Độc Sủng Vương Gia Hắc Khuyển
Chương 23-3
Thấy Tiểu Điệp rời khỏi, Bạch Lăng vội nhấc gót đi theo: "Cho tại hạ xin cao danh quý tánh của cô nương."
"Tô Dã Điệp" Tiểu Điệp nói mà chân vẫn tiếp tục bước, phía sau Hoắc Dĩnh che mất bóng dáng nhỏ bé của nàng khiến bạch Lăng chỉ có thể nghe được giọng nói.
"Vậy tiểu thú bông kia, ấy nhầm, thần thú kia, có thể cho ta mượn một lát hay không?"
Tiểu Điệp trả lời mang theo ý cười nhạt: "Ngươi cũng nói nó là thần thú, vậy hỏi thử xem Tiểu Bạch Lang có chịu hay không, chuyện này ta không can thiệp được."
Bạch Lăng cười cứng nhắc. Đây rõ ràng là nàng ta đang từ chối khéo, tiểu thú bông kia nhìn thế nào thì cũng không muốn lại gần hắn. Hơn nữa, thần thú luôn tuân lời của chủ nhân. Nếu nàng ta lên tiếng, mặc dù tiểu thú bông kia có ủy khuất thì nhất định cũng sẽ cho hắn sờ vài cái.
Hoắc Dĩnh ở phía trước mặc dù đã che khuất Tiểu Điệp, nhưng lại không ngừng lắc mình qua lại để che đi thân hình nàng, chỉ thiếu ôm trọn nàng trong lòng để đi. Thỉnh thoảng hắn quay đầu ra phía sau lườm Bạch Lăng một cái, dường như rất sợ kẻ lạ mặt này cướp Nhạc tỷ chạy đi mất.
Tiểu Điệp biết hành động vụn vặt nhỏ nhoi này của Hoắc Dĩnh, nàng không vạch trần, không thể hiện ra mặt, chỉ âm thầm giấu cảm xúc ấm áp trong lòng.
Bạch Lăng thấy tiểu thú bông kia hắn sờ không được rồi, vội đánh trống lảng sang chuyện khác: "Vị này là bị trúng độc nên ngốc hay bị ngốc bẩm sinh?"
Bước chân Tiểu Điệp chợt dừng lại, Hoắc Dĩnh vì Tiểu Điệp dừng đột ngột khẽ chao đảo. Bạch Lăng chợt phát hiện, hắn vừa mới nói từ đại kị, nàng ta sẽ không rút đao ra chém hắn chứ? Nghĩ đến đây, Bạch Lăng trộm đổ mồ hôi hột.
Nhưng nỗi sợ của Bạch Lăng không xảy ra. Tiểu Điệp không tỏ sát khí muốn giết người, mà chỉ nhàn nhạt đáp: "Là trúng độc."
"Cốt Tán Hoàn?"
Tiểu Điệp không trả lời mà chỉ bước tiếp, Bạch Lăng ngầm hiểu đó là câu trả lời, hắn tiếp: "Nếu vậy, Điệp cô nương hẳn cũng như ta, đang muốn tìm người của tộc Bạch Lang?"
Ai cũng biết, độc này chỉ có người trọng tộc Bạch Lang mới biết cách chữa. Điều này nàng rõ hơn ai hết, nàng từng thấy một người trúng độc này và được chữa khỏi. Nhưng vì bị đưa đi qua thế giới khác lúc còn quá nhỏ nên nành vẫn chưa học được cách giải.
Tiểu Điệp tiếp tục giữ im lặng.
Trước sự lạnh nhạt của Tiểu Điệp, người nhiệt tình như Bạch Lăng cũng phải chịu thua, hắn cười khổ nói: "Được rồi, được rồi, không muốn nói thì không nói. Nhưng cả ba người chúng ta đều có chung mục tiêu, hay là lập nhóm đi chung?"
Tiểu Điệp vẫn không trả lời, nhưng cũng không tỏ vẻ là phản đối. Bạch Lăng liền thở phào ra nhẹ nhõm.
Có thêm hai người đi chung với hắn, bọn người kia nhất định khó tìm ra hắn hơn một chút.
Hoắc Dĩnh nãy giờ nghe Bạch Lăng thao thao bất tuyệt, hắn mặc dù đã chăm chú lắng nghe nhưng vẫn không hiểu Bạch Lăng nói về vấn đề gì. Trong lòng có chút không thoải mái.
Bạch Lăng cứ mãi độc diễn, cuối cùng cả ba cũng đến một căn nhà nhỏ.
Những ngày sau đó trôi qua vô cùng yên ổn.
Chẳng hạn như, Bạch Lăng không ngừng làm phiền Tiểu Điệp để nói những câu vô bổ như: Nàng đã có ý trung nhân chưa? Có nguyện ý gả cho ta hay không?...
Lúc đầu nàng còn hừ vài cái để đáp lệ, về sau một cái hừ nàng cũng lười hừ, mặc cho Bạch Lăng muốn nói gì thì nói. Miệng là của hắn, hắn có chết vì khô nước bọt cũng là chuyện của hắn, không liên quan tới nàng.
Chỉ có điều, người tên Bạch Lăng này vậy mà nhiều nước bọt hơn nàng tưởng. Hết nói với nàng mấy cây vô bổ, lại quay sang Hoắc Dĩnh đấu khẩu. Trong lúc nàng lười quam tâm, không biết từ khi nào Bạch Lăng đã đổi cách gọi bọn họ. Bạch Lăng gọi Tiểu Điệp bằng Điệp nhi, còn Hoắc Dĩnh bằnh Dĩnh tiểu đệ.
Hôm nay cũng như mọi ngày. Khí trời đã vào xuân, nắng trắng ấm áp xen lẫn mùi hương của cây cỏ.
Bạch Lăng ngồi dựa ra một chiếc ghế gỗ, vươn vai ra thở dài một cái: "Chán thật, tìm mãi vẫn không thấy được người tộc Bạch Lang." tiện thể giơ tay ra lấy đi mất một miếng chuối chiên của Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh bị trộm bánh vội giơ tay đánh cái chát vào cái tay của tên trộm kia, sau đó vội lấy hết mấy miếng chuối chiên chạy tới phía Tiểu Điệp ngồi.
Bạch Lăng cầm cái tay bị đánh đau thầm ca thán: "Dĩnh tiểu đệ, ta nói này, chỉ là một miếng chuối chiên mà ngươi cũng keo với ta vậy sao?"
Hoắc Dĩnh bỉu môi, ngó lơ không thèm để ý. Nhưng chạm ánh mắt của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh lại rút miếng chuối chiên ra hỏi: "Tỷ ăn không?"
Bạch Lăng trợn tròn mắt. Cả hai người này ai cũng toàn bất công với hắn.
Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh mỉm cười lắc đầu, lại quay mặt sang Bạch Lăng hỏi: "Lăng ca, huynh cứ bảo là tìm người tộc Bạch Lang, nhưng khi chạm mặt, huynh sao biết được." Sống chung vài tháng, Tiểu Điệp cảm thấy người này cũng không đến nỗi nào. Bạch Lăng dù sao cũng lớn hơn nàng, vì thế nàng cũng không keo kiệt mà kêu y bằng một tiếng Lăng ca. Nhưng nói sao thì, nhiều lúc nàng vẫn không ưa nổi cái miệng của người này.
Nghe Tiểu Điệp hỏi, Bạch Lăng mỉm cười đắc ý, vội lấy trong người ra một viên đá đen.
Tiểu Điệp nhìn viên đá sau đó nhìn Bạch Lăng tỏ ý không biết viên đá này, đang chờ nghe giải thích.
Bạch Lăng lên tiếng: "Là vầy, viên đá này có thể nhận thấy linh khí của người tộc Bạch Lang, nếu lại gần người mà có dòng máu tộc Bạch Lang hơn năm mươi phần thì nó nhất định sẽ phát sáng."
Tiểu Điệp nhìn chằm chằm cục đá tỏ vẻ không tin.
Bạch Lăng nhìn thấy thái độ của Tiểu Điệp nghẹn nói không nên lời. Sau đó giọng hết cách nói: "Nếu gặp được người trong tộc Bạch Lang rồi muội sẽ thấy."
Bạch Lăng lại lấy viên đá khác trong túi ra. Viên đá này được khạm trong một con bướm, còn được luồn qua một sợi dây chuyền. Bạch Lăng đưa sợi dây chuyền cho Tiểu Điệp rồi nói: "Cho muội đó."
"Vì sao?" Tiểu Điệp khó hiểu hỏi.
"Vật đính hôn." Bạch Lăng nháy mắt một cái.
Không đợi Tiểu Điệp lên tiếng, Hoắc Dĩnh ngồi kế bên lập tức lấy sợi dây chuyền ném đi.
Bạch Lăng nhanh tay lẹ mắt chộp lại kịp, thở phào ra một hơi, sau đó lại nhìn Hoắc Dĩnh gào lên: "Lão tổ tông của ta, đệ có biết cái này hiếm lắm không, trên thế giới chỉ có ba viên thôi đó."
Hoắc Dĩnh xì ra một hơi rõ dài, tỏ ý không quan tâm. "Chẳng phải chỉ là một cục than nhỏ xíu thôi sao?"
Bạch Lăng nghe xong lại gào lên: "Đệ thật không biết lễ độ mà, lại dám lấy đống than tầm thường đó so sánh với hắc thạch của ta."
Hai người cứ thế cãi qua cãi lại.
Tiểu Điệp lắc đầu tỏ ý hết cách. Nàng lên tiếng để cắt ngang: "Nếu đã quý như vậy hay là Lăng ca cứ giữ lại đi."
Bạch Lăng lại đưa sợi dây chuyền cho Tiểu Điệp nói: "Không phải muội cũng cần tìm người trong tộc Bạch Lang hay sao. Còn phải tìm thuốc chữa cho tên này nữa." Bạch Lăng lườm Hoắc Dĩnh một cái.
Thấy Bạch Lăng nói có lý, nàng thu nhận, sau đó cảm tạ. Nàng cầm sợi dây lắc lắc trước mặt, không thấy phản ứng gì không khỏi có chút nghi ngờ.
Sợi dây này quả thật có phản ứng với người trong tộc Bạch Lang sao?
"Tô Dã Điệp" Tiểu Điệp nói mà chân vẫn tiếp tục bước, phía sau Hoắc Dĩnh che mất bóng dáng nhỏ bé của nàng khiến bạch Lăng chỉ có thể nghe được giọng nói.
"Vậy tiểu thú bông kia, ấy nhầm, thần thú kia, có thể cho ta mượn một lát hay không?"
Tiểu Điệp trả lời mang theo ý cười nhạt: "Ngươi cũng nói nó là thần thú, vậy hỏi thử xem Tiểu Bạch Lang có chịu hay không, chuyện này ta không can thiệp được."
Bạch Lăng cười cứng nhắc. Đây rõ ràng là nàng ta đang từ chối khéo, tiểu thú bông kia nhìn thế nào thì cũng không muốn lại gần hắn. Hơn nữa, thần thú luôn tuân lời của chủ nhân. Nếu nàng ta lên tiếng, mặc dù tiểu thú bông kia có ủy khuất thì nhất định cũng sẽ cho hắn sờ vài cái.
Hoắc Dĩnh ở phía trước mặc dù đã che khuất Tiểu Điệp, nhưng lại không ngừng lắc mình qua lại để che đi thân hình nàng, chỉ thiếu ôm trọn nàng trong lòng để đi. Thỉnh thoảng hắn quay đầu ra phía sau lườm Bạch Lăng một cái, dường như rất sợ kẻ lạ mặt này cướp Nhạc tỷ chạy đi mất.
Tiểu Điệp biết hành động vụn vặt nhỏ nhoi này của Hoắc Dĩnh, nàng không vạch trần, không thể hiện ra mặt, chỉ âm thầm giấu cảm xúc ấm áp trong lòng.
Bạch Lăng thấy tiểu thú bông kia hắn sờ không được rồi, vội đánh trống lảng sang chuyện khác: "Vị này là bị trúng độc nên ngốc hay bị ngốc bẩm sinh?"
Bước chân Tiểu Điệp chợt dừng lại, Hoắc Dĩnh vì Tiểu Điệp dừng đột ngột khẽ chao đảo. Bạch Lăng chợt phát hiện, hắn vừa mới nói từ đại kị, nàng ta sẽ không rút đao ra chém hắn chứ? Nghĩ đến đây, Bạch Lăng trộm đổ mồ hôi hột.
Nhưng nỗi sợ của Bạch Lăng không xảy ra. Tiểu Điệp không tỏ sát khí muốn giết người, mà chỉ nhàn nhạt đáp: "Là trúng độc."
"Cốt Tán Hoàn?"
Tiểu Điệp không trả lời mà chỉ bước tiếp, Bạch Lăng ngầm hiểu đó là câu trả lời, hắn tiếp: "Nếu vậy, Điệp cô nương hẳn cũng như ta, đang muốn tìm người của tộc Bạch Lang?"
Ai cũng biết, độc này chỉ có người trọng tộc Bạch Lang mới biết cách chữa. Điều này nàng rõ hơn ai hết, nàng từng thấy một người trúng độc này và được chữa khỏi. Nhưng vì bị đưa đi qua thế giới khác lúc còn quá nhỏ nên nành vẫn chưa học được cách giải.
Tiểu Điệp tiếp tục giữ im lặng.
Trước sự lạnh nhạt của Tiểu Điệp, người nhiệt tình như Bạch Lăng cũng phải chịu thua, hắn cười khổ nói: "Được rồi, được rồi, không muốn nói thì không nói. Nhưng cả ba người chúng ta đều có chung mục tiêu, hay là lập nhóm đi chung?"
Tiểu Điệp vẫn không trả lời, nhưng cũng không tỏ vẻ là phản đối. Bạch Lăng liền thở phào ra nhẹ nhõm.
Có thêm hai người đi chung với hắn, bọn người kia nhất định khó tìm ra hắn hơn một chút.
Hoắc Dĩnh nãy giờ nghe Bạch Lăng thao thao bất tuyệt, hắn mặc dù đã chăm chú lắng nghe nhưng vẫn không hiểu Bạch Lăng nói về vấn đề gì. Trong lòng có chút không thoải mái.
Bạch Lăng cứ mãi độc diễn, cuối cùng cả ba cũng đến một căn nhà nhỏ.
Những ngày sau đó trôi qua vô cùng yên ổn.
Chẳng hạn như, Bạch Lăng không ngừng làm phiền Tiểu Điệp để nói những câu vô bổ như: Nàng đã có ý trung nhân chưa? Có nguyện ý gả cho ta hay không?...
Lúc đầu nàng còn hừ vài cái để đáp lệ, về sau một cái hừ nàng cũng lười hừ, mặc cho Bạch Lăng muốn nói gì thì nói. Miệng là của hắn, hắn có chết vì khô nước bọt cũng là chuyện của hắn, không liên quan tới nàng.
Chỉ có điều, người tên Bạch Lăng này vậy mà nhiều nước bọt hơn nàng tưởng. Hết nói với nàng mấy cây vô bổ, lại quay sang Hoắc Dĩnh đấu khẩu. Trong lúc nàng lười quam tâm, không biết từ khi nào Bạch Lăng đã đổi cách gọi bọn họ. Bạch Lăng gọi Tiểu Điệp bằng Điệp nhi, còn Hoắc Dĩnh bằnh Dĩnh tiểu đệ.
Hôm nay cũng như mọi ngày. Khí trời đã vào xuân, nắng trắng ấm áp xen lẫn mùi hương của cây cỏ.
Bạch Lăng ngồi dựa ra một chiếc ghế gỗ, vươn vai ra thở dài một cái: "Chán thật, tìm mãi vẫn không thấy được người tộc Bạch Lang." tiện thể giơ tay ra lấy đi mất một miếng chuối chiên của Hoắc Dĩnh.
Hoắc Dĩnh bị trộm bánh vội giơ tay đánh cái chát vào cái tay của tên trộm kia, sau đó vội lấy hết mấy miếng chuối chiên chạy tới phía Tiểu Điệp ngồi.
Bạch Lăng cầm cái tay bị đánh đau thầm ca thán: "Dĩnh tiểu đệ, ta nói này, chỉ là một miếng chuối chiên mà ngươi cũng keo với ta vậy sao?"
Hoắc Dĩnh bỉu môi, ngó lơ không thèm để ý. Nhưng chạm ánh mắt của Tiểu Điệp, Hoắc Dĩnh lại rút miếng chuối chiên ra hỏi: "Tỷ ăn không?"
Bạch Lăng trợn tròn mắt. Cả hai người này ai cũng toàn bất công với hắn.
Tiểu Điệp nhìn Hoắc Dĩnh mỉm cười lắc đầu, lại quay mặt sang Bạch Lăng hỏi: "Lăng ca, huynh cứ bảo là tìm người tộc Bạch Lang, nhưng khi chạm mặt, huynh sao biết được." Sống chung vài tháng, Tiểu Điệp cảm thấy người này cũng không đến nỗi nào. Bạch Lăng dù sao cũng lớn hơn nàng, vì thế nàng cũng không keo kiệt mà kêu y bằng một tiếng Lăng ca. Nhưng nói sao thì, nhiều lúc nàng vẫn không ưa nổi cái miệng của người này.
Nghe Tiểu Điệp hỏi, Bạch Lăng mỉm cười đắc ý, vội lấy trong người ra một viên đá đen.
Tiểu Điệp nhìn viên đá sau đó nhìn Bạch Lăng tỏ ý không biết viên đá này, đang chờ nghe giải thích.
Bạch Lăng lên tiếng: "Là vầy, viên đá này có thể nhận thấy linh khí của người tộc Bạch Lang, nếu lại gần người mà có dòng máu tộc Bạch Lang hơn năm mươi phần thì nó nhất định sẽ phát sáng."
Tiểu Điệp nhìn chằm chằm cục đá tỏ vẻ không tin.
Bạch Lăng nhìn thấy thái độ của Tiểu Điệp nghẹn nói không nên lời. Sau đó giọng hết cách nói: "Nếu gặp được người trong tộc Bạch Lang rồi muội sẽ thấy."
Bạch Lăng lại lấy viên đá khác trong túi ra. Viên đá này được khạm trong một con bướm, còn được luồn qua một sợi dây chuyền. Bạch Lăng đưa sợi dây chuyền cho Tiểu Điệp rồi nói: "Cho muội đó."
"Vì sao?" Tiểu Điệp khó hiểu hỏi.
"Vật đính hôn." Bạch Lăng nháy mắt một cái.
Không đợi Tiểu Điệp lên tiếng, Hoắc Dĩnh ngồi kế bên lập tức lấy sợi dây chuyền ném đi.
Bạch Lăng nhanh tay lẹ mắt chộp lại kịp, thở phào ra một hơi, sau đó lại nhìn Hoắc Dĩnh gào lên: "Lão tổ tông của ta, đệ có biết cái này hiếm lắm không, trên thế giới chỉ có ba viên thôi đó."
Hoắc Dĩnh xì ra một hơi rõ dài, tỏ ý không quan tâm. "Chẳng phải chỉ là một cục than nhỏ xíu thôi sao?"
Bạch Lăng nghe xong lại gào lên: "Đệ thật không biết lễ độ mà, lại dám lấy đống than tầm thường đó so sánh với hắc thạch của ta."
Hai người cứ thế cãi qua cãi lại.
Tiểu Điệp lắc đầu tỏ ý hết cách. Nàng lên tiếng để cắt ngang: "Nếu đã quý như vậy hay là Lăng ca cứ giữ lại đi."
Bạch Lăng lại đưa sợi dây chuyền cho Tiểu Điệp nói: "Không phải muội cũng cần tìm người trong tộc Bạch Lang hay sao. Còn phải tìm thuốc chữa cho tên này nữa." Bạch Lăng lườm Hoắc Dĩnh một cái.
Thấy Bạch Lăng nói có lý, nàng thu nhận, sau đó cảm tạ. Nàng cầm sợi dây lắc lắc trước mặt, không thấy phản ứng gì không khỏi có chút nghi ngờ.
Sợi dây này quả thật có phản ứng với người trong tộc Bạch Lang sao?
Tác giả :
Bách Mục Quỷ