Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 9: Tuyết Đào tiên tử
Edit: Thảo Hoàng Quý phi
Beta: An Thục phi
"Minh Phi."
Phun trà chính là chính nhị phẩm phi, phong hào là Minh, khá được Hoàng thượng thích.
Minh Phi này là từ vương phủ theo tới, tất nhiên hiểu biết Cao Thái hậu. Thấy Cao Thái hậu tức giận nhìn mình, nàng ta lập tức tìm khăn chấm chấm miệng, cười duyên nói: "Lời nói của Tần Thải nữ thật thú vị, thần thiếp vẫn là lần đầu tiên nghe đấy, so với tiên sinh thuyết thư còn cao minh hơn rất nhiều. Mẫu hậu ngài cũng cẩn thận nghe một chút, chờ lát nữa thần thiếp còn muốn ban thưởng cho nàng ấy đây." Nàng chướng mắt Cao Tinh, cũng không thấy Tần Phiên Phiên lọt mắt.
Trái lại bởi vì Tần Phiên Phiên đã là Thải nữ, buổi tối hôm qua xác thật còn được Hoàng thượng thu dùng, uy hiếp lớn hơn so với Cao Tinh.
Một phen lời nói này của Minh Phi nghe như nói chuyện thay Tần Phiên Phiên, trên thực tế là chèn ép nàng không lên được mặt bàn.
So sánh nàng biên soạn chuyện xưa giống tiên sinh thuyết thư, rõ ràng chính là cười nhạo lời nàng nói đều là lời nói dối.
Trên mặt Tần Phiên Phiên lại lần nữa lộ ra tươi cười hiền lành, nhìn so với ai khác đều thân thiết hơn, dịu dàng nói: "Vị tỷ tỷ này nô thiếp cũng gặp qua, đúng là Minh Châu tiên tử bên người Vương Mẫu nương nương. Hôm qua nô thiếp nhát gan không dám nhìn loạn, hôm nay nhìn lên, Minh Phi nương nương quả nhiên là tiên nữ đích thực, tiên khí mười phần. Nô thiếp nói đều là nói thật, không lừa ngài."
Minh Phi một bụng táo bạo muốn nói, nhưng đều nhịn xuống.
Bởi vì nữ nhân ngốc Cao Thái hậu kia cười đến đầy mặt đều là nếp nhăn, thật đúng là cho rằng mình chính là Tây Vương mẫu thống lĩnh hậu cung.
Phi, lão bà không biết xấu hổ!
"Đứa nhỏ này thật biết nói lời dễ nghe." Cao Thái hậu cười tủm tỉm, đôi mắt đều cười đến không thấy đâu.
"Cô mẫu, sao ngài lại bị nàng ta dỗ rồi, nàng ta chính là kẻ chuyên nói dối, giống nhị tỷ của nàng ta không biết xấu hổ phản bội Hoàng thượng!" Cao Tinh tức giận đến dậm chân.
Sắc mặt nàng ta đều tím lại, ngày thường thời điểm nàng ta lừa gạt Cao Thái hậu như vậy, trong lòng chỉ có dào dạt đắc ý.
Nhưng hiện giờ chỉ nghe lời Tần Phiên Phiên nói, bắp cải già đã sớm bị heo tinh khác phá nát rồi[1], còn con mẹ nó không quay đầu được, nàng ta thật sự bị tức giận đến ngũ Phật thăng thiên.
[1] Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ một sự vật vốn tốt đẹp bị kẻ khác phá hư.
"Thái Hậu nương nương, kỳ thật hôm qua nô thiếp đích thực có chỗ lừa ngài. Vị cô nương Cao gia này thật sự là nha hoàn bên người Tây Vương mẫu, nàng ấy không giống với những tiên nữ chúng ta. Ngài nhìn một cái, hiện giờ nàng ấy đi theo chư vị tỷ muội ở đây, thân phận cũng không giống nhau. Hôm qua nô thiếp nghe nàng ấy nói là cô nương Cao gia, liền e sợ va chạm Cao gia cho nên mới không dám nói lời nói thật."
Nàng nói xong, ảm đạm đáng thương mà cúi đầu, tựa như là vì chính mình nhút nhát mà cảm thấy cảm thấy thẹn.
Thậm chí bả vai cũng run rẩy, hiển nhiên là cảm xúc kích động muốn khóc.
Trong lòng Tần Phiên Phiên thở dài, mẹ, nhịn cười thật khổ sở a, nàng thật sự cười đến đau bụng.
Cộng thêm tối hôm qua cẩu Hoàng đế như cối đá giã hạt mè, giã đến cả người nàng đều mỏi nhừ, hiện giờ dùng một chút lực để cười đã cảm thấy cả người đau nhức, chính mình đều thành vụn hạt mè, còn phải tới diễn kịch.
Cẩu Hoàng đế, vô nhân tính, làm xong nàng, còn lừa bịp nương.
"Ngươi, Tần Thải nữ ngươi khinh người quá đáng, cô mẫu, nàng lại mắng chất nữ là nha hoàn! Chất nữ là nữ nhi Cao gia, xuất thân từ cùng một thế gia với ngài, nàng mắng ta chính là mắng ngài!"
Cao Tinh tức giận đến quả thực muốn ngất, tiểu tiện nhân này còn dám nhắc lại chuyện cũ, lại còn nói rõ ràng nàng thật sự là nha hoàn.
Tìm chết!
"Không có, nô thiếp không dám. Tiên nữ sao có thể mắng Tây Vương mẫu, ở trong mắt nô thiếp ngài tồn tại giống như ánh sáng mặt trời. Sáng ngời, thanh khiết, nhìn một cái cũng sợ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho ngài. Nô thiếp không xứng nhìn ngài, chỉ là nô thiếp nghĩ Vương Mẫu nương nương không ngại, rốt cuộc ngài có một nha hoàn như vậy tồn tại, tiên nữ như nô thiếp hẳn là không tạo thành thương tổn với ngài."
Tần Phiên Phiên ngẩng đầu lên, lại lần nữa thổ lộ chân tình, một hàng nước mắt trong suốt từ trên má chảy xuống.
Con mẹ nó, tiểu tiện nhân này tự nói rồi tự khóc!
"Tần Phiên Phiên! Hôm nay ta nhất định phải xé rách cái miệng thối này của ngươi! Xem ngươi còn dối gạt người thế nào!"
Rốt cuộc Cao Tinh nhịn không được, hai mắt đỏ đậm, phóng vọt đi, tư thế vung tay áo lên thế kia rõ ràng là muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.
Các phi tần ngồi ở chung quanh xem kịch vui, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu ưỡn ngực mà xem kịch vui.
Xé xé xé, không chỉ muốn xé rách miệng nàng, còn muốn xé hư mặt nàng, tiểu tiện nhân này eo liễu mông vểnh, đứng ở nơi đó cũng mang theo một hơi thở phong tao, khẳng định hôm qua đã hút khô Hoàng thượng rồi!
Tần Phiên Phiên đã sớm đề phòng chiêu thức ấy của nàng ta, vừa thấy Cao Tinh xông tới giống như bà điên, lập tức phi đến hướng các phi tần.
Còn chọn phân vị cao.
Tần Phiên Phiên không chỉ không sợ hãi, thậm chí nàng còn dâng lên cảm giác hưng phấn kì lạ, cảm thấy vô cùng chờ mong đối với Cao Tinh đang lao đến kia.
Tới xé, xé nhanh lên, tốt nhất nàng ta đuổi đến quơ loạn cái mặt tiểu bích trì[2] của Minh Phi luôn đi!
[2] mặt bích trì: mặt hồ xanh, đồng âm với từ bitch, ngôn ngữ mạng dùng để chửi người
"Thái hậu nương nương, cứu cứu nô thiếp, nô thiếp nói thật, nàng ấy liền thẹn quá hóa giận!"
Tần Phiên Phiên trốn đến phía sau Minh Phi liền bắt đầu gân cổ lên gào, đương nhiên lúc này nàng vẫn như cũ không quên dùng khả năng diễn xuất có thể so với hoa đán của nàng, vừa nói vài câu.
"Ngươi tránh ra! Các ngươi qua bên kia đánh!" Cả người Minh Phi hỏng mất.
Toàn bộ Duyên Thọ cung đều hỗn loạn, bởi vì Tần Phiên Phiên không ngừng khiêu khích, chiến sự thăng cấp, sức chiến đấu của Cao Tinh càng tăng lên, Minh Phi rất nhiều lần thét chói tai ra tiếng, nàng ta cảm giác có người véo nàng, hung hăng mà véo.
"Còn ra thể thống gì! Đều dừng tay cho ai gia, còn dám động thủ, tất cả cút đi!"
Sắc mặt Cao Thái hậu đột biến, lạnh giọng hô một câu.
Lập tức rất nhiều người dừng tay, Cao Thái hậu nói ra loại lời nói tàn nhẫn này, bà ta tuyệt đối nói được thì làm được, không ai muốn chấp nhặt với một nữ nhân làm ra vẻ, bởi vì các nàng phát điên tới đánh chính bản thân mình, huống chi là người khác.
Tần Phiên Phiên lập tức lui về phía sau vài bước, nước mắt lưng tròng, búi tóc cũng không biết từ khi nào trở nên tán loạn, nhìn thật đáng thương.
Đương nhiên còn có Minh phi càng đáng thương hơn nàng, lúc trước không biết nàng ta bị ai đẩy sau lưng, trực tiếp nhào vào lòng Cao Tinh, hai người này cũng có ân oán cũ.
Cao Tinh đã tức giận đến phát điên, cũng không rảnh lo cái khác, chỉ nghĩ phát tiết lửa giận trong lòng, đánh đến Minh Phi kêu thảm thiết.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã bị đánh chảy máu.
"Mẫu hậu, mẫu hậu..." Minh Phi vừa mất mặt lại ủy khuất, trực tiếp bụm mặt khóc.
Tần Phiên Phiên bĩu môi, tức khắc cảm thấy Minh Phi một chút lễ phép cũng đều không hiểu, không hiểu thứ tự trước sau.
Rõ ràng nàng bắt đầu diễn kịch trước, trận này thương vong chính là nàng, một vở diễn cũng chưa diễn xong, Minh Phi đã đoạt tầm mắt của mọi người rồi, thật là quá không đạo đức.
"Cô mẫu, chất nữ không cố ý, chất nữ chỉ là muốn tóm lấy Tần Thải nữ. Ngài nhất định phải trị tội nàng ta, nói dối hết bài này đến bài khác ——"
Cao Tinh còn chưa nói xong, đã bị Cao Thái hậu cao giọng quát bảo ngưng lại: "Ngươi đủ rồi, nhìn một cái hình dáng mới vừa rồi của ngươi như bà điên, đến làm nha hoàn trước mặt ai gia cũng chê ngươi chân tay vụng về."
Cao Thái hậu kiêu căng ngạo mạn như vậy mà nói một câu, Cao Tinh lập tức ngậm miệng lại, đáy lòng càng căm hận.
Cao Thái hậu đã nói ra lời nói này, khẳng định vẫn thiên vị Tần Phiên Phiên.
"Mẫu hậu, trò khôi hài ngày hôm nay, nếu là ngày thường cũng thôi đi. Nhưng hiện giờ kéo cả thần thiếp cũng liên lụy vào, thần thiếp sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mẫu hậu là Vương Mẫu nương nương, lời này thần thiếp tán đồng, nhưng Tần Thải nữ cũng thật biết dát vàng lên mặt mình. Trong điện này nhiều tỷ muội như vậy, dù phân vị cao, cũng không ai dám tự nhận là tiên tử mẫu hậu thương yêu nhất. Tần Thải nữ, ngươi lấy chứng cứ ra đây, đừng làm cho tất cả mọi người đều chỉ nghe ngươi dẻo miệng nói lời vô căn cứ!"
Hiển nhiên Minh Phi cũng vô cùng tức giận, mới vừa có phi tần không sợ lớn chuyện ghé sát vào Minh Phi thì thầm thì thầm, vừa nói chuyện còn liên tiếp nhìn về phía Tần Phiên Phiên.
Khẳng định là nói chuyện Tần Phiên Phiên trộm đẩy Minh Phi cho nàng ta, người này trong nhà khẳng định là làm mật thám.
Tần Phiên Phiên đã phát huy trí nhớ siêu phàm của nàng, ở trong não nàng ghi nhớ lại, về sau mật thám này xui xẻo rồi!
Minh Phi cường thế như vậy mà muốn chứng cứ, thật đúng là đưa tới không ít người đồng tình.
Phải biết rằng Tần Phiên Phiên diễn xướng, diễn hay như thế nào nhưng chung quy là giả, lừa hài tử ba bốn tuổi còn có thể, lừa Cao Thái hậu ba bốn mươi tuổi...cũng được nhưng lừa những người các nàng, đó là trăm triệu lần không có khả năng!
"Mẫu hậu, thần thiếp cũng muốn nghe xem Tần Thải nữ có thể lấy ra chứng cứ gì, nếu không nàng ta mở miệng nói cái gì liền tin cái đó thì trong cung còn có quy củ gì nữa. Chẳng lẽ nàng ta nói nàng ta làm Quý phi, thần thiếp liền nhường vị trí cho nàng ta?"
Lại có người mở miệng, cũng là phân vị cao chính nhị phẩm phi.
Quả nhiên Cẩu Hoàng đế xem trọng nữ nhân khôn ngoan, đều là nhanh mồm dẻo miệng.
Cao Thái hậu bị ồn ào đến đau đầu, nhìn về phía Tần Phiên Phiên, còn chưa há mồm, Tần Phiên Phiên đã chủ động đi ra nửa bước, lại lần nữa cung kính mà cúi người hành lễ.
"Mới vừa rồi bị Cao Tinh hù dọa, nô thiếp còn chưa kịp nói. Nô thiếp thật sự có chứng cứ, còn may mà Hoàng thượng..."
Tần Phiên Phiên lại lần nữa biến thành một bộ dáng yêu kiều yếu đuối, lúc nàng nhìn về phía Cao Thái hậu, ánh mắt chân thành lấp lánh như hai ngôi sao.
"Hả? Hoàng thượng cũng cho rằng ai gia là Tây Vương mẫu?" Vẻ mặt của Cao Thái hậu hưng phấn, đến ghế phượng cũng ngồi không yên.
Lúc này đừng nói những phi tần khác, ngay cả diễn viên họ Tần nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Đối với Cao Thái hậu mặt dày vô sỉ, nàng, cam bái hạ phong, vị trí đứng đầu nàng từ bỏ!
"Chứng cứ có hai cái, một cái là vòng tay hạt đào trên tay nô thiếp, được thần long khai quang[3]."
[3] khai quang: khai quang cho đồ vật phong thủy (vòng tay, tượng...) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân, phù trợ cho người đó.
Tần Phiên Phiên nghiêm trang nói hươu nói vượn, vừa nói còn vừa nâng tay lên, quả nhiên có một chuỗi hạt đeo tay, là dùng một sợi dây màu lam kết thành, xuyên qua lỗ ở giữa hạt đào.
"Phi, chuyện tiên nữ này của ngươi còn chưa giải thích rõ ràng đâu, lúc này lại nhắc đến thần long, sao ngươi không nói tới Na Tra Tam Thái tử luôn đi!" Cao Tinh lập tực phỉ nhổ.
Vẻ mặt Tần Phiên Phiên nghiêm túc nói: "Na Tra Tam Thái tử không thể tới, hắn không thích mặc quần áo, ta hoảng sợ."
Ngực Cao Tinh lại nghẹn một búng máu, đời trước Tần tiểu tiện nhân này tuyệt đối là kẻ thù của nàng ta, loại kẻ thù không chết không ngừng!
"Chứng cứ thứ hai ở trên người nô thiếp, đúng là Hoàng thượng thích, buổi tối hôm qua ——" nàng nói tới đây, tựa như là nhớ tới những chuyện mắc cỡ trên long sàng, cả mặt đỏ bừng, lập tức nâng đôi tay lên che mặt.
Những phi tần có mặt tại đây toàn bộ vẻ mặt lạnh nhạt, thật con mẹ nó không biết xấu hổ!
Nàng ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Chứng cứ kia ở chỗ không thể để người nhìn, khụ. Cho nên Thái hậu ngài nếu muốn xem, có thể tìm ma ma tin tưởng được, mang nô thiếp vào nội điện xem."
Tần Phiên Phiên nói, lại đỏ mặt, e thẹn mà cúi đầu, cả người quanh thân đều tản ra một hơi thở của hồ ly!
"Ngươi mang theo Tần Thải nữ đi nhìn một cái." Cao Thái hậu tùy tay chỉ một ma ma bên người, thật sự dẫn Tần Phiên Phiên đi rồi.
Vẻ mặt Cao Tinh là biểu tình kinh hoảng, nàng ta thấy Tần Phiên Phiên tự tin như vậy liền biết nhất định tiểu tiện nhân này có chuẩn bị mà đến, không khỏi kêu lên: "Cô mẫu, người lại đi tin chuyện ma quỷ của nàng ta!"
Cao Thái hậu lạnh lùng mà liếc nàng ta một cái, mười phần tự luyến mà vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai, bà cảm thấy chính mình là bông hoa đẹp nhất hậu cung, nếu tiên đế còn trên đời, bà còn có thể lại sủng quan lục cung hai mươi năm nữa.
Ở chỗ có mặt lão nương, nhóm nha đầu thúi miệng còn hôi sữa các ngươi trước sau đều là tiện tì!
"Nàng ta nói cũng không sai, mới vừa rồi ngươi bày trò hề, đích xác rất giống cung nữ hầu hạ ai gia. Nhưng tính tình ngươi không tốt như vậy, ai gia khẳng định sẽ không trọng dụng ngươi!" Cao Thái hậu khẽ hừ một tiếng.
Cao Tinh trợn trắng mắt, đến nỗi ngất xỉu, may mắn tiểu cung nữ bên cạnh đỡ lấy, bằng không nàng ta thật sự muốn chết!
Ma ma thực mau liền ra tới, ghé vào bên tai Cao Thái hậu thấp giọng nói vài câu, vẻ mặt Cao Thái hậu hưng phấn, sau đó bỏ lại toàn bộ phi tần trong điện, chính mình nhấc làn váy lộc cộc mà chạy vào nội điện nhìn.
Được Tần Phiên Phiên chứng thực là Tây Vương mẫu Cao thái hậu, đến tư thế chạy bộ đều không thích hợp, một dáng vẻ kệch cỡm, thiếu chút nữa khiến Cao Tinh đã tỉnh táo lại hôn mê.
Đều đã bao nhiêu tuổi rổi, còn giả vờ yểu điệu thiếu nữ!
Sau một lát, Cao Thái hậu cuối cùng đi ra, bà là tay cầm tay Tần Phiên Phiên đi ra, vừa đi còn vừa ôn hòa nói chuyện với nàng, bộ dáng thân thiết đến con gái ruột cũng bỏ qua một bên.
"Ai gia vừa mới nhìn qua, Tần Thải nữ đúng là Tuyết Ddào tiên tử, ai gia cũng đúng là Tây Vương mẫu! Các ngươi cũng đừng lo lắng, nếu cảm thấy nàng nói dối, cùng lắm thì ai gia không cần những tiên nữ các ngươi nữa, dù sao đã có Tuyết Đào tiên tử. Nếu hoài nghi nàng ấy thì nhân lúc còn sớm nói ra, trong cung này thật ra có chút chen chúc, giao vị trí ấy ra để lại cho người bị tổn thương là tiên tử, cũng là chuyện tốt!"
Thái Hậu một lần nữa ngồi trở lại ghế phượng, vẻ mặt nghiêm túc.
Toàn trường yên tĩnh.
Diễn tinh thắng lợi!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn tinh: Ta thật sự thành tiên tử ha ha ha ha!
Hoàng tang: Ngoan, Tuyết Đào tiên tử, mau cho trẫm ăn đào.
Môi đỏ của diễn tinh càng sưng lên! ( nối tiếp màn kịch chương trước ┓(???"?)┏
Beta: An Thục phi
"Minh Phi."
Phun trà chính là chính nhị phẩm phi, phong hào là Minh, khá được Hoàng thượng thích.
Minh Phi này là từ vương phủ theo tới, tất nhiên hiểu biết Cao Thái hậu. Thấy Cao Thái hậu tức giận nhìn mình, nàng ta lập tức tìm khăn chấm chấm miệng, cười duyên nói: "Lời nói của Tần Thải nữ thật thú vị, thần thiếp vẫn là lần đầu tiên nghe đấy, so với tiên sinh thuyết thư còn cao minh hơn rất nhiều. Mẫu hậu ngài cũng cẩn thận nghe một chút, chờ lát nữa thần thiếp còn muốn ban thưởng cho nàng ấy đây." Nàng chướng mắt Cao Tinh, cũng không thấy Tần Phiên Phiên lọt mắt.
Trái lại bởi vì Tần Phiên Phiên đã là Thải nữ, buổi tối hôm qua xác thật còn được Hoàng thượng thu dùng, uy hiếp lớn hơn so với Cao Tinh.
Một phen lời nói này của Minh Phi nghe như nói chuyện thay Tần Phiên Phiên, trên thực tế là chèn ép nàng không lên được mặt bàn.
So sánh nàng biên soạn chuyện xưa giống tiên sinh thuyết thư, rõ ràng chính là cười nhạo lời nàng nói đều là lời nói dối.
Trên mặt Tần Phiên Phiên lại lần nữa lộ ra tươi cười hiền lành, nhìn so với ai khác đều thân thiết hơn, dịu dàng nói: "Vị tỷ tỷ này nô thiếp cũng gặp qua, đúng là Minh Châu tiên tử bên người Vương Mẫu nương nương. Hôm qua nô thiếp nhát gan không dám nhìn loạn, hôm nay nhìn lên, Minh Phi nương nương quả nhiên là tiên nữ đích thực, tiên khí mười phần. Nô thiếp nói đều là nói thật, không lừa ngài."
Minh Phi một bụng táo bạo muốn nói, nhưng đều nhịn xuống.
Bởi vì nữ nhân ngốc Cao Thái hậu kia cười đến đầy mặt đều là nếp nhăn, thật đúng là cho rằng mình chính là Tây Vương mẫu thống lĩnh hậu cung.
Phi, lão bà không biết xấu hổ!
"Đứa nhỏ này thật biết nói lời dễ nghe." Cao Thái hậu cười tủm tỉm, đôi mắt đều cười đến không thấy đâu.
"Cô mẫu, sao ngài lại bị nàng ta dỗ rồi, nàng ta chính là kẻ chuyên nói dối, giống nhị tỷ của nàng ta không biết xấu hổ phản bội Hoàng thượng!" Cao Tinh tức giận đến dậm chân.
Sắc mặt nàng ta đều tím lại, ngày thường thời điểm nàng ta lừa gạt Cao Thái hậu như vậy, trong lòng chỉ có dào dạt đắc ý.
Nhưng hiện giờ chỉ nghe lời Tần Phiên Phiên nói, bắp cải già đã sớm bị heo tinh khác phá nát rồi[1], còn con mẹ nó không quay đầu được, nàng ta thật sự bị tức giận đến ngũ Phật thăng thiên.
[1] Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, ý chỉ một sự vật vốn tốt đẹp bị kẻ khác phá hư.
"Thái Hậu nương nương, kỳ thật hôm qua nô thiếp đích thực có chỗ lừa ngài. Vị cô nương Cao gia này thật sự là nha hoàn bên người Tây Vương mẫu, nàng ấy không giống với những tiên nữ chúng ta. Ngài nhìn một cái, hiện giờ nàng ấy đi theo chư vị tỷ muội ở đây, thân phận cũng không giống nhau. Hôm qua nô thiếp nghe nàng ấy nói là cô nương Cao gia, liền e sợ va chạm Cao gia cho nên mới không dám nói lời nói thật."
Nàng nói xong, ảm đạm đáng thương mà cúi đầu, tựa như là vì chính mình nhút nhát mà cảm thấy cảm thấy thẹn.
Thậm chí bả vai cũng run rẩy, hiển nhiên là cảm xúc kích động muốn khóc.
Trong lòng Tần Phiên Phiên thở dài, mẹ, nhịn cười thật khổ sở a, nàng thật sự cười đến đau bụng.
Cộng thêm tối hôm qua cẩu Hoàng đế như cối đá giã hạt mè, giã đến cả người nàng đều mỏi nhừ, hiện giờ dùng một chút lực để cười đã cảm thấy cả người đau nhức, chính mình đều thành vụn hạt mè, còn phải tới diễn kịch.
Cẩu Hoàng đế, vô nhân tính, làm xong nàng, còn lừa bịp nương.
"Ngươi, Tần Thải nữ ngươi khinh người quá đáng, cô mẫu, nàng lại mắng chất nữ là nha hoàn! Chất nữ là nữ nhi Cao gia, xuất thân từ cùng một thế gia với ngài, nàng mắng ta chính là mắng ngài!"
Cao Tinh tức giận đến quả thực muốn ngất, tiểu tiện nhân này còn dám nhắc lại chuyện cũ, lại còn nói rõ ràng nàng thật sự là nha hoàn.
Tìm chết!
"Không có, nô thiếp không dám. Tiên nữ sao có thể mắng Tây Vương mẫu, ở trong mắt nô thiếp ngài tồn tại giống như ánh sáng mặt trời. Sáng ngời, thanh khiết, nhìn một cái cũng sợ sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho ngài. Nô thiếp không xứng nhìn ngài, chỉ là nô thiếp nghĩ Vương Mẫu nương nương không ngại, rốt cuộc ngài có một nha hoàn như vậy tồn tại, tiên nữ như nô thiếp hẳn là không tạo thành thương tổn với ngài."
Tần Phiên Phiên ngẩng đầu lên, lại lần nữa thổ lộ chân tình, một hàng nước mắt trong suốt từ trên má chảy xuống.
Con mẹ nó, tiểu tiện nhân này tự nói rồi tự khóc!
"Tần Phiên Phiên! Hôm nay ta nhất định phải xé rách cái miệng thối này của ngươi! Xem ngươi còn dối gạt người thế nào!"
Rốt cuộc Cao Tinh nhịn không được, hai mắt đỏ đậm, phóng vọt đi, tư thế vung tay áo lên thế kia rõ ràng là muốn xé nàng thành mảnh nhỏ.
Các phi tần ngồi ở chung quanh xem kịch vui, tất cả đều ngồi nghiêm chỉnh, ngẩng đầu ưỡn ngực mà xem kịch vui.
Xé xé xé, không chỉ muốn xé rách miệng nàng, còn muốn xé hư mặt nàng, tiểu tiện nhân này eo liễu mông vểnh, đứng ở nơi đó cũng mang theo một hơi thở phong tao, khẳng định hôm qua đã hút khô Hoàng thượng rồi!
Tần Phiên Phiên đã sớm đề phòng chiêu thức ấy của nàng ta, vừa thấy Cao Tinh xông tới giống như bà điên, lập tức phi đến hướng các phi tần.
Còn chọn phân vị cao.
Tần Phiên Phiên không chỉ không sợ hãi, thậm chí nàng còn dâng lên cảm giác hưng phấn kì lạ, cảm thấy vô cùng chờ mong đối với Cao Tinh đang lao đến kia.
Tới xé, xé nhanh lên, tốt nhất nàng ta đuổi đến quơ loạn cái mặt tiểu bích trì[2] của Minh Phi luôn đi!
[2] mặt bích trì: mặt hồ xanh, đồng âm với từ bitch, ngôn ngữ mạng dùng để chửi người
"Thái hậu nương nương, cứu cứu nô thiếp, nô thiếp nói thật, nàng ấy liền thẹn quá hóa giận!"
Tần Phiên Phiên trốn đến phía sau Minh Phi liền bắt đầu gân cổ lên gào, đương nhiên lúc này nàng vẫn như cũ không quên dùng khả năng diễn xuất có thể so với hoa đán của nàng, vừa nói vài câu.
"Ngươi tránh ra! Các ngươi qua bên kia đánh!" Cả người Minh Phi hỏng mất.
Toàn bộ Duyên Thọ cung đều hỗn loạn, bởi vì Tần Phiên Phiên không ngừng khiêu khích, chiến sự thăng cấp, sức chiến đấu của Cao Tinh càng tăng lên, Minh Phi rất nhiều lần thét chói tai ra tiếng, nàng ta cảm giác có người véo nàng, hung hăng mà véo.
"Còn ra thể thống gì! Đều dừng tay cho ai gia, còn dám động thủ, tất cả cút đi!"
Sắc mặt Cao Thái hậu đột biến, lạnh giọng hô một câu.
Lập tức rất nhiều người dừng tay, Cao Thái hậu nói ra loại lời nói tàn nhẫn này, bà ta tuyệt đối nói được thì làm được, không ai muốn chấp nhặt với một nữ nhân làm ra vẻ, bởi vì các nàng phát điên tới đánh chính bản thân mình, huống chi là người khác.
Tần Phiên Phiên lập tức lui về phía sau vài bước, nước mắt lưng tròng, búi tóc cũng không biết từ khi nào trở nên tán loạn, nhìn thật đáng thương.
Đương nhiên còn có Minh phi càng đáng thương hơn nàng, lúc trước không biết nàng ta bị ai đẩy sau lưng, trực tiếp nhào vào lòng Cao Tinh, hai người này cũng có ân oán cũ.
Cao Tinh đã tức giận đến phát điên, cũng không rảnh lo cái khác, chỉ nghĩ phát tiết lửa giận trong lòng, đánh đến Minh Phi kêu thảm thiết.
Khuôn mặt nhỏ trắng nõn đã bị đánh chảy máu.
"Mẫu hậu, mẫu hậu..." Minh Phi vừa mất mặt lại ủy khuất, trực tiếp bụm mặt khóc.
Tần Phiên Phiên bĩu môi, tức khắc cảm thấy Minh Phi một chút lễ phép cũng đều không hiểu, không hiểu thứ tự trước sau.
Rõ ràng nàng bắt đầu diễn kịch trước, trận này thương vong chính là nàng, một vở diễn cũng chưa diễn xong, Minh Phi đã đoạt tầm mắt của mọi người rồi, thật là quá không đạo đức.
"Cô mẫu, chất nữ không cố ý, chất nữ chỉ là muốn tóm lấy Tần Thải nữ. Ngài nhất định phải trị tội nàng ta, nói dối hết bài này đến bài khác ——"
Cao Tinh còn chưa nói xong, đã bị Cao Thái hậu cao giọng quát bảo ngưng lại: "Ngươi đủ rồi, nhìn một cái hình dáng mới vừa rồi của ngươi như bà điên, đến làm nha hoàn trước mặt ai gia cũng chê ngươi chân tay vụng về."
Cao Thái hậu kiêu căng ngạo mạn như vậy mà nói một câu, Cao Tinh lập tức ngậm miệng lại, đáy lòng càng căm hận.
Cao Thái hậu đã nói ra lời nói này, khẳng định vẫn thiên vị Tần Phiên Phiên.
"Mẫu hậu, trò khôi hài ngày hôm nay, nếu là ngày thường cũng thôi đi. Nhưng hiện giờ kéo cả thần thiếp cũng liên lụy vào, thần thiếp sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy. Mẫu hậu là Vương Mẫu nương nương, lời này thần thiếp tán đồng, nhưng Tần Thải nữ cũng thật biết dát vàng lên mặt mình. Trong điện này nhiều tỷ muội như vậy, dù phân vị cao, cũng không ai dám tự nhận là tiên tử mẫu hậu thương yêu nhất. Tần Thải nữ, ngươi lấy chứng cứ ra đây, đừng làm cho tất cả mọi người đều chỉ nghe ngươi dẻo miệng nói lời vô căn cứ!"
Hiển nhiên Minh Phi cũng vô cùng tức giận, mới vừa có phi tần không sợ lớn chuyện ghé sát vào Minh Phi thì thầm thì thầm, vừa nói chuyện còn liên tiếp nhìn về phía Tần Phiên Phiên.
Khẳng định là nói chuyện Tần Phiên Phiên trộm đẩy Minh Phi cho nàng ta, người này trong nhà khẳng định là làm mật thám.
Tần Phiên Phiên đã phát huy trí nhớ siêu phàm của nàng, ở trong não nàng ghi nhớ lại, về sau mật thám này xui xẻo rồi!
Minh Phi cường thế như vậy mà muốn chứng cứ, thật đúng là đưa tới không ít người đồng tình.
Phải biết rằng Tần Phiên Phiên diễn xướng, diễn hay như thế nào nhưng chung quy là giả, lừa hài tử ba bốn tuổi còn có thể, lừa Cao Thái hậu ba bốn mươi tuổi...cũng được nhưng lừa những người các nàng, đó là trăm triệu lần không có khả năng!
"Mẫu hậu, thần thiếp cũng muốn nghe xem Tần Thải nữ có thể lấy ra chứng cứ gì, nếu không nàng ta mở miệng nói cái gì liền tin cái đó thì trong cung còn có quy củ gì nữa. Chẳng lẽ nàng ta nói nàng ta làm Quý phi, thần thiếp liền nhường vị trí cho nàng ta?"
Lại có người mở miệng, cũng là phân vị cao chính nhị phẩm phi.
Quả nhiên Cẩu Hoàng đế xem trọng nữ nhân khôn ngoan, đều là nhanh mồm dẻo miệng.
Cao Thái hậu bị ồn ào đến đau đầu, nhìn về phía Tần Phiên Phiên, còn chưa há mồm, Tần Phiên Phiên đã chủ động đi ra nửa bước, lại lần nữa cung kính mà cúi người hành lễ.
"Mới vừa rồi bị Cao Tinh hù dọa, nô thiếp còn chưa kịp nói. Nô thiếp thật sự có chứng cứ, còn may mà Hoàng thượng..."
Tần Phiên Phiên lại lần nữa biến thành một bộ dáng yêu kiều yếu đuối, lúc nàng nhìn về phía Cao Thái hậu, ánh mắt chân thành lấp lánh như hai ngôi sao.
"Hả? Hoàng thượng cũng cho rằng ai gia là Tây Vương mẫu?" Vẻ mặt của Cao Thái hậu hưng phấn, đến ghế phượng cũng ngồi không yên.
Lúc này đừng nói những phi tần khác, ngay cả diễn viên họ Tần nàng cũng ngây ngẩn cả người.
Đối với Cao Thái hậu mặt dày vô sỉ, nàng, cam bái hạ phong, vị trí đứng đầu nàng từ bỏ!
"Chứng cứ có hai cái, một cái là vòng tay hạt đào trên tay nô thiếp, được thần long khai quang[3]."
[3] khai quang: khai quang cho đồ vật phong thủy (vòng tay, tượng...) là thủ tục để linh vật nhận chủ nhân, phù trợ cho người đó.
Tần Phiên Phiên nghiêm trang nói hươu nói vượn, vừa nói còn vừa nâng tay lên, quả nhiên có một chuỗi hạt đeo tay, là dùng một sợi dây màu lam kết thành, xuyên qua lỗ ở giữa hạt đào.
"Phi, chuyện tiên nữ này của ngươi còn chưa giải thích rõ ràng đâu, lúc này lại nhắc đến thần long, sao ngươi không nói tới Na Tra Tam Thái tử luôn đi!" Cao Tinh lập tực phỉ nhổ.
Vẻ mặt Tần Phiên Phiên nghiêm túc nói: "Na Tra Tam Thái tử không thể tới, hắn không thích mặc quần áo, ta hoảng sợ."
Ngực Cao Tinh lại nghẹn một búng máu, đời trước Tần tiểu tiện nhân này tuyệt đối là kẻ thù của nàng ta, loại kẻ thù không chết không ngừng!
"Chứng cứ thứ hai ở trên người nô thiếp, đúng là Hoàng thượng thích, buổi tối hôm qua ——" nàng nói tới đây, tựa như là nhớ tới những chuyện mắc cỡ trên long sàng, cả mặt đỏ bừng, lập tức nâng đôi tay lên che mặt.
Những phi tần có mặt tại đây toàn bộ vẻ mặt lạnh nhạt, thật con mẹ nó không biết xấu hổ!
Nàng ho nhẹ một tiếng, lại nói: "Chứng cứ kia ở chỗ không thể để người nhìn, khụ. Cho nên Thái hậu ngài nếu muốn xem, có thể tìm ma ma tin tưởng được, mang nô thiếp vào nội điện xem."
Tần Phiên Phiên nói, lại đỏ mặt, e thẹn mà cúi đầu, cả người quanh thân đều tản ra một hơi thở của hồ ly!
"Ngươi mang theo Tần Thải nữ đi nhìn một cái." Cao Thái hậu tùy tay chỉ một ma ma bên người, thật sự dẫn Tần Phiên Phiên đi rồi.
Vẻ mặt Cao Tinh là biểu tình kinh hoảng, nàng ta thấy Tần Phiên Phiên tự tin như vậy liền biết nhất định tiểu tiện nhân này có chuẩn bị mà đến, không khỏi kêu lên: "Cô mẫu, người lại đi tin chuyện ma quỷ của nàng ta!"
Cao Thái hậu lạnh lùng mà liếc nàng ta một cái, mười phần tự luyến mà vén mấy sợi tóc lòa xòa ra sau tai, bà cảm thấy chính mình là bông hoa đẹp nhất hậu cung, nếu tiên đế còn trên đời, bà còn có thể lại sủng quan lục cung hai mươi năm nữa.
Ở chỗ có mặt lão nương, nhóm nha đầu thúi miệng còn hôi sữa các ngươi trước sau đều là tiện tì!
"Nàng ta nói cũng không sai, mới vừa rồi ngươi bày trò hề, đích xác rất giống cung nữ hầu hạ ai gia. Nhưng tính tình ngươi không tốt như vậy, ai gia khẳng định sẽ không trọng dụng ngươi!" Cao Thái hậu khẽ hừ một tiếng.
Cao Tinh trợn trắng mắt, đến nỗi ngất xỉu, may mắn tiểu cung nữ bên cạnh đỡ lấy, bằng không nàng ta thật sự muốn chết!
Ma ma thực mau liền ra tới, ghé vào bên tai Cao Thái hậu thấp giọng nói vài câu, vẻ mặt Cao Thái hậu hưng phấn, sau đó bỏ lại toàn bộ phi tần trong điện, chính mình nhấc làn váy lộc cộc mà chạy vào nội điện nhìn.
Được Tần Phiên Phiên chứng thực là Tây Vương mẫu Cao thái hậu, đến tư thế chạy bộ đều không thích hợp, một dáng vẻ kệch cỡm, thiếu chút nữa khiến Cao Tinh đã tỉnh táo lại hôn mê.
Đều đã bao nhiêu tuổi rổi, còn giả vờ yểu điệu thiếu nữ!
Sau một lát, Cao Thái hậu cuối cùng đi ra, bà là tay cầm tay Tần Phiên Phiên đi ra, vừa đi còn vừa ôn hòa nói chuyện với nàng, bộ dáng thân thiết đến con gái ruột cũng bỏ qua một bên.
"Ai gia vừa mới nhìn qua, Tần Thải nữ đúng là Tuyết Ddào tiên tử, ai gia cũng đúng là Tây Vương mẫu! Các ngươi cũng đừng lo lắng, nếu cảm thấy nàng nói dối, cùng lắm thì ai gia không cần những tiên nữ các ngươi nữa, dù sao đã có Tuyết Đào tiên tử. Nếu hoài nghi nàng ấy thì nhân lúc còn sớm nói ra, trong cung này thật ra có chút chen chúc, giao vị trí ấy ra để lại cho người bị tổn thương là tiên tử, cũng là chuyện tốt!"
Thái Hậu một lần nữa ngồi trở lại ghế phượng, vẻ mặt nghiêm túc.
Toàn trường yên tĩnh.
Diễn tinh thắng lợi!
---
Tác giả có lời muốn nói:
Diễn tinh: Ta thật sự thành tiên tử ha ha ha ha!
Hoàng tang: Ngoan, Tuyết Đào tiên tử, mau cho trẫm ăn đào.
Môi đỏ của diễn tinh càng sưng lên! ( nối tiếp màn kịch chương trước ┓(???"?)┏
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca