Độc Sủng Thiên Kim Nô
Chương 3
Kết quả, cuối cùng Đổng Trinh Hoa vẫn bị Thịnh Hạo kéo lên xe ngựa, cùng nhau quay về kinh với hắn, hành vi của hắn quả thực chính là bắt cóc, nhưng đây không phải chuyện quá đáng nhất, khiến cho nàng không thể chịu được, thật ra là — hắn vì tránh cho nàng nửa đêm muốn chạy trốn, cư nhiên ép nàng ngủ cùng giường với hắn, không chỉ ban ngày trông chừng nàng, buổi tối cũng trông chừng nàng, rõ ràng chính là muốn làm cho nàng không tránh khỏi Ngũ Chỉ Sơn (bàn tay Phật tổ bất Ngộ Không á =]]) của hắn!
“Ta là hoàng hoa khuê nữ còn chưa xuất giá, ta mãnh liệt yêu cầu nam nữ phân phòng ngủ!"
Trong khách phòng nhà trọ, Đổng Trinh Hoa đứng ở bên giường hô to, giãy dụa đến cuối cùng, đời này nàng còn chưa cùng nam nhân nào ngủ chung một cái giường, cho dù thế kỷ hai mươi mốt không khí vừa cởi mở vừa phóng thoáng, nàng cũng chưa từng như vậy, hắn quả thực hơi quá đáng!
Vì sao sợ hãi nàng đào tẩu như vậy? Muốn dứt khoát trực tiếp giúp nàng mang xích khoá chân hay không, như vậy dễ dàng bớt việc!
Hai tay Thịnh Hạo khoanh vòng ngực, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ, chưa từng có người dám làm trái mệnh lệnh của hắn, cũng chỉ có nàng, lại nhiều lần khiêu chiến quyền uy của hắn, làm cho hắn vừa tức vừa nhức đầu, “Ở quân doanh không phải ngươi cũng cùng ta ngủ chung ở trong một lều trại, lúc đó cùng tình huống hiện tại chẳng phải là giống nhau sao?"
“Tình huống bất đồng, không thể lấy ra so sánh, huống hồ ta ngủ ở trong lều trại của ngươi thì cũng không cùng ngủ một cái giường với người."
“Nơi này chỉ có một cái giường, ta và ngươi chỉ có thể tạm thời chấp nhận, không thể yêu cầu quá mức."
“Nhưng ta là nữ, để cho người khác biết sẽ nói linh tinh." Nàng đã bị A Thiết trừng mắt nhìn qua một hồi, chỉ cần nghĩ đến nên đối mặt ánh mắt của những người đi cùng khác như thế nào, nàng đã cảm thấy da đầu run lên một trận.
“Ngươi là nô tỳ của ta, ai dám lắm miệng nói nhảm?" Hiển nhiên hắn cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, nếu nàng đã là nô tỳ của hắn rồi, thì việc luôn luôn theo ở bên cạnh hắn, cũng không có cái gì không ổn.
“..." Đổng Trinh Hoa không nói gì nữa, cùng người cổ đại tư tưởng bất đồng mà nói chuyện thật sự thực vất vả, bởi vì căn bản là nói không thông.
“Ngươi còn muốn hao tổn bao nhiêu thời gian nữa? Nếu không ngủ thì trời sắp sáng."
Đổng Trinh Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, bất cứ giá nào bò lên giường, chọn được chỗ tốt nhất trên giường, đưa lưng về phía hắn, nếu hắn dám đụng đến nửa cọng lông tơ của nàng, cũng đừng trách nàng ra tay quá nặng với hắn, tuy rằng... Người thua nhất định là nàng.
Tức chết người, nam nhân này thật sự là bá đạo không phân rõ phải trái, nàng không muốn để ý đến hắn...
Sau khi Thịnh Hạo thấy Đổng Trinh Hoa rốt cục ngoan ngoãn nằm trên giường, mới thổi tắt ánh nến, ngủ ở bên hông giường, cố ý bảo trì không gian nhất định với nàng, miễn cho khiến nàng cảm thấy có cảm giác áp bách.
Hắn nương theo ánh trăng, vụng trộm nhìn sống lưng rõ ràng đang cương cứng của nàng, không khỏi âm thầm cười khổ, nàng vẫn nói muốn đi, hắn chỉ có thể dùng loại phương pháp này giữ nàng ở bên cạnh mình, khiến nàng làm sao cũng đi không được.
Nàng giống con chim không bị gò bó, nắm quá lỏng, sợ nàng có cơ hội liền bay đi, nắm thật chặt, lại sợ không cẩn thận sẽ làm nàng hít thở không thông, làm như thế nào cũng không xong.
Tim của hắn rất không yên, cảm thấy nàng tùy thời tùy chỗ đều sẽ rời khỏi hắn mà đi, cho nên mới phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả loại chiêu thuật cùng giường chung gối cũng dùng đến.
Muốn hắn mang binh đánh giặc, hắn sẽ rất thành thạo, nhưng nảo hắn đối mặt nàng thì hắn lại hết đường xoay xở, không biết nên giữ nàng thế nào mới tốt...
Đổng Trinh Hoa không dám nhắm mắt lại, âm thầm cảm giác tình huống sau lưng, phát hiện Thịnh Hạo cũng không có tới gần nàng, lúc này mới khiến nàng hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, tính ra hắn còn có một chút phong độ quân tử, không có thừa cơ hội này khi dễ nàng, ăn đậu hũ của nàng.
Nhưng nàng cũng không thể nhanh như vậy liền buông lỏng cảnh giác, cho nên cả đêm nàng đều căng thẳng thần kinh, không dám có một tia lơi lỏng, chỉ sợ hắn nhân cơ hội nào đó mà đánh lén.
Nhưng đêm càng sâu, cơn buồn ngủ của nàng càng kéo đến, nhưng vẫn là chết không chịu ngủ, chống đỡ nha chống đỡ, chống đến cuối cùng, nàng vẫn là không địch lại cơn buồn ngủ, chậm rãi ngủ thiếp đi, nếu thật bị hắn nhân cơ hội sỗ sàng, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Mơ hồ trong lúc đó, nàng vô thức xoay người một cái, trực tiếp lăn đến cạnh Thịnh Hạo, hắn đang nhắm mắt ngủ lập tức mở hai mắt ra, đối với tình huống này cảm thấy có chút buồn cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dựa vào trên cánh tay của hắn, còn nhè nhẹ ma sát nhè nhẹ cọ xuống, như là đang tìm một cái vị trí thoải mái, sau đó liền dựa vào tiếp tục ngủ thật say, khóe môi nhếch lên một chút cười ngọt ngào, căn bản chính là xem cánh tay hắn thành gối đầu.
Là chính nàng tự dựa tới, không phải là hắn chủ động ngang nhiên lại gần, đừng trách hắn, đợi sau khi nàng tỉnh lại, xem nàng còn có mặt gì oán giận với hắn.
Hắn hơi hơi gợi lên cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn dung nhan ngủ của nàng, luyến tiếc nhắm mắt lại, cho dù xem cả đêm, hắn cũng không thấy chán ghét...
***
“Ai nha, trời ạ, ta rốt cuộc đang làm gì đó..."
Trong xe ngựa, Đổng Trinh Hoa một mình ảo não rên rỉ ra tiếng, đối với hành vi của mình cảm thấy hối hận cực độ cùng cảm thấy thẹn.
Nàng cư nhiên ngủ, liền chủ động dựa đến trong lòng Thịnh Hạo, còn ngủ rất ngon, hơn nữa quan trọng nhất là... Tình hình như thế còn không chỉ một lần!
Từ Tây Vực khởi hành quay về kinh, cũng đã qua một thời gian, mấy đêm đầu nàng cố gắng bảo trì cảnh giác, cuối cùng mới không địch lại cơn buồn ngủ, sau liền dần dần thói quen cũng nhận mệnh rồi, hơi dính trên giường liền nằm ngủ, sớm mặc kệ Thịnh Hạo có phải ngủ chung một cái giường với nàng hay không.
Cái này quên đi, nàng cư nhiên một mà tiếp hai, tồi lại ba lần, ngủ thẳng hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị, thậm chí còn trực tiếp lăn trong ngực của hắn, chủ động dâng tặng đậu hũ của mình cho hắn ăn, mỗi lần hôm sau thanh tỉnh thì nàng liền không nhịn được cảm thấy ảo não, mà hắn tuy rằng luôn biểu hiện được cực kỳ trấn định, như là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng nàng có thể cảm giác được, kỳ thật hắn... Rất đắc ý.
“Đáng chết, đêm nay ta nhất định không giẫm lên vết xe đổ, không, không chỉ đêm nay, sau này cũng không thể làm cho hắn lại có cơ hội không công ăn đậu hủ miễn phí..."
“Này, ngươi thật sự rất ầm ỹ!" A Thiết ngồi ở trước xe ngựa nhịn không được vén rèm xe lên trừng mắt nhìn nàng, “Một mình ngồi ở trong xe ngựa cũng có thể lầm bầm lầu bầu, ngươi không phải là có tật xấu gì chứ?"
“Ta nói là việc của ta… cần phải e ngại ngươi sao?" Đổng Trinh Hoa đồng dạng trừng mắt nhìn lại, đã cùng hắn thành thói quen.
Thịnh Hạo và tùy tùng của hắn cưỡi ngựa, mà bên trong xe ngựa năm phần lớn là hành lý, lưu lại một không gian làm cho cô nương duy nhất - Đổng Trinh Hoa ngồi ở bên trong, bởi vì bọn họ lường trước nàng chắc chắn sẽ không cưỡi ngựa.
“Đương nhiên là phải e ngại ta, bởi vì ta an vị ở phía trước, không muốn nghe cũng phải nghe." A Thiết đột nhiên gợi lên một chút cười, “Bất quá ngươi yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội cùng một phòng với bối lặc gia chúng ta rồi, bởi vì chúng ta đã vào kinh, rất nhanh có thể trở lại phủ bối lặc."
“Cái gì? Đã vào kinh rồi?"
Đổng Trinh Hoa nghiêng người lên trước, nhìn ra ngoài xe, mới phát hiện nguyên lai bọn họ đã đi vào thành Bắc Kinh phồn hoa, đám đông mãnh liệt lui tới, so với Tây Vực hoang vắng náo nhiệt hơn vô số lần.
Những người khác rất vui sướng vì rốt cục cũng trở lại trong kinh, nàng cũng là âm thầm uể oải, bởi vì diều này chứng tỏ nàng muốn trở lại thế giới nguyên bản, là khó càng thêm khó, ở giữa kinh thành và Tây Vực đường xá xa xôi, liền làm cho nàng đủ mọi khổ não.
Xe ngựa lại tiếp tục đi một lát, rốt cục đến trước cửa phủ bối lặc, Thịnh Hạo đã năm năm chưa có trở về, nhưng phủ bối lặc vẫn được tổng quản để ý chỉnh tề, đám nô bộc sớm ở trước cửa đợi chủ tử của bọn hắn.
Thường tổng quản vừa thấy được chủ tử lưu loát từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kích động vui sướng khom mình hành lễ, “Chúng nô tài cung nghênh bối lặc gia trở về."
“Chúng nô tài cung nghênh bối lặc gia trở về." Đám nô bộc phía sau cũng khom mình hành lễ theo.
Cha mẹ Thịnh Hạo đã sớm qua đời, cũng không có các huynh đệ tỷ muội khác, cho nên năm đó hắn có thể không băn khoăn gì đến Tây Vực, mà phủ bối lặc cũng suốt năm năm không có chủ nhân quản lý, chỉ có người hầu tiếp tục trung thành chờ đợi.
Thịnh Hạo đi đến trước mặt Thường tổng quản, vui mừng giơ lên nụ cười, “Thường tổng quản, năm năm nay vất vả cho ngươi rồi."
“Nô tài không có khổ cực, bối lặc gia đóng ở biên cương mới vất vả nha."
Đổng Trinh Hoa theo đi xuống xe ngựa, thẳng đi vào trong viện, lần đầu tiên nhìn đến phủ đệ hoa lệ chỉ có ở trong phim truyền hình mới có thể xuất hiện, cảm giác thực mới mẻ, nhịn không được nhìn xung quanh trái phải, “Wow... Nguyên lai hình dáng phủ bối lặc là vậy, vậy Quận Vương phủ, phủ thân vương rất cao quý kia, không phải càng hoa lệ hơn nơi này sao?"
Thường tổng quản vừa nhìn thấy Đổng Trinh Hoa đi đến bên cạnh chủ tử, đầu tiên là kinh ngạc sửng sốt, biểu tình như là kỳ lạ, kinh hoàng dùng ngón tay chỉ nàng, nói không thành lời, “Ngươi... Ngươi..."
“Ta làm sao vậy?" Đổng Trinh Hoa hoang mang nhìn Thường tổng quản.
“Thường tổng quản, nàng là nô tỳ khi ta ở Tây Vực mới thu nhận bên người, tên là ‘Đổng Trinh Hoa’." Thịnh Hạo lạnh hai tròng mắt, bất động thanh sắc trừng mắt nhìn Thường tổng quản một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng nói loạn, “Nàng là lần đầu tiên tới kinh thành, cho nên Thường tổng quản đừng liên tưởng nhiều, cũng đừng nói lời khó hiểu."
“Nô tài hiểu rõ." Thường tổng quản thông minh lập tức hiểu ám chỉ của chủ tử, nói tóm lại chính là, chủ tử ở Tây Vực nhặt được một cô nương bộ dạng tương tự với Ngọc Ly cách cách, nhưng chủ tử cũng không hi vọng làm cho vị cô nương này biết chuyện Ngọc Ly cách cách.
Thật sự là không thể tin được, trên đời này cư nhiên sẽ tồn tại hai người giống nhau như thế, nếu bây giờ không phải là ban ngày ban mặt, ông có thể thật sự cho là mình gặp quỷ.
Đổng Trinh Hoa nhíu lại lông mày nhỏ nhắn nhìn về phía Thịnh Hạo, “Các ngươi đang nói cái gì mà bí hiểm vậy?" Bọn họ nhất định là có chuyện gạt nàng.
“Ngươi nghĩ nhiều thôi." Thật sự hắn không muốn làm cho nàng biết nhiều chuyện có liên quan Ngọc Ly.
“Phải không?" Nàng mới không tin.
Thường tổng quản âm thầm quan sát động tác giữa Đổng Trinh Hoa cùng chủ tử, phát hiện chủ tử căn bản không phải để nàng làm nô tỳ, xét ngôn hành cử chỉ của hắn đối với nàng cực kỳ khoan dung, việc thu nàng ở bên người làm nô tỳ, khẳng định chỉ là ngụy trang, “Bối lặc gia, muốn an bài cho vị Đổng cô nương này ở nơi nào?"
“Cứ trực tiếp an bài cho nàng ở trong trạch viện của ta."
“Nô tài hiểu rõ." Quả nhiên nha quả nhiên, chủ tử căn bản chính là nghĩ đến cái 'gần quan được ban lộc'.
Đổng Trinh Hoa vừa nghe, lập tức kháng nghị, “Vì sao ta và ngươi nhất định phải ở cùng một gian nhà chứ?"
“Nơi này là ta làm chủ, ngươi không có lựa chọn khác." Thịnh Hạo không để lại dấu vết cầm tay nàng, mang theo nàng hướng trong phủ đi vào, vẫn không quên cảnh cáo, “Phải nhớ kỹ, thân phận của ngươi là nô tỳ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời."
“Ta cũng không phải cam tâm tình nguyện làm nô tỳ của ngươi." Nàng đang nổi nóng, không có tâm tư chú ý đến động tác nhỏ của hắn, không sợ chết mà lẩm bẩm oán giận, “Ngươi rõ ràng chính là cường đoạt dân nữ..."
“Ngươi nói cái gì?!" Thịnh Hạo quay đầu trừng mắt nhìn nàng, cảnh cáo nàng đừng vượt quá.
“... Ân nhân, đại ân nhân, như vậy có thể chứ!" Nàng tức giận chu miệng lên, nàng bây giờ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha, huống hồ nàng cũng không có hộ tịch, không khác gì với khách nhập cư trái phép, nếu không dựa vào hắn, nàng sống ở chỗ này, chỉ sợ sẽ có không ít vấn đề.
Đôi mắt Thịnh Hạo buồn bã, một cỗ dục vọng đột nhiên lơ đãng gợi lên, nàng khẳng định không biết, bộ dáng nàng chu miệng quả thực tựa như đang dụ dỗ hắn, “Về sau đừng tùy tiện chu miệng lên."
“Cái gì? Ngay cả ta chu miệng hay không ngươi đều muốn quản?!" Nàng không dám tin mà kinh hô, hắn cũng không phải đang ở bờ biển, trông nom rộng như vậy làm gì?
“Đương nhiên." Hắn không chút lựa chọn trả lời.
Đổng Trinh Hoa cố ý làm trái ý hắn, chính là không muốn dễ dàng thuận ý của hắn, Ta cứ muốn chu miệng, ngươi tính trừng phạt ta như thế nào? A?"
“Ngươi..."
Nàng lập tức chu miệng cao cao thị uy với hắn, chính là đoán chừng hắn sẽ không trừng phạt nàng, lại không nghĩ rằng ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm thúy khó giải, ngay sau đó liền cúi người, hai bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, khiến nàng kinh ngạc vạn phần.
Nàng trừng lớn hai mắt, hương vị xa lạ mềm mại trên môi, thuộc về hơi thở của hắn nháy mắt quấn quanh lấy nàng, hại nàng đầu cháng váng, đầu trống rỗng, tim đập rộn lên, cứ như vậy chỉ ngây ngốc để hắn hôn, không biết làm sao.
Thịnh Hạo vốn định trừng phạt nàng một chút, làm cho nàng lần sau không dám tùy ý khiêu khích hắn, không nghĩ tới làm như vậy, ngược lại là đang trừng phạt chính mình, bởi vì môi nàng quá thơm ngọt rồi, làm cho hắn vừa hôn lên, liền luyến tiếc không dời, thật muốn cứ như vậy hôn tiếp.
Cố nén khát vọng đối với nàng, Thịnh Hạo rất nhanh giãn ra khoảng cách giữa hai người, đối với nàng đang ngây ra như phỗng lớn tiếng cảnh cáo, “Đây là trừng phạt dành cho ngươi, lần tới nếu ngươi còn dám tranh luận, ta sẽ làm như vậy để đối phó ngươi."
Nàng lại ngây ngốc một hồi lâu sau, đầu mới bắt đầu chậm rãi khôi phục hành động, ý thức được chính mình bị hôn, nhưng mà đây còn là... Nụ hôn đầu tiên của nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời dần đỏ bừng, nàng theo bản năng che miệng mình, vừa thẹn vừa giận mắng: “Ngươi... Đáng ghét!"
***
Lúc này Đổng Trinh Hoa thật đúng là tức giận không nhẹ, nàng bắt đầu trốn Thịnh Hạo, cố ý tránh không thấy mặt, cho dù hai người đều ở trong phủ bối lặc, cho dù ở tại cùng một cái sân, nàng cũng có biện pháp trốn đến hắn muốn tìm cũng rất khó tìm được.
Hai người giằng co như vậy thật nhiều ngày, Thịnh Hạo lúc vừa mới bắt đầu, còn để tùy ý nàng cáu kỉnh, sau cũng dần dần không cách nào dễ dàng tha thứ tiếp, thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thay đổi mới tốt.
Hắn bất động thanh sắc đi tới trong vườn hoa, nhìn đến Đổng Trinh Hoa cách đó không xa đang ngồi xổm bên ao nhỏ, lập tức lấy thức ăn gia súc cho cá chép trong ao, lại nhìn mặt hồ sững sờ, hoàn toàn không có tức giận, hại hai hàng lông mày của hắn nhịn không được chau lên, cực kỳ lo lắng tình huống của nàng.
Sau khi trở lại phủ bối lặc, nàng tuy rằng trên danh nghĩa là nô tỳ bên người hắn, nhưng căn bản không ai dám bảo nàng làm chuyện nô tỳ nên làm, Thường tổng quản còn đặc biệt phái một nô tỳ chuyên môn chiếu cố nàng, nàng ăn được mặc được, mỗi ngày đều muốn nàng trang điểm thật xinh đẹp, cho nên cuộc sống của nàng bây giờ quả thực không khác gì với thiên kim đại tiểu thư.
Nhưng hắn biết nàng cũng không vui vẻ, nguyên nhân nàng không vui không đơn giản chỉ có cáu kỉnh với hắn như vậy, nàng còn có chuyện khác giấu ở trong lòng, hắn muốn đoán cũng đoán không ra.
Hắn có thể lưu lại thân xác của nàng, nhưng tựa hồ lại không có thể lưu lại lòng của nàng, điều này làm cho hắn thực buồn rầu, bởi vì hắn cũng không xác định, mình rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể thuận lợi đến được lòng của nàng, để nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, sẽ không luôn nghĩ phải rời khỏi hắn.
“Bối lặc gia." Lúc này A Thiết lặng lẽ đi dến bên người chủ tử, không làm kinh động đến Đổng Trinh Hoa, “Đồ cũng đã chuẩn bị xong."
Thịnh Hạo gật gật đầu, “Tốt lắm, đi xuống đi."
“Vâng!" Chờ sau khi A Thiết rời đi, Thịnh Hạo mới bước chân đi đến phía sau Đổng Trinh Hoa, mở miệng kêu, Đổng Trinh Hoa."
“Ách?" Đổng Trinh Hoa hoảng sợ, lập tức đứng dậy quay lại đối mặt hắn, mặt sầm lại, hoàn toàn không cho hắn thấy một sắc mặt tốt, “Ngươi... Làm sao ngươi sớm như vậy đã trở lại rồi?"
Bình thường sáng sớm hắn liền tiến cung, qua giờ ngọ mới có thể trở về, bây giờ còn chưa đến buổi trưa, cho nên nàng cũng không có phòng bị, ngược lại còn bị hắn hù dọa.
Hắn trực tiếp giữ chặt tay nàng, không muốn nhiều lời vô nghĩa,
“Đi theo ta."
“Vì sao ta phải đi theo ngươi mới được?" Đổng Trinh Hoa không chút khách khí vung tay hắn, “Ta không đi, ta muốn ở chỗ này."
Thịnh Hạo không vui nheo mắt sắc lại, bình tĩnh lên tiếng cảnh cáo, “Đổng, Trinh, Hoa!"
“A?" Đổng Trinh Hoa âm thầm cả kinh, mới nghĩ đến mỗi lần cùng hắn cứng đối cứng, đều tìm không đến chỗ tốt gì, ngược lại là tự tìm tội để chịu, chợt cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó Thịnh Hạo trực tiếp động thủ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chặn ngang ôm lấy nàng, vác lên đầu vai, nàng không muốn đi cũng không sao, hắn có thể “giúp nàng đi".
“A –" Đổng Trinh Hoa lên tiếng kinh hô, thật không nghĩ tới hắn thô lỗ như vậy, căn bản chính là trực tiếp coi nàng trở thành heo mà khiêng, “Bá đạo, thô lỗ, người dã man!"
“Câm miệng!" Là nàng buộc hắn làm như vậy, chẳng trách hắn.
“Mau buông ta xuống!" Nàng vừa thẹn lại quẫn liều mạng giãy dụa, hai tay nhỏ bé không ngừng đánh lưng của hắn, ngộ nhỡ làm cho người khác thấy một màn như vậy, sau này nàng còn gặp người khác được sao?
Nếu Thịnh Hạo cứ như vậy buông tha nàng, vậy hắn sẽ không kêu Thịnh Hạo nữa rồi, hắn mặc nàng ở trên vai hắn giãy dụa, rất nhanh tiêu sái qua hành lang, đường đá, trở lại trong sân.
Chờ sau khi đi vào sân, Thịnh Hạo mới buông nàng, cầm chặt tay nàng đi về phía phòng khách, Đổng Trinh Hoa giãy không được, tức giận đến dậm chân, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Nàng bất đắc dĩ đi theo hắn đi vào trong phòng khách, đột nhiên ngửi được có cỗ hương vị ngọt ngào tràn ngập trong đó, buồn bực đi phía trước nhìn lên, mới phát hiện trên bàn bày nhiều loại điểm tâm, rực rỡ muôn màu, ánh mắt nàng nhìn đều phát sáng lên.
Thịnh Hạo đưa nàng đưa đến trước bàn, biểu tình có chút cứng ngắc, không được tự nhiên nói, “Một bàn này tất cả đều là điểm tâm của tiệm điểm tâm nổi danh trong kinh làm, ta không biết ngươi thích loại nào, cho nên cứ phái người mua tất cả, mỗi thứ một phần mang về."
Hắn không biết nên dỗ nữ nhân như thế nào, duy nhất có kinh nghiệm, chính là chỉ cần Ngọc Ly không có quan tâm, ăn vào điểm tâm nàng yêu là có thể nín khóc mỉm cười, hắn cũng không biết biện pháp này đối Đổng Trinh Hoa rốt cuộc hữu dụng hay không, dù sao liền thử xem xem, nếu quả thật là không, hắn cũng chỉ phải nghĩ biện pháp khác.
Đổng Trinh Hoa nhìn biểu tình không mấy tự tại kia, nhất thời hiểu được ý nghĩ của hắn, hắn riêng chuẩn bị một bàn điểm tâm này, kỳ thật... Là muốn đến lấy lòng của nàng.
Nguyên bản buồn bực nhanh chóng bị một cỗ cảm giác vừa ấm lại ngọt che dấu đi, Đổng Trinh Hoa muốn cười, lại cố ý phụng phịu không cười, không muốb tha thứ hắn quá sớm, “Ngươi phái người mua một bàn điểm tâm như vậy, lại không hỏi trước ta rốt cuộc có thích ăn ngọt hay không?"
“Ngươi không thích?" Vẻ mặt của hắn lại càng cứng, không phải chữa tốt thành xấu chứ?
“Còn... Tính có thể." Nàng mới không cần nói cho hắn biết, kỳ thật nàng thực thích ăn đồ ngọt, chỉ cần khi tâm tình không tốt ăn chút ngọt, rất nhanh có thể khiến nàng vui vẻ.
Đổng Trinh Hoa âm thầm cười trộm, tự động tự phát ngồi ở trên ghế, khẩn cấp cầm lấy một khối bánh bông tuyết để vào miệng, mới ăn miếng thứ nhất, nàng liền không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc, rốt cuộc che dấu không được chính mình yêu thích món điểm tâm ngọt, “Uh... Ăn ngon."
Tính hắn còn có lương tâm, biết muốn dỗ nàng, điều này làm cho buồn bực nguyên bản của nàng đối với hắn tán đi không ít, tâm tình nặng nề cũng thoải mái khoái trá lên.
Thịnh Hạo xem nàng ăn đến cực kỳ vui vẻ, cảm xúc khẩn trương nguyên bản rốt cục có thể thư thả một chút, may mắn không có làm hỏng sự tình, “Ăn chậm một chút, không có người tranh với ngươi."
Hắn theo bản năng vươn tay lau đi mẩu vụn bánh dính vào khóe miệng của nàng, động tác tự nhiên, không có bất kỳ ý đồ bất lương, nhưng cảm giác khác thường khi đầu ngón tay thô ráp của hắn khẽ chạm đến môi nàng, khiến nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn hôn nàng để trừng phạt, hại nàng lại nhịn không được hơi hơi đỏ mặt.
Nàng sở dĩ tức giận, là giận hắn không tôn trọng nàng, cứ như vậy khinh suất lỗ mãng đoạt đi nụ hôn đầu của nàng, nhưng nói thật, kỳ thật... Nàng cũng không chán ghét hắn hôn nàng, nàng thậm chí còn nghĩ tới, nếu hai người không phải hôn trong không khí hỏng bét này…, nàng hẳn là sẽ... Cực kỳ vui sướng.
Lòng của nàng ẩn ẩn vì hắn mà rung động, tuy rằng hắn luôn dùng các loại lý do giữ nàng lại bên cạnh hắn, thậm chí không để ý đến ý nguyện của nàng, ép nàng từ Tây Vực trở về kinh thành, khiến nàng rất có thể vì vậy mà không về nhà được, nhưng nàng cũng không cách nào chân chính tức hắn, giận hắn, thậm chí là chán ghét hắn.
Nàng cũng không biết vì sao nhưng mình chán ghét hắn không được, ngược lại từ lúc mới bắt đầu liền không hiểu bị hắn dẫn dắt cảm xúc, nhìn hắn đau thương, khổ sở, nàng liền không nhịn được muốn trấn an hắn, cho hắn tất cả an ủi mà nàng có khả năng.
Rốt cuộc là vì sao có nỗi lòng đó? Xem như thích không? Nhưng thời gian nàng ở chung với hắn rõ ràng không dài, sao có thể nhanh như vậy đã thích hắn?
Thịnh Hạo thấy nàng ăn vào một nửa đột nhiên dừng động tác lại, trở nên trầm mặc, như là đang suy nghĩ chuyện gì, hoang mang hỏi, “Sao đột nhiên lại ngẩn ngơ vậy?"
“Không... Không có việc gì." Nàng lập tức phục hồi tinh thần, tạm thời không suy nghĩ tiếp vấn đề có thích hay không, chỉ muốn hưởng thụ một bàn thức ăn ngon trước mắt.
Thịnh Hạo thuận thế ngồi vào bên cạnh nàng, cũng không có lấy điểm tâm trên bàn để ăn, chính là lẳng lặng nhìn nàng ăn, nội tâm sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Đây là lần đầu tiên từ khi nàng đi vào trong kinh thành lộ ra tươi cười vui vẻ như vậy, nếu có thể, hắn nguyện ý mỗi ngày đều phái người mua điểm tâm mang về, chỉ cầu đổi được một chút miệng cười sáng lạn của nàng, nếu nàng có thể vì hắn nở rộ nụ cười mỹ lệ như thế, hắn sẽ càng cảm thấy vui mừng thỏa mãn.
Hắn có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể khiến nàng vui vẻ, hắn cái gì đều nguyện ý làm, cho dù vượt lửa qua sông, hắn cũng không tiếc nuối...
Đổng Trinh Hoa ăn vào một nửa, mới phát hiện Thịnh Hạo cũng chưa ăn được nửa miếng, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Ngươi không ăn sao?"
“Đây là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi." Hắn chưa bao giờ chạm vào đồ ngọt.
“Ta đây sẽ không khách khí sao!" Nàng tặc tặc cười, “Bất quá ngươi cho là một bàn món điểm tâm ngọt này là có thể trấn an ta sao? Ta không có dễ tiêu giận như vậy."
Thịnh Hạo hơi hơi nhíu mày, nàng tính đạt đến công phu sư tử ngoạm sao? “Vậy thì, ngươi còn muốn cái gì?"
“Ta muốn ra ngoài đi chơi một chút, cả ngày chỉ có thể ở trong phủ bối lặc, ta sắp buồn chết rồi, cho nên ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Nàng không chỉ muốn đi ra ngoài thông khí, còn muốn xem xét có cơ hội rời đi hay không, nàng vẫn chưa có buông tay cho tính toán trở lại thế kỷ hai mươi mốt.
Mày rậm của Thịnh Hạo nhíu lại, rất muốn lập tức trả lời nàng một câu “Không cho phép", nhưng nghĩ đến nếu trực tiếp cự tuyệt nàng, khẳng định lại phải đối mặt nàng thở phì phì đáp trả ngược lại, hắn thật khó khăn cứng rắn nhịn xuống câu nói kia.
Hắn phải nghĩ những phương pháp khác mới được, không thể luôn cùng nàng cứng đối cứng, không dứt, nếu nàng muốn đi ra ngoài thông khí, hắn liền mặt ngoài thuận theo toan tính của nàng, lại ngầm phái người “trông" nàng, miễn cho nàng vừa ra khỏi phủ bối lặc, liền biến mất vô tung, đào thoát trong tay của hắn.
Sau khi âm thầm cân nhắc hết tình hình trong đầu, Thịnh Hạo liền sảng khoái trả lời, “Ngươi muốn ra ngoài đi một chút, không phải không được, chẳng qua ta có điều kiện."
“Điều kiện gì?" Hai mắt nàng nháy mắt hưng phấn tỏa sáng, nàng vốn cho là hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng, không nghĩ tới hắn lại sảng khoái đáp ứng thật ngoài dự liệu của nàng.
“Điều kiện rất đơn giản, đó chính là... phải có người đi theo ngươi."
***
“Vì sao... Vì sao nhất định phải là ngươi đi theo ta mới được?"
Đổng Trinh Hoa vốn đang vì chính mình rốt cục có thể bước ra cửa lớn phủ bối lặc mà hưng phấn, kết quả đợi sau khi nàng biết người đi theo nàng ra cửa là ai, nàng liền không thấy vui vẻ nổi nữa.
Bởi vì người kia chính là ── A Thiết.
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Nếu không phải bối lặc gia ra mệnh lệnh, ta cũng không muốn ra cửa với ngươi." A Thiết mặt nhăn nhó khó chịu thúc giục, “Ngươi rốt cuộc muốn ra cửa hay không? Không đi nữa ta sẽ bớt việc."
“Muốn, ta đương nhiên muốn!" Đổng Trinh Hoa cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, đi ra ngoài trước nói sau.
A Thiết dẫn Đổng Trinh Hoa ra cửa, đi trên đường cái náo nhiệt của kinh thành, rất không tình nguyện giới thiệu cho nàng những trò chơi vui trong kinh, bất quá Đổng Trinh Hoa cũng chưa nghe lọt, lại luôn luôn tự hỏi nên thoát khỏi A Thiết phiền toái này như thế nào.
Nàng đứng ở phố náo nhiệt, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “A Thiết, chúng ta thương lượng một chút được không?"
“Thương lượng cái gì?" A Thiết cũng dừng bước lại.
“Chính là, ngươi liền làm bộ như đang đi theo ta thì bị tách ra, thả ta đi đi, dù sao ngươi cũng rất chán ghét ta ở lại bên người bối lặc gia nhà ngươi, phải không?"
“Ta rất muốn đáp ứng ngươi, nhưng không được." A Thiết không chút suy nghĩ cự tuyệt, “Bối lặc gia muốn ta phải mang ngươi hoàn hảo vô khuyết trở về, ta liền nhất định phải làm được, tuyệt không thể phụ sự phó thác của bối lặc gia."
“..." Thật đúng là nô bộc trung thành nhất đẳng nha.
“Cho nên ở dưới mắt của ta, ngươi đừng tưởng ‘đi tách ra’, bằng không ta liền mang ngươi về phủ bối lặc trước thời gian, vấn đề gì đều giải quyết sau."
Đổng Trinh Hoa bất đắc dĩ khẽ thở dài, liếc mắt hướng bên cạnh cách đó không xa, đột nhiên kinh ngạc chỉ vào đầu đường kia nói: “Hở? Là bối lặc gia nhà các ngươi."
“Phải không? Ở đâu?" A Thiết khẩn trương lập tức xoay người xem.
Ở chân trời á! Đổng Trinh Hoa nhân cơ hội nhanh chóng chạy như điên về phía trước, rời đi đường cái, chuyển vào trong hẻm nhỏ, đắc ý chuồn mất, không nghĩ tới A Thiết thật sự dễ dàng bị lừa như vậy.
“Nơi đó có bối lặc gia sao? Căn bản là..." A Thiết vừa quay đầu, mới phát hiện ra Đổng Trinh Hoa vốn ở trước mặt hắn giờ đã không thấy, kinh ngạc sợ hãi kêu ra tiếng, “Này, chớ đi, không cho phép trốn –"
Đổng Trinh Hoa mới không để ý tới hắn, dùng hết toàn lực xuyên qua hẻm nhỏ, nghĩ hết biện pháp muốn bỏ rớt A Thiết đang đuổi theo phía sau, không cho hắn có cơ hội tiếp tục bắt được nàng.
Rẽ trái rồi rẽ phải, nàng đột nhiên phát hiện ở trong hẻm nhỏ yên lặng cư nhiên sẽ có một gian giáo đường của người ngoại quốc, đột nhiên trong đầu hiên lên ý niệm, quyết định trước trốn vào trong giáo đường nói sau.
Nàng đi đến trước giáo đường, đẩy cửa, phát hiện cửa lớn bị khóa, liền vòng ra phía sau giáo đường, lơ đãng phát hiện một cánh cửa sổ không đóng chặt, lộ ra một cái khe nhỏ, liền từ khe hở nhỏ đưa đầu nhìn vào trong.
Lúc này trong giáo đường có hai người, một người là nam tử người Hán, một người khác là cha xứ trang phục người nước ngoài, bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, cảm giác có chút thần bí.
Hai người nói đến một nửa, vị cha xứ kia đột nhiên cảm giác được ngoài cửa sổ tựa hồ có thân ảnh, lập tức quay đầu hướng về phía Đổng Trinh Hoa xem, “Who’s there?"
Đổng Trinh Hoa hoảng sợ, nàng cũng không phải là cố ý muốn nghe lén, “Sorry! I..."
“Nàng biết tiếng nước ngoài?" Sắc mặt nam tử người Hán đại biến, “Không được, phải bắt nàng lại!"
“Hả?" Nàng kinh ngạc thở hốc vì kinh ngạc, biết tiếng nước ngoài cũng phạm pháp sao?
Nàng thấy nam tử người Hán đột nhiên xoay người chạy về cửa giáo đường, nói muốn bắt nàng lại tựa hồ không phải đang nói đùa, nàng liền khẩn trương xoay người muốn trốn qua chỗ khác, đúng lúc này, một gã nam tử khác đột nhiên từ chỗ tối hiện thân, bắt lấy tay nàng, kéo nàng hướng vào trong ngõ tối chạy trốn, “Mau đi theo ta!"
Đổng Trinh Hoa không có tâm tư nghĩ xem nam tử này là từ đâu tới đây, trực giác mách bảo chạy theo hắn là được rồi, nàng cũng không muốn không biết tại sao bị người lạ bắt lấy.
Hai người chạy một khoảng cách thật dài, xác định tên nam tử người Hán kia không có đuổi theo sau, nam tử mới ở một nhánh trong ngõ nhỏ dừng bước lại, làm cho Đổng Trinh Hoa có thể lấy lại hơi.
“Cô nương, ngươi có khỏe không?"
“Không... không sao." Đổng Trinh Hoa lại thở hổn hển một hồi lâu, mới ngẩng đầu, cười nói với nam tử: “Thật sự cám ơn ngươi."
Nam tử vừa nhìn thấy mặt mũi của nàng, biểu tình nguyên bản là sửng sốt, nhất thời trở nên cực kỳ kinh ngạc, “Ngươi... Ngọc Ly?"
“Ách?"
Lạ thật, tên này có chút quen tai, nàng tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó?
“Ta là hoàng hoa khuê nữ còn chưa xuất giá, ta mãnh liệt yêu cầu nam nữ phân phòng ngủ!"
Trong khách phòng nhà trọ, Đổng Trinh Hoa đứng ở bên giường hô to, giãy dụa đến cuối cùng, đời này nàng còn chưa cùng nam nhân nào ngủ chung một cái giường, cho dù thế kỷ hai mươi mốt không khí vừa cởi mở vừa phóng thoáng, nàng cũng chưa từng như vậy, hắn quả thực hơi quá đáng!
Vì sao sợ hãi nàng đào tẩu như vậy? Muốn dứt khoát trực tiếp giúp nàng mang xích khoá chân hay không, như vậy dễ dàng bớt việc!
Hai tay Thịnh Hạo khoanh vòng ngực, cùng nàng mắt to trừng mắt nhỏ, chưa từng có người dám làm trái mệnh lệnh của hắn, cũng chỉ có nàng, lại nhiều lần khiêu chiến quyền uy của hắn, làm cho hắn vừa tức vừa nhức đầu, “Ở quân doanh không phải ngươi cũng cùng ta ngủ chung ở trong một lều trại, lúc đó cùng tình huống hiện tại chẳng phải là giống nhau sao?"
“Tình huống bất đồng, không thể lấy ra so sánh, huống hồ ta ngủ ở trong lều trại của ngươi thì cũng không cùng ngủ một cái giường với người."
“Nơi này chỉ có một cái giường, ta và ngươi chỉ có thể tạm thời chấp nhận, không thể yêu cầu quá mức."
“Nhưng ta là nữ, để cho người khác biết sẽ nói linh tinh." Nàng đã bị A Thiết trừng mắt nhìn qua một hồi, chỉ cần nghĩ đến nên đối mặt ánh mắt của những người đi cùng khác như thế nào, nàng đã cảm thấy da đầu run lên một trận.
“Ngươi là nô tỳ của ta, ai dám lắm miệng nói nhảm?" Hiển nhiên hắn cũng không cảm thấy đây là vấn đề gì lớn, nếu nàng đã là nô tỳ của hắn rồi, thì việc luôn luôn theo ở bên cạnh hắn, cũng không có cái gì không ổn.
“..." Đổng Trinh Hoa không nói gì nữa, cùng người cổ đại tư tưởng bất đồng mà nói chuyện thật sự thực vất vả, bởi vì căn bản là nói không thông.
“Ngươi còn muốn hao tổn bao nhiêu thời gian nữa? Nếu không ngủ thì trời sắp sáng."
Đổng Trinh Hoa trừng mắt liếc hắn một cái, bất cứ giá nào bò lên giường, chọn được chỗ tốt nhất trên giường, đưa lưng về phía hắn, nếu hắn dám đụng đến nửa cọng lông tơ của nàng, cũng đừng trách nàng ra tay quá nặng với hắn, tuy rằng... Người thua nhất định là nàng.
Tức chết người, nam nhân này thật sự là bá đạo không phân rõ phải trái, nàng không muốn để ý đến hắn...
Sau khi Thịnh Hạo thấy Đổng Trinh Hoa rốt cục ngoan ngoãn nằm trên giường, mới thổi tắt ánh nến, ngủ ở bên hông giường, cố ý bảo trì không gian nhất định với nàng, miễn cho khiến nàng cảm thấy có cảm giác áp bách.
Hắn nương theo ánh trăng, vụng trộm nhìn sống lưng rõ ràng đang cương cứng của nàng, không khỏi âm thầm cười khổ, nàng vẫn nói muốn đi, hắn chỉ có thể dùng loại phương pháp này giữ nàng ở bên cạnh mình, khiến nàng làm sao cũng đi không được.
Nàng giống con chim không bị gò bó, nắm quá lỏng, sợ nàng có cơ hội liền bay đi, nắm thật chặt, lại sợ không cẩn thận sẽ làm nàng hít thở không thông, làm như thế nào cũng không xong.
Tim của hắn rất không yên, cảm thấy nàng tùy thời tùy chỗ đều sẽ rời khỏi hắn mà đi, cho nên mới phải dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, ngay cả loại chiêu thuật cùng giường chung gối cũng dùng đến.
Muốn hắn mang binh đánh giặc, hắn sẽ rất thành thạo, nhưng nảo hắn đối mặt nàng thì hắn lại hết đường xoay xở, không biết nên giữ nàng thế nào mới tốt...
Đổng Trinh Hoa không dám nhắm mắt lại, âm thầm cảm giác tình huống sau lưng, phát hiện Thịnh Hạo cũng không có tới gần nàng, lúc này mới khiến nàng hơi chút thở dài nhẹ nhõm một hơi, tính ra hắn còn có một chút phong độ quân tử, không có thừa cơ hội này khi dễ nàng, ăn đậu hũ của nàng.
Nhưng nàng cũng không thể nhanh như vậy liền buông lỏng cảnh giác, cho nên cả đêm nàng đều căng thẳng thần kinh, không dám có một tia lơi lỏng, chỉ sợ hắn nhân cơ hội nào đó mà đánh lén.
Nhưng đêm càng sâu, cơn buồn ngủ của nàng càng kéo đến, nhưng vẫn là chết không chịu ngủ, chống đỡ nha chống đỡ, chống đến cuối cùng, nàng vẫn là không địch lại cơn buồn ngủ, chậm rãi ngủ thiếp đi, nếu thật bị hắn nhân cơ hội sỗ sàng, nàng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Mơ hồ trong lúc đó, nàng vô thức xoay người một cái, trực tiếp lăn đến cạnh Thịnh Hạo, hắn đang nhắm mắt ngủ lập tức mở hai mắt ra, đối với tình huống này cảm thấy có chút buồn cười.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng dựa vào trên cánh tay của hắn, còn nhè nhẹ ma sát nhè nhẹ cọ xuống, như là đang tìm một cái vị trí thoải mái, sau đó liền dựa vào tiếp tục ngủ thật say, khóe môi nhếch lên một chút cười ngọt ngào, căn bản chính là xem cánh tay hắn thành gối đầu.
Là chính nàng tự dựa tới, không phải là hắn chủ động ngang nhiên lại gần, đừng trách hắn, đợi sau khi nàng tỉnh lại, xem nàng còn có mặt gì oán giận với hắn.
Hắn hơi hơi gợi lên cười, cứ như vậy lẳng lặng nhìn dung nhan ngủ của nàng, luyến tiếc nhắm mắt lại, cho dù xem cả đêm, hắn cũng không thấy chán ghét...
***
“Ai nha, trời ạ, ta rốt cuộc đang làm gì đó..."
Trong xe ngựa, Đổng Trinh Hoa một mình ảo não rên rỉ ra tiếng, đối với hành vi của mình cảm thấy hối hận cực độ cùng cảm thấy thẹn.
Nàng cư nhiên ngủ, liền chủ động dựa đến trong lòng Thịnh Hạo, còn ngủ rất ngon, hơn nữa quan trọng nhất là... Tình hình như thế còn không chỉ một lần!
Từ Tây Vực khởi hành quay về kinh, cũng đã qua một thời gian, mấy đêm đầu nàng cố gắng bảo trì cảnh giác, cuối cùng mới không địch lại cơn buồn ngủ, sau liền dần dần thói quen cũng nhận mệnh rồi, hơi dính trên giường liền nằm ngủ, sớm mặc kệ Thịnh Hạo có phải ngủ chung một cái giường với nàng hay không.
Cái này quên đi, nàng cư nhiên một mà tiếp hai, tồi lại ba lần, ngủ thẳng hoàn toàn không có bất kỳ phòng bị, thậm chí còn trực tiếp lăn trong ngực của hắn, chủ động dâng tặng đậu hũ của mình cho hắn ăn, mỗi lần hôm sau thanh tỉnh thì nàng liền không nhịn được cảm thấy ảo não, mà hắn tuy rằng luôn biểu hiện được cực kỳ trấn định, như là Liễu Hạ Huệ ngồi trong lòng mà vẫn không loạn, nhưng nàng có thể cảm giác được, kỳ thật hắn... Rất đắc ý.
“Đáng chết, đêm nay ta nhất định không giẫm lên vết xe đổ, không, không chỉ đêm nay, sau này cũng không thể làm cho hắn lại có cơ hội không công ăn đậu hủ miễn phí..."
“Này, ngươi thật sự rất ầm ỹ!" A Thiết ngồi ở trước xe ngựa nhịn không được vén rèm xe lên trừng mắt nhìn nàng, “Một mình ngồi ở trong xe ngựa cũng có thể lầm bầm lầu bầu, ngươi không phải là có tật xấu gì chứ?"
“Ta nói là việc của ta… cần phải e ngại ngươi sao?" Đổng Trinh Hoa đồng dạng trừng mắt nhìn lại, đã cùng hắn thành thói quen.
Thịnh Hạo và tùy tùng của hắn cưỡi ngựa, mà bên trong xe ngựa năm phần lớn là hành lý, lưu lại một không gian làm cho cô nương duy nhất - Đổng Trinh Hoa ngồi ở bên trong, bởi vì bọn họ lường trước nàng chắc chắn sẽ không cưỡi ngựa.
“Đương nhiên là phải e ngại ta, bởi vì ta an vị ở phía trước, không muốn nghe cũng phải nghe." A Thiết đột nhiên gợi lên một chút cười, “Bất quá ngươi yên tâm, ngươi sẽ không có cơ hội cùng một phòng với bối lặc gia chúng ta rồi, bởi vì chúng ta đã vào kinh, rất nhanh có thể trở lại phủ bối lặc."
“Cái gì? Đã vào kinh rồi?"
Đổng Trinh Hoa nghiêng người lên trước, nhìn ra ngoài xe, mới phát hiện nguyên lai bọn họ đã đi vào thành Bắc Kinh phồn hoa, đám đông mãnh liệt lui tới, so với Tây Vực hoang vắng náo nhiệt hơn vô số lần.
Những người khác rất vui sướng vì rốt cục cũng trở lại trong kinh, nàng cũng là âm thầm uể oải, bởi vì diều này chứng tỏ nàng muốn trở lại thế giới nguyên bản, là khó càng thêm khó, ở giữa kinh thành và Tây Vực đường xá xa xôi, liền làm cho nàng đủ mọi khổ não.
Xe ngựa lại tiếp tục đi một lát, rốt cục đến trước cửa phủ bối lặc, Thịnh Hạo đã năm năm chưa có trở về, nhưng phủ bối lặc vẫn được tổng quản để ý chỉnh tề, đám nô bộc sớm ở trước cửa đợi chủ tử của bọn hắn.
Thường tổng quản vừa thấy được chủ tử lưu loát từ trên lưng ngựa nhảy xuống, kích động vui sướng khom mình hành lễ, “Chúng nô tài cung nghênh bối lặc gia trở về."
“Chúng nô tài cung nghênh bối lặc gia trở về." Đám nô bộc phía sau cũng khom mình hành lễ theo.
Cha mẹ Thịnh Hạo đã sớm qua đời, cũng không có các huynh đệ tỷ muội khác, cho nên năm đó hắn có thể không băn khoăn gì đến Tây Vực, mà phủ bối lặc cũng suốt năm năm không có chủ nhân quản lý, chỉ có người hầu tiếp tục trung thành chờ đợi.
Thịnh Hạo đi đến trước mặt Thường tổng quản, vui mừng giơ lên nụ cười, “Thường tổng quản, năm năm nay vất vả cho ngươi rồi."
“Nô tài không có khổ cực, bối lặc gia đóng ở biên cương mới vất vả nha."
Đổng Trinh Hoa theo đi xuống xe ngựa, thẳng đi vào trong viện, lần đầu tiên nhìn đến phủ đệ hoa lệ chỉ có ở trong phim truyền hình mới có thể xuất hiện, cảm giác thực mới mẻ, nhịn không được nhìn xung quanh trái phải, “Wow... Nguyên lai hình dáng phủ bối lặc là vậy, vậy Quận Vương phủ, phủ thân vương rất cao quý kia, không phải càng hoa lệ hơn nơi này sao?"
Thường tổng quản vừa nhìn thấy Đổng Trinh Hoa đi đến bên cạnh chủ tử, đầu tiên là kinh ngạc sửng sốt, biểu tình như là kỳ lạ, kinh hoàng dùng ngón tay chỉ nàng, nói không thành lời, “Ngươi... Ngươi..."
“Ta làm sao vậy?" Đổng Trinh Hoa hoang mang nhìn Thường tổng quản.
“Thường tổng quản, nàng là nô tỳ khi ta ở Tây Vực mới thu nhận bên người, tên là ‘Đổng Trinh Hoa’." Thịnh Hạo lạnh hai tròng mắt, bất động thanh sắc trừng mắt nhìn Thường tổng quản một cái, dùng ánh mắt cảnh cáo hắn đừng nói loạn, “Nàng là lần đầu tiên tới kinh thành, cho nên Thường tổng quản đừng liên tưởng nhiều, cũng đừng nói lời khó hiểu."
“Nô tài hiểu rõ." Thường tổng quản thông minh lập tức hiểu ám chỉ của chủ tử, nói tóm lại chính là, chủ tử ở Tây Vực nhặt được một cô nương bộ dạng tương tự với Ngọc Ly cách cách, nhưng chủ tử cũng không hi vọng làm cho vị cô nương này biết chuyện Ngọc Ly cách cách.
Thật sự là không thể tin được, trên đời này cư nhiên sẽ tồn tại hai người giống nhau như thế, nếu bây giờ không phải là ban ngày ban mặt, ông có thể thật sự cho là mình gặp quỷ.
Đổng Trinh Hoa nhíu lại lông mày nhỏ nhắn nhìn về phía Thịnh Hạo, “Các ngươi đang nói cái gì mà bí hiểm vậy?" Bọn họ nhất định là có chuyện gạt nàng.
“Ngươi nghĩ nhiều thôi." Thật sự hắn không muốn làm cho nàng biết nhiều chuyện có liên quan Ngọc Ly.
“Phải không?" Nàng mới không tin.
Thường tổng quản âm thầm quan sát động tác giữa Đổng Trinh Hoa cùng chủ tử, phát hiện chủ tử căn bản không phải để nàng làm nô tỳ, xét ngôn hành cử chỉ của hắn đối với nàng cực kỳ khoan dung, việc thu nàng ở bên người làm nô tỳ, khẳng định chỉ là ngụy trang, “Bối lặc gia, muốn an bài cho vị Đổng cô nương này ở nơi nào?"
“Cứ trực tiếp an bài cho nàng ở trong trạch viện của ta."
“Nô tài hiểu rõ." Quả nhiên nha quả nhiên, chủ tử căn bản chính là nghĩ đến cái 'gần quan được ban lộc'.
Đổng Trinh Hoa vừa nghe, lập tức kháng nghị, “Vì sao ta và ngươi nhất định phải ở cùng một gian nhà chứ?"
“Nơi này là ta làm chủ, ngươi không có lựa chọn khác." Thịnh Hạo không để lại dấu vết cầm tay nàng, mang theo nàng hướng trong phủ đi vào, vẫn không quên cảnh cáo, “Phải nhớ kỹ, thân phận của ngươi là nô tỳ, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời."
“Ta cũng không phải cam tâm tình nguyện làm nô tỳ của ngươi." Nàng đang nổi nóng, không có tâm tư chú ý đến động tác nhỏ của hắn, không sợ chết mà lẩm bẩm oán giận, “Ngươi rõ ràng chính là cường đoạt dân nữ..."
“Ngươi nói cái gì?!" Thịnh Hạo quay đầu trừng mắt nhìn nàng, cảnh cáo nàng đừng vượt quá.
“... Ân nhân, đại ân nhân, như vậy có thể chứ!" Nàng tức giận chu miệng lên, nàng bây giờ là người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu nha, huống hồ nàng cũng không có hộ tịch, không khác gì với khách nhập cư trái phép, nếu không dựa vào hắn, nàng sống ở chỗ này, chỉ sợ sẽ có không ít vấn đề.
Đôi mắt Thịnh Hạo buồn bã, một cỗ dục vọng đột nhiên lơ đãng gợi lên, nàng khẳng định không biết, bộ dáng nàng chu miệng quả thực tựa như đang dụ dỗ hắn, “Về sau đừng tùy tiện chu miệng lên."
“Cái gì? Ngay cả ta chu miệng hay không ngươi đều muốn quản?!" Nàng không dám tin mà kinh hô, hắn cũng không phải đang ở bờ biển, trông nom rộng như vậy làm gì?
“Đương nhiên." Hắn không chút lựa chọn trả lời.
Đổng Trinh Hoa cố ý làm trái ý hắn, chính là không muốn dễ dàng thuận ý của hắn, Ta cứ muốn chu miệng, ngươi tính trừng phạt ta như thế nào? A?"
“Ngươi..."
Nàng lập tức chu miệng cao cao thị uy với hắn, chính là đoán chừng hắn sẽ không trừng phạt nàng, lại không nghĩ rằng ánh mắt của hắn đột nhiên trở nên thâm thúy khó giải, ngay sau đó liền cúi người, hai bàn tay to ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, mạnh mẽ hôn lên môi của nàng, khiến nàng kinh ngạc vạn phần.
Nàng trừng lớn hai mắt, hương vị xa lạ mềm mại trên môi, thuộc về hơi thở của hắn nháy mắt quấn quanh lấy nàng, hại nàng đầu cháng váng, đầu trống rỗng, tim đập rộn lên, cứ như vậy chỉ ngây ngốc để hắn hôn, không biết làm sao.
Thịnh Hạo vốn định trừng phạt nàng một chút, làm cho nàng lần sau không dám tùy ý khiêu khích hắn, không nghĩ tới làm như vậy, ngược lại là đang trừng phạt chính mình, bởi vì môi nàng quá thơm ngọt rồi, làm cho hắn vừa hôn lên, liền luyến tiếc không dời, thật muốn cứ như vậy hôn tiếp.
Cố nén khát vọng đối với nàng, Thịnh Hạo rất nhanh giãn ra khoảng cách giữa hai người, đối với nàng đang ngây ra như phỗng lớn tiếng cảnh cáo, “Đây là trừng phạt dành cho ngươi, lần tới nếu ngươi còn dám tranh luận, ta sẽ làm như vậy để đối phó ngươi."
Nàng lại ngây ngốc một hồi lâu sau, đầu mới bắt đầu chậm rãi khôi phục hành động, ý thức được chính mình bị hôn, nhưng mà đây còn là... Nụ hôn đầu tiên của nàng!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhất thời dần đỏ bừng, nàng theo bản năng che miệng mình, vừa thẹn vừa giận mắng: “Ngươi... Đáng ghét!"
***
Lúc này Đổng Trinh Hoa thật đúng là tức giận không nhẹ, nàng bắt đầu trốn Thịnh Hạo, cố ý tránh không thấy mặt, cho dù hai người đều ở trong phủ bối lặc, cho dù ở tại cùng một cái sân, nàng cũng có biện pháp trốn đến hắn muốn tìm cũng rất khó tìm được.
Hai người giằng co như vậy thật nhiều ngày, Thịnh Hạo lúc vừa mới bắt đầu, còn để tùy ý nàng cáu kỉnh, sau cũng dần dần không cách nào dễ dàng tha thứ tiếp, thế nào cũng phải nghĩ biện pháp thay đổi mới tốt.
Hắn bất động thanh sắc đi tới trong vườn hoa, nhìn đến Đổng Trinh Hoa cách đó không xa đang ngồi xổm bên ao nhỏ, lập tức lấy thức ăn gia súc cho cá chép trong ao, lại nhìn mặt hồ sững sờ, hoàn toàn không có tức giận, hại hai hàng lông mày của hắn nhịn không được chau lên, cực kỳ lo lắng tình huống của nàng.
Sau khi trở lại phủ bối lặc, nàng tuy rằng trên danh nghĩa là nô tỳ bên người hắn, nhưng căn bản không ai dám bảo nàng làm chuyện nô tỳ nên làm, Thường tổng quản còn đặc biệt phái một nô tỳ chuyên môn chiếu cố nàng, nàng ăn được mặc được, mỗi ngày đều muốn nàng trang điểm thật xinh đẹp, cho nên cuộc sống của nàng bây giờ quả thực không khác gì với thiên kim đại tiểu thư.
Nhưng hắn biết nàng cũng không vui vẻ, nguyên nhân nàng không vui không đơn giản chỉ có cáu kỉnh với hắn như vậy, nàng còn có chuyện khác giấu ở trong lòng, hắn muốn đoán cũng đoán không ra.
Hắn có thể lưu lại thân xác của nàng, nhưng tựa hồ lại không có thể lưu lại lòng của nàng, điều này làm cho hắn thực buồn rầu, bởi vì hắn cũng không xác định, mình rốt cuộc nên làm như thế nào, mới có thể thuận lợi đến được lòng của nàng, để nàng cam tâm tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, sẽ không luôn nghĩ phải rời khỏi hắn.
“Bối lặc gia." Lúc này A Thiết lặng lẽ đi dến bên người chủ tử, không làm kinh động đến Đổng Trinh Hoa, “Đồ cũng đã chuẩn bị xong."
Thịnh Hạo gật gật đầu, “Tốt lắm, đi xuống đi."
“Vâng!" Chờ sau khi A Thiết rời đi, Thịnh Hạo mới bước chân đi đến phía sau Đổng Trinh Hoa, mở miệng kêu, Đổng Trinh Hoa."
“Ách?" Đổng Trinh Hoa hoảng sợ, lập tức đứng dậy quay lại đối mặt hắn, mặt sầm lại, hoàn toàn không cho hắn thấy một sắc mặt tốt, “Ngươi... Làm sao ngươi sớm như vậy đã trở lại rồi?"
Bình thường sáng sớm hắn liền tiến cung, qua giờ ngọ mới có thể trở về, bây giờ còn chưa đến buổi trưa, cho nên nàng cũng không có phòng bị, ngược lại còn bị hắn hù dọa.
Hắn trực tiếp giữ chặt tay nàng, không muốn nhiều lời vô nghĩa,
“Đi theo ta."
“Vì sao ta phải đi theo ngươi mới được?" Đổng Trinh Hoa không chút khách khí vung tay hắn, “Ta không đi, ta muốn ở chỗ này."
Thịnh Hạo không vui nheo mắt sắc lại, bình tĩnh lên tiếng cảnh cáo, “Đổng, Trinh, Hoa!"
“A?" Đổng Trinh Hoa âm thầm cả kinh, mới nghĩ đến mỗi lần cùng hắn cứng đối cứng, đều tìm không đến chỗ tốt gì, ngược lại là tự tìm tội để chịu, chợt cảm thấy không ổn.
Quả nhiên, ngay sau đó Thịnh Hạo trực tiếp động thủ, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai chặn ngang ôm lấy nàng, vác lên đầu vai, nàng không muốn đi cũng không sao, hắn có thể “giúp nàng đi".
“A –" Đổng Trinh Hoa lên tiếng kinh hô, thật không nghĩ tới hắn thô lỗ như vậy, căn bản chính là trực tiếp coi nàng trở thành heo mà khiêng, “Bá đạo, thô lỗ, người dã man!"
“Câm miệng!" Là nàng buộc hắn làm như vậy, chẳng trách hắn.
“Mau buông ta xuống!" Nàng vừa thẹn lại quẫn liều mạng giãy dụa, hai tay nhỏ bé không ngừng đánh lưng của hắn, ngộ nhỡ làm cho người khác thấy một màn như vậy, sau này nàng còn gặp người khác được sao?
Nếu Thịnh Hạo cứ như vậy buông tha nàng, vậy hắn sẽ không kêu Thịnh Hạo nữa rồi, hắn mặc nàng ở trên vai hắn giãy dụa, rất nhanh tiêu sái qua hành lang, đường đá, trở lại trong sân.
Chờ sau khi đi vào sân, Thịnh Hạo mới buông nàng, cầm chặt tay nàng đi về phía phòng khách, Đổng Trinh Hoa giãy không được, tức giận đến dậm chân, “Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?"
Nàng bất đắc dĩ đi theo hắn đi vào trong phòng khách, đột nhiên ngửi được có cỗ hương vị ngọt ngào tràn ngập trong đó, buồn bực đi phía trước nhìn lên, mới phát hiện trên bàn bày nhiều loại điểm tâm, rực rỡ muôn màu, ánh mắt nàng nhìn đều phát sáng lên.
Thịnh Hạo đưa nàng đưa đến trước bàn, biểu tình có chút cứng ngắc, không được tự nhiên nói, “Một bàn này tất cả đều là điểm tâm của tiệm điểm tâm nổi danh trong kinh làm, ta không biết ngươi thích loại nào, cho nên cứ phái người mua tất cả, mỗi thứ một phần mang về."
Hắn không biết nên dỗ nữ nhân như thế nào, duy nhất có kinh nghiệm, chính là chỉ cần Ngọc Ly không có quan tâm, ăn vào điểm tâm nàng yêu là có thể nín khóc mỉm cười, hắn cũng không biết biện pháp này đối Đổng Trinh Hoa rốt cuộc hữu dụng hay không, dù sao liền thử xem xem, nếu quả thật là không, hắn cũng chỉ phải nghĩ biện pháp khác.
Đổng Trinh Hoa nhìn biểu tình không mấy tự tại kia, nhất thời hiểu được ý nghĩ của hắn, hắn riêng chuẩn bị một bàn điểm tâm này, kỳ thật... Là muốn đến lấy lòng của nàng.
Nguyên bản buồn bực nhanh chóng bị một cỗ cảm giác vừa ấm lại ngọt che dấu đi, Đổng Trinh Hoa muốn cười, lại cố ý phụng phịu không cười, không muốb tha thứ hắn quá sớm, “Ngươi phái người mua một bàn điểm tâm như vậy, lại không hỏi trước ta rốt cuộc có thích ăn ngọt hay không?"
“Ngươi không thích?" Vẻ mặt của hắn lại càng cứng, không phải chữa tốt thành xấu chứ?
“Còn... Tính có thể." Nàng mới không cần nói cho hắn biết, kỳ thật nàng thực thích ăn đồ ngọt, chỉ cần khi tâm tình không tốt ăn chút ngọt, rất nhanh có thể khiến nàng vui vẻ.
Đổng Trinh Hoa âm thầm cười trộm, tự động tự phát ngồi ở trên ghế, khẩn cấp cầm lấy một khối bánh bông tuyết để vào miệng, mới ăn miếng thứ nhất, nàng liền không nhịn được nở nụ cười hạnh phúc, rốt cuộc che dấu không được chính mình yêu thích món điểm tâm ngọt, “Uh... Ăn ngon."
Tính hắn còn có lương tâm, biết muốn dỗ nàng, điều này làm cho buồn bực nguyên bản của nàng đối với hắn tán đi không ít, tâm tình nặng nề cũng thoải mái khoái trá lên.
Thịnh Hạo xem nàng ăn đến cực kỳ vui vẻ, cảm xúc khẩn trương nguyên bản rốt cục có thể thư thả một chút, may mắn không có làm hỏng sự tình, “Ăn chậm một chút, không có người tranh với ngươi."
Hắn theo bản năng vươn tay lau đi mẩu vụn bánh dính vào khóe miệng của nàng, động tác tự nhiên, không có bất kỳ ý đồ bất lương, nhưng cảm giác khác thường khi đầu ngón tay thô ráp của hắn khẽ chạm đến môi nàng, khiến nàng đột nhiên nhớ tới ngày đó hắn hôn nàng để trừng phạt, hại nàng lại nhịn không được hơi hơi đỏ mặt.
Nàng sở dĩ tức giận, là giận hắn không tôn trọng nàng, cứ như vậy khinh suất lỗ mãng đoạt đi nụ hôn đầu của nàng, nhưng nói thật, kỳ thật... Nàng cũng không chán ghét hắn hôn nàng, nàng thậm chí còn nghĩ tới, nếu hai người không phải hôn trong không khí hỏng bét này…, nàng hẳn là sẽ... Cực kỳ vui sướng.
Lòng của nàng ẩn ẩn vì hắn mà rung động, tuy rằng hắn luôn dùng các loại lý do giữ nàng lại bên cạnh hắn, thậm chí không để ý đến ý nguyện của nàng, ép nàng từ Tây Vực trở về kinh thành, khiến nàng rất có thể vì vậy mà không về nhà được, nhưng nàng cũng không cách nào chân chính tức hắn, giận hắn, thậm chí là chán ghét hắn.
Nàng cũng không biết vì sao nhưng mình chán ghét hắn không được, ngược lại từ lúc mới bắt đầu liền không hiểu bị hắn dẫn dắt cảm xúc, nhìn hắn đau thương, khổ sở, nàng liền không nhịn được muốn trấn an hắn, cho hắn tất cả an ủi mà nàng có khả năng.
Rốt cuộc là vì sao có nỗi lòng đó? Xem như thích không? Nhưng thời gian nàng ở chung với hắn rõ ràng không dài, sao có thể nhanh như vậy đã thích hắn?
Thịnh Hạo thấy nàng ăn vào một nửa đột nhiên dừng động tác lại, trở nên trầm mặc, như là đang suy nghĩ chuyện gì, hoang mang hỏi, “Sao đột nhiên lại ngẩn ngơ vậy?"
“Không... Không có việc gì." Nàng lập tức phục hồi tinh thần, tạm thời không suy nghĩ tiếp vấn đề có thích hay không, chỉ muốn hưởng thụ một bàn thức ăn ngon trước mắt.
Thịnh Hạo thuận thế ngồi vào bên cạnh nàng, cũng không có lấy điểm tâm trên bàn để ăn, chính là lẳng lặng nhìn nàng ăn, nội tâm sẽ có một loại cảm giác thỏa mãn nói không nên lời.
Đây là lần đầu tiên từ khi nàng đi vào trong kinh thành lộ ra tươi cười vui vẻ như vậy, nếu có thể, hắn nguyện ý mỗi ngày đều phái người mua điểm tâm mang về, chỉ cầu đổi được một chút miệng cười sáng lạn của nàng, nếu nàng có thể vì hắn nở rộ nụ cười mỹ lệ như thế, hắn sẽ càng cảm thấy vui mừng thỏa mãn.
Hắn có thể vì nàng làm bất cứ chuyện gì, chỉ cần có thể khiến nàng vui vẻ, hắn cái gì đều nguyện ý làm, cho dù vượt lửa qua sông, hắn cũng không tiếc nuối...
Đổng Trinh Hoa ăn vào một nửa, mới phát hiện Thịnh Hạo cũng chưa ăn được nửa miếng, nhất thời cảm thấy có chút ngượng ngùng, “Ngươi không ăn sao?"
“Đây là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi." Hắn chưa bao giờ chạm vào đồ ngọt.
“Ta đây sẽ không khách khí sao!" Nàng tặc tặc cười, “Bất quá ngươi cho là một bàn món điểm tâm ngọt này là có thể trấn an ta sao? Ta không có dễ tiêu giận như vậy."
Thịnh Hạo hơi hơi nhíu mày, nàng tính đạt đến công phu sư tử ngoạm sao? “Vậy thì, ngươi còn muốn cái gì?"
“Ta muốn ra ngoài đi chơi một chút, cả ngày chỉ có thể ở trong phủ bối lặc, ta sắp buồn chết rồi, cho nên ta muốn đi ra ngoài hít thở không khí." Nàng không chỉ muốn đi ra ngoài thông khí, còn muốn xem xét có cơ hội rời đi hay không, nàng vẫn chưa có buông tay cho tính toán trở lại thế kỷ hai mươi mốt.
Mày rậm của Thịnh Hạo nhíu lại, rất muốn lập tức trả lời nàng một câu “Không cho phép", nhưng nghĩ đến nếu trực tiếp cự tuyệt nàng, khẳng định lại phải đối mặt nàng thở phì phì đáp trả ngược lại, hắn thật khó khăn cứng rắn nhịn xuống câu nói kia.
Hắn phải nghĩ những phương pháp khác mới được, không thể luôn cùng nàng cứng đối cứng, không dứt, nếu nàng muốn đi ra ngoài thông khí, hắn liền mặt ngoài thuận theo toan tính của nàng, lại ngầm phái người “trông" nàng, miễn cho nàng vừa ra khỏi phủ bối lặc, liền biến mất vô tung, đào thoát trong tay của hắn.
Sau khi âm thầm cân nhắc hết tình hình trong đầu, Thịnh Hạo liền sảng khoái trả lời, “Ngươi muốn ra ngoài đi một chút, không phải không được, chẳng qua ta có điều kiện."
“Điều kiện gì?" Hai mắt nàng nháy mắt hưng phấn tỏa sáng, nàng vốn cho là hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng, không nghĩ tới hắn lại sảng khoái đáp ứng thật ngoài dự liệu của nàng.
“Điều kiện rất đơn giản, đó chính là... phải có người đi theo ngươi."
***
“Vì sao... Vì sao nhất định phải là ngươi đi theo ta mới được?"
Đổng Trinh Hoa vốn đang vì chính mình rốt cục có thể bước ra cửa lớn phủ bối lặc mà hưng phấn, kết quả đợi sau khi nàng biết người đi theo nàng ra cửa là ai, nàng liền không thấy vui vẻ nổi nữa.
Bởi vì người kia chính là ── A Thiết.
“Ngươi nghĩ rằng ta muốn sao? Nếu không phải bối lặc gia ra mệnh lệnh, ta cũng không muốn ra cửa với ngươi." A Thiết mặt nhăn nhó khó chịu thúc giục, “Ngươi rốt cuộc muốn ra cửa hay không? Không đi nữa ta sẽ bớt việc."
“Muốn, ta đương nhiên muốn!" Đổng Trinh Hoa cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại, đi ra ngoài trước nói sau.
A Thiết dẫn Đổng Trinh Hoa ra cửa, đi trên đường cái náo nhiệt của kinh thành, rất không tình nguyện giới thiệu cho nàng những trò chơi vui trong kinh, bất quá Đổng Trinh Hoa cũng chưa nghe lọt, lại luôn luôn tự hỏi nên thoát khỏi A Thiết phiền toái này như thế nào.
Nàng đứng ở phố náo nhiệt, quyết định đi thẳng vào vấn đề, “A Thiết, chúng ta thương lượng một chút được không?"
“Thương lượng cái gì?" A Thiết cũng dừng bước lại.
“Chính là, ngươi liền làm bộ như đang đi theo ta thì bị tách ra, thả ta đi đi, dù sao ngươi cũng rất chán ghét ta ở lại bên người bối lặc gia nhà ngươi, phải không?"
“Ta rất muốn đáp ứng ngươi, nhưng không được." A Thiết không chút suy nghĩ cự tuyệt, “Bối lặc gia muốn ta phải mang ngươi hoàn hảo vô khuyết trở về, ta liền nhất định phải làm được, tuyệt không thể phụ sự phó thác của bối lặc gia."
“..." Thật đúng là nô bộc trung thành nhất đẳng nha.
“Cho nên ở dưới mắt của ta, ngươi đừng tưởng ‘đi tách ra’, bằng không ta liền mang ngươi về phủ bối lặc trước thời gian, vấn đề gì đều giải quyết sau."
Đổng Trinh Hoa bất đắc dĩ khẽ thở dài, liếc mắt hướng bên cạnh cách đó không xa, đột nhiên kinh ngạc chỉ vào đầu đường kia nói: “Hở? Là bối lặc gia nhà các ngươi."
“Phải không? Ở đâu?" A Thiết khẩn trương lập tức xoay người xem.
Ở chân trời á! Đổng Trinh Hoa nhân cơ hội nhanh chóng chạy như điên về phía trước, rời đi đường cái, chuyển vào trong hẻm nhỏ, đắc ý chuồn mất, không nghĩ tới A Thiết thật sự dễ dàng bị lừa như vậy.
“Nơi đó có bối lặc gia sao? Căn bản là..." A Thiết vừa quay đầu, mới phát hiện ra Đổng Trinh Hoa vốn ở trước mặt hắn giờ đã không thấy, kinh ngạc sợ hãi kêu ra tiếng, “Này, chớ đi, không cho phép trốn –"
Đổng Trinh Hoa mới không để ý tới hắn, dùng hết toàn lực xuyên qua hẻm nhỏ, nghĩ hết biện pháp muốn bỏ rớt A Thiết đang đuổi theo phía sau, không cho hắn có cơ hội tiếp tục bắt được nàng.
Rẽ trái rồi rẽ phải, nàng đột nhiên phát hiện ở trong hẻm nhỏ yên lặng cư nhiên sẽ có một gian giáo đường của người ngoại quốc, đột nhiên trong đầu hiên lên ý niệm, quyết định trước trốn vào trong giáo đường nói sau.
Nàng đi đến trước giáo đường, đẩy cửa, phát hiện cửa lớn bị khóa, liền vòng ra phía sau giáo đường, lơ đãng phát hiện một cánh cửa sổ không đóng chặt, lộ ra một cái khe nhỏ, liền từ khe hở nhỏ đưa đầu nhìn vào trong.
Lúc này trong giáo đường có hai người, một người là nam tử người Hán, một người khác là cha xứ trang phục người nước ngoài, bọn họ thấp giọng nói chuyện với nhau, cảm giác có chút thần bí.
Hai người nói đến một nửa, vị cha xứ kia đột nhiên cảm giác được ngoài cửa sổ tựa hồ có thân ảnh, lập tức quay đầu hướng về phía Đổng Trinh Hoa xem, “Who’s there?"
Đổng Trinh Hoa hoảng sợ, nàng cũng không phải là cố ý muốn nghe lén, “Sorry! I..."
“Nàng biết tiếng nước ngoài?" Sắc mặt nam tử người Hán đại biến, “Không được, phải bắt nàng lại!"
“Hả?" Nàng kinh ngạc thở hốc vì kinh ngạc, biết tiếng nước ngoài cũng phạm pháp sao?
Nàng thấy nam tử người Hán đột nhiên xoay người chạy về cửa giáo đường, nói muốn bắt nàng lại tựa hồ không phải đang nói đùa, nàng liền khẩn trương xoay người muốn trốn qua chỗ khác, đúng lúc này, một gã nam tử khác đột nhiên từ chỗ tối hiện thân, bắt lấy tay nàng, kéo nàng hướng vào trong ngõ tối chạy trốn, “Mau đi theo ta!"
Đổng Trinh Hoa không có tâm tư nghĩ xem nam tử này là từ đâu tới đây, trực giác mách bảo chạy theo hắn là được rồi, nàng cũng không muốn không biết tại sao bị người lạ bắt lấy.
Hai người chạy một khoảng cách thật dài, xác định tên nam tử người Hán kia không có đuổi theo sau, nam tử mới ở một nhánh trong ngõ nhỏ dừng bước lại, làm cho Đổng Trinh Hoa có thể lấy lại hơi.
“Cô nương, ngươi có khỏe không?"
“Không... không sao." Đổng Trinh Hoa lại thở hổn hển một hồi lâu, mới ngẩng đầu, cười nói với nam tử: “Thật sự cám ơn ngươi."
Nam tử vừa nhìn thấy mặt mũi của nàng, biểu tình nguyên bản là sửng sốt, nhất thời trở nên cực kỳ kinh ngạc, “Ngươi... Ngọc Ly?"
“Ách?"
Lạ thật, tên này có chút quen tai, nàng tựa hồ đã nghe qua ở đâu đó?
Tác giả :
Vu Linh