Độc Sủng Thiên Kiều (Thiên Kiều Bách Sủng)
Chương 110
Editor: huyetsacthiensu
hắn đưa nàng đến đây làm gì?
Nơi này cũng không phải là nơi một người đàn bà có nữ tắc nên đến…
Hơn nữa, quần áo trên người hai người bọn họ còn đang xộc xệch…
Trong phút chốc Cố Thiền trừng lớn mắt, không thể tin nhìn về phía Hàn Thác, tuyệt đối đnừg để cho nàng đoán đúng.
Mặc dù trong lòng mang theo ý nghĩ cầu may nhưng Cố Thiền vẫn vặn vẹo đấu tranh.
Nhưng Hàn Thác đã sớm có dự mưu, nhất định phải đạt được mục đích, không nói lời nào trực tiếp bế nàng đặt trên Long ỷ, nghiêng người mà vào…
“A… Hoàng thượng…" Cố Thiền sợ hãi kêu lên.
âm thanh mềm mại vang vọng trong đại điện to lớn, bản thân nàng nghe được tiếng kêu của chính mình khuôn mặt cũng đỏ như sắp rỏ máu.
Hàn Thác đưa lưng về phía cửa điện, hết sức chuyên chú, chỉ lo xông pha chiến đấu.
Cố Thiền lại đối mặt với cửa điện, cho dù là vị trí hay góc độ cũng cùng hướng với lúc Hoàng đế lâm triều.
Nàng ngượng ngùng bất an không có cách nào tập trung.
Trong điện, ánh nến le lói, thân thể lay động theo tiết tấu, cột nhà hai bên trái phải chốc chốc lại biến ảo thành các loại quan lại triều thần, một chốc lại biến ảo thành Tần phi kiếp trước đang quỳ gối ở dưới chờ bị xử lý…
Cảnh tượng như thật như ảo, đồng thời mang đến kính nể và hoảng sợ, càng làm cho Cố Thiền khôngcách nào thả lỏng bản thân được.
Hôm nay Hàn Thác vô cùng nôn nóng, nàng cho rằng hắn khác thường là vì lâu rồi hai người không làm, nhịn đau cố gắng nghênh hợp với hắn…
Trước mắt Hàn Thác cũng có nhiều cảnh tượng chạy qua, không giống với Cố Thiền, đều không ở trênđiện Kim Loan này.
Ngày đó, vì có Cố Phong và Trần Vĩnh An tiếp ứng, việc công thành cực kỳ thuận lợi, từ lúc vây thành đến lúc tiến cung chưa đến một canh giờ. Nhưng, binh mã chưa đến cửa cung đã thấy khói đen nổi lên bốn phía, đợi đến lúc Hàn Thác dẫn binh chạy đến thì Long Tê điện đã bị thiêu rụi, trong đống đổ nát có hai cái xác, đã bị cháy đen thành than, không còn nhìn rõ mặt, dựa vào vóc người chắc có lẽ là Hàn Khải và Tôn Hoàng hậu.
Mặc dù trên tay Hàn Thác có mật chiếu cuat Nguyên Hòa đế, có thể đường đường chính chính lên ngôi không cần gánh cái tội danh soán vị nhưng Hoàng đế tiền triều còn sống sẽ lưu lại rất nhiều hậu họa. Diệt cỏ tận gốc cũng không chỉ là một câu thành ngữ mà còn là một thủ đoạn đối phó với kẻ thù.
hắn cũng biết Cố Thiền rất mềm lòng, mặc dù ngoài miệng nàng nói tùy hắn sắp xếp nhưng trong lòng nhất định là không muốn nhìn thấy Ninh thái hậu cùng Hàn Khải phải chết.-
Bây giờ Hàn Thác đã chết đúng là bớt việc cho Hàn Thác.
Còn Ninh Thái hậu…
Bà ta cũng có lòng muốn chết. Nhưng không biết là do nhiều tuổi động tác chậm hay mặc dù là Thái hậu tin tức cũng không nhanh bằng Hoàng đế, lúc Hàn Thác đến Từ Ninh cung bắt người thì bà ta mới đang chuẩn bị đốt lửa.
Hàn Thác vung kiếm hất văng cây nến trong tay bà ta “Muốn chết? Có thể. Đợi ta hỏi xong ngươi muốn chết ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, đảm bảo không để cho ngươi phải chịu khổ chịu tội, nếu ngươi muốn sống ta cũng có thể phụng dưỡng ngươi với ngôi vị Thái hậu."
Người hầu trong cung đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng nhưng đầu tóc, quần áo của Ninh Thái hậu vẫn cẩn thận ngay ngắn, không tổn hại chút nào dáng vẻ của Thái hậu.
“Ngươi hỏi đi."
“Phụ hoàng là do các ngươi hại chết sao?"
trên mặt Ninh Thái hậu có biểu hiện trấn tĩnh kỳ dị, giống như bây giờ bà ta cũng không phải là người bị bắt, vẫn là một Thái hậu có thể hô phong hoán vũ “Ngươi muốn biết sao? Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết. Có một số chuyện, ngươi không có cách nào biết được hoặc là giả vờ không biết ta cũng muốn nói cho ngươi biết."
“Bớt ở đây giở trò với ta đi."
Hàn Thác không bình tĩnh nghe bà ta lải nhải, chỉ là nếu chuyện phụ hoàng chết có liên quan đến bà ta vậy thì sẽ một kiếm chém chết bà ta báo thù cho phụ hoàng, nếu không liên quan đến bà ta thì giữ lại một mạng của bà ta cũng không sao.
“Đến bây giờ dù ta nói ta không liên quan thì ngươi có tin không? Giống như tất cả mọi người đều tin Xán Xán lên Từ Ân tự tu hành vì ngươi, thế gian đều cho rằng như vậy, lúc gặp chuyện đều sẽ chọn tin những gì mình muốn tin, đối với những gì không muốn tin thì cho dù đó là sự thật, cho dù người ngoài nói thế nào thì bọn họ cũng chỉ coi đó là lời đồn.
Ninh Thái hậu không nhanh không chậm thả một quả bom.
Lúc này bà ta nhắc đến Cố Thiền nhất định là không có gì tốt đep, Hàn Thác không muốn cắn câu, không tiếp lời bà ta, chỉ nói “Ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đo, nếu ngươi không làm tất nhiên sẽ có ngự y làm chứng cho ngươi."
Ninh Thái hậu dường như có chút dao động, nhìn thị vệ đi theo phía sau Hàn Thác “Ngươi cho bọn họ lui xuống đi chúng ta sẽ nói chuyện."
Hàn Thác không sợ bà ta có thể giở trò gì nên ra lệnh cho thủ hạ lui ra ngoài.
“Sức khỏe của ông ấy đúng là không còn chịu được nữa." Ninh Thái hậu nói “Ba mươi năm phu thê ta chỉ muốn cho con trai ta leo lên ngôi vị Hoàng đế, cũng chưa từng có ý định giết ông ấy. Ngày tiên đế mất, Tào Đức Hạnh vẫn canh giữ bên cạnh, có hai vị ngự y Phương, Dương chẩn bệnh, ta không thẹn với lương tâm, bọn họ đương nhiên cũng không bị tội gì, bây giờ vẫn sống rất khỏe mạnh, chỉ cần không bị thuộc hạ của ngươi giết trong lúc loạn lạc vậy thì có thể làm chứng, ngươi chỉ cần tìm bọn họ đến hỏi là được.
“Ngươi đã nói như vậy trước tiên ta sẽ tạm tin ngươi, đợi ta hỏi tra rõ mọi chuyện sẽ quay lại xử lý ngươi."
Hàn Thác nói xong liền muốn rời đi.
âm thanh thâm trầm của Ninh Thái hậu truyền đến từ phía sau “Đáng tiếc, cho dù hai vị thái y có y thuật cao siêu thế nào đi nữa cũng không có cách nào chuẩn đoán chính xác được rằng trừ ngươi ra Xán Xán còn có người nam nhân thứ hai không."
Hàn Thác tất nhiên là nghe được nhưng hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục đi ra ngoài.
“không biết tên thần y bên cạnh ngươi có thể chuẩn đoán được hay không. Lúc trước, ngày nàng từ U châu vào Kinh thành ở Long Tê điện đã được thị tẩm, nếu không phải vậy thì ngươi cho rằng vì sao nàng ta phải tìm chết? Nếu ngươi không tin lời ta nói có thể tìm Triệu thái y ngày đó đã trị thương cho nàng ta, hỏi ông ta xem ông ta thấy người bị thương ở Phượng Nghi cung hay Long Tê điện. Sau đó nàng ta đồng ý vào Từ Ân tự để tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, vì những ngày sau…"
Câu nói tiếp theo của bà ta hắn không nghe được nữa vì hắn đã đi ra khỏi đó cũng sai người khóa chặt cửa điện lại, giam lỏng Ninh Thái hậu ở đó.
Những câu kia một chữ Hàn Thác cũng không tin. Nhưng cũng phải thừa nhận một điều, lời bà ta nóithật sự rất độc.
Trước khi nữ nhân bị phá thân còn có cách nghiệm thân. Sau khi phá thân thì không có cách nào có thể nghiệm thân để biết được rốt cuộc một người phụ nữ có xảy ra quan hệ với nam nhân nào khác ngoài trượng phu của mình hay không.
Bởi vì không có cách nào nghiệm chứng, không thể chứng minh sự trong sạch cho nên giữa vợ chồng khó tránh khỏi nghi kị.
hắn sẽ không bị lừa, đây chẳng qua là một cái bẫy Ninh Thái hậu bày ra do không cam lòng, bà ta không sống tốt cho nên cũng không muốn bọn họ được sống tốt, chỉ như vậy thôi.
Hàn Thác tự nhủ như vậy.
Sau đó hắn luôn bận rộn, cũng dần dần quên mất chuyện này… hắn cho rằng hắn đã quên tất cả, chỉ là những lời kia chỉ cần là nam nhân thì nghe xong cũng không thể vui vẻ, mỗi khi thân mật với Cố Thiền thì từng câu từng câu bà ta nói lại xông ra…
hắn là nam nhân đương nhiên hắn cũng quan tâm…
Nhưng chuyện này nhất định không phải sự thật.
Cho dù là sự thật thì cũng là do nàng bị bức ép, sau đó nàng còn tự tìm chết.
hắn hận chính mình, nếu như Cố Thiền thật sự phải chịu tủi nhục như vậy thì cũng là do hắn khôngchăm sóc nàng chu đáo.
Hàn Thác không muốn nghĩ đến những cái khác.
hắn đưa Cố Thiền đến Phụng Thiên điện chỉ vì muốn ở nơi đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của hắn hung hăng muốn nàng, lại một lần nữa in lên người nàng dấu vết của hắn.
Mang theo ý nghĩ như vậy cho nên hắn ra tay không biết nặng nhẹ, hơn nữa chuyện xưa không ngừng nảy ra trong đầu hắn, các loại suy nghĩ làm hắn không còn quan tâm đến cảm nhận của Cố Thiền.
“Hoàng thượng… nhẹ một chút…"
Vốn Cố Thiền còn chưa động tình, Hàn Thác lại liều mạng hơn so với thường ngày thật sự làm nàng không chịu đựng nổi.
“Thần thiếp đau…"
Nàng nói hình như hắn đều không nghe thấy…
Nàng đẩy hắn muốn rút người ra nhưng không đẩy được…
Từ khi hai người thành thân đến nay, Cố Thiền đều là bảo bối trong lòng Hàn Thác, nâng ở trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chưa từng bị đối xử như vậy.
ở nơi cấm kỵ làm chuyện cấm kỵ đáng lẽ sẽ làm cho người ta cảm thấy xấu hổ đỏ mặt nhưng bởi vì đêm nay Hàn Thác thô lỗ, làm một chút xấu hổ trong lòng Cố Thiền rút hết đi, dần chuyển thành oan ức cùng khuất nhục.
cuối cùng, nàng tàn nhẫn cắn ở bả vai Hàn Thác một cái, lúc này mới giãu dụa thoát ra.
Hàn Thác bị đau cuối cùng cũng coi như là tỉnh lại.
Lại nhìn xuống Cố Thiền, giữa hai chân nàng đỏ bừng, đi chân trần đứng trên đất. Mùa đông khắc nghiệt, chân nàng lạnh không chịu nổi.
Hàn Thác ôm nàng trở về trên gối “Xán Xán, ta…"
nói được một câu lại không biết giải thích như thế nào, những suy nghĩ bẩn thỉu kia hắn không muốn nói cho nàng biết, càng không thể hỏi nàng. Hỏi, chính là không tin, cho dù nói rõ cũng sẽ có khúc mắc, hắn tình nguyện để chuyện này biến thành cái gai đâm vào lòng mình.
Nếu không thể nói thì chỉ có hành động để diễn tả.
hắn cúi đầu hôn nàng.
Lần đầu tiên Cố Thiền cảm thấy sợ hãi quay đầu né tránh.
Hàn Thác phát hiện hoảng sợ trong mắt nàng, trong lòng càng thêm khó chịu, ôm chặt người nàng, nhẹgiọng nói “Đừng sợ, là ta không tốt."
“nhẹ một chút được không…" Cố Thiền như con mèo nhỏ nghẹn ngào khẩn cầu nói “Thần thiếp rất đau…"
“Ta nhìn một chút xem nàng có bị thương không."
hắn nói xong thuận thế nhìn xuống thân dưới của nàng.
“Để ta tự xem."
Cố Thiền gần như là nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn sang bên cạnh.
Long ỷ chỉ dài hai thước, rộng ba thước, không gian nàng có thể tránh chỉ có hạn, không quá hai lần đãbị Hàn Thác bắt lấy “Nghe lời, tự nàng không nhìn được."
Cố Thiền nhắm chặt hai mắt, căn bản là không dám nhìn hành động của hắn, nhưng mà lỗ tai vẫn dựng lên, vẫn có thể nghe được hắn nói chuyện “không có chuyện gì."
Nàng cắn môi hơi mở hé mắt, đối diện với ánh mắt như lửa của hắn.
“Xán Xán, ta sẽ nhẹ nhàng, ta đảm bảo."
Nàng sợ hãi gật đầu.
***
Đến cuối cùng là hai người làm sao trở về Phượng Nghi cung Cố Thiền cũng hoàn toàn không có ấn tượng.
Nàng ngủ thẳng đến trưa mới dậy, khi tỉnh lại toàn thân như mất đi chống đỡ, ngay cả sức lực động một ngón tay cũng không có.
Bích Lạc canh giữ ngoài cung, nghe thấy động tĩnh bên trong thì đi vào “Nương Nương tỉnh rồi, người muốn ngồi dậy không?"
“Hoàng Thượng đâu?" Cố Thiền vùi đầu trong gối, có chút không dám nhìn Bích Lạc, có trời mới biết có ai biết chuyện ở Phượng Nghi cung đêm qua hay không.
“Hoàng Thượng sáng sớm đã lên triều, dặn dò để Nương Nương ngủ, sau khi bãi triều trở về nhìn Nương Nương một lúc sau đó đến Ngự thư phòng xử lý chính sự.
“Vậy ngươi có qua đây ăn trưa không?"
“Nương Nương đã qua giờ cơm trưa, sợ là Hoàng Thượng đã dùng bữa." Bích Lạc nhắc nhở “Có điều bên trong Phượng Nghi cung có một nhà bếp nhỏ, Nương Nương muốn ăn lúc nào cũng được, Nương Nương có thể truyền lệnh. Người muốn ăn gì?"
Cố Thiền vừa tỉnh ngủ vẫn chưa cảm thấy đói bụng, nhân tiện nói “Đợi thêm lúc nữa, Hoàng Thượng còn dặn dò gì nữa không?"
“Hoàng Thượng nói, nếu Nương Nương muốn đến thăm Thái hậu thì đến Từ Ninh cung, mặc dù nơi đó canh giữ nghiêm ngặt nhưng sẽ không ngăn Nương Nương." Bích Lạc truyền lời xong lại giải thích “Vốn à Hoàng Thượng muốn tự mình nói với Nương Nương nhưng Nương Nương vẫn chưa tỉnh dậy, Hoàng Thượng lại biết nhất định Nương Nương sẽ nghĩ về chuyện này cho nên dặn nô tỳ truyền lời cho người."
Cố Thiền nằm lỳ trên giường, rầu rĩ ‘Ừ’ một tiếng, nàng mệt như vậy, ngủ như chết như này không phải là do hắn ban tặng sao…
Còn Ninh Thái hậu, nàng không biết bản thân cần lấy tâm trạng gì để đi thăm bà ấy, lúc này cho dù nàng không có ác ý nhưng đối phương nhìn vào sẽ thành là nàng muốn diễu võ giương oai, muốn sỉ nhục bà ấy.
Cố Thiền thở dài một hơi, thôi, cần gì phải đi kích thích bà ấy nữa.
trên đường đi Cố Thiền đã nghe Lâm Tu nói, bởi vì chứng minh được Ninh Thái hậu chỉ là truyền giả ý chỉ làm cho Hàn Khải đăng cơ, không mưu hại Nguyên Hòa đế cho nên Hàn Thác quyết định không giết bà ấy.
thật ra tình huống này gần giống kiếp trước, không tốt hơn cũng không tệ hơn.
Hàn Thác vẫn chưa dẫn nàng đến Phụng Thiên điện một lần nữa, cũng không thô lỗ với nàng như ngày ấy nữa, ngược lại càng ôn nhu săn sóc.
Vốn Đế Hậu phải phân điện sinh sông nhưng Long Tê điện còn đang sửa chữa, đương nhiên hàng đêm Hàn Thác đều ở trong Phượng Nghi cung.
Tiền triều cũng không có quan lại dám nói một câu như là “Hoàng hậu không nên được độc sủng, Tân Đế nên thiết lập hậu cung".
Những quan văn võ bây giờ cũng biết Hoàng đế bây giờ cũng là Tĩnh vương thần thông quảng đại khiến người người kính sợ lúc trước, càng không dám lỗ mãng.
Huống chi Hoàng đế thiết lập Hậu cung cũng là vì khai chi tán diệp cho Hoàng thất, mặc dù nói con cái không cần nhiều nhưng dù sao trong cung có con giá, thái tử cũng đã lập, cho dù Hoàng Thượng có muốn cưới mười tám người vợ bé, sinh hơn mười lăm hai mươi người con hay không cũng không thể cấp bách hơn so với chuyện chỉnh đốn triều đình.
Ngay lúc Cố Thiền cho rằng cuộc sống sau này sẽ bình yên không gợn sóng như vậy thì không ngờ rằng đêm giao thừa lại xảy ra chuyện lớn.
hắn đưa nàng đến đây làm gì?
Nơi này cũng không phải là nơi một người đàn bà có nữ tắc nên đến…
Hơn nữa, quần áo trên người hai người bọn họ còn đang xộc xệch…
Trong phút chốc Cố Thiền trừng lớn mắt, không thể tin nhìn về phía Hàn Thác, tuyệt đối đnừg để cho nàng đoán đúng.
Mặc dù trong lòng mang theo ý nghĩ cầu may nhưng Cố Thiền vẫn vặn vẹo đấu tranh.
Nhưng Hàn Thác đã sớm có dự mưu, nhất định phải đạt được mục đích, không nói lời nào trực tiếp bế nàng đặt trên Long ỷ, nghiêng người mà vào…
“A… Hoàng thượng…" Cố Thiền sợ hãi kêu lên.
âm thanh mềm mại vang vọng trong đại điện to lớn, bản thân nàng nghe được tiếng kêu của chính mình khuôn mặt cũng đỏ như sắp rỏ máu.
Hàn Thác đưa lưng về phía cửa điện, hết sức chuyên chú, chỉ lo xông pha chiến đấu.
Cố Thiền lại đối mặt với cửa điện, cho dù là vị trí hay góc độ cũng cùng hướng với lúc Hoàng đế lâm triều.
Nàng ngượng ngùng bất an không có cách nào tập trung.
Trong điện, ánh nến le lói, thân thể lay động theo tiết tấu, cột nhà hai bên trái phải chốc chốc lại biến ảo thành các loại quan lại triều thần, một chốc lại biến ảo thành Tần phi kiếp trước đang quỳ gối ở dưới chờ bị xử lý…
Cảnh tượng như thật như ảo, đồng thời mang đến kính nể và hoảng sợ, càng làm cho Cố Thiền khôngcách nào thả lỏng bản thân được.
Hôm nay Hàn Thác vô cùng nôn nóng, nàng cho rằng hắn khác thường là vì lâu rồi hai người không làm, nhịn đau cố gắng nghênh hợp với hắn…
Trước mắt Hàn Thác cũng có nhiều cảnh tượng chạy qua, không giống với Cố Thiền, đều không ở trênđiện Kim Loan này.
Ngày đó, vì có Cố Phong và Trần Vĩnh An tiếp ứng, việc công thành cực kỳ thuận lợi, từ lúc vây thành đến lúc tiến cung chưa đến một canh giờ. Nhưng, binh mã chưa đến cửa cung đã thấy khói đen nổi lên bốn phía, đợi đến lúc Hàn Thác dẫn binh chạy đến thì Long Tê điện đã bị thiêu rụi, trong đống đổ nát có hai cái xác, đã bị cháy đen thành than, không còn nhìn rõ mặt, dựa vào vóc người chắc có lẽ là Hàn Khải và Tôn Hoàng hậu.
Mặc dù trên tay Hàn Thác có mật chiếu cuat Nguyên Hòa đế, có thể đường đường chính chính lên ngôi không cần gánh cái tội danh soán vị nhưng Hoàng đế tiền triều còn sống sẽ lưu lại rất nhiều hậu họa. Diệt cỏ tận gốc cũng không chỉ là một câu thành ngữ mà còn là một thủ đoạn đối phó với kẻ thù.
hắn cũng biết Cố Thiền rất mềm lòng, mặc dù ngoài miệng nàng nói tùy hắn sắp xếp nhưng trong lòng nhất định là không muốn nhìn thấy Ninh thái hậu cùng Hàn Khải phải chết.-
Bây giờ Hàn Thác đã chết đúng là bớt việc cho Hàn Thác.
Còn Ninh Thái hậu…
Bà ta cũng có lòng muốn chết. Nhưng không biết là do nhiều tuổi động tác chậm hay mặc dù là Thái hậu tin tức cũng không nhanh bằng Hoàng đế, lúc Hàn Thác đến Từ Ninh cung bắt người thì bà ta mới đang chuẩn bị đốt lửa.
Hàn Thác vung kiếm hất văng cây nến trong tay bà ta “Muốn chết? Có thể. Đợi ta hỏi xong ngươi muốn chết ta sẽ tiễn ngươi một đoạn đường, đảm bảo không để cho ngươi phải chịu khổ chịu tội, nếu ngươi muốn sống ta cũng có thể phụng dưỡng ngươi với ngôi vị Thái hậu."
Người hầu trong cung đã sớm chạy trốn không còn bóng dáng nhưng đầu tóc, quần áo của Ninh Thái hậu vẫn cẩn thận ngay ngắn, không tổn hại chút nào dáng vẻ của Thái hậu.
“Ngươi hỏi đi."
“Phụ hoàng là do các ngươi hại chết sao?"
trên mặt Ninh Thái hậu có biểu hiện trấn tĩnh kỳ dị, giống như bây giờ bà ta cũng không phải là người bị bắt, vẫn là một Thái hậu có thể hô phong hoán vũ “Ngươi muốn biết sao? Nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết. Có một số chuyện, ngươi không có cách nào biết được hoặc là giả vờ không biết ta cũng muốn nói cho ngươi biết."
“Bớt ở đây giở trò với ta đi."
Hàn Thác không bình tĩnh nghe bà ta lải nhải, chỉ là nếu chuyện phụ hoàng chết có liên quan đến bà ta vậy thì sẽ một kiếm chém chết bà ta báo thù cho phụ hoàng, nếu không liên quan đến bà ta thì giữ lại một mạng của bà ta cũng không sao.
“Đến bây giờ dù ta nói ta không liên quan thì ngươi có tin không? Giống như tất cả mọi người đều tin Xán Xán lên Từ Ân tự tu hành vì ngươi, thế gian đều cho rằng như vậy, lúc gặp chuyện đều sẽ chọn tin những gì mình muốn tin, đối với những gì không muốn tin thì cho dù đó là sự thật, cho dù người ngoài nói thế nào thì bọn họ cũng chỉ coi đó là lời đồn.
Ninh Thái hậu không nhanh không chậm thả một quả bom.
Lúc này bà ta nhắc đến Cố Thiền nhất định là không có gì tốt đep, Hàn Thác không muốn cắn câu, không tiếp lời bà ta, chỉ nói “Ta hỏi ngươi cái gì thì ngươi trả lời cái đo, nếu ngươi không làm tất nhiên sẽ có ngự y làm chứng cho ngươi."
Ninh Thái hậu dường như có chút dao động, nhìn thị vệ đi theo phía sau Hàn Thác “Ngươi cho bọn họ lui xuống đi chúng ta sẽ nói chuyện."
Hàn Thác không sợ bà ta có thể giở trò gì nên ra lệnh cho thủ hạ lui ra ngoài.
“Sức khỏe của ông ấy đúng là không còn chịu được nữa." Ninh Thái hậu nói “Ba mươi năm phu thê ta chỉ muốn cho con trai ta leo lên ngôi vị Hoàng đế, cũng chưa từng có ý định giết ông ấy. Ngày tiên đế mất, Tào Đức Hạnh vẫn canh giữ bên cạnh, có hai vị ngự y Phương, Dương chẩn bệnh, ta không thẹn với lương tâm, bọn họ đương nhiên cũng không bị tội gì, bây giờ vẫn sống rất khỏe mạnh, chỉ cần không bị thuộc hạ của ngươi giết trong lúc loạn lạc vậy thì có thể làm chứng, ngươi chỉ cần tìm bọn họ đến hỏi là được.
“Ngươi đã nói như vậy trước tiên ta sẽ tạm tin ngươi, đợi ta hỏi tra rõ mọi chuyện sẽ quay lại xử lý ngươi."
Hàn Thác nói xong liền muốn rời đi.
âm thanh thâm trầm của Ninh Thái hậu truyền đến từ phía sau “Đáng tiếc, cho dù hai vị thái y có y thuật cao siêu thế nào đi nữa cũng không có cách nào chuẩn đoán chính xác được rằng trừ ngươi ra Xán Xán còn có người nam nhân thứ hai không."
Hàn Thác tất nhiên là nghe được nhưng hoàn toàn không để ý đến, tiếp tục đi ra ngoài.
“không biết tên thần y bên cạnh ngươi có thể chuẩn đoán được hay không. Lúc trước, ngày nàng từ U châu vào Kinh thành ở Long Tê điện đã được thị tẩm, nếu không phải vậy thì ngươi cho rằng vì sao nàng ta phải tìm chết? Nếu ngươi không tin lời ta nói có thể tìm Triệu thái y ngày đó đã trị thương cho nàng ta, hỏi ông ta xem ông ta thấy người bị thương ở Phượng Nghi cung hay Long Tê điện. Sau đó nàng ta đồng ý vào Từ Ân tự để tạm thời tránh đầu sóng ngọn gió, vì những ngày sau…"
Câu nói tiếp theo của bà ta hắn không nghe được nữa vì hắn đã đi ra khỏi đó cũng sai người khóa chặt cửa điện lại, giam lỏng Ninh Thái hậu ở đó.
Những câu kia một chữ Hàn Thác cũng không tin. Nhưng cũng phải thừa nhận một điều, lời bà ta nóithật sự rất độc.
Trước khi nữ nhân bị phá thân còn có cách nghiệm thân. Sau khi phá thân thì không có cách nào có thể nghiệm thân để biết được rốt cuộc một người phụ nữ có xảy ra quan hệ với nam nhân nào khác ngoài trượng phu của mình hay không.
Bởi vì không có cách nào nghiệm chứng, không thể chứng minh sự trong sạch cho nên giữa vợ chồng khó tránh khỏi nghi kị.
hắn sẽ không bị lừa, đây chẳng qua là một cái bẫy Ninh Thái hậu bày ra do không cam lòng, bà ta không sống tốt cho nên cũng không muốn bọn họ được sống tốt, chỉ như vậy thôi.
Hàn Thác tự nhủ như vậy.
Sau đó hắn luôn bận rộn, cũng dần dần quên mất chuyện này… hắn cho rằng hắn đã quên tất cả, chỉ là những lời kia chỉ cần là nam nhân thì nghe xong cũng không thể vui vẻ, mỗi khi thân mật với Cố Thiền thì từng câu từng câu bà ta nói lại xông ra…
hắn là nam nhân đương nhiên hắn cũng quan tâm…
Nhưng chuyện này nhất định không phải sự thật.
Cho dù là sự thật thì cũng là do nàng bị bức ép, sau đó nàng còn tự tìm chết.
hắn hận chính mình, nếu như Cố Thiền thật sự phải chịu tủi nhục như vậy thì cũng là do hắn khôngchăm sóc nàng chu đáo.
Hàn Thác không muốn nghĩ đến những cái khác.
hắn đưa Cố Thiền đến Phụng Thiên điện chỉ vì muốn ở nơi đại biểu cho quyền lực chí cao vô thượng của hắn hung hăng muốn nàng, lại một lần nữa in lên người nàng dấu vết của hắn.
Mang theo ý nghĩ như vậy cho nên hắn ra tay không biết nặng nhẹ, hơn nữa chuyện xưa không ngừng nảy ra trong đầu hắn, các loại suy nghĩ làm hắn không còn quan tâm đến cảm nhận của Cố Thiền.
“Hoàng thượng… nhẹ một chút…"
Vốn Cố Thiền còn chưa động tình, Hàn Thác lại liều mạng hơn so với thường ngày thật sự làm nàng không chịu đựng nổi.
“Thần thiếp đau…"
Nàng nói hình như hắn đều không nghe thấy…
Nàng đẩy hắn muốn rút người ra nhưng không đẩy được…
Từ khi hai người thành thân đến nay, Cố Thiền đều là bảo bối trong lòng Hàn Thác, nâng ở trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan, chưa từng bị đối xử như vậy.
ở nơi cấm kỵ làm chuyện cấm kỵ đáng lẽ sẽ làm cho người ta cảm thấy xấu hổ đỏ mặt nhưng bởi vì đêm nay Hàn Thác thô lỗ, làm một chút xấu hổ trong lòng Cố Thiền rút hết đi, dần chuyển thành oan ức cùng khuất nhục.
cuối cùng, nàng tàn nhẫn cắn ở bả vai Hàn Thác một cái, lúc này mới giãu dụa thoát ra.
Hàn Thác bị đau cuối cùng cũng coi như là tỉnh lại.
Lại nhìn xuống Cố Thiền, giữa hai chân nàng đỏ bừng, đi chân trần đứng trên đất. Mùa đông khắc nghiệt, chân nàng lạnh không chịu nổi.
Hàn Thác ôm nàng trở về trên gối “Xán Xán, ta…"
nói được một câu lại không biết giải thích như thế nào, những suy nghĩ bẩn thỉu kia hắn không muốn nói cho nàng biết, càng không thể hỏi nàng. Hỏi, chính là không tin, cho dù nói rõ cũng sẽ có khúc mắc, hắn tình nguyện để chuyện này biến thành cái gai đâm vào lòng mình.
Nếu không thể nói thì chỉ có hành động để diễn tả.
hắn cúi đầu hôn nàng.
Lần đầu tiên Cố Thiền cảm thấy sợ hãi quay đầu né tránh.
Hàn Thác phát hiện hoảng sợ trong mắt nàng, trong lòng càng thêm khó chịu, ôm chặt người nàng, nhẹgiọng nói “Đừng sợ, là ta không tốt."
“nhẹ một chút được không…" Cố Thiền như con mèo nhỏ nghẹn ngào khẩn cầu nói “Thần thiếp rất đau…"
“Ta nhìn một chút xem nàng có bị thương không."
hắn nói xong thuận thế nhìn xuống thân dưới của nàng.
“Để ta tự xem."
Cố Thiền gần như là nhảy dựng lên, nhanh chóng trốn sang bên cạnh.
Long ỷ chỉ dài hai thước, rộng ba thước, không gian nàng có thể tránh chỉ có hạn, không quá hai lần đãbị Hàn Thác bắt lấy “Nghe lời, tự nàng không nhìn được."
Cố Thiền nhắm chặt hai mắt, căn bản là không dám nhìn hành động của hắn, nhưng mà lỗ tai vẫn dựng lên, vẫn có thể nghe được hắn nói chuyện “không có chuyện gì."
Nàng cắn môi hơi mở hé mắt, đối diện với ánh mắt như lửa của hắn.
“Xán Xán, ta sẽ nhẹ nhàng, ta đảm bảo."
Nàng sợ hãi gật đầu.
***
Đến cuối cùng là hai người làm sao trở về Phượng Nghi cung Cố Thiền cũng hoàn toàn không có ấn tượng.
Nàng ngủ thẳng đến trưa mới dậy, khi tỉnh lại toàn thân như mất đi chống đỡ, ngay cả sức lực động một ngón tay cũng không có.
Bích Lạc canh giữ ngoài cung, nghe thấy động tĩnh bên trong thì đi vào “Nương Nương tỉnh rồi, người muốn ngồi dậy không?"
“Hoàng Thượng đâu?" Cố Thiền vùi đầu trong gối, có chút không dám nhìn Bích Lạc, có trời mới biết có ai biết chuyện ở Phượng Nghi cung đêm qua hay không.
“Hoàng Thượng sáng sớm đã lên triều, dặn dò để Nương Nương ngủ, sau khi bãi triều trở về nhìn Nương Nương một lúc sau đó đến Ngự thư phòng xử lý chính sự.
“Vậy ngươi có qua đây ăn trưa không?"
“Nương Nương đã qua giờ cơm trưa, sợ là Hoàng Thượng đã dùng bữa." Bích Lạc nhắc nhở “Có điều bên trong Phượng Nghi cung có một nhà bếp nhỏ, Nương Nương muốn ăn lúc nào cũng được, Nương Nương có thể truyền lệnh. Người muốn ăn gì?"
Cố Thiền vừa tỉnh ngủ vẫn chưa cảm thấy đói bụng, nhân tiện nói “Đợi thêm lúc nữa, Hoàng Thượng còn dặn dò gì nữa không?"
“Hoàng Thượng nói, nếu Nương Nương muốn đến thăm Thái hậu thì đến Từ Ninh cung, mặc dù nơi đó canh giữ nghiêm ngặt nhưng sẽ không ngăn Nương Nương." Bích Lạc truyền lời xong lại giải thích “Vốn à Hoàng Thượng muốn tự mình nói với Nương Nương nhưng Nương Nương vẫn chưa tỉnh dậy, Hoàng Thượng lại biết nhất định Nương Nương sẽ nghĩ về chuyện này cho nên dặn nô tỳ truyền lời cho người."
Cố Thiền nằm lỳ trên giường, rầu rĩ ‘Ừ’ một tiếng, nàng mệt như vậy, ngủ như chết như này không phải là do hắn ban tặng sao…
Còn Ninh Thái hậu, nàng không biết bản thân cần lấy tâm trạng gì để đi thăm bà ấy, lúc này cho dù nàng không có ác ý nhưng đối phương nhìn vào sẽ thành là nàng muốn diễu võ giương oai, muốn sỉ nhục bà ấy.
Cố Thiền thở dài một hơi, thôi, cần gì phải đi kích thích bà ấy nữa.
trên đường đi Cố Thiền đã nghe Lâm Tu nói, bởi vì chứng minh được Ninh Thái hậu chỉ là truyền giả ý chỉ làm cho Hàn Khải đăng cơ, không mưu hại Nguyên Hòa đế cho nên Hàn Thác quyết định không giết bà ấy.
thật ra tình huống này gần giống kiếp trước, không tốt hơn cũng không tệ hơn.
Hàn Thác vẫn chưa dẫn nàng đến Phụng Thiên điện một lần nữa, cũng không thô lỗ với nàng như ngày ấy nữa, ngược lại càng ôn nhu săn sóc.
Vốn Đế Hậu phải phân điện sinh sông nhưng Long Tê điện còn đang sửa chữa, đương nhiên hàng đêm Hàn Thác đều ở trong Phượng Nghi cung.
Tiền triều cũng không có quan lại dám nói một câu như là “Hoàng hậu không nên được độc sủng, Tân Đế nên thiết lập hậu cung".
Những quan văn võ bây giờ cũng biết Hoàng đế bây giờ cũng là Tĩnh vương thần thông quảng đại khiến người người kính sợ lúc trước, càng không dám lỗ mãng.
Huống chi Hoàng đế thiết lập Hậu cung cũng là vì khai chi tán diệp cho Hoàng thất, mặc dù nói con cái không cần nhiều nhưng dù sao trong cung có con giá, thái tử cũng đã lập, cho dù Hoàng Thượng có muốn cưới mười tám người vợ bé, sinh hơn mười lăm hai mươi người con hay không cũng không thể cấp bách hơn so với chuyện chỉnh đốn triều đình.
Ngay lúc Cố Thiền cho rằng cuộc sống sau này sẽ bình yên không gợn sóng như vậy thì không ngờ rằng đêm giao thừa lại xảy ra chuyện lớn.
Tác giả :
Nhược Bàn