Độc Sủng Quận Chúa
Chương 11: Hữu duyên hay vô duyên (kết)
"Công tử."
Nàng nhìn vị nam nhân kia mà mà không tưởng lại gặp nhanh như vậy, hắn mặc trên người bộ y phục đen thêu con bạch hổ trước tà trong thật lạnh lùng. Hắn nhìn nàng như sinh vật lạ rồi ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà hồng hào của nàng rồi lạnh lùng quay lưng về phía hoa sen hắn vừa vẽ xong chiêm ngưỡng chả quan tâm nàng.
"Ta biết bản thân rất ăn ý, nhưng cô nương cũng không cần dùng cách này tiếp cận ta đâu."
Hắn lạnh lùng trầm giọng nói mà không thèm nhìn sắc mặt nàng ra sao, nàng thì bất ngờ vì câu nói của hắn mà còn ngạc nhiên vì vừa rồi chẳng phải hắn rất nho nhã sao giờ lại thay đổi chóng mặt vậy kia chứ. Nhưng khôn mặt rất rất giống mà, không nàng không nhầm đâu, thế sao hắn lại thế kia chứ. Nàng không hiểu sao hắn lại làm vậy nhưng nàng cũng không thể để hắn bắt nạt được, làm sao có thể để hắn mạo phạm đến một quận chúa là nàng.
"Chắc ta nhầm rồi, nhưng mà công tử nên biết tự lượng sức đi chứ ngạo mạn thế kia có ngày chết không kịp ngáp đấy."
Nàng tức điên lên rồi thì nói chuyện rất khó nghe nha, cả bốn vị ca ca của nàng tìm ngay chỗ lánh nạn khi thấy tính khí khó chịu của nàng bộc phát, đừng nhìn bình thường nàng yêu kiều, đáng yêu mà nghĩ rằng nàng hiền nha, không có đâu, chỉ là khônv ai chọc cái sự khó chịu kia của nàng ra thôi. Ai động đến nàng thì chọn đường chốn đi là vừa không thì phải chai lì lắm mới chịu nổi cái tính khí dã man, xuyên xéo của nàng.
Hắn nhìn nàng như không tin, cái miệng nhỏ này dám trù hắn chết sao, quả thật là rất gan mà. Để xem ta trừng trị con yêu tinh nhỏ như nàng thế nào, đúng là lanh lợi lắm nhưng cũng không cần xuyên tạc ám chỉ thế kia chứ. Hắn muốn xem nàng còn bao nhiêu tài lẽ đây, có thể làm cho con yêu nữ chằn tinh tham quyền, ham vinh hoa kia bỏ đi mà không dám không để bạc lại quả là lợi hại mà.
"Ta thì lại nghĩ bản thân đủ anh tuấn để cô nương để ý kia chứ, nhưng mà xin nói cho cô nương biết trong Nhị Vương Quốc này ta có thể gọi là mỹ nam đó."
Nàng nghe câu hắn nói mà sùng máu lên, dám nói nàng mê sắc sao, nực cười quá mà. Nàng bình sinh rất trầm lặng nhưng lúc ở Ninh vương phủ hay đôi co cùng An Xảo dần có tính cách ma nữ trong người từ bao giờ, thù nhất những người tự cho ta đây là nhất thế kia, làm nàng tức chết mà. Nhưng vốn từ cổ đại của nàng rất ít nha, nên nhiều lần phun vài tiếng hiện đại làm mọi người không hiểu nàng nói gì nên cười trừ luôn.
"Người ta hay nói đừng quá ngạo mạn không sẽ đoạn mạng đó công tử, ta thẳng thắng xin nói luôn. Ta hảo nữ sắc hơn."
Nàng vừa nói xong vừa cười e lệ ý châm chọc hắn làm hắn tức điên lên, dám bảo không mê hắn mà mê nữ sắc sao. Đúng là cái miệng nhỏ này cần được dạy dỗ rồi đây, các ca ca của nàng thấy tình hình căng như dây thun kia làm cả bốn tìm trò cược xem hắn và nàng ai sẽ thắng đây, khó nha. Nàng đang ngạo nghễ vì lấn ác được hắn là vui rồi, xem hắn còn nói gì nữ, xí.
"Thì ra tiểu thư là cùng phái với ta sao, à nhầm là công tử mới đúng."
Hắn là ai mà có thể để nàng chiếm phần thắng dễ như vậy, nàng muốn chơi thì ta xin tiếp nàng thôi. Dù sao hắn cũng rất rảnh rỗi mà, chiều nàng chút không sao hết. Nhưng nàng quả rất đặc biệt dám trêu tức hắn quả là không phải dạng vừa đâu. Hắn cười thầm trong bụng vì xem nàng đối đáp như thế nào đây, cái miệng nhỏ này còn non lắm.
"Ngươi...ta là nữ nhân."
Nàng thu lại nụ cười ngay, cắn môi dưới tức giận quát, cái tật xấu của nàng là mỗi khi không chịu nổi chuyện gì là điều cắn môi dưới làm cho môi chảy máu vài lần mà vẫn không sợ, ngay cả phái dưới môi còn có vết sẹo nhỏ do bị thương nhiều lần mà với nàng chẳng là gì cả. Tứ vị ca ca nàng thấy tình hình căng thẳng nên tính tiền trà rồi đi đến bên nàng, hắn đắt thắng vì làm nàng tức điên lên cười thầm.
"Yến Hân, chúng ta còn có việc."
Ninh Tịch Hoàng, đại ca nàng lên tiếng chấm dứt cuộc đôi co này của nàng, nhìn tình hình nàng cũng có thể nói nàng bại trận rồi, mà phải nói bại trận thảm hại nữa mới ghê. Cả ba người còn lại điều không thể che đi ý cười trên khuôn mặt, nàng như con cún nhỏ tức giận đến đỏ bừng mặt, cái tên vô duyên kia sao lại làm nàng mất mặt như thế kia chứ. Quả là đáng ghét, khó ưa mà, đợi đấy nàng sẽ ghi nợ khuôn mặt tên nam nhân thúi kia vào trong sổ đen trong tim, nếu để nàng gặp lại nàng nhất định không tha.
Nàng quay nhìn hắn bằng cặp mắt phóng điện rồi quay đi một nước, bỏ mặt hắn đang vui trong lòng. Hắn cũng không gọi nàng lại vì hắn tin rằng, nàng và hắn còn gặp lại nhau. Nụ cười phản phất trên mặt hắn, từ bao giờ nụ cười của hắn lại dễ nở trên gương mặt lãnh đạm này. Cả nàng và bốn vị ca ca vào tự mà lòng có người vui, còn người lửa giận bóc lên đứng đến nóc rồi.
Nàng nhìn vị nam nhân kia mà mà không tưởng lại gặp nhanh như vậy, hắn mặc trên người bộ y phục đen thêu con bạch hổ trước tà trong thật lạnh lùng. Hắn nhìn nàng như sinh vật lạ rồi ngước mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mà hồng hào của nàng rồi lạnh lùng quay lưng về phía hoa sen hắn vừa vẽ xong chiêm ngưỡng chả quan tâm nàng.
"Ta biết bản thân rất ăn ý, nhưng cô nương cũng không cần dùng cách này tiếp cận ta đâu."
Hắn lạnh lùng trầm giọng nói mà không thèm nhìn sắc mặt nàng ra sao, nàng thì bất ngờ vì câu nói của hắn mà còn ngạc nhiên vì vừa rồi chẳng phải hắn rất nho nhã sao giờ lại thay đổi chóng mặt vậy kia chứ. Nhưng khôn mặt rất rất giống mà, không nàng không nhầm đâu, thế sao hắn lại thế kia chứ. Nàng không hiểu sao hắn lại làm vậy nhưng nàng cũng không thể để hắn bắt nạt được, làm sao có thể để hắn mạo phạm đến một quận chúa là nàng.
"Chắc ta nhầm rồi, nhưng mà công tử nên biết tự lượng sức đi chứ ngạo mạn thế kia có ngày chết không kịp ngáp đấy."
Nàng tức điên lên rồi thì nói chuyện rất khó nghe nha, cả bốn vị ca ca của nàng tìm ngay chỗ lánh nạn khi thấy tính khí khó chịu của nàng bộc phát, đừng nhìn bình thường nàng yêu kiều, đáng yêu mà nghĩ rằng nàng hiền nha, không có đâu, chỉ là khônv ai chọc cái sự khó chịu kia của nàng ra thôi. Ai động đến nàng thì chọn đường chốn đi là vừa không thì phải chai lì lắm mới chịu nổi cái tính khí dã man, xuyên xéo của nàng.
Hắn nhìn nàng như không tin, cái miệng nhỏ này dám trù hắn chết sao, quả thật là rất gan mà. Để xem ta trừng trị con yêu tinh nhỏ như nàng thế nào, đúng là lanh lợi lắm nhưng cũng không cần xuyên tạc ám chỉ thế kia chứ. Hắn muốn xem nàng còn bao nhiêu tài lẽ đây, có thể làm cho con yêu nữ chằn tinh tham quyền, ham vinh hoa kia bỏ đi mà không dám không để bạc lại quả là lợi hại mà.
"Ta thì lại nghĩ bản thân đủ anh tuấn để cô nương để ý kia chứ, nhưng mà xin nói cho cô nương biết trong Nhị Vương Quốc này ta có thể gọi là mỹ nam đó."
Nàng nghe câu hắn nói mà sùng máu lên, dám nói nàng mê sắc sao, nực cười quá mà. Nàng bình sinh rất trầm lặng nhưng lúc ở Ninh vương phủ hay đôi co cùng An Xảo dần có tính cách ma nữ trong người từ bao giờ, thù nhất những người tự cho ta đây là nhất thế kia, làm nàng tức chết mà. Nhưng vốn từ cổ đại của nàng rất ít nha, nên nhiều lần phun vài tiếng hiện đại làm mọi người không hiểu nàng nói gì nên cười trừ luôn.
"Người ta hay nói đừng quá ngạo mạn không sẽ đoạn mạng đó công tử, ta thẳng thắng xin nói luôn. Ta hảo nữ sắc hơn."
Nàng vừa nói xong vừa cười e lệ ý châm chọc hắn làm hắn tức điên lên, dám bảo không mê hắn mà mê nữ sắc sao. Đúng là cái miệng nhỏ này cần được dạy dỗ rồi đây, các ca ca của nàng thấy tình hình căng như dây thun kia làm cả bốn tìm trò cược xem hắn và nàng ai sẽ thắng đây, khó nha. Nàng đang ngạo nghễ vì lấn ác được hắn là vui rồi, xem hắn còn nói gì nữ, xí.
"Thì ra tiểu thư là cùng phái với ta sao, à nhầm là công tử mới đúng."
Hắn là ai mà có thể để nàng chiếm phần thắng dễ như vậy, nàng muốn chơi thì ta xin tiếp nàng thôi. Dù sao hắn cũng rất rảnh rỗi mà, chiều nàng chút không sao hết. Nhưng nàng quả rất đặc biệt dám trêu tức hắn quả là không phải dạng vừa đâu. Hắn cười thầm trong bụng vì xem nàng đối đáp như thế nào đây, cái miệng nhỏ này còn non lắm.
"Ngươi...ta là nữ nhân."
Nàng thu lại nụ cười ngay, cắn môi dưới tức giận quát, cái tật xấu của nàng là mỗi khi không chịu nổi chuyện gì là điều cắn môi dưới làm cho môi chảy máu vài lần mà vẫn không sợ, ngay cả phái dưới môi còn có vết sẹo nhỏ do bị thương nhiều lần mà với nàng chẳng là gì cả. Tứ vị ca ca nàng thấy tình hình căng thẳng nên tính tiền trà rồi đi đến bên nàng, hắn đắt thắng vì làm nàng tức điên lên cười thầm.
"Yến Hân, chúng ta còn có việc."
Ninh Tịch Hoàng, đại ca nàng lên tiếng chấm dứt cuộc đôi co này của nàng, nhìn tình hình nàng cũng có thể nói nàng bại trận rồi, mà phải nói bại trận thảm hại nữa mới ghê. Cả ba người còn lại điều không thể che đi ý cười trên khuôn mặt, nàng như con cún nhỏ tức giận đến đỏ bừng mặt, cái tên vô duyên kia sao lại làm nàng mất mặt như thế kia chứ. Quả là đáng ghét, khó ưa mà, đợi đấy nàng sẽ ghi nợ khuôn mặt tên nam nhân thúi kia vào trong sổ đen trong tim, nếu để nàng gặp lại nàng nhất định không tha.
Nàng quay nhìn hắn bằng cặp mắt phóng điện rồi quay đi một nước, bỏ mặt hắn đang vui trong lòng. Hắn cũng không gọi nàng lại vì hắn tin rằng, nàng và hắn còn gặp lại nhau. Nụ cười phản phất trên mặt hắn, từ bao giờ nụ cười của hắn lại dễ nở trên gương mặt lãnh đạm này. Cả nàng và bốn vị ca ca vào tự mà lòng có người vui, còn người lửa giận bóc lên đứng đến nóc rồi.
Tác giả :
Nguyệt Kiều