Độc Sủng Xấu Phu
Chương 63: Tưởng Chấn là nam nhân tốt
Tưởng Chấn chỉ ở sòng bạc lộ mặt một chút, liền mang theo Triệu Kim Ca rời đi.
Thời gian đã rất muộn, hắn còn muốn vội vàng về nhà, bằng không người trong nhà sẽ lo lắng.
Từ sòng bạc đi ra, trời đã đen rồi, Tưởng Chấn đi một hồi, phát hiện Triệu Kim Ca ôm cái giỏ trúc có chút thất thần, liền quay đầu lại, kéo tay y.
Triệu Kim Ca bị hoảng sợ, theo bản năng tránh né, lại sợ Tưởng Chấn mất hứng, vội vàng nói: “Người ở đây rất nhiều, không tốt lắm…"
“Hiện tại trời sắp tối rồi, đã không có người nào." Tưởng Chấn nói, cường ngạnh kéo lại tay Triệu Kim Ca, thuận tiện cầm lấy giỏ trúc Triệu Kim Ca ôm: “Đi thôi."
Triệu Kim Ca tuy rằng cảm thấy bị nắm tay có chút xấu hổ, nhưng không thể phủ nhận trong lòng lại rất cao hứng, y cúi đầu đi theo phía sau Tưởng Chấn, khiến bước chân của mình nhất trí với Tưởng Chấn, đồng thời, cả trái tim cũng chậm rãi an ổn lại.
Hết thảy trước đó, đối với Triệu Kim Ca mà nói thì trùng kích có chút lớn, đến sau cùng cả người y đều sửng sốt —— Tưởng Chấn thế nhưng cứ như vậy thành quản sự sòng bạc…
“Kim Ca, ngươi ngày mai lại cùng ta đi huyện thành." Tưởng Chấn nói.
“Không, ta không đi đâu." Triệu Kim Ca vội vàng cự tuyệt, y hôm nay rất nhiều chuyện không có làm tốt, sau đó khi bọn Tưởng Chấn chơi bài, y chỉ có thể ôm giỏ trúc ở bên cạnh theo dõi, không chỉ vô dụng còn làm mất mặt Tưởng Chấn, y cảm thấy mình vẫn không nên đi huyện thành với Tưởng Chấn nữa mới tốt.
“Vì sao?" Tưởng Chấn hỏi.
“Trong nhà có rất nhiều việc phải làm, ruộng chúng ta mua còn chưa trồng…" Triệu Kim Ca nói.
“Việc trong nhà có thể để cho Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh đi trồng đi làm." Tưởng Chấn nói, nhéo nhéo tay Triệu Kim Ca: “Huyện thành này sự tình gì đều có, còn có rất nhiều người sẽ cưới bé. Ta trước đó gặp qua một chưởng quầy, vợ ông ta ở nông thôn giúp ông ta chiếu cố lão nương chăm hài tử, ở huyện thành cùng ông ta lại là vợ bé của ổng, ổng cùng vợ bé kia rất đường mật ngọt ngào, một năm chỉ về quê một hai chuyến. Đúng rồi, huyện thành này còn có rất nhiều nữ nhân song nhi cuộc sống không tốt, liền ở buổi tối mở cửa làm sinh ý… sinh ý kia là cái gì ngươi hẳn cũng biết, nghe nói Dương Giang cũng thường xuyên đi…"
Triệu Kim Ca trợn to hai mắt: “Ta ngày mai cùng ngươi đi chung."
“Ân." Tưởng Chấn bình tĩnh gật gật đầu.
Trong lòng Triệu Kim Ca phi thường phi thường không hi vọng Tưởng Chấn đi tìm người khác, nhưng lại cảm thấy mình không có tác dụng gì, cùng Tưởng Chấn chênh lệch quá lớn…
Y đầy mặt rối rắm nhìn Tưởng Chấn, cuối cùng vẫn hạ quyết tâm, về sau y nhất định phải theo sát Tưởng Chấn, trừ phi lúc nào Tưởng Chấn không để y theo.
Tưởng Chấn rất vừa lòng với thái độ của Triệu Kim Ca.
Lúc này dân chúng nghèo khổ, cơ bản đều đem song nhi trở thành nữ nhân mà dưỡng, nhưng hắn lại luôn nhìn Triệu Kim Ca như nam nhân, trong mắt hắn, Triệu Kim Ca cũng không kém hơn người khác.
Hắn ngay cả Vương Hải Sinh đều sẽ bồi dưỡng một chút, huống chi Triệu Kim Ca.
Lại nói tiếp, Triệu Kim Ca khẳng định các phương diện đều sẽ thắng Vương Hải Sinh, hôm nay chơi bài, Triệu Kim Ca rất nhanh liền có thể lên tay, Vương Hải Sinh thì sao? Bán rong biển bán hơn mười ngày, vừa không cẩn thận còn sẽ tính sai.
Hai người Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca qua chốc lát, liền đến chỗ bọn họ neo thuyền, mà lúc này, ba người Vương Hải Sinh sớm lòng nóng như lửa đốt.
“Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca như thế nào còn chưa trở về?"
“Trước đó ta nhìn thấy Lưu Hắc Đầu cũng đến huyện thành, các ngươi nói có phải Lưu Hắc Đầu hay không…"
“Sẽ không, lão đại rất lợi hại!"
…
Ba người ngươi một lời ta một tiếng, đột nhiên, Vương Hải Sinh nói: “Xem, lão đại trở lại."
Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh nhìn qua, liền nhìn thấy Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca tay nắm tay trở lại, nhất thời có chút không được tự nhiên.
Trong thôn bọn họ, cho dù vợ nhỏ nhu nhược nhất, xuất môn cũng sẽ không để chồng của mình nắm tay, Triệu Kim Ca bộ dạng so với bọn họ còn cao lớn hơn, như thế nào lại cùng Tưởng Chấn dính thành như vậy? Tưởng Chấn còn dung túng, rõ ràng rất thích y.
May mắn đệ đệ bọn họ không dây dưa quá mức, bằng không…
Hà Xuân Sinh âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, Vương Hải Sinh lại hỏi: “Lão đại, ngươi như thế nào hiện tại mới trở về?"
“Ở huyện thành tìm cái công việc." Tưởng Chấn nói.
“Lão đại ngươi còn ở huyện thành nhận được việc? Là làm cái gì?" Vương Hải Sinh lại hỏi.
“Là quản sự sòng bạc." Tưởng Chấn nói.
“Quản sự?!" Tưởng Chấn đi ra một buổi chiều, như thế nào liền lên làm quản sự?
“Ân, nguyệt lệ mỗi tháng mười lượng bạc." Tưởng Chấn lại nói.
“Mỗi tháng mười lượng bạc!" Vương Hải Sinh nhìn Tưởng Chấn càng thêm sùng bái, hai người Hà Xuân Sinh, Hà Hạ Sinh cũng bị chấn kinh.
Lúc trước Tưởng Thành Tường ở huyện thành tìm được công việc một tháng hai lượng bạc, liền đã là một trong số người có tiền đồ nhất trong thôn bọn họ, hiện tại… Tưởng Chấn một tháng thế nhưng có thể lấy mười lượng bạc?
Này… Tích góp một năm, nhưng liền có thể mua năm mẫu đất a! Nếu như mười năm, đó chính là năm mươi mẫu đất!
Thời điểm đoàn người Tưởng Chấn trở lại thôn Hà Tây, trời đã hoàn toàn đen, mà đám người Vương Hải Sinh đến lúc này vẫn còn ngơ ngác.
Tưởng Chấn… Thật sự quá lợi hại!
Thuyền chậm rãi tới gần thôn Hà Tây, sau khi dừng lại ở nơi dừng thuyền, Tưởng Chấn liền cùng Triệu Kim Ca từ trong khoang thuyền đi ra, mà bọn họ vừa đi ra, liền nhìn thấy có người trên bờ.
“Cha." Triệu Kim Ca kêu một tiếng —— người chờ ở bên bờ, chính là Triệu Phú Quý.
“Cha, ngươi như thế nào đến đây." Tưởng Chấn cũng hỏi, trong lòng đồng thời dâng lên ấm áp. Lúc hắn ở hiện đại, không coi là cô nhi, nhưng cha mẹ hắn ở lúc hắn còn rất nhỏ liền ly hôn, hắn cũng vẫn luôn sống cùng bà nội.
Hai người nọ đều một lần nữa xây dựng gia đình, cũng không chào đón hắn, ngay cả bà nội hắn, cũng càng thích con của mẹ kế… Sau này chờ bà nội qua đời, những người đó đẩy đến đẩy đi không chịu dưỡng hắn ngay cả học phí cao trung của hắn cũng không chịu ra, hắn cùng những người đó liền triệt để cắt đứt liên hệ.
Cha mẹ yêu thương, hắn trước kia chưa bao giờ hưởng thụ qua, không nghĩ tới hiện tại một bó tuổi to, thế nhưng sẽ ở trên người của Triệu Phú Quý cùng Triệu Lưu thị cảm nhận được…
Trước kia hắn đặc biệt hâm mộ các bạn học có người đón về nhà, hiện tại cũng cảm thụ được rồi.
“Ta chỉ ăn no rồi đi ra dạo thôi." Triệu Phú Quý nói: “Muốn lấy thứ gì không? Các ngươi bận cả ngày, ta lấy tới."
“Không cần, đồ sứ bán xong, chúng ta hiện tại không có thứ gì muốn lấy." Tưởng Chấn nói, cùng Triệu Phú Quý đi về nhà.
Trước đó ở trước mặt Vương Hải Sinh, Tưởng Chấn sẽ hơi khoe khoan, nhưng ở trước mặt Triệu Phú Quý, hắn lại cái gì cũng không nói, bất quá hắn không nói, Triệu Kim Ca lại sẽ nói.
Rất nhanh, Triệu Kim Ca liền đem chuyện Tưởng Chấn làm quản sự sòng bạc nói ra.
“Sòng bạc?" Triệu Phú Quý khẽ nhíu mày, làm quản sự xác thực rất tốt, nhưng quản sự sòng bạc… Ông chỉ sợ Tưởng Chấn bị người sòng bạc làm hư.
Chỉ là ông không tiện đi nói Tưởng Chấn, liền tính toán ngày mai tìm cơ sẽ nhắc Triệu Kim Ca một chút, bảo Triệu Kim Ca nhìn Tưởng Chấn, cũng đừng để cho Tưởng Chấn nghiện cờ bạc.
Triệu Phú Quý không có nhiều lời, nhưng Tưởng Chấn cũng có thể đoán được tâm tư ông: “Cha ngươi yên tâm, đánh bạc không phải chính đạo, ta sẽ không đi làm việc này."
Triệu Phú Quý lúc này vui mừng lên: “Tốt! Tốt!"
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca về nhà đã rất muộn, nhưng Triệu Lưu thị đem đồ ăn đặt ở trên giá chưng nên vẫn còn nóng hổi, nhìn mấy món thậm chí đều chưa động qua, ngay cả cơm trong nồi, cũng còn nguyên ——vợ chồng Triệu Phú Quý ăn sợ là cơm nguội còn lại hôm qua.
“Chúng ta đã nếm qua, các ngươi ăn nhanh đi." Triệu Lưu thị cười khuyên nhủ.
“Ân." Tưởng Chấn gật gật đầu, bưng cơm đến lên, sau khi ăn xong, lại từ trong giỏ trúc cầm ra bạc hôm nay bán đồ sứ kiếm được.
Tuy rằng hắn mua giấy bút tốn một ít, nhưng sau đó từ đám người Trịnh đại thiếu thắng được một ít, lúc này tính tính, một trăm lượng có dư.
“Cha nương, hôm nay bán đồ sứ kiếm hơn một trăm lượng, các ngươi trước giữ đi, sau đó đi xem xem có thể hay không lại mua thêm ruộng." Tưởng Chấn nói. Vợ chồng Triệu Phú Quý từng sống khổ, ăn cái gì đều luyến tiếc, nhưng nếu như tiền trong nhà nhiều hơn, bọn họ tổng sẽ nguyện ý ăn ngon hơn.
Lại thêm một trăm lượng?! Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý có chút hồi không được thần.
Tưởng Chấn, như thế nào cứ thường xuyên làm ra chút việc hù dọa bọn họ?
“Này… Này…" Triệu Phú Quý có chút chân tay luống cuống: “Chúng ta muốn xây nhà hay không?"
Người trong thôn bọn họ, có chút tiền liền thích xây nhà, đem nhà ở xây phi thường khí phái, nhưng Tưởng Chấn cảm thấy hoàn toàn không tất yếu.
Trong thôn có số người sau khi nhà xây xong, đều không có tiền đặt mua gia cụ cùng các loại đồ dùng sinh hoạt, tuy rằng ở nhà lớn, nhưng bên trong trống trơn, hoặc chỉ còn một chút đồ rách nát, như vậy… Còn không bằng nhà ở nhỏ chút, sau đó mua đồ dùng trong nhà tốt hơn.
Đặc biệt là ăn, nhất định phải ăn ngon hơn!
Tưởng Chấn cự tuyệt đề nghị xây nhà, Triệu Phú Quý cũng cảm thấy như vậy rất tốt: “Cũng phải, hiện tại nhà vẫn đủ ở, vẫn nên đặt mua chút ruộng trước tốt hơn, có ruộng, nào còn lo lắng không có nhà ở?"
Triệu Phú Quý cầm tiền, liền cùng Triệu Lưu thị trở về phòng, Tưởng Chấn lại lôi kéo Triệu Kim Ca đi tắm rửa: “Kim Ca, ta giúp ngươi kỳ lưng?"
Kỳ lưng? Triệu Kim Ca có chút ngượng ngùng, nhưng y lại luyến tiếc cự tuyệt Tưởng Chấn, cuối cùng cắn chặt răng: “Được."
Tưởng Chấn nói là giúp người kỳ lưng, kết quả kỳ kỳ liền kỳ đến phía trước, còn đem bộ vị chỉ có thể cho chồng nhìn của Triệu Kim Ca tới tới lui lui tẩy vài lần, khiến Triệu Kim Ca hận không thể đào cái động chui vào luôn.
“Chờ chút ta còn muốn nếm thử, khẳng định phải tẩy sạch sẽ chút." Tưởng Chấn cười nói, tối hôm qua đều là tân thủ, hắn quá hưng phấn, liền không như thế nào lo lắng lấy lòng Triệu Kim Ca, hôm nay liền bất đồng…
Triệu Kim Ca nghe thấy Tưởng Chấn nói, chỉ coi như Tưởng Chấn đang nói lung tung, không nghĩ đến sau khi lên giường, Tưởng Chấn thế nhưng lại thật sự nếm.
Triệu Kim Ca biết một chút chuyện nam nữ, nhưng còn thực không biết nguyên lai có thể dùng miệng…
Tưởng Chấn, thế nhưng nguyện ý làm loại này sự tình với y…
Đến lúc cuối cùng, cả người Triệu Kim Ca đều co rút, cũng mềm nhũn, ngay cả động đều không thể động…
Sau đó, Tưởng Chấn liền trở người y lại, bắt đầu hưởng thụ của mình, ép buộc một lần còn chưa đủ, sau khi ngừng một hồi, lại đem người hướng lên chính diện lại ép buộc một lần.
Đêm nay kích thích, đối với Triệu Kim Ca đến nói so với tối hôm qua động phòng còn muốn lớn hơn, Tưởng Chấn nhìn thấy bộ dáng mềm nhũn không khí lực của y, cũng cảm thấy mỹ mãn.
Bên kia, vợ chồng Triệu Phú Quý cầm bạc ngủ không được, lại có điểm rối rắm.
Tuy nói Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca bên kia cơ hồ không có thanh âm gì, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể nghe được chút tiếng “cọt kẹt"…
Giường mới kia chỉ sợ dùng không được mấy năm liền muốn hỏng.
Ai, ruốt cuộc tuổi trẻ, thế nhưng có thể ép buộc lâu như vậy…
Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca đêm nay cực kỳ thống khoái, Lưu Hắc Đầu lưu lại bên trong sòng bạc ở huyện thành lại cảm giác mình quả thực xui xẻo thấu trời.
Gã đi tìm riêng Trương quản sự, đưa chút tiền, kết quả liền từ chỗ Trương quản sự nhận được một câu: “Đại thiếu rất coi trọng Tưởng Chấn."
Đại thiếu thế nhưng rất coi trọng Tưởng Chấn!
Đại thiếu gia là ai a! Đó là người tất cả bọn họ đều muốn cung, hắn thế nhưng rất coi trọng Tưởng Chấn!
Lưu Hắc Đầu chỉ cảm thấy trong miệng của mình đắng lợi hại, gã như thế nào liền luẩn quẩn trong lòng nhất định muốn đi đắc tội Tưởng Chấn đâu?
Lưu Hắc Đầu xem như đả thủ hàng đầu của sòng bạc, nhưng đả thủ bên trong sòng bạc này, cũng không phải đều phục gã, lúc này biết gã đắc tội với quản sự mới tới, không khỏi sung sướng khi người gặp họa.
Về phần quản sự mới tới… Đối với quản sự đại thiếu tự mình lựa chọn, bọn họ lại không dám có một chút không phục, cũng không dám có một chút bất kính.
Ngày hôm sau tân hôn, Tưởng Chấn cuối cùng cũng thức dậy trước Triệu Kim Ca, cũng rời giường trước, bất quá hắn dậy vẫn không sớm bằng Triệu Lưu thị cùng Triệu Phú Quý.
Nhìn thấy hắn từ trong phòng đi ra, Triệu Lưu thị đang chuẩn bị làm điểm tâm liền hỏi: “Kim Ca đâu? Kim Ca như thế nào còn chưa thức dậy? Tưởng Chấn, ngươi đi gọi y dậy đi, cũng không thể để y càng ngày càng lười!"
“Nương, y còn không dậy, để y ngủ thêm một lát đi." Tưởng Chấn nói.
“Thật là càng ngày càng kỳ cục, trễ như vậy còn ngủ." Triệu Lưu thị rầm rì, nói là như vậy nói, nhưng trên mặt lại mang theo tươi cười.
Tưởng Chấn tốt với Triệu Kim Ca, bà trong lòng cũng rất cao hứng.
Chờ sau khi Tưởng Chấn cùng Triệu Kim Ca xuất môn, Triệu Lưu thị lại lập tức tìm người khoe khoang: “Tưởng Chấn đối với Kim Ca nhà ta thật sự rất tốt, buổi sáng mình cũng đã dậy, lại luyến tiếc đem xú tiểu tử nhà ta đánh thức."
“Vậy phải làm sao bây giờ a, Kim Ca nhà ta chính là càng ngày càng lười!"
“Tưởng Chấn, còn không biết chừa chút tiền cho mình, kiếm tiền liền đưa ta giữ…"
Nghe Triệu Lưu thị nói, không thiếu được liền có người trở về tìm nam nhân nhà mình phiền toái: “Ngươi xem xem Triệu gia người ta! Triệu Lưu thị quanh năm suốt tháng việc đồng áng đều không cần động chạm không nói, trong nhà có đồ ăn ngon đều cho bà ta, còn Triệu Kim Ca thì sao? Bộ dáng lớn lên thế kia, lại được nâng trong lòng bàn tay… Ta làm thế nào cũng không kém hơn bọn họ đi? Vừa phải chăm hài tử lại vừa phải làm việc nhà còn phải xuống ruộng làm việc, ta như thế nào lại theo người như vậy ngươi a!"
Tưởng Chấn cũng không biết hắn để Triệu Kim Ca ngủ nướng, lại có thể dẫn phát đại chiến của một vài gia đình ở thôn Hà Tây.
Hắn hôm nay không có mang theo ba người Vương Hải Sinh, mà tự mình chèo thuyền, cùng Triệu Kim Ca đi huyện thành, trên đường Triệu Kim Ca muốn học chèo thuyền, hắn còn dạy Triệu Kim Ca.
Sau khi hai người thân thiết đến huyện thành, cũng không có đến sòng bạc, mà lại đến Trịnh gia.
Bộ bài hôm qua bị Trịnh đại thiếu mang đi, mà Trịnh đại thiếu còn nói Tưởng Chấn hôm nay đến sớm chút, nói là muốn cùng hắn thương lượng một chút bộ bài đến cùng phải chế tác như thế nào, lại muốn mở rộng như thế nào, tốt nhất là trong thời gian ngắn không cần bị người khác bắt chước đi, có thể khiến bọn họ kiếm hơn chút.