Độc Sủng Thánh Tâm

Chương 120: Ác mộng bắt đầu

Edit: Cát Sung dung

Beta: Nga Quý tần

Tần Phiên Phiên hơi ngây ngẩn cả người, cho tới bây giờ nàng mới hiểu được, thứ Hoàng thượng thưởng lần thứ hai rốt cuộc là gì.

Thì ra là muốn nàng thị tẩm, còn làm ra dáng vẻ như vậy.

Nàng muốn rút tay lại, Tiêu Nghiêu lại dùng sức nắm lấy tay nàng, không cho nàng rời đi.

"Hoàng thượng, lúc trước Hách cô nương đã nói, sau khi ở cữ xong vẫn không thể hành phòng. Tốt nhất là ba tháng sau khi sinh hài tử mới có thể hành phòng lại, nếu không sẽ dễ bị thương, dễ bị xuất huyết linh tinh".

Tần Phiên Phiên không có biện pháp, chỉ có thể nhẹ giọng dỗ hắn.

Nhưng rõ ràng Tiêu Nghiêu không tin lời nàng nói, cau mày nhìn nàng, trên mặt đều là biểu tình không đồng ý.

"Không, nàng đừng nghĩ đến chuyện lừa trẫm, khẳng định là có thể". Hắn cực kì bất mãn.

Tần Phiên Phiên hoàn toàn không có biện pháp, nắm ngược lại tay hắn, hơi dùng sức mà nhéo, âm thanh lạnh nhạt: "Hoàng thượng, ngài đừng không tin thiếp nói. Lúc trước có đôi phu thê không tin tà, mới ra ở cữ đã hành phòng, sau đó liền xảy ra đại sự. Phu quân không thông cảm cho nàng ta, thê tử đau đến không chịu được, sau đó phu quân kia có bóng ma tâm lý, từ đấy không làm được. Chỉ cần hành phòng sẽ nhớ tới ngày ấy thê tử chịu cực khổ, cùng với vẻ mặt thống khổ của thê tử".

Tiêu Nghiêu trợn mắt, cũng không biết có tin hay không, nhưng biểu tình trên mặt cực kì nghiêm túc.

Cuối cùng hắn cũng có động tác, trực tiếp buông lỏng tay Tần Phiên Phiên, nằm trên giường, đầu nghiêng về một bên nhìn tiểu nãi oa ngủ bên cạnh, dùng tay ôm đứa nhỏ, thấp giọng nói: "Ai nha, vẫn là bảo bối của trẫm tốt. Đến đây, đại bảo bối không bồi trẫm ngủ, trẫm ngủ cùng tiểu bảo bối nha".

Hắn nói câu đó xong, thực sự nhắm mắt lại ngủ.

Ngay từ đầu Tần Phiên Phiên còn tưởng rằng hắn nói giỡn, chờ một lúc sau mới phát hiện, nam nhân đã bắt đầu nhẹ nhàng ngáy ngủ, hiển nhiên là ngủ ngon.

Nàng nhìn Nhị Cẩu tử cùng bảo bối chiếm giường, chỉ còn lại vị trí một bên chân, vừa lúc chỉ đủ cho nàng ngồi, đến nỗi chỗ ngủ cũng không có.

Tần Phiên Phiên trợn mắt, bệnh này của Nhị Cẩu tử sớm hay muộn gì cũng phải trị.

Nàng gọi bà vú tới, ôm tiểu nãi oa kia đi, cuối cùng cũng có thể nằm xuống ngủ.

Ngày thứ hai sau tiệc đầy tháng, hậu cung thu được hai tin tức lớn kinh thiên động địa, nguyên Hoàng Quý phi bị giáng vị, Tần Phiên Phiên thượng vị làm Hoàng Quý phi.

Phân vị của hai người này vừa lúc đổi cho nhau một chút, hơn nữa vẫn là đồng thời tuyên bố thánh chỉ, tiệc đầy tháng của Đại Hoàng tử vừa mới kết thúc, hai đạo thánh chỉ cũng đã hạ, hiển nhiên Hoàng thượng đã sớm chuẩn bị tốt.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra, Chúc Mẫn là tự mình nhường đường cho Tần Phiên Phiên, toàn bộ hậu cung cũng chỉ có thể có một Hoàng Quý phi.

Từ đây, hậu cung này sẽ là thiên hạ của Tần Phiên Phiên, tất cả mọi người đều coi nàng như thiên lôi sai đâu đánh đó.

Tất nhiên ngoài phân vị, quyền chấp chưởng ở hậu cung cũng đồng thời rơi xuống tay nàng.

Mọi người bừng tỉnh, ban đầu trong cung có bốn vị Quý phi, một vị Hoàng Quý phi, cả năm vị đều có phân vị cao hơn Tần Phiên Phiên, nhưng hiện giờ chỉ còn lại duy nhất Thư Quý phi, những người khác đều bị đày vào Lãnh cung, hoặc bị hàng vị.

Tần Phiên Phiên càng lúc càng khó lường, nắm được vị trí Hoàng Quý phi, có nhi tử còn có phân vị cao, đúng là xuân phong đắc ý.

Thời điểm sáng sớm Chúc Mẫn biết được tin tức này, đương nhiên tức giận đến mức thất khiếu bốc khói[1], cấp hỏa công tâm, thật sự nàng không tiếp thu được.

[1] Thất khiếu bốc khói: Hai tai, hai mũi, miệng đều bốc khói, ý chỉ cực kì tức giận.

Bởi vì tối hôm qua Hoàng thượng uống say, nửa đêm còn nôn ra, lăn lộn làm Tần Phiên Phiên cả đêm ngủ không tốt, sáng nay liền ngủ đến khi tự tỉnh.

Dù sao hậu cung cũng không cần thỉnh an, chờ sau khi nàng rửa mặt chải đầu xong, vừa đi ra đã thấy Tiêu Nghiêu ngồi trên ghế ngoài điện.

Có thể nhìn thấy thân ảnh Hoàng thượng, đã hoàn toàn không còn kì lạ gì, trên cơ bản hắn và tiểu nãi oa có tồn tại liên thể, con của hắn ở đâu, hắn sẽ ở đấy.

Chỉ là hôm nay lúc Hoàng thượng ôm tiểu nãi oa, rõ ràng rất thất thần, dáng vẻ nặng nề tâm sự.

"Hoàng thượng, ngài làm sao vậy?". Tần Phiên Phiên đi đến bên người hắn, hắn cũng không phát hiện ra.

Tiêu Nghiêu bị nàng mới phục hồi lại tinh thần, tầm mắt chuyển qua trên mặt nàng, nhìn chăm chăm vào nàng một hồi, nhìn thật lâu sau, đến mức Tần Phiên Phiên nổi hết cả da gà, mới mở miệng nói chuyện: "Lời nàng nói hôm qua là sự thật sao?".

"Cái gì?". Nàng theo bản năng hỏi lại, tối hôm qua nàng nói rất nhiều chuyện đấy.

"Chính là không thể làm". Hắn ho nhẹ một tiếng, đè thấp âm thanh nói.

Tuy âm thanh Hoàng thượng nói đã thật sự rất nhẹ, nhưng trong điện là một mảnh im ắng, hắn nói cái gì, cung nhân xung quanh cũng có thể nghe được rõ ràng.

Ba chứ "không thể làm" này, hoàn toàn làm cho mọi người sợ ngây người, một đám hai mặt nhìn nhau, đều nghĩ nương nương lại nói cái gì kích thích, hù dọa Hoàng thượng.

Tần Phiên Phiên có chút buồn cười, hiển nhiên lời đe dọa của nàng tối qua đã có tác dụng.

"Đúng vậy, đây là Hách cô nương nói với thần thiếp. Tóm lại mới ở cữ xong không được hành phòng, còn phải từ từ".

Tiêu Nghiêu gật gật đầu, liền cho qua đề tài này, cúi đầu trêu chọc hài tử trong ngực.

--------------

"Oa oa oa---".

Trong Thưởng Đào các lại vang lên âm thanh nỉ non của trẻ sơ sinh lần nữa, Đại Hoàng tử đã hơn một tháng, dần dần không còn thích ngủ như trước, ngược lại thời gian mở mắt nhìn thế giới càng ngày càng dài.

Nhưng tần suất hắn khóc nháo cũng dần dần gia tăng, đói bụng, khóc; đi tiểu, khóc; lúc di chuyển, khóc; tâm tình không tốt, vẫn là khóc.

Thậm chí có đôi khi không rõ vì sao hắn khóc, mới vừa cho ăn no, tã cũng đã thay, cũng không bị sốt, vậy mà bỗng nhiên hắn khóc, hoàn toàn có chút không hiểu hắn.

Đầu Tần Phiên Phiên cũng lớn lên một vòng, lúc ngủ say giống như tiểu đồng tử, tỉnh ngủ lại lập tức hóa thân thành ác ma.

Hơn nữa gần đây đúng là hắn bị chiều hư, tỉnh liền phải có người ôm, ngồi ôm hắn cũng không được, mà phải đứng dậy vừa đi vừa ôm hắn. Chậm rãi ghi nhớ, đã được một thân tật xấu rồi.

Ngay cả dỗ hắn ngủ, cũng phải ôm, thật vất vả nhìn hắn nhắm mắt ngủ, vậy mà vừa đặt hắn nằm xuống nôi, hắn lại bắt đầu mở mắt ra khóc.

Bà vú cùng cung nữ chiếu cố hắn, đều bị hắn lăn lộn cho quá sức, quả thực chính là tiểu yêu tinh.

Tần Phiên Phiên thân là mẫu phi của hắn cũng không tốt hơn chút nào, có lẽ biết ai là mẫu thân của mình, hắn liền thích dính Tần Phiên Phiên, vẫn luôn muốn nàng ôm, những người khác ôm hắn cũng không vui vẻ gì.

Nhưng rất nhanh sẽ ăn Tết, mọi việc quấn thân, nàng không có khả năng luôn luôn ôm hắn, vì vậy mà số lần tiểu gia hỏa này phát giận càng ngày càng nhiều.

Thời điểm Tiêu Nghiêu đi vào, đã thấy hắn đang khóc, lập tức tiến lên ôm lấy hắn từ trong ngực bà vú.

"Bảo bối sao lại khóc không ngừng như vậy? Có phải bị đói bụng hay không?". Hắn nhẹ giọng hỏi một câu.

Tần Phiên Phiên buông sổ sách trong tay, thấp giọng nói: "Không đói, mới vừa ăn không lâu, chỉ là muốn thần thiếp ôm hắn thôi. Nơi này của thiếp còn một đống sự vụ, bà vú ôm hắn cả ngày, cũng không được".

Ngữ khí của nàng có chút ý tứ oán giận, tiểu gia hỏa khóc nháo không thôi, tới trong ngực Tiêu Nghiêu lại không khóc nữa, ngược lại bắt đầu ngậm tay.

"Nàng nhìn một chút tính tình này của nàng là sao, hài tử còn nhỏ mà, cái gì cũng không hiểu, nàng ôm hài tử một cái thì có làm sao chứ? Trẫm đã nói, nếu có quá nhiều việc lo liệu làm không hết thì nàng cứ ném cho Thư Quý phi đi. Ba Quý phi kia đã cho vào Lãnh cung, chuyện này có tốt không đây? Những gì trước kia trẫm nói nàng đã quên rồi sao? Hài tử là phải dùng kiên nhẫn yêu thương cùng bao dung. Nàng phải làm một mẫu phi tốt, nàng nhìn hài tử một cái hắn sẽ nghe lời nàng nhiều hơn, nhìn xem, trẫm ôm hài tử sao hài tử lại ngoan như vậy chứ. Đồ vật hài tử muốn trẫm có thể cho thì đều cho hết...".

Tiêu Nghiêu bắt đầu lải nhải nhắc mãi, từ sau khi hắn có nhi tử, miệng có xu hướng phát triển theo hướng đại thẩm, còn nói không biết mệt, không có cảm giác.

Hắn vừa nói vừa chuyển dời tầm mắt từ trên người Tần Phiên Phiên sang người tiểu nãi oa, rõ ràng lời nói giáo dục nàng từ trong miệng không ngừng, nhưng lực chú ý từ đầu đã tập trung lên người hài tử, một bộ dáng hãm sâu không thể tự kiềm chế.

Tần Phiên Phiên ném bút lông trong tay lên bàn, nhìn tư thế đứng nói chuyện không đau eo của hắn, trong lòng nàng liền bốc hỏa không ngừng.

Nàng đã quyết định chủ ý, nhất định phải cho Hoàng thượng nhìn một chút nhan sắc.

Thời điểm buổi tối đi ngủ, hai người vẫn song song nằm xuống.

Ngủ đến nửa đêm, Liễu Âm nhẹ tay nhẹ chân đi vào, nhẹ nhàng lay lay nàng hai cái, Tần Phiên Phiên có tâm sự, bởi vậy ngủ tương đối nông, đột nhiên mở mắt ra.

Chủ tớ hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Tần Phiên Phiên gật gật đầu với nàng ấy, lập tức mặt Liễu Âm mang thần sắc nôn nóng, nói: "Chủ tử, Đại Hoàng tử khóc nháo không thôi, bà vú dỗ như thế nào cũng không có tác dụng, bà vú nói Đại Hoàng tử muốn người ôm một cái".

Tần Phiên Phiên quay đầu, nhẹ giọng nói lại vào một bên tai Tiêu Nghiêu, Tiêu Nghiêu ngủ mơ mơ màng màng, nửa mộng nửa tỉnh nói: "Nàng đi đi, có thể hài tử sợ hãi đấy".

Tần Phiên Phiên khoác áo choàng rồi đi ra ngoài, một lúc lâu sau, nàng ôm Đại Hoàng tử được bọc kín mít tiến vào, liếc mắt một cái nhìn thấy Tiêu Nghiêu nằm ngủ trên giường cực kì thơm ngọt.

Nàng xốc khăn choàng của tiểu nãi oa lên, ban đầu âm thanh còn rì rầm, liền lập tức biến thành âm thanh gào khóc, hiển nhiên oan ức đến không chịu được.

Tính tình của hắn càng lúc càng lớn, nửa đêm sau khi cho ăn xong, nhất định phải khóc lớn phát tiết một hồi.

Mỗi ngày bà vú đều bẩm báo tình huống của tiểu nãi oa cho Tần Phiên Phiên, bởi vậy Tần Phiên Phiên rất rõ ràng, thời điểm ban ngày ban mặt từng dặn dò qua, chờ lúc hắn ăn xong, thì bảo người tới kêu nàng một tiếng.

Thời điểm nàng tới thiên điện, hắn vừa mới được cho ăn xong, quả nhiên chưa kịp tức giận phát tiết, đã bị nàng ôm lại đây.

"Bảo bối không khóc nào, ngoan~~". Nàng vừa ôm vừa dỗ, nhưng tiểu gia hỏa cũng không phải dễ dỗ như vậy, vẫn oa oa khóc lớn như cũ.

Tần Phiên Phiên ho nhẹ một tiếng, nàng trực tiếp đi đến mép giường, đặt hắn nằm bên người Hoàng thượng.

Cảm giác dưới thân không còn là ôm ấp mềm mại ấm áp, tiểu nãi oa khóc càng hung, toàn bộ nội điện đều tràn ngập tiếng khóc làm người đau đầu.

"Hả, làm sao vậy?". Tiếu Nghiêu rốt cuộc cũng bị đánh thức trong lúc đang mơ ngủ, hắn lập tức duỗi tay ôm lấy tiểu nãi oa, nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn gấm, từng tiếng dỗ nó.

Nhưng một chút cũng không có hiệu quả, tiếng khóc vẫn rung trời như cũ, thậm chí át luôn cả âm thanh quá mức dịu dàng của Hoàng đế.

"Hoàng thượng, thần thiếp dỗ không được, ôm hái tử dỗ như thế nào cũng không đủ. Ngài thường xuyên ôm hắn, thử xem thế nào?". Tần Phiên Phiên đúng lúc nói một câu.

Tiêu Nghiêu mơ hồ một lúc, hắn cảm thấy cả người đều tràn ngập cảm giác mệt mỏi, một chút cũng không nghĩ sẽ từ trên giường bò dậy, nhưng tiểu nãi khoa khóc không ngừng, miệng nhỏ mếu mếu, hiển nhiên oan ức đến không chịu được.

Hắn chỉ có thể nhận mệnh mà bò dậy, ngồi trên giường ôm vừa dỗ.

Không nghĩ tới hắn dỗ như vậy một lúc, thật sự tiểu gia hỏa không khóc nhiều nữa, từ gào khóc biến thành rầm rì, dường như có một số chỗ vẫn chưa hài lòng.

Tiêu Nghiêu lại nhẹ nhàng đung đưa hai cái, tức khắc tiếng khóc liền ngừng.

Dỗ một lát, rốt cuộc hài tử cũng ngừng lại, nhắm mắt lại lần nữa ngủ tiếp, Tiêu Nghiêu cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm.

"Thật mệt". Hắn lầu bầu một câu, thuận tay đặt hài tử nằm xuống giường.

Kết quả tiểu gia hỏa này vừa mới nằm xuống giường được một giây đồng hồ, đôi mắt mở to ra trong nháy mắt, ngay sau đó lại bắt đầu khóc, Tiêu Nghiêu sợ tới mức lập tức ôm hắn lên dỗ.

Tần Phiên Phiên nhìn hai cha con bọn họ lăn lộn trên giường, trong lòng nàng cực kì thích ý.

Tìm ghế dựa ngồi xuống, thuận tay rót cho mình một ly trà, nước trà trong ấm vừa được đổi qua không lâu, độ ấm vừa phải, lại lấy hai khối điểm tâm nhai nhai, đúng là từ thể xác và tinh thần đều lộ ra một cỗ thỏa mãn.

Hai cha con xướng tuồng cũng thật hay, một người anh anh khóc không yên, một người khác dỗ đến đau đầu, ai cũng không làm gì được ai.

Biểu tình trên mặt Tiêu Nghiêu, từ đau lòng sang chết lặng, cuối cùng đến bực bội.

Hắn, nam nhân tôn quý nhất triều Đại Diệp, chỉ có một chút thời gian ngủ như vậy, rất nhanh sẽ phải thượng triều.

Chỉ là hiện giờ hắn không thể yên giấc, phải ôm hài tử dỗ dành, con mẹ nó thằng nhãi ranh này là ai sinh?

Tiêu Nghiêu rất muốn rống to, ai sinh ai mang, quay đầu nghĩ: Mẹ nó, trẫm sinh, thế nào cũng phải dỗ cho bằng được.

Hắn đã thử rất nhiều lần, thậm chí còn chờ thời gian ngủ của hắn lâu lâu một chút, mới đặt hắn nằm xuống giường, kết quả tiểu gia hỏa này cực kì nhạy bén, khóc không ngừng.

Cuối cùng cánh tay hắn ôm cũng phát mỏi, thể xác và tinh thần đều mệt, đại não bắt đầu ở vào trạng thái cực kì bực bội.

Khóc khóc khóc, trẫm không có nhi tử vô dụng như ngươi vậy!

Hắn ngẩng đầu muốn tìm người giúp đỡ, kết quả nhìn thấy một bộ dáng xem kịch uống trà của Tần Phiên Phiên, liền bạo phát ngay tại chỗ.

"Tần Phiên Phiên, ngươi cũng đủ tiêu sái, tới ôm hài tử, ngày mai trẫm còn phải thượng triều!". Hắn cực kì bất mãn nói, cố tình lại không dám lớn tiếng, sợ dọa đến hài tử trong lòng ngực, lại phải dỗ một trận nữa.

Tần Phiên Phiên bất đắc dĩ nhún vai với hắn, thấp giọng nói: "Hoàng thượng, thần thiếp cũng thật sự mệt mỏi, ban ngày đã chăm sóc hài tử, còn phải sửa sang lại sổ sách, buổi tối muốn ngủ cũng không được. Còn hài tử căn bản không cần thần thiếp phải dỗ, ngài thường xuyên ôm hài tử lắc lư, tạo cho hài tử cái thói hư tật xấu này".

Nàng vừa nói vừa đi tới, duỗi tay tiếp nhận hài tử, nàng vừa ôm vừa nói, tiểu nãi oa vừa đến trong lòng ngực nàng, liền bắt đầu rầm rì, dường như ghét bỏ nàng ôm không thoải mái, cuối cùng lại khóc.

Cuối cùng Tiêu Nghiêu không có biện pháp, vẫn lại tiếp tục ôm.

Thật vất vả mới dỗ được tiểu nãi oa ngủ, mắt thấy thời gian thượng triều sắp tới rồi, cơ hồ Tiêu Nghiêu lâm vào trạng thái tuyệt vọng.

"Mỗi buổi tối đứa nhỏ đều nháo như vậy sao?". Hắn không cam lòng hỏi một câu.

"Đúng vậy, nhi tử ngài thật tốt. Hiện giờ đã không còn thích ngủ như trước, còn chuyện môn chọn buổi tối mà lăn lộn, lớn một chút có phải tốt rồi không?". Tần Phiên Phiên dùng lời lúc trước hắn nói nói lại hắn.

Tiêu Nghiêu còn chưa phản ứng kịp, thấp giọng nói: "Này là đồng tử gì chứ, rõ ràng chính là ma nhân tinh. Dỗ nó ngủ một giấc, còn mệt hơn trẫm ngủ cả đêm với ngươi. Ai da, eo trẫm!".

Hắn cực kì bất mãn lên án.

- - -

Tác giả có lời muốn nói:

Hoàng tang: Phiên Phiên, khả năng trẫm thật sự không cử.

Diễn tinh: Gì, ngươi nói gì, ngươi không cử ta muốn ngươi có tác dụng gì?

Hoàng tang: Không phải, ngươi đừng đi a, trẫm chính là dỗ hài tử nhiều, ngươi mang hắn đi đi, trẫm không nghĩ thấy hắn.

Ma nhân tinh: Anh anh anh, phụ hoàng, chuyện này không giống như nói lúc đầu!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại