Độc Sủng Thánh Tâm
Chương 50: Diễn tinh giải thích
Edit: Chang Phi
Beta: Vy Chiêu nghi
Những thái giám nâng kiêu chân mềm nhũn thiếu chút nữa thì té ngã, không nghĩ tới bọn họ còn làm cả việc này.
Hoàng Thái hậu ngồi ở trên kiệu liễn, hít sâu một hơi, nhắm mắt không để mình mắng chửi ra miệng.
Bởi vì Liễu Âm nhắc nhở, mọi người giống như mới nhớ đến ước nguyện ban đầu Hoàng Thái hậu tới là vì cái gì, kết quả cuối cùng Chu cô nương lại bị quên mất.
"Cô mẫu cái kiểu gì không biết nữa, Chu cô nương cũng thật đáng thương, nhất định là phải ôm tới rồi. Đúng là lạnh nhạt vô tình!" Cao Thái hậu bắt lấy mọi cơ hội để trào phúng bà.
Dù Hoàng Thái hậu có giáo dưỡng tốt đi chăng nữa, hiện giờ cũng đều mất hết, nàng hét lớn với Cao Thái hậu: "Cao Vân Vân, ngươi đi xuống, xem ai gia có đánh chết ngươi không!"
Đương nhiên cách ước đấu của hai vị Thái hậu không thành công, bởi vì Hoàng thượng cứng rắn cho người đưa các bà đi.
Chờ kiệu liễn của hai vị Thái hậu đi càng lúc càng xa, cho đến lúc không thấy nữa, Tiêu Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thần kinh căng thẳng mới hơi hòa hoãn một chút.
"Hoàng thượng, ngài bãi giá đến cung vị Thái hậu nào trước?" Trương Đại tổng quản rất hiểu ý hỏi.
Phải biết rằng hai vị Thái hậu đánh nhau, vậy nhất định phải trấn an, huống hồ lần này Hoàng Thái hậu quả thật bị thiệt, trong tối ngoài sáng cũng không biết bị mấy người hố qua nữa.
Không chỉ chất nữ ruột bị đánh, mà ngay cả chính bà cũng suýt nữa bị đánh, nếu không phải Hồng y Hồng Thường còn nhớ rõ bà là Hoàng Thái hậu, thì có lẽ thái giám đầu tiên bị đá ra, liền đè đến trên người Hoàng Thái hậu rồi.
"Bãi giá Thưởng Đào các. Trẫm thật muốn nhìn, nàng rốt cuộc muốn nháo tới mức độ nào?" Ngôi cửu ngũ cười lạnh một tiếng, dẫn đầu đi vào bên trong.
Song bào thai ngoan ngoãn quỳ gối ở cửa đại điện, đầu chạm xuống đất, hiển nhiên là một bộ trạng thái sắp chết.
Các nàng tới đây giúp Uyển nghi làm chuyện đầu tiên, liền kinh thiên địa quỷ thần khiếp [1] như thế, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không vui.
[1] làm thiên địa cả kinh, quỷ thần khiếp sợ.
"Lăn đi vào quỳ!" Tiêu Nghiêu thấy hai nàng liền tức giận, hai người này là do hắn tự mình lựa chọn rồi sau đó mới đưa cho Tần Phiên Phiên, kết quả không chỉ không áp chế được tư thế la lối khóc lóc của Tần Phiên Phiên, mà ngược lại còn làm trầm trọng thêm.
Lúc Tiêu Nghiêu đi vào trong nội điện, Tần Phiên Phiên đang ghé vào giường, nàng là một người bị thương nên chẳng đi đâu được.
Thấy nam nhân mang một khuôn mặt âm trầm đi vào, nàng không khỏi run cả người lên, nội tâm vô cùng sợ hãi.
"Hoàng thượng ngài đã tới rồi, Thái hậu nương nương đâu?" Nàng nỗ lực khởi động một gương mặt tươi cười nói, hy vọng Hoàng thượng có thể nể tình nàng lớn lên đẹp như vậy mà bỏ qua cho nàng.
Kết quả liền thấy ngôi cửu ngũ châm chọc cười, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi là Thái hậu nào?"
"Đương nhiên là Tây Vương Mẫu Cao Thái hậu, tần thiếp còn có chuyện chưa nói xong với bà đâu." Nàng cười gượng nói.
Tiêu Nghiêu nhìn vẻ mặt cười lấy lòng của nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, Tần Phiên Phiên lén lút lui hai bước, chủ động cách hắn xa một chút, sợ bị đánh.
"Ngươi còn gì chưa nói xong? Có phải là tìm bà chống lưng cho ngươi, làm trẫm không đánh ngươi hử?" Hắn duỗi tay sờ lên gáy nàng, bàn tay to rộng hữu lực của nam nhân cứ vuốt xuống như vuốt cẩu vậy, vuốt đến cả người Tần Phiên Phiên phải run lên.
Trong cái vuốt ve hữu lực của ngôi cửu ngũ này, nàng cảm thấy hắn đang bực bội.
"Không có, Hoàng thượng thương tần thiếp nhất, sao có thể đánh tần thiếp chứ? Tần thiếp ai ——"
Tần Phiên Phiên đang chuẩn bị tỏ lòng trung thành cho hắn xem, dù sao nàng am hiểu nhất chính là nói lời dễ nghe cho Hoàng thượng, loại đồ vật này vừa không phải để tâm lại không cần mất tiền, còn có thể dỗ được Nhị Cẩu tử, quả thực chính là loại thuốc tốt nhất mà.
Chẳng qua nàng còn chưa kịp nói xong hai câu này, liền nhận thấy cái tay của Tiêu Nghiêu từ cái gáy nàng trượt xuống, véo đến trên cổ còn đỡ một chút, đợi xuống chút nữa đụng đến trên lưng nàng, vậy thì nói không thành tiếng rồi.
Mẹ, móng vuốt thật thô ráp, đau chết nàng.
"Ái tần tiếp tục nói đi, ngươi làm sao vậy?" Trên tay hắn cũng không dùng sức, cứ nhẹ nhàng mà mơn trớn như vậy, nhưng mà đối với Tần Phiên Phiên đang bị thương mà nói, chỉ như vậy cũng đủ muốn mạng của nàng rồi.
"Sau lưng tần thiếp bôi đầy thuốc mỡ, Hoàng thượng vẫn là giơ cao đánh khẽ đi, miễn làm cho tay ngươi dính đầy thuốc, nhão nhão dính dính thật khó chịu." Tần Phiên Phiên mang vẻ mặt như đưa đám nói.
Tiêu Nghiêu lại giống như là sờ đến nghiện vậy, căn bản là không nghe nàng nói, vẫn tiếp tục: "Sẽ không, ái tần cũng đã nói trẫm thương ngươi nhất. Sao có thể chỉ vì thứ này mà ghét bỏ được chứ, trẫm không chỉ có muốn sờ còn muốn vỗ vỗ nữa đây!"
"Vỗ chỗ nào?" Tần Phiên Phiên bị dọa đến da đầu tê dại, lập tức thấp giọng hỏi.
Kết quả nàng vừa dứt lời, trong điện liền vang lên một tiếng vang thanh thúy "Bang ——".
"A..." Tần Phiên Phiên gào lên một tiếng, thiếu chút nữa là rơi lệ, Cẩu Hoàng đế không phải người, nhắm ngay mông nàng mà vỗ.
Tuy nói không dùng hết sức chỉ vỗ như thú vị, nhưng chỉ như vậy cũng đủ làm Tần Phiên Phiên đau đến nghiến răng nghiến lợi, cả người đổ mồ hôi.
"Ái tần, đau không?" Tiêu Nghiêu cúi đầu, đối diện với nàng, cười tủm tỉm hỏi.
Hôm nay khó lắm Tiêu Nghiêu mới thưởng cho nàng cái sắc mặt tốt, nhưng mà Tần Phiên Phiên đã đau đến nước mắt lưng tròng, nàng lập tức gật đầu, hít hít mũi nói: "Đau."
Chỉ một chữ này, nàng cũng nói đến mức khóc nức nở, đủ để thấy được nàng đau thế nào.
"Đau là được rồi, trẫm nên làm ngươi đau nhiều một chút mới đúng, nếu không ngươi liền không biết trẫm có thể làm ngươi đau tới mức độ nào!" Hắn vừa nói vừa giơ tay, lại đánh mông nàng thêm một cái nữa.
Tần Phiên Phiên lập tức giơ tay ôm lấy cánh tay hắn, lại để hắn đánh tiếp, mình sẽ phải nằm liệt trên giường càng lâu hơn nữa.
"Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, không có đau mà." Nàng vừa muốn thét chói tai, vừa cảm thấy trên người rất nóng, chính là bị đánh đến quá đau, mới có loại cảm giác cả người muốn bốc hoả này.
Tiêu Nghiêu nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: "Sao lại không đau chứ? Xem xem ái tần thật có khả năng, mới vừa hướng trẫm muốn người để bảo vệ mình, quay đầu ngươi liền đánh cháu gái ruột của Hoàng Thái hậu, sau đó lại làm ra phản ứng liên tiếp như vậy. Cũng may trẫm chỉ cho ngươi hai người, nếu cho ngươi một phân đội nhỏ, có phải ngươi định lật tung cái hậu cung này lên, rồi ngay cả trẫm cũng bị ngươi bắt cóc có phải không?"
Không thể không nói, Hoàng thượng thật là rất hiểu biết Tần Phiên Phiên, cái này cũng đoán ra được, trên thực tế lúc nàng có được song bào thai kia, trong đầu liền nghĩ làm thế nào để thiến Cẩu Hoàng đế.
"Không có, tần thiếp nào dám chứ. Ngài cho người, vậy tất nhiên đều nghe ngài nói. Chủ yếu là Thái hậu thiện tâm, thấy tần thiếp nằm ở trên giường, trước sau là một bộ dáng tội nghiệp, bà mới nhịn không nổi. Tần thiếp sợ bà với Hoàng Thái hậu nổi lên xung đột chính diện, cho nên mới cho người mời Chu cô nương tới, chính nàng ngoan ngoãn tới, cũng không phải là tần thiếp muốn trói nàng tới, sau đó Thái hậu liền nói muốn thay tần thiếp báo thù. Tần thiếp thật sự không nghĩ tới sẽ dẫn ra nhiều chuyện ở phía sau như vậy, nếu không ngài cho ta mượn hai lá gan, tần thiếp cũng không dám đâu."
Tần Phiên Phiên vẫn luôn ôm hắn không buông tay, trên thực tế là sợ móng vuốt cẩu của hắn lại vỗ mình thêm hai cái nữa.
Rõ ràng nàng là một người đang bị thương, lại còn phải làm ra việc kích thích như vậy, nếu biết trước thì sẽ nhẫn nhịn hai ngày, chờ vết thương sau lưng tốt hơn một chút lại nói.
Tiêu Nghiêu giật giật cánh tay, muốn tránh thoát ra, Tần Phiên Phiên liền dùng hết sức để ôm lấy hắn.
"Hoàng thượng, lưng tần thiếp đau quá, nhất định lại muốn chảy máu rồi. Tần thiếp cũng không thể uống thuốc, buổi tối không ngủ được, cơm cũng ăn không vô, vừa đói vừa mệt làm thế nào cũng không thoải mái. Ta thật khổ mà, tần thiếp tiến cung liền muốn chăm sóc cho Hoàng thượng thật tốt, không nghĩ tới lại đưa tới nhiều chuyện như vậy......"
Nàng oa oa khóc lớn, chỉ cần Tiêu Nghiêu vặn vẹo hơi dùng sức lớn hơn một chút, nàng liền bắt đầu kêu khóc rất đau rất đau, cuối cùng làm cho hắn cũng không dám động.
"Được rồi, ngươi nằm sấp xuống, trẫm không đánh ngươi nữa." Tiêu Nghiêu bị nàng dính đến phát ngấy, tức giận mà nói một câu.
Tần Phiên Phiên còn đang gào, vừa nghe thấy lời này liền lập tức ngừng lại, chẳng qua là vẫn chịu không buông tay ra.
"Không được, tần thiếp là bảo bối trong lòng ngài, ngài phải thương." Nàng ủy khuất nói, nếu Nhị Cẩu Tử này không thương nàng, về sau không phải là nàng phải trực tiếp nằm chờ bị lạnh nhạt sao?
"Có phải ngươi thiếu đòn hay không?" Tiêu Nghiêu nhẹ hít một hơi, trừng mắt nhìn nàng.
Tần Phiên Phiên nhìn thẳng hắn, thấy hắn trước sau đều trưng ra một khuôn mặt lạnh, tay thấy hơi ngứa.
Muốn đánh hắn! Nhưng là nàng nhát gan, làm sao dám?
Vì thế nàng khẽ hừ một tiếng, nước mắt lại xoạch xoạch rơi xuống, đơn giản nằm bò trên giường, dương cao giọng nói: "Đánh đi, đánh đi, ngài đánh đi. Chỉ cần ngài cao hứng, tất cả đều là tần thiếp sai, tần thiếp vô duyên vô cớ bị đánh, nên nhận lấy. Ai bảo người đánh tần thiếp là Hoàng Thái hậu chứ, Cao Thái hậu còn không thể ra mặt thay tần thiếp, bởi vì tần thiếp đây là châm ngòi ly gián, tạo thành hậu cung không hài hòa, mọi người nên ngươi tốt ta cũng tốt, tần thiếp nháo cái gì mà nháo chứ. Ô ô......"
Nàng nói nói, thật đúng là nói mình đến mức khóc lên.
Muốn hỏi vì cái gì, đó chính là bởi vì lúc cẩu gào với ngươi, ngươi không thể mềm, phải gào dữ hơn cả hắn, hắn liền tự động lui.
"Ngươi còn ủy khuất được à, làm loại chuyện này có thể không nói trước với trẫm một tiếng sao? Đây là việc nhỏ, trẫm có thể không so đo, vậy về sau có chuyện lớn có phải ngươi cũng không buồn hé răng ra nói rồi cứ thế mà làm không, có bao nhiêu chuyện mưu đồ bí mật tạo phản chính là như vậy mà xảy ra!"
Tiêu Nghiêu nhìn nàng khóc trong chốc lát, mắt trợn trắng căn bản không nghĩ để ý đến nàng, nhưng là nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được.
Nhìn nàng tội nghiệp nằm ở trên giường khóc lóc, khóc đến mức cả người phát run lên, phía sau lưng còn bị thương, dù cho ai nhìn cũng cảm thấy đáng thương.
Huống chi trên mông nàng cũng bị gậy gộc đánh sưng lên, xanh tím một mảnh, vừa rồi hắn lại còn vỗ hai cái nữa, đúng là tiểu đáng thương.
Tần Phiên Phiên vừa nghe hắn tuy rằng còn đang trách nàng, nhưng nàng lại tinh chuẩn mà bắt được trọng điểm: Đây là việc nhỏ, trẫm có thể không so đo!
Chỉ chờ những lời này!
"Tần thiếp nào dám tạo phản chứ, chuyện này là tần thiếp cùng Cao Thái hậu cùng nhau suy xét, chẳng lẽ tần thiếp còn mang theo cả bà cùng nhau tạo phản sao? Cao Thái hậu chính là mẹ ruột ngài, nhất định là đứng ở phía ngài. Huống hồ đều là thân nữ nhi, Hoàng thượng ngài sao lại nghĩ đến cả tạo phản chứ?" Tần Phiên Phiên vừa khóc vừa chất vấn hắn.
Tiêu Nghiêu rất khả nghi trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, móc khăn gấm ra lau lau nước mắt cho nàng, trầm giọng nói: "Bà thường xuyên làm chuyện này, lúc trẫm còn nhỏ hay nghe được một câu nhất chính là, nhi tử ta giỏi quá, mau lớn lên một chút, mang theo nương ăn sung mặc sướng, không cần phụ hoàng ngươi."
Tần Phiên Phiên ngừng khóc lại, nàng không biết nên nói cái gì an ủi hắn, chỉ có thể giơ tay sờ sờ đầu chó của hắn.
Cẩu tử ngoan, không khóc nha, về sau ngươi làm ta sinh nhi tử ta cũng làm như vậy!
Tiêu Nghiêu hất cái tay sờ loạn của nàng ra, hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Lúc này ngươi có mẫu hậu hộ giá hộ tống cho ngươi, lại còn có thương tích trong người, trẫm tạm tha cho ngươi. Nhưng mà về sau nếu lại xảy ra loại chuyện này, trẫm kiểu gì cũng phải làm cho ngươi đẹp mặt. Nghe thấy không?"
Tần Phiên Phiên hồng con mắt điên cuồng gật đầu, Cẩu tử thật tốt.
Tiêu Nghiêu thấy nàng tội nghiệp như vậy, ngay cả quần áo cũng không thể mặc, chỉ đắp một cái chăn ở trên lưng, vừa rồi còn bị hắn kéo ra.
Hắn giơ tay đè gáy nàng lại, hôn lên môi nàng một cái.
Tần Phiên Phiên có kỹ năng nuôi chó rất tốt, biết lúc này nhất định phải cho hồi báo lớn một chút, tát một cái lại cho một quả táo đỏ mới là tốt nhất.
Nàng lập tức vươn đầu lưỡi liếm liếm môi hắn, tựa như muốn theo môi hắn mà chen vào, cho hắn một cái hôn nồng nhiệt triền miên.
Chẳng qua nàng không có thực hiện được, bởi vì Tiêu Nghiêu cắn cắn đầu lưỡi nàng một cái, nàng liền sợ tới mức lùi về, đầy mặt đều là vẻ đau đớn.
"Lần trước ngươi cắn trẫm, trả lại cho ngươi, không được khóc nếu khóc trẫm đánh ngươi!" Tiêu Nghiêu thấy hốc mắt nàng hồng hồng, nước mắt lại muốn rơi xuống, giơ lên tay uy hiếp.
"Lần trước rõ ràng người đã trả lại cho tần thiếp rồi, sao vẫn còn ghi nợ chứ?" Tần Phiên Phiên che miệng tỏ vẻ không phục.
"Vậy còn lần này, ngươi bày ra một đống cục diện rối rắm như vậy cho trẫm, trẫm cắn ngươi một cái thì làm sao?" Tiêu Nghiêu nghiêng mắt nhìn nàng một cái.
Tần Phiên Phiên ủy khuất bĩu môi, không còn lời gì để nói.
Được được được, ngươi là cẩu ngươi nói đều đúng, cẩu chính là thích cắn người!
Mắt thấy hai người ngươi tới ta đi, giống như trẻ con ở chơi đùa, cứ thế liền bỏ qua việc đánh Chu cô nương cùng với chuyện hai vị Thái hậu nháo đến túi bụi, Trương Đại tổng quản trợn mắt há hốc mồm quay đi, lại cảm thấy việc này là hợp tình hợp lý.
Xem cái đầu heo này, bị Cao Thái hậu nuôi xong lúc sau lại đưa đến trong tay Đào Uyển nghi, lớn lên rất tốt, có lẽ tết năm nay có thể làm thịt rồi.
"Trẫm đi chỗ Hoàng Thái hậu xem xem, nếu ngươi có chỗ nào lừa trẫm, trở về lại xử lý ngươi!" Tiêu Nghiêu vỗ vỗ đầu nàng muốn đi.
Tần Phiên Phiên run cả người lên, tự động nhớ lại lời nói lúc trước một chút, tuyệt đối không có lừa hắn!
Ừ, chắc là vậy.
"Hai người các ngươi cùng trẫm lại đây!" Tiêu Nghiêu thấy song bào thai quỳ gối tại chỗ, liền lạnh giọng quát lớn một câu.
Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Hoàng Thượng, các nàng là nghe tần thiếp phân phó, ngài ——"
Tiêu Nghiêu xoay người, cười với nàng cười, tràn ngập ý lạnh: "Ái tần, ngươi nói cái gì, vừa rồi trẫm không nghe rõ."
Beta: Vy Chiêu nghi
Những thái giám nâng kiêu chân mềm nhũn thiếu chút nữa thì té ngã, không nghĩ tới bọn họ còn làm cả việc này.
Hoàng Thái hậu ngồi ở trên kiệu liễn, hít sâu một hơi, nhắm mắt không để mình mắng chửi ra miệng.
Bởi vì Liễu Âm nhắc nhở, mọi người giống như mới nhớ đến ước nguyện ban đầu Hoàng Thái hậu tới là vì cái gì, kết quả cuối cùng Chu cô nương lại bị quên mất.
"Cô mẫu cái kiểu gì không biết nữa, Chu cô nương cũng thật đáng thương, nhất định là phải ôm tới rồi. Đúng là lạnh nhạt vô tình!" Cao Thái hậu bắt lấy mọi cơ hội để trào phúng bà.
Dù Hoàng Thái hậu có giáo dưỡng tốt đi chăng nữa, hiện giờ cũng đều mất hết, nàng hét lớn với Cao Thái hậu: "Cao Vân Vân, ngươi đi xuống, xem ai gia có đánh chết ngươi không!"
Đương nhiên cách ước đấu của hai vị Thái hậu không thành công, bởi vì Hoàng thượng cứng rắn cho người đưa các bà đi.
Chờ kiệu liễn của hai vị Thái hậu đi càng lúc càng xa, cho đến lúc không thấy nữa, Tiêu Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, cả người thần kinh căng thẳng mới hơi hòa hoãn một chút.
"Hoàng thượng, ngài bãi giá đến cung vị Thái hậu nào trước?" Trương Đại tổng quản rất hiểu ý hỏi.
Phải biết rằng hai vị Thái hậu đánh nhau, vậy nhất định phải trấn an, huống hồ lần này Hoàng Thái hậu quả thật bị thiệt, trong tối ngoài sáng cũng không biết bị mấy người hố qua nữa.
Không chỉ chất nữ ruột bị đánh, mà ngay cả chính bà cũng suýt nữa bị đánh, nếu không phải Hồng y Hồng Thường còn nhớ rõ bà là Hoàng Thái hậu, thì có lẽ thái giám đầu tiên bị đá ra, liền đè đến trên người Hoàng Thái hậu rồi.
"Bãi giá Thưởng Đào các. Trẫm thật muốn nhìn, nàng rốt cuộc muốn nháo tới mức độ nào?" Ngôi cửu ngũ cười lạnh một tiếng, dẫn đầu đi vào bên trong.
Song bào thai ngoan ngoãn quỳ gối ở cửa đại điện, đầu chạm xuống đất, hiển nhiên là một bộ trạng thái sắp chết.
Các nàng tới đây giúp Uyển nghi làm chuyện đầu tiên, liền kinh thiên địa quỷ thần khiếp [1] như thế, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không vui.
[1] làm thiên địa cả kinh, quỷ thần khiếp sợ.
"Lăn đi vào quỳ!" Tiêu Nghiêu thấy hai nàng liền tức giận, hai người này là do hắn tự mình lựa chọn rồi sau đó mới đưa cho Tần Phiên Phiên, kết quả không chỉ không áp chế được tư thế la lối khóc lóc của Tần Phiên Phiên, mà ngược lại còn làm trầm trọng thêm.
Lúc Tiêu Nghiêu đi vào trong nội điện, Tần Phiên Phiên đang ghé vào giường, nàng là một người bị thương nên chẳng đi đâu được.
Thấy nam nhân mang một khuôn mặt âm trầm đi vào, nàng không khỏi run cả người lên, nội tâm vô cùng sợ hãi.
"Hoàng thượng ngài đã tới rồi, Thái hậu nương nương đâu?" Nàng nỗ lực khởi động một gương mặt tươi cười nói, hy vọng Hoàng thượng có thể nể tình nàng lớn lên đẹp như vậy mà bỏ qua cho nàng.
Kết quả liền thấy ngôi cửu ngũ châm chọc cười, lạnh giọng hỏi ngược lại: "Ngươi hỏi là Thái hậu nào?"
"Đương nhiên là Tây Vương Mẫu Cao Thái hậu, tần thiếp còn có chuyện chưa nói xong với bà đâu." Nàng cười gượng nói.
Tiêu Nghiêu nhìn vẻ mặt cười lấy lòng của nàng, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường, Tần Phiên Phiên lén lút lui hai bước, chủ động cách hắn xa một chút, sợ bị đánh.
"Ngươi còn gì chưa nói xong? Có phải là tìm bà chống lưng cho ngươi, làm trẫm không đánh ngươi hử?" Hắn duỗi tay sờ lên gáy nàng, bàn tay to rộng hữu lực của nam nhân cứ vuốt xuống như vuốt cẩu vậy, vuốt đến cả người Tần Phiên Phiên phải run lên.
Trong cái vuốt ve hữu lực của ngôi cửu ngũ này, nàng cảm thấy hắn đang bực bội.
"Không có, Hoàng thượng thương tần thiếp nhất, sao có thể đánh tần thiếp chứ? Tần thiếp ai ——"
Tần Phiên Phiên đang chuẩn bị tỏ lòng trung thành cho hắn xem, dù sao nàng am hiểu nhất chính là nói lời dễ nghe cho Hoàng thượng, loại đồ vật này vừa không phải để tâm lại không cần mất tiền, còn có thể dỗ được Nhị Cẩu tử, quả thực chính là loại thuốc tốt nhất mà.
Chẳng qua nàng còn chưa kịp nói xong hai câu này, liền nhận thấy cái tay của Tiêu Nghiêu từ cái gáy nàng trượt xuống, véo đến trên cổ còn đỡ một chút, đợi xuống chút nữa đụng đến trên lưng nàng, vậy thì nói không thành tiếng rồi.
Mẹ, móng vuốt thật thô ráp, đau chết nàng.
"Ái tần tiếp tục nói đi, ngươi làm sao vậy?" Trên tay hắn cũng không dùng sức, cứ nhẹ nhàng mà mơn trớn như vậy, nhưng mà đối với Tần Phiên Phiên đang bị thương mà nói, chỉ như vậy cũng đủ muốn mạng của nàng rồi.
"Sau lưng tần thiếp bôi đầy thuốc mỡ, Hoàng thượng vẫn là giơ cao đánh khẽ đi, miễn làm cho tay ngươi dính đầy thuốc, nhão nhão dính dính thật khó chịu." Tần Phiên Phiên mang vẻ mặt như đưa đám nói.
Tiêu Nghiêu lại giống như là sờ đến nghiện vậy, căn bản là không nghe nàng nói, vẫn tiếp tục: "Sẽ không, ái tần cũng đã nói trẫm thương ngươi nhất. Sao có thể chỉ vì thứ này mà ghét bỏ được chứ, trẫm không chỉ có muốn sờ còn muốn vỗ vỗ nữa đây!"
"Vỗ chỗ nào?" Tần Phiên Phiên bị dọa đến da đầu tê dại, lập tức thấp giọng hỏi.
Kết quả nàng vừa dứt lời, trong điện liền vang lên một tiếng vang thanh thúy "Bang ——".
"A..." Tần Phiên Phiên gào lên một tiếng, thiếu chút nữa là rơi lệ, Cẩu Hoàng đế không phải người, nhắm ngay mông nàng mà vỗ.
Tuy nói không dùng hết sức chỉ vỗ như thú vị, nhưng chỉ như vậy cũng đủ làm Tần Phiên Phiên đau đến nghiến răng nghiến lợi, cả người đổ mồ hôi.
"Ái tần, đau không?" Tiêu Nghiêu cúi đầu, đối diện với nàng, cười tủm tỉm hỏi.
Hôm nay khó lắm Tiêu Nghiêu mới thưởng cho nàng cái sắc mặt tốt, nhưng mà Tần Phiên Phiên đã đau đến nước mắt lưng tròng, nàng lập tức gật đầu, hít hít mũi nói: "Đau."
Chỉ một chữ này, nàng cũng nói đến mức khóc nức nở, đủ để thấy được nàng đau thế nào.
"Đau là được rồi, trẫm nên làm ngươi đau nhiều một chút mới đúng, nếu không ngươi liền không biết trẫm có thể làm ngươi đau tới mức độ nào!" Hắn vừa nói vừa giơ tay, lại đánh mông nàng thêm một cái nữa.
Tần Phiên Phiên lập tức giơ tay ôm lấy cánh tay hắn, lại để hắn đánh tiếp, mình sẽ phải nằm liệt trên giường càng lâu hơn nữa.
"Hoàng thượng, tần thiếp sai rồi, không có đau mà." Nàng vừa muốn thét chói tai, vừa cảm thấy trên người rất nóng, chính là bị đánh đến quá đau, mới có loại cảm giác cả người muốn bốc hoả này.
Tiêu Nghiêu nhìn nàng, cười lạnh một tiếng: "Sao lại không đau chứ? Xem xem ái tần thật có khả năng, mới vừa hướng trẫm muốn người để bảo vệ mình, quay đầu ngươi liền đánh cháu gái ruột của Hoàng Thái hậu, sau đó lại làm ra phản ứng liên tiếp như vậy. Cũng may trẫm chỉ cho ngươi hai người, nếu cho ngươi một phân đội nhỏ, có phải ngươi định lật tung cái hậu cung này lên, rồi ngay cả trẫm cũng bị ngươi bắt cóc có phải không?"
Không thể không nói, Hoàng thượng thật là rất hiểu biết Tần Phiên Phiên, cái này cũng đoán ra được, trên thực tế lúc nàng có được song bào thai kia, trong đầu liền nghĩ làm thế nào để thiến Cẩu Hoàng đế.
"Không có, tần thiếp nào dám chứ. Ngài cho người, vậy tất nhiên đều nghe ngài nói. Chủ yếu là Thái hậu thiện tâm, thấy tần thiếp nằm ở trên giường, trước sau là một bộ dáng tội nghiệp, bà mới nhịn không nổi. Tần thiếp sợ bà với Hoàng Thái hậu nổi lên xung đột chính diện, cho nên mới cho người mời Chu cô nương tới, chính nàng ngoan ngoãn tới, cũng không phải là tần thiếp muốn trói nàng tới, sau đó Thái hậu liền nói muốn thay tần thiếp báo thù. Tần thiếp thật sự không nghĩ tới sẽ dẫn ra nhiều chuyện ở phía sau như vậy, nếu không ngài cho ta mượn hai lá gan, tần thiếp cũng không dám đâu."
Tần Phiên Phiên vẫn luôn ôm hắn không buông tay, trên thực tế là sợ móng vuốt cẩu của hắn lại vỗ mình thêm hai cái nữa.
Rõ ràng nàng là một người đang bị thương, lại còn phải làm ra việc kích thích như vậy, nếu biết trước thì sẽ nhẫn nhịn hai ngày, chờ vết thương sau lưng tốt hơn một chút lại nói.
Tiêu Nghiêu giật giật cánh tay, muốn tránh thoát ra, Tần Phiên Phiên liền dùng hết sức để ôm lấy hắn.
"Hoàng thượng, lưng tần thiếp đau quá, nhất định lại muốn chảy máu rồi. Tần thiếp cũng không thể uống thuốc, buổi tối không ngủ được, cơm cũng ăn không vô, vừa đói vừa mệt làm thế nào cũng không thoải mái. Ta thật khổ mà, tần thiếp tiến cung liền muốn chăm sóc cho Hoàng thượng thật tốt, không nghĩ tới lại đưa tới nhiều chuyện như vậy......"
Nàng oa oa khóc lớn, chỉ cần Tiêu Nghiêu vặn vẹo hơi dùng sức lớn hơn một chút, nàng liền bắt đầu kêu khóc rất đau rất đau, cuối cùng làm cho hắn cũng không dám động.
"Được rồi, ngươi nằm sấp xuống, trẫm không đánh ngươi nữa." Tiêu Nghiêu bị nàng dính đến phát ngấy, tức giận mà nói một câu.
Tần Phiên Phiên còn đang gào, vừa nghe thấy lời này liền lập tức ngừng lại, chẳng qua là vẫn chịu không buông tay ra.
"Không được, tần thiếp là bảo bối trong lòng ngài, ngài phải thương." Nàng ủy khuất nói, nếu Nhị Cẩu Tử này không thương nàng, về sau không phải là nàng phải trực tiếp nằm chờ bị lạnh nhạt sao?
"Có phải ngươi thiếu đòn hay không?" Tiêu Nghiêu nhẹ hít một hơi, trừng mắt nhìn nàng.
Tần Phiên Phiên nhìn thẳng hắn, thấy hắn trước sau đều trưng ra một khuôn mặt lạnh, tay thấy hơi ngứa.
Muốn đánh hắn! Nhưng là nàng nhát gan, làm sao dám?
Vì thế nàng khẽ hừ một tiếng, nước mắt lại xoạch xoạch rơi xuống, đơn giản nằm bò trên giường, dương cao giọng nói: "Đánh đi, đánh đi, ngài đánh đi. Chỉ cần ngài cao hứng, tất cả đều là tần thiếp sai, tần thiếp vô duyên vô cớ bị đánh, nên nhận lấy. Ai bảo người đánh tần thiếp là Hoàng Thái hậu chứ, Cao Thái hậu còn không thể ra mặt thay tần thiếp, bởi vì tần thiếp đây là châm ngòi ly gián, tạo thành hậu cung không hài hòa, mọi người nên ngươi tốt ta cũng tốt, tần thiếp nháo cái gì mà nháo chứ. Ô ô......"
Nàng nói nói, thật đúng là nói mình đến mức khóc lên.
Muốn hỏi vì cái gì, đó chính là bởi vì lúc cẩu gào với ngươi, ngươi không thể mềm, phải gào dữ hơn cả hắn, hắn liền tự động lui.
"Ngươi còn ủy khuất được à, làm loại chuyện này có thể không nói trước với trẫm một tiếng sao? Đây là việc nhỏ, trẫm có thể không so đo, vậy về sau có chuyện lớn có phải ngươi cũng không buồn hé răng ra nói rồi cứ thế mà làm không, có bao nhiêu chuyện mưu đồ bí mật tạo phản chính là như vậy mà xảy ra!"
Tiêu Nghiêu nhìn nàng khóc trong chốc lát, mắt trợn trắng căn bản không nghĩ để ý đến nàng, nhưng là nhịn hồi lâu cuối cùng vẫn không nhịn được.
Nhìn nàng tội nghiệp nằm ở trên giường khóc lóc, khóc đến mức cả người phát run lên, phía sau lưng còn bị thương, dù cho ai nhìn cũng cảm thấy đáng thương.
Huống chi trên mông nàng cũng bị gậy gộc đánh sưng lên, xanh tím một mảnh, vừa rồi hắn lại còn vỗ hai cái nữa, đúng là tiểu đáng thương.
Tần Phiên Phiên vừa nghe hắn tuy rằng còn đang trách nàng, nhưng nàng lại tinh chuẩn mà bắt được trọng điểm: Đây là việc nhỏ, trẫm có thể không so đo!
Chỉ chờ những lời này!
"Tần thiếp nào dám tạo phản chứ, chuyện này là tần thiếp cùng Cao Thái hậu cùng nhau suy xét, chẳng lẽ tần thiếp còn mang theo cả bà cùng nhau tạo phản sao? Cao Thái hậu chính là mẹ ruột ngài, nhất định là đứng ở phía ngài. Huống hồ đều là thân nữ nhi, Hoàng thượng ngài sao lại nghĩ đến cả tạo phản chứ?" Tần Phiên Phiên vừa khóc vừa chất vấn hắn.
Tiêu Nghiêu rất khả nghi trầm mặc một lát, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, móc khăn gấm ra lau lau nước mắt cho nàng, trầm giọng nói: "Bà thường xuyên làm chuyện này, lúc trẫm còn nhỏ hay nghe được một câu nhất chính là, nhi tử ta giỏi quá, mau lớn lên một chút, mang theo nương ăn sung mặc sướng, không cần phụ hoàng ngươi."
Tần Phiên Phiên ngừng khóc lại, nàng không biết nên nói cái gì an ủi hắn, chỉ có thể giơ tay sờ sờ đầu chó của hắn.
Cẩu tử ngoan, không khóc nha, về sau ngươi làm ta sinh nhi tử ta cũng làm như vậy!
Tiêu Nghiêu hất cái tay sờ loạn của nàng ra, hung dữ trừng mắt nhìn nàng một cái.
"Lúc này ngươi có mẫu hậu hộ giá hộ tống cho ngươi, lại còn có thương tích trong người, trẫm tạm tha cho ngươi. Nhưng mà về sau nếu lại xảy ra loại chuyện này, trẫm kiểu gì cũng phải làm cho ngươi đẹp mặt. Nghe thấy không?"
Tần Phiên Phiên hồng con mắt điên cuồng gật đầu, Cẩu tử thật tốt.
Tiêu Nghiêu thấy nàng tội nghiệp như vậy, ngay cả quần áo cũng không thể mặc, chỉ đắp một cái chăn ở trên lưng, vừa rồi còn bị hắn kéo ra.
Hắn giơ tay đè gáy nàng lại, hôn lên môi nàng một cái.
Tần Phiên Phiên có kỹ năng nuôi chó rất tốt, biết lúc này nhất định phải cho hồi báo lớn một chút, tát một cái lại cho một quả táo đỏ mới là tốt nhất.
Nàng lập tức vươn đầu lưỡi liếm liếm môi hắn, tựa như muốn theo môi hắn mà chen vào, cho hắn một cái hôn nồng nhiệt triền miên.
Chẳng qua nàng không có thực hiện được, bởi vì Tiêu Nghiêu cắn cắn đầu lưỡi nàng một cái, nàng liền sợ tới mức lùi về, đầy mặt đều là vẻ đau đớn.
"Lần trước ngươi cắn trẫm, trả lại cho ngươi, không được khóc nếu khóc trẫm đánh ngươi!" Tiêu Nghiêu thấy hốc mắt nàng hồng hồng, nước mắt lại muốn rơi xuống, giơ lên tay uy hiếp.
"Lần trước rõ ràng người đã trả lại cho tần thiếp rồi, sao vẫn còn ghi nợ chứ?" Tần Phiên Phiên che miệng tỏ vẻ không phục.
"Vậy còn lần này, ngươi bày ra một đống cục diện rối rắm như vậy cho trẫm, trẫm cắn ngươi một cái thì làm sao?" Tiêu Nghiêu nghiêng mắt nhìn nàng một cái.
Tần Phiên Phiên ủy khuất bĩu môi, không còn lời gì để nói.
Được được được, ngươi là cẩu ngươi nói đều đúng, cẩu chính là thích cắn người!
Mắt thấy hai người ngươi tới ta đi, giống như trẻ con ở chơi đùa, cứ thế liền bỏ qua việc đánh Chu cô nương cùng với chuyện hai vị Thái hậu nháo đến túi bụi, Trương Đại tổng quản trợn mắt há hốc mồm quay đi, lại cảm thấy việc này là hợp tình hợp lý.
Xem cái đầu heo này, bị Cao Thái hậu nuôi xong lúc sau lại đưa đến trong tay Đào Uyển nghi, lớn lên rất tốt, có lẽ tết năm nay có thể làm thịt rồi.
"Trẫm đi chỗ Hoàng Thái hậu xem xem, nếu ngươi có chỗ nào lừa trẫm, trở về lại xử lý ngươi!" Tiêu Nghiêu vỗ vỗ đầu nàng muốn đi.
Tần Phiên Phiên run cả người lên, tự động nhớ lại lời nói lúc trước một chút, tuyệt đối không có lừa hắn!
Ừ, chắc là vậy.
"Hai người các ngươi cùng trẫm lại đây!" Tiêu Nghiêu thấy song bào thai quỳ gối tại chỗ, liền lạnh giọng quát lớn một câu.
Tần Phiên Phiên lập tức nói: "Hoàng Thượng, các nàng là nghe tần thiếp phân phó, ngài ——"
Tiêu Nghiêu xoay người, cười với nàng cười, tràn ngập ý lạnh: "Ái tần, ngươi nói cái gì, vừa rồi trẫm không nghe rõ."
Tác giả :
Thịnh Thế Thanh Ca