫn người
Trên thuyền những Trịnh Dật thủ hạ đều đang bàn luận Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn nhưng là lôi kéo Triệu Kim Ca, xanh mặt nhanh chân hướng về trên thuyền đại phu cư trú khoang mà đi.
Hắn đi cực kỳ nhanh, làm cho Triệu Kim Ca ở phía sau lảo đảo một cái có chút đứng không vững, cũng làm cho Triệu Kim Ca bất an.
Y vẫn luôn lo lắng Tưởng Chấn sẽ không cao hứng, hiện tại… Tưởng Chấn tựa hồ rất mất hứng.
Y phải làm sao cho phải? Tưởng Chấn tại sao lại không cao hứng chứ?
Triệu Kim Ca nỗ lực đi theo Tưởng Chấn, trong lòng càng ngày càng lo lắng. Cũng chính lúc này, y đột nhiên phát hiện, bản thân tựa hồ làm chuyện ngu xuẩn.
Y chỉ mới nghĩ song nhi bị một đám nam nhân đánh thì không tốt, nhưng trên thực tế… y một song nhi đánh một đám đàn ông, truyền ra cũng sẽ không êm tai.
Hơn nữa, bất kể là bị đánh vẫn đánh người, không thể thiếu có tiếp xúc thân thể…
Y là song nhi đã kết hôn, cùng người lằng nhà lằng nhằng đã không dễ nói, chớ nói chi là còn cùng một đám nam nhân quần áo xốc xếch đánh thành một đoàn… Tưởng Chấn có để ý hay không? Có ghét bỏ hay không?
Bên trong thôn của bọn họ, có ít nam nhân nhìn thấy nữ nhân của mình cùng người khác nói nhiều một câu, đều sẽ tức giận, Tưởng Chấn tuy rằng sẽ không như vậy, nhưng khẳng định cũng không thích cùng người khác có tiếp xúc thân thể.
Những người kia còn đang cười nhạo y không giống song nhi, mà cười nhạo y, không phải cũng chính là cười nhạo Tưởng Chấn sao?
Triệu Kim Ca càng nghĩ càng hối hận, cúi đầu cũng không dám lên tiếng nữa, mà vào lúc này, Tưởng Chấn đem y dẫn tới chỗ đại phu.
Trên người Triệu Kim Ca có chút máu ứ đọng, nhưng cũng không đáng lo ngại, cuối cùng đại phu chỉ cho một bình dầu hoa hồng, để Tưởng Chấn thoa cho y một chút.
“Hắn thật không có chuyện gì?" Tưởng Chấn hỏi.
“Không có chuyện gì." đại phu liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái: “Bất quá dù sao cũng là một song nhi, chuyện đánh nhau như vậy, sau này vẫn nên bớt làm cho thỏa đáng."
Tưởng Chấn nghĩ đến bản thân vừa rồi bất cẩn, khiến cho Triệu Kim Ca bị đánh, cái tên này còn không biết phải tránh một chút hoặc cầu cứu, sắc mặt càng không dễ nhìn hơn, hắn cầm dược, đa tạ đại phu xong liền mang theo Triệu Kim Ca đến trên boong thuyền.
Bọn họ tạm thời không có chỗ đặt chân, không có nơi thoa dược… Tưởng Chấn nhìn dược trong tay đang có chút xoắn xuýt, liền nghe thấy Triệu Kim Ca nhỏ giọng nói: “Chúng ta trước tiên đi ăn cơm đi, ăn xong rồi lại thoa dược, ta đã hết đau."
Tưởng Chấn nhìn về phía Triệu Kim Ca, liền thấy đối phương đang cực kỳ cẩn thận nhìn lén mình, một con mắt còn bầm xanh, nhìn như một con chó con đang bất an, làm cho hắn muốn dùng tay sờ sờ.
Tưởng Chấn hít sâu một hơi, ngược lại cũng không mất hứng như ban đầu: “Ngươi đói bụng?"
“Ừm." Triệu Kim Ca nhìn thấy sắc mặt Tưởng Chấn, cúi đầu. Y kỳ thực cũng không đói bụng lắm, mà Tưởng Chấn chắc đã đói bụng rồi…
Tưởng Chấn chỉ nghĩ là y đói bụng, liền mang theo y đi nhà bếp.
Hôm nay là ngày đầu xuất phát, trên thuyền mang theo rau dưa cùng thịt tươi mới, thức ăn coi như không tệ.
Cơm nước là phải tự mình đi lãnh, mỗi người đều cầm hai cái bát đi qua, sau đó có thể lãnh được một bát cơm một bát đồ ăn, mà thức ăn hôm nay là đậu côve xào thịt.
Thời điểm Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đi lãnh, người chia đồ ăn tức giận bất bình mà liếc mắt nhìn hắn, một cái muôi múc đều là đậu côve.
Tưởng Chấn tâm tình không tốt, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, cũng không khách khí với hắn, trực tiếp đoạt lấy cái muôi liền múc cho bản thân cùng Triệu Kim Ca mỗi người một muỗng thịt cùng đậu.
Thời điểm gã sai vặt bên cạnh Trịnh Dật lại đây vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này, nhất thời có chút buồn cười, sau đó liền đem rổ trên tay đưa cho Tưởng Chấn, rồi hướng Tưởng Chấn nói: “Tưởng quản sự, thiếu gia bảo ta mang canh gà đến cho ngươi, còn có, khoang của Lục Đại đã thu thập xong, có thể ở."
Tưởng Chấn nhận rổ sững sờ, lập tức hiểu được chắc là Trịnh Dật bảo người hỗ trợ thu thập khoang.
Trịnh Dật là một Đại thiếu gia, hắn lần này đi kinh thành bên người không chỉ mang theo gã sai vặt, còn mang hai nha hoàn, những người này đều đã quen làm việc nhà, tốc độ dọn dẹp khẳng định rất nhanh.
Thuyền hiện tại cũng không phải du thuyền ở hiện đại, không gian trên thuyền không lớn, cho nên bọn họ cũng không có chỗ ăn cơm riêng, phần lớn người lãnh cơm nước, đều sẽ tùy tiện ở trên boong thuyền tìm một chỗ, liền ngồi xổm xuống ăn.
Nếu khoang đã thu thập xong, Tưởng Chấn liền mang theo Triệu Kim Ca trở về phòng để ăn cơm.
Mắt thấy hắn đi rồi, thiếu niên phụ trách phân đồ ăn ở nhà bếp lập tức kéo gã sai vật bên cạnh Trịnh Dật lại: “Tráng Tráng ca, Tưởng Chấn đó đến cùng có lai lịch thế nào?"
Không phải là một người được thuê đến bảo vệ Trịnh thiếu sao? Làm sao lớn lối như vậy? Tráng Tráng ca cư nhiên còn đưa canh gà cho hắn…
“Ta nói với các ngươi, Trịnh thiếu hiện tại rất coi trọng hắn, các ngươi cũng đừng chậm trễ, bằng không nhân gia một khi cáo trạng, các ngươi chịu không nổi." gã sai vặt nhắc nhở nói.
Người phân đồ ăn gật gật đầu, chờ khi thủ hạ Tưởng Chấn tới lấy cơm nước, không dám tiếp tục giở trò, bên trong mỗi một muỗng, đều có thịt.
Khoang Lục Đại ở kỳ thực cũng rất nhỏ, không sai biệt lắm với khoang của bọn hắn trước đó, cũng chỉ có bốn, năm mét vuông, nhưng trong khoang có cửa sổ, thông gió thông khí, buổi tối chắc sẽ rất mát mẻ.
Bên giường có cái bàn, Triệu Kim Ca đem thức ăn để lên bàn, ngay lập tức liền đi mở cửa sổ, lại lấy lòng hướng về phía Tưởng Chấn cười cười.
“Tốt, tới dùng cơm đi." hỏa khí của Tưởng Chấn không sai biệt lắm đã không còn, hắn từ trong rổ gã sai vặt đưa cho hắn lấy ra một cái bình ngói, vừa mở ra, liền phát hiện bên trong hầm cả một con gà.
Đem đùi gà cánh gà có thịt nhất kéo xuống, đổ ra một nửa canh gà, Tưởng Chấn liền đem canh gà thịt gà còn lại đưa cho Vương Hải Sinh cùng huynh đệ Hạ gia đang mang hành lý của hắn cùng Triệu Kim Ca đến: “Các ngươi trước đó làm rất tốt, chia nhau ở lại đây ăn đi."
“Cám ơn lão đại!" ba người Vương Hải Sinh tuy rằng bị thương, nhưng lúc này nhìn thấy có gà ăn, ngược lại không chút nào cảm thấy đau, hướng về phía Tưởng Chấn cười rộ lên.
Tưởng Chấn đem gà chia đều cho ba người này, liền đem dầu hoa hồng đổ ra nửa bình cho bọn họ. Triệu Kim Ca có thể để đại phu trên thuyền xem cho y, những người dưới tay hắn này bất quá chỉ hịu chút ít thương tổn, ngược lại không có cách nào đi phiền phức đại phu.
“Để người bị thương đều thoa chút dược, còn có, một canh giờ sau ở trên boong thuyền tập hợp, huấn luyện không thể dừng." Tưởng Chấn nói. Trước hắn tự mình mang theo đội thuyền đi ra ngoài, dọc theo đường đi chính là sẽ để thủ hạ làm chút huấn luyện, hiện tại cũng không thể dừng.
Vương Hải Sinh nhận dầu hoa hồng, liền cùng huynh đệ Hạ gia đồng thời nhanh chóng ăn thịt gà cùng canh gà, Tưởng Chấn quay đầu, kết quả nhìn thấy Triệu Kim Ca cực kỳ cẩn thận nhìn mình.
“Nhìn cái gì mà nhìn! Ăn cơm!" Tưởng Chấn lườm y một cái, đem hai đùi gà rất nhiều thịt cùng với canh gà đều đẩy tới trước mặt Triệu Kim Ca, bản thân lại gặm cánh gà.
Tưởng Chấn còn có thể cho mình ăn đùi gà, chắc sẽ không sinh khí đi? Triệu Kim Ca kỳ thực có chút ăn không biết vị, nhưng y sợ Tưởng Chấn không cao hứng, cho nên đem tất cả cơm nước đều ăn sạch sành sanh.
Trong khoang thuyền Lục Đại từng ở, rất nhiều đồ dùng đều đã đổi mới rồi, chất lượng cũng rất tốt, đoán chừng là do Trịnh Dật lấy ra.
Ăn cơm xong bọn Vương Hải Sinh liền rời đi, Tưởng Chấn liền để Triệu Kim Ca nằm ở trên chiếu vẫn còn tản ra hương cỏ xanh, sau đó thoa dược cho y.
Triệu Kim Ca tuy rằng không có việc lớn gì, trên người nhưng vẫn có máu ứ đọng, nhìn những khối máu ứ đọng đó tâm tình Tưởng Chấn liền phiền não, lông mày càng cau càng chặt.
Triệu Kim Ca nhìn bộ dáng Tưởng Chấn như vậy, nhất thời trong lòng chìm xuống.
Dĩ vãng khi Tưởng Chấn đối mặt với mình, luôn sẽ cười hì hì, cũng thỉnh thoảng lại muốn đùa giỡn mình, khi đó Triệu Kim Ca cảm thấy quái quái, thường xuyên không biết phải làm sao đối mặt với Tưởng Chấn mới tốt, nhưng hiện tại…
Y đột nhiên phát hiện, Tưởng Chấn mặt lạnh mới làm cho y không biết phải làm sao đối mặt nhất.
“Tưởng Chấn, xin lỗi." Triệu Kim Ca theo bản năng mà xin lỗi.
“Chuyện không liên quan tới ngươi." Tưởng Chấn nói, từ lúc nhìn thấy Triệu Kim Ca bị thương, trong lòng hắn vẫn luôn kìm nén một đám lửa, coi như đã đem đám người Lục Đại kia đánh một trận, nhưng đám lửa này lại không có cách nào dặp tắt.
Hắn là hi vọng Triệu Kim Ca có thể cùng mình sống tốt, một chút đều không hi vọng nhìn thấy Triệu Kim Ca bị thương, nhưng cố tình Triệu Kim Ca lại bị thương ở dưới mí mắt hắn.
Điều này làm cho Tưởng Chấn có một loại cảm giác thất bại, hắn đến cùng vẫn còn quá vô dụng.
Ban đầu, hắn kỳ thật là có chút giận Triệu Kim Ca, giận Triệu Kim Ca không có bảo vệ tốt bản thân —— những người kia là tới khiêu khích, cũng không có động thủ ngay lúc đầu, Triệu Kim Ca lúc đó hoàn toàn có thể trước tiên yếu thế sau đó đi tìm hắn, như vậy cũng không cần bị đánh.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy vết thương trên người Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn lại bắt đầu giận mình.
Nếu như hắn lợi hại hơn, người khác lại nào dám đánh người của hắn.
Tưởng Chấn có chút tự trách, mà Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói, ngược lại càng thêm bất an —— Tưởng Chấn đến cùng tại sao không cao hứng?
Triệu Kim Ca lén lút liếc mắt nhìn Tưởng Chấn một cái, sau khi phát hiện sắc mặt Tưởng Chấn rất khó nhìn, nguyên bản muốn hỏi, đột nhiên lại không hỏi được, nằm ở trên giường không dám động.
Tưởng Chấn đem tất cả vết thương của Triệu Kim Ca đều thoa một lần, vì trong lòng không thoải mái, thậm chí không có nhân cơ hội chiếm tiện nghi.
Chuyện này, Triệu Kim Ca tự nhiên cũng phát hiện. Dĩ vãng Tưởng Chấn luôn chiếm tiện nghi của y thì y cảm thấy quái quái, hiện tại Tưởng Chấn không chiếm tiện nghi của y, y lại kinh hoảng lên.
Có phải y đã làm sai chuyện hay không, Tưởng Chấn không thích y nữa…
“Ngươi ở trong phòng nghỉ ngơi, ta đi huấn luyện." Giúp Triệu Kim Ca thoa dược xong, Tưởng Chấn nói với Triệu Kim Ca.
Nếu như đổi thành người khác, chỉ bị chút thương như thế, hắn sẽ nhất định kêu người đó tiếp tục huấn luyện, nhưng Triệu Kim Ca là song nhi của hắn.
Nhìn thấy máu ứ đọng trên người Triệu Kim Ca, Tưởng Chấn liền không thể tránh khỏi đau lòng lên, bên ngoài bây giờ mặt trời rất lớn, có thể phơi rớt một lớp da người, hắn lại càng thêm không nỡ để Triệu Kim Ca đi ra ngoài.
“Ngươi ở nơi này chờ ta trở về." Tưởng Chấn đánh giá thấy thời gian sắp đến rồi, liền rời đi.
Nhìn Tưởng Chấn rời đi, Triệu Kim Ca trong lúc nhất thời càng mất mát.
Tưởng Chấn… Không thích y sao? Ngay cả huấn luyện cũng không để cho y đi, có phải cảm thấy y mất mặt xấu hổ hay không?
Tưởng Chấn cũng không biết tâm tình của Triệu Kim Ca, hắn nhanh chân đi đến trên boong thuyền, sau đó liền thấy thủ hạ của mình đã xếp thành hàng, chỉnh tề mà đứng ở nơi đó.
Những người này khi tách ra, nhìn bình thường, bàn luận sức chiến đấu của cá nhân, phỏng chừng không sánh được những thủ hạ của Lục Đại, nhưng sau khi bọn họ đứng chung một chỗ, thoạt nhìn liền hoàn toàn khác nhau.
Quần áo thống nhất và động tác chỉnh tề, sẽ có thể mang đến một luồng khí thế, những người này hiện tại đứng chung một chỗ, liền có khí thế.
“Nghiêm!" Tưởng Chấn nói, mang theo những người này bắt đầu huấn luyện, hít đất nhảy ếch đâm trung bình tấn đánh quyền vân vân từng loại thay phiên nhau, hết thảy hạng mục huấn luyện, bản thân cũng làm theo hết, thậm chí làm càng nhiều hơn.
Hắn cần thiết phát tiết tinh lực một chút, để cho mình bình tĩnh hơn, tỉnh táo hơn.
Trịnh Dật ở trên thuyền cũng không có chuyện gì muốn làm, sau khi nghe nói Tưởng Chấn đang huấn luyện thủ hạ, liền đến xem thử, lập tức kinh ngạc mà nhíu mày.
Trước hắn từng gặp qua thủ hạ của Tưởng Chấn, nhưng chưa từng thấy Tưởng Chấn huấn luyện thủ hạ, hiện tại tháy được, mới phát hiện phương pháp Tưởng Chấn huấn luyện người này, cùng hắn nghĩ hoàn toàn khác nhau.
Mà… Đây không thể nghi ngờ là một phương tốt pháp.
Trịnh Dật đã từng va chạm xã hội, thậm chí từng thấy quan binh chiến đấu với người khác, mà