Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển
Chương 3: Thế Giới Hai Hình Dáng

Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển

Chương 3: Thế Giới Hai Hình Dáng

Hoắc Dĩnh trên tay bế Tiểu Điệp, hắn nhẹ nhàng phi thân vào bên trong vương phủ. Lướt qua dãy hành lang, cuối cùng ngưng lại tại một căn phòng, hắn khéo léo mở cửa ra đi vào bên trong, đặt Tiểu Điệp lên giường.

Tiểu Điệp vì bất ngờ bị bỏ xuống, tư thế bị thay đổi nên cựa mình một chút, rồi lại ngủ tiếp, nàng không ngừng nói mớ đùi gà, đùi gà.

Nhìn dáng ngủ trẻ con của nàng, bất giác cơ mặt Hoắc Dĩnh từ từ giản ra, ánh mắt tỏa lên một chút ấm áp.

Quả thật rất giống, nhưng bộ trang phục này có phần hơi kỳ lạ. Hoắc Dĩnh lấy tay kéo chăn lên ngang người Tiểu Điệp, sau đó xoay người rời khỏi.

Cánh cửa vừa khép lại khuôn mặt Hoắc Dĩnh lập tức thay đổi. Chúng lạnh lẽo tựa như hố băng vạn trượng, âm u lạnh lẽo, không có một chút gì gọi là ấm áp.

Hoắc Dĩnh quét ánh mắt về một phía của mái nhà. Nơi tưởng chừng như không có người, lập tức vang lên tiếng động, người kia dường như hiểu ý, liền xuất hiện, quỳ xuống cúi đầu nói: "Vương gia, ngài có việc gì sai bảo"

"Mau điều tra xem ai đã bán tin tức, đem hắn về đây".

Khuôn mặt của Hoắc Dĩnh đã lạnh lẽo, nhưng giọng nói lại càng thêm lạnh khiến cho người kia không khỏi rùng mình một cái. Hắn cúi đầu xuống, vội trả lời: "Đã rõ". Ngay sau đó lập tức biến mất.

********************...............**************************

"Woa, đùi gà.... Loại supper big big nha".

Trước mặt Tiểu Điệp bỗng dưng xuất hiện đùi gà siêu lớn, kích thước dường như gần bằng nàng. Nhìn đùi gà bóng bẩy không ngừng huơ huơ trước mặt, nàng bị nó làm cho ứa cả nước miếng. Không chịu nổi nữa, Tiểu Điệp như con hổ đói lập tức lao vào đùi gà, nàng không ngừng cắn cắn... cạp cạp... Chợt đùi gà chợt la lên thất thanh: "Á".

Tiểu Điệp bị tiếng la làm cho giật mình, mơ mơ tỉnh tỉnh nói: "Hửm? Đùi gà đâu rồi?"

Đáp lại câu hỏi của nàng, người kia không ngừng khóc thút thít: "Cô nương, tiểu nữ không phải đùi gà".

Tiểu Điệp tỉnh ngủ, nàng phát hiện tay nàng đang nắm tay vị tiểu cô nương kia. Hơn thế nữa, trên cánh tay nàng ấy còn có dấu răng do nàng cắn. Tiểu Điệp giật mình vội buông ra: "Á xin lỗi". Nàng xấu hổ không ngừng gãi đầu.

Người hầu mắt ngấn nước, cố gắng lắc đầu nói: "Tiểu nữ không sao, cô nương thau nước đã được chuẩn bị, mời ngài rửa mặt sau đó dùng điểm tâm".

"À ờ... Đa tạ." Tiểu Điệp lúng túng nói. Thấy nàng ta vẫn đứng đó, không nhúc nhích, Tiểu Điệp khó hiểu. Nàng ta rụt rè hay phải nói là sợ hãi, run run hỏi: "Cô nương, còn cần gì nữa không ạ?"

Dường như hiểu ra vấn đề, Tiểu Điệp khoát khoát tay nói: "À... không cần, ta có thể làm được, nàng có thể đi".

Như được giải thoát, nàng ta vội cúi đầu chào, sau đó dùng tốc độ ánh sáng chạy đi mất. Tiểu Điệp ngớ người ra, tự lẩm bẩm: " Ta đáng sợ đến thế à?"

Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Tiểu Điệp mới phát hiện bản thân đang ở trong một căn phòng rất là sang trọng, nàng tự hỏi: "Đây là đâu thế nhỉ?".

Cái giường, cái ghế, kể cả cái bàn đều làm từ vật liệu gỗ quý hiếm, ngay cả cái rèm cũng là loại lụa tốt, sờ vào rất êm tay. Ai đã đưa nàng đến đây? Vốn dĩ ở đây nàng đâu quen ai.

Trong đầu xuất hiện biết bao nhiêu nghi vấn, nhưng hiện tại nàng đang rất đói nên tạm gác qua mọi chuyện, lại bàn ăn sáng. Người ta có câu "Có thực mới vật được đạo", bởi thế điều quan trọng nhất bây giờ chính là lấp đầy cái bụng rỗng cái đã.

Tiểu Điệp kéo ghế ra, ngồi vào. Một chân gác lên ghế bên cạnh, tay cầm đùi gà nhai ngấu nghiến. Phút chốc cái gọi là thục nữ của nàng tiêu tan trong nháy mắt. Nàng vừa ăn vừa không ngừng khen ngợi ngon, như bão quét tích tắc mâm cơm đã bị nàng ăn hết một nửa.

Chợt cánh mở ra, Hoắc Dĩnh chậm rãi bước vào nhưng khi nhìn thấy Tiểu Điệp bước chân liền đứng sựng lại, sắc mặt tối sầm trông rất khó coi. Đây là dáng vẻ nữ nhân đang ăn hay sao.

Nhìn thấy Hoắc Dĩnh, Tiểu Điệp suýt bị mắc nghẹn, vội ngồi lại ngay ngắn, tay vỗ vỗ ngực ho khụ... khụ... Trong đầu thầm nghĩ: Ai thế nhỉ? Thật đẹp trai nha.

Hoắc Dĩnh bước tới bàn, kéo ghế ra, ngồi đối diện Tiểu Điệp, giọng nhàn nhạt nói: "Nàng trông có vẻ rất đói?". Nghe được ý vị trong đó, Tiểu Điệp xấu hổ cúi đầu, tay mân mê cái áo bị cắt hết một nhúm. Hoắc Dĩnh nhìn cái áo của Tiểu Điệp sắc mặt liền có chút dịu lại, trầm giọng nói: "Đa tạ cô nương đã cứu ta".

Tiểu Điệp bị bất ngờ nên ngớ người ra: "Ta cứu ngài? Khi nào kia chứ?", trên đầu nàng xuất hiện vô vàn dấu chấm hỏi.

"Hôm qua, ở trong rừng". Hoắc Dĩnh đáp ngắn gọn.

"Trong rừng?". Kì lạ, rõ ràng hôm qua nàng chưa từng gặp người này bao giờ. Hơn nữa lại còn bảo nàng cứu y nữa kia chứ.

Thấy Tiểu Điệp vẫn ngu ngơ, Hoắc Dĩnh không khỏi nhíu mày. Cô nương này định bày trò gì đây, sao lại một mực khăng khăng là chưa từng gặp hắn, hơn nữa dáng vẻ kia không phải giả bộ, nếu có thì nàng ta cũng thật cao tay, hoàn toàn không hiện ra chút sơ hở nào cả.

Hoắc Dĩnh chỉ tay vào vạt áo Tiểu Điệp, trầm ổn hỏi: "Vậy có thể cho ta hỏi tại sao áo cô nương bị mất hết một khoản hay không".

Tiểu Điệp nhìn áo của mình liền vội trả lời: "À cái này là do ta cứu một tiểu hắc cẩu".

Nghe Tiểu Điệp trả lời, chân mày Hoắc Dĩnh càng nhíu chặt hơn nữa. Rõ ràng nàng ta nhớ chuyện hôm qua, nhưng dáng vẻ kia dường như không biết đó là hắn. Không lẽ trên đời còn một hắc cẩu khác giống hắn hay sao. Chuyện này không thể nào.

Tiểu Điệp nhìn thấy Hoắc Dĩnh chân mày càng lúc càng nhíu chặc thì lại cảm thấy mù mờ. Sao vậy, bộ nàng nói gì sai hay sao, sao nhìn sắc mặt khó coi thế.

Dường như nhìn ra nét hoang mang trong đáy mắt Tiểu Điệp, mâu quang Hoắc Dĩnh chợt lóe lên sau đó lại tĩnh mịch, Hoắc Dĩnh tự tiếu phi tiếu, không nhìn ra suy nghĩ, môi mỏng khẽ nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ: " Vậy có thể cho ta hỏi hắc cẩu đó ở đâu rồi không?"

Khi nghe Hoắc Dĩnh hỏi nàng mới để ý, từ lúc nàng tỉnh dậy thì đã không thấy tiểu cẩu kia đâu hết. Tiểu Điệp chợt nhìn Hoắc Dĩnh đầy nghi hoặc. Lúc nàng định trả lời thì liền bị hắn cắt ngang: "Không thấy?"

Tiểu Điệp yên lặng gật gật đầu.

Trước biểu tình của nàng, Hoắc Dĩnh không nói gì, chỉ vung tay lên một cái. Lập tức ánh sáng xanh phát ra, Hoắc Dĩnh biến thành hắc cẩu, nhưng lần này không phải một tiểu hắc cẩu nữa mà là đại hắc cẩu.

Nhìn hắc cẩu trước mặt mình, thân thể Tiểu Điệp phút chốc bị bất động, đồng tử dường như giãn ra, tỏ rõ sự sợ hãi trong đáy mắt.
Tác giả : Bách Mục Quỷ
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại